Những ngày ngồi nghe tiếng mưa rơi bên khung cửa sổ
quán cà phê quen nơi ngã tư đường, bất chợt tôi thấy yêu thu Hà Nội đến lạ. Mùa
thu tràn về trên phố, nhẹ bẫng nhưng lắng sâu, tựa như ngày hôm qua vẫn nằm yên
ở đó, đợi chờ một người xoay trở trái tim để yêu thêm lần nữa…
Tôi nghe người ta nói rằng những cô gái của mùa thu thường chọn
cất cho riêng mình những nước mắt, những bi sầu một góc thẳm sâu trong tim.
Lang thang nơi con đường vừa kịp quen, kịp nhớ, kịp đặt tên cho một mối quan hệ,
mùa thu này em rồi sẽ bình yên.
Cô gái của tôi này, vốn dĩ làm gì có ai mãi gồng gánh hết những
bi thương, sau giông gió cuộc đời em tìm thấy một bờ vai cho riêng mình. Tôi từng
viết về tháng 8 của tôi ngày ấy, rằng sẽ quên đi những ký ức cũ, sẽ thôi thổn
thức đợi chờ cái xoay lưng ban phát thương cảm từ người ấy, và như em thấy đấy,
nhân duyên là điều không ai tránh khỏi.
Tháng 8 về, yêu thương sẽ chạm
cửa trái tim… (Ảnh minh họa:
Mai Tú)
Đi qua những ngày bão giông sẽ là ngày nắng ấm, ngược chiều
nước mắt chưa hẳn đã đáng buồn, mà hơn hết đôi khi buồn một chút để yếu mềm, để
được chở che. Em sẽ bình yên, tôi tin là như thế, bởi vì em xứng đáng được hạnh
phúc.
Mùa thu an nhiên, là thời khắc tay trong tay đan chặt vào
nhau để cảm nhận sự ngọt ngào chạy xẹt qua tim. Em cá rằng mùa thu là mùa yêu,
có lẽ là thế. Ngày phố gọi mùa, em nhận ra tình yêu một lẫn nữa gõ cửa, may mắn
hơn những mảnh ghép còn chưa kịp đi tìm một nửa, như tôi.
Nhưng đâu phải ngẫu nhiên tôi say đắm yêu mùa thu nhiều đến vậy.
Bởi cái se se nơi ngọn gió xoa dịu vết đau để lòng tôi không nổi bão. Dẫu vậy
khúc giao mùa vẫn còn ướt át luyến thương, để nhớ một chút về những người đã bước
ra khỏi cuộc đời, rồi thì người cần đến cuối cùng cũng sẽ xuất hiện lấp đầy khoảng
cô đơn trống hoác trong tim.
Trên đời này có những thứ tình cảm đơn thuần nhưng lại theo
ta suốt cả hành tình dài dằng dặc. Chút bối rối trong ánh mắt, rồi lạc nhịp tim
từ một lần chạm mặt vô tình giữa phố đông người. Rồi thương, rồi nhớ, rồi để lại
trong nhau cả một thế giới mang tên người. Và tình yêu của em đã bắt đầu như thế,
hạnh phúc như thế, ngọt ngào như thế…
Như vốn lẽ những người sinh ra dành cho nhau thì dù đi đến
đâu cuối cùng sẽ về bên nhau. Cô gái mùa thu nhẹ nhàng nhưng kiên cường đến khó
tả, từng chút, từng chút một em mong bình minh thay vì đợi những hoàng hôn. Sống
trong tình yêu, người ta nhìn mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, kể như để
gặp gỡ và quyết định song hành cùng một người cũng chẳng mấy dễ dàng đâu, em nhỉ?
Nhân duyên trên đời sẽ kéo người xa lạ lại gần hơn, và rồi
cũng có khi từ thân quen bỗng đôi đường đôi ngã. Tôi vẫn luôn có niềm tin bất
diệt vào thứ gọi là duyên phận, bởi nếu vô duyên vô phận thì dù có cố gắng cách
mấy kim đồng hồ số mệnh cũng xoay vòng tròn trĩnh số 0.
Gió đổi mùa, những nắng gắt nhường chỗ cho sắc dịu dàng, man
mác, lòng người bất chợt cũng trầm lắng đón nhận yêu thương mới. Cô gái mùa thu
ơi, hãy cứ tận hưởng cuộc sống theo cách của riêng mình.
Thi Thi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét