Từ những tiểu thuyết của Hồ Biểu Chánh, Phi Vân, Bình
Nguyên Lộc... cho đến các trang văn của phần lớn các tác giả sau này và hiện
nay, tôi đọc, chiêm nghiệm và tìm kiếm để nhận ra một mẫu số chung cho tính
cách con người Nam Bộ được khắc họa. Đó là mẫu người hảo hán trọng đạo nghĩa
theo kiểu “Nhớ câu kiến ngãi bất vi, làm người thế đấy cũng phi anh
hùng” của Lục Vân Tiên, là mẫu người lạc quan, hào phóng, thiệt thà chân
chất, đôi khi bị tác động bởi hoàn cảnh có biến đổi một chút, nhưng rồi cũng
trở về với bản chất nhân hậu, hành hiệp vì nghĩa. Các tuyến nhân vật trong
các trang văn của các tác giả ĐBSCL thường được phân chia rạch ròi giữa chính
nghĩa và phi nghĩa, giữa thiện và ác, hoạt động theo định tính đã mang trong
suốt chiều dài tác phẩm. Hiếm khi có những nhân vật đa tính, với sự đấu tranh
đầy mâu thuẫn, dằng xé trong cùng một con người được thể hiện ở một số truyện
ngắn của Trang Thế Hy, Lê Đình Trường, Vũ Hồng, và một vài tác giả khác. Những
tính cách nhân vật như thế, tôi nghĩ phần nào đã thoát ra được cách xây dựng
nhân vật theo kiểu truyền thống từ một khuôn mẫu đã quen cảm nhận. Dù rằng từ
thời đại Phục Hưng thế kỷ 16 Shakespeare đã xây dựng nên những điển hình nhân
vật như vậy bằng cách đào sâu vào thế giới nội tâm của nhân vật. Trong tác phẩm
của kịch tác gia vĩ đại này, không có những nhân vật hoàn toàn được ưu ái hoặc
hoàn toàn bị ghét bỏ. Nhân vật điển hình Hamlet cũng có lúc bị ông
chế giễu, còn gã Sailoc (trong Chàng thương gia thành Vơnizơ) có chỗ lại
được ông biện hộ.
Có nhận định cho rằng văn chương ĐBSCL (dù gì cũng là vùng
đất mới) không thể so được với sự chỉnh chu truyền thống của văn chương miền
Trung, miền Bắc. Điều đó một phần có thể do ngôn ngữ mộc mạc miền Nam, giọng
điệu dân dã mà các tác giả ĐBSCL hay lạm dụng tạo sự “chướng ngại” trong cảm
nhận. Cũng có ý kiến cho rằng, nếu thận trọng, dùng đúng lúc đúng chỗ, phương
ngữ mộc mạc, giọng điệu dân dã ấy hoàn toàn có thể cấu tạo thành một nhánh
văn chương đặc biệt, không giống, nhưng chuẩn mực không kém những miền khác.
Tôi nghĩ điều mà các nhà văn, tác giả văn xuôi ĐBSCL còn “mắc nợ”, là chưa mô
tả, khắc họa được những nhân vật xứng đáng với tầm vóc, tính cách điển hình của
con người Nam Bộ. Sự phóng khoáng, hào hiệp, trọng đạo nghĩa vốn được xem là
bản chất của người miền Nam, những cư dân sinh sống nơi vùng đất có nhiều sự
ưu ái của thiên nhiên. Thực tế, ĐBSCL đâu chỉ có chín nhánh sông quanh năm bồi
đắp phù sa cho vườn cây trĩu trái, đồng ruộng tốt tươi. Từ thuở đi mở cõi, những
cư dân Nam Bộ đã phải đương đầu với muôn vàn hiểm nguy với thú dữ, với rừng
thiêng nước độc rồi chinh chiến triền miên để trụ lại, cải tạo vùng đất mới nầy.
Và cũng bởi Nam Bộ là nơi đón nhận những cư dân di trú từ tứ xứ, vùng đất này
cũng là nơi hội tụ, giao thoa các luồng văn hóa khác nhau. Hấp thụ một “linh
khí” văn hóa như thế, tôi nghĩ tính cách con người Nam Bộ xưa và đặc biệt
trong xu thế hội nhập hiện nay, cũng đa diện và vô vàn phức tạp chứ không chỉ
đơn giản trong cái cốt cách hào phóng, lãng tử, chịu chơi.
Lại nói về bản sắc văn hóa, vấn đề mà nhiều nghị quyết của
Đảng đặt ra là song song với phát triển kinh tế, phải bảo vệ, giữ gìn và phát
huy bản sắc văn hóa dân tộc. Nhưng hiểu như thế nào cho đúng khái niệm văn
hóa của dân tộc? Và trong cái bản sắc văn hóa chung của dân tộc, có hay không
một bản sắc văn hóa của vùng ĐBSCL?
Tôi cho rằng bên cạnh những đóng góp của ĐBSCL về mặt kinh tế là điều dễ thấy và dễ nhất trí thì phần đóng góp của Nam Bộ về
mặt văn hóa dường như chưa được nghiên cứu thỏa đáng. Lẽ nào Nam Bộ chỉ là
cánh đồng oằn lúa, là vườn cây trĩu quả với những “anh Hai” nhiều tiền, học
hành dang dở và thích chơi ngông? Hoàn toàn không có tư tưởng cục bộ địa
phương, tôi cho rằng về mặt văn hóa, sự đóng góp của ĐBSCL là không nhỏ. Văn
hóa ăn, văn hóa ở, văn hóa cư xử, văn hóa tín ngưỡng ở Nam Bộ có những đặc
trưng không lẫn với bất cứ vùng nào của đất nước. Nhưng cho đến nay vẫn còn rất
nhiều sự đánh giá khác nhau.
Nêu một vài nhận định như thế để thấy rằng quả thật là khó
khi muốn nắm bắt cái “thần” trong nghệ thuật. Ngay cả đối với những người cầm
bút là con dân ĐBSCL, không phải lúc nào cũng hiểu hết về bà con mình, về
vùng đất mình đang sinh sống. Chính vì vậy, điều đáng sợ nhất trong văn
chương là mô tả như thế nào mà những người thân thiết nhất lại trở nên xa lạ.
Nêu một vài suy nghĩ như vậy với tư cách một người cầm bút, cũng là để tự nhắc
nhở mình trách nhiệm viết cho đúng về đồng bào mình trong một giới hạn địa lý
nhất định, để trước hết phục vụ cho chính họ; đồng thời với tư cách một người
đọc yêu mến dòng văn học “đặc sản” miền Nam, tôi mong mỏi và hy vọng sự thăng
hoa của các tác giả ĐBSCL sẽ mang lại những tác phẩm văn học xứng đáng với
vùng đất và con người chúng ta đang sinh sống.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét