Nguyễn Du, một cách nhìn mới về lịch sử
(Đọc Nguyễn Du - tiểu thuyết lịch sử của
Nguyễn Thế Quang,
Chúng ta đã từng gặp nhiều danh nhân
văn hóa qua các trang chân dung văn học, nay ta lại
gặp Nguyễn Du dưới sắc bút của Nguyễn Thế Quang, một hậu sinh đồng
hương với Nguyễn. Nhà giáo Nguyễn Thế Quang trong hơn 10 năm đầy biến
động của gia cảnh, nghề nghiệp và bệnh tật đã trăn trở tìm tòi
sáng tạo nên những trang văn xúc động người đọc. Viết về Nguyễn không
dễ vì bao nhiêu sách báo đã nói về ông. Không có một tình
yêu, một hiểu biết sâu đậm nhất định về đối tượng, người viết sẽ
ngợp khi chọn đề tài này. Tình yêu và sự trải nghiệm, đặc biệt là
sự dày công đã giúp tác giả vượt qua giới hạn thử thách trên.
Nguyễn Du trong tác phẩm này có những điều làm người
đọc muốn suy ngẫm. Nguyễn trong mắt nhìn của thế kỷ XXI,có phải là
người ngày xưa? Nguyễn của một gia thế lừng lẫy. Nguyễn của một
tài năng đa dạng xuất chúng. Nguyễn của một số phận long đong bất như
ý. Nguyễn của một nghị lực phi thường... Dẫu là một nhân cách lớn
nhưng sống buồn bã, tâm trạng u uất là điều có thật trong
tâm sự Nguyễn Du.Cần đối chiếu hành trạng của Nguyễn, cần có
cái nhìn toàn diện để hiểu và giải thích rõ cái tâm sự u hoài tại sao đeo đẳng
ông mãi thế, dẫu có khi làm đến bậc Á khanh và đã khiến một vị đại hoàng
đế như Gia Long phải thốt lên “Ta quý những người có cốt cách như
khanh”. Tác phẩm của Nguyễn Thế Quang vẽ lên nỗi buồn lớn của Nguyễn Du
không dừng lại ở cái nguyên nhân bé nhỏ là vì đồng sự ghen ghét hay mặc cảm
về cái sự “tôi trung không thờ hai chúa” mà ở cái nỗi niềm lớn lao hơn. Đó là
tấm lòng yêu thương con người, là phẩm cách của một tâm hồn cao
thương, cảm thấy những nghịch lý, những nghịch cảnh tồn tại ở mọi thời, mọi
nơi, như là một định mệnh không tài nào thay đổi được .Ở quê hương thì bao dân
lành bị bọn gian thần hãm hại (người anh Nguyễn Nể bị bức tử), ở
chốn quan trường, cũng như nơi cung đình từ quan lớn đến quan
bé toàn những kẻ xảo trá luôn tìm cách sát hại lẫn nhau,
“nhai thịt người ngọt xớt như đường” (cái chết tức tưởi
của đại thần Nguyễn Văn Thành trước những thủ đoạn bỉ ổi
của Lê Văn Duyệt và Lê Chất), ngay đến nhà vua cũng luôn tâm
niệm thà hy sinh bậc trung thần chứ không thể để
cho sự nguy hại len lỏi quanh ngai vàng.
Biết bao kẻ thác oan vì cái tư duy lắt léo và tàn bạo đó: Vũ Trinh, Nguyễn Văn Thuyên, Lê Quang Định, Đặng Trần Thường, Ngô Nhân Tĩnh..., con số dài thêm theo các trang sách.Tìm đến xứ người, mảnh đất các nhà nho luôn hướng về một thuở, cũng đầy rẫy những bất công. Tấm lòng nhân mênh mông với những suy tư pha mùi thiền, mùi đạo ở ông luôn cảm thấy bất lực, đau đáu một câu hỏi không lời đáp. Đó mới chính là cái điều sâu kín tạo nên nỗi u hoài day dứt khôn nguôi trong đời sống và là hạt nhân trong các sáng tác của Nguyễn, một con người mang nỗi niềm thời đại. Ở đây, Nguyễn đã gặp những tâm hồn lớn trong gia tài văn hóa nhân loại.
Biết bao kẻ thác oan vì cái tư duy lắt léo và tàn bạo đó: Vũ Trinh, Nguyễn Văn Thuyên, Lê Quang Định, Đặng Trần Thường, Ngô Nhân Tĩnh..., con số dài thêm theo các trang sách.Tìm đến xứ người, mảnh đất các nhà nho luôn hướng về một thuở, cũng đầy rẫy những bất công. Tấm lòng nhân mênh mông với những suy tư pha mùi thiền, mùi đạo ở ông luôn cảm thấy bất lực, đau đáu một câu hỏi không lời đáp. Đó mới chính là cái điều sâu kín tạo nên nỗi u hoài day dứt khôn nguôi trong đời sống và là hạt nhân trong các sáng tác của Nguyễn, một con người mang nỗi niềm thời đại. Ở đây, Nguyễn đã gặp những tâm hồn lớn trong gia tài văn hóa nhân loại.
Tác phẩm có bốn phần kết cấu theo thời gian nhưng
tựu trung tập trung vào mấy thời kỳ mà Nguyễn trải qua sau ngày Gia
Long thống nhất đất nước: thời gian ở quê và làm cai bạ Quảng Bình,
thời gian làm quan ở triều đình, thời gian đi sứ Trung Hoa. Lich sử
trong tác phẩm Nguyễn Thế Quang là một lich sử được tái tạo cả sự
kiện lẫn con người. Một triều đình đầy rẫy những mâu thuẫn. Nguyễn
đã nghĩ về cái lồng quan phương đó “Đặt chân vào chốn quan
trường con người không còn là mình nữa, muốn dừng không được, muốn
tốt không tốt được, nhảy ra thì bị chém, leo lên thì thất đức mà tai
họa sẽ đổ lên đầu“ (trang 370). Chính vì vậy cuối sách tác giả
đã để cho Nguyễn và các họ hàng làm lể xin tổ tông chuyển đổi long
mạch để dòng họ từ đấy “khỏi phải có ai ra làm quan”. Lời nguyền
hiệu nghiệm cho đến bây giờ!
Tiểu thuyết bám sát các sự kiện được truyền bá bấy
nay nhưng Nguyễn Thế Quang không sao chép lại, ông thổi vào những sự
kiện bao tâm tư dồn nén nên có sức lay động mạnh người đọc. Ngoài ra
với khả năng và sự cho phép của thể tài tác giả có
những sáng tạo đầy tính thẩm mỹ khắc hoạ rõ con người
Nguyễn:cảnh Nguyễn trò chuyện với Nguyễn Văn Thành trong ngục, cảnh
Nguyễn lập đàn tế Khuất Nguyên trên sông Mịch La, cảnh Nguyễn gặp lại
Hồ Xuân Hương sau chục năm xa cách, cảnh Nguyễn đối thoại
với Gia Long...
Chúng tôi cho đó là những đoạn văn dày công tìm tòi và sáng tạo nhiều chi tiết cũng như ngôn ngữ rất đắt, gây hiệu ứng thẩm mỹ cao ở người đọc. Cái khó khi viết về danh nhân văn hóa, viết về những con người như Nguyễn Du không nhất thiết yêu cầu người viết phải có tầm văn hóa, tầm sống như nhân vật, nhưng ít ra phải hiểu phải yêu tầm sống đó! Nguyễn Thế Quang trong tác phẩm đã thành công khi tái tạo nỗi niềm tâm sự khá phức tạp của Nguyễn Du. Nguyễn trong tác phẩm chủ yếu là Nguyễn của những nỗi niềm, những tâm trạng. Nguyễn trong tác phẫm trước hoàn cảnh thường có một “tâm trạng kép” vừa lo âu vừa mừng rỡ, lo vì bị bức hại, mừng vì tai qua nạn khỏi, lo cho mình và lo cho cả họ tộc, phủ định nhưng vẫn phải làm tròn chức phận không thể thoái thác. Nguyễn chủ động trong tư duy nhưng có lúc thụ động trong hành động. Đó là cái tâm trạng mà có lần ông tự thán “hùng tâm sinh kế lưỡng mang nhiên”. Phải chăng vì trạng thái nước đôi đó mà sau này Nguyễn Công Trứ đã “phê” Nguyễn thông qua lời nhận xét khắt khe về Thúy Kiều, nhân vật mà Nguyễn có nhiều ký thác “Bán mình trong bấy nhiêu năm/ Dễ đem chữ Hiếu mà lầm được ai”.
Chúng tôi cho đó là những đoạn văn dày công tìm tòi và sáng tạo nhiều chi tiết cũng như ngôn ngữ rất đắt, gây hiệu ứng thẩm mỹ cao ở người đọc. Cái khó khi viết về danh nhân văn hóa, viết về những con người như Nguyễn Du không nhất thiết yêu cầu người viết phải có tầm văn hóa, tầm sống như nhân vật, nhưng ít ra phải hiểu phải yêu tầm sống đó! Nguyễn Thế Quang trong tác phẩm đã thành công khi tái tạo nỗi niềm tâm sự khá phức tạp của Nguyễn Du. Nguyễn trong tác phẩm chủ yếu là Nguyễn của những nỗi niềm, những tâm trạng. Nguyễn trong tác phẫm trước hoàn cảnh thường có một “tâm trạng kép” vừa lo âu vừa mừng rỡ, lo vì bị bức hại, mừng vì tai qua nạn khỏi, lo cho mình và lo cho cả họ tộc, phủ định nhưng vẫn phải làm tròn chức phận không thể thoái thác. Nguyễn chủ động trong tư duy nhưng có lúc thụ động trong hành động. Đó là cái tâm trạng mà có lần ông tự thán “hùng tâm sinh kế lưỡng mang nhiên”. Phải chăng vì trạng thái nước đôi đó mà sau này Nguyễn Công Trứ đã “phê” Nguyễn thông qua lời nhận xét khắt khe về Thúy Kiều, nhân vật mà Nguyễn có nhiều ký thác “Bán mình trong bấy nhiêu năm/ Dễ đem chữ Hiếu mà lầm được ai”.
Gia Long là một chân dung khá nổi bật trong tác
phẩm.Chỉ vài nét chấm phá về tâm trạng và cử chỉ mà bức phác hoạ
về ông vua khai sinh triều Nguyễn này hiện lên khá rõ nét. Gia Long
tài năng, quyết đoán nhưng xảo quyệt, cực quyền và tàn bạo. Lần đầu
trong văn chương “ông vua này” hiện lên không phải như một sơ đồ mà như
một ông vua thật. Đối với các quan lại, Gia Long chỉ rõ xung quanh toàn
là kẻ nịnh hót, người chân chính rất ít, bởi vậy vua rất quý trọng
Nguyễn Du, quý nhưng không tin lắm, quý nên tặng giấy, bút, mực nhưng không quên căn dặn: viết để yêu thương thì được,
nhưng kích động chống triều đình thì sẽ bị lấy đầu! Đúng là tâm lý của một hoàng đế với kẻ sĩ. Thật khó mà quên được
cách suy nghĩ của vị vua này với quân sĩ cũng như với kẻ thù: “Muôn
vàn cảm tạ các tướng sĩ, dân binh đã không tiếc thân mình để hôm nay
ta có giang sơn này” [...]
Ngài lại nhớ đến hình ảnh Quang Toản, Quang Duy, Quang Thiệu ngồi trong cũi từ Kinh Bắc giải về. ”Không phải quân lính ta bắt bọn nó mà dân chúng bắt được đóng củi nạp cho ta. Đó là điều tệ hại nhất của bất kỳ tướng lĩnh, quân vương nào. Bị đóng củi bởi tay đối thủ là lẽ thường tình nhưng bị dân bắt đem nạp thì thật cay đắng. Cha bọn nó đã đánh tan hàng chục vạn quân Thanh giữ yên giang sơn này, kinh thành này dân chúng đều biết ơn. Thế mà bọn nó lại không dược dân che chở. Vì sao vậy?”[...] “Nhưng rõ ràng không được lòng dân thì chẳng đế vương nào có sức mạnh”. (trang13).
Ngài lại nhớ đến hình ảnh Quang Toản, Quang Duy, Quang Thiệu ngồi trong cũi từ Kinh Bắc giải về. ”Không phải quân lính ta bắt bọn nó mà dân chúng bắt được đóng củi nạp cho ta. Đó là điều tệ hại nhất của bất kỳ tướng lĩnh, quân vương nào. Bị đóng củi bởi tay đối thủ là lẽ thường tình nhưng bị dân bắt đem nạp thì thật cay đắng. Cha bọn nó đã đánh tan hàng chục vạn quân Thanh giữ yên giang sơn này, kinh thành này dân chúng đều biết ơn. Thế mà bọn nó lại không dược dân che chở. Vì sao vậy?”[...] “Nhưng rõ ràng không được lòng dân thì chẳng đế vương nào có sức mạnh”. (trang13).
Viết Nguyễn Du, Nguyễn Thế Quang ngoài việc
tái tạo một thời biến động của lịch sử nước nhà với những sự
kiện, những nhân vật đã từng để lại dấu ấn sâu đậm trong ký ức
cộng đồng, tác giả còn cố gắng “biến lịch sử thành những cái cớ
để gửi đến con người hiện tại những thông điệp về giá trị đạo đức
tinh thần” (*). Tác phẩm đầu tay nhưng đã thể hiện năng lực
văn chương của tác giả và một tấm lòng yêu mến di sản văn hóa - lịch
sử nước nhà đáng trân trọng.
(*) Phan Trọng Thưởng - Mẫn cảm của người nghệ sĩ
và chức năng dự báo của văn học - Báo Văn Nghệ số 29 (17-7-2010)
Tháng 7/2010
Yến Nhi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét