Bông hồng cho tình đầu 1
Chương 1
Lớp 12C1 của Đoan nổi tiếng nhất khối và in đậm trong tim thầy
cô nhờ tài quậy siêu đẳng của gần bốn mươi mái đầu xanh... rêu. Nhất là vào những
buổi sinh hoạt hoặc nghỉ tiết đột xuất. Bởi vậy mà chả trách năm ngoái, lớp
Đoan bị đổi cô chủ nhiệm tới hai lần. Cô Trinh dịu dàng, yểu điệu như chiếc lá
thu mơ đã "gút bai" lớp Đoan không một tiếng tạ từ. Đến cô Mai, có lẽ
nhờ cầm tinh "chúa tể sơn lâm" và có thừa kinh nghiệm "thống trị"
nên mới thống lĩnh được bầy "sa tăng" lớp Đoan nửa năm còn lại!...
Nhưng chuyện đó đã xưa lắc tí tè. Vì đó là chuyện của năm ngoái... Còn năm nay?
"Que sera sere?" Vì vậy Đoan luôn cầu mong cho bầy yêu tinh của lớp
Đoan thấy được giá trị của việc học, hay ít ra cũng "biết điều".
Không học thì để cho thiên hạ học! Bởi năm nay là năm cuối cùng được ngồi
"vắt chân chữ ngũ" trên ghế nhà trường, còn được làm kẻ đứng thứ ba
sau quỷ và ma, và quan trọng nhất là năm nay lớp Đoan sẽ phải vác lều chõng lên
đường "lai kinh ứng thí"... đại học.
Điều cầu mong của Đoan thực tế và ngọt ngào như viên kẹo thơm trong miệng và
Đoan cũng biết chỉ có thời gian mới trả lời đúng chóc mọi việc, mọi ước mơ của
mỗi con người.
Tháng chín, mùa thu, bao cánh bướm trắng thướt tha lại lũ lượt bay về cổng trường
vôi cũ. Những cái đầu húi cua kiểu Lam Trường, đầu đinh, đầu "năm
năm" của Đan Trường, đầu tém tóc của các đấng "mày râu nhẵn nhụi, áo
quần bảnh bao" cũng rục rịch vai ba lô, tai thọc túi quần ì xèo đến lớp.
Đầu năm, chuyện học hành của lớp Đoan yên bình trôi qua từng ngày như những tờ
lịch nhẹ nhàng rơi.
Có lẽ dân quậy còn "án binh bất động" hay "tịt ngòi" hết rồi
cũng nên!
- Ơn trời! - Lớp trưởng Vân Anh mỉm cười tinh nghịch. - Im ru bà rù! Coi bộ y hệt
như "những con chim ẩn mình chờ chết"... Cầu trời cho những con ma quậy
bị "liệt mồm", hết "ngứa ngáy tay chân" cho đến ngày tất cả
đều ngâm câu "Sĩ tử lên đường vai đeo lọ!..."
Phen này quỷ đã chịu tu. Dân "gạo cội" mừng thầm. Những con sâu không
còn làm rầu nồi canh nữa.
Chim chóc ca vang đón chào bình minh tươi sáng của lớp 12C1!
Ban cán sự lớp vui mừng hí hửng trong lòng. Đó là các tay có thành tích học tập
cừ khôi, luôn giựt giải quán quân từ trên đếm xuống. Đứng đầu ban chỉ huy lớp
là "lớp chằn" Vân Anh. Hai quân sư "quạt máy" của Vân Anh
là phó học tập Nguyệt Quê và phó văn thể Hương Trầm. Cả ba đều "mỗi người
mỗi vẻ mười phân vẹn... bù".
Mọi người chịu học, ban cán sự lớp khoái tỉ tỉ. Còn Đoan - Đoan cũng mừng hết lớn!
Đoan chỉ là một phần tử nhỏ xíu xíu của lớp, một "phó thường dân Nam Bộ"
như bao nhiêu phó thường dân nằm trong hộ khẩu 12C1. Nhưng kể từ ngày cái khiếu
viết văn chương thơ phú "trời cho" của Đoan bị thiên hạ phát hiện, Lê
Nguyễn Thục Đoan đã bị chúng bạn công kênh lên ghế cán sự văn của lớp. "Ác
đạn" thay! Thế là nghiễm nhiên Đoan cũng có chân trong thành phần ban
"hương chức hội tề" của lớp.
Khổ thay Đoan lại hiền khô mới chết! Chức vụ đó lâu ngày Đoan đã tự giác quên
lãng luôn cho thêm ỘphẻỢ thấm thân. Trong lớp, ai hoạt động gì kệ ai. Đoan chỉ
lo học. Đoan ít thích tham gia tranh luận hoặc có ý kiến, ý cò chi hết. Đoan hiền
queo, tính tình đơn giản, hay giúp đỡ bạn bè nên người thương Đoan rất nhiều.
Còn kẻ ghét Đoan, bảo đảm kiếm đỏ mắt hỏng có một tên!
Niềm vui "thái bình thịnh trị" chưa đậu ở trong tim người bao lâu thì
đùng một cái, cô Dung lớp Đoan bỗng được lệnh thuyên chuyển về quê của cô mãi tận
Đơn Dương.
Tin cô Dung chuyển về quê bỗng trở thành đề tài "giật gân" của lớp.
Những cái mồm nhiều chuyện bắt đầu bép xép và những cánh tay "siêu quậy"
cũng được dịp khuấy động không khí yên ổn trong lớp lâu nay. Dân lý sự bắt đầu
tán hươu tán vượn. Những bộ trí não chỉ thông minh về những chuyện tầm phào
cũng bắt đầu hoạt động. Nhưng rất ít người thắc mắc vì sao cô không chuyển đi từ
đầu năm học, ngoại trừ, lớp phó học tập Hương Trầm, con nhỏ "nhang
thơm" đã vén mái tóc đen mượt xõa ngang vai của Vân Anh thì thào vào tai
người ta câu gì đó.
Vân Anh khẽ nhếch môi cười làm cho một lúm đồng tiền độc nhất trên má trái của
nó lõm xuống trông thật dễ ưa.
- Ừ há! Tao cũng nghĩ như mi. Hỏng chừng giấy tờ thuyên chuyển của cô bị trục
trặc vì lý do kỹ thuật gì đó... nên bị chậm đó mà!
Ở bàn trên con Nguyệt Quế cũng bị ngứa miệng lây:
- Ê, theo tin của đài khí tượng thủy văn năm nay lũ về sớm. Dám cô sợ lũ
"càn" về thành phố Bác nên cô dông về miền cao tránh lũ sớm đó tụi
mày!
Vân Anh che miệng cười khúc khích. Hương Trầm liếc xéo Nguyệt Quế:
- Đúng là "sư tỉ" của chú Cuội cung trăng!
Lớp bắt đầu náo nhiệt y như phiên "chợ tình" ở miệt Sapa. Trống đổi
giờ đánh thùng thùng có hơn năm phút rồi mà cô Vân dạy Sử cũng chưa thấy vào. Ở
dãy bàn thứ tư, tiếng Hạnh "xù" ré lên "mở hàng" cho cuộc
bàn luận tào lao.
- Sao bữa nay cô Vân đi trễ quá ta?
- Tao biết "lý vo" cô Vân đi "chễ" dzồi! - Nhỏ Tuyết lùn vo
vảnh bằng cái giọng sai chính tả khủng khiếp.
Bên dãy bàn của dân mày râu có giọng nói "trịch thượng" của một cái mồm
cất lên:
- Ai biết đâu à? Nói thử nghe chơi!
Tuyết "lùn" đứng nhóng lên. Bởi nó có chiều cao rất khiêm nhưng, ngó
về phía dãy bàn phát ra câu nói vừa rồi. Mớ tóc ngắn không ra ngắn, dài không
ra dài của model đờ mi được nó buộc túm lại bằng một sợi dây thun trông giống
như cái đuôi của mấy chú gà con mới mọc lông đuôi. Khi Tuyết lùn đứng lên phô
cái "đuôi gà", một số giọng cười bắt đầu ré lên, trước bé sau to dần
rồi lan ra cả lớp. Thì ra không biết tay tổ nữ nhi nào chơi khăm đã gắn vào cái
đuôi gà con ấy một mảnh giấy "kiss me, please!" tổ bố.
Tội nghiệp Tuyết "lùn" vẫn vô tư, không hề biết cái mảnh giấy tai
quái kia đang "hiện diện" trên mái tóc đuôi gà của mình. Nó lại càng
không biết tại sao khi nó nhóng lên tìm cái tên ma đầu nói năng trịch thượng
kia thì nó lại bị "pháo kích" bằng mồm dữ vậy?
Phát hiện nguyên nhân của tràng cười là trò chơi độc đáo trên đầu Tuyết, Vân
Anh ra hiệu cho Đoan kéo nhỏ Tuyết ngồi xuống rồi nhanh tay rút ngay cái que
kem có dán mảnh giấy ghi hàng chữ độc địa trên đầu nó xuống.
Nhờ khéo tay, Đoan rút được cây trâm trên cái đuôi gà xước của nhỏ Tuyết xuống
êm ru. Vân Anh chận một tay lên ngực thở phào.
- Hú hồn!
Không khéo sẽ có một màn đại chiến bằng mồm rất kịch liệt, bởi Tuyết
"lùn" tuy nhỏ con nhất lớp nhưng nó lại là đứa rộng miệng nhất và ít
khi nào nó tha cho bất cứ một tên húi cua hay áo dài nào lỡ đụng nhầm nó. Bởi rứa
mấy tay trai tráng trong lớp Đoan mới gán thêm cho Tuyết "lùn" một
"hỗn danh" nghe rất ư đã đã là Tuyết "lồi mà lún"!
Hồi mới nghe biệt danh thứ hai của Tuyết, Đoan không hiểu mô tê chi ráo. Đến
lúc được con Hương Trầm giải thích tỉ mỉ rằng "lồi mà lún" nói ngược
lại có nghĩa là "lùn mà lối". Lúc đó Đoan mới bật ngửa. Mới hay mấy
ông sa tăng lớp Đoan "trắng trợn" chưa từng thấy trên đi.
Tuyết "lùn" ngồi xuống ghế. Bụng nó vẫn còn tức ấm ách chuyện không
dưng bị làm "bia cười" cho thiên hạ. Rồi tự nhiên con nhỏ Đoan kéo nó
xuống. Nó nghĩ hình như có chuyện quanh co gì chi đây mà mọi người cố tình
"diếm" nó. Nó cố gắng lắm mới nuốt nổi cục giận to đùng xuống cái dạ
dày trống trơn và tự an ủi mình bằng câu "quân tử trả thù mười năm cũng
chưa muộn". Nó lầm bầm:
- Được rồi! Hãy đợi tao! Ta không bỏ qua cái sự dzô dziên của chúng bây đâu!
Giải quyết xong cái món Tuyết "lùn", Vân Anh thấy yên bụng một chút.
Nhưng tiếng cười vẫn còn hi hi, hích hích ở một vài nơi. Vân Anh bước lên bục ổn
định lớp.
- Các bạn ơi, trật tự đi! Tôi xuống văn phòng xong lên liền. Nếu thật sự cô Vân
nghỉ thì mình sẽ bàn việc tiễn cô Dung.
- Hoan hô! Chí lý! Chí lý!
- Đi nhanh lên đi! Đi chậm là tụi này quậy à!
Đó là tín hiệu của "chiến tranh bùng nổ". Thằng Tín "điệu"
xóm nhà lá cũng là tác giả của câu nói trịch thượng chọc sùng Tuyết
"lùn", đã phát quả pháo đầu tiên.
Vân Anh bay xuống văn phòng không tới năm phút đã về tới lớp thở phào hổn hển.
Mặt cô xanh lè vì chạy. Vân Anh lau mồ hôi trán bằng chiếc khăn tay trắng bong
có thêu hai mẫu tự V.A trên góc khăn. Nó cười thật tươi. Cái lúm đồng tiền một
bên má lại lõm xuống xinh đáo để. Vân Anh thông báo:
- Bây giờ chúng ta có thể bàn về việc tiễn cô Dung. Nhưng phải nhớ là cần giữ
trật tự nếu không sẽ bị "hốt" hết về văn phòng.
Hạnh "xù" hăng hái đứng lên. Nó được gọi là xù vì mái tóc loăn xoăn
bùng ra như một đống bùi nhùi làm cho cái đầu của nó thù lù quá khổ.
- Lớp trưởng ơi, bạn có hỏi văn phòng vì sao cô Dung xin chuyển đi không?
- Dễ ẹt vậy mà cũng hỏi. - Quang "quậy" khề khà.
- Vậy tại sao cô chuyển đi? Bộ cô "ớn" tụi mình rồi hả? - Tiếng Quý
"rùa" cất lên.
- Không ớn cũng không chán gì ráo! Đơn giản là cô đi "chống lầy". -
Quang "quậy" khoa tay.
Tín "điệu" oang oang:
- Hay quá hé! Bộ mày là "má chồng" cô sao mà biết rành vậy?
Có tiếng cười hí hí bên phía con gái:
- "Ba chồng" chứ sao "má chồng" được! Chắc nó mới bị phẫu
thuật thay đổi giới tính rồi quá!
- Một không! - Thằng Phát mập có cái miệng túm rụm, móm xọm, không thấy môi
trên, mặt nó trẹt lét như cái mày ốc nên được gán cho cái biệt danh là "ốc
mày" vừa giở giọng trọng tài.
Một giọng ca éo éo cất lên cùng với tiếng gõ bàn làm nhịp trống của nhóm Quang
"quậy" và Quy "rùa":
- "Em đi lấy chồng, về nơi xứ xa, tí tì ti, tí tì tà..."
Vân Anh vỗ bàn độp độp. Bầy quỷ sứ cũng giả nai, vỗ bàn, đập ghế, la hét ỏm tỏi.
Đoan bịt hai tai lại, chịu hết nổi vì cái âm thanh hỗn tạp như một cái chợ
"chồm hổm" ở một khu lao động bởi bọn chúng quá hưng phấn trước tin
cô chủ nhiệm chuyển trường.
Dù cô chỉ mới dạy lớp Đoan chưa đầy một tháng nhưng Đoan cũng cảm thấy một niềm
luyến tiếc thoáng đậu trong tim.
Cô Dung hiền hậu, giảng bài rất sâu sắc với đôi mắt đen lấp lánh và mái tóc dài
đen mượt. Cô đọc thơ rất hay.
Cô đi, Đoan cũng thấy buồn. Tuy nhiên tình thầy trò giữa Đoan và cô chỉ mới
nhen nhúm. Nên niềm luyến tiếc về cô với Đoan cũng nhẹ nhàng như những áng mây
thu nhè nhẹ trôi qua bầu trời.
Trên kia Vân Anh đang cố ổn định lớp bằng một tiếng gõ chát chúa lên mặt bàn.
- Các bạn im đi chứ! Cứ mỗi người mỗi ồn làm sao bàn được việc chính?
- Thì bạn nói việc chính là việc gì đi chứ! - Tuyết "lùn" nhắc nhở.
- Đúng đó! - Hương Trầm thúc giục. - Vào đề lẹ lên đi để tụi nó đâm bang mãi!
Vân Anh dọa:
- Nếu các bạn còn tiếp tục ồn, tôi đề nghị mời cô giám thị đến ngay.
Nhiều tiếng xì xí nổi lên phản đối "bạo lực". Nhưng đòn "hù
nhát" của Vân Anh coi bộ có "mười thần công lực" nên dân
"qué" có phần bị tê liệt dây thần kinh chút chút. Chỉ còn nghe vài ba
tiếng nhỏ xíu ở cuối lớp.
- "Nhát ma" con người ta hoài.
Biết đã có "ép phê", Vân Anh lật đật "túm" lấy thời cơ:
- Các bạn ơi, dù lớp mình chỉ mới học với cô Dung chưa đầy một tháng, nhưng để
bày tỏ tình cảm tri ân của lớp, tôi đề nghị mỗi bạn bỏ ra một ít tiền để làm một
bữa tiệc nhỏ và tặng cô một món quà làm kỷ niệm.
- Một ít tiền là "bi nhiêu"?
- Tui đồng ý! Nhưng phải rẻ rẻ à nhe! Tui hết tiền rồi đó! Má tui lúc này...
thua số đề hoài nên... hỏng có "tằng" cho tui!
Một số kẻ lại cười rần. Vân Anh nháy Nguyệt Quế và Hương Trầm giữa lớp.
- Đề nghị hai ngàn đi! - Quy "rùa" lộp chộp phá bĩnh.
- Hai ngàn là nhiều đó mày! Một ngàn thôi! Mình làm gì ra tiền? - Tín "điệu"
dài mồm nói.
Nguyệt Quế lừ mắt nhìn Tín "điệu". Cái thằng quỷ có mái tóc lúc nào
cũng xịt keo bóng mượt và áo quần phẳng phiu không có một nếp nhăn. Nó chính là
hiện thân của trường phái "vẹo" của lớp Đoan.
- Chuyện này không phải chuyện đùa đâu! Nếu bạn không có tiền, tôi có thể tặng
bạn phần tiền đó. Còn có mặt hay không là tùy ý bạn!
Nhiều tiếng vỗ tay, đập bàn lại vang lên:
- Ô ha! Hoan hô một tâm hồn cao thượng!
- Ui da! "Muối mặn" chưa em?
- Nhào! Chết dịch thằng Tín "điệu"!
- Bị rồi... "điệu" ơi!
Hương Trầm nhanh chóng chế ngự ngay đám ồn:
- Đó là tấm lòng của Nguyệt Quế. Đề nghị chấm dứt chuyện của bạn Tín. Mời Vân
Anh bàn tiếp!
Đợi lớp yên, Vân Anh nhướng mày:
- Khi tôi nói, yêu cầu lớp trật tự lắng nghe và trình bày ý kiến nếu có. Đề nghị
không bàn chuyện ngoài lề để tránh lãng phí thời gian vô ích. - Đảo mắt quan
sát lớp một vòng nhằm dò xét tình hình, Vân Anh tiếp: - Vì cần có một món quà tặng
cô nên tôi đề nghị mỗi bạn góp mười ngàn. Ta sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ tiễn
cô. Các bạn đồng ý chứ?
Người này dòm người nọ. Kẻ nọ ngó kẻ kia. Lớp yên lặng chưa từng có. Vân Anh thừa
biết đó là chiêu bất đồng ý của tụi nó. Tuy vậy, vốn kiên nhẫn và với kinh nghiệm
tích lũy từ bao năm làm "đầu tàu", Vân Anh có một biệt tài "điều
khiển từ xa" rất siêu đẳng. Cô nàng dịu dàng lên tiếng:
- Tôi đếm đến ba, cả lớp đưa tay lên nhé.
Và Vân Anh dõng dạc đếm:
- Một... h... a... i!...
Khi cô nàng sửa soạn khép môi buông ra tiếng thứ ba thì một cánh tay thụt thò
đưa lên hạ xuống. Một giọng ngập ngừng cất lên:
- Đề nghị chín ngàn đi! Tui bị em tui "thuổng" hết một ngàn xơi
"xu xoa" hạt lựu rồi.
Lập tức một tràng cười nổi lên loạn xị. Kẻ hiền nhất như Đoan cũng không thể
nào ngậm miệng. Nhỏ Vân Anh, Nguyệt Quế, Hương Trầm cũng tức cười, nhưng sợ bị
tụi quỷ làm lừng, cả ba cố gắng nuốt tiếng cười vào bụng bởi tác giả phát ngôn
kia chính là Tuấn khờ, chàng khờ chính hiệu "con nai vàng ngơ ngác" của
lớp.
Vừa nói xong sự thật "một chăm phần chăm" đã bị cả lớp cười rần rần,
Tuấn khờ đỏ mặt tía tai, không biết mình đã làm gì quái gở để bị lớp cười dữ vậy.
Tuấn thấy quê hết cỡ! Anh chàng cúi gằm mặt xuống đất ngắm mãi mấy ngón chân vô
tội chứ chẳng biết nói gì hơn cho đỡ quê! Phước đức thay, lớp trưởng thấy vậy
bèn gỡ quê cho Tuấn khờ:
- Bạn Tuấn có bao nhiêu thì góp bấy nhiêu. Trường hợp này đặc biệt. Còn các bạn
đồng ý góp mười ngàn rồi chứ?
Trừ Tín "điệu", nó còn cay cú con nhỏ Nguyệt Quế vụ mặc cả ban nãy
nên nó ngồi im một đống, mặt mày chù ụ, không thèm đưa tay. Còn lại cả lớp đều
đồng ý.
Vân Anh hỏi nhỏ hai nàng quân sư:
- Ê, còn chuyện ăn uống và quà cáp sẽ họp với ban cán sự lớp sau. Ý tụi mày thế
nào?
- Bàn luôn với lớp, khỏi mất công triệu tập buổi họp khác với ban cán sự. -
Nguyệt Quế nhăn nhăn.
- Tao thấy mình nên cho lớp bàn tiếp về thức ăn và quà. Nhưng chủ yếu dựa trên
ý kiến chủ đạo của bọn mình.
Vân Anh cười toe:
- Mày là chúa tể ăn hàng. Ra thực đơn đi.
Hương Trầm liếm môi:
- Bò tái me và xôi gà. Vừa gọn vừa ngon lại vừa dễ làm. Uống thì chơi nước ngọt,
không đủ "tằng" thì dứt đá trà!
Vân Anh phục con nhỏ bạn có tâm hồn ăn uống quá xá cỡ. Nó vớ liền viên phấn ghi
cấp tốc lên bảng hai món ăn chủ lực của buổi tiệc rồi thông báo:
- Hai món này gọn nhẹ và ít tốn tiền. Hơn nữa chủ yếu là tinh thần buổi tiệc.
Do vậy chúng tôi không thay đổi thực đơn nữa.
Đoan mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt Vân Anh nhìn mình. Cô nàng che tập ngang má,
thè lưỡi nhìn Vân Anh, "quả là miệng lưỡi lớp trưởng"!
Sau đó Vân Anh chuyển sang đề tài chọn quà tặng cô. Thôi thì mỗi người một ý. Kẻ
muốn tặng cô hoa. Người thích tặng quà. Lớp lại nháo nhào về vấn đề hoa và quà.
- Tặng hoa mau tàn, cô dễ cho vào sọt rác và sẽ chóng quên lớp cho coi!
- Đúng đó! Bài dân ca Hái Hoa có câu "Hoa nào héo thì hái bỏ đi".
- Chứ để làm chi ứ ư... hoa tàn - Tuyết "lùn" hát ong óng tỉnh bơ.
- Đúng rồi đó! Đừng tặng hoa cho cô! Hoa tượng trưng cho con gái. Hoa là chúa
phản bội nên trời sớm cho hoa tàn! - Phát bô bô cái miệng.
- Hay! Hay! Hoan hô! Vậy thì tặng cô quà!
- Tặng quà gì hay hay đó nghe! Tặng quà dỏm cô cũng hỏng có thèm... dòm đâu!
- Lớp trưỏng ơi, tặng cô một cái kẹp tóc đi! Tui thấy tóc cô dài mà cô... hỏng
có kẹp để xài!
- Đừng tặng kẹp! Bèo lắm lớp trưởng! Tặng cô một đôi giày cao gót đi!
- Khùng! Ai biết được chân cô thế nào mà mua giày cho cô mậy!
- Ấy thôi mình mua cho cô cái cặp hộp và quyển sổ có ghi tên từng người của lớp
mình đi.
- Chi vậy? Để cô "chửi" hả? Khỏi cần ghi tên mày cô cũng nhớ để
"gào" lên rồi!
Vân Anh lại đập bàn chát chát để ổn định lại lớp.
- Làm ơn im lặng giùm! Các bạn cứ cà rỡn không hà. Bây giờ tôi sẽ mời một bạn
mà tôi nghĩ là sẽ dư sức "tư duy" cho chúng ta một món quà rất ý
nghĩa cho cô. - Vân Anh nhướng mắt về hướng Đoan. - Mời cán sự văn cho ý kiến
đi.
Tiếng vỗ tay vang dội.
- Đúng đó! Nói đi cán sự văn! Giấu nghề hoài!
Không thể ngồi ì được nữa. "Nhỏ Vân Anh này lợi hại thật!" Đoan nghĩ
thầm và chậm rãi đứng lên.
- Ý kiến của tôi như thế này, các bạn xem có được không nhé!
- "Khanh" cứ nói đi! "Trẫm" rất thích được nghe ý kiến của
"khanh"!
Lại một tràng cười rần. Lại đập bàn huýt sáo ỏm tỏi.
Nguyệt Quế chống nạnh:
- Có im nghe người ta nói chưa! Mấy ông mất trật tự quá trời! Nói nhanh đi
Đoan!
- Tôi nghĩ mình có thể tặng cô một bộ áo dài bằng gấm màu mỡ gà. Theo tôi, cô rất
thích bài thơ "Áo Lụa Hà Đông" của Nguyên Sa mà cô thường đọc cho
chúng ta nghe. Qua bài thơ, tôi thấy cô cũng thích áo lụa. Các bạn không thấy
cô đi dạy mặc toàn áo lụa sao? Còn màu mỡ gà tức màu kem rất hợp với nước da của
cô.
Ngừng lại một giây Đoan tiếp:
- Chúng ta tặng áo dài cho cô là món là vừa tầm tay của chúng ta. Nó vừa đơn giản
lại vừa có ý nghĩa. Cô đi dạy sẽ thường sử dụng đến nó và như thế mà cô có thể
nhớ đến chúng ta luôn.
- Hay! Công nhận lớp trưởng mình có con mắt nhà nghề dễ sợ khi chọn cán sự
văn... ăn nói!
- Hoan hô cán sự văn!
- Cán sự văn thông minh nhất nhi nữ!
- Đề nghị cán sự văn làm "lớp chăng" luôn đi! Còn "lớp
chăng" dìa vườn đi! Xuất đi!
Phát "ốc mày" phát biểu xong câu đó xóm nhà lá như bị điện giựt nhảy
tửng tửng như khỉ mắc phong. Chúng nó hò reo, ó ré um trời. Đứa thì vò đầu thằng
Phát "ốc mày", đứa phấn khích hơn thì ôm hun nó "chóc,
chóc", bởi hôm nay nó gan tàn bạo, dám ghẹo nữ hoàng "Elizabert tai
to" của bọn nó.
Vân Anh giận run. Nó xách cây thước bảng trên bàn giáo viên quyết làm Tề thiên
một trận. Còn Nguyệt Quế và Hương Trầm thì chơi chổi lông gà và chổi tàu cau
xung trận. Chiến trường là xóm nhà lá. Bút chì, bút mực, thước kẻ, compa bay tá
lả, chéo chéo như đạn pháo.
Cả lớp bắt đầu náo loạn. Bên con gái cũng xông vào yểm trợ cho Hai Bà Trưng xuất
chinh đánh đuổi quân Nam Hán một trận tơi bời ống khói!
Bất ngờ thầy Nhi dạy toán nổi tiếng khó như... ông kẹ đùng đùng xuất hiện trước
lớp. Thầy Nhi nổ liền một tràng súng liên thanh:
- Hay quá hé! Ở không quánh lộn hả? Già đầu lớn xác rồi mà còn ngu như con nít
mới vô lớp sáu. Ai? Ai là kẻ chủ mưu?
Cái trán hói bóng lưỡng của thầy y như đường băng rộng thênh thang vắng lặng của
một phi trường lúc máy bay đã "phi" hết. Hai con mắt thồ lộ của thầy
mở cực to và đôi chân mày như hai con sâu.
Lúc đó, Vân Anh mới thấy mình bậy quá. Cả bầy con gái vì bênh vực lớp trưởng cũng
thành bậy luôn! Đúng là giận quá mất khôn. Vân Anh đau khổ nhìn cây thước bảng
trên tay mình và ngắm cây chổi lông gà, "củ" chổi chà trong tay hai
"quân sư" mà muốn khóc.
- Lớp trưởng đâu? - Thầy hầm hầm hét tướng.
-...
Cả lớp im thin thít. Mọi con mắt đổ dồn về phía Vân Anh mà không ai dám hó hé
tiếng nào. Bất chợt ở đầu bàn hai, bên cửa sổ, Đoan đứng lên "rốp rẻng":
- Thưa thầy... em là... lớp trưởng.
Ba đứa le lưỡi nhìn nhau lo sợ cho "tín mạng" của Đoan. Bởi nó dám
"lấy thân mình lấp lỗ châu mai" cho Vân Anh. Nó dám qua mặt ông thầy
"khó hơn ông trời". Bởi lớp Đoan không học toán với thầy Nhi nên Đoan
tin chắc dễ gì thầy biết ai là lớp trưởng "thứ thiệt".
- Em là lớp trưởng hả? Em có bị điếc hôn mà để tụi nó làm giặc, em không nghe
à?
- Dạ thưa thầy... cho em xin lỗi!
Đã lỡ leo lên lưng cọp Đoan bèn tìm kế đánh lạc hướng thầy Nhi:
- Dạ thưa thầy, không phải lớp em đánh lộn mà vì... chuột trên trần nhà rớt xuống
bốn năm con nên mấy bạn xúm nhau đập chết đó thầy.
Có vài tiếng cười hí hí nổi lên. Vân Anh đã tỉnh hồn.
- Dạ đúng rồi đó thầy, tụi em đập chuột.
Ông thầy vẫn nhướng cặp mắt "ốc bươu":
- Đập chuột gì mà người thì thước bảng, kẻ thì chổi lông gà?
Nguyệt Quế xách cây chổi chổi chà đưa lên:
- Dạ có chuột thiệt đó thầy. Nó bò lên chân mấy bạn, mấy bạn la làng, tụi em phải
chận tứ phía mới đập chết được bốn con. Em mới quét bỏ vô giỏ rác nè thầy!
Có vài cái đầu cúi xuống cười hích hích.
Hai con sâu rọm trên trán thầy đã giãn ra. Thầy thở cái khì làm cả lớp muốn đứng
tim.
- Thôi, tha cho đó! Lần sau mà còn đập chuột ồn ào như vậy nữa tôi sẽ cho các
em... ăn hết mấy con chuột đó!
Lúc này cả lớp mới nhao nhao:
- Dạ, cám ơn thầy!
Vài cái cổ thập thò:
- Thầy ác thiệt!
Khi cái "sân phi trường" đã quay về lớp, mấy cái miệng lại chí chóe
reo lên:
- Đội ơn "cứu tử" của thầy!
- Hoàng a mã "xức giá" hồi cung.
Bỗng thùng, thùng, thùng! Trống báo giờ giải lao vang lên giải thoát cho bầy khỉ
xổng chuồng. Vân Anh thở phào phóng qua chỗ Thục Đoan, cười tươi như nắng sớm:
- Ê, đi uống đá me cho giải cảm! Ông thầy làm tao muốn... bịnh luôn! Hổng nhờ
mày chắc tụi tao "lãnh đạn" hết rồi!
Đoan cười nhẹ:
- Tao trổ tài ba xạo mà run gần chết! Thời may ổng không dạy lớp mình nên hổng
biết gì ráo.
Hương Trầm cười hích hích:
- Ổng mà phát hiện ra lớp trưởng giả chắc chắn bị giũ sổ cả đám!
Nguyệt Quế cặp cổ Thục Đoan:
- Đi mày! Hôm nay Vân Anh sẽ cảm kích bao mày hai ly đá me, uống đã!
Ba con nhỏ kia cười hì hì:
- Ừ uống đã rồi bị "tào tháo rượt" cũng đã luôn!
Bốn đứa nắm tay nhau đi về phía căn tin, lòng hí hởn vì vừa trải qua một cơn
"hồn vía lên mây".
Chương 2
Buổi tiệc tiễn cô Dung sau nhiều lần bàn cãi, rốt cuộc được tổ
chức ở vườn nhà ngoại Đoan, thuộc vùng ngoại ô, cách thành phố không đầy năm
cây số.
Không khí nơi đây mát mẻ, thoáng đãng, thích hợp cho một buổi picnic ngoài trời.
Nhất là vô cùng tiện lợi cho mấy chục cái mồm thuộc cỡ "ống tà la hiện đại."
Khu vườn rộng mênh mông thiên địa, trồng toàn cây ăn trái tha hồ mà
"lũm", mà nhai cho sướng miệng. Trái cây mùa nào thứ nấy. Ghé đây bất
ngờ lúc nào cũng có thứ để ăn. Đó là hai món dừa và chuối, thứ trái cây
"thâm niên" vườn nào cũng có, bà ngoại trồng để đón khách ghé bất ngờ.
Tiệc tùng mà tổ chức ở đây thì quả là sành điệu hết ý!
Bọn "khỉ mắc phong" lớp Đoan tha hồ mà nhảy nhót, la hét bể làng, quậy...
đục nước ao cũng chẳng ai thèm nói! Họa chăng chỉ có lũ bướm ong, chim chóc, cá
trong ao, cây trái, hoa cỏ trong vườn hết hồn một bữa mà thôi!
Bà ngoại lại cưng Đoan nhất. Bởi ở cái tuổi đời "thất thập cổ lai hi"
bà mới có một đứa cháu ngoại độc nhất. Đoan là cháu ngoại "đít xoang"
của bà.
Khi Đoan dắt lũ lâu la gần bốn chục mạng "dìa" vườn, bà ngoại vui mừng
lắm. Bởi hàng ngày, kể cả quanh năm suốt tháng bà chỉ thấy có lá và cây. Cậu mợ
Đoan cũng bốn ông "tứ quái giao chỉ". Thỉnh thoảng chúng dẫn về rủ
nhau đấu vật ngoài vườn làm cây cối sứt cành đổ lá nên bà không khoái chúng!
Hôm nay đứa cháu cưng bất ngờ về thăm bà, dù nó có cả bầy bạn phá hơn "quỷ"
bà vẫn quét sạch nhà cửa, vườn tược, cười tươi miệng trầu móm mém, đón cháu
thương yêu.
Cô Thùy Dung vừa là "chủ xị" vừa là khách mời vinh dự của buổi tiệc.
Vân Anh không mời thêm thầy cô nào khác. Vì như thế mọi tình cảm lớp dành cho
cô hôm nay sẽ loãng đi mất.
- Cần phải tạo cho cô cái ấn tượng về buổi tiệc này! - Vân Anh bảo với Đoan như
thế.
Buổi tiệc tiễn đưa cô hôm nay sẽ đánh dấu một thứ tình thầy trò còn đậm đặc hơn
acid sulfuric nồng nàn như hương hoa dạ lý... Nó sẽ "ngự trị" trong bộ
nhớ "siêu bền" của cô bây giờ và mãi mãi.
Phụ trách món ăn thức uống đã có các bàn tay hàng ngày chỉ biết cầm viết, bây
giờ lại biết cầm... dao! Bếp trưởng là Nguyệt Quế và Hương Trầm. Một đứa thủ việc
nấu. Đứa kia lo việc nếm. Con Hương Trầm phụ trách việc nếm thức ăn cũng phải lắm.
Vì nó sành đủ các hương vị đặc trưng của mỗi món ăn. Bởi nó luôn có mặt ở các
xe bò bía, gỏi cuốn, khô bò... đủ các thứ trên đời. Nó xứng danh là cháu chắt một
trăm đời của ông tổ "nghề ăn" Thạch Lam. Và mỗi lần nó nếm thứ gì, nó
chơi đầy một "vá" tú hụ!
Trai tráng hôm nay cũng ngoan hết biết, ông nào ông nấy chặt thùng hết sức bảnh
tỏn. Ai nấy có mặt đầy đủ. "Bị ăn mà lị"! Chứ có phải học đâu mà lo!
Quanh đi ngoảnh lại chỉ thiếu Tuấn khờ. Nghe đâu anh chàng "tự ái vặt"
bởi cái vụ con nhỏ em ranh ma của Tuấn đã "thuỗn tay trên" của anh
trong ống heo hết một ngàn bạc dứt "xu xoa" mà!
Mọi ngày trong lớp giờ này trống còn ì đùng, nhặng xị. Hôm nay thức ăn đầy
nhóc, lại có cả người đẹp "tràn trề" tha hồ mà "mọc đuôi
tôm".
Phát "ốc mày", Quy "rùa", Tín "điệu", Quang
"quậy" tíu ta tíu tít, lăng xăng rộn rịp trải bốn chiếc chiếu ngoài
vườn dưới những cây bưởi đu đưa quả sai lúc lỉu. Nhóm khác thì căng bạt, đi đốn
dừa nước hoặc hái trái cây làm món "la sét"... đông vui, náo nhiệt cả
một góc vườn. Ai "tâm hơ tâm hất" dám tưởng nhà ngoại Đoan hôm nay có
đám cưới cũng nên.
Cô Dung thấy trong lòng rộn lên một niềm cảm xúc vô biên. Dù dạy lớp này chưa
lâu, nhưng thành tích của chúng cô đã nghe qua rất nhiều. Tuy nhiên, một tháng
trôi qua cô chưa có dịp kiểm tra thực tế. Có thể bọn chúng còn "chưa xuất
đầu lộ diện". Hay biết đâu chừng chúng nó đã chán cái trò chọc trời khuấy...
lớp, vì ngay chóc năm thi?! Dẫu sao thì cũng may vì cô chỉ mới nghe đồn đãi, một
đồn mười. Và cô cũng chán cái trò làm "quan tòa" bất đắc dĩ luôn.
Mở màn, lớp trưởng làm một tăng "hoa lá cành" về ý nghĩa buổi tiệc tiễn
cô. Cả lớp đùng đùng vẫy tay tán thưởng. Cô Dung ý nhị pha trò:
- Cha! Hôm nay cô đi, các em mừng quá hé?
Tức thì ba mươi chín cái "mỏ" đủ kích cỡ nhao nhao lên:
- Hổng có đâu cô! Cô đi tụi em "buồn thấy bà" hà cô!
- Cô đừng nghĩ oan cho tụi em cô!
- Cô đi, tụi em như... rắn mất đầu vậy cô.
- Em thương ba em nhất, thương cô nhì đó cô.
- Đồ quỷ mày! Đồ dịch! Nói với cô vậy đó hả?
Tiếng cười khúc khích nổi lên tứ phía bởi câu khôi hài của Tín "điệu".
Cô cũng buồn cười không thèm rầy rà cái đứa học trò dốt văn nhất lớp vào cái
ngày cần cởi mở tâm tư như thế này. Cô dư sức biết chúng nó xạo, chúng nó mồm
mép với cô. Chứ tình cảm, tình kiết gì với mớ thời gian không hơn một tháng?!
Hơn nữa, học trò lém lỉnh, ranh ma... tuổi đó cô đã trải qua nên cô Dung đã
rành... sáu câu!...
Cô Dung mỉm cười nhìn đám học trò không thân, không ghét của mình, nói chung
chung:
- Nếu cô không lầm, trong lớp các em ai cũng có máu... quậy hết phải hôn? Ngoại
trừ lớp trưởng!
Thằng Quang khoa tay:
- Hổng có đâu cô. Lớp trưởng cũng... quậy ác lắm cô!
Cô Dung ngó Vân Anh:
- Điều này cô chưa thấy, cô chưa thể tin lời em Quang được!
Bên con gái nhao nhao, Tuyết "lùn" hăng nhất:
- Đúng đó cô! Quang "quậy" vua xạo đó cô!
Thằng Quang ném cho con nhỏ Tuyết "lùn" một cú liếc mắt rất đa tình.
Bởi trong tim nó, nó thầm "để ý" con nhỏ này đã lâu mà chưa ai hay biết.
- Cô ơi, làm học trò có quậy mới dzui chứ cô! - Phát "ốc mày" lẻo
mép.
- Như cô đi dạy đâu có dzui, tại vì đâu có quậy được. Hì, hì! - Quy
"rùa" cũng chen vào.
- Cô ơi cô, thằng Quang "quậy" nó có sáng tác một bài thơ "khoái
quậy" hay bá cháy nè cô.
Cô mỉm cười thông cảm:
- Vậy sao? Em Quang cũng biết làm thơ nữa à? Thế thì tốt quá! Đọc lên cho các bạn
nghe đi em!
Bị mách lẻo bất ngờ, Quang ta không tìm được cách đối phó bèn gãi gãi đầu đứng
dậy:
- Dạ thưa cô, em xin phép đọc bài thơ của em. Cầu mong cho cô và cả lớp đừng cười
em viết dở!... - Nó không quên bắn cho thằng Tín "điệu" chết bầm một
cú liếc dài... tám thước.
Nó tằng hắng sửa giọng rồi lặng thinh.
- Sao vậy? Đọc đi em! Cô và các bạn không cười bài thơ của em đâu! - Cô Dung dịu
dàng nói với nó.
Bình thường nó phá như quỷ. Vậy mà khi chuẩn bị đọc lên cho mọi người nghe cái
"sự nghiệp văn thơ đầu tay" của mình, nó nghiêm như là chưa hề biết...
quậy.
Và nó bắt đầu đọc:
- Đi học có quậy mới dzui
Làm trò không quậy thì... "cùi" quá tay!
Quậy ba, xơi gậy dài dài
Quậy má, má đạp sẽ bay ra đường
Quậy ông, ông chẳng xót thương
Quậy bà, bà đá, vách tường dính vô
Thôi đành vào lớp quậy cô,
Hôm nào không quậy... ô hô... là buồn!
- Dạ hết rồi ạ.
Bài thơ "Khoái quậy" của thằng Quang vừa tung ra, cả lớp một phen cười
ra nước mắt. Con trai, con gái đều bò lăn trên chiếu mà cười. Nước mắt, nước
mũi ràn rụa.
- Má ơi... hay thấy trời luôn!
Những lời bình thơ bất đắc dĩ của nhiều cái miệng "sính" thơ cứ tuôn
ra theo tiếng cười làm chữ được chữ mất.
- "Bén" còn hơn... Trần Tế Xương.
- Hi, hi! Bài thơ vừa hay vừa xạo!
- Há hà! Ừa, hay là ở cái chỗ "xạo" á!
- Mày cười nó chứ mày có làm được cỡ nó không?
Tín "điệu" phun cái phèo hớp nước ngọt nó vừa chựt nuốt vì buồn cười.
- Tao làm hay hơn nó nhiều mày.
Cô Dung lắc đầu cười bầy học trò quá quắt của cô. Thời may cô xin thuyên chuyển
về quê sớm vì lý do gia cảnh. Nếu không, phải có ba đầu, sáu tay mới trị nổi
đám học trò "danh bất hư truyền" này.
Cô Dung nhìn hết từng gương mặt, phân loại học trò cấp tốc theo trí nhớ của cô.
Cô thấy đến gần hai phần ba lớp thuộc loại khoái đùa. Còn lại là những tay gạo
cội thuộc hàng đáng tin cậy. Ban chỉ huy lớp này cũng khá "cứng cựa"
và cô cảm thấy yên tâm khi dứt áo khoác ra đi để lại một sự nghiệp nặng nề cho
thầy Vĩnh đảm nhận.
- Tốt thôi! Thầy Vĩnh dù gì cũng là đàn ông, dư sức "khớp mỏ" các tướng
trời! - Cô Dung nghĩ ngợi.
Bỗng Quy "rùa" nhiều chuyện:
- Cô ơi, cô đi rồi cô có nhớ tụi em không cô?
Cô Dung cười thật dễ thương. Dường như trước mỗi câu nói của cô đều bắt đầu bằng
một nụ cười:
- Tất nhiên là cô nhớ các em rồi.
- Nhớ em không cô? - Tín "điệu" cười rất điệu.
- Nhớ mày làm chi? Mày "ẹo" như con gái thấy mà phát ớn.
- Thôi đi em! Đừng nói bạn như vậy, em không sợ bạn buồn à?!
Một số bạn ngưng đũa lắng nghe câu nói của cô. Lời nói của cô Dung thật hiền từ,
như lời mẹ khuyên con. Và đôi mắt của cô thật là ấm áp.
Nhiều đứa chợt ngẩn ngơ luyến tiếc. Từ nay chúng sẽ không còn được nghe giọng
nói diệu hiền, ánh mắt nhìn khuyến khích đó nữa. Sao chúng không thấy điều đó sớm
hơn một chút nhỉ? Người khác dạy thay cô, biết có thương chúng nó bằng cô
không?
Vân Anh âu yếm xớt vào bát cô Dung một ít xôi gà. Nó liến thoắng:
- Cô ăn xôi gà đi cô! Món này bạn Đoan lãnh nhiệm vụ xôi và rán gà, còn bạn
Hương Trầm là chuyên viên "đo lường hương vị" thức ăn bằng vị giác đó
cô!
Cô Dung cười thú vị, mắt cô mở to đen lay láy nhìn Vân Anh:
- Chuyên viên đo đạc hương vị bằng vị giác đó hả em? Vân Anh có tài dụng chữ
ghê nhé! Cô phong cho em là "nàng văn vẻ" đó!
Cả lớp vỗ tay lộp bộp hưởng ứng danh hiệu vinh dự cô tặng cho Vân Anh.
- Hay quá, cô có nhiều chữ quá, cô phong danh hiệu cho em với cô!
Thằng Quang đã hết quê về bài thơ "Khoái quậy" của nó. Bây giờ nó đã
lấy lại tinh thần và bắt đầu trở lại tư thế "cà tưng" của mình.
- Em ấy à? - Cô Dung nhướng mắt nhìn nó, một ý nghĩ tinh nghịch chợt lóe lên
trong óc cô giáo trẻ. - Cô phong cho em là "Khỉ khọt đại tướng quân"!
Lại một tràn cười thoải mái làm lá cây giật mình xào xạc và chim chóc trong vườn
cũng hết hồn bay tuốt lên mây!
Đám con trai nổi hứng xúm lại bê thằng Quang lên cao rồi hè nhau quăng nó xuống
ụ rơm gần gốc mít và phá lên cười.
Lại cười, với bọn nhóc học trò, dù ở lớp cuối cấp chúng vẫn nghịch như ranh. Và
hôm nay cái ngày quái gì mà bọn chúng đã khiến cho cô Dung nổi tiếng thùy mị,
nghiêm trang cũng bị "con ma cười" làm cho muốn vỡ ruột.
Quả vậy, cô Dung đã gập người lại mà cười trước trò tinh nghịch tai quái của bọn
học trò.
Bị quăng xuống đống rơm hết hồn, may mà chẳng bị gãy cái sườn nào, thằng Quang
lớp ngớp bò dậy phủi mấy cọng rơm vướng vãi trên quần áo và liếc thật nhanh về
chỗ bọn con gái đang ngồi xúm xít quanh cô.
- May quá, Tuyết "lùn" không có ở đây. Vậy là nó không hề bị chứng kiến
cảnh mình bị "đo đất".
Thằng Quang khoái chí nghĩ thầm rồi chạy tót về chỗ mình ngồi ban nãy. Nó cười
toe toét:
- Cô ơi cho hát đi cô.
- Đúng rồi cô! Hát đi cô!
Cô Dung gật đầu, giọng vui tươi:
- Phải đó! Tiễn cô đi, có em nào hát tặng cô không?
Tuyết "lùn" bê ra hai đĩa mít to tướng lột sẵn ra từng múi vàng ươm
tươm đầy mật trông thật đã mắt, đặt lên chiếu, xếp cạnh mấy đĩa nhãn "xuồng"
gốc Thái Lan to rám nắng. Nó hưởng ứng nhiệt liệt:
- Hoan hô! Cho hát đi cô! Lớp mình nhiều ông hát đã lắm cô!
- Em hát trước cho cô!
- Em đi cô!
- Em, cô!
- Em nè cô!
Cô Dung phất tay, từ tốn:
- Từ từ thôi! Lần lượt rồi em nào cũng được hát hết. Việc này cô giao lại cho
phó văn thể nhé!
Hương Trầm đứng dậy:
- Dạ!
Nó nhìn một loạt các "ca sĩ" không chuyên đang hí ha, hí hửng đưa tay
lên chờ hát. Chợt ngón tay trỏ dài thòng của nó "xỉ" trúng thằng Tín
"điệu" là thằng quái không hề đưa tay.
Thằng Tín bẽn lẽn đứng lên. Gì chứ "món hát" nó ái ngại lắm. Bởi nó
có một chất giọng "thiên phú" khi thì eo éo, lúc lại ồ ồ vịt đực. Nên
nó chả bao giờ dám trưng bày giọng hát có một không hai này cho ai nghe. Nó âm
thầm giấu kín như bưng. Vậy mà bữa nay, bà chị "nhang thơm" nỡ nào hại
nó. Nó rủ thầm trong bụng:
- Quỷ vật bà!
Tuy vậy nó cũng cố sửa dáng điệu muôn thuở của nó là "ẻo" một cái và
thò một bàn tay lên mái tóc đầy "mút" bóng lưỡng của nó vuốt nhè nhẹ.
- Thưa cô, em xin hát bài "Sớm mai tươi hồng".
- Bài gì mà kỳ vậy?
- Tao chưa bao giờ nghe bài hát có tên kiểu đó!...
Thằng Tín ậm ừ. Đúng ra nó không biết bài nó sắp hát tên gì nữa. Nó chỉ học lỏm
bài hát qua giọng ca thằng em quậy của nó.
Có lần nó hỏi thằng em tựa bài hát. Thằng nhóc cười nhe răng sún. Bài
"Sunday morning" đó anh hai! Nhưng hồi nãy tụi bạn làm dữ quá, nó
quên tuốt tựa bài, đặt đại... tựa mới.
- Thôi được rồi, bài gì cũng được mà. Hát đi em!
Giọng cô Dung nhẹ tênh đầy khuyến khích. Thằng Tín vững lòng, cất giọng vịt
xiêm:
- "Sớm mai tươi hồng, mẹ cho năm đồng. Mình giắt vô quần làm rơi mất tiêu.
Thôi chết rồi, đành nhịn luôn tới chiều... Má kêu thằng con vô quỳ. Nằm trên
ván, má quất cho thằng con tơi bời. Từ đây hết, hết, hết dám cà tưng trên đường.
Đau quá trời! Mẹ ơi, con tởn rồi!..."
Thằng Tín vừa dứt tiếng, nó thấy trên chiếu không còn một móng, kẻ bò ra gốc
cây, người ngửa cổ xuống bờ ao, kẻ lết ra bờ mía cười như ai móc ruột... Cô
Dung đứng bên gốc cam, tay che miệng bằng chiếc khăn mùi soa, mặt cô đỏ ửng,
vai cô run run vì những tràn cười không thể kìm nén.
Tất cả đều cười no, cười không nổi. Cười thiếu điều muốn liệt dây thần kinh miệng.
Hương Trầm đã tỉnh cười. Tất cả đều trở lại bên chiếu thức ăn.
Hương Trầm hỏi nhỏ Vân Anh:
- Hát nữa hôn mậy?
Vân Anh mím môi cố dằn một nụ cười sắp bật ra nữa.
- Cười đau bụng muốn chết! Tao sợ tụi nó lại quậy nữa.
- Kệ! Cho quậy tá lả luôn đi! - Nguyệt Quế xúi vô.
Vân Anh quay sang Đoan:
- Mi coi "sẹt via" thêm thức ăn, nước uống cho cô nghe Đoan, để nhỏ
Hương Trầm làm việc tiếp.
- Thưa cô, bài hát thứ hai, em mời bạn Hạnh.
Lớp vỗ tay lốp bốp:
- Hoan hô Hạnh "xù"!
Hạnh "xù" nghiêm túc hơn. Nó hát tặng cô bài hát rất có ý nghĩa với
cô Dung. Đó là bài hát "Biệt Ly" của Doãn Mẫn.
Nhỏ Hạnh hát rất mùi, rất hay. Nó cất giọng êm ru. Cả lớp nghe say đắm.
- "Biệt ly nhớ nhung từ đây... chiếc lá rơi theo heo may... Người về có
hay..."
Đoan "bỏ nhỏ" vào tai Vân Anh:
- Nhỏ Hạnh mượn tựa bài hát để nói lên ý nghĩa của buổi tiệc này!
- Ừa, cũng được ác chớ!
Bài hát thứ ba, nhỏ Tuyết "lùn" phụ trách đó là bài "Trống vắng".
Nó nhảy nhót và gào y chang Phương Thanh làm bọn con trai khoái chí quá xá.
Phát "ốc mày" chơi hai nắp nồi làm chập chả chiêng. Mấy tướng kia gõ
muỗng làm trống. Quang "quậy" say sưa ngắm người đẹp của lòng mình.
Ui da! Nó chưa bao giờ thấy ai... hát hay cỡ đó!
Kế tiếp, bạn bè ưu ái chĩa mũi vào Đoan làm Đoan bối rối vô cùng. Tuy vậy Đoan
cũng chọn được một bài thơ để tặng cô và cả lớp.
- Thưa cô, em xin mượn lời bài thơ "Bỏ ngôi trường cũ" của Trần Anh
Tài để gởi đến cô những tình cảm của học trò lớp mười hai, ngày sắp rời trường
xa lớp.
- Tốt quá, đọc đi em!
Đợi tất cả đều im lặng, Đoan chậm rãi đọc từng lời của bài thơ mà Đoan rất
thích bằng một giọng sâu lắng đầy xúc cảm:
- "Từ xa bước xuống thềm tam cấp
Là bước chân luôn xuống cuộc đời
Là đã xa rời căn gác chật
Còn gì thương tiếc nữa em ơi!
Dù có thương đi cũng mất rồi
Mấy gian trường cũ phủ tường vôi
Giữ như em giữ nhân tình ấy
Em bỏ ta leo dốc nửa vời
Rồi áo không vương màu phấn bảng
Tai không nghe tiếng đọc bài xưa
Mắt không trốn mắt thầy trong lớp
Để liếc ra sân đón nắng mùa
...
Chân hết đánh chuyền qua phố sáng
Tay không đón bắt nụ hoa đời
Sách vở đi xa vào dĩ vãng
Và bỏ luôn thời thích ô mai
Áo đã không vương màu phấn bảng
Mà in dấu bụi, phấn son hồng
Tay không nghe tiếng thầy xưa giảng
Mà đã nghe đầy tiếng đục trong.
...
Thôi gởi cho em màu phấn trắng
Ô vuông, trang sách tuổi trăng tròn
Ta giữ trong lòng con bướm cũ
Và giữ trong lòng ta tuổi son
Em ạ, mỗi lần nghe nhắc đến
Màu hoa máu rụng mùa đi thi
Là ta nghe chút gì xao xuyến
Như nẻo chim bay khuất lối về..."
Bài thơ với thật nhiều ấn tượng về tuổi học trò năm cuối cấp đã gây cho mỗi người
một cảm xúc rưng rưng. Dư âm của nó để lại trong lòng của mỗi học sinh một suy
nghĩ. Kể cả những người bấy lâu nay vốn lơ là việc học cũng phải trầm ngâm... về
một sự thật hiển nhiên. "Mùa hoa máu rụng, mùa đi thi" và "Cất
bước xuống thềm tam cấp, là bước chân luôn xuống cuộc đời"... là sẽ xếp áo
thư sinh, giã từ những mộng mơ dễ thương, vô tư nhất của tuổi học trò và kỷ niệm
của mười hai năm đèn sách... Không ai còn nhớ đến chuyện vỗ tay sau khi nghe
bài thơ "Bỏ ngôi trường cũ" nhỏ Đoan vừa đọc. Mọi người cũng thôi
tinh nghịch. Cô Dung nói lời từ biệt với lớp.
Hình như mọi người đã biết buồn trước tình cảm chia tay quyến luyến với cô giáo
cũ. Cô Dung tận tình khuyên nhủ lớp cố gắng học để đạt kết quả tốt đẹp ở kỳ thi
tốt nghiệp. Cô cũng không quên nhấn mạnh nghĩa vụ học tập của mỗi người. Cô
khuyên cả lớp dù học với ai cũng phải cố gắng. Mọi sự thành công đều bắt đầu bằng
chính sự lao động cật lực của mình.
Cô cũng ân cần chỉ bảo ban chỉ huy của lớp biết cách khéo léo điều khiển lớp,
đánh thức lòng tự giác học tập của mỗi bạn để từng bước đi lên.
Cô dạy Vân Anh phải biết "đắc nhân tâm" tạo tâm lý và tình cảm mến mộ
nơi các bạn sẽ dễ dàng hơn trong khâu quản lý lớp.
Bất chợt cô nhìn Đoan, ánh mắt cô thật đằm thắm dịu dàng:
- Thục Đoan, cô thấy em rất có khiếu về môn học của cô. Cô hy vọng em có thể
giúp các bạn nào học yếu về môn học này. Và cô cũng nghĩ em sẽ có nhiều tiến bộ
rất xa trong tương lai...
Ngập ngừng một chút cô nhìn cả lớp rồi lại nhìn Đoan như muốn nói với riêng
Đoan:
- Ở tuổi các em cô biết nhiều em rất có tâm hồn lãng mạn. Với cương vị một người
chị, cô thành thật khuyên các em hãy biết đặt tình cảm của mình đúng chỗ, chớ vội
yêu đương trong tuổi học trò! Bao giờ các em thật sự trưởng thành, ra đời có
công việc làm rồi, lúc ấy các em sẽ chín chắn hơn...
- Cô không nói được nhiều hơn với các em, nhưng lòng cô luôn hướng về các em rất
nhiều. Mai đây, thầy Vĩnh sẽ thay cô hướng dẫn các em học tập và công tác chủ
nhiệm, cô mong các em sẽ luôn ngoan ngoãn, học tập tốt để đạt thành tích tốt...
Rồi cô nhoẻn miệng cười rất xinh. Cô khẽ đưa một bàn tay lên vẫy. Ánh mắt cô
lóng lánh yêu thương.
- Cô sẽ rất vui... khi nghe tin các em vào đại học.
Ngoài vườn, nắng đã dịu dần. Vài cơn gió nhẹ làm lá cây xào xạc như cũng góp lời
chia tay cùng cô giáo. Vài tiếng chim ríu rít vô tư trong vòm lá, hương ngọc
lan thoáng gần thoáng xa ngan ngát trong khu vườn rộng.
Cô Dung thân ái xiết chặt tay mỗi học trò.
Thầy trò bịn rịn chia tay nhau trong cảnh chiều rơi nhè nhẹ.
Chương 3
Sáng nay thời khóa biểu có hai tiết đầu là giờ Văn. Đoan lấy
tập ra ôn lại bài cũ. Bài học này hồi hôm Đoan đã học kỹ lắm rồi, bây giờ ôn lại
tí xíu đã xong.
Bạn bè lục tục kéo vào lớp mỗi lúc càng đông kèm theo âm thanh náo nhiệt của một
chợ hàng quà. Tiếng cười nói, trêu ghẹo nhau, tiếng chép chép của mấy cái miệng
nhai bánh, tiếng hút nước mía, nước đá trong bịch rột rột trộn lẫn với tiếng
kéo bàn ghế, tiếng đập vỡ trên bàn phủi bụi và tiếng ó ré rần rần gọi nhau í ới
loạn xị...
Vốn không ưa tiếng động ồn ào, Đoan bỏ ra ngoài hành lang. Nơi đây Đoan có thể
yên thân một tí, ngắm cảnh nắng đẹp mà không bị ai quấy rầy. Bởi tầm nhìn từ
trong lớp ra ngoài hành lang, nơi gốc cột Đoan đứng đã bị cánh cửa lớp to đùng
che khuất, liếc vào trong thấy mọi người vẫn xí xô, xí xào với nhau, chẳng ai
thèm đếm xỉa tới mình. Đoan khoái chí mỉm cười.
Thời tiết bây giờ là cuối thu, chuẩn bị bước sang đầu đông. Mùa thu chừng như
còn nuối tiếc những ngày cuối mùa quý giá nên phủ lên màu nắng sớm mai một màu
vàng trác tuyệt, thứ màu vàng sánh như mật ong, đẹp quý phái như một tà áo lụa.
Nắng cuối thu đẹp thế, bầu trời cuối thu càng đáng yêu hơn với màu xanh phơn phớt
và màu mây bàng bạc. Gió thu se se mát rượi. Trời thu tạnh ráo và đáng yêu biết
mấy. Thảo nào đã có thi sĩ đã tốn biết bao nhiêu là giấy mực để ca ngợi và thổn
thức với mùa thu!...
- Ôi, mùa thu dễ thương đến chết người!
Đoan buột miệng reo nho nhỏ và hé một nụ cười nghịch với gió thu.
Bỗng Đoan chợt xìu xuống như một quả bóng xì hơi, hết còn những niềm phấn khích
ban đầu. Bởi Đoan vừa khám phá ra rằng mùa thu dễ thương của Đoan rồi cũng sẽ
ra đi theo một qui luật muôn đời bất di bất dịch để nhường bước cho một mùa mới,
cũng như cô Dung đáng yêu ngần ấy cũng đã đi rồi. Cô đi vào cuối mùa thu để lại
trong lòng Đoan một nỗi buồn man mác.
Rồi Đoan lại mỉm cười vu vơ.
- Hôm đó sao mình không hát bài "Buồn tàn thu" để tiễn cô đi?
Đoan chợt nhớ lời cô ngày đầu nhận lớp. Cô chào cả lớp bằng hai câu thơ nói về
mùa thu rất tuyệt.
- "Hôm nay có phải là mùa thu?
Mây năm xưa đã phiêu du trở về!..."
Cô đến với các em vào mùa thu và cô hy vọng cô cũng sẽ yêu mến các em như yêu mến
mùa thu...
Hôm đó Đoan đã buộc miệng reo lên: "Cô tuyệt quá!"
Có khi nào bởi thế mà cô bảo rằng Đoan lãng mạn chăng?
Những cánh hoa me tây xòe những sợi li ti phơn phớt tím rung rinh trong nắng
thu vàng đang nghiêng cánh trêu Đoan lãng mạn. Đoan xòe lòng bàn tay đón lấy
bông hoa và thì thầm với nó:
- Mi cũng xinh lắm! Nhưng làm sao bằng được mùa thu ngà ngọc trong ta?
Hai bàn tay bưng má, Đoan vẩn vơ nhìn xuống lòng phố, tìm kiếm bâng quơ. Những
lúc mơ mộng thế này, Đoan chẳng bao giờ để tâm chú ý đến chung quanh.
Nắng vẫn rải thảm vàng tươi lên không gian rực rỡ. Gió vẫn đùa với đôi má chớm
hồng của Đoan và nghịch cho tóc Đoan bay.
Trong nắng, Đoan thấy có một chú bướm vàng, cánh chấm huyền rực rỡ. Chú bướm ve
vãn bên bông hoa me tây, đậu trên bông này một tí, vờ hôn hoa kia một xíu rồi lảng
vảng bay đi.
Chú bướm làm Đoan bật cười khi nghĩ đến bước chân lãng tử của tình yêu trong
bài thơ "Áo lụa Hà Đông" thật dễ thương mà cô Dung có một lần đã đọc.
"Em chợt đến chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu...!"
Đoan thích dõi mắt nhìn theo chú bướm. Chú bướm đa tình thoắt đậu thoắt bay như
anh chàng hay cô nàng nào đó trong bài thơ tình yêu thật đẹp.
Và cô? Không biết bây giờ cô đang làm gì. Không biết cô có dành một ngăn tim hồng
bé nhỏ để "nhốt" bầy học trò tinh nghịch của cô không? Sao cô không ở
lại tiếp tục dạy bọn Đoan học hành cho đến nơi đến chốn?
Hay cô là thi sĩ của mùa thu? Bởi chỉ có thi sĩ mới ra đi trong mùa thu để tìm
cảm hứng mới!
Chẳng biết trong lòng vui hay buồn, Đoan bật ra tiếng hát khe khẽ:
- "Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại. Em ra đi mùa thu, sương mờ
giăng êm ru..."
Bất chợt Đoan có cảm giác như có ai nhìn mình sau lưng và phát hiện ra không
gian chung quanh không còn náo nhiệt nữa. Đoan quay phắt lại và sững người khi
thấy một chàng tuổi trẻ đang "khoanh tay rế" nhìn Đoan không biết tự
bao giờ và cả lớp đang im ru một cách đáng ngờ hướng tầm nhìn về phía hành
lang. Có kẻ lại che tay cười len lén.
Liếc về hướng bàn giáo viên, Đoan hết hồn hết vía khi thấy trên bàn lù lù một
chiếc cặp hộp màu đen.
- Thôi chết!
Đoan "tá hỏa tam tinh" khi hiểu ra kẻ bí mật chiêm ngưỡng mình từ sau
lưng nãy giờ mà không thèm "đánh thức tầm xuân" là ai rồi!
Với một phản ứng tự nhiên khi có điều lo sợ, Đoan rụt cổ lại rồi le lưỡi một
cái, nhìn ông thầy mới trông rất buồn cười rồi cúi đầu xuống nhìn nền gạch hoa
di dí mấy ngón chân, yên lặng.
Đoan chẳng dám nhìn ông thầy "mới tinh khôi" nữa dù rất muốn
"bói" xem qua vóc dáng bên ngoài, tính tình ông thầy như thế nào. Đó
là một thói quen bất hủ của muôn vạn học trò. Thế nhưng, Đoan hoàn toàn không
dám ngó lên.
Thầy giáo vén áo nhìn đồng hồ tay rồi mỉm cười hỏi Đoan:
- Mơ mộng thế có vừa chưa nhỉ? Hết mười lăm phút quý báu của tôi rồi đấy!
Cả lớp cười rào lên làm Đoan quê quá cỡ, chỉ muốn đất nứt ra nhanh để Đoan biến
ngay xuống đó và giấu biến sự xấu hổ của mình.
Đoan ngượng chín người. Chắc là má Đoan bây giờ đỏ lắm đấy! Bởi Đoan thấy nó cứ
nóng ran lên làm Đoan khó chịu vô cùng.
Đoan muốn mọc cánh thành chú bướm vàng khi nãy để bay đi cho khuất mắt ông thầy
"tai ác" và lũ bạn độc mồm đang reo hò chế giễu Đoan một cách ồn ào
như sóng vỗ.
- Thôi đủ rồi nhé! Để hôm nào hãy mơ mộng tiếp.
Vài tiếng cười hinh hích lại nổi lên. Đoan ngượng nghịu đi nhanh về chỗ ngồi và
tự thấy giận tội khinh suất của mình ghê gớm.
Vừa ngồi xuống, nhỏ Hương Trầm đã mở "vô lum":
- Ngó ai ngoài đó mà quên hết chung quanh vậy "chị"?
Đoan thì thào:
- Trống đánh hồi nào, tao có hay đâu!
Nguyệt Quế che miệng cười hi hí:
- Má ơi! Trống đánh muốn vỡ con rái mà nó không hay! Kinh khủng thật!
- Chắc bị anh chàng nào ở dưới ngoắc xuống rồi chứ gì? Mày ngó mặt coi, xanh
xao thấy mà thương ác đế!
- Ừa, bởi vậy mới có người thương... Thấy "người ta" đứng cả canh
ngoài đó mà đâu dám "dũa"! - Nguyệt Quế nháy nháy với Hương Trầm cười
tí toét.
Hương Trầm vờ che tay lên trán ngắm Đoan một phát rồi khen:
- Chao ui, nó xinh quá mày à!
- Mặt thoáng nét xanh xanh
Pha lẫn tí hồng hồng
Chắc là em mắc cỡ?
Cô bé "cắt kè bông"!...
- Hí, hí! "Cắt kè bông" mơ mộng!
Dù hiền như bụt, Đoan cũng muốn đạp cho hai con bạn quá quắt một phát khi nghe
chúng nó gục xuống bàn cười lục khục. May sao, Vân Anh đã quay qua hét nhỏ:
- Suỵt!... Suỵt! Im đi! Thầy nhìn kìa!
Đoan len lén nhìn lên. Đúng là ông thầy đang chiếu cố đến dãy bàn của Đoan,
dáng rất hào hoa phong "nhỉ". Thầy đĩnh đạc phán cùng cả lớp:
- Hôm nay là tiết dạy đầu tiên của tôi ở trường này. Tôi định để ra một ít thì
giờ để chúng ta làm quen với nhau. Nhưng đã mất hết gần nửa tiếng đồng hồ phù
du! Như thế xem như chúng ta thông qua phần này. Bây giờ trước khi vào tiết học,
tôi muốn có vài ý kiến với các em. Được dịp cả lớp nhao nhao lên. Tính cà khịa
muôn thuở của "thứ ba... học trò" bắt đầu.
Một giọng "ông nội" cất lên kèm theo tiếng vỗ tay cái bốp:
- Đúng dzồi! Có gì cứ nói đại đi thầy!
- Thoải mái đi, đừng ngại ngùng gì hết thầy! Cứ coi tụi em như bạn bè, em út của
thầy vậy đó mà!
- "Cởi mở" đại đi thầy!
Một cánh tay đưa lên kèm theo tiếng búng tay cái "chóc" và một giọng
nói cỡ tay "anh chị bự" cất lên:
- "Tứ hải giai huynh đệ", bốn bể cũng... là nhà mà... hé thầy!
Cả chục cái miệng lắm lời được dịp khua môi múa mép. Thầy giáo rời bục giảng từ
từ tiến về dãy bàn đầu của lớp. Tiếng xôn xao có vẻ lặng dần bởi gương mặt đẹp
trai của thầy đang có phần giống hệt... Triển Chiêu... đang thi hành lệnh truy
nã!
Thầy quét một tia nhìn bao quát lớp tựa như tia sáng của ngọn hải đăng quay một
vòng trên mặt biển, khiến cả lớp khép miệng ngay lập tức. Thầy khẽ mỉm cười để
không khí bớt căng rồi tự giới thiệu:
- Tôi là Lê Phúc Vĩnh, giáo viên phụ trách môn văn ở trường này...
Lại tiếng xì xào nho nhỏ:
- Chậc! Tên đẹp ác!
- Tên đẹp nhưng mặt có phần hơi "hình sự".
- Cỡ Bao Thanh Thiên trước giờ hô "khai... đao...!" hì hì...
- Ông thầy tên giống vua, có lót chữ "Phúc" chắc là "chít tám đời"
của Bảo Đại quá.
- Ê, ổng họ Lê giống con Thục Đoan!
- Chà! Chà! Sự trùng hợp có... định mệnh chăng?
Trên kia thầy tiếp tục nói:
- Kể từ hôm nay, tôi chính thức vừa dạy vừa chủ nhiệm lớp. Các em... mỗi người
có một cá tính. Riêng tôi, tôi không thích phải áp chế bất cứ ai bằng bạo lực.
Tôi cũng không hề thích "phạt vạ" ai bao giờ. Tuy nhiên tôi cũng sẽ
chẳng bỏ quên hay "sót" bất cứ em nào lười biếng, chểnh mảng học tập,
hoặc cố tình quậy phá...
- Cha, ghê ác!
- Giống công an quá!
- Hổng dám đâu! Giống ông... tổ trưởng khu dân phố thì có!
- Bộ ông trưởng khu dân phố của mày quậy lắm hả?
- Ê, úp mặt xuống mau! Ổng dòm mày kìa! Híc! Híc!
-... Tôi tích cực giảng dạy vì các em thì tôi nghĩ các em cũng cần để tâm học tập
vì chính các em và vì cả tôi! - Giọng thầy chắc nịch. - Chúng ta làm việc phải
có một sự ràng buộc với nhau về trách nhiệm thì mới đạt được kết quả tốt đẹp.
Thầy ngừng lại nhìn cả lớp để kịp thời trấn áp các cái mồm nhiều chuyện và các
cặp mắt láo liên rồi tiếp:
- Tôi không nói nhiều bởi tôi nghĩ các em sẽ hiểu nhiều những gì tôi muốn nói,
vì các em đã trưởng thành... Lời cuối tôi muốn nói với các em là tôi rất mong
các em đạt kết quả hết sức tốt đẹp ở hai kỳ thi lớn.
Thầy trở về bục giảng. Ánh mắt trong sáng thoáng một nét vui tươi và tình cảm.
- Các em đồng ý chứ?!
- Dạ, đồng ý!
- Tốt. Bây giờ chúng ta bắt đầu vào tiết học. Vì đây là tiết dạy đầu tiên của
tôi nên tôi không kiểm tra bài học của các em. Tiết học sau, tôi sẽ kiểm tra.
À, tôi cũng thích kiểm tra đột xuất lắm nhé!
Thầy Vĩnh khẽ nhếch môi cười nhẹ. Buổi học đầu tiên thầy thấy cần phải "giữ
kẽ" một chút với học trò. Bởi chúng nó luôn lợi dụng thời cơ "trèo
lên đầu, lên cổ" những người thầy dễ tính, "yếu cơ" với chúng kể
từ giờ lên lớp đầu tiên.
Bên tai Đoan, loáng thoáng giọng khao khao của nhỏ Tuyết "lùn":
- Thầy "đẹp chai" hết cang!
Hạnh "xù" góp lời chê nho nhỏ:
- Đẹp "chai" mà căng thấy sợ!
- Ông thầy khó quá chắc chắn sẽ bị "ế" tới già!
- Hí, hí! Ế hả? Đẹp "chai" lại biết "đeo dai" thì đâu có ế?!
- Xạo đi! Đeo ai? Đeo mày à?
- Tao làm gì có "vé"! Con Đoan kìa! Chính nó mới làm cho chàng có những
ấn tượng đầu tiên! Hì! Hì!
Đoan quay xuống bàn dưới tìm ra kẻ phát ra câu nói ác miệng kia và phát hiện đó
là Tuyết "lùn", Đoan định thò tay cho nó một cái "kí" nhưng
vừa mới đưa tay lên thì bị thầy "chiếu tướng".
Thầy Vĩnh tròn mắt ngạc nhiên nhận ra "cô bé mơ mộng" ngoài hành
lang. Thầy hỏi:
- Em muốn phát biểu gì cơ?
Đoan quê muốn chết. Giận mình không ngó trước ngó sau nên bị thầy... cho quê một
lần nữa. Một phần Đoan lại ức con nhỏ Tuyết "lùn", mắc gì mà nó bảo
thầy có "ấn tượng" với mình?
Lúc tức ai, có lẽ mặt Đoan trông giống "khỉ ăn ớt" lắm chăng. Nên
Đoan thấy mặt thầy có phần dịu lại. Miệng thầy mủm mỉm:
- Có gì cần nói không em?
- Dạ thưa thầy, không! - Đoan ấp úng.
- Thế mà tôi lại thấy em đưa tay lên rõ ràng đấy chứ! - Lần đầu tiên giọng thầy
Vĩnh pha chút dí dỏm.
- Thôi được rồi! Nếu không có gì, em cứ ngồi xuống. Lần sau đừng nghịch nữa đấy
nhé! Bây giờ ta vào bài mới!
Thầy Vĩnh đến bên bàn lấy phấn. Thầy viết lên bảng tựa bài: "Văn học Việt
Nam từ cách mạng tháng 8 - 1945 đến 1975". Nét chữ của thầy dịu dàng như
những cánh bướm chao nghiêng.
Đám học trò bên dưới hít hà:
- Thầy viết đẹp kinh khủng!
- Hỏng đẹp thì sao làm thầy được à!
- Có người viết xấu hơn cũng làm thầy được chứ bộ.
- Ai đâu?
- Mày chứ ai? Tao bói rằng mày lớn lên sẽ làm một "cô váo" đấy!
- Tốt! Tao sẽ dạy con mày và cho con mày "xơi" trứng vịt dài dài.
Một cú nhéo bất ngờ vào đùi "bà thầy bói" láo, làm nó ré lên điếc óc:
- Ái ui! Đau!
Biết có sự cố "mở hàng". Thầy Vĩnh ngừng tay phấn ngó về phía có tiếng
la:
- Cái gì khiếp vậy các em?
Mọi con mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía nhỏ Hương Trầm:
- Lớp phó văn thể "quậy" đó thầy! - Bên con trai tố cáo.
Hương Trầm thiếu điều chết đứng vì cái nhéo đau điếng của con Nguyệt Quế thì ít
mà nó "hãi" vì thầy thì nhiều. Nó lính quýnh tính kế lấy "vải
thưa che mắt thánh".
- Thưa thầy, em thấy một con chuột bò lên chân em nên em bị... hết hồn!...
Thầy suy nghĩ một chút rồi à lên:
- Lớp các em "ăn hàng" chắc kinh lắm nên có... ổ chuột trong lớp. Lớp
phó lao động cần rút kinh nghiệm khâu vệ sinh nhé. Tôi không thích làm bài giảng
của tôi bị gián đoạn đâu.
Hương Trầm lí nhí:
- Dạ, em xin lỗi thầy!
Một "ông mãnh" thích chơi ngông, ngứa miệng la lên:
- Thầy có lỗi đâu mà cho em?
Thầy Vĩnh bỏ phấn xuống, khoanh tay nhìn xuống lớp, giọng rắn đanh:
- Các em cố tình không hiểu lời tôi nói với lớp ban nãy. Tôi chỉ tiếc trong suốt
hai tiết học, các em chưa học được chữ nào. Bây giờ nếu các em không thích học,
các em cứ thoải mái chơi cho hết giờ.
Vân Anh không giấu được bực mình. Nãy giờ nó thấy bạn bè quá lắm! Tưởng sao,
con Hương Trầm, Nguyệt Quế cũng "phản phé", hành động "dở
hơi" y như mấy thằng cuối lớp. Vân Anh cằn nhằn:
- Lại có chuyện nữa rồi!
Bỗng, tùng, tùng, tùng,... tiếng trống báo hiệu giờ giải lao vang dội. Thầy
Vĩnh ôm cặp bước ra, không quên để lại một câu đáng nhớ:
- Tiết học sau của tôi, hy vọng các em biết suy nghĩ hơn.
Thầy đi ra ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước. Nhiều tiếng tặc lưỡi và
xuýt xoa nho nhỏ:
- Thầy khó thấy sợ!
- Đẹp trai nhưng không có... ba gai!
Tiết học đầu tiên của thầy giáo chủ nhiệm mới diễn ra như thế!
Chương 4
Vĩnh soạn lại mớ bài kiểm tra tập làm văn một tiết của lớp rồi
sắp xếp, phân loại theo thứ tự giỏi, khá, trung bình, và loại bài dưới điểm năm
thành từng xấp riêng biệt để tiện việc tổng kết và nêu ưu khuyết điểm cụ thể
khi trả bài cho học sinh.
Anh cảm thấy hài lòng một chút khi thấy chỉ có ba bài bị điểm bốn. Đây là kết
quả gần một tháng trời rèn luyện như thế, tác phong học tập nghiêm túc cho học
sinh bằng nhiệt tình giảng dạy của thầy. Ba học sinh điểm yếu này, Vĩnh không
thấy ngại lắm. Anh dư sức nâng số lượng học sinh yếu này lên một bậc. Bởi Vĩnh
có một phương cách đặc biệt riêng của mình trong phương pháp đứng lớp. Nhất là ở
thể loại phân tích và lý luận văn học.
Nhớ lại những ngày đầu mới nhận lớp, Vĩnh thấy ngao ngán làm sao! Lớp lang gì
như một cái chợ. Thành phần nghịch phá gần như đa số. Kể cả nam lẫn nữ. Tuy
nhiên chúng chỉ quậy bằng mồm, nghịch trong giờ học bằng cách nói leo, nói tếu.
Còn thành phần bất hảo nặng ký hơn như choảng nhau hay lập băng nhóm đánh nhau
thì không có.
Trong công tác chủ nhiệm, Vĩnh luôn chịu khó tìm hiểu hoàn cảnh từng đối tượng
để kịp thời uốn nắn, sửa chữa từng học sinh, nhất là đối với thành phần cá biệt.
Là loại người năng nổ, xốc vác trong công tác và với bầu nhiệt huyết của tuổi
thanh xuân, anh quyết tâm chỉnh đốn nề nếp lớp, tìm hiểu tính cách của mỗi học
sinh, sử dụng nguyên tắc vừa nhu vừa cương trong dạy học và trong chủ nhiệm. Dần
dần anh đã thu phục nhân tâm... chúng bớt phá, tỏ vẻ thích học, thích nghe anh
giảng hơn nên kết quả học tập tương đối khả quan. Bằng chứng là những bài kiểm
tra này. Vĩnh thấy vui vui một chút. Anh khẽ nở nụ cười.
Là một giáo viên trẻ, ra trường được bốn năm nay, Vĩnh luôn thích "đi bất
cứ nơi đâu đất nước cần". Hơn nữa, với anh, có đi nhiều mới thấy nhiều cảnh
đẹp của quê hương, góp phần làm sinh động cho bài giảng và càng phổ vào lòng học
sinh tình yêu thiên nhiên, yêu đất nước và yêu con người tha thiết. Từ đó chúng
biết cách sống đẹp, thể hiện qua hành động, biết sống "mình vì mọi người".
Anh xem lại xấp bài. Tình cờ anh cầm lên bài kiểm tra xuất sắc nhất của một em
với số điểm "maximum" - điểm chín. Bài kiểm tra này anh không nhớ tên
"tác giả". Nhưng anh đã đọc đi đọc lại bao lần rồi mà vẫn thích đọc
thêm. Bởi bài làm thật sạch sẽ, nét chữ mềm mại, chân phương, ý tứ súc tích
phong phú, lời lẽ khúc chiết, văn phong gọn đẹp với nhiều dẫn chứng xác thực.
Chỉ tiếc là cả lớp không có bài thứ hai làm tốt như vậy!
Anh tò mò nhìn lên khung ghi tên của học sinh. Tác giả bài là Lê Nguyễn Thục
Đoan. Vĩnh nhìn nét bút màu mực tím lãng mạn trên nền giấy trắng tinh thẳng nếp,
phảng phất mùi hương dìu dịu của loại mực có hương thơm rồi bất chợt mỉm cười.
- À! Thì ra bài làm của cô nàng này đấy!
Trong trí Vĩnh những hình ảnh từ một tháng trước, khi anh mới nhận lớp, vội vã
trở về. Cái cô bé học trò nho nhỏ khá kỳ lạ, một mình... một thế giới mộng mơ
ngoài hành lang đây mà!
- Úi chà! Đã mơ mộng mà còn hát hò nho nhỏ nữa chứ! - Vĩnh cười thú vị.
Vĩnh nhắm mắt lại vẫn thấy nhớ khá đầy đủ ý tứ bài văn.
- Hèn gì, cô nàng là cán sự văn của lớp!
Vĩnh quyết định sau khi phân tích xong ưu khuyết điểm của từng bài, anh sẽ cho
học sinh chuyền đọc bài văn của Đoan để các em khác sẽ rút kinh nghiệm cho mình
ở bài sau.
Lật tới lật lui tờ giấy kiểm tra mà không hề chủ định, theo một thói quen khi
đang suy nghĩ một điều gì, Vĩnh khẽ gật đầu mỉm cười khi nhớ lời một bài thơ
khá dễ thương:
"Trang giấy thơm bé giữ giùm thầy nhé
Cất yên lành những lời giảng, dặn dò
Vì hôm nay thầy như cánh bướm mơ
Bay xa mãi đến nơi nào bé biết?..."
Vĩnh bật cười tự nhủ: "Anh chàng thầy giáo nào lãng mạn thế nhỉ?"
Về phương diện tình yêu, Vĩnh quan niệm đó là một tình cảm hết sức tự nhiên,
không cần phải vội vàng như nhà thơ Xuân Diệu bảo:
"Mau với chứ, vội vàng lên với chứ!
Em yêu ơi, tình non đã già rồi..."
Bởi anh nghĩ rằng với tình yêu hãy để cho nó đến thật tự nhiên và nếu cần thì để
nó tự nhiên khi nó đến.
"Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết!
Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt..."
Nói về tình yêu mỗi người có một quan niệm riêng và chẳng có giấy bút nào để tả,
nói hết về tình yêu của con người.
Về phương diện này, dưới mắt một người dạy văn Vĩnh có thể diễn đạt hoặc giải
nghĩa bằng thi ca chứ còn kinh nghiệm bản thân, Vĩnh hãy còn "sót" lắm!
Thuở còn đi học, là học sinh lớp mười hai và thuở là sinh viên Vĩnh cũng đã có
lần thấp thoáng "trông vời áo tiểu thơ". Nói là "thấp
thoáng" bởi vì anh chỉ mơ màng thấy "tim rung động" chứ chưa hề
trải qua một tình yêu thật sự nào cả. Bởi vì anh hơi khó tính và nghiêm trọng
chăng?
Loay hoay cất xấp bài vào cặp, Vĩnh khẽ gật gù:
- Anh chàng thầy trong bài thơ trông có vẻ diễm phúc khi trò chuyện với người
yêu là cô bé nữ sinh.
Còn Vĩnh thì sao? Có lẽ trái tim anh đã khô, chai mất rồi chăng?! Bởi anh chỉ
tìm được xúc cảm chân thật qua bài giảng. Còn nữ sinh lớp mười hai, anh vẫn thấy
chúng... bé bỏng làm sao ấy! Dưới mắt anh, chúng mãi mãi là học trò, là các đệ
tử của anh thôi!
- Bây giờ mình quan niệm thế, chứ mai sau... ai biết được sự đời?!...
Vĩnh nghĩ ngợi như thế và mỉm cười vu vơ. Anh trở lại bàn viết chuẩn bị sách vở
đi dạy.
Trời đã vào đông, gió heo may đem cái lạnh se se thật dễ thương đến với mọi người.
Buổi sáng không khí có vẻ trông đáng yêu hơn vì có sương mù bàng bạc bay qua kẽ
lá, vòm cây làm cho không gian mờ ảo như có mây mờ giăng kín.
Trời mùa đông có cái xinh đẹp riêng của nó. Tiết trời mùa đông làm Vĩnh cứ liên
tưởng đến lời một bài hát nói về một phố núi cao nguyên rất là kỳ ảo...
"Phố núi cao, phố núi đầy sương
Phố xá cây xanh, trời thấp thật buồn
Anh khách lạ, đi lên, đi xuống.
May mà có em, đời còn dễ thương
Em Pleiku, má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều, quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong..."
Mùa đông, phố núi Pleiku có vẻ đẹp kỳ ảo với phố cây xanh và trời thấp thật u
buồn. Càng đẹp hơn nữa khi có các cô em "má đỏ môi hồng" làm cho lòng
người ngơ ngẩn như say vì cái lạnh và cái đẹp.
Anh chàng khách lạ nào đó, đến xứ lạnh Pleiku chợt dâng tràn một nỗi buồn xa
cách. May mà anh còn có người để cảm thấy "đời còn dễ thương"...
Mùa đông, thành phố nơi Vĩnh đến dạy học cũng khá dễ thương với các sắc áo len
tô điểm con phố. Nhưng ở thành phố này, Vĩnh không có ai "má đỏ, môi hồng"
để làm anh náo nức mộng mơ. Cho nên đời anh vẫn bình yên như mặt hồ tĩnh lặng.
Không có ai làm lòng anh vương vấn. Mùa đông của Vĩnh chỉ đơn giản có những
cánh bướm trắng trong sân trường khoác áo len đủ màu đi học, làm vui mắt anh
thôi! Vĩnh nhìn lại mình, người phong phanh một chiếc áo sơ mi trắng nếp, lịch
sự. Không áo ấm, áo len, nghênh ngang trong lòng phố, tận hưởng hương vị đất trời
vẫn thấy mùa đông đẹp ghê nơi...
Chương 5
- Ê, tụi mày ơi! Lại đây xem tao nhặt được cái này nè!
Tiếng Nguyệt Quế la oai oái khi nó lia chơi trong hộc bàn chỗ của Đoan.
- Gì đó! Gì đó!
- Có "kí rì" quan trọng hôn mà la dữ vậy?
- Nhanh lên đi! Bảo đảm hấp dẫn "bá cháy" luôn.
Lập tức mấy cái chổi bị vứt xuống đất. Ba cái đầu chụm lại trên một tờ giấy tập
học trò gấp làm tám.
Nguyệt Quế vừa cười hí hí vừa mở tờ giấy chiến lợi phẩm bày ra trước mặt Vân
Anh và Hương Trầm. Nó làm ra vẻ bí mật. Mắt nó láo liên hướng về cửa lớp. Dầu
trời còn sớm, nó vẫn lo... bị con mắt của kẻ thứ tư phát hiện. Bởi vì hôm nay tổ
trực nhật thứ tư của Nguyệt Quế đã tình cờ khám phá ra một "bức thư tình
mùa đông" của một "chàng bí mật" gởi cho nàng Thục Đoan.
Nó liếc về cửa lớp ra lệnh:
- Ê, tới cửa sổ đọc cho sáng. Nhớ coi chừng con nhỏ Đoan tới!
Hương Trầm láu lỉnh:
- Được rồi! Để tao canh me nó cho!
- Có gì đâu! Nó vô thì đọc cho nó nghe luôn! - Vân Anh nhẹ nhàng hơn.
- Đọc lẹ đi để tụi nó vô là "bể"!...
Sáu con mắt lại "thò" vô tờ giấy, chợt Hương Trầm la lớn:
- Ê, thơm quá tụi bây ơi! "Tướng" này chơi ướp nước hoa vào bức thư
tình của hắn để "hớp hồn" người đẹp đấy! Khà, khà! - Nó khịt mũi hít
hà.
- Thơm thúi gì kệ người ta! Mày sao... "lu sơ bu" quá! - Nguyệt Quế
nóng nảy.
Sáu con mắt tò mò lại "chõ" vào tờ giấy, hồi hộp như ăn vụng sợ bị bắt
quả tang! Cả ba đều nín thở theo dõi những dòng chữ nắn nót:
"Thục Đoan thân mến,
Phải nói rằng mình rất vui khi viết cho Đoan mấy chữ này. Nó chứng tỏ lòng mến
mộ của mình với "chủ nhân" của những bài luận văn "quá đã"
mà thầy vẫn thường đọc cho cả lớp nghe...
Mấy năm nay mình thấy mến Đoan chút chút qua tính tình nhu mì và vẻ dịu dàng của
bạn. Nhưng mình đành "ngậm tăm" vì quanh bạn có nhiều "nữ vệ
sĩ" đắc lực quá nên mớ tình cảm mới nảy sinh đó đành chỉ là... phù vân
thôi Đoan ạ!
Bây giờ mình lại viết cho Đoan những dòng này vì mình thấy tình cảm của mình đối
với Đoan bấy lâu nay cũng vẫn vậy. Nó không chết đi mà nó vẫn tiềm tàng ngày một...
nặng sâu.
Nếu Đoan từ chối, chắc chắn mình sẽ không bao giờ thi nổi. Vì trái tim của mình
lúc này nó cũng thường xuyên "bị lên máu" mỗi khi Đoan vô tư, hời hợt
với mình...
Mình không xưng tên nhưng hy vọng Đoan biết mình là ai khi đọc kỹ những dòng
trên đây. Nếu viết cho mình, Đoan cứ để ngay chóc chỗ Đoan nhận thư này là mình
sẽ nhận được.
Thôi mình stop. Nhớ giữ "bí mật quân sự" trước các "nữ vệ
sĩ" của Đoan...
Thân ái,
T.Đ."
- Ý cha mẹ ơi! Thuở đời viết thư tỏ tình mà ký tên tắt, ai mà mò ra tên ông tác
giả!
- Dễ ẹt! Cứ dò hết mấy tên ông có mẫu tự TĐ là biết chứ gì!
Nguyệt Quế lõ mắt:
- Í, sao lại là "TĐ" hả mày? Rủi "TĐ" là Thục Đoan rồi sao?
- Đồ khùng! Không lẽ nó đi gởi thư tỏ tình cho nó hả?
Nguyệt Quế chớp mắt:
- Ừa hé! Tao quên!
Và nó lại cắn môi:
- Vậy chứ "TĐ" là ai cà?
Hương Trầm xòe tay:
- Lớp mình có ba "ông thần" tên có mẫu tự "TĐ", Thuận Đức
nè, Trí Đạo nè, Tuấn Đăng nè! Rồi đó! Đâu tụi mày thử nghĩ xem ai là tác giả bức
thư này?
- Bố tao cũng không biết nổi!
- Vậy phải điều tra cấp tốc chứ sao?
- Điều tra bằng cách nào?
- Khó gì! Ăn cắp của mỗi ông một quyển tập để đọ chữ với lá thư chứ sao!
- Hà hà sáng trí! Sáng trí! Đáng thưởng cho một cái "kí"!
- Đừng tào lao nữa! Đứa nào lãnh nhiệm vụ "ăn cắp" tập của ba thằng
"TĐ"?
Hương Trầm cười khoe hàm răng trắng nõn:
- "TĐ" hay là "Pê Đê"?
- Bậy bạ! "TĐ" mày! "Pê Đê" ở đâu đây? - Nguyệt Quế trề
môi.
Vân Anh nháy mắt:
- Ê, có vài đứa vô lớp rồi đó! Quét lớp lẹ lên! Giờ chơi bàn tiếp!
- Để giờ chơi nó... nguội!
- Đúng đó, giờ chơi mình sẽ "hành động", thử tài làm "thám tử"
đa... đa...
Vân Anh lại nhướng mắt thì thào:
- Ê, bớt con khỉ đi! Giờ chơi đứa nào lãnh nhiệm vụ "đạo chích"?
- Mày chứ ai?
- Xạo đi! Tao không được. - Vân Anh giậm chân bịch bịch. - Tao... kém lắm!
- Vậy chứ ai vô đây? Hỏng lẽ tao?
Hương Trầm lý sự.
Vân Anh che một bàn tay lên miệng. Cái lúm đồng tiền vô tư lại lũm sâu vào má
khi cô nàng cười nói và con mắt lúng liếng của nó lại hướng về Nguyệt Quế:
- Hỏng phải tao, cũng hỏng phải mày. Vậy thì "chị" Nguyệt Quế chứ ai!
Nguyệt Quế trợn mắt:
- Tụi mày khôn bỏ xừ! Cái gì nặng nề "khó nhai" nhất thì để dành cho
tao!
Vân Anh vuốt nó:
- Ậy! Trong ba đứa, mày "khéo tay" nhất lại thông minh linh lợi thần
sầu nên tụi tao đề cử mày là phải rồi.
- Tao cóc ngán đứa nào! Nhưng tụi bay phải hỗ trợ tao, canh tụi nó cho kỹ kỹ kẻo
mang tiếng tao ăn cắp... tập.
- Ậy! Chuyện đó mày khỏi lo. Cứ yên tâm hành động, có tụi tao yểm trợ phía sau.
Hương Trầm đi dẹp chổi chợt nó quay ngoắt lại chỗ Vân Anh và Nguyệt Quế đang
lúi húi trải khăn bàn và dọn bình hoa.
- Quên nữa! Có báo cho con Đoan biết không?
Vân Anh quyết định thật nhanh. Nó nháy mắt cười ruồi:
- Để tao "thủ" chuyện đó cho! Mày cứ lo canh me cho con Nguyệt Quế
"làm ăn" ngon lành một chút!
Chợt tùng, tùng, tùng... trống báo mười lăm phút đầu giờ vang dội. Lớp học đã sạch
sẽ gọn đẹp. Bàn giáo viên sáng rực với bình hoa cúc Nhật màu vàng nắng thật dễ
thương.
Một ngọn gió lạnh từ cửa thổi thốc vào làm Vân Anh rùng mình dù nó mặc chiếc áo
len hồng dày cộm. Vân Anh xóa bảng cho thật sạch rồi đứng trên bục nhìn xuống lớp.
Bạn bè đã vào đông đủ. Nhỏ Đoan hôm nay mặc áo ấm vàng màu hoa cúc. Phần đông
con gái đều mặc áo len đi học mùa đông. Ai cũng co ro trong rét mướt trông thật
dễ thương.
Vân Anh nhìn về phía dãy bàn hướng ngoài cửa lớp của các bạn trai. Mấy
"ông tướng" không ai mặc áo ấm cả trừ một vài anh chàng họ "điệu"
khoác áo gió để làm duyên, làm mất hết cái chí khí nam nhi của các đấng
"trượng phu tòng"!
Vân Anh khẽ liếc về hướng Thuận Đức. Anh chàng này học tương đối giỏi đều các
môn. Anh ta lại đẹp trai, con nhà giàu. Thuận Đức thường ít nói, ít kết bạn với
nhiều người. Anh ta đang hí hoáy ghi ghi chép chép gì trên giấy.
- Không lẽ anh chàng này!
Vân Anh nghĩ ngợi.
Giữa bàn hai, Trí Đạo đang ngồm ngoàm nhai một ổ bánh mì bự tướng. Anh chàng
này thì học bình thường thôi, không có gì đáng nói. Cô lớp trưởng thông minh loại
bỏ khả năng Trí Đạo là tác giả của bức thư.
Người cuối cùng, tên có mẫu tự "TĐ" là Tuấn Đăng. Ông này có giọng
"tê no" ồm ồm như loa bể, dễ làm khiếp vía mấy "nàng" hay
mơ mộng. Nhỏ Thục Đoan sợ ông này nhất bởi ông hay bất ngờ hét lên một cái khi
ông phát biểu, làm cho nó muốn rụng tim! Ông này giỏi toán, khá văn. Không có
lý ông "bái" con Đoan làm "sư mẫu" và đem lòng "yêu
thương" cô nàng qua mấy bài văn thầy đọc cho cả lớp nghe?!
Vân Anh cắn môi suy nghĩ, thói quen cố hữu của cô nàng mỗi khi suy nghĩ thật
sâu một điều gì. Nhớ tới nội dung bức thư tỏ tình có chỗ lâm ly, ướt át như đường
lên "đỉnh phù vân", Vân Anh quên mình đang đứng trước lớp, bật cười
khúc khích.
Mấy ông "thiên bồng nguyên soái" bị đọa xuống trần thấy "Tiên
Nga" cười đẹp quá, dễ thương quá bèn ngẩn ngơ hết mấy giây. Nếu không bị
giọng ồ ồ của Tuấn Đăng "đánh thức" dám bị "liệt dây dòm" hết
ráo.
- Lớp trưởng ơi! Sáng lạnh muốn tê người, có gì vui mà cười... xinh thế!
Đám con gái quay ngoắt lại nhìn Tuấn Đăng như nhìn sao chổi "Halley"
xuất hiện giữa ban ngày. Đám con trai thì đồng loạt ré lên bày tỏ một sự ngạc
nhiên cực độ. Bởi chúng yên trí "ông tên no" đang "thả dê"
lớp trưởng của chúng.
- Úy, cha mẹ ơi! "Tê no" hôm nay dám khen lớp trưởng mình
"xinh" giữa ban ngày ban mặt nghe! Quý vị thấy sao quý vị?
- Tiến bộ quá chớ sao! Đề nghị hoan hô "trai anh hùng" với "gái
thuyền quyên" một phát!
Bên con trai lại rộ lên "hoan hô!". Quang "quậy" và Tín
"điệu" phóng lên bàn trên xúm lại vò tóc của Đăng "tê no"
làm nó bù xù như cái tổ quạ.
Vân Anh không ngờ mới sáng đã bị sao "xúi quẩy" chiếu mệnh. Đầu tiên
mặt cô nàng thoáng ửng hồng như được phết lên một lớp phấn hồng thật đẹp. Nhưng
chỉ ít phút sau, Vân Anh đã lấy lại được phong độ cứng cỏi vốn có của một kẻ
"bảy đời" làm lớp trưởng.
Đợi cho cả lớp nhất là bên con trai bớt "loạn", Vân Anh thong thả bước
lên bục:
- Giải lao như thế đủ chưa các bạn? Gần hết mười lăm phút đầu giờ rồi! Chúng ta
nên nhớ rằng ai cũng có quyền được đùa vui. Nhưng đùa như thế nào để người khác
không thấy... ngại, và nhất là các bạn đừng nên quên để dành tiếng cười lành mạnh
thoải mái của chúng ta lúc nghe tin... chúng ta vào đại học.
Lần này thì con trai quê quá, há hốc miệng ra nhìn cô lớp trưởng duyên dáng
thông minh đang "lên lớp" chúng hết sức... ngọt ngào, mà chúng không
có một lời nào "đốp" lại.
Con gái thì kín đáo hơn. Chúng ý nhị trao cho nhau những nụ cười khoái chí.
Trong bụng các nữ nhi đang khoái tỉ tê vì bọn mày râu đã bị lớp trưởng tuyệt vời
của chúng quật cho một cú nốc ao... chí mạng!
Mười lăm phút phù du trôi qua thật nhanh. Thầy Vĩnh ào vào lớp như một cơn gió.
Hôm nay thầy sẽ giảng cho lớp nghe bài thơ "Tây Tiến" của nhà thơ
Quang Dũng.
Đoan chăm chú lắng nghe. Thầy Vĩnh giảng về thơ rất hay. Đoan thấy không thể so
sánh thầy với cô Dung được. Bởi mỗi người có một phong cách thể hiện riêng,
cũng như một sức cảm thụ văn học hay một xúc cảm về thi ca rất khác biệt mà
Đoan không tài nào sánh được, như so sánh vẻ đẹp của hai bông hoa cùng một lúc.
Trong các môn học, Đoan thích nhất môn văn. Trong khi Đoan biết có nhiều bạn của
Đoan rất chán môn học này. Có đứa phát biểu môn Văn thường khiến người ta dễ bị
"mộng du", cứ tưởng mình hiu hiu phiêu bồng trên các ngọn cây, môn học
lơ tơ mơ, ngái ngủ, chán phèo phèo!
Đoan thì lại khác. Từ khi biết cảm nhận cái đẹp, biết yêu thiên nhiên, biết say
đắm với cái đẹp của đất trời, của hoa lá cỏ cây, sự mều dịu của những cánh cò
bay lả, trên những cánh đồng ruộng xanh rì thẳng tắp thơm hương cốm, hương chè,
của những câu ca dao tuyệt đẹp... văn chương đã ăn sâu vào huyết quản của Đoan,
biểu hiện thành một cội nguồn dân tộc sâu xa.
Bây giờ nghe lời thơ lôi cuốn của thầy, Đoan như được bơi lội trong dòng suối
thi ca trác tuyệt của buổi bình minh, giữa cảnh rừng hùng tráng có tiếng chim
muông làm nhạc đệm.
Tiếng giảng thơ của thầy có sức làm cơn nắng giữa ban trưa dịu lại, khi êm ái
như lời bà ru cháu, khi mượt mà như ánh trăng khuya làm lòng Đoan chợt chơi vơi
như sóng biển. Tiếng thơ của thầy có sức làm tan hơi lạnh của mùa đông giá rét.
Trước mắt Đoan, chân dung của các chiến sĩ Tây Tiến gây ấn tượng sâu đậm qua lời
giảng của thầy.
Nhưng hôm nay, Đoan cảm thấy bộ ba Vân Anh, Nguyệt Quế, Hương Trầm có gì làm
sao ấy!
Mức độ tập trung của Đoan gần như bị hạn chế bởi Hương Trầm, Nguyệt Quế cứ thỉnh
thoảng ngó ngoái qua dãy bàn nam như để tìm ai hoặc dò xét một việc gì mà Đoan
không thể nào hiểu nỗi!
Bình thường ba con nhỏ này học rất chăm. Nguyên cớ gì hôm nay chúng bỗng trở chứng
ngó ngoáy ngọ ngoạy liên tục? Đoan tức tối nghĩ bụng, giờ chơi sẽ hỏi bọn nó
cho ra lẽ!
Bỗng từ bàn trên, Nguyệt Quế "bắn" xuống cho Đoan một tờ giấy nhỏ vo
tròn xếp lại như một viên bi. Đoan luống cuống ngó xuống chân. Viên bi lọt tuốt
vào trong giày của nhỏ Hạnh "xù". Đoan liếc thầy cẩn thận rồi thò
chân "khèo" chiếc giày của Hạnh lại gần rồi bất ngờ thò đầu xuống
ngăn bàn móc viên bi thật khéo.
Vẫn liếc chừng thầy Vĩnh, Đoan mở ra viên bi chết tiệt thật nhanh. Thì ra đó là
một "tối hậu thư" của nàng Nguyệt Quế.
"Ê Đoan,
Giờ chơi tụi tao sẽ báo cho mày hay một tin "khốc liệt" cỡ cơn bão
Lin-Đa số 5 hồi "nẵm", bảo đảm hấp dẫn như chuyện ma cà rồng, mắc tức
cười cỡ chuyện vua Khang Hy vi hành, lâm ly mùi mẫn cỡ chuyện tình trên chuyến
tàu Titanic...híc...híc...
Bởi vậy khi nghe trống đánh cái "thùng" một tiếng, mày làm ơn phóng
theo con Vân Anh xuống gốc cây phượng già dưới sân trường đợi bọn tao ở đó...
Trong khi chờ đợi, con Vân Anh sẽ cho mày biết chuyện gì...
Nhớ mau chân, không được trễ nải! (Thời giờ là vàng 9999 SJC).
Còn bây giờ, tiếp tục bình thản theo chân ông Vĩnh... "Tây Tiến". Đừng
có "quánh lô tô" trong bụng, ổng biết được thì bể mánh hết!
NQ".
Thầy Vĩnh vẫn say sưa "quên đi" trong nhịp thơ trầm hùng đặc sắc của
Quang Dũng. Nhưng Đoan không còn bình tĩnh để nghe thầy giảng nữa. Bức "tối
hậu thư" của Nguyệt Quế đã làm Đoan bị phân tâm.
Loáng thoáng bên tai Đoan lời thầy Vĩnh như hơi gió tiếng mất, tiếng còn...
"Tây tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy"...
Tùng! Tùng! Tùng!... chưa dứt một hồi trống, Vân Anh đã bay lại cặp cổ Đoan
phóng tuốt ra gốc cây phượng già.
Chương 6
Nếu con nhỏ Vân Anh giỏi nghề "lớp trưởng" bao
nhiêu thì chuyện "bắt cóc người tống tiền" của nó cũng sành điệu bấy
nhiêu!
Đoan chạy theo nó muốn trật quai guốc mới tới gốc cây điểm hẹn. Chưa kịp lấy
hơi thở điều hòa, nó đã nắm tay Đoan nhét vào một tờ giấy gấp tám phảng phất
hương thơm. Nó bảo:
- Bình tĩnh, "vịn" trái tim của mày lại mà nghe tao nói: đây là một bức
thư tình "không chân dung" của một chàng "Từ Hải thời đại"
gởi cho mày. Con Quế lượm được ở chỗ hộc bàn của mày. Bởi vì cái chỗ
"không chân dung" nên bọn tao mới phải "truy tìm thủ phạm"
giúp mày, vì mày còn... khờ khạo quá! - Nó hểnh hểnh mũi nói tiếp. - Hai con Quế,
Trầm đang ở trên lớp tìm cách "thuỗn" tập của các chàng trai ra đây,
đọ chữ hầu truy tìm "người yêu" cho mày. Sự việc là vậy! Đọc thư đi rồi...
học cho thuộc để làm bùa... tránh ma... bắt... quỷ!
Đoan dán mắt vào bức thư, đọc lướt nhanh và chú ý thật kỹ tên người gởi ở cuối
thư. "TĐ". Cô nàng ngẫm nghĩ: "Là ai nhỉ?"
Đoan xếp bức thư lại lòng lạnh tanh không chút mảy may xúc động hay có tí rộn
rã nào khi được người tán tỉnh.
Vân Anh dò xét từng chuyển biến trên mặt bạn, tủm tỉm cười:
- Sao?
- Sao trăng gì? Có gì đâu mà tụi mày phải rộn ràng cho mệt!
- Tim mày có nhảy "măm bô" chưa?
- "Lam ba đa" tao còn chưa ngán nữa là "măm bô".
- Bây giờ thì chưa... nhảy, nhưng mai mốt tim mày sẽ nhảy!
Đoan phì cười. Đám bạn của Đoan là vậy. Nói chuyện thì "quái quái" vậy
đó. Nhưng bọn chúng rất tốt, rất dễ thương.
Đoan nhịp nhịp chân vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi.
- Vân Anh xinh tươi như một trái táo mà nói chuyện thì... "xí ngầu"
không ai ngờ!
Bỗng từ trên hành lang, Quế, Trầm lao ào xuống chỗ Vân Anh và Đoan đang ngồi.
Hai con nhỏ móc trong bụng ra ba quyển tập quẳng cái phạch trên cỏ. Vân Anh gập
người lại mà cười, thầm "phục lăn" hai con nhỏ bạn ranh ma "xuất
chúng".
Nguyệt Quế láu táu:
- Hai đứa tao phải tốn cỡ hai lít mồ hôi, "mưu trí" lắm mới rinh được
chiến lợi phẩm về đây!
- Thế mới biết làm nghề "đạo chích" cũng mệt bỏ bu! - Hương Trầm cười
hì hì.
Xen lẫn với tiếng cười hể hả là tiếng lật tập loạt xoạt. Ba tuồng chữ được phơi
bày ra dưới ánh mặt trời bên cạnh bức thư. Sau một hồi bỏ mắt quan sát từng chữ,
từng dấu, ba con nhỏ hăng hái nhất đã bắt đầu xìu như bóng xì hơi.
Nguyệt Quế rên nghe thật não nuột:
- Công cốc!
Hương Trầm cũng thở dài:
- Ba tuồng chữ khác biệt tuồng chữ ở trong lá thư như ba người khác ba, khác
má!
Vân Anh không nói gì. Nó chỉ ngắm trời mây, nhưng thật ra đầu óc thám tử của nó
hoạt động dữ dội. Nó lẩm nhẩm, lầm bầm. "Tê Đê... Tê Đê..."
Chợt nó chụp lấy bức thư nhìn thật kỹ tên "tác giả" viết tắt lần nữa
rồi "à" lên khoái chí!
- Ha, ha! Tao biết tướng đó là ai rồi!
- Ai?
- Ai? - Hai nhỏ kia chồm lên.
Vân Anh mở to mắt tròn đen như hai hạt nhãn. Miệng cô nàng mở hết ga:
- Quỷ sứ... Tín "điệu" chớ ai vô đây!
- Trời đất! Sao mày biết?
Vân Anh lại vạch bức thư ra:
- Đây nè, mẫu tự "đê" nó đâu có viết hoa đâu?! Vậy thì chỉ có Tín
"điệu" chứ không có Tuấn Đăng, Trí Đạo, Thuận Đức... khỉ khô gì cả!
Hương Trầm nhe răng:
- Sao mày không nói sớm cho tụi tao khỏi mất công!
Vân Anh cười rũ rượi:
- Sớm sao được mà sớm! Thì tao chỉ mới phát hiện ra tức thì thôi chứ bộ!
Tẽn tò một giây rồi cả bọn cùng ngã lăn ra trên cỏ mà cười.
Chợt Vân Anh bò dậy:
- Ê, cấp tốc đi trả tập về chỗ cũ cho mau, kẻo chúng chửi hết cả đám à!
Hai "quân sư" của Vân Anh lồm cồm ngồi dậy, nhét vội ba quyển tập vào
bụng rồi thăng mất!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét