Thứ Năm, 28 tháng 10, 2021

Tóc mây 2

Tóc mây 2

Chương 3

Đà Lạt về chiều ướt át khói sương, tôi xách vali nhỏ bước xuống phi trường liên khương, chập chùng đồi núi tràn đầy gió lạnh, cho tôi kéo cao cổ áo chào cái lạnh ngất ngây của núi của đồi. Mẹ đã cho tôi hơn mười địa chỉ của người quen thân sơ họ hàng ở đây để Văn đưa tôi đi tìm chị Khuyên. Tôi ngồi im lìm trong taxi để theo dõi nhừng lối quanh êm đềm, rừng đặc mờ sương phủ, nhũng hàng cây trầm mặc trong dáng chiều hiu hắt. Họ đưa nhau lên đây để hưởng tuần trăng mật chị tôi lên đây một mình để chắc chiu sâu khổ, tôi không khóc như lầm thương chị lẻ loi nơi đây.
- Tội chị Khuyên quá, ở đây mà cô đơn thì chịu sao nổi hở ông?
Ông Văn thở dài:
- Tôi lo Khuyên trốn biệt bà con ở đây quá, biết có tìm ra nàng ngay không? trể ngày nào điên đầu ngày đó. Kim có ý kiến chi không?
Tôi co ro mặc thêm áo lạnh:
- Đến nhà Dì Thảo đã rồi tín ông ạ, trong nhà chị khuyên thường dì ấy nhất.
- Sao Kim xa lạ với tôi mãi thế? Kim không chấp nhận tôi là... của Khuyên sao?
- Dạ tại vì đột ngột quá, hơn nửa, biết chuyện đi đến mô mà tính. Kim không có thì giờ mà nghĩ chi nửa hết, cuyện dể sỢ quá, tự nhiên rồi chị khuyên bỏ đi, tự nhiên Kim sắp có cháu, mà ông... lại có gia đình rồi, mới tín làm sao đây.
Không tín gì hết:
- Tôi yêu Khuyên, tôi bảo vệ Khuyên.
- Còn vợ ông?
Ông Văn thở dài, xe vẩn vòng quanh đồi, rừng im lặng trong sương trắng, đà lạt buồn vô cùng là buồn, hiu hiu va lạnh lẽo, tôi cãm thấy mình nhỏ bé lại, đời người như cây cỏ chìm trong biển sương.
Tôi co ro một gót ghế êm, chị khuyên lưu lạc chốn này, mai kia tôi lạc đến nơi mô với tình yêu nghịch thường của tôi. Tôi nhớ chàng, trời lạnh như ri mà ngồi bên cạnh chàng hạnh phúc biết chừng nào, tôi nhớ chàng đến tê lịm cả người cảm giác thật la thật êm ái và thật xót xa. Nụ cười của chàng thấp thoáng giọng nói ngọt ngào vang vang trong tìm thức xôn xao. Tiếng suối reo nghe như đàn chàng thánh thót bay trong chiều tàn, rơi trên sông hương, tôi nhớ chàng da diết, nhớ giòng sông êm mơ và con đường xanh sao dẩn đến nhà chàng. Chàng có biết tôi xa chàng bao nhiêu sông, bao nhiêu núi đồi rồi không? Chàng có bây giờ tôi đang nhớ chàng vô bờ vô bến không?
Nước mắt long lanh rơi xuống đôi gò má bắt đầu bắt đầu nong nóng gió heo may.
- Sao Khuyên khóc, đừng lo, Đà lạt nhỏ lắm thế nào cũng tìm được Khuyên mà.
- Kim nhớ huế.
Ông ta cười:
- Đúng là trẻ con, mai mốt về chứ đi luôn đâu mà sợ Tôi đang lo Khuyên đuổi tôi về đây cô bé, cô bé tính sao?
- Ông yêu chị Khuyên tôi nhiều không?
- Còn phải hỏi.
- Tại sao ông yêu chứ?
- Làm sao trả lời nổi hở cô bé, hỏi chi vậy?
- Ông có gia đình rôi sao còn yêu chị tôi.
- Khi yêu thì làm sao thắng được mình nổi nữa, nói như cô bé thì làm sao có tình yêu được, bởi có suy nghĩ phân biệt thì không co ye6u thương.
- Như rứa nghĩa là khi người ta yêu ai người ta bất chấp tất cả hả ông?
- Đúng, tất cả xã hội, lý tưởng, tôn giáo vượt hết.
Tôi sáng mắt:
- Rứa rứa một ông cha có thể yêu hả thầy?
Ông ta gật đầu không để ý chử thầy tôi kính cẩn gọi ông:
- Tại sao không? linh mục cũng là người, luật độc thân là do giáo hội đặt ra chỨ trong kinh thánh đâu có đoạn nào chúa bắt tông đồ của ngài sống trái luật tự nhiên. Dĩ nhiên có lý do... độc thân để chu toàn nhiệm vụ hơn. Mà sao Kim hỏi chuyện đo?
- Dạ dạ tại Kim muốn hỏi. Kim có con bạn nó yêu một ông cha.
- Có gì lạ đâu, xả hội thích theo khuôn mẩu mà tuổi trẻ ghét luật lệ và vì thế thảm kịch xẩy ra.
Tự nhiên tôi mến người đàn ông này, ông ta có vẻ trầm lặng và tế nhị, sự hiểu biết của ông ta không bị đóng khung như một số người tôi quen biết, hình như đối với ông tất cả mọi chuyện dều bình thường ngay cả những gì ghê gớm nhất. Tôi hiểu tại sao chị khuyên yêu ông ta và tôi thấy chị chọn lựa đúng, nếu ông ta chưa có vợ mọi chuyện sẽ êm đẹp biết bao.
- Cô bé có chuyện gì nghĩ phải không?
Tôi lúng túng:
- Dạ mô có
Ông ta cười nhẹ:
- Mỗi người có một vấn đề, đời lỳ lạ thật, cho chúng ta yêu thương sung sướng say mê và nhiệt thành chỉ vài tháng vài năm, nhưng sau đó tranh sống gian khổ cả một đời, nhưng thật là đáng sống thật là thú vị nếu được sống đúng ước mơ mình.
Tôi cảm động:
- Được sống đúng ước mơ thì hạnh phúc hả thầy.
Ông ta púp púp vài hơi thuốc, chiếc píp đen bóng lệch trên môi ông, mùi thơm ngai ngái quện trong vùng không khí lạnh, cho nét mặt người chị Khuyên yêu mờ đi như hình bóng:
- Tôi chỉ mong có thế thôi cô bé, nghĩa là được yêu khuyên suốt đời, được thương vợ được thương con, người ta cho tôi tham lam, nhưng tôi tôi không có quyền yêu sao? Một hôm tôi đang giảng bài cho lớp dự bị, gần năm trăm sinh viên chứ ít đâu, bổng nhiên tôi gặp một đôi mắt đăm đăm nhìn tôi rồi mái tóc xôn xao cúi xuống, tôi nao nao xú c động, tưởng chỉ có thế thôi, về nhà bên vợ bên con, tôi vẩn bị đôi mắt đen lay láy đó theo dõi, tôi như trẻ hẳn lại, trôi ngược giòng đời để nhớ để thương như một cậu bé. Buổi học sau tôi lại tìm thấy đôi mắt đen, và giờ ra chơi tôi thấy nàng đứng xa xa ngó tôi, tôi đến hỏi nàng, nàng có nét đẹp hoàn toàn đông Phương, giáng gầy gầy mong manh như liểu. Và chúng tôi yêu nhau một năm sau buổi gặp ban đầu đó.
- Như vậy thầy quen chị tôi năm chị mới vào saigòn.
Ông ta gật đầu:
- Vẻ ngơ ngác của nàng làm tôi xúc động, mái tóc thề đen như mầu mắt, chị cô đẹp như một nàng tiên trong truyện cổ tích tôi đọc hồi còn bé. Tôi thật điên đến tuổi này mà còn yêu thương như con trẻ.
Xe về đến nhà dì, vì không có hành lý gì ngoài hai cái vali nhỏ nên tôi và ông ta không trở lại trạm hàng không.
- Đúng nhà này không cô bé?
Tôi nhìn bảng số của ngôi nhà:
- Chắc đúng, tôi chưa lên đây bao giờ chỉ nghe nhà kể thôi, ông vào hỏi thử đi.
Ông ta bấm chuông, người giúp việc đi ra, tôi thấy hai người trao đổi vài câu hỏi, rồi ông ta ngoắc tôi lại, dì thảo quấn khăn đi vớ lúp xúp trên những bậc tam cấp, dì nhìn tôi nheo mắt một giây rồi kêu lên:
- Con út, con út, trời con út nó lên bây ơi, cha răng mà nó lớn dử a tề chút xíu nhận không ra rồi
Kỳ tất tả lôi tay tôi:
- Con lên chơi với dì hả? Uả ông mô ri con, chào ông tôi mừng quá nên thất lể ông bỏ qua.
Ông ta nghiêng người chào dì:
- Người nhà cả mà dì
Dì Thảo đưa mắt hỏi tôi, không hiểu sao tôi nói:
- Chồng chị Khuyên đó dì.
Dì nhìn nhanh ông Văn:
- Răng dì không nghe cưới hỏi khi mô cả mạ mi làm giống chi lạ rứa, rứa con khuyên nó mô?
Thấy ông ta bối rối, tôi hoảng hốt:
- Ủa, rứa chị khuyên chưa đến dì ha?
- Ơ con ni nói giống chi lạ rứa?
- Thật không dì?
- Này con điên răng hỏi chi kỳ rứa? nghe nói thằng Minh con mợ Phủ đi nói mi phải không? răng chừ thì cưới? cưới phứt cho rồi, rền rang chỉ tổ mạ bây mệt.
Ông văn nói:
- Thưa dì khuyên lên đà lạt gần tuần nay. Khuyên giận tôi nên... Khuyên có đến đây không dì?
Dì Thảo lắc đầu:
- Tui dấu nó chi? không đứa mô đến hết, mà vô nhà đã, mừng quýnh quên hết cả ri đây. Mạ bây, mạ bây gã con gã cái không cho con dì này hay biết chi hết tệ tệ tệ thie6.t la tê.
Tôi lo quá, tôi biết dì nói thật vậy là chị Khuyên không đến đây, người chị ấy tin nhất, vậy đôi biết tìm ở dâu bây giờ.
Tôi không thể dấu dì được đằng nào dì cũng biết, tôi lở nói ông ta là chồng chị khuyên rồi, thế nào dì cũng hỏi tới vụ cưới xin to nhỏ ra răng cho coi, tôi ghé tai dì:
- Con cần gặp riêng dì lắm.
Dì vô tình:
- Lại nhõng nhẻo chứ chi, con ni răng hồi ni lạ ghê, nói tiếng lai căn nghe kỳ quá, ai dạy mi nói tiếng bắc rứa Kim?
- Dạ dì dọn phòng cho anh ấy nghĩ đi có chi ăn không dì?
- Thiếu chi, biểu tụi nó dọn lên có liên tức thì à.
Buổi cơm chiều qua mau, ông Văn nói:
- Kim ở đây với dì nghe, tôi đi có chút việc
Tôi vào phòng dì tôi nắm lấy tay dì mà nghe cay trong mắt:
- Dì ơi mạ con đau nặng rồi, đáng lẽ mạ con đi, chi khuyên, chị ấy tội lắm chị sắp có con rồi đó dì.
- Mi nói giống chi lạ rứa con ni? cái chị mạ mi đau, răng tội con khuyên mới được chứ.
- Dạ dì đừng la chị khuyên, đừng làm to chuyện con mới nói.
- Mi làm tao điên, nói phức đi la chi mà la mới đu8ợc chơ
- Chị Khuyên có bầu với ông thầy của chi, ông có vợ rồi, chị trốn nhà lên đây, ông ra huế tìm, mạ con phát bịnh, con đưa ông lên đây tìm chị khuyên.
- Có bầu, rồi trốn nhà
- Dì tính răng chừ hả dì?
- Để coi, thôi được để tau lo, khổ cho mạ mi rồi, thiệt đẻ ba đứa con gái như tụi bây nặng cả người, mi nằm nghỉ đi, đưng nói cho đứa mô nghe không, cả dượng mi nửa đó, liệu liệu cái miêng mi, chút nửa lũ nó về đó.
Dì mặc áo đi liền, tôi mệt mỏi nằm dài trên giường chuẩn bị cho vở kịch mới. Đúng như lời dì nói phải tìm cho bằng đươc chị khuyên mọi chuyện mới tính được.
Yêu thật khổ, tôi khổ vì chàng và bây giờ chị khuyên khổ Vì đứa con được kết hình bởi tình yêu của chị. Tưởng tượng cảnh chị khuyên một mình xách vali lên cái xứ lạnh lẽo này bơ vơ lo sợ trước tương lai, tôi ứa nước mắt thương chi.
Chắc chị khóc dữ lắm, giọt nước mắt nào bên giường bệnh ở huế, gịot nước mắt nào nhớ cha nhớ mẹ ở đây.
Tôi chờ ông ta về với một tin vui, nhưng khi ông văn trầm ngâm ngồi ở phòng khách khi tôi ngồi co ro ngồi lọt vào ghế chờ dì, tôi hiểu ông ta đang lo âu, tôi hiêu? ong ta yêu chị khuyên vô cùng. Từng mồi thuốc thơm để nhớ nhau, khói bay lên trần nhà, cho tưởng nhớ đầy trong căn phòng, cho đôi mắt thật buồn cuả chị khuyên trở nên nảo nùng như hình như bóng. Biết đâu chị đã buông mình xuống một giòng nước lạnh cắt da, biết đâu chị đã â thầm giải quyết cuộc đời chị.
Lòng tôi như thắt lại, co cả hai chân trên ghế cho đở lạnh tôi ngồi khóc thút thít.
- Này cô bé, nín đi chứ, tôi đang rối cả ruột đây, dì cô về kìa
Tôi im lặng ngó Dì ngồi phịch xuống bên tôi:
- Con với cái rầu hết sức nó trốn biệt, hỏi bạn gái nó ở đây cũng không biết, khổ hỏi thật khéo, thiên hạ độc miệng lắm, sớ rớ nhục cả một đời với họ chớ chơi sao? Ông... Ơ anh tính răng.
Ông Văn thở dài:
- Thưa dì ngày mai tôi sẽ đi tìm khuyên cho bằng được, không lẽ khuyên ngồi cả ngày trong nhà, họ hàng, bạn bè không ai biết nàng lên đây, và cũng xin phép dì tối nay tôi vào khách sạn ngủ cho tiện đi lại việc đó tìm khuyên.
- Ơ bài đặt nà, nhà rộng ri ở khách sạn chi cho tốn, lở rồi chừ thành người nhà khách sáo chi nửa.
Ông Văn cười nhẹ:
- Dạ cám ơn dì, ở dưới phố tiện việc đi lại để dò tin tức khuyên hơn dì ạ. Tìm được khuyên tôi sẽ nhờ dì nhiều lắm.
- Ờ cũng được tùy anh tính sao cho được thì tính.
Ông Văn đi rồi dì quay sang tôi:
- Vô dì hỏi chuyện ni, để ông đi cũng tiện đó, dì đang lo không biết nói răng với người ăn người làm.
Tôi ủ rủ ngồi bên dì, dìnói nho nhỏ:
- Chừ mi không được nói chi hết nghe hôn, không được khóc, dì không muốn họ hàng bàn tán, dấu không nổi mô, răng họ cũng biết hà, dì sẽ tạo dư luận dần dần cho con khuyên về đây sinh để dì lo cho nó.
- Dì à trong nhà có ai rảnh dì nhờ họ đánh về huế cho mạ con cái điện tín.
- Mô có được để tìm ra nó rồi hảy hay, mạ bây mà biết chưa tìm ra nó mạ bây bệnh nặng thêm còn chết.
Tôi thầm nhận dì nói đúng rồi thêm lo. Tôi nói:
- Sáng mai con sẽ đi tìm đì ạ, nhà có bản đồ thành phố không hả đì?
- Mô được để tau biểu tụi nó đưa đi, đi một mình lở lạc rồi mất công tìm o nửa răng.
- Không tiện, như rứa dấu ai được nửa, con không ngu mô con lớn rồi chứ bô.
- Ừ lớn đi cho mạ mi khổ thêm nửa. Chuyện mi đến mô rồi, răng chừ thì cưới?
Tôi cười trừ:
- Dạ mô có người ta mới về mà dì
- Ai chả biết họ mới về, thôi liệu liệu đi nhà nhiều con gái để mãi họ chưởi chết.
Tôi đứng lên:
- Con mệt quá con đi nghỉ chút nha dì, chút dượng về dì xin lổi dùm con, ủa mấy anh đi mô về trể rứa?
- Ôi lũ giặc đó mà lo chi, họp hẹp tùm lum đẻ con trai cũng đừ người đi biền biệt tối ngày.
Tôi cười:
- Con gái nhiều dì nói lo ngay ngáy, con trai nhiều thi kêu mệt, ôi con đành cười cho quên, con ở vậy không lấy chồng là khoẻ nhất, khỏi lo khỏi mệt.
Dì nói theo:
- Nói nghe dể hỉ con gái ở nhà hoài dị chết, ở đó mà khoe?
Tôi lên giường, lạ nhà trằn trọc mãi cũng thiếp đi, hình ảnh chàng đầy ấp trong giấc mơ
Buổi sáng tôi mới gặp cả nhà, dương Ba, các anh lục đục ngồi vào bàn, dượng Ba cười mĩm:
- Chà con út coi trổ mả dử há bà?
Anh Sơn nheo mắt:
- Mai mốt anh đưa đi chơi tha hồ cho cô le với dân đà lạt.
Tôi ngong ngóng chờ mấy anh đi học để đi tìm chi khuyên, nên loàng dạ rối như tơ vò. DÌ thảo có 2 người con trai, đối với gìong họ vậy là quá ít, dì hiểu y tôi nên nói:
- Tụi bây cứ lo đi học đi, để nó ở nhà với tao vài bửa đã, dì cháu người ta lâu ngày gặp nhau tụi bây ám thì chết rồi.
Anh Nghi cười:
- Chà, nhà toàn đàn ông được bửa cô út lên chơi mạ mừng hết lớn thôi tạm nhường mạ ít bửa đó, tạm thôi nha, có cô em xinh như ri không đem đi khoe ổng.
Dượng đi làm các anh đi học tôi cũng mặc áo sửa soạn đi sau khi xem kỷ bản đồ hỏi kỷ bến xe nọ kia.
Dì ngại ngần:
- Hay để dì đi với con Kim hỉ?
- Con muốn đi một mình cho biết đà lạt một bửa, con không lạc mô, co gì con thuê taxi về lo chi đi với con dì mệt lắm, chưa chừng trưa ni con không về mô
Di cười:
- Ờ ờ cũng sinh viên rồi, liệu liệu nghe con
- Chứ sao dì làm như con là con nít không băng.
Dì tò mò:
- Ờ Kim nì, răng dạo ni con hay nói tiếng bắc rứa?
Tôi nhớ chàng tôi bắtchước giọng nói của chàng từ bao giờ đây, má tôi hồng lên, có lẻ yêu nhau là nói chung một lời tình, là cho nhau tất cả.
Tôi nhìn dì cười nhẹ dì nói theo:
- Về sớm nghe, coi chừng ngã đất trơn lắm đó, mì có thằng mô theo thì im lặng tránh đi nghe, đau đáu với nó nó đập cho thì chết, con gái đẹp ra đường sợ chết được.
Tôi lang thang không biết mấy con dốc đổ mấy triền dốc cao rồi. Những con đường hơn ở huế những thung lũng dài trải màu xanh. Rừng thông trầm mặc ủ mình trong sương, có khói sương nào là đà dưới kia cho tôi nhớ chàng tha thiết, cho tôi xuýt xoa thèm một bàn tay nóng và ấm đặt trên trán mình.
Những cặp tình nhân dìu nhau xuống dốc, áo lạnh khoát ngoài chưa ấm bằng mắt họ nhì nhau. Tôi đướng trên dốc nhà thờ, tại sao tôi đến đây, tiếng đàn chàng văng vẳ g nhớ xa, cũng có bầy chim sẽ ríu rít trên đỉnh tháp cao còn người thương đâu? mắt tôi chao mờ, không ai nhìn tôi. Tôi cô đơn trên dốc cao để nhớ chàng, có bóng áo dòng đen thấp thoáng dưới rặng cây, tay tôi run trên ngực, mắt tôi nhìn dăm dăm, ước chi chàng tình cờ lên đây, tôi thích vô vàn là sự tình cờ
Tôi thất vọng khi vị linh mục trả đi ngang qua mặt tôi để vào thánh đường, quyển kinh dày mạ vàng thân quen, dáng nhàn hạ và phiêu lãng. Tôi trông theo để nhớ một người tôi yêu thiết tha.
Tôi xuống dốc ho Xuân Hương êm đềm hiện ra, những cành hoa tím lềnh bềnh trên nước mát xanh.
Những rặng anh đào bắt đầu nở đầy một màu hồng dịu với ngất ngây, có những cánh hoa rơi trên mặt hồ, cho mặt rời buổi sáng nhuộm hồng mặt nước, cho mây trôi trên hồ lênh đênh từng đám. Mùa thu tàn rồi đó, vậy là tôi yêu chàng đã hai mùa thu rụng, hai mùa thu lá bay.
Tôi tìm chị khuyên một cách vô vọng, bóng chị biền biệt, thành phố toàn khuôn mặt lạ, tôi không dám đến khách sạn có lẻ ông Văn đã tìm những nơi đó rồi. Đi đâu bây giờ, tôi nhgĩ đến những căn phòng nhỏ cho thuê, chị khuyên sẽ ở một trong những căn phòng đó? nhưng tìm đâu bây giờ.
Tôi tìm cách đi về phía viện đại học, những con đường vòng quanh lối cỏ, vắng xe qua lại, một bên là đồi cao một bên là thung lũng, có những toà nhà im lìm trong lùm cây xanh xao bóng lá. Hoa nở đầy vườn nhà ai vang tiếng cười, hoa hồng, hoa uất kim hương, hoa thạch thảo. Toi dán mắt qua khung sắt mê mẩn ngắm trộm hoa, tôi thích có một bông hồng hay một cánh hoa tím để cài lên tóc, tôi vạch hàng rào lách vào sau khi nhìn trước nhìn sau không thấy ai. Khi hoa xinh trên tay, khi tôi định lách ra, một con chó to lớn xồ ra sủa ầm ỉ, tôi bủn rủn tay chân mặt tái mét không còn chút máu, tôi dợm chạy nhưng cứ đứng chết dí, người co rúm lại vì sợ, chân cuống quýt dẫm lên nhau tôi ngã nhào lên con dốc sỏi, nụ hồng văng ra xa, tôi nhìn trán mình rướm máu, một vạt áo sờn rách, con chó quái ác chưa tha cho tôi, nó chồm tới, tôi hét hên lanh lảnh, một người con trai chạy ra gọi nó vào:
- Hô nô!
Con chó vẩy đuôi trở lại bên chủ, tôi đỏ bừng hai má, tôi muốn độn thổ quá đi, đôi mắt người con trai tinh quái nhìn tôi, dợm đưng lên nhưng nghe chân đau nhói, nửa nằm nửa ngồi trên dốc nhà người ta.
- Cô có đau lắm không? xin lổi cô, hô nô hư quá thê?
Tôi lí nhí:
- Vườn nhiều hoa quá tôi vô hái hồng nhung nên... nên
Người con trai cười, nụ cười thật hồn nhiên:
- Tiếc quá, tôi không biết nếu không tôi tặng cô cả vườn hoa này.
Chàng ta tiến đến gần tôi:
- Xin phép cô hình như cô bị đau chân.

Tôi gượng đứng lên không để cho người con trai dắt tay tôi, tôi gượng cười:

- Xin lổi ông chủ vườn hoa hồng nhà ông đắt giá quá.
Chàng mĩm cười:
- Chết chân cô rướm máu rồi kìa, có sao không cô?
Tôi e sợ nhìn chân tôi bàn chân nhỏ lấm cát sỏi, tôichợt nao nao, giọng chàng giống tiếng người ta yêu, tôi nhớ chiều nào chàng đến bệnh viện thăm tôi, giọng cũng ấm cũng xót xa như hôm nay.
- Mời cô vào nhà chút đã, nhở vết thương làm đọc thì tôi ân hận lắm.
Tôi bối rối:
- Thôi ông ạ làm phiền ông nhiều quá.
Người con trai mặc đồ lính, lính tàu bay, hai bông mai vải trên cổ áo, bộ quần áo liền làm cho chàng đã tinh quái lại có vẻ nghịch ngầm hơn nửa.
Chàng nheo mắt:
- Đừng ngại cô, tôi lái tàu bay thật nhưng hiền khô à.
- Anh rể tôi cũng làm ngề lái tàu bay đó ông
- Thế thì người nhà cả rồi, thôi mời cô vào nhà, con em tôi nó sẽ trổ tài y tá cho cô coi.
Thấy tôi ngần ngại chàng cao giọng gọi vào nhà:
- Phượng ơi! Phượng!
Người con gái mặc áo len đỏ chạy ra:
- Gì thế anh, khiếp anh về mấy ngày mà hành người ta dử "Phượng ơi" cả ngày thôi.
Cô bé khựng lại khi thấy tôi, chàng nhanh miệng:
- Cô bạn bị đau chân vì dốc nhà mình, em trổ tài học y tá cả tháng nay cho anh xem đi.
Cô bé láu lỉnh:
- Xời ơi! có cô bạn xinh thế này mà dấu mãi nhé, chị Ơi em mới học lớp huấn luyện ở viện ấy mà, đâu chị ngã sao đây anh Phan tệ thật, bào lấy bông băng sẳn cho em đi.
Tôi biết tên chàng rồi "phan", tôi thấy chàng cười trước khi quay đi.
- Đi, đi chị đi với em, đi nổi không chị? chị tên gì nhỉ?
- Tố Kim.
- Tên chị hay quá, chị người huế phải không?
Phượng đưa tôi vào phòng khách, rồi vừ lo cho tôi vừa huyên thuyên kể:
- Chị biết không, cha Lập bắt tụi em phải học cứu thương cho công bằngvới mấy anh nam sinh viên phải đi học quân sự đó. kẻo cuối năm âm thịnh dương suy, con gái đậu thủ khoa mấy anh rên quá xá. Phan mang bông gòn ra:
- Để chiều nay tôivới Phượng sẽ hái hoa mang đến nhà tặng cô.
Phượng lau chau:
- Hoan hô, chị Tố Kim thích hống nhung hơ?
Phan nhìn tôi,chàng nói khẻ:
- Tố Kim
Tôi ngước nhìn chàng nghe bồi hồi nổi xúc cãm thật mênh mang. Lạ thật đôi mắt cũng thăm thẳm, giọng nói cũng ngọt cũng ấm như người thương giờ đã xa xôi.
- Đau lắm hở Kim?
Tôi lắc đầu, phương tưởng tôi là bạn của Phan tự bao giờ nên láu lỉnh:
- Thôi hết nhiệm vụ rồi nhé
Tôi lúng túng:
- Không... Phượng ở lại đây đi.
Phan nhìn tôi lòng chợt mềm lại tôi bối rối cúi mặt cho tóc xỏa dài, cho buồn nhớ lắng sâu thầm lặng, chàng thân mật:
- Kim nghĩ cho khỏe, tôi sẽ đưa Kim về, chắc Kim mới lên đây chơi?
- Dạ Kim mới lên hôm qua, Kim ở huế mới vô.
- Huế hả tôi ở Đà nẳng vễ nghĩ phép đây. Tuần trước tôi có ra huế được nửa ngày tiếc quá chưa có quen Kim.
Tôi quay đi:
- Ông làm như là quen Kim thì...
Phan cười:
- Cô lầm rồi, ý tôi muốn nói ra huế chơi mà có cô bạn như cô dẩn đi thăm lăng tẩm thì nhớ đời để hơn
- Còn nếu không ông cũng có người khác để nhớ đời kỷ hơn.
Phan nhún vai:
- Cô khó quá.
- Không phải đâu, tại vì nhà có ông anh rể lái tàu bay đó, nên rành lắm, ông bắt cho bằng được bà chị ngoan nhất nhà tôi đó, chu choa, bà ấy mà trổ tài nấu nướng thì chết mê luôn đó ông.
Phan bật cười:
- Chắc ông anh rể của cô háo ăn lắm cô tố kim nhỉ?
Tôi hỏi:
- Thế ông có háu ăn không?
Phan gật gù:
- "sur" với diều kiện được gái huế vừa đẹp vừa xinh trổ tài. Cái con Phượng nhà tôi mỗi lần vào bếp hét như bà la sát ăn mất cả ngon.
Tôi hơi gượng:
- Thôi xin phép ông tôi phải về e trưa lắm rồi.
Phan dè dặt:
- Còn sớm lắm kim ạ, tôi có thể đưa cô về nhà chứ?
- Cám ơn ông vậy, tôi phải đi lo vài chuyện cần, đường ni có đi lên viện đại học được không hả ông?
Phan nhanh nhẹn:
- Được chứ cô lên viện đại học phải không? để nói Phượng nó đưa cô đi, đi một mình nguy lắm đó, tôi chỉ làm tài xế thôi. Hình như cô đề phòng tôi hơi ky?
Không chờ tôi phản đối, Phan quay vào nhà goi:
- Phượng ơi! Phượng!
Cô bé chạy ra:
- Thấy chưa có chị Tố Kim làm chứng nhé, để coi một ngày anh gọi Phượng mấy lần. Cha lâu lâu ông về phép chứ nếu ông ở nhà quanh năm như mấy cha trốn quân dịch chắc tôi chết.
Phan nhăn mũi:
- Chết hay không chưa biết, có điều con nhỏ nào người ta lâu về một bữa là viết thư dục rối rít, còn có cái màn nhỏ lệ trên thư nữa chứ.
Phượng dâm chân:
- Chị Kim nghe có được không làm như người ta là bồ ông không bằng. Mẹ nói viết thì em viết chứ bộ, biệt có mong anh đi.
Phan bỏ đi:
- Thôi dẹp vụ đó, tôi đi kiếm xe đưa hai cô lên viện. À Kim tính lên đây đi học phải không?
Tôi do dự:
- Dạ không
Phượng băn khoăn:
- Thế thì chị lên đó làm gì hả chị, buồn thí mồ đi, học saigòn vui hơn, Phượng ghét đà lạt lắm, lạnh ghê người luôn.
- Kim học ở Huế rồi, Kim lên kiếm... Ơ kiếm con bạn.
Tôi không muốn làm phiền anh em Phan, nhưng họ niềm nở quá, cuối cùng tôi ngồi trên xe bên cạnh Phượng, phương thân mật nói cười vởi nàng lầm tưởng tôi là bạn của Phan. Tôi không tiện cải chánh với lại cũng không có gì đáng ngại.
Tôi bắt đầu lo, hấp tấp quá tôi quên rằn việc đi tìm chị Khuyên không giản dị như đi tìm một cô bạn gái, anh em Phan sẽ nghĩ sau về tôi, chắc gì chị Khuyên thuê nhà ở khu đại học.

Tôi ngập ngừng:

- Kim có cô bạn nghe nói học ở đây, tiện dịp Kim lên thăm bà dì Kim muốn tìm nó.
Phượng nói:
- Thế chị có biết cô ấy học ở Phân khoa nào không?
Tôi ấp úng:
- Kim không để ý nữa.
Phượng kêu:
- Chị có địa chỉ không?
- Không Kim chỉ mới nhớ ra nó học trên này thôi, mới lên học thành ra nó chưa kịp thư cho Kim.
Phượng ngơ ngác:
- Chết thế thì biết đàng nào mà kiếm anh Phan?
Phan bình thản:
- Thì lên viện đã, giờ chơi thế nào cô bạn của Kim cũng lang thang hái mimosa ép sách.
Phượng háy:
- Hôm nay anh nói xấu gái đà lạt hơi nhieu đấy nhé, chắc tại có chị Kim.
Tôi chớp mắt tránh cái nhìn của Phan:
- Kim nghĩ cô bạn của Kim thuê nhà đâu đây quá, nhưng giờ nầy khó tìm, cho phép Kim về. làm phiền Phượng và anh nhiều quá.
Phan phản đôi:
- Kim khách sáo quá, không nên. Kim không biết được đưa kim đi là một hân hạnh cho anh em tôi, phải không Phượng?
Phượng gật gù cười tủm tỉm:
- Dĩ nhiên anh Phan thích hơn Phượng một chút.
Phan cười:
- Đó Kim thấy không, phượng no thẳng tính lắm, tôi cũng vậy nữa. Kim cứ để nó dẩn lên viện coi các cô đà lạt trình diển thời trang cho vui, biết đâu hôm nay cô bạn Kim có giờ học.
- Răng hôm nay Phượng không đi ghi cours?
Phương nhe chiếc răng khểnh làm duyên:
- Ở đây không như saigon đâu chị Kim, thời khóa biểu thay đổi mỗi tuần, có tuần học tiền tù tì, có tuần chơi dài dài > Hôm nào đà lạt đẹp trời như noel chẳng hạn, mấy ông đưa vợ lên nghĩ mát rồi dạy luôn, báo hại tụi này học như máy.
Tôi thông cảm:
- Ở Huế cũng rứa phượng nơ.
Phan phản đối:
- Cho tài xế góp chuyện với, mấy cô nói chuyện học hành mãi chết con người ta rồi.
Phượng nguýt:
- Hừ, nhà binh biết cái chi chi, mấy ông tàu bay chỉ có tài tán phét.
Phan dơ tay dọa:
- Nhớ nhé ta sẽ làm tờ trình lên đại úy Hùng, tha hồ mà khóc, dám nhục mạ chồng tương lai. bao giờ
Phượng than:
- Thôi đi ông, chị Kim cười cho kìa.
Phan phân bua:
- Chao ơi tôi phải kiếm mãi mới được thằng em rể đẹp trai như đai. úy tàu bay Hùng, vậy mà nó chê tụi này chỉ co tài tán phét, Kim thấy nó to gan ghê chưa? Vậy mà chứ lâu lâu không có thư chàng là phát héo cả người.
Phượng gắt:
- Ghét cái mặt ông này.
- Ai cần cô thương, thương đại úy của tôi chưa xong kia kià
Xe đang bò lên dốc, một bên là đồi cỏ xanh thẳm, một bên là hàng anh đào nở hông như môi con gái mới được hôn lần đầu.
Tôi xuống xe đi bộ trong khuôn viện đại học, những toà nhà đá xám ngói đỏ mang những tên đông phương, bổng nhớ thiết tha chàng, người yêu và những chồng sách cao gáy mạ vàng, người yêu và những giòng tư tưởng xâu xa huyền bí như mắt chàng xâu vời vợi, như môi chàng cười trên cuộc đời.
Tôi khép nhẹ mi hai hàng mi, nhớ khóc lên được giọng ngọt ngào và ấm:
- Kim tình yêu là vật vô giá cha không có thể đem bất cứ cái gì sánh với nó được. Tự tình yêu nói lên ý nghĩa cuả cuộc đời, cám ơn Kim cho cha biết nó... cảm tạ Kim, nhưng cha không thể tiến xa hơn, lằn mức đã được vạch ra rồi. Nhìn kià có phải giòng sông đó không? nó không ngăn được gì hết như nó vẩn là một ranh giới. Ờ mà viết đâu như thế này lại chẳng đẹp hơn bình thường, có thể khi cha cổi áo linh mục tình cảm trong Kim sẽ đổi nhiều.
Chiều nào tôi đã đến với chàng, đòi chàng cho nghe nhạc chopin, những gịot sầu thánh thót và chìm, tôi đã bàn chuyện tình yêu với chàng, nói thế nào chàng cũng lái sang vấn đề triết học. Với chàng hình như mọi cái đều có thể phân tích bằng logicque, tôi buồn bả bỏ về.
Chàng thường nói " hãy yêu người để mà sống" lời tình của một bài ca. Tôi yêu chàng vì tất cả cái bàn bạc mà sâu sa ấy. Nhừng giọt buồn trên phím dương cầm, những ngón tay dài lướt trên hàng phím và sống mũi nghiêng cao và nét môi mờ và tóc bồng lãng du, chàng chẳng có vẻ gì là tu trì cả chàng là một nghệ sĩ thì đúng hơn. tôi nhớ chàng quá, mắt tôi khép hờ nhốt kín hình ảnh ngập yêu thương ấy, môi tôi mấp mái như muốn gọi tên Duy hàng triệu triệu lần dấu yêu.
Phan nói như kêu lên làm tôi giật mình:
- Đôi hàng mi cong của Kim thật đẹp, Kim khép mi đẹp như công chúa trong huyền thoại.
Tôi cười:
- Ông tán sai rồi, công chúa trong huyền thoại làm sao ông thấy được chứ?
Phan vứt mẩu thuốc cuối cùng vào lùm cỏ:
- Người ta phải có những huyền thoại đó để mà sống chứ Kim, mai sao cuộc gặp gở của tôi và kim sẽ thành một huyền thoại đẹp nhất, kim nghĩ sao?
Tôi bối rối nghĩ thầm, anh chàng này tán hay thật, mình đến gục mất thôi. Thấy tôi yên lặng, phan tha thiết:
- Không hiểu sao tôi mến Kim dến thế, tôi có cảm tưởng mình quen nhau lâu lắm rồi Kim ạ, Kim có nghĩ như tôi không nhỉ?
Tôi khỏa lấp lời Phan:
- Phượng mô rồi hả ông? mới đó biến mô tài ghê hi?
Phan tình tứ:
- Nó lí lắc nhưng tế nhị, Kim không thích nói chuyện với tôi sao?
Tôi lắc đầu nhè nhẹ, tôi nhìn mông về phía chân núi xa. Đĩnh tháp cao vút tr^n nền trời mờ đục. Thung lũng xanh và đồi cỏ trải dài. Nhớ lồng lộng bốn phương mang về gợi nhớ. Sao ở đâu tôi cũng nhớ chàng. Phan dể mến thật đấy nhưng chỉ là cớ cho tôi thương nhớ thêm người ấy. Chỉ là một hiện thân sống động của tâm hồn chàng sâu sắc và triều mến yêu thương.
Phan nói:
- Đứng ở đây mình sẽ thấy đủ mặt các cô, thế nào cũng gặp cô bạn của Kim cho coi.
Tôi than thở:
- Kim thấy ít hy vọng lắm, chắc gì cô ấy đi học.
Tôi biết chị Khuyên không đi học tôi muốn tìm chi ở khu quanh đây thôi. Chị Khuyên dại gì vát cái bụng to đến chốn này.
- Hay thôi ông cho Kim về vậy, Phượng chạy mô rồi ông?
Phan nhăn nhó:
- Tôi gìa lắm sao Kim?
Tôi cười mĩm:
- Không ông trẻ măng nửa là khác, quá trẻ, trẻ hơn...
Phan giận dổi:
- Thế tại sao kim cứ gọi tôi bằng ông hoài vậy.
Tôi trả lời cho Phan tại tôi quen gọi như rứa. Phan đưa tôi xuống thư viện thơm mùi sách vở Phương đang ngồi hít hít sách thơm trong đó. Tôi đòi về, tôi bắt họ dừng xe ở khu hoà bình rồi gọi taxi về nhà, tôi không muốn Phan biết nhà, dì mà biết tôi mới đến đà Lạt đã vội quen đàn ông, dì chưởi cho bằng thích. Dì đang rối ruột chuyện chị khuyên rồi. làm dì lo thêm tôi không muốn. Dì va ông Văn chờ tôi ở phòng khách, buổi trưa đà lạt có nắng và bớt lạnh, dì không mặc hai lớp áo len như lúc sáng trông dì trẻ lại.

Ông Văn than chưa thấy chút tin tức gì về chị Khuyên. Ông đã hỏi tất cả khách sạn lớn nhỏ trong thành phố. Mặt ông trùng xuống nặng chỉu lo âu, dì than thở mãi rồi cũng lo cho tôi ăn trưa.

Ông Văn lại đi, chắc ông đi tìm chị Khuyên, nằm nghe dì than thở mãi tôi sốt cả ruột nên cũng mặc áo đi. Tôi bắt đầu thích những con đường đầy bóng cây của đà Lạt, những con đường bò trên đồi cỏ, những con đường chênh vênh nrên thung lũng thông rì rào than thở.
Tôi đến chùa Linh Sơn, những vậc thang cấp đưa tôi lên cao. Tôi thích nghe chàng dạo thánh ca lân lân ngây ngất, tôi thích mùi trầm hương của nhà chùa. Đi loanh quoanh hít đầy hồn mùi trầm u mặc, tôi đứng nhìn những cô gái áo xanh Bùi thị Xuân tan trường tủa ra các nẻo đường thoai thoải dốc.
Mắt tôi mở tròn ra môi tôi mất mái muốn hét lên vì mừng. Tôi muốn lăn xuống đó ôm lấy chi, tôi muốn gọi vang tên chị, chị khuyên đó sao? dáng chị nặng nề leo dốc, tóc dài bay theo gió.
Chị cúi ặt mà đi nên không thấy tôi quýnh quáng trên cửa chùa. Ôi bật tam cấp dễ ghét, tôi không thể chạy như gió được. Chị khuyên đi bào lối mòn nhỏ len trong mương chè. Tôi thấy thật rõ dáng chị nhưng không theo kịp vì tôi ở trên cao. Chị mặc áo bầu rồi, hình như chị buồn, tôi nghẹn ngào, không hiểu sao tôi cứ thấy chị buồn đau nhục tủi kia. Chị đi một mình, tay xách giỏ có vẻ nặng lắm.
Tôi xúc động vô cùng, nói gì bây giờ, làm gì bây giơ? Tôi đi như nhẩy trên ngững bậc tam cấp bằng đá xanh, chị khuyên khuất sau nương chè lúc tôi xuống hết những bực đá.
Tôi chạy theo lối mòn, tôi thấy chị khuyên bước vào một ngôi nhà. Tôi đi chậm lại tôi đoán không sai chi, khuyên thuê nhà ở một mình.
Tôi ngơ ngác trước một hành lang có nhiều phòng giống nhau. Không viết làm sao tôi đành gỏ cửa một phòng gần nhất, một cô gái ló mặt ra tôi nhanh miệng:
- Xin lổi chị làm ơn chỉ dùm tôi phòng của chị Khuyên, Tố Khuyên.
Chị suy nghĩ:
- Chắc chị lầm nhà rồi, Ở đây không có ai tên khuyên cả, cùng phòng với tôi chỉ có Lan và Bích, chị ấy cũng học trên viện ha?
Tôi lắc đầu:
- Chị ấy... chị ấy có bầu mới vô đây mà.
Nàng reo lên:
- À có, vợ của một ông sĩ quan đi hành quân hoài chứ gì? Phòng số 5 đó.
Tôi cám ơn cô gái, rồi quên cả gỏ cửa tôi đẩy cánh cửa nâu đậm bước vô.
Chị Khuyên đang úp mặt xuống gối, hình như chị đang khóc, chỉ khuyên ngẩn mặt lên thảng thốt kêu:
- Kim! trời ơi Kim đó sao?
Nước mắt tôi chảy ra hai hàng, nước mắt chị khuyên cũng chảy ra.
Tôi lao váo người chi:
- Chị Khuyên em thương chi.
Bụng chị to rồi cảm giác thật lạ lùng khi tôi ôm chi.
Chị khuyên nhìn tôi đăm đăm mắt chị buồn thật buồn:
- Răng em biết được chị ở đây hả Kim?
Nước mắt chị chảy ra mãi, chị bùingùi nhìn tôi, tôi kể:
- Mạ biết rồi, mạ bịnh nặng lắm, em phải đi tìm chị vơ"i anh ấy, anh ấy ra huế làm náo lên.
Chị Khuyên chỉ biết khóc:
- Tội quá, tội mạ quá
Tôi cầm tay chị:
- Rồi tính răng đây chị, chị Ở đây một mình à? mai mốt sanh rồi mới làm sao? chị nói với họ chồng chị đi lính hở?
Chị khuyên gật đầu:
- Chứ nói răng chừ, nói chửa hoang cho họ duổi ra ngoài đường à? Em lên đây chị vậy Kim, ai lo cho ma.
- Anh ấy đến gặp cha mạ rồi, ai nở để chị như ri hả trời. Nảy em thấy chị xách giỏ gì nặng lắm mà, chị đi chở về hả?
Chị Khuyên gật đầu:
- Ừ đi chợ bộ nhịn đói hả?
Tôi lấy từng món đồ ra, rau cải, khoai tây, thịt và bánh:
- Ăn sang ghê hi?
- Sang khỉ ấy cả tuần đó cô.
- Rồi ai nấu cho chị?
- Hỏi kỳ chưa, tôi nấu chứ ai nấu vô đây nửa, bếp điện đó tề.
Tôi ngập ngừng nhìn chị, tuy có bầu sổ người ra đó, nhưng má chị lỏm lại mắt sâu vàthâm quần chị Ốm quá. Tôi nghe xót xa:
- Chị tính răng chừ, ở như ri mô có được.
- Tính chi nửa mà tính chị sẽ sinh con sẽ nuôi nó một mình, dỉ nhiên chị phải trôn lui lủi như con cùi. Chị muốn em vễ huế lại đi học như thường, nói với mạ đừng lo cho chị nửa coi như chị đã chết rồi.
Tôi ưa nước mắt:
- Không em không về, còn anh ấy
Chị khuyên hoảng hốt:
- ĐỪng chị van em đừng cho anh ấy đến đây, chị thề là sẽ không bao giờ gặp anh ấy nử`, khổ cho chị lắm. CHị cấm em đó, em đưa anh đến đây là em giết chị thêm một lần nửa.
Tôi khổ sở:
- Anh ấy đi kiếm chị mà.
- Mặc anh ấy.
Tôi lắc đầu:
- Chị tính chi kỳ rứa?
- Không được, không được tiếp tục yêu nhau được nửa, anh ấy đến chị sẽ vất vả đi tìm chổ khác, khổ chị thêm ra.
- Tại sao chị trốn anh ấy chị yêu anh ấy mà?
Chị Khuyên thở dài:
- Hết hết thật rồi em ạ tình yêu đã chết.
Tôi nói:
- Em sẽ đưa dì đến lo cho chị, dì sẽ tính được, chị điên rồi tính đâu không hà.
- Đừng cho dì biết.
- Dì biết hết rồi.
- Ích gì đâu, em thật...
Chị Khuyên nghiêm trang nói:
- Chị yêu cầu em về nhà đi, rồi nói cho dì lo cho về huế cấm nói là tìm được chị, nếu em hở môi nói cho ai biết, chỉ sẽ bỏ đi thêm một lần nửa cho em coi. Chị nói thật đó, Kim, em có nghe chị nói không?
Tôi lắc đầu:
- Chị tính không ổn chút nào hết, nếu vậy em lên đà Lạt làm chi, chị nên nhơ rằng chậm tinh chị ngày nào mạ nguy ngày đó.
Chị khuyên thở dài:
- Chị không thể gặp bất cứ ai được nữa, tại sao em tìm ra nhà ni hả Kim?
Tôi nằm xuống bên chị:
- Em đi tìm cầu may, em đang đứng ở linh sơn một mình, cái thấy chị từ dốc đi lên băng qua đồi chè, em gọi chị chị không nghe, em đi theo.
Tố Khuyên ngậm ngùi:
- Đời chị coi như bỏ, nếu em thương chị, em đừng ép chị suất hiện trước bà con nửa, chị chết mất họ sẽ chê cười mình suốt đời.
- Ờ thôi không gặp bà con cũng được nhưng còn anh ấy?
Tố khuyên cau mày:
- Mặc anh ấy, anh ấy có cuộc đời của anh ấy, chị có cuộc đời của chị, chị dám yêu nên dám nhận mọi thua thiệt. Để anh ấy đến đây co giải quyết được chuyện chi đâu hay chỉ rắc rối thêm.
- Chị có con với anh ấy
- Bộ cứ có con rồi có quyền cột đời người ta vô mình a `? rồi chị biến thành một thứ vợ bé của anh ấy, bà ta đánh ghen còn nhục hơn nửa.
- Biết như rứa sao chị còn yêu người ta làm chi.
- Nói như con nít, thôi bây giờ em về đi cho chị yên thân, nói dì mua vé máy bay cho về huế đi, chị sẽ biến mất trên cõi đời nãy nếu em làm phiền chi.
Tôi buồn bực:
- Chị đuổi em.
Chị khuyên khóc dấm dức:
- Không, chị không nghĩ như rứa, chị khổ quá kim ơi, vễ đi về đi em.
Tôi ôm lấy chị khóc ròng, tôi nhgĩ thật mau:
- Cha nếu mình nghe lời chị bỏ về nhà dì, tìm anh ấy được, lở chị bỏ đi thì khổ, phải tìm cách khác, bà ni là chúa lì đây.
Tôi nằm bên chi, bụng chị nổi cao hình, như có một mầm sông đang vươn trong đó thật sao. Tôi tò mò đặt tay lên bụng chị, một xôn xao mơ hồ, một chuyển động thật nhẹ, cảm giác thật lạ đối với tôi.
Chị khuyên cười nụ cười diu. ngọt và mong manh:
- Nó đạp đó, đó thấy không?
Tôi lúng túng rờ theo chị chị cười thật tươi, tôi chưa từng thấy chị vui như vậy bao giờ:
- Chắc nó ngộ lắm em, nó đạp như ri chắc là con trai em hi?
- Em thích con gái hơn.
- Chị thích con trai hơn, con gái nửa lớn lên khổ lắm, đẻ con gái nhiều như mạ khổ chết được.
- Nhưng con gái dể mai đồ cho nó diện, con trái đi lớn lên đi lính càng lo nửa
Tôi chợt nhớ Phan người con trai có nụ cười thật hồn nhiên đó dã lennhẹ vào đời tôi rồi. Tôikhông biết mình mến Phan vì Phan, hay vì Phan có giọng nói ấm va ngọt như ngườ ấy nửa.

- Chị à, em mới quen một ông dể thương lắm.

Chị Khuyên dè dặt:

- Chưa gì em đã khen người ta dể thương e nguy mất, đừng dại, dính vô đàn ông sớm ngày nào khổ ngày đó.

Tôi nheo mắt:
- Chị trả lời thật cho em nhé, yêu khổ hay sướng?
Tố khuyên cười buồn:
- Khổ chứ, khổ điên lên được, tình ye6unó quất đau lắm e ơi. Nhưng trong cái đau khổ đó có cái thú vị, có cái ngọt ngào.
- Hèn chi ai cũng lao vào tình yêu chị ha?
- Hồi còn ở Huế em bảo yêu ai không htể cưới em làm vợ hở Kim? có phải anh chàng đó có vợ rồi không?
Tôi lắc đầu:
- Không phải có vợ hưng còn kẹt hơn có vợnửa, thôi chị đừng hỏi em nửa rầu thấy mồ.
- Tại sao em dấu chị mới được chớ?
- Không phải em dấu chị nhưng nói ra đâu ích chi, hơn nửa chuyện chưa đâu vào đâu cả mà chi.
- Đừng dại, chị thấy quả thật trong tình yêu con người mù quán không thểtưởng, cứ kể với chịnghe đi chị sẽ giúp em giải quết vấn đề.
- Thôi để dịp khác chưa có gì đáng nói cả, bởi em yêu thầm họ một mình nói chi được mà nói.
Tố Khuyên:
- Có thật chưa có gì không?
- Em dấu chị làm gì đây?
Chị Khyên trầm ngâm:
- Bây giờ em tính sao? ngày mai em về huế nghe không, đừng nói choai biết chổ ở của chị, nếu không chị bỏ đi một lần nửa.
Tôi im lặng gật đầu:
- Em đành chìu chị, thôi em về nghe.
Tôi vờ đứng lên, chị khuyên ngập ngừng:
- Em có mang nhiều tiền lên không?
Tôi mím môi lại không dám khóc, trời ơi, chị tôi khổ đến mức này sao? chị khuyên quay mặt đi tôi cũng quay đi:
- Có nhiều lắm, mẹ đưa em bộn, để em đưa chi.
Biết tính chị tôi để cả bóp lại cho chị rồi lặng lẽ về. Tôi nghĩ đến Phan nhà Phangần đây, tôi sẽ nhờ chàng giúp. Rời chị Khuyên, tôi rảo bước đến thẳng việt thự của Phan, Phan ngạc nhiên khi thấy tôi, chàng kêu lên:
- Ơ, tố Kim, có chuyện chi không?
- Anh đi ngay bây giờ với Kim được không?
Phan ngạc nhiên:
- Được chứ, nhưng...
Tôi vội vả:
- Đây dịa chỉ nhà Kim, anh đến báo cho dì Kim biết, kim có chuyện rất cần, để Kim viết giấy cho anh cầm về tiện hơn.
- Còn Kim kim đi đâu mới được chứ?
- Thôi cứ giúp Kim đi, đừng hỏi nửa Kim không tiện nói.
Phan lẩm bẩm đọc thư tôi viết:
- "Anh Văn hay dì đến chùa linh sơn tìm kim gấp. Rất quang trọng. Tố Kim"
Chàng nhún vai:
- Tôi có cảm tương Kim là một thám tử có đúng không?
Tôi cười:
- Thôi đi mau đi, kẻo hư chuyện của kim hết, Kim giận anh cho coi. Phan đi rồi tôi trở lại gố c bồ đề, leo lên chùa tôi nhìn đăm đăm ngôi nhà quét vôi vàng chị khuyên trọ, tôi biết thếnàochị cũng bỏ đi sợ mất tăm chị ấy lại khổ cho mẹ tôi.
Chương 4
Tôi nóng lòng chờ ông Văn. Chị có tình yêu của ông ấy mới an ủi vổ về được chị trong lúc này, nghĩ đến mhững ngày dài, những đêm lạnh, chịnằm đó một mình, vào ra một mình với bao nhiêu lo âu va chán chường của một người trốn tránh, tôi ứa nước mắt khóc cho chị tôi.
Tôi lại nhớ chàng,cha đang làm gì giờ đây, đàn thánh ca hay đi dạy học có khi nào cha nhớ đến tôi không? tôi thèm được nghe giọng nói trầm ấm của chàng quá, thích đến lị cả người đi được tình yêu là thế này sao? Tôi chỉ muốn được gặp chàng ngay bây giờ, ngay lúc này để gọi lên một chử anh thôi, tôi không biết chàng buồn hay vui khi thấy tôi, tôikhông biết làm gì bây giờ.
Cánh cửa sổ phòng chị khuên vẩn mở, chị khuyên xuất hie6.n mờ xa ở khung cửa đó, chị lại đứng nhìn về phía đồi domaine de marie, ở đây có những tòa nhà mà tháp cao vun vút vương lên nên trời đục sương, mái đỏ cong cong, vòm cổng buồn tu viện này chị khuyên đã khoe tôi:"chị nhìn nó hơn một thángnay rôi, mai sau chỉ sẽ cho con chị đi tu nếu nó là con gái, ở trần nửa lớn lên khổ như chị cay đắng lắm em ơi. Cánh cử a phòng đóng lại, ruột tôi như thắt lại, tôi linh cảm một quyết định nào đó của chị đã đến, cánh cửa khép lại như một chối từ. Tôi quay nhìn sau lưng:
- Trời ơi! sao lâu thế không biết, giờ này mà chưa thấy đến, bự ghê.
Sau lưng tôi con dốc vẩn vắng người, nương chè xanh rì trước mặt tôi thấy chị khuyên bước xuống vườn, tôi rủn cả người:
- Chết rồi, chi ấy xách vali đi.
Tôi chới với trên đỉnh đồi, nương chè xanh mờ đi, trờicao xà thấp xuống. Ông Văn chưa đến, trời sao lâu thế. Tôi bỏ chạy, vừa lúc đó Phan gọi vang:
- Tố Kim coi chừng ngả kià
Tôi quay phắt lại, ông Văn người yêu của chị Kim đó, cha của con chị khuyên đó sao? họ xắp có con với nhau, tha thiết đến thế là cùng mà vẩn phải xa nhau.
Tôi nói kẻ:
- Chị Khuyên đó kìa.
Phan ngơ ngác không hiể gì, ông Văng đưa hai tay lên, ông muốn kêu lên nhưng âm thanh tắt nghẹn, mắt ông run lên cả khuôn mặt biến đổi xuất thần theo dáng chị khuyên chậm chạp di đông ở đằng xa. Tình yêu tôi ngờ nó lại lạ lùng đến thế, nó làm ông Văn, một người đàn ông có bản lảnh va đầy nghị lực trở thành trẻ con như ai. Ông lắp bắp:
- Trời! Tố Khuyên, Tố Khuyên.
Không nói gì thêm ông lao vụt xuốg đồi chè, tôi đứng lại với phan. Chị Khuyên bắt đầu lên dốc đỉnh đồi bên kia, áo dàichị tím ngắt trong nắng chiều hiu hắt. Một nặng trủi trên tay một hắt hiu trên đời. Ông Văn chạy đến với chị hình như chị chưa biết, tôi im lặng ng(''m cái hạnh phúc xót đau của hai người, thôi thèm tình yêu dù cay đắng như chị khuyên cũng được, ừ nhỉ tại sao không? tại sao không có một đứa con với chàng, như chị chị khuyên đã có với người chị yêu.
Có gì tội lổi đâu? Tôi sẽ đời mang tình yêu chàng trong lòng tôi, người tôi run lên vì ý nghĩ lạ lùng này, tôi chới với như xắp ngả, tôi thấy chị khuyên lảo đảo ngả vào tay ông Văn, chị xúc động, chị thua trận rồi, bóng hai người nhập làmmột trên đồi cỏ xanh.
Tôi mờ nước mắt nhìn theo họ mà nhớ đến chàng, họ dìu nhau về lại ngôi nhà cũ. Tôi khóc khi nào mà môi mặn nhớ thương.
Phan tha thiết:
- Kim
Tôi đăm đăm nhìn Phan nghe như tiếng chàng:
- Anh!
Rồi tóc Phan bay dạt về một phía, rồi Phan dằm thắm ngó tôi, tôi bàng hoàng:
- Xin lổi anh Kim lầm, Kim xin lổi.
Phan ngơ ngác, chàng làm sao hiểu lòng tôi, tôi nghe âm vang lời gọi của chàng qua giọng nói của Phan và tôi đã gọi "anh" như gọi để nhớ một người khác.
- Tại sao Kim xin lổi anh? kim lạ lùng quá
Tôi ăn năn:
- Kim xúc động quá, anh đừng để ý nghe
Thú thật tôi không hiểu gì cả, tự nhiên cầm giấy đến nhà Kim, dì Kim đi vắng chỉ có ông Văn đang thừ người mong tin Kim, thấy thư kim ông ấy hối hả đi liền, tôi hỏi gì cũng không nói, rồi người con gái áo tím bên kia đồi ai đó Kim?
Tôi lắc đầu:
- Thôi mình về bổn phận Kim đã xong, giờ này không nên làm phiền họ nửa, phải không anh?
Tôi vào phòng chị khuyên, năn nỉ khóc lóc mã, chị Khuyên đã chụi về nhà dì Thảo. Ông Văn đi về saigon -- đà lạt mỗi tuần. TÔi bỏ cả học hành để lo cho chi, tôi viện cớ mới vô học gần tết rồi học cũng không bao nhiêu ra giêng gạo một mạch dể đậu hơn, để ở lại với chị.
Dì Thảo dành cho chị một phòng nhìn xuốn thung lũng, phía bên kia khu đồi đỉnh tháp cao của jersin, triền dốc mướt xanh và những sáng những chiều tôi ngồi mà nhớ thương, vàmơ ước xa xăm của đỉnh tháp cao vút nhà thờ của chàng, càng xa chàng càng nhớ thương dai dứt nồng nàn hơn.
Những chiều có gió lạnh, gió se mình trên mặt hồ phẳn lặng tôi đi bên chị khuyên mang bụng ì ạch mà nhớ chàng quá chừng quá đổi.
Họ chua xót yêu nhau, nghịch cảnh trái ngang nhưng họ vẩn có con với nhau, nhưng ông văn vẩn yêu chị say đắm, yêu lê the6 như cuộc tình cuối đời để đời ngàn năm cho nhau.
Ông Văn nâng niu từng bước chân chị trên triền cỏ dốc, triều mến từng cơn mệt vì thai hành, họ say sưa tương lai con họ, họ quên một người đàn bà, mà dù lòng bao la hơn đại đương, hồn cao hơn núi cũng không tha thức cho họ đượ c: bà Lê Văn.
Chị Khuyên đang ngủ, muốn tâm sự với chị nhưng chị ngủ rồi, đứa con trong bụng làm chị làm chị ngủ không muốn no mắt,ngủ trưa, ngủ chiều ngủ tối, dì bảo:
- Cnn Khuyên nó ngủ nhiều quá bắt chương cái bụng đó mà, đố khỏi mai mốt đau đẻ chưởi chồng cho mà coi.
Chị khuyên cười tủm tỉm, ông văn tha thiết:
- Con thích đau dùm khuyên nữa chứ lo chi khuyên chưởi hả dì
- Í cha, con đầu nói rứa chứ mai mốt đầy nhà, mỗi lần vợ nói "anh ơi em có bầu" nhăn như khỉ cho coi.
Ông Văn chắc xuống phố mua trái cây cho chị, tôi muốn yên lành về mãi thế này với chị Khuyên, dù thỉnh thoảng thoáng gợn lo âu trong mắt chị.
Phan lâu lâu ghé thăm tôi, chàng cho tôi những giây phút ấm lòng, chỉ có thế thôi. Tận đáy lòng thầm kính tôi vẩn mãi hoài yêu mình cha Duy.
Tôi lấy lá thư chị Khanh gởi lên hôm qua tìm doạn ngắn nhất nhưng thích nhất ra đọc lại:
- "Tố Kim lên đó co hạp không? tội mạ ghê vừ a mới hết bịnh lại lo con Kim đau ốm trên đó. Cha Duy đó Kim nhớ không? cha có đến nhà hỏi thăm tin tức Kim, cha bảo lâu quá không thấy Kim đi học với đi nhà thờ, chị có cho địa chỉ của Kim rồi đó. Chị Khuyên ơi, có vui vẻ không? mai mốt thế nào mạ cũng lên với chị đó, ba mạ tuy buồn nhưng lúc nào cũng thương chị lắm, mạ chỉ mong chị vui thôi, mọi ngang trái âu cũng là định mệnh... "
Tôi cười một mình, tôi gợi cho tôi nụ cười của chàng. Tôi mong thư chàng mấy hôm nay rồi, hỏi địa chỉ tôi, thế nào chàng cũng thư cho tôi.
Nghĩ đến lúc được đọc thư chàng, tôi chỉ muốn rao lên như suối trong rừng reo với cây cỏ.
Tôi bỏ những buổi đi chơi để ở nhà đợi thư, mỗi lần ông đưa thư ngừng lại trước nhà, tim tôi đập loạn lên, cuống quýt hỏi, cuốn quýt ngóng chờ, tôi nhìn đăm đăm ra ngỏ, tôi vụt nhẩy xuống vườn, vụt lao ra cổng, ông đưa thư đến. Trên đời này ngoài những người thân yêu, chắc cái nhà ông đưa thư là đáng yêu nhất.
Ông hấp háy cười:
- Nhà có thư, cô ký dùm được không,thư bảo đảm.
- Được chứ, ồ tên tôi mà.
Thư mẹ, ôi có bao giờ mình hơi buồn khi có thư mẹ không?, vui cũng có đấy nhưng quả thật có chút buồn, vậy là chàng không yêu như tôi nghĩ, như tôi tin.
Tôi trở vào nhà vừa đi vừa đọc mandat lên cho chị khuyên, những lời mẹ viết làm tôi khóc: "con hư nhưng mạ vẩn thương con, đừng buồn nữa nghe khyên. Khỏe chút mạ sẽ lên với con, gắng giử gìn sức khỏe nghe Khuyên, nghe Kim. Kim đi lãnh tiền về xài vặt nghe."
Tôi mờ nước mắt tôi thương mẹ quá. Có tiếng chuông reo, tôi quay ra và lòng tôi như vỡ ra, như tan ra, trái tim chạy trốn, linh hồn bay cao, tôi không tin gì hết tất cả quay cuồng vào rừn g hoa chim hót, có phải không? ô kìa rừng hoa anh đào sau lưng chàng? chàng đến với tôi, tôi không mơ, tôi lao người ra ngõ, tôi nói hụt hơi:
- Cha! trời ơi cha!
- Tố Kim, coi bộ con khỏe ra chớ.
Trời ơi như thế là Kim đang mơ.
Tôi quên hết, tôi dặt dặt tay chàng, tôi không thèm nhớ chàng là linh mục nữa, chàng mặc đồ thường, không quên xách theo cái vĩ cầm, đời chàng không thể thiếu âm nhạc.
Chàng vuốt nhẹ tóc tôi, tóc mây từng sợi mỏng xoa bay theo gió dưới tay chàng, hình như chàng thích mái tóc tôi, mái tóc không quăn, mái tóc chỉ gộ bồ kết với chanh.
- Cha!
- Có ai ở nhà không Kim?
- Quên, Kim xin lổi chả mời cha vào nhà, tại Kim mừng quá đó.
- Đúng là trẻ con.
- Không Kim không có đòi kẹo đâu nhé.
- Nhưng với cha Kim vẩn là trẻ con.
- Không, Kim biết yêu rồi, Kim không nhận kẹo nữa
- Cứ nhận rồi cái khác tính sau
Tôi nhìn chàng chỉ một giây thôi mà đủ hết lời mà đủ hết tình.
- Dì Kim đi vắng, chị Khuyên ngủ, ngủ me lắm cơ.
Chàng nhìn quanh:
- Đẹp quá hèn gì Kim quên mất huế
Tôi đi chân trên nền nhà:
- Không bao giờ Kim quên, Kim cố quên nhưng không được
Tôi đở vali cho chàng:
- Cha ngồi cho khoẻ đi cha, để Kim...
- Kim ngồi xuống đi.
- Ơ, Kim mừng quá quên hết trơn.
- Mừng thật không?
- Thật chứ bộ, hứ ghét cha ghê nơi.
- Ghét thì cha về nhà xứ.
Tôi cuốn quýt:
- Không, Kim nói ngược chứ bộ, cha chả hiểu con gái chi hết.
CHàng cười, chưa bao giờ chàng cười đẹp như hôm nay:
- Coi bộ Kim khoẻ ra nhiệu
Tôi e lệ cúi mặt, má đỏ bừng lên, tôi trốn đôi mắt người tôi yêu.
- Kim!
- Da.
- Thôi cha về nghe, mai cha đến.
- Không, anh... Ơ cha ở lại tí đã.
- Cha lên đây nghĩ 2 tuần.
- Hai tuần thích nhỉ?
- Ai thích?
- Kim thích, mà không, không Kim không thích
Chàng cười:
- Chiều rảnh ghé thăm cha.
- Ở đâu hở anh, ơ ơ... chả ở đâu kia?
- Nhà thờ viện đại học.
- Nhà thờ viện đại học, Kim biết, năng tỉnh phải không cha?
Chàng gật đầu:
- TÌm phòng số 15 nge, thôi cha về, cha sợ Kim rồi.
- Cha sợ Kim, sao thế?
- Ờ, sợ Kim và sợ cha.
- Kim không hiểu?
- Cha biết Kim hiểu.
Tôi chỉ biết nhìn chàng, loàng tôi rối bời nhưng lòng tôi vui, nổ vui mừng không thể nói nên lời không thể gọi tên.
- Cha về nghe.
Tôi bịn rịn:
- Chút đã đi cha, cha về sớm thế?
Chiến thắng đã nhiều khó thắng thêm.
Tôi ím môi:
- Anh!
- Kim, vào đi cha về!
Gió rì rào qua các hàng thông xanh, ngoài kia buổi sáng đầy hoa nở, đầy chim hót những cụm mây lồng trôi lênh đênh.
Chàng vuốt nhẹ tóc tôi, mắt dõi nhìn ra xa, giọng chàng êm như hơi thở:
- Kim à, hãy biết rằng cha cũng thương Kim, nhưng thôi lằn mức đã định rồi đừng buồn nghe, rồi mai mốt lập gia đình kim sẽ quên chạ Kim nín đi, đững khóc như thế cha buồn, lớn rồi đấy không còn bé bổng gì đâu.
Tôi mờ nước mắt:
- Kim không muốn cha về, muốn cha ơ đây với kim hoài được không?
Chàng lắc đầu:
- Trẻ con thật, cha ở đây hoài ở đây với Kim ấy à? hay nhỉ, rồi dì Kim, chi Kim nghĩ sao?
- Đâu có sao, con nói cha lên thăm Kim, thì phải mời cha ở đây chứ. Ở đây đi cha, nhà đẹp không cha?
Chàng vẩn cười:
- Chiều đến cha, chóng ngoan cha thương, cha về nghe.
Tôi sững người trông theo, những bước đi chậm, anh đào nở hồng hai bên chàng, áo chàng vàng nhạt tóc bồng bềnh lãng du, chàng không dám quay lại nhìn tôi, tay cách chiếc đàn tay xách vali, chàng bỏ tôi đứng vời trông theo chàng.
Tôi mân mê từng sợi tóc nhỏ, mùi thơm nào như cây,như cỏ, như hoa rừng. Mùi thơm nào từ bàn tay chàng vươn nhẹ trên tóc tôi buông lời tình tứ
Tôi cười một mình hoài ở đây không ai biết chàng, tôi sẽ bắt chàng dẩn đi phố chơi, tôi sẽ bắt chàng mua áo len cho tôi, tôi đòi nhiều thứ lắm, cho chàng mệt nhoài vì chiều tôi vì thương tôi kia.
Tôi hát nho nhỏ một đoạn tình ca, chàng hát hay hơn tôi nhiều, chàng mà hát tạ từ của Tô Vũ thì khỏi chê. Tôi muốn nói chuyện với ai đó về chàng quá, Tôi đi tìm chị Khuyên.
Chị khuyên vẩn còn ngủ, chiếc áo len hơi chật với bụng chị, hẩng lên bày một khoảng da thịt trắng như sửa và nổi cao một đóng như đồi cát mịm.
Chị đàn bà rồi đàn bà thật sự là đàn bà khi có một đứa con. trông chị ngủ cái bụng nổi cao như đồi đà lạt, không hiểu sao anh Văn vẩn còm mê như điếu đổ, hình như còn mê hơn lúc chi thon thẻ nửa, mỗi lan thất chị mặc áo dài bầu lach đạch đi bên ông Văn, tôi không thể nín cười được, cái dáng đi sao mà lệt bệt thế, môi bửa ăn ông Văn ngồi bên tiếp cho chị, 'p chị ăn nhiều ăn xong chi cứ ngồi xoa bụng va kêu tức bụng "nặng bụng quá anh ơi, chu choa răng mà nặng ri hả trời?"
Tôi bỏ ra ngoài đi tha thẩn trong vườn nhà dì, Phan đã bắt người nhà ươm hoa hông đem đến trồng cho tôi, chưa có cánh hoa nào chắc còn lâu ới có hoa, những mầm non đà lú, Phan lo cho tôi đủ mọi thứ, nhưng sao tôi vẩn chưa yêu chàng dù tôi muốn yêu, nếu yêu được Pha tôi sẽ có ột cuộc đời bình dị hơn.
Tôi hơi khựng người khi Phan đẩy cổng bước vào, tôi chậm chạp tếin đến gần Phan:
- Anh mới về đó hả, nghe Phượng nói anh đi Đà Nẳng rồi mà.
Phan tha thiết:
- Ừ anh mới về, nhớ em quá anh dù về mai đi sớm, bao giờ em về huế nhớ nói anh đưa đi nghe không?
Tôi lắc đầu:
- Chịu thôi, đi máy bay của anh sợ thấy mồ, lở rớt thì chết.
- Anh lái êm lắm, yên trí, mà lở co chết cả hai đứa đã sao nào?
Tôi cười:
- Anh vô nhà chơi.
- Đứng ngoài vườn trông Kim xinh hơn
Tôi e lệ:
- Đừng tán Kim tội quá anh ơi.
- Anh nói thật mà.
- Không anh nói dối
- Kim, em trả lời thư của anh chưa? thư anh gửi hôm no ấy, em nhận chưa?
Tôi đã nhận được thư Phan cách đây 4, 5 hôm, tôi dự định nếu Phan hỏi sè giả vờ ngơ ngác cho đở mệt, câu hỏi của Phan khó trả lời quá nhưng không hiểu sao trước mặt Phan tôi lại gật đầu:
- Đã nhận rồi:
- Phan tiến sát lại với tôi, tôi nhích người ra xa:
- Sao, Kim nghĩ sao?
- Đột ngột quá anh, cho Kim suy nghì đã anh nhé.
Phan tha thiết:
- Em không tin anh phải không? vâng chính anh cũng không ngờ anh lại thay đối mau thế này kim ạ, chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện vợ con cả, bây giờ gặp em anh nghì đến hạnh phúc, anh mơ ươc sống đời với em và anh nhớ day dứt khi xa em. Anh quyết định rồi anh sẽ nói me lo cho anh, me mà biết mẹ mừng phải biết Sao kim em nhận lời cầu hôn của anh không?
Tôi di chân trên đất bao giờ cho chân cứng đá mềm cho tôi thắng được lòng tôi, tôi ngập ngừng:
- Anh để em suy nghĩ đã anh Phan nhé, đột ngột quá anh ạ.
- Em con suy nghĩ gì nứa, mình quen nhau đã hai tháng rồi mà.
- 2 tháng mà ăn thua gì với chuyện hôn nhân, Kim cũng mến anh lắm chơ nhưng nhưng...
- Nhưng sao?
- Kim chưa đủ can đảm quyết định, Kim sợ rồi anh sẽ khổ, cả hai chúng mình sẽ khố.
Phan thở dài:
- Anh chờ Kim vậy, Kim làm khổ ah quá, chưa bao giờ anh khổ vì một người con gái Kim ạ.
- Vâng, em biết, phi công chớ dỡn sao Anh học giỏi ne, đẹp trai nè, con nhà giầu nè, thiếu gì người mê anh, có phải không?
- Không anh không định nói thế ý anh muốn nói ah chưa bao giờ yêu ai như yêu em, thành ra anh khổ, Kim, chiều nay đi chơi với anh nghe.
Tôi nhăn nhó, tôi nhớ tới cái hẹn với chàng:
- Thôi anh ạ, Kim... Kim kẹt.
- Sao thế đi chơi một vòng mà kẹt gì hở Kim?
- Không được, Kim không thể đi với anh đâu.
- Anh muốn mẹ gặp em, hôm qua như có nói sơ với mẹ, mẹ muốn gặp em. Kim, anh dù về anh lái máy bay về vì em, anh chỉ ở đây được 10 thiếng,đồng hồ, em nở từ chối sao Kim
Tôi nhìn bộ đồ bay, súng đan lĩnh kĩnh nao nao buồn, ước gì tôi quên được Duy để yêu Phan, người như Phan làm sao ghét được,lịch sự tế nhị và khôn ngoan.
- Anh, Kim kẹt, anh hiểu cho Kim. Kim không thể nói được, để lần khác vậy anh nhé.
Phan đăm đăm nhìn tôi:
- Em khó hiểu qúa từ lúc gặp em, em noitoán gịong Bắc bà...
Tôi cười:
- Anh không biết em có tài nhái giọng à?
- Không phải thế, anh muốn nói em muốn chìu anh, mẹ gặp em chắc me, mừng lắm, em nói tiếng bắc có nghĩa là em yêu anh, nhưng tại sao bảo em gặp mẹ em không chịu
Tôi chớp mắt tôi thương Phan quá, chàng đã lầm tôi thay đổi vì tôi đã yêu cha Duy, nhưng Phan... tôi đỏ mặt:
- Không phải, anh kỳ, em còn nhỏ mà anh.
Phan cười:
- Em muốn làm khó anh hở Kim? thôi chiều nay đi với anh ột vòng vậy, mình đi chơi em không thích sao?
- Không, đã bảo chiều nay em bận lắm, em nói thật đó.
Phan cằn nhằn:
- Uổng công anh, bộ tưởng dù về đây dể lắm sao cô, bực mình.
Tôi thương nhất lúc Phan giận, mặt chàng sa sầm lạ, mắt cau cau, trông Phan đàn ông khinh khủng, tôi dịu dàng:
- Thôi để hô khác nghe anh Phan.
Tôi rủa thầm tôi sao tham lalm đến thế, sao tôi không nói rỏ với Pha là chiều nay em hẹn với gười yêu, chắc chắn Phan sẽ bỏ đi liền, tôi không đủ can đảm nói, vì tôi thương Phan hay vì tôi tham lam ích kỷ, yêu không được nhưng cũg không muốn mất.
Phan thở dài:
- Em đã nói vấy thì thôi, anh không muốn nói nhiều
Thấy Phan giận, tôi ngần ngại:
- Để chiều mai đi, được không anh?
- Không được xách máy bay đi lâu quá anh sẽ bị tù
Phan thắc mắc:
- Mà chiều nay em đi đâu mới được chứ?
- Em... em lên viên, ơ không em đi công chuyện
- Dối, em dối anh, em không quen ói dối hìn mắt anh coi
Tôi chớp mắt không dám nhìn Phan, tôi cắn môi:
- Thôi anh về đi, Kim giận anh rồi, Kim đi đâu mặc xác Kim ư, anh tra hỏi hoài kỳ chưa?
Phan ném manh diếu thuốc gần tàn vào lùm cỏ xanh:
- Anh xin lổi kim, Kim nói đúng anh không có quyền, Thôi kim vào đi. Mai anh bay sớm.
Phan quay lưng tôi nghẹn ngào ngó theo, tôi muốn gọi Phan lại nhưng môi tôi cứng, tôi muốn khóc quá tôi không thế xa chàng dể dàng như tôi tướng. Phan ơi, phải chi em gắp anh sớ hơn.
Khi tôi gọi được chử anh nhẹ như gió thỏang, xe Phan đà đến cuối đường nhựa, xe chàng vun vút lao đi, lòng tôi chợt mênh mang, hình như tôi vừ a mất Phan.
Buổi chiều lặng lẽ trở về với núi đồi lâm viên. Tôi thản thờ ngó mông ra xa xăm, nhừng đồi cỏ mướt xanh, những thung lũng hút buồn là đà sương trắng mù. Sự yên lặng tran đầy lên tới thinh không.
Chắc Phan giận tôi rồi, không yêu Phan mà sao mất Phan tôi vẩn thấy buồn, có chọn lựa nào mà khôngmất mát đâu, nhất là tôi, tôi lại chọn một người tình không có quền yêu đưo8ng như moi người, để vuột bay một hạnh ph'uc bình yên, một người con trai đáng mến như Phan.
Tôi ru khắp người khi nghĩ đến lúc bước chân vào phòng chàng, rồi ánh mắt trao tình thầm, rồi nhạc tha thiết đắm chìm trong mắt nhau, rồi nụ cười nửa miệng nở rat ình tứ như dè dặt.
Tôi trở vào nhà tìm cái bình thủy của di đổ hết nước nóng vào cái thao men, thêm vài gịot nước thơm mùi trầm, tôi vừ đan áo len vừa ngâm chân trong nước nóng, tôi muốn mình phải đẹp từ châ hồng lê đến tóc mây xanh. đà lạt lanh chân con gái hay mốc hay khô se, tôi ngâm nước nóng thôi thoa kem cho chân êmmát, đẹp mắt người tôi yêu mê mệt, chàng không thèm biết đến dũng mặc chàng, nhưng tôi thích làm đẹp ngấm ngầm cho chàng. Tôi không đánh phấn, nhưng tôi chải da mặt bằng bàn chải mềm nhất cho máu chảy đều hai má sẽ hồng, tôi kỳ rửa từ gót chân lên tôi gở từng sợi tóc nhỏ. Ai dám nói gái Huế không biết trang điểm nhỉ? cái tuyệt nhất là trang điểm mà chàng không biết được kia.
Chi, Khuyên vát bụng vào, hai chan lệt bệt, hai mông đong đưa, Khiếp đàn bà chử trông bất hủ thật, chị mĩm cười ngồi xuống cái đi văng coi muốn chật đi vì bụng chị. chị xoa xoa cái bụng làm như muốn đẩy cái bụng lên cao cho đở tức.
- Ôi chao, chiều ni có đi mô không mà sửa soạn kỷ thế? hẹn với Phan hở? anh chàng dể thương chứ hỉ?
Tôi lắc đầu:
- Không, Phan giận em rồi.
CHị Khuyên vuốt tóc tôi:
- Thương nhau lắm cắn nhau đau chứ gì, thôi mà cô, dấu tôi sao nổi, cái mặt cô tươi rói à, mì làm như em mới hôn ai, cái môi đỏ hồng đó.
Tôi rẩy nẩy:
- Chị ni ăn nói móc họng không à, hôn ai mà hôn, làm như ai cũng như bà ấy.
- Thôi đừng qua mặt chị cưng ơi, mỗi lần hôn môi hồng lắm, nhất là mới biết hôn nữa. Phan nó hôn em rồi phải không?
- Khỉ ơi đoán mò nhé.
- Còn lâu mới mò, có không? sao môi hồng, chân cũng hồng nữa, đúng là Phan nó hôn em rồi, chết nguy lắm đa.

Tôi cười:
- Không, không có hôn môi.
- Ủa, chứ hôn chổ mô, bộ hôn chân.
- Này chứ người ta vuốt tóc thì tóc có đẹp lên không?
Chị Khuyên nhăn mặt:
- Cha, thằn Phan coi bộ cũng dè dặt thế à? vuốt tóc, còn gì nữa không?
Tôi lắc đầu:
- Nói cho bà biết Phan chả có làm giống gì hết,chẳng hôn chẳng hít như ông bà đâu. Mà thôi, em còn phải mặc áo đi đã.
- Đi mô?
- Đi chơi, được không?
- Cho chị đi với, dạo đồi hả?
- Không được, đi một mình thôi, đi vớ bà bầu hoài mệt lắm, chậm như rùa í.
Chị Khuyên nheo mắt:
- Nghi quá
- Càng hay, để chiều về nói cho nghe.
Tôi mặc áo dài vàng, tôi thích màu vàng, khoác thêm đồ len đeN, chi khuyên suýt soa:
- Cha xinh quá, ước chi cái bul.ng tôi nhỏ lại để die6.n áo dài hỉ, cha, còn những hai tháng nữa kia, lâu quá, sinh xong may một lô áo dài mới đươc.
Tôi cười nhẹ:
- Hôm trước ao ước bụng to để mặc áo bầu, giờ mong bể bầu để diện áo eo, bà thật rắt rối.
- Mấy giờ về?
- Chưa biết, đừng chờ cơm em đi với bạn thân mà.
- Cha ui, nghi mi quá.
Tôi cười tủm tỉm, tôi kêu taxi đến vớ chàng. Đỉnh tháp màu xám hôm nay tươi cỏ hai bên lối xôn xao mừng va hoa vàng nở đầy lối đi xinh.
Tôi đến với chàng khi trời về chiềuu, khi mây bay bà khi nắng nhat. Tôi tìm ra phòng chàng rất dể nhờ tiếng vĩ cầm réo rắt buông lơi. Chàng mở sẳn cửa đón tôi, tôi nhón cao gót giầy, đi từng bước nhẹ như con mèo nhỏ. Tôi muốn được tự do nhìn chàng đàn. Phòng chàng ở đo có hai cửa lớn, cả hai cửa đều mở sẳn, tôi nghe lòng vui vui, ít nhất tôi cũng được kính trọng, ít nhất thì chàng cũng không khinh tôi. Chàng đứng quay lưng lại. Mặt chàng nghiêng trên vĩ cầm nâu bóng, đôi mắt chìm sâu tình tứ.
Tôi đứng lặng người sau lưng chàng, tiếng vĩ cầm da diết và thiết tha cho hồn chàng lang thang đi chơi, cho tôi đưng sau lưng mà chàng không biết.
Chàng mặc đồ thường như mọi người như mọi người đàn ông ngoài đời khác, một cái áo len màu xám, một chiếc quần đậm màu Tôi im tiếng, tôi không thở muốn thơ nứa, tôi sợ sự im lặng ngất ngây này bỏ đi.
Chàng bổng bỏ ngang cung đàn, chàng kêu lên:
- Kim!
Tôi đứng im khi tay chàng như muốn dơ ra:
- Anh!
Chàng ngập ngừng:
- Kim đến lâu chưa?
- Dạ lâu rồi.
Thế à mà cha tệ quá, à cha mở sẳn cửa đón Kim đó thôi, không thấy sao.
Tôi cúi đầu:
- Trờ lạnh như ri mở tung của cha không sợ lạnh sao?
- Ồ đâu có sao, lâu lâu mới được hưởng cái lạnh của quê hương xưa. Cha không sợ, cha thích. Này Kim ra đây coi, đẹp lắm.
Tôi bước đến bên chàng nhìn theo tay chàng, một cảnh thần tiên với đồi mù sương với rừng xanh lá. Phòng chàng nằm ngay dưới đỉnh tháp cao vút in hình trong mây xanh lơ. Xa xa là lâu đài của một dòng tu, là rặng langbiang dáng nằm thiếu phụ, là nghĩa trangbuồn như cõi chết.
Tôi nói khẻ:
- Hèn gì cha đàn hay quá.
Chàng nhìn vào mắt tôi:
- Thích không?
Tôi không hiểu chàng muốn hỏi thích gì nhưng tôi vẩn gật:
- Dạ thích
Chàng cười:
- Tới đây Kim, của Kim đây nầy.
Tôi đăm đăm nhìn chàng và tôi kêu khẻ:
- Trời ơi đẹp quá cha ơi.
Chàng đeo sợi dây bạch kim vào cổ tôi, và hình như chàng cúi xuống hôn tóc tôi, tôi nghe tóc xôn xao, tôi nghe tóc rung động.
Rồi tôi quên hết, tôi không còn nhớ những gì xẩy ra trong căn phòng thần thánh đó nửa. Hai cánh cửa vẩn mở và tôi và chàng đứng nắm hoàng hôn về núi cao. Tôi với chàng nghe nhạc tình từ cái magné nhỏ. Đến lúc ngôn ngử dư thừa hay ngôn ngử không đủ. Không tôi không biết và tôi không muốn nói. Tất cả kỷ niệm ấy đời đời tôi dấu kín trong tim.
Tôi đã lén lúc ra về, sao thế nhỉ? ình có làm gì đáng trách đâu. Áo tôi vàng ngát lối đi xinh và chàng đứng trông theo tôi, tình yêu ngự trên trái tim, sợi dây bạch kim và tượng đức mẹ. Tôi đi như người sung sướng nhất trên đời này.
Những ngày sau đó chàng và tôi đưa nhau đi khắp nơi, dắt nhau vào rừg thông, dìu nhau xuống thung lũng. Những vuổi sáng khi anh đào nở hồng cánh rừng thưa, chàng và tôi dạo bước giưa rừng hương, màu hồng hoa đào đẹp hơn bao giờ.
Đôi mắt chàng, đôi mắt nhốt kính linh hồn tôi:
- Kim, em có hối hận không?
- Không bao giờ mình có làm gì tội lổi đâu
- Nhưng cha vẩn lo nghĩ vì tương lai Kim.
- Đừng xưng cha với Kim nữa, ỡ, mấy ông cha cũng kỳ, bắt mọi người gọi băng cha khi không phải là người sinh ra mọi người.
Chàng nhăn trán, chàng thở dai, chàng ngó mong ra xa va mắt chàng chùng xuống
- Kim ơi, hay mai anh về.
- Không, Kim không cho anh về nữa
- Anh phải về chứ, một tuần lể cho kim, vì Kim rồi.
Tôi lạnh người:
- Anh về Huế?
Chàng gật đầu:
- Anh không thể bỏ, trách nhiệm nặng hơn tình yêu.
Nước mắt tôi rơi xuống từng giọt thương đau. Chàng quay đi trán chàng nhăn lai với những rảnh sầu, lòng tôi đau như thắt. Chàn mơ mắt nhìn ra xa cánh rừng thưa thớt đìu hiu ủ mình mang sương trắng.
- Mai anh về.
Chàng nói khẻ nhưng tôi vẩn nghe được, ai xa nhau, về huế có gần nhau cũng thôi, thành phố thì nhỏ, lòng người thì hẹp.
Tôi muốn níu lấy cánh tay chàng nhưng tôi không dám:
- Rồi Kim ở lại đây một mình sao anh?
Chàng im lặng, đôi mắt chàng thật say đắm nhưng tôi vẩn không dám ngã vào tay chàng.
Trời bắt đầu mưa, một cơn mưa bay, cho tôi sung sướng:
- Mưa rồi anh.
- Ừ mưa rồi.
- Em thích đi dưới mưa, đi mãi mãi như thế này.
- Không sợ lạnh sao Kim?
- Có anh, em không sợ lạnh nửa
- Không sợ đau?
- Em đau nặng từ lâu, từ ngày gặp anh kìa.
Chàng cười nhẹ, nưa không đủ ước áo màu xanh của tôi, mưa vừa đủ để tôi dám đi gần chàng, tóc chàng lấm tấm bụi mưa và vai chàng như đẩm ướt tình sâu.
Chàng ân cần:
- Mặc thêm áo đi Kim.
- Không Kim sợ cha lạnh ơ anh lạnh.
- Thấy chưa, Kim vẫn không thể gột bỏ tiếng cha, cha cũng vậy, không thể quên được mình là một linh mục cùng lúc cha yêu Kim.
- Thôi đừng nói nữa, bây giờ chúng ta bên nhau, đừng nói nửa...
- Có thật Kim không ăn năn?
- Không, với Kim những ngày ở đây bằng cả một cuộc đời. Kim đánh đổi cả một đời Kim để có những giây phút này, được anh yêu để chết cũng vui cơ mà.
Chàng vuốt tóc tôi, lại vuốt tóc, sao chàng không cúi xuống sao tôi không ngước lên:
- Kim, em đáng yêu quá, em dễ thương quá Kim à.
Tôi níu tay chàng:
- Đường trơn quá anh ơi.
- Ừ, trơn như tình yêu, coi chừng ngã đó.
- Anh lạnh phải không?
- Anh lạnh vì em?
- Sao thế?
- Vì anh thích.
- Kỳ!
Mưa bắt đầu mạnh từng giòng trắng xoá mờ cả mắt xanh, chàng kéo tôi đi như chạy:
- Mau em, đằng kia có cái miếu cổ.
Tôi lúp xúp chạy theo chàng, toà cổ miếu bỏ hoang cho tôi và chàng đan thêm kỷ niệm. Chàng vòng tay cho tôi đở lạnh, một che chở, một yêu thương ngậm ngùi.
Cơn mưa nào rồi cũng dứt, hạnh phút nào rồi cũng bay. Chàng đưa tôi về đầu con dốc quạnh hiu của nhà dì.
- Mai anh về
- Em đến đưa anh đi
- Đừng mai có đông người đưa cha lắm, các cha trong viện.
- Đừng buồn cha sẽ viết thư cho Kim
- Mai Kim không được đến cha hả?
Chàng gật đầu:
- Ngủ ngon nhé.
- Không ngon.
- Đừng trẻ con.
- Không trẻ con, nhưng không ngủ
- Vào nhé.
- Đứng đây hoài trông theo.
Chàng buồn:
- Kim, nếu em không vào nhà, cha đi không nổi.
Tôi xót xa, "nếu em không vào nhà, cha đi không nổi", còn tha thiết nào hơn nửa không? tôi gật đầu.
- Thôi Kim vào, Kim xin lổi cha.
Tôi chạy vào nhà, tôi không dám quay lại nhìn chàng nửa, tôi sợ tôi sẽ chết hoài trên mắt môi tình tứ.
Tôi không quay lại nhìn chàng, nhưng khi vào nhà tôi leo lên lầu, mỡ tung cánh cửa nhìn chàng, chàng chầm chậm xuống dốc, dáng buồn tên giu?a hai hàng cây cao. Nước mắt tôi thì thầm lăn xuống.
Tôi với chàng khi gọi cha khi xưng anh. Tình yêu dù mạnh vẩn không hoàn toàn thắng nhừng cái vô hình bao quanh đời chàng. Tôi vẩn không dám, không bao giờ dám hôn chàng được một lần trên môi.
Buổi sáng Đà lạt chìm trong biển sương, tôi không dám mở cứa sợ dì la.
Sáng mô cũng rứa cứ mở tung cửa rồi cản lạnh cho coi, con cái nói không nghe chi hết, mạ bây khổ đời vì bât thôi.
Tôi dán mắt qua cửa kính. đà lạt buồn hơn bao giờ thung lũng rừng thông va đồi cỏ, tất cả ủ kính trong sương mù. Đỉnh tháp của viện cũng mù trong sương. Sáng nay chàng rời đà lạt. Đà lạt bây giờ thanh thánh địa tình yêu đối với tôi.
Chàng đã cho tôi những buổi sáng những buổi chiều tuyệt vời. Tôi xôn xao vô cùng, tại sao không đến với chàng, chàng nói tôi đừng đến nhưng tôi biết chàng sẽ sung sướng vô cùng nếu tôi đến với chàng sáng nay.
Tôi nghĩ nhanh đến những câu nói dối dì để xin phép dì đến với chàng, tôi không thể không đến đỉnh đồi thần thánh đó, nơi ghe dấu chân người tôi yêu dấu.
Tôi mặc vội áo lạnh, khoác thêm măng tô vàng, phớt qua trên má một lớp phấn hồng cho đở tái, caon gái đà lạt má chỉ hồng vào buổi trưa thôi. Dì hỏi:
- Con đi mô rứa Kim?
- Dạ con hẹn đến chơi với Phượng.
- Con ni răng mê đến đó rứa hỉ. Thôi nói mạ mi lên đây học cho rồi đi.
Tôi mỉm cười không trả lời dì, tôi đi như sáo con trên những con đừơng thoai thoải dốc, sương mù dầy đặc quanh tôi, người ta phải chiếu đèn pha đi trong biển sương, cách nhau hai thước người ta không thế nhìn thấy nhau.
Mặt thành hồ mênh mông,nước xanhkhông thấy, chỉ có sương từng lớp là đà trên hồ buồn hắt hiu.
Con đường nào đưa tôi đến với chang? tôi không nhớ tên, tôi đi theo thói quen va theo cơn đam mê, cơn khát khao được trông thấy chàng. Từ dưới chân dốc sỏi, xỏ mọc cao trên kia, tôi thấy dáng áo dòng đen của chàng đi đi lại lại trên sân vắng.
Tháp cao vút sau lưng chàng, chàng đang đi ừng bước chậm lưng quay lại với mắt tôi đắm say. QUyến kinh trên tay cànhg đang đọc những lời kinh dành cho đời linh ục của chàng, chàng đang suy tư về đời tu trì chàng đang cầu nguyện, đang ăn năn? Tôi đứng như pho tượng dưới chân dốc khuất sau lùm cỏ đế ngắm nhìn người đàn ông yêu quý nhất đời tôi. Tôi cảm thấy chàng xa tôi quá tôi cảm thấy mất chàng trong phút giây.
Chànng vẩn đi từng bước mắt chỉu suy tư, mắt chàng ngước lên, trên đó là cánh đầng cây màu xanh màu hồng, màu vàng, trên đó là một đời hy sinh, một đời lý tưởng nơi đó không có tôi, Tố Kimm của tình trần, của si mê tội lổi.
Tôi muốn gặp người xuống mà ăn năn, tôi muốn chảy nước mắt đựơc, chàng cao xa quá nên tôi buồn, nước mắt tôi chợt ứa ra âm thầm xót xa.
Tôi đặt tay trên ngực, tôi khép nhẹ hai hàng mi sầu muộn, tôi muốn vò nát tim tôi ra đế tôi quên được chàng, xa chàng.
Đỉnh tháp cao vút mù sương trắng, chàng vẩn đi lại lại trong khuôn viên toà nhà năng tỉnh với quển kinh trên tay, áo chùng đen phần phật trong gió, tóc chàng một phần rủ xuống mờ mắt xa xăm.
Những bước đi thật khoan thai thanh thản, từng bước từng bước dẩm nhẹ trong tim tôi,từng bước từng bước xa dần đời tôi. Chị cần tiến lên, chỉ cần đi thêm vài bước nửa, tôi sẽ lên với chàng, tôi sẽ đứng trước mặt chàng và chàng sẽ cùng tôi thua trận. Rôi mắt chàng sẽ tha thiết, sẽ triều mến nhìn tôi và đời sẽ không xa nhau được nữa. Nhưng tôi không đủ can đảm nửa rồi, tôi đứng lặng người để nhìn chàng từ dưới chân con dốc đổ đá lăn. Khoảng cách không xa nhưng khoảng cách khó vượt qua được.
Chàng cầu nguyện, nét mặt chàng trông nghiêng đầy tràn suy tư, chắc chàng đang phấn đấu để quên tôi, chắc chàng đang dai dứt vì nhớ thương, vì bổn phận, vì lời thê linh mục. Không có cuộc tranh đấu nào gay go hơn tranh đấu với chính mình.
Tôi ngồi phệt xuống đất, tôi mệt mõi, to6i yếu duối quá, tôi muốn chạy lên với chàng, gục đầu vào ngực chàng ma khóc, tôi muốn hôn chàng dù chỉ một lần trong đời thôi.
Nhưng có một cái gì mơ gồ mà chắc chắn, nhẹ nhàng mà đắng cay, giử chặt tôi lại dưới cânh đồi cỏ, người tôi yêu trên cao, người yêu áo dòng đen đậm nét trên nền trời xanh mơ huyền hoặc. Còn tôi thân xác tội tình, linh hồn đê tiện với đam mê, quì xuống nền cỏ ẩm ma khóc âm thầm.
Anh ơi em không dám không dám nhào đến với anh, em quì đây này anh biết không, gần anh biết mấy, thương anh biết mấy anh biết không? Em không nhất nổi người em để leo dốc lên đó với anh, dù em đang nhìn anh, sao anh không chạy xuống với em? Chúa ơi giúp con với chúa ơi! Không con phải lên với chàng, con yêu chàng thật sự kia mà, con chỉ yêu một mình chàng tôi.
Tôi nhỏm người đứng dậy, áo bay dạt về một phương trời, tóc bay dạt về một phương xa. Tôi lao người trên dốc, chàng vấn vô tình đi từng vước chậm dưới chân tháp, thánh gía vươn cao trên đỉnh đồi hồng. Tôi khựng người tôi thua trận rồi chúa ơi.
Chàng vẩn vô tình đi đi lại lại, dáng nghiêng buồn, mắt hướng về nơi xa, mới hôm qua tôi còn đứng đó với chàng, tà áo tôi quấn lấy người chàng. Tôi muốn khóc quá, tôi quay bước đi, tôi trơ về cho yên đời chàng, những bước nặng trỉu đầy tiếc thương.
Tôi định đến với chàng giờ phút cuối cùng của thành phố kỷ niệm nhưng màu áo đen quển kinh dầy của chàng đã ngăn tôi dưới chân con dốc sỏi.
Tở về nhà buồn thẩn thằ như là kẻ mất trái tim, tôi nằm vùi xuống gối, nước mắt khô đi nhưng hồn tôi nức nở tôi iên mang gọi tên chàng, rồi máy bay sẽ đưa chàng xa tôi xa vô cùng.
Ngày tháng rồi cũng qua đi trong lanh lùng khô héo khi xa người tình, thành phố co đẹp, có thơ mộng bao nhiêu cũng thế thôi. Tôi nghe tiếng chi khuyên cười khúc khích trong phòng, chưa bao giờ tố ghét chị khuyên cười như hôm nay, tôi ghen với hạnh phúc của chị, tôi ghen với ân ái mặn nồng của hai người, tôi ghét mọi người, tại sao mình không lên với chàng? tại sao có đủ can đảm đi trong sương mù lạnh cắt da để cuối cùng trở về môi hờn môi khô.
Tại sao tôi không dám tiến lên với chàng một lần cuối cùng nơi đây? TÔi giận mình tôi không quên nổi chàng nửa rồi chúa ơi.
Những ngày sau đó tôi sống như đã chết, đi ra đi vào như hình như bóng, ngóng trông thư cànhg như kẻ lử hành đi ngàn năm đi trong sa mạc cát bỏng ngửa cổ ngóng trong một giòng suối ngọt chảy từ trời cao.
Có ai cấm được tôi nhớ thương?
... ngày náo lòng tôi đã biết yêu biết buồ tôi biết tương tư... ngày náo cảnh thiên đường đã mở hé tình yêu là trái táo thơm, tôi ghé răng cắn vào...
Có ai cấm được tôi yêu chàng?
Bây giờ mười tám tuổi tôi đã biết thế nào là tương tư? tôi nhớ suốt đêm, tôi nhớ suốt ngày, tôi ngơ ngác đến nổi dì thảo phải la lên:
- Cái con ni mi đau chi bần thầ hoài rứa Kim?
Tôi lắc đầu:
- Dạ không, con có đau chi đâu?
- Hừ, mi yêu thằng Phan phải không? Cả tuần ni không thấy nó đến, mi ăn không được ngủ không được nửa hí?
Tôi chợt nhớ Phan, đã từ lâu rồi chàng không tới nửa bởi tự ái cao hơn núi.
- Dạ con hơi mệt trong người chứ có gì đâu.
- À, mi đừng có chối, tao không có như mạ mi đâu, nói cho mà biết ma, bây khổ nhiều rồi đó, đừng có gây thêm chuyện nửa nghe không? có yêu nhau thì nói nó đem người đến nói chuyện tử tế, không có lăn nhăn ngoài vờ ngoài bụi đâu nhé.
Tôi nhăn nhó:
- Con đã nói là không có gì hết dì không tin con sao? Phan chỉ là một người ban của co thôi, dì đừng nghi oan cho người ta.
Dì thở dài:
- Thiệt dử ba đứa con gái trong nhacùng ốm người, hèn gì mạ mi cứ gầy mòn đi cũng phải.
Tôi quanh quẩn trong nhà, tôi sợ thư chàng đến rồi lở dì đọc trước thì khổ.
Ông đưa thư đến thật, tôi lquấn quít chạy ra suýt ngã mấy lần
- Có thư cháu không hả bác?
- Có chứ, cô là Tố Kim phải không?
Dạ cháu là Tố Kim đây.
Thư xanh trên tay run, thư chàng đây rồi, hạnh phúc của tôi đây rồi, hạnh phút có thể gói trọn trong một lá thư như thế này sao? Tôi len lén nhìn quanh, len lén chào ông đưa thư rồi đi vội vào phòng riêng khóa kính cửa lại, nâng niu bức thư chàng
Huế ngày...
Kim,
Anh về Huế rồi, sông hương buổi chiều vừ buồn vừ đẹp.
Trong căn phòng dành riêng cho đời linh mục, anh viết cho em những gì có lẽ đối với anh là chân thật thiết tha và lạ lùng nhất. Chắc không ai ngờ nỗi một người như anh lại có nhừng giây phút lao đao vì tình yêu em nhỉ?
Rất nhiều lần anh dã cố gắng, cố gắng quên em, đế coi em như mọi người anh đã gặp, nhưng bây giờ thì anh thua cuộc rồi, tình yêu đã thắng nên anh đã xách vali lên đà lạt thăm em, những gì dã xẩy ra giửa chúng mình tuy chưa có gì là trầm trọng nhưng đối với anh như thế là quá đủ để cho lòng cắn rứt ăn năn.
Bây giờ trước mắt là quyển kinh mạ vàng là thập tự giá, anh mới tấm thía chử trách nhiệm nặng nề biết bao, anh mới xót xa nghĩ đếnmột người do thá điêu linh xưa, một mình vát thập tự giá leo lên đỉnh đôi hy sinh, anh mới hiểu một cách rất người nhừng gì người ta gọi là tội lỗi.

Những ngày thần tiên đó có phải là thiên đường em đã cho anh. Những buổi sáng đầy nắng đầy hoa anh đào trong khu rừng vắng và gót chân em mềm, tung tăng reo vui Anh lãng mạn quá phải không Kim? Nhưng làm sao người ta sống được khi đời người toàn những bổn phận, những co số và những quy luật.
Đừng cười anh lẩm cẩm lên gọng triết gia nghe Kim, anh chỉ muốn nói với em rằng tận đáy lòng thầm, tận chốn mù mù vô thức, anh vẩn không ăn năn dù hiện bây giờ coi nhu anh đang ăn năn, anh đang tự xét mình, tự hối lỗi trước mặt chúa.
Kim anh không chối cải rằng anh không yêu em, đều này thật đã ra ngoài ý muốn của anh, anh thật không uốn nhưng nó vẫn có đó như một định mệnh. Anh biết anh không có tội trước măt chúa riêng về phía anh, nếu như anh chỉ yêu thầm em, anh sè không lo lắng nát lòng như bây giờ. Đăng này anh biết đã hơn một lần em từ chối cuộc hôn nhân tốt đẹp vì anh, và bây giờ anh đã bày tỏ tình yêu anh với em, nếu bình thường như mọi người thì chuyện không có gì đê chúng ta phải ăn năn, nhưng anh không thế đem hanh phúc cho em được,một hanhphục bình thường nhưng rất cần cho em, đời người con gái chỉ có một giai đoạn nào đó thôi, nếu em đế hạnh phúc trợt đi mãi em sẽ mất tất cả.
Anh thật không muốn cho em khổ, cùng lúc anh thật xót xa nếu phải mất em. Anh đã cầu nguyện suốt một buổi sáng trên đỉnh đồi của viện, khi mà anh có thể ở lại một tuần nửa hay hai tuần nửa với em, ai cấm anh đâu. Anh đi lại dưới chân tháp cao vút lên mây xanh mây hồng, anh cầu nguyện liên lỉ, cầu nguyện miên man như đêm nào ngày xưa cách đây gần sáu nă anh đã cầu nguyện đế sửa soạn lời thề linh mục, anh đã sợ hãi đến run rẩy khắp người, mồ hôi anh đã toát ra khi Paris mùa đông lạnh cắt da, vì anh lo mình không đủ can đảm chu toàn nhiệm vụ linh mục.
Ai ngờ ngày hôm nay trên đỉnh đồi lông gió của thành phố sương mù anh cũng toát mồ hôi vì lo lắng, anh đi đi lại lại trên đỉnh đồi lộng gió, anh muốn bức tung tất cả những quy lụat thiêng liêng ăn sâu vào tâm hồn anh đế chạy đến với em... anh linh cả em đang chờ anh ở đâu đó.
Nhưng anh đã mặc áo chùng đen, quển kinh dày trên tay anh, chuổi hạt gổ mà từng lời kinh thầm, anh đã về với huế thành phố nhỏ thầ lặng để nhớ tới em.
Ngày ngày dâng lể, khi buổi sáng mặt trời chưa kịp dâng cao anh dã nhớ tới em, anh cầu cho đời em thôi sóng gió thôi gain nan. Anh muốn xa em kim ạ, nhưng con tim anh nó không chịu nó phản đối. Nó đòi anh viết thư cho em đây, khi thư này gửi đi thì em hiểu anh của em thua cuộc nửa rồi.
Anh không thế kết hôn vơi ai, bất cứ ai, chắc em đã rỏ điều này rồi. Chẳng lẻ suốt đời em yêu anh để cô đơn mãi sao em. Kim ơi anh yêu em vô cùng mất rồi, và vì thế anh không hề buồn nếu em tìm được một hanh phút khác, một tình yêu khác.
Anh muốn nói với em nhiều quá,không hiểu sao bây giờ anh quên hết rồi Kim ạ, không hiểu người đời họ viết thư cho người yêu có khác anh không, riêng anh, anh thấy lạ lùng và xao xuyến quá.
Thôi nhé chưa đủ vào đâu hết chưa thấm vào đâu hết có phải không em yêu? nhưng anh chịu thua em rồi em có biết không? hơn 30 tuổi đầu anh đành khuất phục một cô bé 18 như em, em hãnh diện không Kim? có lẽ là không, anh đoán thế, bởi vì em cũng có những day dứt đớn đau của em.
Chúc em ngủ ngon đêm nay.
Năm 1972
Lệ Hằng
Theo https://vietmessenger.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bùi Việt Phương và những vần thơ lạ từ miền núi Bùi Việt Phương thuộc thế hệ 8X. Phương sinh ra và lớn lên ở miền núi, học xong khoa Ngữ...