Bông hồng cho tình đầu 2
Chương 8
Chấm bài xong, Vĩnh thường có thói quen thư giãn. Anh đưa tay
chọn một đĩa nhạc tiền chiến và bật nút.
Vĩnh ngã người trên chiếc ghế cho dòng suối nhạc dịu êm len lỏi vào từng sợi
dây thần kinh não. Vĩnh thấy dễ chịu làm sao.
Vĩnh rất yêu âm nhạc và thi ca. Bởi vậy Vĩnh chọn ngành sư phạm để được truyền
đạt cho học sinh của mình những tri thức, những trào lưu văn học để chúng thêm
yêu tiếng mẹ đẻ, làm giàu ngôn ngữ sống của một dân tộc và thêm thi vị cho cuộc
đời. Bởi vì anh quan niệm âm nhạc làm tươi mát tâm hồn người như cây cối hoa lá
được tắm sương mưa. Còn thi ca, thơ phú làm đẹp thêm cuộc sống của con người.
Nó chẳng những làm cho con người hiểu thêm về nguồn cội của họ, mà còn làm cho
người ta thấy hãnh diện khi được làm người. Vốn là một sinh vật cao cấp nhất
trong muôn loài. Từ đó người ta sẽ có ý thức tốt và hành động đúng đắn phù hợp
với đạo lý chân, thiện, mỹ vốn là nề nếp đạo đức căn bản của mỗi người dân Việt.
Vĩnh chợt nghĩ đến học sinh của mình. Nhìn chung, Vĩnh thấy chúng khá tốt. Con
gái có nề nếp kỷ cương hơn con trai. Nhất là ban chỉ huy lớp. Anh đặc biệt hài
lòng về cách làm việc linh hoạt của cô lớp trưởng. Tuy nhiên, về phía con trai,
Vĩnh thấy còn một số em chưa có ý thức học tập cao, được dịp là chọc phá bạn,
chưa trao dồi đạo đức tốt... Lớp còn hiện tượng "cặp đôi" vô bổ, gây
xao nhãng học tập cho mình và người khác. Dù rằng đó là tâm lý tự nhiên của tuổi
mới lớn. Nhưng anh sẽ đợi dịp nào đó giúp chúng nó hiểu một tình yêu trong sáng
là gì? Ở tuổi nào thì có tình yêu được. Với cương vị một người đi trước hay
đúng hơn là một người anh. Nhưng rồi Vĩnh lại ngại, năm thi. Vĩnh sợ anh không
có dịp để trò chuyện thân mật với chúng. Bởi thời gian cứ vùn vụt trôi qua và
bài vở công việc cứ chất chồng, chợt Vĩnh ngừng suy nghĩ để lắng tai nghe một
dòng nhạc êm ru như lời thầm thì tình tự từ mấy dòng thơ Quang Dũng: "Đôi
mắt người Sơn Tây - U uẩn chiều tiễn biệt - Hồn viễn xứ khôn khuây..."
Ôi, bài hát! Bài hát mà đã quá lâu vì cơm áo đời thường dồn dập Vĩnh tưởng đã
lãng quên. Bài hát có ảnh hưởng sâu sắc với anh. Nó làm anh nhớ khôn nguôi người
em gái nhỏ thương yêu nhất của anh đã vĩnh viễn nghìn thu an bình ở một góc đồi
thông mơ mộng, nơi thành phố sương mù quê hương yêu dấu của anh, hai năm trước.
- Lê Phước Vĩnh An.
Vĩnh thầm gọi tên cô em gái nhỏ của mình. Cô bé xinh xắn, dịu dàng và mộc mạc
như một bông hoa súng của miệt đồng quê Nam bộ. Cô em gái nhỏ cách Vĩnh đến bảy
tuổi mà Vĩnh đã khóc lóc đòi mẹ lấy nguyên tên mình để đặt cho em bé gái.
Lúc đó, mẹ Vĩnh - một người đàn bà có học thức cũng đã suy ngẫm rất kỹ ý nghĩa
của hai chữ "Vĩnh An" và đồng ý đặt tên cho con gái với ước mơ đời nó
sẽ mãi mãi được hưởng phước an vui.
Nhưng ác nghiệt thay, một cơn bạo bệnh bất ngờ đã cướp mất Vĩnh An lúc cô bé
đang ở lứa tuổi tròn trăng đầy mơ mộng, để lại một nỗi buồn mênh mông cho hai
trái tim một trẻ, một già! Bởi ba của Vĩnh, ông Tuấn - một cán bộ ở viện nghiên
cứu cây xanh đã mất vì tai nạn nghề nghiệp cách đó sáu, bảy năm rồi.
Những chuỗi ngày còn lại từ sau những ngày tháng đau buồn đó Vĩnh quyết đi thật
xa để quên bớt nỗi buồn, quên đi đôi mắt người em gái yêu thương mang nhiều
dáng dấp của "đôi mắt người Sơn Tây... u uẩn chiều tiễn biệt."
Nhưng không! Vĩnh sẽ mãi mãi không quên được đôi mắt ấy! Bởi vì Vĩnh đã bắt gặp
nó hôm qua, trong lớp của chàng!
Vĩnh lắc đầu thật mạnh vẫn thấy hình ảnh đôi mắt cô học trò của Vĩnh, một đôi mắt
tròn đen lay láy, phảng phất nét buồn mơ đã đôi lần làm tim anh xao xuyến.
Vĩnh đưa mắt nhìn lên khoảng trời xanh thơ mộng, lòng dâng lên một miền vui nho
nhỏ ngọt ngào.
Thế là từ đây, Vĩnh có thể gặp lại Vĩnh An - cô bé "nu" yêu mến của
anh khi anh vào lớp chủ nhiệm của mình.
Chương 9
Thấm thoát tháng mười một lại đến thật nhanh. Tháng mười một
dễ thương theo chu kỳ lại về với các cô cậu học trò lứa tuổi ô mai đầy mơ mộng.
Tháng mười một luôn đáng yêu, luôn làm cho bao trái tim nhỏ đợi chờ. Chúng chỉ
đợi một ngày duy nhất trong tháng. Đó là ngày 20/11 để bày tỏ lòng yêu mến thầy
cô giáo bằng những món quà nho nhỏ. Nhưng nó chất chứa cả một tấm lòng nghĩa
ân.
Cả trường cũng rộn ràng không khí đón mừng ngày tết nhà giáo từ những ngày trước.
Các lớp tíu tít bận rộn viết viết, vẽ vẽ trang hoàng cho thật đẹp tờ báo tường
chủ đề "Nhớ ơn thầy cô". Ai cũng mong tờ báo của mình đoạt giải nhất
đem vinh dự về cho lớp.
Trong việc chọn bài cho báo tường của lớp, Đoan lãnh nhiệm vụ duyệt chọn bài.
Hương Trầm và Nguyệt Quế thay phiên nhau viết bài lên báo vì hai nhỏ đó có nét
chữ đẹp nhất. Khâu trang trí dành cho Tuấn Đăng và Thuận Đức. Vân Anh thì lo
cho mặt tổng quát.
Trong việc chọn bài, Đoan thẳng thắn chọn các bài viết tốt có nội dung hay và nằm
trong chủ đề "Nhớ ơn thầy cô". Vì thế mà cũng có một số bài bị loại.
Dịp này Tuyết "lùn" cũng góp một bài thơ nói về mối tình "cay ớt"
của mình đối với Tín "điệu". Vì vậy mà bài thơ "Tình mùa
đông" của nó bị loại một cái rột vì lạc đề. Nó cay cú Đoan dữ dội, chỉ còn
đợi dịp để "chù" nhỏ cán sự văn cho bỏ ghét chơi.
Ngày tập trung các tờ báo tường về treo tại phòng giáo viên đợi chấm giải, tờ
báo "Về nguồn" của lớp 12C1 được mọi người chú ý nhất bởi vẻ đẹp sắc
sảo, bài vở phong phú và trình bày đầy óc sáng tạo, thẩm mỹ. Nhờ thế tờ "Về
nguồn" đoạt giải nhất báo tường toàn khối lớp mười hai.
Cả lớp vui mừng hớn hở. Thầy Vĩnh nở nang từng khúc ruột về thành tích báo chí
của lớp. Các thầy cô khác cũng thật sự ngạc nhiên và phấn khởi trước thắng lợi
xuất sắc của lớp nổi tiếng quậy nhất khối từ trước đến giờ.
Tờ báo tường mừng "Tết nhà giáo" được chấm trước ngày lễ chính thức
đúng một tuần lễ.
Niềm vui "ẵm" giải nhất vừa tạm lắng xuống trong lòng các học sinh lớp
12C1 thì ngày 20/11 lại đến. Vân Anh gom góp quỹ lớp mua hơn chục cái hoa hồng
nhỏ để cài áo các thầy cô.
Lễ cài hoa trên áo các thầy cô được tổ chức toàn trường dưới sân cờ. Sau khi về
lớp các thầy cô sẽ được học sinh lớp đó cài hoa thêm cho mình một lần nữa.
Lễ cài hoa dưới sân cờ long trọng bao nhiêu thì ở lớp lại càng cảm động bấy
nhiêu.
Khi tiếng trống chuyển tiết vang lên, giáo viên bước vào nghiêm trang chào cả lớp.
Ba bạn đại diện lớp bước lên bàn thầy. Lớp phó văn thể kính cẩn ôm trước ngực một
khay đựng những chiếc hoa hồng được làm bằng một loại "vôn" hoặc
"ren" màu hồng nhạt hoặc kết bằng nhung đỏ thắm. Mỗi cái hoa này được
đính ở cuốn một mảnh keo dính. Khi cài lên áo chỉ cần lột bỏ lớp giấy dán láng
mịn bên ngoài, ấn mảnh keo vào ngực áo là xong thao tác cài hoa.
Lớp phó học tập được vinh dự cài hoa lên áo thầy trong lúc lớp trưởng thay mặt
cả lớp chúc thầy cô và bày tỏ lòng biết ơn thầy. Lớp chăm chú lắng nghe và yên
lặng để cùng bày tỏ niềm thành kính tri ân của học trò đối với thầy. Sau đó thầy
nói lời cảm ơn cả lớp và niềm mong mỏi hy vọng của thầy về sự thành đạt của học
trò.
Tinh thần "tôn sư trọng đạo" của người Việt Nam được thể hiện rõ rệt
nhất trong ngày tết Nhà giáo. Mỗi năm dù chỉ có một lần, nhưng nó nói lên cái nề
nếp đạo đức tốt đẹp của một dân tộc biết trọng đạo làm thầy và tạo cho học trò
một ấn tượng sâu sắc về lòng tri ân của thầy cô. Đó là một nét đẹp truyền thống
đầy kiêu hãnh.
Năm nay, lễ cài hoa lên áo thầy cô của lớp Đoan cũng được tổ chức đầy ấn tượng
như thế.
Hôm đó, lớp cũng có tiết Văn của thầy Vĩnh. Lúc Vân Anh nói lời cảm ơn thầy,
lòng Đoan rộn lên một niềm cảm xúc.
Đó vừa là một tình cảm biết ơn vừa là một niềm yêu kính vô bờ và cả một sự ngưỡng
mộ sâu sắc về tài lãnh đạo lớp của thầy nhất là giọng giảng bài đầy lôi cuốn, hấp
dẫn người nghe!
Hôm nay thầy Vĩnh trông thật nhã trong bộ áo sơ mi trắng và quần xám nhẹ,
cravate sẫm màu hơn trông thấy thật khả kính. Dù ăn mặc nghiêm chỉnh thế nhưng
dáng điệu thầy rất thoải mái. Thầy vui hơn mọi ngày, nhất là từ khi lớp đoạt giải
nhất báo tường.
Trước niềm vui ngày lễ, niềm hân hoan của học sinh, thầy Vĩnh ưu ái dành riêng
cho lớp mình chủ nhiệm một đặc biệt: thầy tạm ngừng hai tiết học đó để liên
hoan thân mật với lớp. Bởi Vĩnh nghĩ đây là một dịp để anh hiểu thêm về học
sinh của mình.
Sự hưởng ứng nồng nhiệt vang lên. Vĩnh thong thả mở cặp lấy ra bốn bịch kẹo
trái cây bảo Vân Anh chia đều cho các tổ.
Hôm nay cũng có một số bạn lên tặng quà riêng cho thầy.
Ba đứa bạn của Đoan cũng lôi từ trong cặp ra mỗi đứa một hộp nhỏ gói giấy hoa,
thắt nơ thật đẹp.
Nguyệt Quế láu táu nhất:
- Tao tặng thầy cái cravate sọc xám đỏ để thầy được "ngầu" thêm một
tí!
Hương Trầm thè lưỡi trêu:
- Ui da! Tên này "gân nhé"! Cravate chỉ để làm quà cho những kẻ...
yêu nhau mà thôi!
Vân Anh nháy mắt thầm thì:
- Bộ trái tim mi... có vấn đề với thầy rồi hỉ? "Tội" chết nghe em! Thầy
là cha mẹ. Trò là... đệ tử... của thầy. Không được "iêu" bậy bạ.
Nguyệt Quế hơi xanh mặt:
- Hổng dám đâu! - Nó nhỏ giọng. - Tao hổng có "iêu" à nghe!
- Hương Trầm tặng thầy "kí gì" vậy cưng?
- Một hộp "chó có lát" đậu phọng của dì hai tao mới gởi về!
Hai ba cái miệng tắc lưỡi, hít hà:
- Cha! Đã! Chắc là ngon lắm!
- Lớp trưởng, quà của mày là gì? Báo cáo xem.
- Tao đơn giản lắm! Một "quyển sổ bìa đen" có ghi tên cả lớp và một cặp
bút paker thứ... xịn! Hì! Hì!
Tụi nó tíu tít nối đuôi nhau lên bàn thầy trông vừa nghịch ngợm vô tư vừa liếng
thoắng, dễ thương.
Đoan khẽ liếc vào hộc bàn. Đoan cũng có một món quà tặng thầy. Món quà này Đoan
đã chăm chút cả tháng nay, ngày ngày tỉa lá, bắt sâu mong cho nó nở đúng ngày,
thật to, thật đẹp.
Nhưng món quà của Đoan chỉ giúp cho thầy vui một chút. Bởi nó sẽ tàn. Nó không
mãi hiện hữu như chiếc cravate của Nguyệt Quế, quyển sổ lưu niệm của Vân Anh...
Nó chỉ đem đến cho thầy một chút hương thơm tinh khiết, rồi sẽ tàn theo qui luật!
Vậy là tháng sau, năm sau và mãi mãi về sau thầy sẽ chẳng bao giờ nhớ đến món
quà tầm thường của Đoan nữa!
Món quà mà Đoan yêu nhất, nâng niu nhất sẽ không ở mãi cùng thầy... và thầy sẽ
chóng quên Đoan.
Nghĩ đến đó Đoan nghe mắt nặng nặng, cay cay muốn khóc. Đoan trách mình sao khờ
khạo quá! Ai lại đi tặng hoa cho thầy. Dù đó là đóa hoa hồng nhung đỏ thắm tuyệt
đẹp đương độ hàm tiếu mà Đoan đã cất công chăm sóc bấy lâu. Đây là ba bông hoa
đầu tiên nơi góc vườn nhỏ xíu của Đoan và Đoan "cưng" nó hơn cả con
Mimi nũng nịu của Đoan ở nhà.
Sáng nay trước khi cắt nó, Đoan đã ngắm nó thật lâu và bảo với ba đóa hoa hồng
hàm tiếu rằng:
- Chị cưng mi nhất, nhưng ngày mai Tết thầy cô giáo, chị chỉ có cưng là quý nhất
để làm quà tặng thầy Vĩnh mà thôi! Hãy tỏa hương thơm khắp phòng thầy Vĩnh nhé!
Đoan cắt nó rời khỏi chậu và hôn nó thật lâu trước khi bọc nó cẩn thận trong một
tờ giấy kính trong suốt tựa pha lê.
Ba đóa hồng nhung thoang thoảng đưa hương trong không khí rộn ràng náo nhiệt của
ngày Tết thầy cô giáo, Đoan chưa dám đem lên liền vì tự thấy nó thấp kém, đơn
sơ hơn bất cứ một món quà nào.
Đoan sợ ba con nhỏ bạn kia sẽ chế giễu vì hoa hồng tầm thường quá! Đoan lại ngại
bạn bè chung quanh khám phá ra nó bởi thỉnh thoảng nó lại tỏa hương thơm nhè nhẹ.
Sau hết, Đoan sợ thầy Vĩnh chê món quà của mình, nên Đoan ngập ngừng... Rồi, cuối
cùng quyết định sẽ bí mật mang nó về nhà!
Đoan lại len lén nhìn vào hộc bàn lần nữa và khẽ thò tay đẩy nó xích vào trong
một tí. Nhưng Đoan vội rụt tay lại vì bị một cái gai nhọn đâm vào tay suýt chảy
máu. Đoan nắn ngón tay đau ngẫm nghĩ "Trời sinh hoa hồng đẹp nhưng lại
sinh ra những cái gai ấy làm gì?"
Tặng quà cho thầy Vĩnh xong, Vân Anh, Nguyệt Quế, Hương Trầm tíu tít về chỗ.
Lúc này chúng mới nhớ ra đã quên rủ Đoan lên tặng quà một lượt. Tụi nó rà lại
bên Đoan:
- Ê! Lên tặng quà cho thầy đi nhỏ!
- Mày tặng ông thầy mình cái gì vậy?
Đoan lắc đầu không nói:
- Con nhỏ này lạ ghê! Hôm nay vui muốn "khùng" mà lại buồn hiu hà!
Vân Anh "được" nhất. Nó an ủi Đoan:
- Có thiếu gì đứa không tặng quà cho thầy chứ có phải mình mày đâu mà buồn!
Thôi, quẳng cái "sầu, úa" của mày đi, cười lên xem nào!
Nhưng ngón tay vẫn còn đau, lại sợ ba đóa hồng héo rũ, Đoan cười như mếu!
Ba đứa "bấm" nhau, ra hiệu về chỗ.
Đoan hơi yên tâm một chút, chắc chắn ba đứa nó không biết Đoan có chuẩn bị quà
cho thầy Vĩnh. Nếu chúng biết Đoan tặng hoa cho thầy, chúng sẽ nghĩ sao?
Bỗng Đoan thấy mình ngốc tợn khi quyết định hái ba đóa hoa hồng đẹp nhất, đáng
cưng nhất đem tặng thầy. Bởi vì dù có đẹp đến đâu đi nữa, nó cũng tàn phai...
Lớp bắt đầu màn phỏng vấn tự do và đòi thầy kể chuyện.
- Thầy kể chuyện đi thầy!
- Chuyện vui mà nghe gì! Kể chuyện ma nghe đã hơn thầy!
- Thế kỷ 21 rồi mà còn ma với quỷ! Kể chuyện... tình yêu đi thầy!
Vĩnh cười xòa, thả một bước "dọ dẫm":
- Lớp này có em nào biết yêu chưa mà bày đặt hỏi chuyện... lăng nhăng.
- Em chưa biết yêu thầy!
- Em mới hơi... biết biết... hà thầy!
- Lớp này có vài cặp biết yêu rồi đó thầy!
Vĩnh cười hóm hỉnh:
- "Bật mí" tí xem nào!
Bọn quỷ lắc đầu quầy quậy:
- Không dám đâu, thầy ơi!
- Thầy né hoài, nói đi thầy!
Vĩnh mắng yêu học sinh:
- Lớp hôm nay lộn xộn quá! Nhưng thôi, để chìu ý các em một lần, thầy tạm mượn
thơ của một số thi sĩ "giảng nghĩa" cho các em biết tình yêu là gì
nhé!
- Xa hô! Hoan hô thầy!
Thầy Vĩnh cười tủm tỉm và đợi lớp lắng dịu một chốc mới thủng thỉnh đọc:
- "Làm sao cắt nghĩa được tình yêu?
Có nghĩa gì đâu mỗi buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu"...
Lớp vỗ tay hoan nghênh đoạn thơ "cắt nghĩa tình yêu" mà Vĩnh vừa đọc
dữ dội. Một thằng lên giọng khuyến khích:
- Hay quá! Còn bài nào nữa đọc đi thầy!
Vĩnh tằng hắng chuẩn bị giọng nghiêm trang. Anh nghiêng nghiêng mắt ngó đám học
trò.
- "Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều"
- Suỵt! Thầy bảo mình "làm thinh" kìa!
Tuyết "lùn" xí xọn chọc:
- "Làm thinh" chi vậy thầy?
Vĩnh làm ra vẻ bí mật:
- "Để nghe dưới đáy nước hồ reo"...
- Cha... a... a...!
- Im! Để nghe, mày!
- "Để nghe tơ liễu rung trong gió
Và để nghe trời giảng nghĩa yêu!"
Đám con trai hứng chí reo hò vỗ tay tán thưởng muốn bể lớp và không hẹn mà cùng
hát:
- Dô! Dô! Dô! Hà lề, hà lế, hà lê! Ghê! Ghê! Ghê! Hà lề, hà lế, ha lê!
Vĩnh cũng vui lây với đám học trò. Thường ngày lên lớp chúng đã quen với phong
cách nghiêm trang của thầy. Hôm nay được dịp chúng tha hồ la hét bể trường rồi
mai lại tiếp tục "xếp ve". Bởi thế Vĩnh thấy không cần ổn định lớp,
thả cho chúng "loạn chiêu" một bữa.
- Thầy ơi, thầy có người yêu chưa thầy? - Có thằng còn cắc cớ hỏi.
- Hồi đó tới giờ... thầy có... yêu ai chưa thầy?
- Còn thầy, thầy quan niệm tình yêu là gì? - Hạnh "xù" đưa tay lên hỏi
trắng trợn.
Vĩnh làm bộ nhún vai:
- Tôi ấy à! - Vĩnh làm ra vẻ suy nghĩ. - "Yêu là chết trong lòng một
ít. Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu..."
Hương Trầm so vai le lưỡi:
- Sao kỳ vậy thầy!
Vĩnh thấy muốn trêu bọn chúng một phút cho vui bèn giả ngộ:
- Sao hôm nay các em "ác" thế, cứ muốn "bắt nạt" thầy mãi?
Nếu thầy chưa hề biết yêu ai thì nói thế nào cho các em hiểu được tình yêu nhỉ!
Vĩnh ngước mắt nhìn xuống bàn Đoan. Cô bé đang say sưa lắng nghe anh nói. Mắt
Đoan nhìn anh trông thật ấm áp nồng nàn.
Bắt gặp tia nhìn của thầy, Đoan luống cuống quay đi phía khác, hai má đỏ bừng.
Bất giác, Vĩnh tưởng chừng như nhìn thấy "bé Nu" hiều hậu của anh
ngày nào. Chợt một niềm thương nhớ cô em gái lai láng trào dâng...
Vĩnh im lặng nhìn ra cửa sổ. Nơi đó chỉ có nắng gió vô tư và một nhánh phượng gầy
nghiêng mình nhìn vào lớp học. Không dưng Vĩnh nghe lòng chợt bâng khuâng và có
chút gì xao xuyến.
Đám học trò không khỏi ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi đột ngột của thầy. Chẳng
ai biết điều gì đã xảy ra trong lòng ông thầy trẻ, khiến thầy từ trạng thái vui
như tết bỗng chốc u buồn như vướng vất sầu tư?!
Tuy vậy, Vĩnh vẫn nghe rất rõ lời bọn nhỏ thì thào hỏi nhau:
- Tụi mình làm thầy buồn rồi kìa!
- Chắc... thầy nhớ người... "i...ê...u" quá!
- Tại... tao nghe có lần chị tao nói, đang vui ì xèo mà tự nhiên lặng câm như
thóc... thì đích thị "nhơ sắc nhớ" người "yêu quấu" đấy!
Vĩnh chợt tỉnh người. Anh không khỏi buồn cười lũ học trò vô tư của anh. Nếu
chúng biết trái tim thầy của chúng hãy còn "trống vắng", chỉ mới
vương vương chút xíu tơ trời, liệu chúng có tin chăng?
Vĩnh bật cười thành tiếng rồi âu yếu hỏi học trò:
- Sao, các em còn thắc mắc gì nữa không nào?
Tuyết "lùn" nhõng nhẽo:
- Dạ, thầy chưa nói quan niệm tình yêu của thầy cho chúng em nghe.
Hương Trầm "khều" Vân Anh nói nhỏ:
- Chà! Không biết hỏi kỹ "quan niệm tình yêu" của thầy để làm chi vậy
cà?
Vĩnh nhìn cả thảy học trò lần nữa:
- Thôi được rồi, các em yên lặng đi, thầy sẽ nói cho các em nghe để các em có
những suy nghĩ chín chắn hơn trong tình yêu, tránh lối sống buông thả, xốc nổi
của lớp thanh niên thời đại mới!
Nhìn lớp một hồi lâu, Vĩnh tiếp:
- Các em nghe để có chút kinh nghiệm cho bản thân. Nhất là để sống cho đúng đắn,
làm cho tình yêu ngày càng đẹp thêm, chứ đừng biến nó thành một niềm hối tiếc,
một sự lỡ lầm tai hại!
Vĩnh đứng tì tay lên bàn giáo viên, nhìn thân ái tất cả học trò. Anh chậm rãi
nói:
- Theo thầy nghĩ, tình yêu là một thứ tình cảm trong sạch, tinh khiết xuất phát
từ trái tim của hai người khác phái ở mức độ mãnh liệt, chín mùi. Tình yêu có
khi rất đẹp, rất thơ, có khi là một thứ trái đắng! Nó được ví như một ngọn sóng
trào dâng thành một thứ tình cảm lãng mạn... Bởi thế trong tình yêu thường có sự
"mù quáng" vì hai kẻ yêu nhau thường quá say sưa với chất "mật
ngọt" nên đôi khi dễ... buông thả. Cũng lắm khi những kẻ yêu nhau thường
chỉ thấy những cái đẹp của người mình yêu mà không hề thấy những điểm yếu, điểm
xấu... Trên phương diện này, tình yêu cũng mang chất mù quáng, khó ưa... - Vĩnh
cười hồn nhiên để giảm bớt tính căng thẳng trong câu nói của anh.
Vĩnh thấy học trò của anh hôm nay ngoan hơn mọi ngày rất nhiều. Chẳng qua hôm
nay chúng được "thầy đãi" một đề tài hấp dẫn nên chúng hầu như
"bất động" vì quá say sưa.
Vĩnh nói tiếp:
- Vì vậy người ta cũng quan niệm "yêu nghĩa là cho, là dâng hiến tất cả
trái tim, tấm lòng cho người mình yêu..."
- Nói chung, thầy chỉ diễn giải nó trên một phương diện ngữ nghĩa hạn hẹp ở một
chừng mực ngôn ngữ, đủ để các em nắm bắt, tạm có nhận thức ban đầu về ý nghĩa của
tình yêu, để các em biết đắn đo suy nghĩ và cân nhắc trong hành động. Không bị
"thần tình ái" "dụ khị" dễ dàng. - Vĩnh cười tinh nghịch.
- Hiện tại, thầy thấy các em cần phải "học, học nữa, học mãi" để tạo
cho mình một sự nghiệp, một tương lai vững chắc. Sau đó, các em mới có quyền
"được yêu đương thỏa thích"! Từ đó, theo tuổi đời, tình yêu sẽ dẫn đến
hôn nhân vững chắc nhất. Bởi vì lúc ấy, các em đã có những suy nghĩ chín chắn,
vững vàng.
Vĩnh ngừng nói, nhìn bao quát lớp. Không khí yên lặng bao trùm. Tất cả đều chăm
chú lắng tai nghe. "Bé Nu" của anh chàng chắc cũng đang lắng nghe anh
nói bằng tất cả tấm lòng. Vĩnh chỉ nghĩ thế chứ không hề dám nhìn "bé
Nu". Bởi anh sợ sẽ gieo vào lòng bất cứ một học sinh nào của anh vượt giới
hạn của nghĩa thầy trò.
Trước mắt anh, học trò của anh hãy còn vô tư lắm. Chúng thảy đều đáng yêu, đáng
mến như cô em gái của anh thôi. Vĩnh gấp sổ sách lại cho ngay ngắn rồi nhìn đồng
hồ, còn không hơn năm phút nữa là hết tiết. Vĩnh cảm ơn chung cả lớp đã dành
cho anh những tình cảm quý báu trong ngày Tết nhà giáo. Và anh mong không riêng
gì ngày 20 tháng 11, mà từ đây lớp sẽ chăm học hơn để tất cả đều tốt nghiệp và
cùng thi đậu vào đại học.
Đó là niềm vui to lớn nhất của một người thầy hết mực yêu thương trò. Một tình
yêu cao cả của một đời thầy tận tụy, sống và làm việc theo đúng phương châm
"Tất cả vì học sinh thân yêu"...
Trống hết tiết đổ dồn. Vĩnh rời lớp với những bước chân vui và một tâm trạng vô
cùng thoải mái.
Trời xanh cao thật đẹp, và cả nắng nữa Vĩnh thấy cũng thật dễ thương...
Chương 10
Đoan cắm ba đóa hồng nhung vào chiếc bình pha lê trong vắt để
bên thành cửa sổ. Nơi đây nó sẽ hứng sương đêm và nắng gió để làm đẹp thêm cho
phòng học của Đoan ít lâu nữa. Khi nó sắp tàn, Đoan sẽ ép khô nó để ghi nhớ một
ngày trái tim Đoan có những rung động đầu đời...
Ba bông hoa đã thôi héo rũ, trở lại vẻ e ấp xinh tươi. Ba đóa hàm tiếu còn chúm
chím, các cánh mịn màng khẽ chúm lại như đôi môi nho nhỏ tuyệt xinh của những
người con gái đẹp.
Đoan ngắm nó say sưa ở các góc độ khác nhau vẫn thấy nó đẹp làm nao lòng. Hương
thơm của nó phảng phất nhẹ lan tỏa trong không khí phòng học cho Đoan cảm giác
say say như uống phải một tí rượu nhẹ.
Nó quá đẹp khiến người ta phải tỏ lòng mong muốn được áp má lên các cánh mịn êm
như một loại gấm nhung tuyệt hảo. Nó khiến người ta phải ngẩn ngơ hồn trước vẻ
đẹp kiêu sa lộng lẫy, khiến người ta muốn nâng nó lên môi hôn và tận hưởng
hương thơm nồng nàn đến độ ngất ngây.
Nhưng tiếc thay, người ngắm nó, thưởng thức vẻ đẹp của nó lại không phải là người
Đoan mơ tưởng.
Lẽ ra giờ này những đóa hồng xinh xắn kia phải ở trên bàn học của thầy Vĩnh, phải
tỏa hương cho thầy say đắm, phải phô sắc cho thầy ngẩn ngơ. Nó phải làm cho
không gian quanh thầy rực rỡ hơn, phòng làm việc của thầy thơm ngát hơn.
Đoan muốn những hương thơm và sắc đẹp kia thay vì ở bên Đoan, nó phải ở cùng thầy.
Người được thưởng thức hương thơm, vẻ đẹp của nó phải là thầy mà thôi!
Nhưng sao nó lại trở về với chủ? Đoan đưa tay bưng cằm rồi xụ mặt. Chưa bao giờ
Đoan thấy tự ghét mình như bây giờ. Đoan tự hỏi không biết tính nhút nhát cố hữu
bao giờ mới rời khỏi cá tính của Đoan?!
Chợt Đoan quay ra giận... lây thầy. Chỉ cần một câu của thầy hỏi thăm
"Đoan có quà gì cho thầy không" là Đoan sẽ chẳng ngại ngùng mang nó
lên bàn thầy ngay.
Thầy phải hiểu rằng đó là vật quí nhất của Đoan và chỉ có món quà của Đoan mới
xứng đáng nhất, có giá trị tinh thần nhất so với các món quà khác!
Mỗi lần học giờ thầy Vĩnh, thấy thầy, Đoan lại nhớ đến mấy bông hoa. Lời thơ của
thầy như gió, như mây, quyện vào những đóa hồng nhung trong trí Đoan. Đoan nhìn
thầy cứ tưởng như đang ngắm mấy đóa hoa hồng. Thầy giảng bài Đoan cứ ngỡ thầy
đang trò chuyện cùng Đoan.
Đôi lúc Đoan lại bắt gặp thầy nhìn Đoan rất lâu, không biết lúc đó thầy nghĩ
gì?
Trong đêm, Đoan độc thoại với những đóa hồng tưởng như được cùng thầy trò chuyện.
Thầy gần Đoan trong giờ học nhưng cũng thật xa vời như cánh bướm nhung huyền
bên cửa lớp.
Thầy có mặt lúc Đoan học bài, lúc Đoan thơ thẩn trong sân và cả trong giấc mơ của
Đoan.
Đoan vò một ngọn cỏ trong tay tự hỏi:
- "Người đâu gặp gỡ làm chi...?
Trăm năm biết có duyên gì hay không?"
Ai bảo thầy đến dạy lớp Đoan làm gì? Ai xui thầy có giọng thơ quá tuyệt? Giá mà
Đoan đừng có quá nhiều cảm xúc để đến nỗi, với Đoan cái gì cũng đẹp, cũng thơ,
hồn Đoan dễ rung động bởi một cánh bướm, một hạt mưa, hay cả những câu thơ tuyệt
mỹ...
Ai bảo thầy có tiếng thơ mượt mà lưu luyến để cho Đoan cứ trôi nổi bồng bềnh
như thuyền trên biển...
"Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai
Sông xa từng lớp, lớp sông dài...
Mắt kia em có sầu cô quạnh
Một chớm thu về, một sớm mai?..."
Thầy trích dẫn thơ tình yêu cho cả lớp nghe hay chỉ giảng cho một mình Đoan
nghe? Những lần vui cười, thầy cười với tất cả hay chỉ gởi Đoan nụ cười đó?
Đoan đã rất nhiều lần tự hỏi mình như thế rồi trầm ngâm, xao xuyến bâng
khuâng... một mình.
Hôm qua Đoan nghe rất rõ Hương Trầm và Nguyệt Quế nói chuyện với nhau dù rất khẽ:
- Nhỏ Đoan lúc này làm sao ấy? Ngẩn ngơ xa vắng như ở trên mây?!
- Tao cũng thấy vậy! Dường như nó ít nói chuyện với bọn mình hơn lúc trước. Dạo
này nó học hơi kém hơn hồi đầu năm mày ạ!
Giờ chơi Đoan thường tìm một góc bàn vắng hay một thảm cỏ xanh khuất lối đi, ngồi
một mình. Bình thường vốn không thích ồn ào, càng ngày Đoan lại càng trầm tư xa
vắng.
Ba đóa hồng đã được ép khô gắn vào một bìa sơ mi trắng cắt tỉa rất đẹp. Một mặt
có giấy kính trong suốt có thể nhìn rõ nhánh hoa khô từ phía bên ngoài. Dưới
cành hoa là một dòng chữ bay bướm viết rất nhỏ như không muốn cho người khác đọc:
"...Về thầy L.P.V 20/11".
Nhánh hoa khô được đặt trong một phong bì luôn theo Đoan vào lớp. Có những giờ
chơi ngồi một mình trong lớp, Đoan lại giở nó ra xem.
Bà Mai phê sổ liên lạc cho con gái đã phát hiện trong việc học có phần "tuột
dốc" của Đoan. Bà định một ngày rỗi việc sẽ tìm gặp ba đứa bạn thân của
con hỏi han chuyện học hành của nó.
Bà làm việc ở một bệnh viện lớn trong thành phố nên thường vắng mặt suốt tám tiếng
đồng hồ mỗi ngày. Thỉnh thoảng lại gặp ca đêm nên hai mẹ con ít gặp nhau.
Tuy thế, bà vẫn tin tưởng thành tích học tập của Đoan. Bởi từ nhỏ chị em Đoan
đã có một sức tự lực học tập rất tốt.
Tính ra ông Tâm đã bỏ mẹ con bà từ ngày bé Mẫn, em gái Đoan lên ba mà đi theo một
tiếng gọi khác của ái tình. Từ đó một mình bà Mai tần tảo nuôi hai con ăn học bằng
đồng lương chắt mót của một công nhân viên ngành y. Dù vậy bà Mai cũng thấy an
lòng vì Đoan, Mẫn rất ngoan và học tốt.
Năm nay Đoan lại phải thi tốt nghiệp. Bà tự nhủ phải hỏi gấp Vân Anh.
Buổi học sáng nay, Đoan bị một cơn đau bụng muốn rụng rời. Đoan nhớ cơn đau này
đã xuất hiện một lần, cách đây không lâu và không "ầm ĩ" nên Đoan
không quan tâm. Không ngờ hôm nay nó lại bộc phát dữ dội. Đau đến nỗi đứng
không muốn vững và cứ phải cong người lại. Nó xuất phát từ phần bụng bên hông
phải, chếch rốn một chút. Nó mãnh liệt như một cơn bão làm Đoan hoa cả mắt, người
xuất mồ hôi và bủn rủn chân tay.
Nó đến từng cơn một, nhồi ép cơ bụng Đoan làm thành một cơn đau khủng khiếp hất
Đoan gục xuống bàn.
Lớp học náo động, nhốn nháo, xôn xao. Đoan không biết gì nữa, chỉ thấy mắt tối
đen, cơ thể đau như bị ai dần vì cơn đau lan tỏa khắp người. Trong cơn hoảng loạn,
Đoan mơ hồ ngửi thấy mùi dầu gió nồng cay. Bạn bè xúm lại xoa dầu, giựt gió vẫn
không cắt được cơn đau xé ruột.
Cô Vân dạy sử cuống quít gọi Vân Anh và Nguyệt Quế đưa Đoan xuống phòng y tế của
trường.
Tại đây cô y tá cho biết Đoan bị viêm ruột thừa cấp tính. Cô tức tốc gọi xe chở
Đoan đến bệnh viện.
Qua siêu âm, đúng là Đoan bị viêm ruột thừa. Bác sĩ quyết định mổ ngay hôm đó.
Nhà trường đã báo tin cho bà Mai biết. Tiết cuối, Vân Anh lật đật soạn tập vở của
Đoan mang về nhà giúp và phân công hai chép bài giúp Đoan.
Trong lúc xốc lại chồng vở bỏ vào cặp, thình lình một phong bì không dán rơi xuống
đất. Vân Anh nhặt lên. Một nhánh hoa hồng ép khô rơi ra ngoài. Thì ra đó là một
loại "carte postable" tự làm bằng hoa khô. Nguyệt Quế tò mò:
- Ai tặng nó ba đóa hồng khô?
- Không lẽ Tín "điệu".
Ba đứa chụm đầu vào nhau, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy dòng chữ của Đoan ghi
bên dưới... "...về thầy L.P.V 20/11".
Cả ba nhìn nhau ngỡ ngàng. Dù không ai nói với ai lời nào nhưng trong "hộp
nhớ" mỗi đứa đều nhận ra rất rõ cảnh ngày Tết nhà giáo... Đoan ngồi buồn
hiu nơi bàn học...
Ba đứa cùng nhìn nhau ngầm hiểu...
Chương 11
Đoan mở mắt choàng tỉnh, không khỏi ngạc nhiên thấy mình nằm
giữa một nơi hoàn toàn xa lạ. Đó là lúc chất thuốc mê đã hết tác dụng.
Cô bé chớp mắt, định thần nhìn kỹ mọi vật chung quanh. Căn phòng rộng lớn mang
toàn một màu trắng lạnh buồn. Trong không khí nồng nặc mùi ê te đặc trưng của bệnh
viện.
Đoan đang nằm trên một chiếc giường nệm trải grap trắng toát. Trong phòng cũng
còn nhiều chiếc giường như thế có người nằm và có chiếc còn trống. Tường và trần
đều sơn màu trắng đục. Hàng đèn néon tỏa ánh sáng khắp phòng không có chiếc quạt
máy nào ở trên trần. Nhưng không khí bên trong phòng vẫn mát lạnh. Dần dần Đoan
nhận biết mình đang nằm trong phòng lạnh của một bệnh viện. Tuy nhiên Đoan vẫn
chưa hiểu vì sao mình có mặt ở nơi này. Chất thuốc mê làm đầu óc bệnh nhân
"mụ mỵ" đi khi còn chút ảnh hưởng của nó trên cơ thể. Chai dịch truyền
treo trên một giá cao đang nhỏ từng giọt chậm đều vào một ống dây nylon trong
suốt, thông qua một cái kim to xuyên vào cánh tay cô bé và nơi bụng phải hãy
còn đau âm ỉ.
Đoan lờ mờ nhớ lại cơn đau tái người trong giờ học, được đưa cấp tốc vào bệnh
viện. Bác sĩ khám bệnh báo Đoan bị viêm ruột thừa phải mổ...
Đoan muốn xoay người một tí cho dễ chịu hơn. Nhưng không dám nhúc nhích cánh
tay đang truyền dịch. Đoan lo lắng, không biết ở nhà mẹ và em Mẫn có hay Đoan nằm
viện không? Giờ này không thấy ai là người thân có mặt bên mình, Đoan bỗng thấy
tủi thân.
Bỗng cửa phòng xịch mở, một cô y tá nhanh nhẹn đến bên giường Đoan khẽ reo lên:
- A, em đã tỉnh rồi! Mẹ em nãy giờ ở đây. Nhưng em chưa tỉnh nên chị ấy về để sắp
xếp chuyện nhà. Chai dịch truyền còn tí nữa là hết rồi đó, em có thấy đỡ chưa?
Đoan nói thật nhỏ vì hãy còn yếu lắm.
- Em... khát... nước!
Cô y tá nhanh nhẹn đến bên chiếc tủ cá nhân ở mỗi giưng bệnh, bưng đến cho Đoan
một tách sữa nhỏ còn ấm. Cô bảo:
- Em uống sữa nhé! Chị Mai có khuấy sẵn đấy!
Cô y tá đút cho Đoan vài muỗng sữa. Đoan còn mệt nên không uống được nhiều. Trước
khi ra khỏi phòng, cô y tá căn dặn.
- Em mới mổ nên còn ở phòng lạnh. Ở phòng lạnh không cho người ngoài vào nuôi
nên em không gặp được người nhà đâu. Thỉnh thoảng chị Mai sẽ vào thăm em. Bây
giờ, em cứ yên tâm ngủ đi cho khỏe nào!
Cô kéo mền đắp lên ngực Đoan rồi rút chiếc kim truyền dịch ra khỏi cánh tay
Đoan.
Đoan nhắm mắt lại cố ngủ thêm tí nữa nhưng Đoan thấy khó ngủ vô cùng.
Tiếng máy lạnh chạy xè xè một âm điệu buồn bã cô đơn. Phòng lạnh thật yên lặng.
Vài cô y tá đi lại nhẹ nhàng không hề gây một tiếng động nhỏ.
Đoan nhớ tới mẹ và em Mẫn. Mẹ thì có thể vào thăm Đoan được bất cứ lúc nào vì mẹ
là y sĩ ở bệnh viện khoa nhi kế bên. Nhưng còn Mẫn, con bé lớp mười nghịch ngợm,
tính khí như con trai, không biết nó có cảm thấy buồn khi Đoan nằm viện hay
không?
Nhớ một lần Mẫn bị mẹ đét cho ba roi vào mông vì tội leo nóc nhà hái mận cho
Đoan ăn, Đoan thấy thương nó vô cùng, cây mận trắng đặc ruột, cắn vào một miếng
nước ngập ngọt tới răng vừa xốp vừa giòn. Mẹ không cho chị em Đoan trèo hái vì
nó rất cao. Khi hái phải trèo lên nóc nhà rất nguy hiểm. Vậy mà con nhóc Mẫn đã
dám mang vớ vào chân leo lên mái tôn giữa trưa nắng muốn phỏng chân hái xuống một
"bụng" mận. Hai chị em "chén" một bữa no nê và con nhóc phải
lãnh một trận đòn đáng nhớ...
Hết nghĩ tới em, Đoan lại nhớ đến bạn bè, lớp học. Bỗng Đoan nhớ đến ba đóa hồng
khô. Hôm Đoan bệnh bất ngờ không biết nó có bị "bật mí" không. Đoan
mong gặp Mẫn để hỏi xem ai đem cặp về cho Đoan và nhất là muốn Mẫn đem cặp đến
bệnh viện cho Đoan tức khắc. Vì đối với Đoan đó là một vật "tuyệt mật"
chỉ có mình Đoan biết mà thôi!
Đoan thấy lo lắng cho ba đóa hồng khô, muốn về nhà ngay để giữ bí mật tuyệt đối
cho món quà không gửi. Một tình yêu đơn phương tuyệt đẹp không muốn "phơi
bày ra ánh sáng"...
Nhắc đến ba đóa hồng, Đoan càng nhớ thầy Vĩnh thiết tha.
Chợt cửa phòng lạnh hé mở, bà Mai tất tả đến bên giường bệnh của con.
- Sao, khỏe không con? Con làm mẹ lo quá chừng.
Bà vuốt tóc Đoan rồi lấy khăn ướt lau mặt cho Đoan. Đoan muốn ôm cổ mẹ nũng nịu
như mọi ngày. Nhưng mọi cử động, Đoan lại nghe đau nên đành phải nằm yên.
- Con bị viêm ruột thừa cấp tính phải mổ liền. Rất may lúc con lên phòng mổ, mẹ
đã gởi con cho bác sĩ Tuấn. Mẹ vừa gặp lại bác ấy, bác bảo ca mổ của con rất tốt.
Con cứ yên tâm.
Vẫn nhớ đến ba đóa hồng khô, Đoan liếm đôi môi khô héo, hỏi bà Mai:
- Mẹ à, hôm đó ai đem cặp vở về nhà cho con?
- Vân Anh con à! Ba đứa tụi nó thay phiên nhau chép bài giúp con đó!
Nghe nói Vân Anh, Đoan cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên Đoan vẫn mong được gặp bạn
bè. Đoan thủ thỉ:
- Chừng nào con mới được ra khỏi phòng lạnh?
- Đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Trưa mai con sẽ được ra phòng ngoài. Nằm lại
khoảng một tuần rồi về. Con đừng lo lắng gì cả. Em Mẫn đòi vào thăm con đó.
- Ngày mai, mẹ bảo Mẫn đem cặp vào cho con nhé!
Bà Mai tươi cười vuốt má con gái:
- Cứ yên tâm dưỡng bệnh đi cô! Hết bệnh mới học được chứ!
- Con nhớ lớp lắm! Con cũng sắp thi học kỳ một rồi mẹ ạ!
- Thôi được, mai mẹ sẽ gọi em mang cặp vở vào cho con. Con uống sữa tiếp đi rồi
ngủ.
Bà Mai cho Đoan uống hết tách sữa, dặn dò con thêm ít điều. Sau đó bà gởi Đoan
cho bác sĩ trực rồi mới trở ra.
Bên ngoài có lẽ là đêm. Đoan nhớ không ít bạn bè, nhớ bọn Vân Anh, nhớ người
thân, nhớ cả thầy Vĩnh. Không biết cho đến hôm nay thầy có hay Đoan nằm viện
chưa nhỉ? Nếu biết, sao thầy không vào thăm Đoan? Và ba đóa hồng khô cầu mong
cho đừng ai khám phá ra nó...
Chương 12
Thấm thoát Đoan ra phòng lạnh đã được ba ngày. Ngày nào Vân
Anh, Nguyệt Quế, Hương Trầm cũng đến thăm Đoan. Chúng kể chuyện lớp, chuyện
Quang "quậy" nện Tín "điệu" một cú ra trò bởi vì Tín
"điệu" mà Tuyết "lùn" không hề ngó ngàng gì đến nó; chuyện
thầy Vĩnh phạt lớp suốt hai tiết không thèm dạy về vụ "tình tay ba" của
Quang, Tuyết, Tín đã làm ảnh hưởng đến thi đua của lớp vì Quang "quậy"
đã nện Tín "điệu" ở giữa sân trường.
Ngày nào không gặp bọn Vân Anh, Đoan buồn lắm cứ ngóng ra ngoài cửa phòng chờ đợi
những tiếng chân quen thuộc của chúng.
Hôm qua, Hương Trầm đưa một số bạn ở lớp vào thăm Đoan. Lần này có cả Tín
"điệu", Tuyết "lùn" và mấy "ông thần" xóm nhà lá...
Đoan vui mừng vì Tín đã không còn nhìn Đoan bằng đôi mắt chất chứa nỗi "u
tình" nữa. Thái độ của Tín cũng trong sáng hơn, có lẽ nó đã lãng quên chuyện
bức thư tỏ tình của nó gởi cho Đoan hôm nào. Hay tiến bộ hơn, Tín đã biết trái
tim Đoan không cùng một nhịp điệu với nó rồi chăng?! Tuyết "lùn" có vẻ
hợp với nó hơn. Đoan nghĩ thế và mong Tín đừng nghĩ tới Đoan nữa...
Khi bạn bè ra về hết, Đoan lại trở về với trạng thái cô đơn. Người Đoan vẫn hằng
mong cũng chưa thấy đến thăm Đoan.
Hôm qua, Vân Anh có nói với Đoan rằng thầy chủ nhiệm có hỏi thăm Đoan và chúc
Đoan mau bình phục. Thế rồi thôi, Đoan không nghe Vân Anh nói thêm câu nào nữa
về thầy Vĩnh.
Mẫn đã mang cặp đến bệnh viện cho Đoan. Tất nhiên Đoan chỉ cần tìm gặp được điều
"bí mật" của mình nằm trong ấy.
Thấy nó vẫn còn nằm im trong ngăn cặp. Đoan thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi ngày, Đoan lại mang nó ra ngắm nghía, trò chuyện thầm thì với nó khi mọi
người đã ra về cả. Bây giờ nó đang bình yên trên ngực Đoan, trong quyển sách
văn học lớp 12 Đoan vẫn dùng làm gối để nằm.
Đoan tin tưởng khi món quà yêu thương nằm dưới gối, Đoan sẽ yên tâm hơn, giấc
mơ của Đoan sẽ đẹp hơn và Đoan sẽ luôn gặp người Đoan yêu mến.
Bây giờ Đoan đâm ra thích ngủ. Có khi những giấc ngủ trưa làm cho Đoan bớt đi nỗi
cô đơn và đôi khi dắt Đoan đến gần thầy hơn.
Trưa nay, không có tiết dạy, Vĩnh quyết định đến bệnh viện thăm Đoan. Mấy bữa
nay, anh đã nghe lớp báo cáo Đoan nghỉ học vì nằm viện mổ ruột thừa. Vĩnh cũng
muốn đến thăm Đoan ngay với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp đến thăm học trò
nằm viện. Hơn nữa Vĩnh cũng rất "nóng ruột" khi tưởng tượng "bé
Nu" của anh đang bệnh nặng. Nhưng công việc lớp dồn dập, Vĩnh chưa thể đi
thăm Đoan được. Mấy bữa nay vào lớp, Vĩnh cũng thấy hơi buồn vì thiếu hẳn đôi mắt
to đen của cô em gái. Vĩnh thầm cầu mong cho Đoan chóng bình phục để đi học lại.
Bởi vì không bao lâu nữa là đến thi học kỳ một rồi!
Buổi trưa, bệnh viện êm vắng, Vĩnh tìm được phòng của Đoan không mấy khó. Giờ
này, trong phòng lặng ngắt. Mọi người đang nghỉ trưa. Giường của Đoan nằm bên cửa
sổ trong cùng ở hành lang bên trái. Nơi đây khá mát mẻ vì có một bóng cây trứng
cá to che mát cả một góc sân.
Vĩnh tiến lại từng bước thật khẽ đến bên giường Đoan. Giờ này không có ai ở lại
chăm sóc cô bé. Đoan đang say ngủ. Vĩnh lặng lẽ nhìn gương mặt trắng xanh trong
bình lặng. Mái tóc đen nhánh xõa trên nền gối trắng. Hai tay cô bé đặt lên ngực.
Đôi môi hơi kém hồng hào hơn thường ngày hé mở. Anh nhẹ nhàng đặt gói quà lên
bàn. Đoan vẫn vô tư suy nghĩ không hề hay có người đang đứng bên cửa sổ chờ Đoan
tỉnh dậy.
Vĩnh nhìn nhịp thở phập phồng lên xuống nơi ngực cô bé và cảm thấy yên tâm.
Trong trí Vĩnh cảnh Nu bé nhỏ của anh ngày nào lại vùn vụt trở về. Đôi mắt u buồn
nhìn người anh trai yêu quý mà không nói nên lời khi biết mình sẽ bỏ anh để mãi
mãi đi xa về cõi vĩnh hằng vì căn bệnh ung thư máu hiểm nghèo.
Vĩnh lắc đầu thật mạnh cố xua đi những hình ảnh đau thương đã đọng lại thành kỷ
niệm khó phai mờ về người em gái yêu thương xấu số.
Thấy Đoan vẫn ngủ say, Vĩnh bỏ ra sân một lúc rồi lại quay vào. Thấy Vĩnh chờ
lâu cô gái nằm chung phòng định gọi Đoan dậy. Nhưng Vĩnh ngăn lại để Đoan ngủ
ngon giấc.
Chợt mắt Vĩnh chạm vào quyển sách Văn học lớp 12 đang nằm ngoan ngoãn bên gối
Đoan.
- "Chà, cô bé siêng đáo để, tiết kiệm thời gian quá nhỉ!"
Anh cầm quyển sách lên xem để đốt thì giờ. Tình cờ một vật trong sách rơi ra.
Thì ra đó là một cánh thiệp ép hoa khô.
Vĩnh ngắm nghía thật kỹ ba đóa hồng khô, mỉm cười lẩm bẩm "ba đóa hoa
hồng biểu tượng của một lời tỏ tình!" Anh nhướng mày thích thú khi
tình cờ khám phá một bí mật "A ha, cô bé đã có người yêu!"
Bỗng Vĩnh tò mò nhìn hàng chữ nhỏ xíu ghi bên dưới "Về thầy L.P.V
20/11"... Anh giật mình sửng sốt nhìn ba đóa hồng khô, ngỡ ngàng, trái tim
bắt đầu "loạn nhịp". Bên trong cánh thiệp còn nắn nót bốn dòng thơ:
"Em giấu trong sách vở
Một chút gì hắt hiu
Nhiều khi hồn bỡ ngỡ
Hình như là... tình yêu...!"
Vĩnh nghe cơ hồ trời đất chao nghiêng. Anh không tin vào những điều mình thấy.
Nhưng sự thật vẫn sờ sờ trước mắt. Anh ngơ ngẩn mấy giây rồi một cảm giác vui
sướng vì được yêu dâng lên trong lòng Vĩnh như từng đợt sóng trào...
Vĩnh không biết phải vui hay buồn. Bởi vì lẽ ra, Vĩnh phải để cho trái tim anh
xúc cảm tự nhiên ở buổi ban đầu gặp Đoan ngoài cửa lớp. Nhưng anh đã đặt cương
vị một người thầy lên trên tất cả. Anh đã tự kìm chế tình cảm tự nhiên chân thật
của mình, "lái" nó sang một chiều hướng khác cao thượng hơn, đạo đức
hơn, mà không có điều chi bắt anh phải làm như vậy?!
Nếu anh cứ để tình cảm nẩy nở một cách tự nhiên thì giờ đây Vĩnh sẽ vô cùng
sung sướng khi biết rõ mối tình của Đoan đối với mình.
Thế mà... ngược ngạo thay!
Vĩnh nhẹ nhàng đặt quyển văn trở lại chỗ cũ rồi lặng lẽ ra về.
Anh rời bệnh viện bằng một trái tim xao động, chơi vơi...
Chương 13
Thấm thoát Đoan nghỉ học đã gần một tuần lễ. Vào lớp, vắng
Đoan bộ ba Vân Anh, Nguyệt Quế, Hương Trầm cũng thấy buồn.
Hồi nãy trong tiết văn của thầy Vĩnh, Nguyệt Quế quan sát thầy kỹ lắm. Nó trao
đổi tin thời sự với Vân Anh và Hương Trầm bằng cách thả thư từ bàn trên xuống
bàn dưới rất khéo, rất "sành" mà thầy Vĩnh cũng không tài nào bắt được.
Nếu biết được nội dung của những tờ "thư bướm" đó, thầy Vĩnh sẽ
"mếu" dài dài là cái chắc!
Hôm nay Nguyệt Quế cũng thả "thư bướm" xuống bàn Vân Anh, nội dung
như sau:
- Tụi mày ơi, mấy ngày nay tao để ý thầy mình coi bộ có phần giảng bài
"kém hay" bằng những ngày có "em" Đoan trong lớp. Thầy có vẻ
buồn buồn như "những lá thu bay". Ổng giảng bài mà coi bộ "hồn
lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp" quá chừng!
- Hổng biết thầy có chia động từ "to love" con Đoan hông nữa! Dòm mặt
ổng sao tao nghi ngờ quá! Con Đoan "hớp hồn" thầy mình mất rồi! Híc!
Híc!
- Ôi! Tội nghiệp thầy mình đã biết yêu rồi! "Yêu là chết trong lòng một
ít!" đó thầy ui! Ổng rành thơ Xuân Diệu quá mà sao ổng dám lộn xộn với
tình yêu tụi bây hé?!
- Tụi mày thấy tao "siêu âm" tim ông Vĩnh "oách" hôn? Còn
"điện tâm đồ" cũng cho biết ổng bị "rối loạn nhịp tim cấp
ba" do vi khuẩn "I Love You" tấn công ào ạt. Hì! Hì!
"Tờ bướm" nọ quẳng xuống bàn dưới. Không đầy năm phút sau một "tờ
bướm" khác lập tức được thảy lên bàn trên. Con Nguyệt Quế chộp nhanh lúc
thầy Vĩnh xoay lưng lên bảng. Tờ bướm của Vân Anh và Hương Trầm "phúc
đáp" thế này:
- Hu hu! Bọn tao "zương" ổng thì ít mà thương con Đoan thì nhiều. Bởi
nó đã ngu ngơ, dại dột, mới mấy tuổi đầu mà bày đặt chia động từ đó làm chi cho
rắc rối cuộc đời.
- Ôi! Nhớ ba đóa hồng không gởi của "ẻm" mà hai tao thấy thương
"ẻm". Má ơi! Nếu ông Vĩnh mà biết được ba đóa hồng khô đó là của ổng
thì ổng sẽ ra sao?! Ổng sẽ khủng lên vì được yêu hay ổng sẽ cho con Đoan "ốc
vịt" điểm hạnh kiểm vì cái tội dám yêu thầy!
- Sao nó "ngu" thế? Nó không biết thầy là cha mẹ, thầy là vua, là
Khang Hy đang vi hành... híc! Híc! "Giỡn mặt với Khang Hy thì bị
chém". "Giỡn mặt với thầy thì bị xực xirô". Đùa với ái tình thì
bị viêm ruột thừa thấy bố! Nó khờ lắm. Tụi tao thương nó lắm nhưng không biết
phải "nàm sao" bây giờ?
- Tao với Hương Trầm có làm bài thơ "Bạn nghỉ học" như sau. Mày đọc
coi hay hôn? Đem đăng trong Mực Tím được hôn? Hì! Hì!
"Sáng nay bạn không đến lớp
Trời buồn trở gió heo may
Cành cây sà vào lớp học
Xua đi cái rét hao gầy
Chiếc ghế cô đơn lắm lắm!
Hộc bàn vắng những xôn xao
Khi cô đọc bài cho chép
Thiếu một tiếng bút rì rào..."
(Thẩm Hạ)
- Tái bút: Đọc xong "thư bướm", "thủ tiêu" ngay lập tức. Bỏ
vô họng nuốt cũng được! Miễn sao ổng đừng bắt được là tốt! A.T.
Nãy giờ Vĩnh đã chú ý bàn của Vân Anh và Nguyệt Quế có những cánh tay thoăn thoắt
chuyền lên, thả xuống những tờ giấy nhỏ. Anh dư sức biết "tụi nhóc"
nói chuyện bằng giấy. Nhưng Vĩnh chẳng hề bắt bớ hay rầy rà chúng làm gì. Bởi
vì ai trong tuổi học trò mà nghiêm túc cả đâu?!
Ngày xưa anh cũng vậy! Còn bây giờ kẻ trên bục giảng, người dưới bàn học anh đã
có nhiều cảm thông với lứa tuổi ô mai, nhí nhố đầy thơ mộng này. Cho nên anh
không buồn nhìn mấy cái đầu châu lại đôi vai run lên vì những trận cười về nội
dung của những tờ giấy chuyền tay. Bởi không còn bao lâu nữa chúng sẽ rời trường
xa lớp mãi mãi, tung cánh bay vào đời như anh bây giờ, làm gì tìm lại được những
phút vô tư nghịch ngợm của tuổi học trò!
Chỗ ngồi của Đoan vẫn trống. Vắng một người Vĩnh dạy cũng mất "hăng"!
Học trò dưới lớp đang chăm chú làm bài tập làm văn. Vĩnh săm soi cây bút trong
tay chợt nhớ buổi trưa anh vào thăm Đoan trong bệnh viện. Vĩnh thấy thương cô
bé thật nhiều. Trong thâm tâm Vĩnh cố xem Đoan như em gái nhỏ của mình. Đã bao
lần anh đã cố dặn lòng phải để cho Đoan học, hãy làm một người thầy tốt. Nhưng
anh thấy khó quá! Anh đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội để trái tim anh đừng lạc
điệu vu vơ.
Ngày mới về trường nhận lớp, Vĩnh đã có nhiều chú ý về cô bé mơ mộng đến quên
giờ học ngoài cửa lớp! Cô bé ấy lại rất dễ thương, nhu mì và học rất giỏi môn
anh phụ trách.
Trong những giờ lên lớp, nhìn xuống bàn học, Vĩnh chưa thấy ai say mê, chăm chú
nghe thầy giảng bài bằng Đoan nên trong thâm tâm anh thấy cuộc đời dạy học của
anh thật có ý nghĩa!
Rồi một ngày Vĩnh chợt khám phá ra ở Đoan có một nét rất quen thuộc. Chính nét
quen thuộc ấy đã khiến Vĩnh cố gắng kìm hãm tình yêu trong sáng đã bộc phát hết
sức tự nhiên trong lòng mình để xứng đáng là một người thầy đúng nghĩa, đúng chức
năng. Đó chính là "đôi mắt"! Đôi mắt của bé Nu.
Trong đời Vĩnh, bé Nu là em gái nhỏ mà Vĩnh yêu thương nhất đã mất. Bây giờ
Vĩnh không muốn mất bé Nu thêm một lần nữa! Vĩnh đã tình cờ tìm được bé Nu của
anh trong lớp học qua cô học trò dễ thương. Nhưng khổ thay sự thật vẫn là sự thật!
Từ khi con tim có những tình cảm riêng, Vĩnh cố gắng đấu tranh với lý trí. Bởi
lý trí của một người thầy không cho phép Vĩnh yêu Đoan nhưng trái tim của Vĩnh
cũng có những lý lẽ riêng của nó.
Ba đóa hồng mừng 20/11 chứng minh mối tình của một học trò đối với thầy. Vĩnh
nghĩ đó là mối tình đầu của Đoan. Vì chính Vĩnh cũng đã từng mắt thấy tai nghe
chuyện Tín "điệu" với bài thơ "Đoan tiến"!
Vĩnh cười buồn và suy nghĩ rất mông lung. Bây giờ Đoan còn nhỏ. Chuyện thi cử
tương lai rất là hệ trọng. Mai sau, khi Đoan rời khỏi ghế nhà trường, dù chỉ mới
bước chân lên đại học. Nếu trái tim xưa còn cùng nhịp đập với anh, Vĩnh sẽ mở rộng
vòng tay chờ đón người anh yêu với tất cả tấm lòng. Chỉ sợ rằng... Vĩnh không
dám nghĩ xa hơn nữa...
Còn bây giờ lý trí của người thầy luôn bảo với Vĩnh rằng hãy xem Đoan như em
gái. Nhưng trái tim anh, sao nó cứng đầu kinh khủng!
Lý trí và tình cảm cứ dằn co trong lòng Vĩnh gây nên những mâu thuẫn như những
đợt sóng ngầm cuốn hút Vĩnh vào trong.
Trên nền trời xanh thẫm, những cuộn mây trắng nhởn nhơ bay. Vĩnh thèm được thảnh
thơi như những đám mây rong chơi đó biết chừng nào!
Vân Anh bảo ngày mốt Đoan xuất viện. Vĩnh quyết định sẽ thực hiện mọi việc theo
ý nghĩ của mình.
Chương 14
Nắng chiều nhè nhẹ vương trên những cành lá mận xanh tươi.
Đoan vừa trải qua một giấc ngủ dài. Cô bé ẵm con Mi Mi ra trước hiên nhà.
Chiều nay Mẫn vào trường học phụ đạo chưa về. Bà Mai thấy Đoan xuất viện ba
ngày đã khỏe nên cũng đã đi làm. Một mình ở nhà ngủ mãi cũng chán, Đoan định
chơi với con Mi Mi một lát rồi vào nhà soạn lại sách vở chuẩn bị mai đi học.
Nghỉ học đã lâu, Đoan nhớ lớp vô cùng, Đoan nhớ bạn bè, nhớ lớp học với chỗ ngồi
thân yêu, nhớ cây me tây và sân trường đầy bóng mát, nhớ môn văn học đã mười
ngày nay không ai giảng cho nghe!
Đoan vuốt ve bộ lông mịn màng của con Mi Mi, nói chuyện với nó cho đỡ buồn:
- Mi Mi ơi! Mấy ngày chị bệnh sao cưng không đến bệnh viện thăm chị?
Chú mèo hểnh hểnh chiếc mũi đỏ hồng, khẽ co bộ lông mềm vào lòng Đoan nũng nịu.
- Ở nhà cưng có nhớ chị không?
Đoan nhìn vào đôi mắt trong veo của nó. Con Mi Mi gừ gừ những tiếng nhỏ xíu
trong cổ họng tỏ vẻ thông cảm với cô chủ nhỏ của nó.
Đoan bế nó lên tay thầm thì:
- Nhưng có một người còn tệ hơn cưng nữa! Người đó không hề nhớ tới chị miu à!
-...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét