Đã thấy đất trời tấu khúc hoan ca
Hình như… hình như… Mùa Xuân đang về!
Mà không phải là “hình như” đâu, Mùa Xuân đến thật rồi đấy! Đã thấy
hơi thở của Mùa Xuân dần rõ nét giữa đất trời bao la. Đã thấy đất trời đang tấu
lên khúc hoan ca: Mùa Xuân đang về! Mùa Xuân đang về!
Thoạt tiên là Gió. Gió bất chợt không còn cái se sắt của buổi sớm
tinh mơ hay cái trống trải cuối chiều hoang hoải. Nó cũng mất hẳn cái gắt gao đến
khó chịu của những đêm giá buốt. Chẳng ai biết được tại sao mà nó biến đổi
nhanh thế. Chỉ biết rằng, bỗng dưng nó trở nên mát mẻ, trẻ trung, tinh khôi đến
lạ kỳ. Cứ như thể là nó chưa từng có thời già nua, héo hắt.
Gió hồn nhiên ngây thơ. Gió tinh khôi mới mẻ. Gió trẻ trung và dễ
chịu… Người ta dễ dàng cảm được cái nồng nàn của gió Xuân. Nó mướt mát như tiếng
hát ru ngọt ngào đang cất lên chào đón giấc ngủ đẹp. Nó tinh nghịch luồn ngón
tay xinh xinh nhỏ bé của mình, nhẹ nhàng tách vỏ cây ra, để cho từ cái lách
tách tí xíu ấy chợt nhô lên các chồi lá non nớt. Nó nhẹ nhàng hôn lên những cái
búp, cái nụ, để từ những cái chấm xanh mảnh khảnh, bé bỏng ấy, chợt he hé một chút
sắc màu. Lúc đầu có vẻ nó e dè. Nó tưởng mình bị ngợp đi trước những gốc cây cổ
thụ đứng oai phong lẫm liệt bên vệ đường. Nhưng rồi, nó cũng tự tin đu lên những
cành cây xù xì, nơi vẫn còn rất nhiều chiếc lá thẫm xanh dù đã qua một mùa
đông. Nó khe khẽ vừa hát vừa nhảy nhót từ cành nọ sang cành kia. Rồi nó dịu
dàng chạm xuống mặt nước như đang còn ngái ngủ dưới màn sương nhẹ phủ. Nó đã có
một buổi sáng đầu tiên cho một mùa mới như thế đấy.
Cũng chẳng ai nhận ra Mưa Xuân đến từ lúc nào. Có thể nó có mặt
từ chiều hôm trước, hoặc trong đêm khuya, mà cũng có thể từ ngay lúc sáng
sớm. Nó nhẹ quá, nhẹ hơn cả hơi thở. Nó cứ như là rơi không. Nó thoáng vương
lên mái tóc, trên những mảng tơ nhện giăng vội từ chiều hôm. Người ta chợt nhận
ra dấu vết của nó khi thấy cái khoảng đất trống trước nhà, nơi các hạt gieo
đang chờ nảy mầm, đột nhiên xuất hiện những mảng màu sẫm lại. Nó chỉ đủ mướt
mát lớp lá bên ngoài của các vòm cây, chứ bên dưới những gốc cây to, người ta vẫn
thấy đất còn khô lắm. Nó chỉ đủ chạm vào giọt sương long lanh. Rồi nó mải chơi,
bay bay theo gió. Thực sự, nó quá nhẹ nên hầu như không để lại dấu vết gì thật
khác biệt ở những nơi nó ghé qua.
Rồi tiếng nhạc du dương từ đâu đó vang lên tinh khiết. Kỳ thực,
cũng chẳng ai biết chính xác là tiếng nhạc trong trẻo tuyệt mĩ này đến từ đâu.
Có thể là nó đã hiện diện từ trước rồi nhưng không ai để ý thôi. Đột nhiên, cứ
như mơ, ta chợt cảm nhận được nó. Nó có thể từ không trung rót xuống, từ xa xăm
vọng đến, từ dưới đất vang lên, từ núi cao sông dài chảy tới. Nó có thể đến từ
những vệ đường ven hồ, từ những cánh đồng rộng, những dòng sông, những con phố
lớn, những ngõ nhỏ, những vườn hoa rộng và hẹp. Nó tinh khôi trong trẻo đến diệu
huyền. Nó đang khơi nguồn sự mỹ hảo. Nó có thể đến từ hôm qua, hôm nay hay ngày
mai…
Chẳng biết bằng cách nào mà tiếng nhạc cứ vang vang, hòa trong
không trung, rồi ngân nga giữa bầu trời mênh mông và mặt đất bao la. Tiếng nhạc
nhẹ nhàng, lan tỏa trong làn gió sớm tinh khôi. Rồi người ta cũng dần nhận
ra tiếng nhạc đã đến từ những người đang ngồi rất tĩnh nơi góc phố, vườn cây.
Tiếng nhạc khẳng định rằng nó là một phần của mùa Xuân. Nó hiện diện cho một
mùa xuân mới. Nó chính là khúc hoan ca của Mùa Xuân.
Bất chợt có tiếng chim khe khẽ hót theo tiếng nhạc. Lúc đầu thì là
khe khẽ, như mơ hồ, như vô định. Nhưng sau đó thì tiếng chim dần vang rộng và
lan xa. Như mời gọi, như thức tỉnh. Tiếng chim trong trẻo và vui đến lạ kỳ. Cứ
như là nó đang báo với cả đất trời về một tin tức gì đó vui lắm. Một con cất tiếng
rót vào thinh không đôi ba âm thanh ríu rít líu lo. Rồi đôi ba con nữa cũng hòa
theo. Có cả tiếng chim non nớt khe khẽ vang lên từ mái hiên nhà. Rồi tiếng gù
gù của chim mẹ. Tiếng gà gáy vang vang, như lẫm liệt, như oai phong. Rồi không
chỉ có tiếng chim oanh, chim câu, chim sẻ hay tiếng gà mà còn có nhiều âm thanh
như lạ như quen cùng lên tiếng. Hẳn chúng cùng thức giấc một lúc. Chính chúng
là các hoạt náo viên của Mùa Xuân. Chúng khiến không khí xung quanh chợt vui vẻ
sôi động.
Phía chân trời lúc này bừng lên một khoảng sáng dịu dàng ấm áp. Rồi
khoảng sáng ấy loang dần ra, bừng tỏa giữa những đám mây còn lẩn quất cái u xám
của mùa đông. Khi ánh sáng xuất hiện, dường như cả đất trời đã thay màu áo mới.
Một màu sắc tinh khôi. Rất dịu dàng. Rất ấm áp.
Rõ ràng là màu sắc ấy trông quen lắm. Chẳng lạ lẫm chút nào cả. Vì
nó là màu của mùa xuân trường tồn. Nó có mặt trên trái đất từ rất lâu rồi. Và
hình như năm nào, người ta cũng nhìn thấy nó với sắc thái tươi như thế.
Thế nhưng, không hiểu vì đâu mà hôm nay ai cũng phải thừa nhận rằng
nó đang diện một cái áo mới. Rất mới. Và nhờ cái áo mới của nó, đất trời đổi
khác. Vạn vật đổi khác.
Thú thực thì, cũng chẳng rõ ràng rành mạch là có phải vì cái màu áo
của nó mà đất trời thay đổi, hay vì đất trời đang chuyển mình, càn khôn đang
thay đổi nên màu sắc của nó thoắt biến thành mới tinh.
Chỉ biết rằng, từ lúc nó xuất hiện, bỗng nhiên thấy mọi thứ rất
khác trước. Dễ dàng nhận thấy nhất là hoa. Hoa bừng nở. Bừng nở rực rỡ. Bừng nở
bạt ngàn. Hoa chúm chím những núm tiền xinh xinh. Hoa cười tươi thắm. Hoa hót
những sắc thanh tinh khiết. Hoa ngạt ngào bung hương. Hoa đang tấu khúc hương
ca. Hình như là nắng đã ướp hương. Hình như là hương đang ướp nắng. Mà có khi,
cũng chẳng thật rõ ràng là hoa trong hương, trong nắng hay là nắng mang hương,
mang hoa Mùa Xuân về.
Và những chồi non chợt ùa lên, lách tách, xôn xao. Xanh miên man.
Xanh mướt mát. Những con mắt lá đột nhiên cứ long lanh, cứ mơn man, cứ ngời ngời
sức sống. Ngời ngời sắc màu tươi mới. Nắng long lanh trên những giọt sương. Nó
lấp lánh dát vàng dát bạc lên con sóng mặt hồ. Nó chạy theo những mái chèo khua
nhẹ trên sông. Nó tự tin lung linh trên thềm nhà. Rồi nó chợt oà vỡ trên khoảng
sân trong veo.
Thoắt cái, cả đất trời thay đổi. Xanh, trắng, đỏ, vàng, tím, hồng.
Cả một khúc sắc ca đang được tấu lên, ngân nga. Cả những cột điện, tường nhà,
con đường, đồng ruộng, núi đồi, hòn sỏi… đều cùng tưng bừng trong màu áo mới.
Ai biết được sự mới mẻ của ánh sáng cùng vạn sự vạn vật ấy là do đâu. Cũng có
thể là từ cái thay đổi của con mắt những con người trên thế gian đang vừa thức
dậy, ngắm nhìn nó, cảm nhận nó, vui cùng với nó. Nó chính là một phần của Mùa
Xuân đấy.
Nhưng đã từ lâu lắm rồi, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, lúc nào, ở
đâu, Ánh sáng cũng luôn nghĩ mình chẳng có công trạng gì ghê gớm lắm đâu. Nó chỉ
biết sáng. Chỉ biết đóng góp. Chỉ biết dâng hiến. Chỉ biết cho đi. Chỉ biết hòa
chung cùng với đất trời, cùng càn khôn mải miết, chăm chỉ những vòng xoay thời
gian tròn trĩnh, vĩnh viễn, muôn thuở…
Nhiều người biết rằng, nếu thiếu nó, trái đất chắc hẳn sẽ không có
Mùa Xuân. Không có Mùa nào cả. Nhưng cũng có nhiều người, vì quá vô tư nên chẳng
nghĩ đến viễn cảnh một ngày nào đó, nếu thiếu nó, sự sống trên trái đất này sẽ
ra sao…
Chỉ biết rằng, nó là Bình Minh. Nó là Ánh sáng. Nó báo hiệu Mùa
Xuân đến. Nó mang Mùa Xuân về. Còn chúng ta thì đang vui, đang náo nức đón Mùa
Xuân về.
Kìa đất trời đang tấu khúc hoan ca: Mùa Xuân đang về! Mùa Xuân đã đến
rồi!.
Nắng có còn xuân
Đức Trí - Lệ Quyên
Minh Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét