Trưa nay, cơn gió nhẹ thổi bay những chiếc lá cong vàng, rơi
rơi giữa khoảng không phía sau dãy phòng ký túc xá như ru tôi đến với giấc ngủ
nhanh hơn. Giọt nắng bỗng trở nên hiền hòa, buổi trưa yên ả đến lạ lùng. Chợt
tiếng hát ai vang lên du dương, trữ tình đằm thắm...
“Em nằm em mơ,
một ngày trong veo,
một mùa nghiêng nghiêng…”
một ngày trong veo,
một mùa nghiêng nghiêng…”
Giấc mơ của cô bé trong ca
khúc sao mà nhẹ nhàng, thơ mộng quá, không gian mơ màng óng ánh sắc màu như
trong cổ tích. Ngày “trong veo ấy” có giống buổi trưa nay không nhỉ?
Tâm hồn tôi miên man theo từng ca từ của khúc hát quen thuộc. Có cái gì đó rất
đặc biệt, rất mới lôi cuốn tôi. Chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ cô bé trong ca khúc
chắc trạc tuổi mình bây giờ, lứa tuổi của sự mộng mơ, của những ước mơ, những
khát khao đến cháy bỏng; đến nỗi muốn có đôi cánh tay thật dài, thật khỏe để ôm
hết về mình những gì mà người ta gọi là nhựa sống. “Ngày trong veo”, “mùa
nghiêng nghiêng” trong mắt cô bé sao mà dễ thương quá! Nó trong veo
như tâm hồn và nghiêng nghiêng như dáng vẻ thướt tha của ai đó. Hình ảnh
này có khác gì phong cảnh quê hương tôi, những cánh đồng trải dài tít tắp, những
đàn cò trắng lặng lẽ bay. Nỗi nhớ quê mỗi lúc một lớn dần theo lời bài hát, kỷ niệm dâng ngập lòng!
Thả hồn trong dòng suy tưởng, tôi đặt hồn
mình về với tuổi thơ, để tự do cảm nhận sự yên ả, êm đềm, bình lặng. Từng làn
gió lùa vào tóc tựa như vuốt ve, phả vào mắt, vào mũi mùi hương của hoa cỏ dại.
Tôi nhớ đến những chiều tan trường, cùng ai đó tản bộ trên triền đê để nghe lúa
reo, để bắt dế, bắt chim đồng, để tiếng gió cứ mãi rót vào tai thì thầm, như giọng
nói ai kia ngọt ngào trìu mến, để gió làm bay bay tà áo dài, để gió vương lên mắt
ai, xôn xao lòng ai, mặt ai đỏ lên ngượng nghịu. Nhớ sao là nhớ…
Lời nhạc lại vang lên:
“Em
về nơi ấy, một bờ vai xanh, một dòng tóc xanh…”
Nơi ấy là đâu? Cô bé chắc tìm về nơi dệt nên kỉ
niệm, hình ảnh cũng lặng lẽ nhẹ nhàng theo nhịp điệu du dương, chầm chậm ngân
vang, theo bóng dáng ai đó đang khuất dần, khuất dần để cuối cùng chỉ còn thấy
bờ vai và mái tóc xõa dài hòa vào trong nền trời xanh thẳm, một màu xanh bất tận,
mênh mông đến nhạt nhòa, đến ngỡ rằng đó là cơn mưa chiều thoáng ghé qua từ
cuối chân trời.
Một mình lạc bước giữa không gian tuyệt đẹp, giữa một màu
xanh bao la, thế nhưng cô bé không cô đơn với bước chân vô định:
“Và
gió theo em trôi về con đường, và nắng theo em bên dòng sông vắng…”
Thời gian cứ trôi, mùa ấy cũng không còn, bước
đi của trời đất đã cuốn đi hết những mộng đẹp, và ai đó đã vô tình quên mất cô
bé ngày nào, quên giọng nói dịu dàng, quên đi những câu chuyện cô kể tự bao giờ.
Cô bé tìm về kỷ niệm, bàn chân bước trên đường
cũ như ngày nào, những vết chân xưa đã mọc lên những bông hoa rực rỡ màu thắm đỏ.
Cổ tích đã nở hoa, cô bé chẳng thể nào tìm lại được, kỷ niệm giờ đây chỉ còn
trong kí ức, thời gian đã xóa mờ đi tất cả. Cảm giác tiếc nuối xót xa ngậm
ngùi dâng lên. Thiên đường thần tiên một thời mãi chẳng về nữa.
“Này giấc mơ trưa bao giờ em về”.
Phải không điều cô bé đang ước ao "một tiếng chuông chùa” bất
ngờ cuối ca khúc đã đánh thức giấc mơ ngọt ngào, đánh thức cả một miền cổ tích
ngày nào, một buổi trưa thanh bình, tiếng chuông như phá đi cái dồn nén, cái
tích tụ của cảm xúc để phút chốc vút theo tiếng chuông, tan vào vũ trụ bao la,
vời vợi…
Giấc ngủ trưa nay của
tôi cũng bay bay, chập chờn như thế. Ánh nắng ngoài trời đã rọi thẳng vào tấm
màn che. Tôi tỉnh giấc hẳn, ngồi dậy đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc rối. Lời
bài hát cứ vang vang, sót lại đâu đây, da diết trong trẻo nhưng lại thoáng buồn.
Ca khúc đã ru tôi trưa nay, cho tôi tìm về những khoảnh khắc tuyệt vời của những
ngày xưa yêu dấu. Đã lâu lắm, giấc ngủ tôi luôn được ru bằng những âm thanh ồn
ào: tiếng xe cộ, tiếng rao hàng rong, tiếng loa gọi tên mỗi khi có người thân cần
gặp, và hỗn độn nhiều âm thanh khác nữa. Bài hát làm tôi mỉm cười: cuộc sống phải
chăng là sự tồn tại giữa cái được và cái mất, giữa hạnh phúc và đau khổ. Và chỉ
khi nào trong ta còn có đủ cả hai thì mới đúng là ta đang sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét