Ảo vọng tuổi trẻ 2
8. Ngày nào Hạo cũng mong tin tức ông Hiển. Bọn anh muốn hoạt động lắm rồi. Cứ sống ở rừng mãi cũng chán. Chán nhất là kỷ luật gò bó của đảng. Bọn Hạo luyện tập đã nhiều. Bây giờ, các anh có thể sử dụng được vài thứ súng, biết lái thành thạo các loại xe Scooter và xe hơi du lịch. Anh Luyến dạy bọn Hảo những miếng vỏ thoát thân. Ngoài ra, bọn Hạo còn được huấn luyện về kỹ thuật in truyền đơn, bích chương bằng "li-tô" cũng như nghệ thuật dán nó trên tường trước mắt kẻ thù. Nói chung, các anh đã trở thành những người cán bộ nòng cốt của đảng. Những đố kỵ nhỏ nhen, dần dần tiêu tan trong đám bạn trẻ.
Họ đã hiểu nhau và thương yêu nhau. Trong thời gian chờ quyết định của ông Hiển
tung anh em đi hoạt động khắp mọi nơi, bọn Hạo chỉ nằm đọc những cuốn sách, những
bài thơ của ông Trần viết hồi ông trốn sang Liễu Châu.
Cho đến một hôm, ông Hiển gởi thư lên bọn Hạo. Gọi là thư, song chính đó là lệnh.
Anh Luyến bảo Hạo đọc để anh em cùng nghe. Hạo nâng bức thư của người lãnh tụ
già. Tay anh run rẩy. Giọng Hạo cảm động khác thường:
Các chú thân yêu, Tôi vẫn theo rõi sự học tập của các chú. Mừng lắm. Anh em ở
Sài Gòn nhắc nhở các chú luôn. Tất cả đều đồng ý rằng chỉ có các chú mới tạo lại
hoàn cảnh mới cho đảng, cho dân tộc. Các chú chính là những người làm ra phép lạ.
Bởi vậy, anh em và tôi gửi gấm vào các chú thật nhiều tin tưởng.
Tình hình hiện nay chưa có gì thay đổi. Nhưng đã đến lúc chúng ta phải ra tay,
phải liều, phải cần sự liều lĩnh của các chú, các chú có đồng ý thế không? Tôi
đã thu xếp kỹ lưỡng. Các chú có thể bỏ Ban Mê Thuột được rồi.
Chú Thái và chú Hạo về Sài Gòn gấp. Đến số nhà 578/37 Bis đường Hòa Hưng. Sẽ có
người dẫn hai chú tới gặp tôi. Chú Sơn, chú Huấn, chú Bách đi Nha Trang. Gặp
anh Bính ở quán Mê Ly bờ biển. Chú Định về An Giang. Gặp anh Đảng giáo sư trường
Quang Trung. Chú Khải, chú Tịnh, chú Mạo, chú Nhân lên Đà Lạt. Gặp anh Tường ở
dốc Bò. Các chú biết anh Tường rồi chứ gì?
Chỉ có thế. Gặp các anh ấy, các chú sẽ biết rõ nhiệm vụ của mình. Cần nhất phải
rời gấp khỏi Ban Mê Thuột. Chính quyền nó sắp "hỏi" anh em đấy. Anh
Tâm ở An Ninh Quân Đội trên đó cho tôi biết tin này.
Chúc các chú gặp nhiều may mắn. Chào tin tưởng.
H.
Hạo đọc xong bức thư của ông Hiển, trao anh Luyến. Anh Luyến hỏi:
- Các chú nhớ chưa?
Mọi người đáp rồi cả. Anh Luyến châm lửa đốt bức thư. Khoảnh khắc, mệnh lệnh của
người lãnh tụ già đã tiêu ra tro. Anh Luyến nói:
- Ngày mai các chú bắt tay vào công tác mới rồi. Phải thận trọng từng tý. Từ những
bức thư nhỏ mọn.
Nếu dính dáng đến chuyện anh em, chứ có gửi qua bưu điện. Mình liều nhưng sự liều
sẽ đem đến kết quả mong muốn chứ không phải liều đến chỗ chết và gây phiền lụy
cho anh em.
Bọn Hạo im lặng nghe những lời chỉ bảo cuối cùng của anh Luyến trước khi các
anh rời nơi này sau tám tháng huấn luyện. Chờ anh Luyến dứt chuyện, bọn Hạo dọn
dẹp hành lý. Trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự.
Hạo nghĩ nhiều tới Phượng Thư. Tưởng tượng lúc ngồi bên người yêu dấu kể chuyện
rừng đồi Ban Mê Thuột cho người yêu nghe, Hạo đã sung sướng lịm người rồi. Hạo
tự khen mình đã không viết một lá thư nào cho Phượng Thư. Nỗi nhớ mong dồn nén,
chắc gặp nha, thể nào Phượng Thư cũng khóc.
Thái cũng nghĩ như Hạo. Nhưng mỗi lần Tường Vi đến trong trí tưởng tượng của
anh thì đồng thời cái cổng sắt nặng nề, con chó dữ, cái chuông cũng xuất hiện.
Khiến Thái nôn nao một cảm giác vừa thoải mái vừa khó chịu.
Định có vẻ buồn vì không được hoạt động cùng nhóm với Hạo và Thái. Anh lại gần
Hạo, vỗ vai bạn:
- Cậu có biết chúng mình sắp làm gì không?
Hạo đùa:
- Làm đảo chính.
Định trách bạn:
- Tếu mãi, tớ sợ mình sẽ ngỡ ngàng Hạo ạ!
Hạo véo bạn một cái thật đau:
- Quên lời ông Hiển dặn rồi à? Phải liều.
Anh nhìn bạn cười hóm hỉnh:
- Hay cậu... nhớ cô Vang?
Định cũng cười:
- Giá tớ được hoạt động với các cậu thì thú vị nhỉ?
- Sao cậu không đề nghị?
- Đề nghị cái nỗi gì? Ông Hiển gửi lệnh anh em chỉ có việc tuân theo răm rắp.
Ông ấy có ở đây đâu mà đề nghị.
Hạo dục bạn:
- Thu xếp hành lý đi, rồi tính chuyện sau. Chiều nay tụi mình xuống tỉnh mua
vé. Tớ sẽ khao cậu một chầu... Ra Đê chịu không?
Định không thể lây nỗi sung sướng của Hạo được. Anh bỏ mặc bạn thu xếp hành lý.
Định nghĩ tới miền Tây có nhiều cá lóc mà anh sắp đặt chân tới.
Định cũng nghe nhóm của anh Đăng đang hoạt động ở An Giang. Nhóm này đứng sau
chiêu bài giáo dục để che mắt chính quyền. Họ vận động các vị thân hào, nhân sĩ
mở các trường trung học. Trước đây, học sinh sau khi đậu bằng tiểu học phải ra
tỉnh lỵ theo ban trung học. Nhiều gia đình không đủ phương tiện cho con em tiếp
tục học vấn. Các em phải phá ngang, làm những việc lặt vặt giúp cha mẹ.
Đảng đánh trúng tâm lý đó, cử anh Đăng xuống đây mở trường. Quận lỵ Chợ Mới tự
nhiên có một ngôi trường trung học. Giáo sư toàn người Bắc, dạy rất hay. Học
phí lại hạ. Do đó, học trò đang học ở thị xã Long Xuyên ùn ùn kéo nhau về quê
ghi tên xin học.
Anh Đăng khéo léo giao thiệp với chính quyền quận. Không một ai hiểu dụng ý của
ban giáo sư. Nhờ ngôi trường này, anh em có thể tự túc về kinh tế. Còn thừa,
đóng góp vào quỹ đảng. Nhưng mục đích chính thì Định chỉ biết phong phanh. Hình
như đảng của anh muốn kết gia với đám tàn quân của ba Cụt.
Ông Hiển tung nhóm anh Đăng về Chợ Mới, sát nách với Hòa Hảo tiến hành công tác
táo bạo này. Có người đã sống hẳn trong đám loạn quân, làm cố vấn cho chúng và
gây khó dễ cho chính quyền ông Diệm.
Định có cảm tưởng xuống An Giang lần này, ang sẽ nhập mật khu sống chung với
đàn em của anh Ba.
Anh mỉm cười. Để xem sao. NHìn bạn bè thu dọn hành lý, Định thấy nao nao. Những
ngày qua, Định ghét Sơn thế nào thì bây giờ anh thương Sơn bằng ấy. Các anh sắp
xa nhau. Công tác mà Đảng giao phó cho các anh sẽ quan trọng vô cùng. Định chớp
mắt thật mau.
9
Buổi tối có một cuộc họp mặt đúng như Sơn đã nói với Định.
Trước ngày rời Ban Mê Thuột, anh Luyến muốn đám bạn trẻ hãy phê bình lẫn nhau
và tự phê bình để rút kinh nghiệm học tập. Là những đảng viên cốt cán, bọn Hạo
sẽ phải tổ chức những khóa huấn luyện cho những đảng viên trẻ tuổi mới. Họ sẽ
thay thế anh Luyến, anh Đặng, hoặc ông Hiển làm đảo lộn nếp sống tầm thường của
đám thanh niên đang ngơ ngác giữa ngã sáu cuộc đời.
Đảng chỉ còn tin tưởng ở thế hệ hai mươi nhăm. Đánh đúng tâm lý của những người
trưởng thành trong chiến tranh, khinh bỉ quá khứ, chán chường hiện tại và nghi
ngờ tương lai.
Chán chường hiện tại vì, dưới những con mắt ngái ngủ của thời đại, họ chỉ nhìn
thấy những hình ảnh méo mó, nham nhở. Họ đâm ra ngờ vực tương lai rồi tự nhận
mình là lớp người bị hắt hủi, xua đuổi. Họ chưa từng tham dự mà tưởng như mình
đã tham dự nhiều rồi. Họ còn rất trẻ mà tưởng như mình đã quá già nua. Họ chưa
bị phản bội mà tưởng như mình vừa mới bị phản bội. Và họ phẫn uất.
Kẻ có ý thức thì vùi đầu vào việc học hành. Kẻ vô ý thức thì lao đầu xuống hố
sâu của sa đọa, tội lỗi.
Rồi ảnh hưởng của văn nghệ hiện sinh biến họ thành lớp người ngơ ngác. Họ coi mọi
sự trên đời này đều "phi lý" và đáng "buồn nôn".
Đảng muốn kết nạp đám người này, muốn tiêm chất "hữu lý" vào tâm hồn
họ để họ nhận ra rằng đời cần phải chiến đấu hơn là ngồi lảm nhảm chuyện
"buồn nôn". Đảng thừa hiểu, họ sớm chán nản vì họ muốn làm nên một
chuyện gì nhưng không có chuyện gì để có thể làm được. Vậy chỉ có cách hiến cho
họ một cơ hội để phục vụ tổ quốc.
Nhưng ai sẽ là người trao cơ hội tận tay họ? Ai sẽ phả vào tâm hồn họ ngọn lửa
chiến đấu? Dĩ nhiên, những người đó phải là bọn Hạo.
Các anh sẽ tìm đủ mọi cách, vận dụng mọi khả năng kết hợp cho họ vào đảng. Lớp
người mới này, một khi khám phá ra lý tưởng để phụng sự, chắc chắn họ sẽ là những
chiến sĩ trung kiên nhất của Cách Mạng.
Sứ mệnh của bọn Hạo nặng nề như thế nên các anh được huấn luyện kỹ càng.
Anh Luyến tối nay có vẻ bớt khắc khổ. Anh móc trong túi ra một hộp thuốc ba số
9. Lại ba số 9. Hạo và Thái bỗng gặp lại hình ảnh thân mật của ông Hiển hôm ở
suối vắng.
- Tối nay tôi khao các chú một chầu thuốc lá Anh!
Anh Luyến mỉm cười. Anh xoáy mạnh nắp hộp thuốc, mở tung ra, mời bọn Hạo:
- Nào, ta đốt dần đi trước khi vào chuyện.
Bọn Hạo rất thú vị câu nói khôi hài đầy tính chất đấu tranh của anh Luyến. Họ
thay phiên nhau hút thuốc. Anh Luyến châm lửa cho từng người. Riêng Hạo và
Thái, hai anh dùng bật lửa của ông Hiển tặng.
Ánh lửa lóe lên, Hạo và Thái hình dung ngay ra người lãnh tụ già. Có cái gì vừa
ấm áp, vừa rạo rực, vừa mơn man, vừa ngứa ngáy bò vào tâm tưởng hai anh.
Khói thuốc lan tỏa khắp căn phòng họp. Anh Luyến bảo anh em ngồi xícg gần nhau.
Và cuộc kiểm thảo bắt đầu.
- Các chú đừng nể nang gì tôi cả, hãy phê bình quyết liệt đi. Chúng ta phê bình
nhau để càng thương yêu nhau hơn, chứ không để oán ghét nhau. Các chú nhớ giùm
điều đó nhé. Nào, chúng ta bắt đầu. Trước hết là tôi...
Anh Luyến ngừng lại để rít thêm một hơi thuốc. Đoạn anh nói, sau khi đã nhả
khói:
- Tôi có một khuyết điểm rất lớn là ít khi chịu bỏ thì giờ tìm hiểu nếp sống
tâm cảm của các chú. Các chú có đồng ý thế không?
Hạo phát biểu trước:
- Em không đồng ý.
Anh Luyến hỏi:
- Tại sao?
- Em cho rằng đó không phải là mộ khuyết điểm vì chúng ta làm gì có thì giờ mà
bỏ. Anh em có đồng ý thế không?
Anh Luyến nhếch mép cười:
- Chú Hạo bênh tôi đấy nhé!
Hạo gạt tàn thuốc vào cái lon sữa bò, cãi:
- Không, không khi nào em bênh anh cả, nếu anh có lỗi thật. Đằng này...
Anh Luyến cướp lời Hạo:
- Đằng này sao?
Hạo chậm rãi trả lời:
- Đằng này anh hơi khiêm tốn.
Cả bọn cười cởi mở. Rồi họ lần lượt tự phê bình và phê bình người khác. Cuộc họp
không lấy gì làm sôi nổi lắm. Vì ai cũng can đảm nhận những sự nhầm lẫn của
mình. Nhưng có điều khiến mọi người ngạc nhiên là Sơn đã tự phê bình mình thật
gay gắt. Anh nêu rõ những lý do khiến Hạo, Thái và Định có vẻ "gờm"
anh.
Hạo ngồi nghe Sơn nói. Bất giác, anh thấy Sơn chẳng có gì khác anh cả. Sơn cũng
mang cái ngông cuồng, cái tàn nhẫn, cái thành tâm tha thiết như anh. Hạo hy vọng
rằng trên bước đường công tác sắp tới, anh sẽ làm nổi một việc gì đáng để Sơn
khen ngợi.
Mục phê bình và tự phê bình chấm dứt. Anh Luyến trao tiền lộ phí cho bọn Hạo. Mỗi
người được lãnh một ngàn rưởi. Vừa tiêu pha vừa trả tiền ăn trong một tháng.
Sau đó tự túc. Cơ quan kinh tài chưa hoạt động nổi dưới nanh vuốt của kẻ thù
nên tự túc là vấn đề cần thiết đối với đảng viên. Cách mạnh đòi hỏi tranh đấu.
Mà tranh đấu đòi hỏi hy sinh và gian khổ. Thỉnh thoảng, anh Luyến thường hay nhắc
nhở những lời dặn dò của ông Hiển với đám bạn trẻ của anh. Theo ông Hiển, cuộc
cách mạng mà bọn Hạo đang theo đuổi là một cuộc cách mạng hoàn toàn dân tộc. Muốn
thế, người làm cách mạng phải dấn thân vào cuộc vận động trường kỳ gian khổ.
Trong sự gian khổ đó, người đảng viên cần gạt bỏ mọi quyền lợi riêng tư, cần gạt
bỏ vật chất, nguyện hiến mình cho lý tưởng mà không đòi hỏi ở đảng một điều gì.
Bọn Hạo chưa quen sống tự túc. Nhưng các anh tin rằng, khi tung các anh ra hoạt
động, các anh sẽ biết dùng trí thông minh và tài năng cá nhân của mình để vừa
mưu sinh vừa tranh đấu. Đảng cũng tin thế.
Trong hoàn cảnh hiện tại, hoàn cảnh mà văn minh cơ khí dọa nạt tất cả mọi sự chống
đối, chỉ những người thiết tha yêu nước, thương nòi, mới dám nghĩ, tính chuyện
trứng chọi đá. Bọn Hạo đúng là những quả trứng. Những quả trứng mỏng mảnh thách
thức với bom nguyên tử của đế quốc, tư bản và cộng sản.
Người ngoại cuộc có thể coi các anh như những thằng điên. Song các anh biết chắc
chắn các anh không điên khi các anh nương hồn mình về quá khứ oanh liệt của tổ
tiên.
Anh Luyến hít hơi thuốc cuối cùng. Đoạn anh hỏi:
- Các chú còn gì thắc mắc không?
Đám bạn trẻ nhìn nhau. Họ muốn kiểm soát lại xem còn thắc mắc gì.
- Tôi chắc các chú không còn dịp nào về đây nữa, cho tới khi công việc của
chúng ta đã thành công.
Vậy các chú nên coi đây là cuộc chia tay vĩnh viễn với núi rừng Ban Mê Thuột.
Hạo nhắc lại:
- Chia tay vĩnh viễn với núi rừng?
Anh Luyến đáp:
- Phải cần chia tay vĩnh viễn vì bọn "cớm" của ông Diệm sắp đánh hơi
thấy chỗ dấu "hàng hoá" của anh em mình rồi.
Thái hỏi:
- Thế còn anh?
Anh Luyến vặn mình đánh rắc một cái:
- Tôi hả? Các chú đừng lo. Con "chó biển" này dễ gì mắc lưới hèn mọn
của chúng nó.
Con "chó biển" là một biệt hiệu của anh Luyến. Tên đó nổi tiếng từ thời
đảng tranh, khoảng những năm 1944-1946. Nó càng nổi tiếng từ thời gian kháng
chiến chống Pháp. Con "chó biển" Luyến đã vùng vẫy miền duyên hải Nam
Định và đã gây bao sóng gió cho địch thủ. Con "chó biển" là tuổi trẻ
của anh Luyến, là biểu tượng tranh đấu của nhóm bạn trẻ của anh.
Mỗi người trong bọn Hạo đều muốn làm một con chó biển. Tuy nó rất mơ hồ. Chưa
ai gặp nó. Và bây giờ, con chó biển ấy cũng chưa "sủa" được tiếng nào
để gợu nhớ cái dĩ vãng hiển hách của nó. Nhưng bọn Hạo cứ tin rằng con chó biển
đang đứng trước mặt họ, theo thời cuộc, tạm thu móng vuốt chờ đợi ngày chồm thẳng
tới phía kẻ thù mà cào cấu.
Anh Luyến nhận thấy câu nói của mình chủ quan quá, không có lợi cho đám bạn trẻ
của anh. Anh chữa lại:
- Tôi phải phê bình thật gay gắt. Lần này chú Hạo hết binh tôi rồi.
Hạo hỏi:
- Anh định phê bình việc gì?
Anh Luyến đáp:
- Một lời nói nặng chủ quan.
- Thí du.....
- Thí dụ tôi, quá tự tin mà khinh thường bọn "cớm" của ông Diệm.
Chúng ta không được quyền khinh thường một điều gì dù nhỏ mọn đến đâu. Chung
quang chúng ta toàn là kẻ thù. Vậy chúng ta nên cẩn thận trong lời nói, việc
làm của mình. Các chú đồng ý chứ?
Đám bạn trẻ cùng nhìn anh Luyến rất lâu. Những tia nhìn đó biểu lộ sự đồng ý.
Cuộc họp sau đó biến thành cuộc nói chuyện tay đôi, tay ba rất thân mật, cởi mở.
10
Nửa tháng sau khi ở Ban Mê Thuột về, Hạo tổ chức được một
nhóm bạn trẻ gồm những người bạn cũ của anh. Đúng như anh Luyến nói, thanh niên
rất ham tranh đấu. Sở dĩ họ tiêu cực vì không có ai hiến dâng cơ hội cho họ.
Trong tâm hồn mỗi người trẻ tuổi đều ôm ấp một giấc mơ được làm dậy sóng gió giữa
cuộc đời. Họ chẳng cần tính toán. Thích là hoạt động. Và không hề nghĩ tới sự
phản bội nấp sau giấc mơ.
Để chinh phục đám bạn mình, Hạo đã nói những lời ông Hiển, ông Bình nói với
anh. Kết quả, ai cũng muốn làm nên một việc gì có ích cho quốc gia dân tộc.
Nhóm của Hạo hoạt động rất tích cực. Ban ngày, Hạo mắc nửa buổi kèm học, còn nửa
buổi anh ngồi viết chủ trương đường lối của đảng, đánh máy và phát để mọi người
ý thức nổi vai trò và nhiệm vụ mình.
Buổi tối, Hạo tìm gặp từng người nói chuyện. Có khi các anh kéo nhau vào rạp
chiếu bóng thường trực, tìm hàng ghế vắng vẻ, ngồi hội họp. Như thế vừa tránh
được mật vụ, vừa có dịp thảo luận tự do hơn.
Hạo đề nghị xin ông Hiển cấp cho nhóm anh chiếc máy quay rô nê ô nhỏ, ông Hiển
từ chối. Nói rằng phương tiện tài chánh của đảng rất eo hẹp. Ông khuyên Hạo
luôn luôn nhớ tới hai tiếng tự túc.
Thái hăng hái không kém Hạo. Anh cũng đã tổ chức được một nhóm hơn hai chục người.
Họ gồm toàn những thanh niên bất mãn với thời thế. Sự bất mãn có nhiều lý do. Học
hành thi cử mãi không đậu đạt: bất mãn. Thất nghiệp tháng này qua tháng nọ: bất
mãn. Một đôi lần tới các công sở gặp những chuyện chướng tai gai mắt: bất mãn.
Bị cảnh sát nhốt một đêm vì quên đem theo thẻ căn cước: bất mãn... Sự bất mãn
nhỏ mọn đó được nuôi lớn dần. Để biến thành sự bất mãn chính trị. Trong tâm hồn
họ sẵn sàng đâm chồi đối lập. Nhưng họ không biết làm gì hơn là tụ tập nhau lại
chửi rủa xã hội và chính quyền. Thái biết rõ cái yếu điểm đó. Vì anh đã từng giống
họ. Thái khôn ngoan kéo họ về phía mình và tặng họ nhiều cơ hội để họ trả thù sự
bất mãn ngấm ngầm ấy.
Thoạt đầu, ông Bình định đưa Thái sang vùng Khánh Hội. Sau ông Hiển đổi ý kiến.
Ông đưa Thái về xóm Bầu Sen bên Chợ Lớn. Ông Bình xoay ngay cho Thái một chân
thư ký sở tư. Anh chỉ làm việc có nửa buổi. Nhờ đi làm nên không ai dòm ngó đến
đời tư của anh.
Thái cũng nằm trong tình trạng của Hạo. Anh rất thiếu phương tiện hoạt động. Hỏi
ông Hiển, ông bảo tự túc. Khẩu Walther Thái mang từ rừng đồi Ban Mê Thuột về vẫn
nằm im dưới đáy va-ly. Anh chưa quyết định phải làm gì để có tiền gây rộng cơ sở.
Tách khỏi Hạo, Thái thấy mình lạc lõng quá. Nhưng rồi nhớ lại những lời khuyến
khích của ông Bình, ông Hiển, anh lại ngượng. Các lãnh tụ có khi nào hạ anh dưới
Hạo đâu, Thái đứng ngang hàng với Hạo hiện tại. Anh song song với Hạo đang bước
vào lịch sử. Vậy anh phải tỏ cho lãnh tụ biết rằng anh không hề kém ai: Anh dám
liều và có thể liều gấp bội kẻ khác.
Ý nghĩ liều ám ảnh Thái nhiều đêm. Anh chưa quên lời nói thiết tha của ông Hiển
đêm đầu ông đặt chân lên đất Ban Mê Thuột:
- Thời đại đã thay đổi hẳn, mọi hoạt động không thể rập đúng nhịp cũ. Tôi là lớp
người cũ. Tôi hiểu tôi sẽ thua kém các chú. Tôi không còn nhiều lửa để bốc mạnh.
Các chú thì đang căng đầy nhựa sống, đảng cần nhắc các chú liều lĩnh hơn. Sự liều
lĩnh của tuổi trẻ thường tạo nên lịch sử. Tôi tin tưởng các chú như tin tưởng
vào tương lai của dân tộc ta.
Đêm ấy, các anh đã uống từng lời nói của ông Hiển. Uống say sưa như người đi giữa
sa mạc gặp giếng nước. Không lẽ, Thái nỡ phụ lòng tin tưởng của lãnh tụ. Anh đã
thầm hứa rằng sẽ làm nên một chuyện gì. Song với điều kiện Thái hoạt động bên Hạo.
Bao giờ Thái cũng phục Hạo. Hạo quả quyết hơn anh và biết dằn tình cảm trong những
trường hợp đặc biệt. Bây giờ Hạo hoạt động riêng. Mỗi con mãnh hổ chiếm một khoảng
đất để thi thố tài năng. Nhất định Thái phải tỏ cho lãnh tụ biết anh là con
mãnh hổ xứng đáng với danh từ. Thái quên hẳn Hạo, quên hẳn cái mặc cảm kém Hạo.
Anh cương quyết nêu cao thành tích.
Thái nghĩ đến chuyện vét tiền của "chó biển" Luyến ở Hải Phòng trong
khung cảnh "chợ chiều" cuối năm 1954. Tại sao Thái không dám bắt chước
anh Luyến nhỉ? Mắt Thái sáng rực. Anh lục khẩu Walther kiểm soát lại đạn dược.
11
Huấn rút thuốc châm lửa đốt. Từ một gốc cây cách Huấn chừng
chục bước, Sơn bò tới. Anh giật điếu thuốc đang ngậm trên môi Huấn, nghiến răng
trách bạn:
- Cậu muốn anh em chết hết cả hay sao?
Huấn thú tội:
- Tớ thèm quá.
- Cậu thèm thuốc lá, công an biên giới chúng nó cũng thèm bắn vỡ đầu chúng
mình. Cậu đốt thuốc lộ mẹ mục tiêu rồi còn gì nữa. Nhịn đi, qua chặng này hãy
hút. Cậu quên rằng chúng mình đương bị vây à?
Sửa soạn chiến đấu và đưa diêm thuốc đây!
Không đợi Huấn nói thêm, Sơn luồn tay vào túi quần Huấn, tước bao thuốc và hộp
quẹt của Huấn. Anh dặn bạn:
- Đừng cao hứng bắn bậy đấy!
Rồi Sơn bò về vị trí của mình. Bách níu vai anh, hỏi:
- Liệu đủ đạn không cậu? Sơn vỗ vai bạn:
- Yên chí, đủ xực tụi chúng nó.
Sốt ruột, Bách cằn nhằn:
- Đợi lâu quá, chơi nhau đi chứ. Tớ không thích ngủ ở khu rừng này.
Sơn đẩy khẽ bạn:
- Bò về chỗ của cậu đi.
Bách tuân lệnh Sơn không hỏi lôi thôi nữa. Anh bò về chỗ mình. Các anh có bảy
người. Hôm nhận được thư ông Hiển, Hạo, Thái và Định xuôi miền Nam. Còn các
anh, kẻ đi Nha Trang, người đi Đà Lạt.
Nhưng vài hôm sau, ông Hiển ra lệnh mới. Các anh phải lên hết Kontum gặp anh Mạnh.
Và nửa tháng sau, các anh đã vượt biên giới sang Lào buôn thuốc phiện lậu để
gây quỹ đảng.
Chuyến đi này là một thử thách đầu tiên. Ai cũng mong ước. Sang tới đất Lào,
các anh nhận hàng và về ngay. Len lỏi qua nhiều lối rừng, các anh đã qua mặt một
vài trạm canh ở biên giới. Tới trạm cuối cùng, các anh mắc kẹt. Công an đông gấp
hai bọn các anh. Vì thế, các anh phải rút sâu vào khu rừng già, chờ đêm khuya mới
kiếm cách vượt khỏi chốn hiểm nghèo.
Sơn nhìn lên bầu trời đen kịt. Sương xuống rất nhiều. Đôi vai anh thấm ướt. Bạn
bè anh đang mở căng mắt nhìn về hướng trạm canh. Tất cả đều nóng lòng. Qua chặng
này tức là vụ làm ăn trót lọt. Các anh sẽ có nhiều phương tiện hoạt động hữu hiệu
hơn.
Sơn rút khẩu colt 12 của Hạo tước đoạt của gã sĩ quan Pháp. Anh kiểm soát lại đạn,
đoạn bò đến phía Khải. Hai người ngồi bên nhau một lúc lâu. Mãi Khải mới hỏi:
- Bao giờ mình vù hả cậu?
- Đợi tụi chó chết buồng ngủ đã.
- Nhỡ tụi nó không buồn ngủ thì sao?
- Thì chúng mình cho nó uống "thuốc ngủ"...
Khải đặt khẩu tiểu liên trên mặt cỏ. Anh rút khăn lau sương thấm ướt mặt rồi
nhìn Sơn. Trong đêm tối, đôi mắt Khải rực sáng như đôi mắt thú rừng. Anh nói:
- "Thuốc ngủ" hiếm lắm đấy cậu ạ!
- Hiếm thì cho chúng nó uống dè.
- Tụi mình có ba tiểu liên và hai Colt 12. Không biết súng ống của chúng nó ra
sao?
Sơn chủ quan:
- Một thằng bọn mình hạ năm thằng chúng nó ngon ơ! Nhưng ông Hiển bảo bất đắc
dĩ hãy nổ súng.
Lúc này tớ mới tiếc.
- Cậu tiếc gì?
- Tớ tiếc thiếu "công tử" Định.
- Cậu ấy có "trò" gì?
- À, hắn phóng dao tuyệt lắm.
Nhớ tới ba người bạn xuôi miền Nam, Khải hỏi:
- Không biết các cậu ấy làm nên trò trống gì chưa?
Sơn đáp:
- Ông Hiển giỏi lắm. Ông ấy tin tưởng hai cậu Hạo và Thái nhất. Tớ chắc họ sẽ
không phụ lòng ông Hiển.
- Còn cậu Định?
- Định nhiều tình cảm quá. Rồi đi chung với đám quân của Ba Cụt, cậu ấy sẽ chai
đá dần.
Hai người đang thầm thì trò chuyện bỗng nghe thấy tiếng sột soạt. Khải chụp vội
khẩu tiểu liên. Sơn rút Colt 12 lăm lăm trong tay. Một bóng người phía trước mặt
họ đang bò trên lớp lá khô tiến gần lại. Sơn dắt súng vào cạp quần, lên tiếng:
- Có chuyện gì thế Thịnh?
Thịnh đã tới chỗ hai người. Anh nói:
- Tụi nó sắp ngủ rồi. Hai thằng gác phiên đầu. Phải hạ hai thằng này bằng dao mới
êm chuyện, cậu nghĩ thế nào hở Sơn?
Suy nghĩ một lát, Sơn gật đầu:
- Đồng ý, không còn cách nào khác cả.
Sơn huýt sáo. Ba phút sau các anh đã tập trung tại một chỗ. Sơn phân chia công
tác cho anh em. Mạo hỏi:
- Tớ vẫn chở "nhựa" hở?
- Ừ.
- Ngộ có chuyện gì?
- Thì cậu chôn đi và nhớ đánh dấu để dịp khác mình tới lấy về.
Họ không nói năng gì nữa. Khoảnh khắc, những chiếc bóng đen đã lủi mất trong
khu rừng già. Sơn và Khải lãnh nhiệm vụ hạ hai tên công an gác phiên đầu. Hai
anh bám sát nhau. Gần tới địa điểm, hai anh hết sức thận trọng. Bước chân rất
nhẹ và hầu như các anh nín thở. Họ nấp ở mỗi gốc cây, nghe ngóng vài phút rồi mới
lại rời chỗ. Đồn biên giới hiện ra rõ ràng. Chỗ này đã sâu vào nội địa nên
không có lính trấn thủ. Chỉ có công an nằm chờ thộp cổ bọn buôn thuốc phiện lậu.
Sơn và Khải thấy bóng hai tên công an. Chúng nó đương ngồi bên hau hút thuốc
lá. Ánh lửa từ đầu điếu thuốc lòe đỏ mỗi khi chúng hít trông thật kỳ lạ. Rừng
già về khuya im lặng đến hãi hùng. Thỉnh thoảng có tiếng "à uôm" của
chúa sơn lâm hay tiếng sói tru từ xa vọng lại. Ớn người.
Sơn nghĩ giá chỉ có hai thằng chó chết kia thì hai điếu thuốc lá là hai cái
đích để các anh hạ nó một cách ngon lành. Hai anh chờ đợi cơ hội thuận tiện.
Nhưng hít xong hai điếu thuốc lá rồi mà hai thằng chó chết chẳng chịu dời nhau.
Chúng nó ngồi tán dóc đủ mọi thứ chuyện. Sơn nóng ruột quá. Lúc này các bạn anh
cũng đang hồi hộp trông chờ. Chợt Sơn kéo tay Khải. Hiểu ý, Khải ghé sát tai
vào miệng Sơn:
- Cậu rút dao đào cho tớ một cục đất bằng nắm tay đi Khải.
- Để làm gì?
- Để tớ dụ khị.
Khải nghe lời Sơn, hì hục đào hai ba cục đất. Sơn ném mạnh một cục ngay phía
mình. Tiếng đất rơi trên lá khô lạo xạo. Hai tên công an chưa có thái độ gì.
Sơn ném tiếp cục nữa. Chúng vẫn im lặng. Kiên nhẫn, Sơn ném thêm cục nữa. Lần
này hai tên công an cùng đứng dậy. Một thằng dục bạn:
- Mày chạy ra coi xem có chuyện gì?
Thằng kia rút đèn bấm quét ngang ánh sáng vào khu rừng tối. Sơn nhếch mép cười.
Anh kéo mạnh Khải:
- Dịp may ngàn năm một thuở đấy bồ ơi! Để thằng chó chết tìm tòi, chúng mình hỏi
thăm tên bạn yêu dấu của nó.
Hai người băng khỏi chỗ nấp, lủi dần, lủi dần. Cách tên công an chừng chục thước,
hai anh lại nấp sau một gốc cây. Giá gốc cây gần tên công an thì khỏi phải tính
toán. Bất giác, Sơn càng tiếc không có Định để Định biểu diễn một đường dao. Một
đường dao của Định là đủ rồi. Sôn kéo cổ Khải, thầm thì:
- Cậu ném con dao trước mặt nó đi, cách độ ba bốn thước thôi.
Khải chưa kịp liệng con dao thì tên công an ngồi chờ lên tiếng:
- Thấy gì không mày?
Tên bạn nó trả lời:
- Đếch có cái gì cả.
Và nó trở lại. Khải liệng con dao "bộp" một cái. Tên công an nhảy lại
gần xem sự tình. Nhanh như cắt, Sơn phóng mình chụp lấy nó. Khải cũng phóng
mình theo. Anh phang báng tiểu liên vào đầu nó. Tên công an chỉ kịp kêu "ối"
một tiếng. Khải lượm con dao của anh, bồi thêm nó một nhát thấu phổi. Anh rút
dao, chùi vội máu vào áo nó rồi dắt liền vô bao.
Tên công an đi sục sạo nghe tiếng "ối", hỏi bạn:
- Gì thế mày?
- Mày đi đâu rồi hở Vọng?
Giọng nó oang oang đượm nhiều nỗi sợ hãi, vang vọng giữa khu rừng khuya. Rờn rợn.
Hai anh lủi gần tới nó. Nhưng chưa kịp ra tay thì nó hoảng quá, rút súng bắn
lia lịa. Bắt buộc, Sơn phải rút khẩu Colt 12 hạ nó liền. Hai anh chạy về phía bạn
mình chờ đợi. Tới nơi, Sơn ra lệnh:
- Sửa soạn chiến đấu đi các cậu. Thằng khốn kiếp đánh thức cả đồn rồi.
Quả như lời Sơn nói, cả đồn đều giật mìn vì những phát đạn nổ chát chúa. Họ
vùng dậy vớ lấy vũ khí.
Có người không kịp mặc quần dài. Những chiếc đèn bấm thay phiên nhau quét ánh
sáng. Những băng đạn lắp vào súng nghe lạnh người. Họ tung ra bổ vây lấy kẻ
thù. Hai con chó bẹc giê cũng đã được thả ra. Nó lao vào rừng, sủa inh ỏi.
Khải bối rối:
- Có chó nguy quá Sơn ạ!
Sơn nói:
- Người còn chả lo nữa là chó.
Rồi Sơn dặn anh em:
- Nhớ đừng phí đạn nhé! Khi nào tụi nó chiếu đèn, hãy ngắm kỹ cái đích ấy mà khạc
đạn.
Các anh đã sẵn sàng nghênh địch. Mỗi người kiếm một gốc cây cách nhau hàng chục
thước. Họng súng của các anh đang chờ khạc lửa. Không lâu, hai con chó bẹc giê
lăngxăng chạy tới. Nóng mắt, hạo rút Colt 12. Đợi nó tới gần, Hạo bắn một phát.
Con chó trúng đạn nằm lăn trên mặt lá khô, dẫy dụa.
Lập tức công an đáp lễ ngay. Họ quạt tiểu liên cả phút đồng hồ liền. Rưngcầy
xáo động. Muông thú chạy tán loạn. Chim chóc dời tổ vừa bay vừa kêu trên đầu
các anh. Những băng đạn bắn vu vơ không làm các anh hoảng hốt. Họ càng bắn, các
anh càng nín. Con chó sống sót không dám tiến lên nữa. Nó nép bên chủ sủa inh ỏi.
Bọn công an chưa biết các anh nấp chỗ nào và có bao nhiêu người, bao nhiêu súng
ống. Không phải là lần đầu họ gặp bọn buôn lậu có súng. Làm nghề này đụng chạm
với các tay tổ như cơm bữa. Và thường thường họ thắng. Bọn buôn lậu bất đắc dĩ
mới phải dùng tới biện pháp chống đối. Họ biết rằng họ ít kinh nghiệm chiến đấu,
lại thiếu tay súng, nên phần thất bại cầm chắc.
Hiểu như thế, bọn công an biên giới rất khinh thường "súng ống" của bọn
buôn lậu. Họ chủ quan khinh địch. Nhưng lần này họ không dám khinh thường. Hai
xác chết máu đang tuôn trào nóng hổi là một bằng chứng cụ thể để họ kết luận rằng,
bọn khốn kiếp này nếu chẳng phải là Việt Cộng thì cũng là bọn thổ phỉ biên giới.
Họ dè dặt đi sâu vào khoảng rừng có tiếng đạn nổ. Ngót hai tiểu đội làm thành
cái vòng vây muốn đánh đai lấy các anh. Các anh bất động. Thình lình, một người
công an quét đèn bấm ngang phía Khải núp.
Quét đi quét lại mấy lần. Rồi hắn nhắm thẳng gốc cây anh đang nằm chờ, rọi thẳng
tới.
Khải nâng khẩu tiểu liên. Anh ngắm trên cái đèn bấm một chút. Và khạc đạn. Người
công an ngã rạp xuống. Cây đèn bấm văng xa, tắt ngóm. Anh mỉm cười khoái chí. Bọn
công an nằm hết cả lượt. Họ bắn như mưa. Những thân cây cổ thụ đã bảo vệ giùm
tính mạng các anh.
Khải đang hăng máu trả đũa liền. Sơn cáu quá, bất chấp cả đạn bay, phóng mình tới
chỗ Khải, trách bạn:
- Cậu quên lời tớ dặn rồi à?
- Tớ vừa hạ một thằng. Nín mãi chịu không nổi.
- Cậu bắn bừa, hết mẹ nó đạn thì chết cả lũ. Mình bị vây rồi.
Khải hỏi dồn:
- Bị vây rồi à? Lúc nãy cậu cũng bảo bị vây, giờ cậu cũng bảo bị vây!
- Lúc nãy mình có cảm tưởng, giờ thì thực sự rồi. Không khôn ngoan hơn chúng
nó, chỉ có cách bỏ xác ở rừng già. Nhân danh anh Mạnh, tớ yêu cầu cậu tuân lệnh
tớ.
Khải không cãi. Sơn bò về chỗ nấp của mình. Bọn công an thấy các anh không bắn,
đoán rằng các anh ít súng. Họ nã đạn tới tấp vào khu vực các anh. Thịnh bò tới
chỗ Sơn đề nghị:
- Tớ xung phong tặng chúng nó vài quả lựu đạn nhé!
Sơn ngăn bạn:
- Đừng.
- Đừng sao được. Đây là cơ hộu duy nhất để tớ làm lé mắt ông Hiển. Tớ đi đây.
Nói dứt. Thịnh bò khỏi chỗ Sơn. Khoảnh khắc, anh đã biến mất. Thịnh cẩn thận,
nghe tiếng súng nổ anh nằm im. Súng vừa ngừng anh nhoài người bò lẹ. Đến một gốc
cây. Thịnh nhìn rõ hai gã công an nằm sát bên nhau. Hai gã cũng có tiểu liên. Mắt
Thịnh sáng rực. Anh đợi. Khi hai gã ngồi dậy lắp đạn, Thịnh rút kíp lưu đạn. Muốn
chắc ăn, Thịnh cấm trong tay một lát rồi mới liệng. Trái lựu đạn được tính đúng
giây phút, rơi xuống đất là nổ liền. Hai gã công an tan xác.
Huấn phóng tới chỗ Sơn, hỏi bạn:
- Lựu đạn của bọn cớm hả?
- Không, của Thịnh đấy.
Huấn tặc lưỡi:
- Con nhà Thịnh muốn lọt vào mắt ông Hiển chắc?
Sơn chưa trả lời Huấn thì Thịnh đã bò về. Gặp hai bạn, Thịnh đưa hai tay lên
mũi hít:
- Lựu đạn thơm quá. Hai ông cớm về chầu Phật tổ rồi.
Huấn thấy tâm hồn anh sôi bỏng lạ thường. Anh muốn làm một việc phi thường giống
Thịnh. Bọn công an bắn rát hơn. Họ dồn hết nỗi phẫn uất vào đám người buôn lậu.
Sơn ấn mạnh vai Thịnh và Huấn ra hiệu nằm xuống. Anh hỏi bạn:
- Các cậu nghĩ thế nào?
Thịnh nói:
- Nghĩ chó gì, coi có thắng nó mới mong về. Đánh mạnh đi, nghĩ gì nữa!
Sơn nhét đạn thêm vào khẩu Colt 12:
- Cậu không chịu lượng sức mình.
Thịnh cãi:
- Bảy chiến sĩ cách mạng mà thua hai tiểu đội công an?
Sơn thở dài:
- Cậu luôn luôn quên lời ông Hiển. Chúng mình còn nhiều công tác khác quan trọng
hơn là tính chuyện ăn thua với bọn cớm. Cậu nghĩ thế nào hở Huấn?
Huấn chưa kịp trả lời bạn thì những họng súng nghi ngờ của bọn công an xối xả
khạc đạn vào những chỗ nấp của các anh. Những chiếc đèn bám cũng đua nhau quét
ánh sáng tìm tòi kẻ địch. Sơn lo lắng.
Anh biết các anh khó tiêu diệt hết đối thủ. Trời dần sáng, vô phúc gặp quân đội
tảo thanh phiến cộng qua đây thì vào tù cả lũ. Đợi đạn của địch ngưng nhả, Sơn
hỏi lại Huấn:
- Cậu nghĩ thế nào?
Huấn suy nghĩ giây lát rồi đáp:
- Tớ có một cách thoát thân.
Sơn ngồi dậy:
- Nói ngay đi xem nào.
- Tớ ở lại, các cậu về.
Thịnh nói:
- Cậu định mạo hiểm một mình hở? Cho tớ theo với nhé!
Huấn chìa tay bắt tay Thịnh:
- Thế còn gì bằng.
Sơn dục:
- Cậu cho biết qua kế hoạch được chứ?
Huấn gật đầu:
- Được, nhưng cho tớ đặt điều kiện với cậu.
Sơn hỏi:
- Điều kiện gì?
Huấn nhéch mép cười:
- Cho tớ hút mọt điếu thuốc lá.
Sơn chiều bạn:
- Đồng ý, nhưng phải để tớ che lửa.
Huấn rút thuốc lá che lửa hút. Sơn lột chiếc mũ đỏ của anh che trước mặt Huấn.
Huấn hút gần nửa điếu. Sơn giật mình nói:
- Dập thuốc đi cậu!
Huấn bối rối:
- Gì thế, gì thế? - Cậu hút thuốc "Oakland" nguy quá. Mùi thuốc nàt
thơm lắm. Chỉ lát nữa là bọn cớm đánh hơi. Chuồn sang gốc cây khác đi.
Ba người bò rạp sang một gốc cây khác. Bọn công an quyết diệt kẻ thù. Họ lại thả
chó đi sục sạo anh em. Sơn dục Huấn:
- Kế hoạch thế nào?
Huấn chậm rãi nói:
- Tớ và Thịnh bỏ rơi các cậu, chúng tớ băng ngang trở lại biên giới. Cách đây độ
năm trăm thước, chúng tớ xối xả bắn và rút lui ầm ỹ. Bọn cớm phải rượt. Các cậu
rảnh tay rút lui.
Sơn hỏi:
- Rồi số phận các cậu sẽ ra sao?
Huấn đáp:
- Số phận của chúng tớ nằm trong số phận của đảng. Ra sao cũng chẳng cần. Điều
cần thiết là các cậu phải thoát và chở hàng về tận nhà.
Huấn vỗ vai Thịnh:
- Cậu đồng ý không?
Thịnh rút con dao đi rừng cắm phập vào thân cây:
- Đồng ý!
Tiếng chó sủa và tiếng đạn nổ xé không gian. Phút quyết định đã tới. Huấn bảo
Sơn:
- Cậu cấp cho chúng tớ hai khẩu tiểu liên.
Sơn nói:
- Được, các cậu cần gì nữa không?
- Nếu có thể, cậu cho tớ mượn khẩu colt 12 của cậu nữa.
- Cũng được. Cậu có dặn dò gì không?
- Gặp ông Hiển cậu nhắn giùm, nếu chúng tớ bị chết...
Huấn ngừng lời. Biết ý bạn, Thịnh nói tiếp:
- Nếu bị chết, nhớ đặt tên hai chúng tớ ở hai đại lộ to nhất Sài Gòn nhé!
Sơn tháo súng mình trao Huấn. Anh bò tới chỗ Khải lấy thêm khẩu tiểu liên nữa.
Xong, Sơn chìa tay bắt tay hai bạn:
- Chúc các cậu thành công.
- Yên chí, không dễ gì bỏ xác ở xó rừng này đâu.
Và mặc đạn của công an vèo vèo bay tới, hai anh lủi mất hút trong đêm rừng mù mịt.
Cách các bạn một quãng xa, hai anh dừng lại. Tiếng súng bây giờ ròn rã hơn. Bọn
Sơn còn dè dặt.
Huấn biết chắc vòng vây của bọn công an đang siết chặt. Họ nhất định bắt sống
các bạn anh. Lòng thù hận dâng lên khóe mắt Huấn. Anh nắm chắc tay súng hướng về
phía có những ánh đèn bấm đang quét sáng khu rừng trước mặt anh. Và Huấn nhả đạn
tới tấp. Anh hối Thịnh:
- Bắn đi cậu. Bắn cho bọn Sơn biết chúng mình đã ở xa các cậu ấy.
Thịnh tiếp tay bạn khạc đạn. Hai anh đã làm hoang mang bọn công an. Họ hướng hết
họng súng về phía tiếng đạn nổ. Huấn nhếch mép cười thỏa mãn. Anh bảo bạn:
- Bọn chó chết vào tròng rồi. Nào, chúng mình cưỡi cọp. Đợi tớ rít một hơi thuốc
lá đã. Bây giờ cậu Sơn không ngăn tớ nữa.
Huấn lại móc túi lấy thuốc lá châm hút. Que diêm vừa xòe thì loạt đạn vèo vèo
bay tới. Huấn cúi rạp, cố hít một hơi thuốc thật dài cho hết cơn ghiền rồi dụi
thuốc đi. Anh vùng dậy, hô lớn:
- Anh em rút hết sang biên giới!
Sợ tiếng nói của mình không được lớn lắm, Huấn bảo Thịnh chụm tay vào miệng làm
loa hô lớn hơn.
Thịnh làm liền. Anh bịa thêm lời:
- Anh em rút hết sang biên giới! Đừng kháng cự nữa. Sơn đừng bỏ "hàng
hóa" lại nhé! Rút lui ngay!
Tiếng của Thịnh vang tới lọt vào tai bọn công an, đồng thời lọt luôn vào tai
các bạn anh. Mắt Sơn sáng rực. Các anh sắp thoát khỏi vòng vây. Bọn công an
không bỏ mồi, họ truy kích đến cùng để trả thù cho đồng bọn của họ.
Hai anh chạy xa thêm. Dừng lại bắn vu vơ. Bọn công an tưởng các anh tẩu thoát,
huy động hết lực lượng rượt đuổi. Con chó bẹc-giê dẫn đường. Nghe tiếng chó sủa
săn mồi khá xa, Sơn ra lệnh cho anh em lần lượt băng rừng vượt chốn hiểm nghèo.
Huấn và Thịnh đến gần con suối nhỏ. Hai anh cảm thấy khát ghê gớm. Gục mặt xuống
dòng suối, hai anh uống ừng ực. Nước lạnh làm hai anh tỉnh táo lạ thường. Thịnh
hỏi Huấn:
- Liệu bọn Sơn chuồn chưa?
Huấn đáp:
- Cậu Sơn nhiều thủ đoạn lắm. Tớ chắc cậu ấy đương cho anh em rút rồi.
Im lặng một lúc, đột nhiên Thịnh nói:
- Còn hai đứa mình bao giờ rút đây?
Huấn lắp băng đạn khác, trả lời bạn:
- Chúng mình đang cưỡi cọp mà.
- Liệu có xuống khỏi lưng cọp không hở cậu?
Huấn quả quyết:
- Xuống chứ!
Thịnh thắc mắc:
- Nhỡ ngã thì sao?
Huấn đập mạnh vào lưng bạn:
- Thì chúng mình nằm trên hai đại lộ lớn nhất Sài Gòn. Thí dụ đại lộ Bornard
hay Catinat chẳng hạn...
Kết cuộc của sự cưỡi cọp là thế. Làm cách mạng thì mong mỏi gì hơn là đi vào lịch
sử. Trước hay sau cũng phải ngã. Tớ nói thực, tớ không muốn hưởng sự thành
công. Nếu tớ còn sống và cuộc vận động lịch sử của chúng mình thành công, nhất
định tớ về vườn câu cá.
Thịnh cười:
- Cậu lại muốn học đòi sự nói phét của Hồ Chí Minh rồi.
Huấn cãi:
- Tại sao tớ lại phải học đòi Hồ Chí Minh nhỉ? Nếu học thì tớ học cái kinh nghiệm...
câu cá của ông ta thôi. Giá Hồ Chí Minh về câu cá thật, có lẽ ông ta không bị
ngyền rủa như giờ đâu. Cậu còn sống cậu sẽ biết, tớ sẽ về câu cá mà.
Thịnh chưa kịp nói thêm thì loạt súng tiểu liên của đối thủ lại ròn rã phóng tới.
Những chiếc đèn bấm quét ánh sáng gần quá rồi. Thịnh nói:
- Chúng nó quyết túm cổ bọn mình cậu ạ!
- Ừ, để xem chúng nó túm bằng giá nào?
Hai anh dời nhau. Mỗi người tìm một vị trí để ăn thua với bọn công an. Lúc này,
hai anh không chịu nín nữa, kẻ thù đã tiến tới gần. Huấn nhả đạn tiếp đón. Một
giọng nói trổi lên:
- Buông súng hàng đi. Chúng mày hết đường chạy rồi.
Thịnh đưa súng lia một tràng về phía có tiếng nói. Bọn công an sôi máu bắn trả
đũa gấp bội. Họ đoán được chỗ nấp của hai anh và khép kín vòng vây lại. Bắn vu
vơ một lúc, bọn công an thấy hai anh im lặng, cũng lặng im. Một con chó bẹc-giê
không làm nên chuyện. Nhưng Huấn rất cáu tiết. Anh đào một cục đất, ném bộp
trên lá khô. Con chó khốn nạn nhào tới. Anh rút khẩu colt vẩy đạn. Con chó kêu
ăng ẳng dẫy dụa trên vũng máu.
Bọn công an tiến lên áp đảo hai anh. Thịnh cáu tiết vùng lên ôm súng bắn lia lịa
vào đối thủ. Anh dời chỗ n6áp, say sưa khạc đạn. Bỗng Thịnh buống súng té nhào.
Anh vừa bị trúng một phát đạn. Thịnh gọi bạn. Huấn chạy vội tới chỗ anh.
- Cậu bị rồi à?
- Ừ, ở gần nách. Chắc chưa trúng phổi, máu ra nhiều quá cậu ạ!
- Để tớ cõng cậu rút sâu vào rừng đã, rồi tính sau.
Giọng Thịnh mệt mỏi:
- Liệu cõng nổi không?
- Nổi mà.
- Haỵ..
- Hay gì?
- Hay cậu chuồn đi, để chúng nó túm tớ.
Huấn an ủi bạn:
- Đừng thất vọng cậu, tớ phải chiến đấu đến phút cuối cùng, chúng mình sẽ
thoát.
Rồi không đợi Thịnh nói thêm, Huấn dìu Thịnh cố lết sang bên kia gòing suối. Mất
chó, bọn công an không dám liều lĩnh. Họ cố tình vây hai anh, đợi tới sáng sẽ bắt
sống. Họ cũng không bắn rát như ban đầu. Vì thế Huấn mới đưa được Thịnh sang
bên kia giòng suối.
Chọn một gốc cây, Huấn đặt Thịnh nằm. Anh đưa tay sờ vết thương của bạn. Máu vẫn
chảy rỉ rỉ. Huấn rút khăn mùi xoa thấm máu. Thịnh kêu khát nước. Huấn để Thịnh
nằm một mình. Anh xuống suối, cởi áo nhúng nước đem lên vắt vào miệng bạn.
Xong, Huấn lau mặt cho bạn tỉnh táo.
Thịnh bị ra nhiều máu quá, người dần dần mệt đi. Giọng nói của anh yếu đuối rõ
rệt. Huấn không biết phải làm gì. Anh nhảy ra bờ suối, chĩa súng sang kẻ thù quạt
đạn. Rồi anh lại phóng về, đưa tay vuốt ve trán bạn. Thịnh thở dồn dập. Anh hỏi
Huấn:
- Chúng nó còn theo bọn mình không?
Huấn nói dối bạn:
- Chúng nó rút lui hết rồi.
Thịnh muốn nhấc đầu lên. Huấn đặt đầu anh lên đùi mình.
- Chúng nó rút rồi à? Mình sẽ thoát à?
- Ừ, mình sẽ thoát.
Huấn sờ ngực bạn. Anh thấy tim đập rời rạc. Huấn nghiến răng ken két. Tự nhiên,
Thịnh tỉnh táo. Anh bảo bạn:
- Mình thoát chắc thú lắm.
- Ừ.
- Lãnh tụ chắc phục mình sát đất.
- Ừ.
- Ông Hiển phải xếp bọn mình ngang với các cậu Hạo, Thái, Sơn?
- Ừ.
- Tớ thích nhìn rõ cách mạng thàng công cậu ạ!
- Tớ cũng vậy.
- Tớ không thích chết dang dở.
- Tớ cũng vậy.
- Tớ không thích họ lấy tên mình đặt tên phố!
- Tớ cũng vậy.
- Khi cách mạng thành công chúng mình về Sài Gòn, các em quàng hoa vào cổ mình,
sung sướng quá cậu nhỉ?
- Ừ.
- Cậu nhất định về nhà câu cá ư?
- Ừ.
Tớ phải làm Bộ Trưởng cậu ạ! Tớ thích đi xe cắm cờ sau một đoàn mô tô hộ tống.
Như thế có đáng ghét không?
- Không.
Có tiếng chân lạo xạo. Huấn biết bọn công an đang chực rình vồ các anh. Huấn nhấc
đầu Thịnh khỏi đùi mình. Anh vơ lấy khẩu tiểu liên. Lại sờ tay vào vết thương của
bạn. Máu còn chảy. Thịnh bắt đầu rên, đau đớn. Nhưng vẫn hỏi bạn:
- Cách mạng phải thành công, phải không Huấn?
Tiếng rên của Thịnh khiến tâm hồn Huấn se lại. Tiếng chân người nghe rõ hơn. Thịnh
run rẩy nói:
- Cách mạng... Thành công sướng quá... Cậu nhỉ?
Huấn cúi xuống sát tai bạn nói tiếng "ừ" thật ngọt. Thịnh nghiêng mạnh
đầu sang một bên. Và không bao giờ nói nữa. Huấn sờ ngực bạn. Tim Thịnh đã ngừng
đập.
Lòng căm thù sục sôi. Huấn rọi tia mắt về phía có tiếng động. Một bóng người
đang lầm lũi bò. Huấn đứng thẳng dậy, chúc mũi súng và bóp cò. Người công an
lăn đi hai ba vòng. Huấn chồm tới lấy chân đẩy ngửa mặt hắn lên. Anh bắn nát mặt
kẻ thù để rửa hận cho bạn.
Sau đó, Huấn lồng lộn sang bên kia giòng suối, bắn như điên cuồng. Anh không ẩn
núp, vừa chạy vừa khạc đạn. Tới lúc gần hết đạn, anh bị một tràng tiểu liên của
đối thủ quét nát ngực. Anh gục xuống chết ngay tại chỗ.
12
Định hỏi người lính hầu cận:
- Có chắc hôm nay không?
Người lính lễ phép đáp:
- Thưa thiếu tá chắc. Nhân viên kế toán ở toà hành chánh cho tin thì phải đúng.
Chúng em hối lộ thằng cha ngót hài ngàn mà thiếu tá. Nếu sai, dễ gì nó sống nổi.
Định vén tay áo xem đồng hồ. Anh nói:
- Ba giờ rưỡi rồi.
Người lính hiểu Định sốt ruột. Hắn kiếm cách làm yên lòng anh:
- Bắc về mùa này hay bị kẹt lắm thiếu tá ạ!
Định vỗ vai hắn:
- Công xa kẹt sao được.
Người lính cụt hứng. Định kéo hắn ngồi xuống. Bọn anh đã chờ đợi từ trưa. Ngót
hai chục người do Định chỉ huy chia ra ba tốp. Định và ba người ở khúc giữa gần
bến đò Lăng Gù. Hai tốp kia canh chừng hai đầu, cách Định chừng năm trăm thước.
Con đường Long Xuyên - Châu Đốc quãng này vắng vẻ nhất.
Định và người lính ngồi ngay bên vệ đường như người khách bộ hành nghỉ chân.
Nhưng sau lưng anh, nấp trong bụi rậm, hai khẩu tiểu liên nạp đạn sẵn sàng đang
chỉa thẳng vào mục tiêu.
Định rút thuốc. Người lính vội móc hộp quẹt mồi lửa giùm anh. Định hút một hơi
thuốc dài, lắng tai nghe ngóng. Bỗng, anh khẽ lắc đầu. Người lính áp tai xuống
đường một lúc rồi nói:
- Xe vận tải thiếu tá ạ!
Định ngạc nhiên:
- Sao chú biết?
Người lính nhe bộ răng vàng, cười:
- Em quen những vụ này quá mà.
- Chú không nhầm chứ?
- Chưa bao giờ nhầm cả thiếu tá ơi.
Định tròn đôi mắt. Anh chưa kịp hết sức ngạc nhiên thì chiếc xe vận tải tư nhận
đã lù lù tiến tới. Người lính được thể khoe tài:
- Thiếu tá thấy chưa?
Định quẳng bao thuốc lá thơm. Người lính bắt lấy. Anh nói:
- Thưởng chú một điếu "con mèo" đấy.
Người lính cám ơn rối rít. Để hắn thưởng thức chất khói cho hả hê, Định mới hỏi:
- Thường trên xe có mấy người?
- Thưa thiếu tá hai.
- Những ai?
- Tài xế và phát ngân viên.
- Chắc chắn hở?
- Dạ, bồ nhà cho tin thì phải chắc chớ!
Định thắc mắc:
- Bồ nhà nào?
Người lính giải thích:
- Thằng nhân viên kế toán ở quận hành chánh đó thiếu tá.
- Nó là bồ mình à?
- Dạ, trước nó theo anh Hai. Sau xin lìa bưng về tỉnh mần việc. Anh Hai thương
nó còn mẹ già, để nó về. Nó về mần ăn lương thiện nhưng không quên anh Hai. Nó
chẳng dám phản bội đâu thiếu tá ơi. Nó nói trúng phong phóc. Rồi thiếu tá coi!
- Các chú có úp vụ nào như vụ nầy chưa?
- Dạ chưa. Anh Hai không nghĩ ra. Chúng em chỉ úp xe đò thôi. Thiếu tá hay thiệt
tình. Vụ này ăn gấp mười các vụ xe đò.
Định nhếch mép cười. Tên lích của bọn "phiến loạn" đã hết lời khen
anh. Anh rút thêm điếu thuốc đốt tiếp. Chợt Định liệng điếu thuốc đập mạnh vào
vai tên lính hầu cận. Hắn lại áp tai xuống đường. Lần này, mắt hắn sáng lên. Hắn
nháy mắt, nói đủ nghe:
- Xe nhỏ thiếu tạ ạ! Có lẽ nó đấy.
Hai người đứng dậy tiến ra giữa đường. Chiếc xe đang xả ga chạy nhanh bỗng nhả
vơi ga. Người tài xế sang số xe. Xe chậm dần. Định quay lại nhìn. Xe mang biển
số VVN734. Đích thực là xe chở lương của tòa hành chánh Châu Đốc. Định dục người
lính:
- Ra tay đi!
Người lính giơ tay vẫy. Xe bóp còi inh ỏi. Mặc kệ. Hai người vẫn đứng nghênh
ngang giữa đường.
Chiếc xe bắt buộc phải chạy thật chậm. Và dừng lại. Họ chỉ đợi có thế. Mỗi người
sang một bên hông xe, rút súng lục nhanh như chớp. Định ra lệnh cho người tài xế
ép xe vô lề. Xong, anh mở cửa xe dùng súng nện vào ót người tài xế. Người lính
làm theo Định, hạ người phát ngân trong khoảng khắc.
Định huýt sáo. Hai người từ trong bụi rậm băng ra đường. Đã được dặn trước, họ
lôi hai cái xác bị đánh ngất dấu vào bụi rậm. Định ra lệnh:
- Không được giết họ.
Sợ bọn thuộc hạ quen giết người, Định dọa thêm:
- Ai giết họ sẽ bị xử tử.
Ngay lúc đó, tiếng động cơ nổ gần. Định dục người lính hầu cận.
- Leo lên xe ngay!
Tên lính hoảng hốt:
- Thiếu tá có biết lái xe không?
Định không trả lời. Anh leo lên xe. Người tài xế hoảng sợ chưa kịp tắt máy nên
Định chỉ việc đạp "ămbay- a" sang số từ từ. Chiếc xe sau đang tiến tới
là xe nhà binh. tên lính hầu cận quay lại nhìn. Mặt hắn tái mét. Hắn lắp bắp
nói:
- Xẹ.. nhà binh... thiếu tá... ạ!
Định lơ là như không nghe rõ hắn nói gì. Người lính nói to hơn:
- Xẹ.. chở... đông... lính quá... thiếu tá... ạ!
Chiếc xe sau bóp còi. Định ép sát bên lề cho nó vượt. Khi nó bỏ rơi xe anh một
quãng xa, Định sang số "de", lùi xe về chỗ cũ. Nét mặt Định rất bình
tĩnh khiến người lính há hốc mồm kinh ngạc. Hắn càng tin Định là tay tổ trong
nghề cướp cạn.
Định thắng xe, tắt máy, rút chìa khóa "công tắc" vất vào bụi rậm. rồi
anh mới vỗ vai người lính, chậm rãi nói:
- Bận sau chú đừng la lối om sòm nữa nghe!
Người lính cúi đầu, vân vê mép áo.
- Em xin lỗi thiếu tá.
Định an ủi hắn:
- Lỗi lầm gì, chú lo vác "hàng" xuống xuồng đi.
Tên lính dạ dài. Hắn còn cố dặn anh:
- Thiếu tá đừng nói vụ em la lối với anh Hai nghe.
Định gật đầu. Trong nháy mắt, hai người đã rời chiếc xe, lẹ chân băng vào bụi rậm.
Đi một quãng họ tới bờ sông. Nơi đó, một chiếc xuồng máy đang neo chờ họ. Người
lính ném bao bạc xuống xuồng. Hắn cởi giây neo, giật máy. Định ngồi trên bao bạc.
Chiếc xuồng chạy sang bờ bên kia và men theo bờ cù lao Hòa hảo xuôi về mạn Châu
Đốc.
Anh không cần lo cho đồng bọn. Họ đã có phương tiện để thoát thân. Xuồng trôi
cách bến đò Lăng Gù khá xa, Định ngả người nằm ôn dĩ vãng.
Định xuống Chợ Mới hôm trước, hôm sau bắt tay vào việc ngay. Anh dạy học ở bên
Mỹ Lương. Ở đây buồn lắm. Nắng như thiêu như đốt, bụi bốc mù trời. Mưa ngày này
qua ngày khác, đường xá lầy lội. Con gái đi xe đạp không thắng, không chuông.
Con trai ngờ nghệch, dốt nát. Đàn ông lầm lì, khó hiểu. Ông già búi tóc hay để
lòa xòa dễ sợ. Nhưng tâm hồn mọi người đều chất phác, thành thực, dễ thương.
Bấy giờ, đúng đầu niên học, trường Mỹ Lương thiếu một giáo sư Anh Văn. Trên tấm
bích chương, nhà trường đã quảng cáo với học sinh rằng sẽ có giáo sư Đoàn Thu,
cử nhân Anh Văn từ Sài Gòn về đây dạy.
Song, giáo sư Đoàn Thu nào đó không về. Và Định, tự nhiên, phải nhận mình là
giáo sư Đoàn Thu.
Một giáo sư bằng lòng về xứ khỉ ho cò gáy này dạy học mỗi giờ nhận tiền thù lao
bốn mươi đồng bạc là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Thế mà đồng bào Mỹ
Lương đã dám tưởng tượng. Nơi đây, người ta thấm nhuần đạo lý từ lâu. Lại không
hay tiếp xúc với dân thành thị nên người ta dễ tin. Bởi vậy, chỉ cần một nhóm
người biết lợi dụng những tâm hồn thành thực này, họ sẽ có một lực lượng đáng kể
làm hậu thuẫn cho họ Ở bất cứ một lãnh vực nào.
Định, tuy thật sự không có bằng cử nhân, nhưng anh tận tâm dạy dỗ học sinh. Và
học đến đâu họ hiểu đến đó, nên học sinh rất mến anh. Tình thầy trò đang quyến
luyến thì tháng sau, Định nhận được lệnh mới của ông Hiển. Lãnh tụ của anh muốn
anh nhập vô sào huyệt của đám loạn quân, làm cố vấn cho họ và biến họ thành một
đạo quân tiên phong của cách mạng.
Trước khi rời Mỹ Lương, Định sang Chợ Mới thảo luận cùng anh Đăng, anh Đăng bảo
Định:
- Sống với bọn giặc cỏ rất khó mà cũng rất dễ.
Định hỏi:
- Khó ra sao?
Anh Đăng trả lời:
- Nếu chú không có gì hơn họ.
Định hỏi luôn:
- Còn dễ?
Anh Đăng mỉm cười:
- Nếu chú biết chơi trội hơn họ.
Định nói rất tự tin:
- Tưởng gì chứ chơi trội hơn bọn họ, em thừa tài.
Anh Đăng biết chắc thế nào Định cũng trả lời như vậy. Anh hỏi thêm như khích Định:
- Chú sẽ chơi môn gì?
- Đủ mọi môn.
- Nếu chú muốn thành công, tôi khuyên chú nên chơi một món thôi.
Định ngạc nhiên hỏi:
- Môn gì đó anh?
Anh Đăng buông hai tiếng gỏn lọn:
- Cướp cạn!
Rồi anh không nói gì nữa. Mấy hôm sau có người dẫn Định vào sào huyệt của Huỳnh
Văn Xiển. Hồi chưa bị Ngô Đình Diệm tảo thanh, Xiển là một trong những cánh tay
mặt của Ba Cụt. Nay chủ tướng bị phản bội đến nỗi phải bỏ xác ở một nơi tầm thường
hèn hạ. Xiển thương chủ, nhất định không chịu ra hàng. Ông kéo một số tàn quân,
lập sào huyệt, gây căm thù và quyết một sống một còn với anh em Ngô Đình Diệm.
Quân lính của Xiển là thứ quân ô hợp. Họ mang trong tâm hồn hai hình ảnh:
hình ảnh của hiệp sĩ và hình ảnh của giặc cỏ. Họ không có tâm hồn chiến sĩ cách
mạng như họ thường nghĩ là những người làm cách mạng. Thành thử, khi hình ảnh của
tên giặc cỏ, che mờ hình ảnh của trang hiệp sĩ trong tâm hồn họ thì họ tàn nhẫn
hết chỗ nói. Ngược lại, khi hình ảnh trang hiệp sĩ che mờ hình ảnh tên giặc cỏ
tron tâm hồn họ, thì họ cũng thương nước thương nòi. Được cái, ho rất quí mến
và trung thành với chủ tướng đến hơi thở cuối cùng. Phản bội, hai tiếng đó
không bao giờ ám ảnh họ. Chủ tướng bảo họ lao vào chỗ chết, họ lao ngay, chẳng
cần hỏi sự hy sinh đó sẽ đem lại kết quả gì.
Huỳnh Văn Xiển hãnh diện vì có đám thuộc hạ này. Năm nay ông ta chừng ba mươi
sáu tuổi. Chưa lấy vợ. Thoạt trông bộ tóc đạo sĩ kiểu Ba Cụt và đôi mắt diều
hâu sắc như nước, người ta tưởng ông hung bạo lắm. Thực ra, Huỳnh Văn Xiển
không đến nổi nào. Bắt được đúng kẻ thù, ông ta không cắn cổ uống máu, mổ bung
moi tim nhậu rượu, cũng không dùng dao phóng giữa ngực rồi ngắm kẻ thù dẫy dụa
mà ngồi cười ngất như một vài đàm em của Ba Cụt. Ông ta chỉ dùng súng bắn nát
ngực kẻ thù rồi sai thủ hạ quẳng giữa rừng.
Huỳnh Văn Xiển chưa học hết lớp ba. Nên ông thường tỏ vẻ khao khát học và rất
quý trọng người có học. Đối với đám thuộc hạ, ông coi như anh em. Tuy ông tự
xưng là đại tá nhưng ông không bắt họ gọi ông là đại tá. Ông cho phép họ gọi
ông là "anh Hai". Hai tiếng này nghe nó thân mật và nặng tình huynh đệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét