Bồn lừa 1
Tặng thế hệ các em tôi với một niềm
ao ước lớn: trong mọi lãnh vực, các
em đều phi thường như Bồn lừa.
Duyên Anh
1. TRẬN ĐẤU MỞ MÀN NÀO CŨNG kéo dài. Nhất là những trận đấu mở màn cho những trận đấu quốc tế. Khán giả uể oải nhìn đồng hồ của vận động trường. Thấy kim đồng hồ như đứng lại. Nhưng rồi, khi trọng tài rít một hồi còi dài và giơ tay bắt chéo vào nhau vài lần thì kim đồng hồ chịu khó chạy tới con số khán giả mong muốn.
Cầu trường nhộn nhịp hẳn lên. Khán giả đi muộn kéo vô. Khán
giả đi sớm không muốn nhúc nhích. Chen nhau, cãi cọ, chửi thề, văng tục. Đó là
sinh hoạt muôn đời ở khán đài bình dân. Ô, dù, đủ màu, đủ kiểu, trương lên che
nắng cuối năm. Tiếng máy phóng thanh hứa hẹn :
- Mười phút nữa, hội tuyển Thiếu-niên Sài-gòn sẽ gặp hội tuyển
Ba-tây.
Lời hứa hẹn đó thôi thúc khán giả mãnh liệt. Lại nhấp nhổm,
chen nhau, cãi cọ, chửi thề. Trong khi, máy phóng thanh nhai nhải đọc tiểu sử
và thành tích của đội bóng nhà nghề Ba-tây. Cho đến lúc hội tuyển Ba-tây từ dưới
hầm vận động trường chui lên, chạy quanh sân có một vòng thì tuyệt nhiên không
còn ai muốn cãi cọ, chửi thề nữa. Bây giờ, khán giả vỗ tay rào rào, tỏ cảm tình
với đội bóng khách,
Mười một con cưng của nền túc cầu Ba-tây vừa chạy vừa giơ tay
vẫy chào khán giả, Họ mặc áo xanh lam xọc trắng, quần tím sậm. Người nào đen
thì như tây đen. Phần đông, họ có nước da cháy nắng, trông to con và khoẻ mạnh
vô cùng. Vài khán giả sành điệu, chỉ trỏ anh cầu thủ Ba-tây đen cao kều, la hét
:
- Pelé, Pelé !
Ông vua phá lưới Pelé toét miệng cười. Răng anh chàng trắng ởn,
môi đỏ tựa thoa son. Khán giả bàn tán :
- Pelé mà sút, sức mấy thằng Rạng em bắt nổi.
- Hai lần vô địch bóng tròn quốc tế nó đá với mình chắc giống
mèo vờn chuột quá à...
- Đi coi chân cẳng Ba-tây chứ tin gì hội nhà...
Hội Ba-tây đã quây thành vòng tròn ở giữa sân. Họ biều diễn
"tặng" khán giả Việt-nam những "giơ" nhà nghề tuyệt
vời. Trái bóng được chuyển sang cho Pelé. Vua phá lưới giơ chân đỡ. Và trái
bóng dính chặt trên mu bàn chân anh ta, y hệt hòn đất nằm im trên lưỡi cuốc.
Pelé giơ chân cao, trái bóng vẫn dính chặt. Anh ta hất nhẹ ngang tầm đầu,
đánh "cú tết" chuyển cho Vava. Anh này ghé cái đầu cặp chặt
trái bóng ở vai bên trái, chạy một quãng, rồi ngẩng đầu thẳng để trái bóng rớt
xuống. Khán giả vỗ tay liên miên, hò reo tung phổi. Trời ơi, hội Ba-tây xuất
chúng,
Từ dưới hầm vận động trường, hội tuyển Thiếu-niên Sài-gòn
cũng chui lên chạy ra sân cỏ. Khán giả hoan hô, cổ võ hội nhà. Mười một con
cưng của nền túc cầu Việt-nam là thủ môn Chương còm tức Rạng em, hữu vệ Hưng mập
tức Lắm em, tả vệ Tư chăn vịt tức Có em, trung ứng Sơn trán cao tức Tam Lang
em, hữu ứng Tí điên tức Hiền em, tả ứng Bảo méo mồm tức Thanh em, trung phong Bồn
lừa tức Vinh em, hữu nội Tiến gầy tức Ngôn em, tả nội Quyên Tân-định tức Thuận
em, hữu biên Dzũng Đa-kao tức Dậu em, tả biên nhóc con Hùng tức Ngầu em.. Mỗi cầu
thủ của hội tuyển Thiếu-niên đều có một biệt hiệu. Họ đã chọn thần tượng để hy
vọng được như thần tượng của họ.
Hội tuyển Thiếu-niên măc áo xanh da trời, quần trắng. Thủ môn
Chương còm mặc pullover đỏ. Tổng-cuộc và Ban Tổ-chức đã đồng ý chọn hội tuyển
Thiếu-niên đá trận đầu với Ba-tây. Khán giả cũng như báo chí đều phản đối sự sắp
xếp vụng về này. Đưa thiếu niên chọi nhà nghề có khác gì đưa bầy nai thả vào
chuồng cọp. Nhìn mười một cầu thủ nhỏ thó của hội nhà, khán giả bỗng thương hại.
Nhưng kìa, Bồn lừa đã lọt vào vòng đai của Ba-tây. Pelé chuyền
ban cho nó. Bồn lừa tay trái chống cạnh sườn, giơ chân .=đỡ bóng. Trái bóng đã
dính chặt ở mu bàn chân Pelé thế nào thì cũng dính chặt ở mu bàn bàn chân Bồn lừa
như vậy. Khán giả giơ tay, hét điên cuồng :
- Bravo Bồn lừa!
- Tuyệt quá, Vinh em ơi !
Bồn lừa hất nhẹ trái bóng về phía sau. Nó thụt chân, dùng gót
chân đá móc về phía trước. Vừa khi trái bóng đụng gót chân nó, Bồn lừa lộn ba
vòng thật nhanh đuổi trái bóng cho kịp. Và nó nhỏm dậy, lấy đầu hất trái bóng
trả lại Pelé. Rồi cúi đầu chào đối thủ, chạy về hàng ngũ mình. Khán giả đang ngồi,
nhất loạt đứng lên, gào la :
- Bravo Bồn lừa !
- Bồn lừa số dzách !
- Bồn lừa năm bờ oăn !
Hội tuyền Ba-tây chưa hết ngạc nhiên vì tài nghệ của Bồn lừa
thì trọng tài rít còi. Pelé ngẩn ngơ nhìn theo Bồn lừa. Thằng nhóc mới thôi ngậm
núm vú mà sao nó cừ thế ! Trong cuộc đời đấu thủ vàng bạc của Pelé, anh đã tung
hoành trên khắp sân cỏ châu Âu, châu Mỹ, đây là lần đầu tiên Pelé gặp một cầu
thủ da vàng dám "múa rìu qua mắt thợ". Anh ta bắt đầu cảm phục Bồn lừa.
Sau những thủ tục thông thường của một trận cầu quốc tế như
chào khán giả, trao cờ kỷ niệm, chụp ảnh, chọn sân, hai đội bóng đã dàn quân. Cầu
trường im lặng đến ngạt thở. Ba-tây giao ban trước, Pelé hất nhẹ cho Vava. Anh
này mang ban lên chuyền cho Garrincha. Garrincha đem sâu xuống nữa, qua mặt Tiến
gầy, bắn vào giữa. Tiến gầy chưa tới kịp, Sơn trán cao đã phá ban lên. Bảo méo
mồm nhận được ban, mớm nhẹ cho Bồn lừa. Khán giả cổ võ :
- Bồn lừa, Bồn lừa, Bồn lừa...
Bồn lừa, hai tiếng rời nhau và đệm bằng nhịp vỗ tay nghe dõng
dạc như hồi trống thúc quân. Bồn lừa giơ tay lên trời, tỏ ý bảo khán giả
"biết rồi cứ yên tâm, tôi sẽ làm tụi Ba-tây lác mắt". Nó giữ bóng chập
chờn như thể chiếc lá xoay trong cơn lốc nhỏ. Nó đợi đối thủ tới gần mới biều
diễn.. lừa lọc. Bồn lừa thường làm chậm trễ đường ban và mất cơ hội làm bàn vì
nó thích thêu dệt bay bướm. Nhưng khán giả giận nó mà vẫn khoái nó. Bởi thế, nó
mang cái tên Bồn lừa. Bồn lừa len lỏi rất tài tình. Nó qua mặt những ông vua lừa
Ba-tây, dẫn bóng xuống tận cấm địa của đối phương, Cầu trường giục nó :
- Sút đi !
- Sút đi Bồn lừa !
Nó không thèm sút vội, thêu dệt thêm vài đường.Và bị đối
phương phá bóng. Khán giả yêu nó "ồ " dài thất vọng. Tiếng "ồ"
vang hơn sấm sét, Có người yêu quá hóa tức nguyền rủa nó :
- Đồ con khỉ, Bồn lừa !
Bồn lừa vỗ mạnh hai tay vào đùi, ra cái điều hối hận lắm. Nó
cắm cổ chạy về phía đất nhà đón bóng. Ba-tây lại lấn đất Sài-gòn. Pelé được
bóng, đơn thương độc mã, dẫn lên. Viên huyền châu của vòm trời túc cầu Mỹ-châu
La-tanh đã làm sáng rực sân Cộng Hòa. Lúc này, nắng rất mong manh mà cỏ tươi
xanh như ngày đầu xuân đầm ấm. Bóng qua vạch vôi trắng giữa sân, sang đất hội
tuyển Thiếu-niên, Pelé nhử Quyên Tân-định, giỡn Bảo méo mồm, đùa Sơn trán cao.
Rồi sút tà tà cho Garrincha. Hữu biên thần sầu của Ba-tây đem bóng sâu xuống,
sâu xuống nữa. Hưng mập ra cản, Garrincha chuyền bóng cho Pelé. Anh này chặn
bóng lại. Đụng Tí điên. Pelé tạt nhẹ mớm vua phá lưới Pelé. Viên huyền châu quạt
chân trái. Quả bóng xé không khí vô thẳng thành trì của hội Thiếu-niên.
Hàng chục ngàn trái tim nín thở. Rồi nở căng để sung sướng
tuyệt độ khi nhìn rõ trái sút nghìn cân của Pelé đã nằm gọn trong đôi tay nhựa
của Rạng em Chương còm. Phút báo động lâm nguy diễn biến nhanh như một cái chớp
mắt. Cả triệu dân nghiền quả bóng tròn xa Sài-gòn được nghe tiếng thét đầy cảm
xúc của phái viên thể thao Huyền Vũ trên làn sóng điện. Thủ môn Chương còm nhồi
bóng, đá lên cao. Tiến gầy chặn bóng, hất nhẹ cho Dzũng Đakao. Khán giả vỗ tay
làm nhịp :
- Dzũng Đakao, Dzũng Đakao...
Dzũng Đakao hứng chí "mơ nê" thật bay bướm.
Bất thần, nó tạt vào khoảng trống giữa sân. Bồn lừa, như một mũi tên, phóng tới.
- Bồn lừa, Bồn lừa...
- Đừng lừa nữa, Vinh em !
- "Dô" liền nghe !
Bao nhiêu lời gửi gấm Bồn lừa. Gã cầu thủ tuyệt luân của nền
bóng tròn Việt-nam thực sự đang là một ông vua, một thần tượng trên sân cỏ. Lúc
này, không ai nghĩ tới thủ tướng, tổng thống cả. Chỉ biết có mười một con gà
nòi, mười một anh hùng đương cầm chân cả thế giới bóng tròn, đương làm vô địch
Mỹ-châu điêu đứng.
Bồn lừa phóng qua trái ban. Rồi chạy lại ngay. Đó là
cái "giơ" đặc biệt của nó. Tuy đường ban có bị chậm nhưng
nó đã làm đẹp mắt khán giả và trêu tức đối phương. Ban đang ở dưới chân Bồn lừa.
Nó giáo giác nhìn hai bên. Rồi, thay vì lừa lọc, nó lại mớm nhẹ cho Tiến gầy. Hữu
nội chân ống xì đồng trả ban cho Bồn lừa. Thằng Vinh em dẫn ban sâu xuống thêm.
Qua mặt trung ứng Ba-tây. Nó tạt sang bên trái cho Dsũng Đakao. Dzũng Đakao chạy
nhanh. Nó "ngả bàn đèn" một cú tuyệt diệu. Trái ban như một
đường rót vào giữa. Bồn lừa đón đúng. Nó tung người, đá vớt. Trái ban trúng trụ
thành Ba-tây, dội ra, Sơn trán cao lấn sân Ba-tây, sút trái thứ hai. Trái ban lại
trúng sà ngang. Sóng gíó kinh hồn diễn ra ở vùng cấm địa Ba-tây. Pelé phải chạy
về giải cứu. Thủ môn Ba-tây rối loạn. Khán giả cổ võ như sấm sét nổ. Không một
người nào ngồi cả.
Bồn lừa sau cú đá vớt không lọt lưới, nằm dài trên sân cỏ, tiếc
ngẩn ngơ, đã vùng dậy. Nhưng nó chưa kịp góp gió trước khung thành Ba-tây, Tí
điên bồi một trái sút sấm sét. Thủ môn Ba-tây đã phóng người bắt được và lăn đủ
bốn vòng. Phút nguy hiềm qua rồi. Khán giả vỗ tay chưa thôi. Trận đấu làm đảo
ngược tình thế. Những lời phỏng đoán, những lời đả kích của báo chí sai hết. Đội
Thiếu-niên đá hay trên sức tưởng tượng của mội người.
Bồn lừa vẫn là ngôi sao sáng. Ngôi sao sáng Bồn lừa đã khiến
người ta quên Pelé. Viên huyền châu của bầu trời Nam Mỹ bị lu mờ. Bây giờ thì
thủ môn Ba-tây đã đá bổng trái bóng lên qua lằn vôi trắng. Vava được bóng dẫn
xuống. Tí điên kèm sát. Vava chuyển cho Pelé. Bồn lừa nghĩ rằng nên làm một sự
ngạc nhiên. Nó bỏ chiến thuật thông thường, chạy về đất nhà. Nó bám Pelé. Vua
phá lưới quốc tế vờn vẽ trái bóng. Anh ta thôi miên quả da không khác gì gã phù
thủy hóa phép. Bồn lừa chập chờn, chập chờn trước mặt Pelé.
- Bồn lừa, Bồn lừa...
Phái viên Huyền Vũ bộc lộ niềm sung sướng bằng cả trái tìm
mình :
- "Thưa quý vị. Bồn lừa đã cướp bóng từ đôi chân
vàng của quái kiệt Pelé. Anh đang đưa bóng lên... Thưa quý vị, chúng tôi thấy
Pelé lắc đầu. Chắc là thán phục..."
- Bồn lừa, Bồn lừa...
Bồn lừa sút banh thật dài xuống góc trái. Dzũng Đakao đuổi
theo. Hàng phòng vệ Ba-tây thêm một phen bối rối... Dzũng Đakao đã giữ bóng dưới
chân. Tạt vào giữa, Quyên Tân-định nhận ban, khẩy khẽ cho Tiến gầy. Hữu nội
chân ống xì đồng chuyền cho Bồn lừa.
- Bồn lừa, dzô đi !
- Bồn lừa, phá lưới đi !
- Bồn lừa, Bồn lừa !
Bồn lừa nổi hứng, lừa đảo trong vòng cấm địa của Ba-tây. Hậu
vệ Ba-tây phá bóng, Khán giả bất mãn, la ó :
- Bồn lừa, đồ con khỉ !
- Đừng lừa nữa.
Sơn trán cao vọt lên nhận bóng trước khi Pelé phóng tới.
Nó đưa bóng về phần đất nhà, nhử Pelé. Viên huyền châu của nền
túc cầu Ba-tây đuổi theo. Sơn trán cao tạt ngang. Tí điên chồm tới, cướp bóng dẫn
lên. Tí điên đúng là chả điên một tí nào. Nó không vờn vẽ hoa lá, mớm ban cho
Tiến gầy. Nhưng cao hơn Tiến gầy, Pelé đã nhẩy vèo, đánh đầu một cú tuyệt đẹp,
"pát-xê" cho Garrincha. Anh này chuyền cho Vava rồi chạy như mũi tên
về góc trái. Hưng mập hơi bối rối. Lần này, ngũ hổ Ba-tây quyết mở tỷ số.
Vava ngó trước, trông sau. Rồi anh sút ban vào khoảng trống ở
góc trái, Garrincha chạy đến không chậm nửa giây. Đội Ba-tây canh từng cái tích
tắc. Mỗi đường ban của họ là mỗi lần tính toán. Hưng mập ra cản Garrincha. Anh
này thẩy nhẹ ban cho Pelé. Cầu trường im lặng. Người ta nghe rõ từng tiếng trái
tim đập của nhau. Những con mắt hướng hết về khung gỗ của Chương còm. Phái viên
Huyền Vũ lạc hẳn giọng đi :
- "Thưa quý vị thính giả, chúng tôi đang ở phút 20
của trận đấu. Chưa bên nào mở tỷ số. Hiện thơi Ba-tây đang gây bão tố trong
vòng cấm địa của hội tuyển Thiếu-niên. Họ biều diễn một đấu pháp tuyệt
luân..."
Bỗng ông ta nói lớn :
- "Pelé đã nhận được ban !"
Pelé đã nhận được ban. Tư chăn vịt ngã người phá bóng. Nhưng
Pelé chỉ cần nghiêng mình, trái bóng theo sự nghiêng mình của anh nhích khỏi
trái phá Tư chăn vịt. Sơn trán cao đã lùi xuống án ngữ cửa thành. Chương còm nhảy
như choi choi, mắt dính chặt lấy trái bóng, Pelé vờn vẽ. Bất thần, anh gạt bóng
sang bên trái, sút mạnh vào, đường banh xé không khí bay vô. Chương còm tung
người nắm chặt tay đấm trái bóng ra.
Sấm sét nổ. Khán giả quên cả vỗ tay tán thưởng. Chương còm đã
cứu nguy cho hội tuyển Thiếu-niên. Sóng gió chưa ngừng trước cửa thành Chương
còm. Vava đang chặn bóng. Anh này chuyền cho Pelé bắn thẳng vào lưới. Hưng mập
dùng bụng đỡ bóng. Trái bóng nẩy ra ngoài. Pelé bắn trái thứ hai. Hưng mập đã nằm
gục trên sân cỏ vì vừa xả thân cứu đường ban độc ác của Pelé để bảo vệ màu cờ sắc
áo của xứ sở.
Trái bắn của Pelé lọt lưới góc trái khung thành, Chương còm
nhẩy lên không kịp nữa. Trái ban thần sầu đã phá lưới mở tỷ số cho Ba-tây. Khán
gỉả giậm chân vỗ tay. Vỗ tay ca ngợi đội khách, giậm chân uất ức đội nhà. Nhưng
trọng tài rít còi xua tay. Khán giả ngơ ngác. Trọng tài chạy tới cửa cầu thành
hội tuyển Thiếu-niên quay mặt sang thành hội Ba-tây, rít còi và chỉ tay. À,
Ba-tây bị phạt việt vị. Khán gỉả la ó chửi bới trọng tài thậm tệ.
- Đừng có ăn gian !
- Cút về nhà thổi lửa cho vợ đi !
- Làm xấu mặt cả nước !
Pelé nhún vai, lắc đầu. Một vài cầu thủ Ba-tây bu quanh trọng
tài phân trần, tranh luận. Song trộng tài nhất định không công nhận bàn thắng của
Ba-tây, ông ta bảo ông chỉ căn cứ vào lá cờ của trọng tài biên phất. Viên huyền
châu Pelé chụm tay vô miệng nói gì đó. Đám cầu thủ Ba-tây dời trọng tài. Khán
giả không ai bảo ai hô lớn :
- Hoan hô Pelé !
- Bravo Pelé !
Pelé cúi thấp đầu chào khán giả, khán giả càng hoan hô dữ dội.
Chưa có khán giả túc Cầu nào ở trên thế giới vô tư và hiếu khách bằng khán giả
Việt-nam. Họ đi xem đá bóng với tinh thần thượng võ. Hội khách biểu diễn nghệ
thuật, họ hoan hô bằng cả tấm lòng của người mộ điệu, Hội nhà chơi đẹp, họ ủng
hộ, cổ võ. Nhưng nếu hội nhà chơi tệ, hoặc dở trò chơi rừng làm nhục quốc thể,
khán giả Việt-nam chửi bới thậm tệ. Nhất là khi trọng tài bất công, bênh vực hội
nhà, họ càng nguyền rủa hết lời.
Trên những sân cỏ Việt-nam chỉ một trận làm mờ tinh thần thượng
võ của khán giả Việt-nam. Đó là trận Thái-lan - Việt-nam xa xưa, thời tổng thống
Ngô Đình Diệm lận. Trận này Thái-lan đá... võ tự do bốm bốp vào chân, vào bụng
đoàn gà nòi Việt-nam, Khán giả thương đoàn gà nòi quá, đã bỏ khán đài ào xuống
sân cỏ, toan nghiến nát toán cầu thủ của hoàng gia Thái-lan. May mà đoàn gà nòi
Việt-nam che chở bảo vệ, van xin. Chứ không, về phương diện ngoại giao giữa hai
nước Thái -Việt, chắc chắn, sẽ gặp nhiêu khó khăn.
Nhiều khán giả ném vỏ mía, vỏ chai nước ngọt vào sân la ó trọng
tài. Tới khi tiếng còi trọng tài rít lên, Hưng mập sút trái phạt việt vị, tiếng
la ó mới ngừng.
- "Thưa quý vị, chúng tôi đang ở phút 25 của trận đấu.
Phút sóng gió đã tan trước cửa thành hội tuyển Thiếu-niên. Trái bóng vàng do hảo
thủ Pelé sút lọt lưới Chương còm đã bị trọng tài hủy bỏ. Thưa quý vị, những tiếng
ồn ào quý vị vừa nghe trong máy chính là những tiếng la ó của khán giả. Khán giả
phẫn nộ khi trọng tài bênh hội nhà một cách lộ liễu. Và thưa quý vị. Ba-tây đã
chấp nhận quả phạt việt vị rất mã thượng. Thưa quý vị, bây giờ bóng đang ở chân
Dzũng Đakao..."
Phái viên thể thao Huyền Vũ hét lớn :
- "Dzũng Đakao chuyen cho Bồn lừa..."
Bồn lừa mang ban lên. Nó hất nhẹ sang bên phải. Quyên Tân-định
dẫn xa thêm một chút, vượt qua mặt trung ứng Ba-tây. Bồn lừa đã phóng nhanh sâu
xuống đất Ba-tây. Quyên Tân-định trả lại ban. Bồn lừa giập giờn, ngó trước nhìn
sau.
- Bồn lừa !
- Đừng lừa nữa !
- Đồ con khỉ, Bồn lừa ơi !
- Dứt đi, Vinh em !
Bồn lừa sút tà tà sang bên trái. Dzũng Đakao đón ban, tả vệ
Ba-tây ra phá. Ban chạy vọt xuống đất Ba-tây. Hội tuyển Thiếu-niên hưởng quả phạt
góc trái.
Cầu trường đang sôi động, bỗng lắng lại. Dzũng Đakao đá quả
phạt góc này. Hữu biên Dzũng Đakao, người có trái sút phạt góc tuyệt vời, đang
làm mấy chục ngàn con tim ngừng đập. Lần nào cũng thế, cứ Dzũng Đakao sút là Bồn
lừa nhảy rướn lên đánh một cú "tết" thần sầu. Tỷ số thường
tăng lên nhờ cú "tết" đó.
- "Thưa quý vị. Dzũng Đakao đã đặt trái ban vừa ý.
Và..."
Còi ré lên. Dzũng Đakao sút trái phạt thật hiểm độc. Ban bay
ngang thành Ba-tây, ra ngoài cửa thành chừng một thước. Bồn lưa nhẩy lên đánh đầu.
Thủ môn Gilmar đấm ban ra.
Nhóc con Hùng đánh cú "tết" thứ hai. Thủ
môn Gilmar lại phải đấm ban ra. Bão tố nổi dậy ầm ầm trước khuôn thành Ba-tây.
Hàng tiền đạo hội khách rút cả về giải nguy. Vava, Pelé, Pépé, Garrincho hồi hộp,
phấp phỏng.
- "Thưa quý vị, ngũ hổ Việt-nam đang tung hoành
trong vòng đất cấm của Ba-tây. Thủ môn Ba-tây có vẻ bối rối".
Phái viên Huyền Vũ hét say sưa :
- "... Lại đấm ban thay vì bắt. Nhóc con Hùng tung
người tạt một quả chấn trái. Nhưng ban trúng bụng tả vệ Ba-tây. Hàng phòng thủ
của họ vững như tường đồng..."
Khán giả hò la, cổ võ. Không có người nào ngồi, dù trên khán
đài danh dự :
- Bồn lừa, Bồn lừa, Bồn lừa !
Trái bóng nẩy ra. Pelé nhận được ban, toan mang lên. Nhưng giống
hệt một mũi tên bay. Bồn lừa đã lướt tới, cướp ban trong chân Pelé.
- Bồn lừa !
- Bravo Bồn lừa !
- Tuyệt diệu !
Bồn lừa đưa ban ra rồi bất thần ngả người sút một trái "ngả
bàn đèn". Bóng xoáy tròn như một cơn lốc, bay thẳng vào thành Ba-tây giữa
lúc cực kỳ nguy hiểm. Thủ môn Gilmar đã thúc thủ. Quá bối rối, hữu vệ Ba-tây
giơ tay lên đỡ trái ban. Trọng tài rít còi. Ba-tây bị một trái phạt đền.
Phái viên Huyền Vũ buông những lời tiếc rẻ :
- "Dzũng Đakao sút trái phạt góc tuyệt vời. Và Bon
lừa biểu diễn cái đầu thật... quốc tế. Đáng lẽ Việt-nam đã mở tỷ số bầng cú
"ngả bàn đền" bão lốc của Bồn lừa nếu hữu vệ Djalma không cứu nguy bằng
tay. Tiếc quá xá, tiếc quá xá..."
Cầu trường sôi động hơn cả bao giờ. Ba-tây mà cũng biết giơ
tay phá bóng. Bây giờ, họ dàn hai hàng thẳng hai bên trụ thành. Bồn lừa đặt
trái bóng ở chỗ trọng tài chỉ định. Hội tuyển Thiếu-niên kéo quân hết sang đất
đối phương, trừ Chương còm ra quá xa khuôn thành chờ kết quả của trái phạt đền.
- Dứt đi Bồn lừa!
- "Đzô" liền nghe !
- Mở tỷ số đi !
- Cơ hội bằng vàng!
Mấy chục ngàn con mắt hướng về Bồn lừa. Trái bóng cơ hồ nhỏ
đi. Tất cả nhỏ đi hết. Chỉ có Bồn lừa sừng sững như một trái núi, như một thần
núi. Trọng tài rít còi, Bồn lừa khẽ hất chân. Trái bang uể oải lăn trên mặt cỏ.
Và thủ môn Gilmar thong thả cúi xuống lượm trái bóng cao thượng của đối phương.
Phía khán đài bình dân vang lên những lời chửi bới, la ó.
Nhưng phía khán đài trung ương và khán đài chánh, khán giả vỗ tay hoan hô nhiệt
liệt. Bồn lừa đã trả nợ trái bóng "ăn gian" của trọng tài. Pelé chạy
tới bắt tay Bồn lừa, lắc lia lịa. Thủ môn Gilmar bỏ thành, nhào lên ôm lấy
Dzũng Đakao tỏ sự cảm phục.
Chưa có sự giao hữu nào bay bướm như trận giao hữu này. Với một
đội bóng nhà nghề chinh phục cả thế giới như đội Ba-tây, mở được tỷ số trước đã
là một vinh dự rồi. Và cả thế giới đều mở tỷ số nếu họ có dịp hưởng trái phạt đền.
Thế mà hội tuyển Thiếu-niên Viêt-nam đã chê.
Việt-nam đã chứng tỏ cái truyền thống bốn ngàn năm văn hiến của
mình.
Những kẻ nào dám miệt thị nước Việt-nam ? Những tên Việt-nam
mất gốc, hễ mở miệng là khinh bỉ đất nước, quê hương mình, đã nghĩ gì về hành động
cao thượng của những Bồn lừa, Dzũng Đakao, Chương còm, Tí điên, Tiến gầy, nhóc
con Hùng, Quyên Tân-định, Hưng mập, Sơn trán cao, Bảo méo mồm, Tư chăn vịt ?
Thủ môn Ba-tây nhồi bóng hàng phút đồng hồ. Rồi đá bổng lên.
Pelé nhận được bóng. Chuyền cho Vava, Vava dẫn bóng lên. Qua mặt Tiến gầy, vượt
lằn vôi giữa sân. Bảo méo mồm ra cản. Mới nhập cuộc, Vava đã xuýt phì cười mấy
lần vì cái mồm của Bảo. Bây giờ, hảo thủ của Ba-tây hết dám muốn cười. Không những
tài nghệ của đám gà nòi Việt-nam tuyệt luân mà còn bởi tinh thần mã thượng của
họ đã làm những đứa con cưng trên các sân cỏ thế giới cảm phục, Vava hất nhẹ
cho Didi. Anh này sút vào giữa. Pelé đội đầu chuyền cho Garrincha. Hữu nội
Ba-tây gắng sức lừa khỏi "màng lưới" Tí điên và...
- "Sút thật mạnh ! Nhưng trái bóng đã dính chặt
trong đôi tay nhựa của Rạng em Chương còm. Thưa quý vị, chúng tôi đang ở phút
thứ 38, của hiệp đầu. Hai bên vẫn huề nhau 0-0. Ba-tây vừa dàn xếp một pha đẹp
mắt. Phải nói ngũ phong của Ba-tây vừa biểu diễn một pha ảo thuật mới cực tả được
tài nghệ của họ. Cú sấm sét của Garrincha tưởng đã xé lưới Chương còm. Không ai
ngờ Chương còm bắt nổi trái bóng hiếm có trong lịck sử bóng tròn. Thưa quý vị,
khản già đang hoan hô thủ môn Rạng em..."
Phái viên Huyền Vũ không có thì giờ để bình luận "trái
bóng hiếm có trong lịch sử bóng tròn". Thực sự, không ngòi bút nào tả được
ngoài một đoạn phim quay chậm. Trái bóng của Garrincha bay chéo vào thành, cách
cột trụ và sà ngang hơn gang tay. Chương còm đã tung người lên, tay trái nắm sà
ngang, tay phải chộp bóng, ôm gọn vô nách. Cả sức mạnh vô biên và tài nghệ của
Garrincha, bỗng nhiên bị thu hút. Y hệt thỏi sắt bắn thẳng vào miếng nam châm.
Chương còm ngẩn ngơ đến hai phút. Gã thủ môn của hội tuyển
Thiếu-niên tưởng đang nằm mơ. Phóng viên nhiếp ảnh nhào kín cửa thành, chụp "cú
bắt" thần thánh của Chương còm. Những ánh đèn "flash" làm
gã chói mắt. Bấy giờ gã mới biết gã không mơ. Trọng tài rít còi xua đuổi bọn
nhiếp ảnh viên. Khán giả vỗ tay liên tiếp hai phút. Khi Chương còm nhảy xuống
nhồi bóng, đá bồng lên cao, tiếng còi mãn trận đấu rít lên the thé. Cầu trường
sôi động và quá khích hơn vận động trường đấu bò mộng bên Tây- ban-nha.
Từ bên kia sân, thủ môn Gilmar chạy thật nhanh sang, bắt tay
Chương còm. Gilmar ôm Chương còm để diễn tả lòng cảm phục. Pelé khoác vai Bồn lừa.
Vava cặp kè Tiến gầy. Didi nắm tay Dzũng Đakao. Garrincha vỗ nhẹ lưng Quyên
Tân- định. Pépé bế bồng nhóc con Hùng. Mauro níu Sơn trán cao. Zito kéo Tí
điên, Marinho de Sordi kều Bảo méo mồm. Djalma xoa đầu Tư chăn vịt. Nikon bá cổ
Hưng mập. Từng cặp, trung phong với trung phong, thủ môn với thủ môn, họ dẫn
nhau ra ngoài sân cỏ, tới chỗ giải khát chung ở trước khán đài danh dự.
Bọn trẻ con lừa cảnh sát, đã lẻn đến chỗ các cầu thủ. Mỗi đứa
cố rờ tay vào da thịt của Bồn lừa, Chương còm, Pelé, Garrincha. Những giấc mơ
trở thành Bồn lừa, Chương còm đã nẩy mầm tận đáy lòng những đứa trẻ chuyên đá
lon sữa bò, đá ban bưởi trên vía hè vắng, trên các mảnh đất trống của thành phố
Sài-gòn.
Năm phút giải lao quá ngắn ngủi đối với ông bầu Thương Sinh,
linh hồn của hội tuyển Thiếu-niên. Những con gà nòi của ông vừa gặm cam, vừa ấp
khăn ướp đá lên mặt, vừa trả lời những câu hỏi của ký giả. Ký giả ở nước nào
cũng như một lũ nhặng, hễ đánh hơi thấy mồi ngon là bu kín, xua đuổi khồng thèm
bay. Đám gà nòi của ông Thương Sinh giống hệt trái mít chín đã bổ đôi, bổ tư. Họ
bị ký giả thể thao vây kín. Đến nỗi, ông bầu Thương Sinh phải la hét và dọa nếu
tái đấu hội tuyển Thiếu-niên thua, ký giả sẽ chịu trách nhiệm, Khán giả nghe rõ
tiếng nói của ông Thương Sinh, la ó, đòi giết ký giả, họ mới buông tha. Và, bây
giờ, mười một cầu thủ của hội tuyển Thiếu-niên đã được huấn luyện viên xoa bóp.
Tại các khán đài, một trăm người máu mê thì chín mươi chín
người cá hội tuyển Thiếu-niên thắng Ba-tây một bàn. Hòa coi như thua. Lúc đầu,
họ cá Ba-tây ăn hội tuyển Thiếu-niên mười trái không gỡ. Mười ăn một, Ba-tây hạ
hội tuyển Thiếu-niên cũng chẳng ai dại gì mà cá. Sau bốn mươi phút giao tranh,
cuộc đánh cá thay đổi chiều hướng. Phần đông người Việt-nam gửi tiền vào hội
nhà. Còn người Trung-hoa gửi tiền vào hội khách, "Hòa coi như thua ".
Khán giả Việt-nam hơi coi thường Ba-tây rồi. Họ coi thường hay là họ muốn bọc
linh hồn của họ vào những đôi chân của Bồn lừa, Dzũng Đakao, Quyên Tân-địn...
và đôi tay của Chương còm ?
Trọng tài đã xuất hiện giữa vệt vôi trắng. Trên "cái lầu
đồng hồ", người phụ trách giờ giấc đã chăm chăm nhìn xuống bãi cỏ. Hai đội
cầu lần lượt ra sân. Chờ hai mươi hai người dàn trận xong xuôi, trọng tài rít
còi. Cái kim duy nhất của chiếc đồng hồ tại vận động trường chỉ số 12, hội tuyển
Thiếu-niên giao ban.
- "Thưa quí thính giả, chúng tôi đang ở phút đầu
tiên của hiệp nhì. Hàng ngũ hai bên không có gì mới lạ. Bên Ba-tây vẫn thủ môn
Gilmar, hữu vệ Djalma, tả vệ Nilton, trung ứng Mauro, hữu ứng Zito, tả ứng
Marinho de Sordi, trung phong Pelé, hữu nội Garrincha, tả nội Vava, hữu biên
Pépé, tả biên Didi. Bên hội tuyển Thiếu-niên giữ nguyên thành phần cũ. Thưa quý
vịt Bồn lừa dùng gót chân đẩy ban về cho Sơn trán cao..."
Phái viên Huyền Vũ đầy "lửa" trong buồi trực tiếp
truyền thanh tường thuật trận túc cầu nghìn năm một thuở này. Ông ta nói say
sưa như chưa bao giờ từng được say sưa đến thế. Ông là tai mắt của hàng triệu
khán giả bốn phương. Ông thuộc tên các cầu thủ hội khách mà dù đương ngồi trên
khán đài sân Cộng Hòa, nhiều người vẫn không nhớ nổi, phải mang những cái máy
thu thanh "tăng-di-to" nhỏ, mở khẽ, để sát bên tai nghe ông đọc tên
giùm.
Sơn trán cao dẫn bóng lên, tạt mạnh cho Quyên Tân-định, Quyên
Tân-định mớm cho nhóc con Hùng rồi phóng người qua Garrincha đón bóng. Nhóc con
Hùng đưa bóng quá sâu nên hữu ứng Zito đã gạt khẽ sang trung ứng Mauro. Anh này
chuyền ngay cho Pelé. Ban ở chân Pelé. Từ phút này, cầu trường bắt đầu sôi động.
Ông vua phá lưới thêu dệt, vờn vẽ. Quyên Tân-định bám sát hữu
nội Garrincha. Tiến gầy kèm riết Vava. Ở hai biên, anh em Dzũng Đakao, nhóc con
Hùng theo Didi và Pépé như bóng với hình. Khiến ngũ hồ Ba-tây như một cơn cuồng
lốc bị vách đá chắn lại. Thình lình, Vava phóng qua Tiến gầy cơ hồ mũi tên vút
bay. Pelé chuyền bóng cho Vava. Bóng vào chân Vava chẳng khác gì thép vào nam
châm. Vava lướt khỏi mặt hữu ứng Bảo méo mồm. Tư chăn vịt và Hưng mập lên cao.
Khi Pelé chạy theo đường bóng của Vava cách vòng cấm địa hai thước, ông vua phá
lưới này tiếp nhận trái mớm của Vava ở chỗ không người, Sơn trán cao lăn xả vào
cứu nguy. Muộn rồi, Pelé đã bắn phát thần công.
Phát súng ác nghiệt tưởng gieo oan khiên cho hội tuyển Thiếu-niên
trúng giữa sà ngang, bắn ra. Garrincha nhảy lên đánh đầu. Chương còm bối rối.
Đôi mắt thủ môn ảo thuật chỉ còn trông thấy đầu, chân, tay. Trái bóng ẩn hiện.
Chương còm chạy lăng xăng trước cửa thành. May mà Hưng mập bình tĩnh giữ "gôn" thay
Chương còm, dùng ngực đỡ "cú tết" của Garrincha nẩy ra góc
trái. Chứ không, lưới Chương còm đã thủng. Cầu trường nghẹt thở, Những trái tim
của những người đánh cá Việt-nam thắng, muốn vỡ tan tành.
- "Thưa quý vị, sóng gió đang dồn dập trong vùng cấm
địa của hội tuyển Thiẽu-niên. Thủ môn Chương còm luống cuông xuýt để ban lọt lưới
dễ dàng nếu không nhờ hữu vệ Hưng mập cứu nguy. Ba-tây dàn xếp rất ngoạn mục. Họ
đã trổ đến tuyệt độ điêu luvện của nghệ thuật nhồi bóng. Bây giờ, Ba-tây tung
quả ném biên. Pépé ném trái bóng này ".
Pépé lợi dụng "tang gia" địch thủ "bối rối"
ném vào giữa. Năm con chim chích Bồn lừa, Quyên Tân-định, Tiến gầy, nhóc con
Hùng, Dzũng Đakao kéo hết về xây thành. Bên Ba-tây, Djalma, Santos và Nilton
lên cao gần vệt vôi giữa sân. Dưới mắt khán giả, lúc này, chỉ còn những người
khổng lồ Ba-tây. Không trông rõ Bồn lừa, Chương còm đâu nữa. Pelé đưa ngực hứng
bóng. Bóng không rớt xuống. Và nhà trung phong số một của thế giới để bóng dính
ngực chạy. Sơn trán cao đeo đuôi. Pelé nhường bóng cho Vava. Tả nội thần sầu quạt
ngang. Chương còm "bông nhông" ba thước bắt một đường ban sệt
mạnh đến nỗi xé một vệt cỏ trên sân Cộng Hòa. Chương còm lăn thêm nhiều vòng
trong tiếng hoan hô sấm sét của khán giả.
- Nó bình tĩnh rồi !
- Ối giời ôi, hay tuyệt cú. mèo !
- "Đề" số dzách !
- Sư mày, sao mày bắt banh giỏi quá cỡ thế !
- Mẹ mày, Chương còm ơi !
Khán giả rất buồn cười. Chửi cầu thủ nhà tức là thương ghê lắm,
cưng vô cùng. Niềm chân thành ấy, chỉ tìm được trên sân cỏ. Giả dụ, có một đấng
thiên tử đang trị vì trăm họ ham coi đá bóng, nếu Bồn lừa xuyên thủng lưới đối
phương bằng đường ban tuyệt kỹ, đấng thiên tử dám trao luôn ngôi báu cho Bồn lừa
để xuống sân cỏ làm một thứ Bồn lừa. Bởi đấng thiên tử vừa nhận ra rằng, so với
Chương còm đương bắt bóng, đấng thiên tử không hơn gì một khán giả tầm thường.
Những Bồn lừa, Chương còm, Dzũng Đakao, Quyên Tân-định, Bảo méo mồm, Tí điên,
Hưng mập, nhóc con Hùng, Sơn trán cao, Tiến gầy, Tư chân vịt mới là những đấng
thiên tử, những ông vua không ngôi đang ngự trị trong tim phổi, trong mạch máu
của khán giả. Ngay lúc này, Bồn lừa, Chương còm, Dzũng Đakao muốn ứng cử dân biều
ư ? Khán giả sẽ dồn hết phiếu cho các hảo thủ của họ. Bồn lừa muốn làm thủ tướng
ư ? Khán giả tấn phong cho nó ngay. Nhưng, thứ gửi vào lòng đời, thứ gửi vào
lòng người không bao giờ là địa vị của một ông dân biểu hay một ông thủ tướng,
Địa vị cao sang chỉ là thứ phù du. Nghệ thuật mới bất diệt, mới là thứ địa vị
khắc vào đá cho muôn đời. Khi còn bóng tròn, còn triệu triệu người nhắc nhở Bồn
lừa, Chương cò... "Nó đá hay hơn Bồn lừa thuở nào. Thằng đó bắt kém
Chương còm ngày xưa một trời một vực". Nghệ thuật mà lọt vô tủy cuộc
đời, nó ở đấy mãi, bất chấp mọi đổi thay, dâu biển.
- "Thưa quý vị, chắc quý vị đã nghe rõ cả tiếng chửi
thề xen lẫn tiếng gào thét, cổ võ, ca ngợi thủ môn Chương còm. Chương còm đã luống
cuống bởi những trái sút liên tiếp của ngũ hổ Ba-tây làm chúng tôi lo ngại. Cơn
lo ngại của chúng tôi đã tan biến như dông tố đã tan biến ở vùng cấm địa hội
nhà. Chương còm, trời sinh ra để bắt những cú sút của Pelé, Vava, Garrincha hay
sao ấy ? Thưa quý vịt báo chí đã bình luận, nhận xét sai lầm. Không ai ngờ nổi
mười một con ngựa quý Việt-nam chạy nhanh hơn tên xẹt, dẻo dai bền bỉ hơn hãn
huyết câu. Mồ hôi càng đổ, họ càng chạy khỏe. Thưa quý vịt Chương còm đã đứng dậy,
nhồi bóng. Chúng tôi thấy hai anh Djalma Santos và Nikon Santos lui thấp về thủ
thành. Chương còm đá bổng..."
Bồn lừa nhận được ban. Giữ lại. Hất sang bên phải cho Quyên
Tân-định. Tả nội Việt-nam thọc xuống góc. Nhóc con Hùng chồm lên đón bóng, qua
mặt Zito, đẩy bóng vào giữa. Bồn lừa nhận bóng đúng tầm toan tính. Bóng đang nằm
dưới chân Bồn lừa.
- Bồn lừa, Bồn lừa...
- Dứt đi !
- Rán mở tỷ số đi !
Mấy chục ngàn con mắt hướng về Bồn lừa. Bây giờ, Bồn lừa là
người khổng lồ. Nó nổi bật cơ hồ đám mây xanh duy nhất trên nền trời trắng.
Trong các trận đấu địa phương, Bồn lừa đã nồi tiếng có tài làm bàn với những thế
sút lệch lạc người. Chẳng hạn, đang dẫn bóng thật nhanh, nó ngã ngang người tống
ban vào lưới địch. Cú này giống hệt một người nằm hút thuốc phiện nên gọi là
cú "ngả bàn đèn". Bồn lừa nghe rõ từng lời thiết tha gửi gấm nó.
- Đừng lừa nữa, Bồn lừa !
- Dứt đi !
- "Dzô !"
Bồn lừa gạt sang trái cho Tiến gầy. Pelé nhào tới. Tiến gầy
trả bóng cho Bồn lừa. Đồng đội của nó bị ốp dữ. Bồn lừa đành... lừa. Nó qua mặt
Garrincha, Mauro, Zito. Và phái viên Huyền Vũ thét lớn :
- "Bồn lừa bắn bóng thủng lưới Gilmar mở tỷ sõ đầu
tiên cho Việt-nam. Chúng tôi đang ở phút thứ 25 của hiệp nhì. Việt-nam dẫn trước
tỷ sổ 1-0, Bồn lừa đã phá thủng lưới của Gilmar bằng cú sút lạ lùng nhất thế giới
bóng tròn."
Bồn lừa vừa chạy nhanh dẫn bóng vừa sút. Khi bóng lọt lưới
Ba-tây, đầu nó lộn xuống đất, hai chân giơ ngược lên trời. Cú kết thúc này, Bồn
lừa đặt tên riêng là cú "trồng cấy chuối". Năm 1938, lần đầu
tiên đặt chân trên sân cỏ Pháp dự giải túc cầu thế giới, trung phong Lionidas của
Ba-tây đã kết thúc một trái lọt lưới đối thủ y hệt cú "tròng cấy
chuôi" của Bồn lừa. Cầu giới Âu-châu đã đặt tên cú sút thần sầu quỷ khốc của
Lionidas là cú "sút xe đạp" - shoot bicyclette -vì nó giống
người đi xe đạp. Đặt tên là cú sút "trồng cây chuối" mới
đúng.
Cầu trường vang động như bãi chiến trường. Hò hét, hoan hô to
gấp ngàn lần đạn nổ, Nhóc con Hùng sướng quá, chạy thẳng vào lưới của Gilmar đá
tung trái bóng thêm hai ba lần nữa. Dzũng Đakao ôm chặt Bồn lừa. Hai đứa lăn
trên sân cỏ. Chín cầu thủ khác của hội tuyển Thiếu-niên, đứa thì nhảy cỡn, đứa
thì lăn cu lơ, đập chân, đập tay biểu diễn trò tập bơi cạn. Khán giả, hàng ngàn
người coi thường mũ, nón, tung cao cho mũ, nón bay mất... Những ông bộ trưởng,
những ông tổng giám đốc, những vị linh mục, những vị đại đức, thượng tọa quên
béng cả chức tước của mình, hòa linh hồn vào men chiến thắng một cách hồn
nhiên, thoải mái.
- Bồn lừa, Bồn lừa, Bồn lừa...
- Bồn lừa, Bồn lừa, Bồn lừa...
Đá thủng lưới vô địch túc cầu thế giới rồi, bây giờ, Bồn lừa
thích đảo chính, hàng triệu người sẽ xâm mình xuống đường ủng hộ nó, đảo chính,
cướp được chính quyền cho nó mới thôi, sống chết cần gì. Vì Bồn lừa đã tặng
hàng triệu người những giây phút rung động hết cỡ của trái tim.
- "Thưa quý vịt chủng tôi đang ở phút thứ 26 của hiệp
nhì. Trái ban đã đặt giữa sân. Trận đấu, từ phút này, hứa hẹn nhiều ngang ngửa.
Pelé giao ban..."
Vua phá lưới Ba-tây đá nhẹ cho "con chim nhỏ
bé" Garrincha. Anh chàng hữu nội Ba-tây dẫn bóng xuống. Trả lại Pelé.
Bồn lừa nhào tới, cướp bóng mà đang dính chặt dưới chân con người chuyên cướp
bóng trong chân các đối thủ trên sân cỏ khắp thế giới.
- Bồn lừa, Bồn lừa, Bồn lừa...
Pelé bị mất bóng, đuổi theo.
- Bồn lừa, Bồn lừa, Bồn lừa...
Tiếng cổ võ của khán giả làm tối tăm mặt mũi Pelé. Tinh thần
thượng võ biến mất. Pelé nổi cơn điên. Vua phá lưới, nhà trung phong nổi tiếng
hòa nhã của thế giới, đuổi bằng gặp Bồn lừa. Rồi khi Bồn lừa ngừng... lừa tìm đồng
đội chuyền bóng thì Pelé đá thật mạnh vào ống chân Bồn lừa. Nhà trung phong Việt-nam
ngã rạp xuống sân cỏ như một cây chuối bị chém ngang thân, Bồn lừa kêu la đau đớn:
- Ối giời ơi ! Nó đá gẫy xương chân tôi rồi...
2
QUYÊN TÂN-ĐỊNH ĐÁ THÊM cú nữa :
- Bồn lừa bộ mày tính ăn vạ ở cột đèn à ?
Bồn lừa giụi mắt ngơ ngác :
- Ơ lạ nhĩ !
Nó bóp ống chân :
- Con khỉ, ông tưởng bị nó "cộp" gẫy
chân.
Quyên Tân-định hỏi :
- Ai ?
Bồn lừa toét miệng cười. Nó duỗi chân thoải mái trên vỉa hè
xi măng, lưng vẫn dựa vào cột đèn. Trái bóng nằm ngoan ngoãn trong lòng nó, giờ
tuột chạy. Quyên Tân-định nhấc gót chặn trái bóng.
- Khoái quá trời !
Quyên Tân-định cáu sườn :
- Ông hỏi mày đứa nào định "cộp" mày, mày
lại cười toe, nói khoái. Thế là cái "tổng thống" gì ?
Bồn lừa vươn vai :
- Tao ngồi chờ tụi mày lâu thấy mồ, ngủ bẵng lúc nào chả biết.
Rồi tao chiêm bao, mày ơi !
Quyên Tân-định nheo mắt :
- Chiêm bao tào lao khỉ đột hả ?
Bồn lừa lắc đầu :
- Chiêm bao tụi mình đá với tụi Ba-tây. Tao sút tung lưới
Ba-tây. Con nhà Pelé "cộp" gẫy ống chân tao,
Quyên Tân-định phá ra cười :
- Ông "cộp" mày đấy, ông đá hai cú mày mới
tĩnh, ôn con ạ !
Bồn lừa thộn mặt :
- Giá tụi mình đá bại tụi Ba-tây, chắc tuyệt cú mèo, há mày ?
Quyên Tân-định bĩu môi :
- Bỏ đi tám, tao chỉ mong được theo thằng Pelé xách giầy cho
nó là sướng rên mé đìu hiu. Ui chao, tao sẽ được coi hết các trận cầu quốc tế,
coi đã mắt thì thôi. Coi xong tao dám chết liền tù tì.
Bồn lừa đã đứng dậy, lầm bầm trong miệng "Ước gì đếch
ước lại ước xách giầy cho Pelé". Bồn lừa muốn nói ý nghĩ của nó với Quyên
Tân-định, nhưng con nhà Quyên luôn luôn cậy mình là "xếp sòng" át
giọng bạn bè. Nên Bồn lừa đành lầm bầm "Nó đâu có chiêm bao thấy mình
cho thủ môn Ba-tây lượm bóng". Bồn lừa ngẩn ngơ tiếc rẻ giấc chiêm bao.
Quyên Tân-định xỏ ngọt :
- Đùi thằng Pelé ghẻ hả, mày ?
Đôi mắt Bồn lừa rực sáng :
- Sao mày biết ?
Quyên Tân-định làm bộ quan trọng :
- Tao chiêm bao thấy mày... gãi ghẻ hô Pelé mà...
Bồn lừa bị Quyên Tân-định "kê", đánh trống lảng
:
- Chúng nó đâu ?
Quyên Tân-định dùng mu bàn chân xúc trái bóng lên và ôm vào bụng
:
- Ra hết sân Hoa-lư rồi. Mày đi hay chờ gãi ghẻ hộ Pelé ?
Bồn lừa không trả lời. Nó thọc hai tay vồ túi quần
"jean" bước theo Quyên Tân-định. Trong đám anh em Dzũng Đakao, Bồn lừa
và Chương còm là hai thằng nhiều tài vặt. Chương còm biết thổi ác-mô-ni-ca. Bồn
lừa biết đá bóng, đá rất "kền". Bồn lừa lại còn bay mơ mộng nữa. Buổi
sáng đi học, buổi chiều Bồn lừa... làm nghề bán bong bóng. Khi cái sào đầy nhóc
bong bóng đủ mầu thổi căng, xoàn xoạt trên vai Bồn lừa, không bao giờ Bồn lừa
nghĩ nó là thằng bán bong bóng. Mà nghĩ rằng nó là ông tướng đi chiêu mộ lính
con nít. Bồn lừa đứng ở một đầu ngõ, đưa còi lên miệng, te te vài hồi, lập tức,
có những ông nhóc chạy ra bu quanh nó.
Bồn lừa lượm bạc cắc đút vô cái túi vải lủng lẳng trước ngực
phân phát bóng cho tụi nhóc. Lúc ấy, Bồn lừa ví nó giống ông già Nô-en. Hễ bất
chợt, bong bóng đua nhau nổ liên tiếp mấy trái. Bồn lừa bèn tưởng tượng có đứa
bắn lén. Nó dựng cây sào bong bóng, hoa chân múa tay rồi khom lưng len lén đi.
Đến chỗ "bí mật", thình lình, nó rút súng tay bắn đạn mồm. Khiến
bọn nhóc con cười rúc rích, hò hét ca ngợi Bồn lừa.
Ở các trận đánh lộn, Dzũng Đakao hoặc Quyên Tân-định chỉ huy
và Bồn lừa chĩ đóng vai "ba quân dạ dạ". Chứ, ở sân bóng, Bồn lừa
chỉ huy. Dũng Đakao phải bầu nó làm thủ quân vì nó đá bóng hay ba chê. Hai
tháng trước, bọn nhóc Đakao "mắc" với bọn bán báo, thiếu Bồn
lừa. Con nhà Bồn lừa, rúc trong rạp Moderne từ mười hai giờ trưa. Phim cao bồi "chì" quá
sức, nó coi hai lượt, quên phứt trận đấu buổi chiều. Năm giờ tranh tài cao thấp
mà bốn giờ chưa thấy tăm hơi Bồn lừa đâu. Dũng Đakao, Quyên Tân-định, Chương
còm bổ đi tìm nó. Vẫn chẳng túm được cổ nó. Quá năm giờ, bon bán báo giục ầm ỹ.
Bọn Đakao ra sân. Thiếu Bồn lừa. Dứt hiệp đầu, bọn bán báo tặng bọn Đakao bốn
trái. Quyên Tân-định nguyền rủa Bồn lừa tơi bời. Sang hiệp nhì, chừng năm phút
thì Bồn lừa xuất hiện. Nó cởi phăng áo, mặc trần xì chiếc quần xà lỏn vào thay
Tư trọc, Có Bồn lừa, tự nhiên, Chương còm bắt bóng dính như nhựa mít dính ruồi,
Bọn nhóc Đakao đá đâu ra đấy. Và chỉ cần mười lăm phút, Bồn lừa đã bắt thủ môn
của bọn bán báo nhặt bóng ba lần. Kết cuộc, Đakao đè bẹp bán báo 5-4. Năm trái
danh dự đều do Bồn lừa làm bàn. Kể từ trận đó, trận sân cỏ, với trái ban, Bồn lừa
nghiễm nhiên trở thành cậu hoàng nhỏ của đám nhóc Dzũng Đakao, Quyên Tân-định...
Hai đứa trẻ đã tới sân Hoa Lư. Quyên Tân-định vừa nhồi bóng vừa
băng ngang đường. Bồn lừa theo sau bạn, lọt vào cổng sân. Bồn lừa nghe rõ tiếng
bóng bơm căng xé không khí. Máu túc cầu ở trái tim dồn hết xuống đôi chân nó. Bồn
lừa đến sân bóng như những người chiêm ngưỡng âm nhạc cổ điển đến phòng hòa nhạc.
Nó có thể bỏ ăn một bữa nhưng không thể bỏ đá bóng một bữa, dù đá trên vỉa hè,
trên đường vắng hay trên bãi đất hoang đầy gai góc, gạch vữa. Bọn Dzũng Đakao,
Bảo méo mồm, Tí điên, Sơn trán cao, Hưng mập, nhóc con Hùng, Tiến gầy, Chương
còm, Tư chăn vịt chờ Bồn lừa từ lúc sân hãy còn vắng. Con nhà Bồn lừa hứa với bạn
rằng chiều nay nó nghỉ bán bong bóng đến sân Hoa-lư thật sớm để tiếp đội cầu
nhóc con Thị-nghè. Thế mà nó lại ngồi dựa cột đèn phiêu lưu trong thiên khải
hoàn ca tuyệt vời. Giá Quyên Tân-định không đá vào ống chân nó, chắc con nhà Bồn
lừa còn có thể cho anh em nó hạ các đội cầu vô địch Đức, Anh-điểu-hà,
Tây-ban-nha, Nga-xô-viết, Hung-gia-lợi sau khi hạ tan nát đội cầu Ba-tây.
- Nó đây rồi !
Hưng mập ngoái cổ lại, nom thấy Bồn lừa và Quyên Tân-định, la
lớn. Bọn nhóc đứng hết dậy quay mặt ra cổng. Chúng nó có vẻ giận dỗi. Dzũng
Đakao đợi Bồn lừa đến gần, nhăn nhó :
- Tụi Thị-nghè chê tụi mình "cù lần". Mày cho
tụi tao "leo cây", làm tụi tao ngượng chín người.
Tí điên giậm chân :
- Mày ở đâu mà giờ mới dẫn xác ra đây ?
Tiến gầy "sút" một cú... không khí :
- Tụi Thị-nghè bảo hẹn mà không đá thì kể như thua.
Tiến gầy rít qua kẽ răng :
- Đội ban mình đâu chịu thua đứa nào !
Bảo méo mồm vỗ bụng pưng pưng :
- Tụi Thị-nghè mỉa tụi tao quá xá, nó nói chiều mai nó qua đá
với mình mày.
Bồn lừa im lặng để các bạn rỉa rói. Nó đưa tay vò đầu :
- Ông ngồi dưới cột đèn chờ thằng Quyên Tân-định.
Quyên Tân-định lấp liếm lỗi của mình :
- Tao gọi nó cả trăm lần mà nó mải ngủ. Chúng mày biết nó thức
nó ba hoa gì không ?
Tư chăn vịt hỏi :
- Nó ba hoa ký gì ?
Quyên Tân-định lè lưỡi:
- Úi chà, khiếp lắm, Nó nói phét là đội ban của mình hạ đội
ban của thằng Pelé.
Sơn trán cao giả đò ngã lộn trên sân cỏ :
- Eo ôi !
Nhóc con Hùng biết Sơn trán cao sửa soạn chế nhạo Bồn lừa, vội
châm ngòi :
- Eo ôi cái chi vậy ?
Sơn trán cao méo xệch miệng :
- Eo ôi, thằng Bồn lừa phiệu tài quá.
Bồn lừa mang tiếng "nói phét" mang tiếng "phìệu".
Nó giận Quyên Tân-định vô cùng. Nó thành thật kể giấc chiêm bao bóng tròn cho
Quyên Tân-định nghe. Thằng nhóc này đã đem chuyện Pelé ghẻ đùa trêu nó, giờ còn
bịa đặt bảo gọi nó cả trăm lần. Quyên Tân-định mải coi kiếm hiệp "Hiệp
khách hành" tới hồi hấp dẫn quá. Hôm qua, Quyên Tân-định quên đọc.
Hôm nay, nó đọc liền một mạch ngót hai trang báo. Khi nó đọc
xong nó quên Thạch Phá Thiên để nhớ Bồn lừa hẹn chờ nó ở cột đèn đầu ngõ thì muộn
rồi. Bồn lừa đành chịu lỗi với các bạn. Nó vẫn thọc tay vô túi quần "jean".
- Tao phiệu, ừ, tao phiệu...
Dzũng Đakao biết tính Quyên Tân-định. Sau trận giặc năm
ngoái, Quyên Tân-định đại bại và cam kết với Dzũng Đakao sẽ học hành chăm chỉ.
Dzũng Đakao không vào Hướng Đạo nhưng có tinh thần hướng đạo. Nó thương Quyên
Tân-định, cố gắng canh chừng Quyên để Quyên hết la cà, lêu lổng. Quyên Tân-định
tu tỉnh dần. Nó không trốn học nữa. Nó bỏ nghề bắt nạt con nít kiếm "địa
còm". Song nó vẫn ham mê đọc kiếm hiệp.
Dzũng Đakao bắt nọn Quyên Tân-định :
- Thạch Phá Thiên hạ bọn kiếm sĩ phái Tuyết-sơn chưa hả, mày
?
Quyên Tân-định múa tay :
- Ái chà, thằng Bạch Vạn Kiếm phục nó lăn cu chiêng.
Dzũng Đakao cười toe :
- Mày đọc hồi nào?
Quyên Tân-định bóp bụng lại như Thạch Phá Thiên bóp bụng
tránh mũi kiếm của Bạch Vạn Kiếm.
- Vừa xong.
Dzũng Đakao bước gần Bồn lừa, vỗ vai Bồn lừa, an ủi :
- Thôi, chả sao, mốt tụi mình gặp tụi Iớp nhất Đakao. Hôm
nay, tụi mình xui, tao đâu ngờ đội bóng của đoàn cải lương Thành Được đấu với đội
bóng của Công-ty đường Hiệp-hòa. Đá dở ẹc à...
Bồn lừa rút tay khỏi túi quần "jean". Bọn nhóc thấy
Dzũng Đakao hết giận Bồn lừa, không đứa nào nghĩ cách trêu chọc Bồn lừa nữa. Bồn
lừa hỏi :
- Đakao đá với Đakao à ?
Dzũng Đakao đáp:
- Đá với lớp nhất A trường Đakao đấy chứ.
Bồn lừa ngó nhóc con Hùng :
- Mày đá cho ai ?
Nhóc con Hùng vung tay :
- Em học lớp nhất C, em đá cho đội của các anh.
Dzũng Đakao đùa em :
- Nó phản phé đó. Học trường Đakao lại đá cho đội chúng mình.
Hì hì, tớ đã lên đệ thất.
Bọn nhóc cười vang. Chúng nó kéo nhau ra ngồi sát vệt vôi
biên, coi hai đội cầu giao đấu. Phải chi, những đứa trẻ hẩm hiu này sống bên Hồng-kông,
thì vào giờ này, chúng nó đâu chịu ôm bóng ngồi chờ sân. Ở Hồng-kông có hàng
ngàn bãi bóng, Hai cái bin đinh đối diện nhau là đã tạo ra một khoảng đất rộng.
Và, ở khoảng đất rộng đó, trẻ con thay phiên nhau đá bóng từ sáng sớm tới đêm
khuya, Ta chẳng ngạc nhiên nếu biết bên Hồng-kồng có hàng trăm đội túc cầu cừ
khôi, từng làm mưa gió trên các sân cỏ Á-châu.
Ở Sài-gòn có bao nhiêu bãi bóng ? Vận động trường Cộng-hòa,
Tao-đàn, Hoa-lư và Quân-đội. Vận động trường Cộng-hòa đóng cửa cẩn thận. Trẻ
con léng phéng vác bóng đến, bị đuổi như đuổi ăn cắp. Sân Tao-đàn và sân Quân-đội
cũng thế. Chỉ còn mỗi sân Hoa-lư là hơi hơi tự do. Nhưng sân này luôn luôn bị
người lớn chiếm cứ. Trẻ con chỉ có thể quần bóng vào lúc sáng tinh mơ hay giữa
nắng cháy hay đá "ké" người lớn ở dưới hai bên cột gôn. Có
trường tư nào có bãi đá bóng tròn đâu.
May ra ở một hai trường công là có. Vậy thì những đứa trẻ Việt-nam
đã đá những đường lon sữa bò nhập môn túc cầu trên vỉa hè trước khi đá ban giấy
gói, ban bưởi, ban ni lông, ban cao su trên những quãng đại lộ vắng vẻ rồi đá
ban da ở hậu gôn sân cỏ Hoa-lư. Không ai huấn luyện những đứa ham đá bóng tròn
này cả. Chúng nó đã "tự học" đá bóng, đã "phiệu" ra
những "giơ" xuất sắc. Lớn lên, những đứa trẻ đá lon sữa bò
rủ nhau chung tiền, mua bóng, lập hội. Và những đứa trẻ đá lon sữa bò trên vỉa
hè đã trở thành những Vinh, Dậu, Ngôn, Thuận, Quang, Rạng, Tam Lang, Phụng, Tá,
Chiêu... Đó là những thiên tài bóng tròn, những ông vua sân cỏ. Những thiên tài
này, hồi thơ ấu, đã vác bóng đi đá "ké" sân giống hệt bọn Bồn
lừa, Hưng mập, Tư chăn vịt, Sơn trán cao, Bảo méo mồm, Tiến gầy, Dzũng Đakao,
Quyên Tân-định, nhóc con Hùng, Tí điên, Chương còm hôm nay.
Và cũng đã từng ôm nỗi hẫm hiu "chờ sân" giống hệt
bọn Bồn lừa. Những ông vua sân cỏ, thời ấu thơ bị bỏ rơi, bị hắt hủi, cởi trần,
và nếu mưa thì cởi truồng, quần bóng. Quần bóng chán chê khát rã họng, giải
khát ở phông ten đầu phố. Vốc nước lạnh làm tỉnh người để ước mơ có ngày đem
vinh quang hiến dâng xứ sở. Và đem vinh quang thật sự dâng hiến quê hương Việt-nam.
Trước những Vinh, Tam Lang, Ngôn, Rạng... là những Đức, Tư, Mỹ, Ứng, Thách.., từng
cho các đội bóng nhà nghề Hồng-kông phơi áo thê thảm.
Nhiều đội bóng Hồng-kông nhận đấu năm trận, mới đá có hai,
thua tơi bời, phải bỏ cuộc, không dám đá thêm. Nhiều đội bóng Âu, Mỹ ghé Việt-nam
thắng hay thua Việt-nam đều nghiêng minh cảm phục. Giá họ biết những kẻ chiến đấu
ngang ngửa với họ xuất thân ơ vỉa hè, tự tạo tài nghệ cá nhân bằng lon sữa bò,
chắc họ sẽ ngạc nhiên đến rụng rời.
- Tụi Công-ty đường Hiệp-hòa đá "hạch" quá
xá cỡ.
- Ối mẹ ơi, tụi cải lương "đá gió" giỏi
kinh hồn.
- "Gôn" Hiệp-hòa bắt bóng quê bốn cục lận.
- Cải lương lừa bóng như chơi đờn.... cò ấy.
Bọn nhóc ngồi bình phẩm tài nghệ của hai đội cầu có chân
trong Tổng-cuộc Túc-cầu Việt-nam. Hai đội này đang đá vòng loại quận đi đề
tranh giải vô địch hạng nhì năm 1966.
- Tao cá mười ăn một đây này.
- Cá ký gì ?
- Một "thằng" Vinh vừa bắt "gôn" vừa "a-ri-e" vừa
đi lung tung beng vừa hút thuốc lá cũng cho tụi cải lương lượm bóng đủ lố.
Tí điên khoái chí câu "phể thuật" của
mình lắm. Được bạn bè tán thưởng, nó gân cổ ca một câu vọng cổ :
- Than ôi, một ngày tôi không có tiền ăn hủ tíu, rồi ba, bốn,
năm, sáu ngày tôi vẫn không có tiền ăn hủ tíu...
Tí điên ngừng lại. Nó làm bộ quan trọng :
- Bồn lừa đâu, nhớ bật đèn đỏ nhé !
Rồi ca tiếp :
- ...Thế là tồi bị cái bệnh ơ ơ ơ ơ ơ... ơ nghèo...
Bọn nhóc vỗ tay, cười vang. Quyên Tân-định xuýt xoa :
- Gớm, con nhà Tí điên ca vọng cò mùi.... thấy mồ... hôi !
Vừa lúc ấy, trái bóng xẹt tới bọn nhóc, đi ra ngoài lằn vôi.
Cầu thủ Thành Được rượt theo để tung trái ném biên. Bồn lừa ngứa chân chồm dậy,
đuổi bóng. Nó tung trái ném biên. Nó dùng tài lừa, lừa gạt cầu thủ Thành Được.
Một cầu thủ mặc áo hội tuyển cải lương, đi giầy quần thảo với một thằng nhóc mặc
quần "jean". Bồn lừa hai tay vung vẩy, dẫn bóng chạy dài. Bọn nhóc đứng
cả lên, cổ võ.
- Cho "nó" toát xì cấu đi !
- Giống hệt "thằng" Vinh, Vinh Bồn lừa, Vinh
em...
- Cầu thủ cải lương sắp xỉu rồi...
- Hi hi, quần anh chàng "sáu câu" bắt đầu
trễ khỏi rốn !
Trên sân cỏ, hai đội bóng hướng mắt nhìn thằng nhóc con lừa
bóng. Nó dẫn bóng gần đến khán đài, "ngả bàn đèn" một cú.
Trái bóng bắn thẳng vào bạn nó. Bồn lừa lăn thêm ba vòng. Rồi sợ Thành Được tắc-giăng
nồi giận "uýnh" nó, Bồn lừa đứng vụt lên, "doọc" ra
đường. Bọn nhóc chuyền bóng cho nhau, nghịch ngợm một lát, bỏ chạy hết, mặc kệ
hai đội bóng "hạch" dở những đấu pháp "cù lần".
Bọn nhóc ra khỏi cổng sân, ngơ ngác không biết Bồn lừa trốn
đâu, Quyên Tân-định pha trò cười. Nó tưởng nó pha trò
"duyên dáng" lắm và Bồn lừa sẽ cười rộ là nó
túm cổ được chú chàng. Nhưng không có tiếng cười rộ của Bồn lừa. Quyên Tân-định
nản chí. Nó thề sống thề chết rằng Bồn lừa đã phóng thẳng về nhà. Quyên Tân-định
chỉ tay xuống miệt Đakao.
- Nó đấy, con nhà Bồn lừa đấy...
Bọn nhóc nhìn thấy một đứa trẻ đã chạy qua trường Đakao.
Trông đằng sau, chúng nó tưởng Bồn lừa. Quyên Tân-định "hù" một
câu nữa, bọn nhóc theo nó, kéo nhau về miệt Đakao. Chương còm đi cuối cùng. Bồn
lừa muốn kể giấc mơ của nó cho Chương còm và Dzũng Đakao nghe. Nó ghét con nhà
Quyên Tân-định rồi. Nó nghĩ thầm, cái mã thằng Quyên cũng chỉ đáng xách giày
cho Pelé.
Bồn lừa vắt vẻo ngồi trên cành me. Khi thoát ra cổng nhanh
như con vượn, nó trèo lên cây me. Bọn nhóc đều bị nó... lừa hết. Quyên Tân-định
pha trò cười thì tuyệt lắm nhưng Bồn lừa cắn chặt môi để Quyên ta tẽn tò chơi.
Bồn lừa đợi lúc Quyên Tân-định rủ rê đám nhóc con về, nó mới hái một trái me
xanh. Nó ném trúng Chương còm.
Chương còm ngơ ngác nhìn trước nhìn sau. Bồn lừa ném trái me
thứ hai kèm theo là một tiếng huýt gió. Chương còm ngước mắt lên cây me. Bồn lừa
đặt hai ngón tay vào miệng, lắc đầu lia lịa, ra hiệu cho Chương còm đừng để đứa
nào biết. Chương còm giả vờ lùi lại. Bồn lừa vẽ chữ D và Z. Chương còm gật đầu,
bước nhanh, níu Dzũng Đakao.
- Cái gì vậy ?
- Xuỵt...
- Cái gì vậy ?
Chương còm ghé miệng sát tai Dzũng Đakao, nói thầm :
- Bồn lừa đợi chúng mình trên cây me. Nó chỉ muốn gặp tao và
mày.
Dzũng Đakao nhếch mép cười. Nó bước chậm dần rồi hai đứa bị bọn
nhóc bỏ xa. Thình lình, hai đứa núp dưới gốc cây. Bọn nhóc mải tán gẫu, quên cả
bạn. Dzũng Đakao và Chương còm chạy vội tới gốc cây hẹn hò. Bồn lừa tụt xuống.
Chương còm hỏi ngay :
- Có chuyện gì hả, Bồn lừa ?
Bồn lừa phủi quần áo :
- Chuyện tao nằm chiêm bao thấy đội bóng của tụi mình hạ tụi
Ba-tây. Mày biết không, mày bắt gôn làm lé mắt thủ môn Ba-tây. Còn con nhà
Dzũng Đakao sút lọt lưới Ba-tây tơi bời...
Chương còm hớn hở :
- Thật à ?
Dzũng Đakao cười hồ hố :
- Chiêm bao mà thật cái gì !
Khuôn mặt Bồn lừa bỗng trở nên hiền lành vô cùng. Ví nó với một
con chiên vừa ở nhà thờ ra thì đúng nhất. Đôi mắt nó ngơ ngác long lanh :
- Có bao giờ chiêm bao là thật không nhỉ ?
Hai thằng bạn trẻ của nó ngẩn ngơ giống nó. Chẳng đứa nào trả
lời nổi câu hỏi của Bồn lừa. Một lát, Chương còm nói :
- Để tao về tao hỏi bố tao nhé !
Bồn lừa và Dzũng Đakao đều biết bố Chương còm là ông Thương
Sinh, viết báo. Nhà báo hiểu nhiều chuyện mà những người khác không tài nào hiểu
được. Chắc chắn, bố Chương còm sẽ giúp Bồn lừa hết thắc mắc "có bao
giờ chiêm bao là sự thật không nhỉ". Nó vỗ nhẹ vai Chương còm :
- Nhớ hỏi bố mày ngay nhé, Chương còm nhé !
Rồi nó dang rộng hai cánh tay, khoác ngang lưng Dzũng Đakao
và Chương còm :
- Hì hì, tao có mấy chục, không đủ bao cả bọn ăn mì. Tao đãi
hai đứa mày. Tao phải lừa thằng ba xạo Quyên Tân-định đấy...
Ba đứa trẻ cười nói vui vẻ. Chúng nó men theo lề đường bên phải
xuống quán mì cây nhãn.
3
ĐÊM HÔM ẤY, BỒN LỪA CỨ BỊ GIẬT mình thức giấc hoài. Mọi đêm,
học bài xong, đặt mình xuống ván chừng năm phút là nó đã ngáy khò khò. Mẹ nó
hay mắng yêu nó "Cái thằng Bồn tài thật, nó nhắm mắt lại là ngủ tới sáng.
Trộm nó cắt 'dế' mang đi nó cũng chẳng hay biết gì". Mẹ Bồn lừa còn dọa
"Mày ngủ mê mệt vậy, trộm nó cắt 'dế ' mày là mày hết lấy vợ, con ạ
!" Bồn lừa thường nũng nịu : "Con đâu cần lấy vợ, trộm nó cắt chân
con, con mới sợ". Mẹ nó vin câu đó, bảo nó : "Tao mong trộm cắt chân
mày đi. Để mày đủ chân, cả ngày mày chạy nhông ngoài bãi bóng". Bồn lừa lo
mất chân lắm. Nhưng nó vẫn ngủ quên cả trời đất. Thế mà sao đêm nay, Bồn lừa cứ
bị giật mình thức hoài ?
Bồn lừa nghĩ ra rồi. Cu cậu nóng ruột muốn biết "có
bao giờ chiêm bao là sự thật không nhỉ". Cái ván kê ngay ngoài hè, bên con
ngõ nhỏ. Ánh trăng khuya nhễ nhại trên những tầu lá dừa, trên những mái nhà
tôn. Đèn ngõ và đèn nhà đã tắt ngóm. Chỉ còn đèn trăng tráng ánh sáng bạc dịu
dàng lên khu ngoại ô nghèo nàn. Bồn lừa ngước nhìn những cây dừa ở cuối ngõ. Nó
nghe rõ tiếng những giọt sương từ những tầu lá rơi xuống mái tôn mỗi khi có cơn
gió lang thang ghé xóm này. Bồn lừa ngồi dậy. Nó dựa lưng vào vách nhà, ôm cái
gối trong lòng và tưởng tượng nó ôm trái bóng, dựa lưng vào cột đèn như buổi
chiều, để tìm lại giấc chiêm bao tung lưới Gilmar. Nhưng giấc chiêm bao đẹp cơ
hồ kỷ niệm đẹp, cơ hồ tuổi thơ của một đời người, nó chỉ đến một lần, rồi vĩnh
biệt, vĩnh biệt ngàn năm. Nó êm ái bò vào tâm tưởng ta và êm ái ra đi, không
luyến thương ta, không hứa với ta nửa lời.
Bồn lừa nhắm mắt hàng chục lần. Chả thấy giấc chiêm bao buổi
chiều đâu. Nó đâm tức con nhà Quyên Tân-định, Rồi Ba-tây làm sao gỡ được cú
sút "trồng cây chuối" của Bồn lừa ? Rồi dứt trận đấu, quang
cảnh vận động trường Cộng-hòa thế nào ? Đội bóng của nó có bắt Gilmar vô lưới
nhặt thêm vài trái nữa không ? Quyên Tân-định đúng là thằng oắt vô tích sự. Người
ta đang chiêm bao thì nó phá đám. Bồn lừa liệng gối ra đầu ván. Nó nằm xuống,
kéo chăn trùm kín ngực. Mắt nó mở thao láo.
Bồn lừa nằm không yên. Nó cựa quậy lung tung. Có lúc ức quá,
nó đạp mạnh vào vách ván. Khiến bố nó phải lồm cồm chui khỏi giường, ra chỗ nó
ngủ :
- Muỗi đốt mày hả, Bồn ?
- Dạ, không.
- Sao mày giẫy đành đạch vậy ?
Bồn lừa nín thin thít. Nó chẳng biết phải nói với bố thế nào.
Vì nó tin rằng bố nó không thể giúp nó tìm hiểu "có bao giờ chiêm bao
là thật không nhỉ". Bố Bồn lừa làm nghề,.. soát vé ở rạp xi nê Kinh Thành,
kiêm nhiều việc lặt vặt khác. Mẹ nó bán thuốc lá và xổ số kiến thiết quốc gia
trước rạp Moderne. Bồn lừa có bốn anh em. Thằng anh nó đã đi học nghề đóng giầy.
Hai đứa em gái nó lui cui ở nhà thổi cơm, xách nước và trông hàng giúp mẹ. Chỉ
một mình Bồn lừa được đi học, cũng nhờ cô giáo trường tư trong xóm. Một hôm, bố
nó đến trường xin cô giáo cho anh em nó nghỉ học. Cô giáo bảo bố nó :
"Cháu Bồn thông minh lắm. Ông bắt nó thôi học uổng quá. Nếu có vì túng bấn
thì tôi miễn phí cho cháu Bồn". Bố nó nghĩ đến cái thân phận của anh soát
vé thất học, nghèo khổ, bèn nghe lời cô giáo, nhờ cô kèm cặp nó. Còn thằng anh
nó, bố nó nhất định bắt phải học một nghề.
Bồn lừa được ở lại học thì sung sướng lắm. Sung sướng có những
buồi chiều rảnh rang, vác bóng ra sân Hoa-lư quần với bạn bè. Anh nó bị
"giam" trên Sài-gòn. Học nghề khổ sở vô cùng. Trước khi dạy mình cầm
mũi kim, người ta bắt mình mở cửa, đóng cửa, quét nhà, rửa bát, lau xe, dẫn em
đi chơi, rửa đít cho con người ta. Mình khép nép, sợ người ta một vành. Tủi
thân không dám khóc. Ăn cơm chung với đầy tớ. Và ăn cơm thừa canh cặn hàng mấy
tháng ròng rã người ta mới sai vặt quanh cái nghề mình muốn học. Bồn lừa nghe
anh tả cái kiếp chú nhỏ đi học nghề, nó phát sợ và thương anh ứa nước mắt. Nó cố
gắng chăm chỉ, ngoan ngoãn để bố nó khỏi tống nó đi học nghề.
Trường Bồn lừa theo học là trường trong xóm nghèo, không có
tên như trường Dzũng Đakao, Chương còm. Bọn nhãi học trường này rặt con nhà lao
động. Sáng đi học, chiều đi bán báo, bán bong bóng hay đứng khơi khơi trước cửa
các tiệm ăn, có ai đậu xe hơi thì chạy ra xin giữ kiếm tí tiền còm. Chiều đi học,
sáng đi nhặt lon đồ hộp, gánh nước mướn... Bồn lừa thương bố mẹ, lại sự học nghề,
nó đã xin mẹ nó cấp "vốn" cho nó để nó theo bạn bè đi bán bong bóng.
Bồn lừa là thằng bán bong bóng tài tử. Hôm nào thích nghỉ, đi
đá bóng, nó nghỉ liền. Tụi nhãi bán bong bóng cũng có một đội bóng, mỗi thằng
chung năm mười đồng vào hội. Nhưng Bồn lừa không ở hội bán bong bóng. Nó trót
chơi với tụi Dzũng Đakao, Chương còm nên phải đá cho hội Đakao. Hễ khi nào tụi
bán bong bóng đấu với các hội khác, trừ hội Đakao, Bồn lừa "khoác
áo" hội bong bóng. Và luôn luôn chiến thắng.
- Mày có ngạt mũi không ?
- Dạ không.
- Trời nắng chang chang mày cứ phơi ngoài sân cỏ, thế nào
cũng bị ốm nặng, Bồn ạ !
- Con đâu dám phơi nắng.
- Thế sao mày ngủ không yên ?
- Con không biết.
Bố nó đặt tay lên trán. Rồi nằm xuống cạnh nó.
- Trong nhà nực quá xá. Ngoài này có gió mát thiệt.
Bồn lừa gác chân lên đùi bố, lông chân bố nó làm Bồn lừa nhồn
nhộn. Bồn lừa gạ chuyện bố :
- Tuần tới có tuồng nào hay không, hả ba ?
- Có.
- Cao bồi hay chiến tranh ?
- Tuồng tranh giải túc cầu thế giới năm 1962.
- Tuyệt, tuồng hay tuyệt. Bữa nào đổi tuồng ba nhớ biểu con
nghe ba ?
Nó luồn tay nó dưới gáy bố, mơn man những sợi tóc cứng như rễ
tre :
- Hồi bằng con, ba có ham đá banh không ba ?
Bố nó thở dài :
- Nghèo mạt rệp, ham cái gì ?
Bồn lừa nhắc tay trái, vỗ nhẹ ngực bố :
- Đá banh đâu có cần giàu hả, ba ?
Bố nó chép miệng.
- Không giàu lấy tiền đâu mua giấy coi các trận quốc tế ?
Bồn lừa nhếch mép cười:
- Bộ, ba không biết leo tường coi cộp à ?
Nó khoe thành tích :
- Con đã leo tường sân Hoa-lư.
Bố nó phát khẽ nó một cái :
- Sân Hoa-lư mà ăn nhằm cái gì. Quốc tế ai thèm đá ở sân
Hoa-lư. Tao nghe la dô nói cũng khoái con ráy, khỏi mất tiền mua giấy vô cửa.
Bố Bồn lừa thật lẩm cẩm. Nó hỏi chuyện "khi bằng tuồi
con" của bố nó. Thì bố nó lại nói vẩn vơ sang chuyện nghe la dô trực
tiếp truyền thanh những trận cầu quốc tế. Bồn lừa hết hy vọng hỏi bố nó "có
bao già chiêm bao là sự thật không nhỉ" rồi. Chỉ còn bố thằng Chương
còm may ra giúp nó hết thắc mắc. Bồn lừa ơi, ai bảo mày mơ mộng, ai bảo
mày dám ước ao hạ Ba-tây khi bạn mày là Quyên Tân-định chỉ ao ước được xách giầy
cho thằng Pelé, chu du thế giới ! Mày mơ giấc mơ quá lớn, thành thử, mày cứ sợ
không ai giải đáp nổi giấc mơ của mày.
- Ba này...
Có tiếng ngáy đều đều sát bên tai Bồn lừa. Bố nó đã ngủ, Bồn
lừa khẽ rút cánh tay làm gối cho bố. May quá, giá mình hỏi bố mình "có
bao giờ chiêm bao là sự thật không nhỉ" chắc ổng sẽ cười mình ghê lắm
đấy, Bồn lừa vắt tay lên trán. Đêm cựa mình, Bồn lừa nghe rõ. Nó nghe rõ cả tiếng
kêu than muốn biết "có bao giờ chiêm bao là sự thật không nhỉ" reo
ở đáy tim nó, Bồn lừa khó chịu cái giấc chiêm bao buổi chiều quá đi thôi. Nó cần
nghĩ chuyện khác để quên cú sút "trồng cây chuối" tung lưới
Gilmar. A đây rồi, chuyện đảng bán bong bóng. Những thằng nhóc bán bong bóng ờ
vùng Đakao, Tân-định đã bầu Bồn lừa làm chúa đảng. Lịch sử đảng bong bóng của Bồn
lừa kỳ cục lắm. Những thằng nhóc bán bong bóng không thể thổi còi dụ con nít
loanh quanh vùng cư ngụ của chúng được. Trái bóng phải mất một ngày mới xì hết
hơi nếu nó không vỡ ngay. Bọn nhóc bán bong bóng hiểu "nghề" của
chúng hơn ai hết. Và chẳng có đứa nào khờ dại vác cây sào đầy nhóc bong bóng thổi
căng, đi hai ngày liền qua một con phố, một ngõ. Chúng nó "phiêu lưu"
xa dần "rày đây mai đó" như những dân giang hồ chính hiệu. Và dấu
chân chúng đã in vết trên cả hè phố Sài-gòn.
Bờ sông là nơi lý tưởng của đảng bong bóng Bồn lừa. Chiều
nào, ở bờ sông cũng đông nghịt con nít. Con nít nhà giàu ra hóng gió, coi tầu.
Con nít nhà nghèo từ Khánh-hội qua leo "cầu tụt". Con nít đều khoái
chơi bong bóng. Đảng Bồn lừa "kiếm ăn" dễ dàng. Nhưng chúng nó đụng độ
bọn nhóc bán báo. Thoạt đầu là những lời trêu chọc, khích bác. Rồi đến những cú
huých tay. Cho tới một buổi chiều, một thằng bán báo to con dùng dây thung bắn
đạn dây thép nổ liền một phát năm trái bóng lớn của bọn Bồn lừa thì trận giặc
bong bóng - bán báo khai diễn tại chiến trường bờ sông Sài-gòn.
Bọn bán bong bóng bất kể Đakao, Tân-định, Khánh-hội hay
Hòa-hưng, kết hợp thành một "lực lượng" ngót hai chục mạng chống với
trên hai chục thằng bán báo. Bồn lừa phản ứng trước tiên bằng cách đá tung chồng
báo khỏi tay một địch thủ, nên anh em tôn nó làm chỉ huy trưởng.
Bồn lừa chớp mắt. Quang cảnh chiến trường dậy sóng gió trong
tâm hồn nó.
-Tụi nó sẽ bắn vỡ hết trơn bóng của tụi mình Bồn lừa ạ !
- Mày tính sao đây, Bồn lừa ?
- Tụi mình nhịn đi.
- Rút về nhà.
- Ông ngán bờ sông rồi.
Diệu Thủ thư sinh Bồn lừa, trong Hoa lư quái hiệp, nghiến
răng ken két. Nín bọn bán báo chiều nay, mai bốc bọn Dzũng Đakao, Quyên Tân-định,
Chương còm, Hưng mập thì cứ gọi là bọn bán báo nhừ đòn. Nhưng, chả lẽ, hễ bị bắt
nạt lại phải cầu cứu Dzũng Đakao, Chương còm ? Con nhà Chương còm hồi chơi nhau
với bọn Thiện Mông-cổ ở Phú-nhuận đã "bốc" nó. Và nhờ nó. Chương còm
trở thành dũng sĩ Phú-nhuận, được Hưng mập ca ngợi, được chị thằng nhóc con Hải
tặng ổi xá lị chén sướng miệng. Con nhà Chương còm diệt tan giặc Mông-cổ còn
bày trò viết hịch "Bình Thiện Mông-cổ Đại cáo" dán ở cổng cư xá Chu Mạnh
Trinh. Chương còm mắc Bồn lừa một món nợ. Giờ nó đòi nợ, Chương còm trả ngay.
Song Bồn lừa cho vay không thích đòi. Nó tin rằng nó dư sức chống bọn bán báo.
Nó phải làm lé mắt bọn bán báo để khỏi phụ lòng anh em đã bầu nó giữ chức chúa
đảng và chức chỉ huy trưởng để được bán bong bóng ở bờ sông mà không còn bị bắt
nạt nữa.
Bồn lừa dựng cấy sào xuống đất, một tay đỡ cây sào, một tay
chống cạnh sườn hai chân dạng ra. Gió từ dưới sông lùa lên, thổi tung mải tóc mềm
của nó. Trông nó giống hệt ông tướng con, ông tướng vẽ trong truyện Tam Quốc.
Nó mím môi :
- Về cái khổ nào ! Bộ tụi mình hèn à ?
Nó dộng cái sào "kịch" một tiếng :
- Tao không hèn đâu.
Nó khích đám bạn :
- Thằng nào hèn cứ việc về. Tao không chơi với những thằng
hèn. Tao đá banh với tụi Thị-nghè lớn con, tụi nó đá rừng "cộp" tao
sưng vù chân, tao "cộp" lại còn không ngán, ngán chi ba cái thằng bán
báo cắc ké.
Đáp lời "hịch" của Bồn lừa, một viên đạn dây thép
xuyên thủng qua hai trái bong bóng lớn trên cây sào của nó. Và những tiếng cười
ha hả của "quân thù". Bồn lừa giận tái mặt. Nó đưa tay trái vuốt tóc
:
- Thằng nào ở lại thì choảng nhau. Thằng nào hèn thì "doọc"
gấp.
Chẳng có đứa nào hèn cả. Nhất là anh em Đakao, Tân-định của Bồn
lừa.
- Tao ở lại.
- Ông ngán gì bọn bán báo.
- Sức mấy mà ông về !
- Còn khuya ông mới về.
- Ăn thua đu đủ.
Bồn lừa ngoắt tay. Đảng bong bóng theo chúa đảng rút ra khỏi
tầm đạn của quân bán báo. Bồn lừa bàn kế hoạch trả miếng thật nhanh. Xong đâu
đó, nó đưa cây sào bong bóng của nó cho một thằng. Quân bong bóng rút lui. Tưởng
chúng nó sợ, bọn bán báo làm tới. Chúng xếp báo một chỗ, đuổi quân bong bóng bắn
rát. Những trái bóng nổ bôm bốp cơ hồ đạn thật. Một vài tên giặc bán báo còn bắn
cả vào ngươi kẻ thù. Nhưng quân bong bóng cứ rút vội vàng. Không mấy đỗi chúng
nó đã bỏ chỗ cũ khá dài. Chiến thuật "điệu hổ ly san" của Bồn lừa hay
tuyệt. Nó đã nhử bọn bán báo "truy kích" kẻ thù để quên rằng Bồn lừa
được anh em của nó "che" đã lủi vô đám con nít rồi đột kích vị trí của
bọn bán báo.
Bồn lừa hất những sấp báo, liệng xuống sông. Giặc báo mải bắn
bong bóng đâu có rõ chuyện ở... hậu tuyến. Trả thù cho những trái bong bóng mĩ
miều xứng đáng rồi. Bồn lừa phóng người đuổi theo anh em. Lúc đó, trên những
cái sào, chỉ còn lơ thơ vài trái bóng. Bọn bán báo thì đã hết đạn. Bồn lừa tới
sau kẻ thù. Nó hét lớn :
- Phản công !
Bọn bán báo giật mình quay lại. Quân bong bóng dùng những cái
sào phang lia lịa. Giặc bán báo kêu ơi ới. Bồn lừa tay đấm, chân đá. Anh em nó
tấn công dữ dội. Bọn bán báo quen bắt nạt kẻ yếu hơn là chiến đấu. Lại đụng độ
Bồn lừa, một thằng nhóc dưới trướng Quyên Tân-định, "kinh nghiệm" chiến
trường có thừa, nên yếu thế ra mặt.
Trong giây lát, đã vài tên bán báo lăn cu chiêng, ôm chân la
lối... Quân bong bóng càng đánh càng hăng. Và càng nghĩ đến những trái bong
bóng bị bắn bể, chúng nó quất bọn bán báo càng mạnh. Giặc bán báo vừa chống cự
vừa lùi. Bồn lừa ra lệnh anh em nó kết những cái sào làm thành hàng rào, dồn giặc
bán báo về sát bờ sông.
Quân bong bóng tuân lệnh chúa đảng Bồn lừa. Giặc bán báo đâu
chịu thua ngay. Chúng nó đá tung những cái sào, lăn xả vào địch thủ ăn thua đủ.
Bồn lừa giật của bạn một cây sào. Nó múa cây sào như Triệu Tử Long múa đao phạng
lung tung. Giặc bán báo bắt chước Bồn lừa "cướp võ khí địch diệt địch"
áp dụng ngón "gậy ông đập lưng ông" của dòng Mộ Dung Cô-tô. Quân bong
bóng tránh né trối chết. Bồn lừa vội vàng dở ngón... lừa thứ hai. Nó nhẩy khỏi
vòng chiến, chỉ tay về phía sau lưng giặc bán báo, hét vang :
- Quân cứu viện đã tới !
Giặc bán báo sợ bị đánh trộm, quay phất lại đỡ đòn. Bồn lừa
chỉ trông chờ vậy, nó hô :
- Phạng đi, phạng liên miên đi !
Quân bong bóng phạng sào cây vô đùi, vô mình mẩy bọn bán báo
tơi bời. Trong nháy mắt, quân bong bóng chuyển từ thế cầm cự sang tấn công, lùa
giặc bán báo nhích gần bờ sông. Đạo quân của giặc bán báo chống đỡ uể oải. Nhiều
đứa la ơi ới :
- Đau quá xá !
- Giập cảng em rồi !
- Nát xương bánh chè, ba ơi ! Hu hu...
Quân bong bóng dở võ miệng :
- Đau thấy gì ?
- Rán chịu đi, lát tao mua cho ve dầu cù là Ấn-độ.
- Nát xương lại Cự Thất mà bó.
Các thế võ "giang hồ vỉa hè" thi nhau phóng ra xối
xả. Bồn lừa phạng trúng chân thằng chúa đảng bán báo. Nó cười ha hả :
- Báo các con uống nước no rồi, các con ơi !
Nó nói thêm :
- Ông lừa tụi bay đuổi xa "đồn" tụi bay, ông lẻn lại,
ông ôm hết trơn báo của tụi bay, liệng xuống sông rồi.
Giặc bán báo hoảng hốt :
- Chết mẹ !
- Ông không đánh nhau nữa đâu, chúa đảng ơi.
- Ông bỏ chiến trường đây.
Quân bong bóng trêu tức :
- Bỏ đi tám, bỏ đi mà vớt bánh đa về nướng chứ !
- Ai bảo ham bắn bong bóng ?
- Báo ướt đê, một cắc mười tờ đê...
Bồn lừa vung cây sào :
- Dồn chúng nó xuống sông !
Quân bong bóng hứng chí :
- Cho tụi nó vừa mò báo vừa mò tôm, quân ta !
Những chiếc sào kết thành hàng rào. Lần này, giặc bán báo
không thể đá tung nổi. Quân bong bóng "hò dô ta" đẩy giặc bán báo xuống
sông. Rồi chúng đứng trên bờ, ngó giặc bán báo "bơi chó" vô bờ. Hễ giặc
bán báo vừa đưa tay quà quạng kè đá, quân bong bóng bèn lấy đá chọi, hay lấy
sào cây đẩy chúng xuống. Tới lúc giặc bán báo chịu hết thấu lạy xin như cốc đế Ị
Quân bán báo mới tha tội. Và hiệp ước đình chiến được thi hành ngay. Sau đó,
chúa đảng bán báo cam kết không trêu chọc tụi bán bong bóng.
Quân bong bóng chiến thắng. Vốn một trái bóng đâu có ăn nhằm
gì. Bọn bán bong bóng lại móc túi lôi ra những trái bóng nhỏ bằng ngón tay, ra
công thổi lên. Nửa tiếng đồng hồ, trên cây sào của mỗi đứa đã đầy nhóc bong
bóng xanh, đỏ, tím, vàng. Quân bong bóng thổi còi te te, hiên ngang đi... dụ
con nít.
Bồn lừa rạng danh chúa đảng. Bọn nhóc thay phiên nhau ca ngợi
nó. Khiến nó mắc cở, thúc khuỷu tay vô bụng một thằng bạn :
- Thôi mà...
Bố nó giật mình:
- Cái gì vậy hả, Bồn ?
Bồn lừa giả đò ngủ. Bố nó lẩm bẩm :
- Lạ thiệt, hết giẫy đến cục cựa rồi thúc cả cùi chõ vào
mình.
Bồn lừa nhếch mép cười. Bố nó lồm cồm bò dậy :
- Tao vô trong nhà, trả cái ván mày đó.
Đợi bố vào nhà, Bồn lừa duỗi chân tay thoải mái. Nó ngước
nhìn những cây dừa ở cuối ngõ. Bây giờ, trăng đã lần trong mây. Bồn lừa không
còn thấy chất nhễ nhãi trên lá dừa nữa. Nhưng tiếng sương rơi xuống mái tôn vẫn
rõ mồn một. Tiếng sương rơi đã ru Bồn lừa ngủ.
4
BUỔl SÁNG CHỦ NHẬT NÀO CŨNG giống buổi sáng chủ nhật nào. Xóm
nghèo không cần biết chủ nhật. Họa may có những đứa học trò hoặc vài người
công, tư chức lương ít. Chiều hôm kia, đội bóng trứ danh của quân đội Anh đã đấu
với Tổng Tham-mưu. Và hạ Tổng Tham-mưu 4-1. Bồn lừa quên khuấy mất lời hẹn của
Chương còm, Dzũng Đakao nên nó theo ba nó, dẫn xác sang mãi Khánh-hội ăn giỗ. Đến
khi nghe điệu nhạc quen thuộc của ông Huyền Vũ từ máy thu thanh vọng ra, Bồn lừa
mới vỗ mạnh tay vào đùi, tiếc rẻ. Nó ngẩn ngơ chừng hai phút. Rồi ba chân bốn cẳng.
Bồn lừa chạy tới quán cà phê nghe "cộp" trực tiếp truyền thanh trận cầu
quốc tế. Sắp tới bữa, Bồn lừa quên ăn. Nó len vô trong quán qua một hàng rào
các ông tài xế tắc xi, xích lô máy, xích lô đạp, xe ba bánh một cách khó khăn.
Những chiếc bàn đã đông đủ khách ngồi lai rai rượu bia khô mực hay xá xị, cà
phê chờ coi đấu bóng bằng... tai. Những người chậm chân đành đứng ngoài. Sinh
hoạt ngừng hết. Một trăm một cuốc tắc xi ngắn cũng không ai muốn chạy. Những
bác xích lô máy, xích lô đạp đậu xe gần quán, ngồi vắt chân trên đệm, lưng ngả
thoải mái. Chủ quán là dân nghiền bóng da đã mở máy thu thanh lớn hết cỡ.
Người ta ồn ào bàn tán, đánh cá, nhậu nhẹt. Cái không khí sống
động đó vội vàng chết ngóm lúc tiếng còi trọng tài ré lên. Mọi người say sưa
nghe. Những đôi mắt chứa chan hy vọng đều gửi ông Huyền Vũ hết. Rồi rượu bia,
nước ngọt chẳng ai thèm uống. Thỉnh thoảng, những
cú "đá thẳng lưới Boyd nhưng lại dội trụ bắn trở
ra" khiến nhiều người bực tức đập bàn, ly cốc đổ loảng xoảng.
- Tại sao mình không dứt đi ?
- Mình phải thắng tụi Ăng-lê !
- Mình đá trên chân tụi nó.
Không cần biết người, biết mình, đám khán giả này nhất định
đòi gà nhà thắng. Hễ một cầu thủ nào của hội nhà sút hỏng hay là bị đối thủ cướp
mất bóng, họ cằn nhằn, chửi thề, văng tục. Vô phúc, anh cầu thủ hội khách đá
chân gà nhà nằm sân, ông Huyền Vũ chỉ cần tả oán "Vinh có vẻ đau đớn" thì
phải biết, đám khán giả coi đấu bóng bằng tai sẽ giậm chân, vung tay đấm không
khí, rít qua kẽ răng những lời căm hờn.
- Nó dám đánh thằng Vinh à ?
- Uýnh thấy mẹ tụi nó đi !
- Nghiền nát cái bọn mọi trắng mắt xanh cho tao !
- Nó còn chơi rừng, anh em kéo qua cầu Quay phá nát nhà băng
Ang-lê nhá ?
- Sợ gì !
Những nét hào hùng đó, bình thường, không khi nào xuất hiện cả.
Nó chỉ xuất hiện trên khuôn mặt những người bình dân, lao động ở quanh cái máy
thu thanh có trực tiếp truyền thanh các trận cầu quốc tế. Nhiệt tình và lòng
yêu nước đã bộc lộ tại những nơi khiêm tốn như vậy đấy. Thua một trái, họ thở
dài, đau khổ, cảm thấy như mũi kim đâm trúng tim mình. Thắng một trái, họ hò
la, múa reo, đập phá. Nhưng trận này, hội tuyển quân đội Anh đã thắng hội Tổng
Tham-mưu những 4 trái không gỡ.
Bồn lừa dời quán cà phê, lòng tan nát. Trời ơi, Vinh, Ta, Kệ,
Hiển, Hội, Tỷ, Rõn, Phát, Thanh, Đực đá thế nào mà để "chúng nó" làm
trò ảo thuật trên sân cỏ. Ông Huyền Vũ đã buông những tiếng não nùng : "Họ
là những kho tàng nghệ thuật. Diễm ảo, cao siêu chưa từng thấy. Đá bóng như làm
trò ảo thuật. Lừa banh như vẽ như thêu. Nhiều lúc, họ biến thảm cỏ xanh thành một
bức tranh tuyệt đẹp. Trước những địch thủ phi thường ấy, cầu thủ Việt ngớ ngẩn
như học
trò vờn bóng với thầy". Bồn lừa thương Vinh quá, Vinh bị
chê "kiểu cọ, sút kém, giao banh không đúng chỗ, giữ banh không còn
chắc". Nó đút hai tay vào túi quần "jean", cúi đầu xuống đất, lầm
lũi bước về.
Bụng rất đói mà Bồn lừa chẳng muốn ăn. Nó tức đến ứa nước mắt.
Ở quán cà phê biết bao người đã tức ứa nước mắt cái tin thảm bại này. Bồn lừa dời
Khánh hội thật nhanh... Nó bỏ bố nó đánh bài, "moắng" xe buýt sang Sài-gòn
rồi lại "moắng" xe buýt về Đakao. Cả đêm đó. Bồn lừa cựa quậy, khó chịu.
Nó thèm được chiêm bao tung lưới Ba-tây. Ba-tây vô địch thế giới, Hội tuyển Anh
còn đi bương nữa là hội tuyển quân đội Anh. Bồn lừa mơ ước vươn người, tung vó
làm lịch sử cơ hồ Phù-đổng Thiên-vương. Thằng nhóc, con của người soát vé rạp
chiếu bóng Kinh Thành, dám tin tưởng rằng, lớn lớn, nó sẽ rửa nhục cho quê
hương, nó sẽ đá bại tất cả các đội bóng Âu-mỹ qua Việt-nam. "Ông bắt
chúng mày chở hột vịt về xứ bằng xe bò".
Bồn lừa ngồi khoanh chân trên cái ván kê ngoài hè, Trông nó
hiền khô. Bồn lừa đang nghĩ trong óc nhiếu "kế" để chiều nay có thể
leo tường, nhẫy dù vô sân Cộng-hòa, coi hội tuyển Sài-gòn đụng hội tuyển quân đội
Anh, nếu Chương còm quên không đến rủ nó. "Mình phải được coi trận
này". Nắng sớm trải xuống xóm nghèo, loang lổ y hệt một bức tranh bài tập.
Con ngõ vắng hoe. Người lớn đi làm, đi bán hàng hoặc lên phố cả rồi. Sự im lặng
như nỗi buồn "hành quân" mãi, rồi "đồn trú" ở lòng Bồn lừa.
Đứa trẻ Việt-nam thương đội bóng tròn của nước nó.
Trên sân cỏ, khi tranh tài với đội bóng tròn ngoại quốc, những
Vinh, Dậu, Ngôn, Thuận, Tam Lang, Rạng, Đực, Thanh, Chiêu, Hội, Tỷ đã kết hợp lại
thành một linh hồn, đó là linh hồn tổ quốc. Bồn lừa đã thương tồ quốc. Càng
thương bao nhiêu nó càng thắc mắc giấc mơ tung lưới Ba-tây bấy nhiêu. Nó muốn gặp
Chương còm quá. Để xem bố Chương còm trả lời "chiêm bao có thể thành
sự thật không".
Bồn lừa định "moắng" ra rạp chiếu bóng, coi cọp một
xuất phim Ấn-độ cho đỡ buồn. Thì Chương còm đến. Con nhà Chương còm không quên
Bồn lừa. Nỗi buồn nhổ trại ở lòng Bồn lừa. Nó đi đâu, đồn trú nơi nào, Bồn lừa
chẳng thèm biết nữa. Chương còm chưa bước lên hè nhà Bồn lừa, đã to tiếng trách
móc:
- Ê, Bồn lừa, mày... lừa cả tao hả ?
Bồn lừa tròn xe mắt. Chương còm nói tiếp :
- Mày bắt ông đợi mày mờ cả mắt. Tụi Ăng-lê nó đá hay
"ba chê" Bồn lừa ơi ! Mày không đi, uổng quá !
Bồn lừa nuốt nước bọt ực một cái :
- Tao tiếc chết người.
Chương còm hỏi :
- Mày quên à ?
Bồn lừa liếm mép :
- Ba tao lôi tao qua Khánh-hội ăn giỗ.
Chương còm dang rộng đôi tay :
- Sức mấy mà ăn giỗ.
Bồn lừa đã tụt khỏi cái ván :
- Thế mới ngu, tao quên béng mất lời mày dặn.
Chương còm không bước hẳn lên hè. Nó chỉ đặt một chân thôi.
- Tụi nó bắt nạt tụi mình, mày ạ !
Bồn lừa cắn chặt môi dưới :
- Tao nghe "la dô", mẹ kiếp, ông đã ức phát khóc.
Chương còm rủ bạn :
- Đi xi nê với tao đi, rồi chiều nay vô coi chân tụi Ang-lê.
Nếu mày đến sớm, bố tao đưa luôn mày vô. "Cạc" của bố tao ngồi ở khán
đài trung ương lận. Nhà báo mờ lỵ. Hay trưa nay mày đến nhà tao ăn cơm, tụi
mình ngủ rồi thức dậy đi luôn ?
Bồn lừa không trả lời câu "đề nghị" của bạn. Nó bỗng
quên chuyện đi xem chân Ăng-lê, quên chuyện Tổng Tham- mưu bị hội tuyển quân đội
Anh cho phơi áo. Đôi mắt Bồn lừa mòng mọng nước cơ hồ vừa bị vướng khói. Nó khẽ
bảo Chương còm :
- Mày hỏi bố mày chưa ?
- Rồi.
- Bố mày nói sao?
- Bố tao bảo bố tao sẽ đưa mày vô coi.
Bồn lừa tặc lưỡi:
- Đâu phải chuyện này.
Chương còm ngần mặt ra :
- Thế chuyện gì ?
Bồn lừa nhìn lên trần nhà :
- Chuyện hôm nọ ấy mà...
Chương còm chợt nhớ ra. Nó reo lớn :
- A, tao hỏi rồi.
Bồn lừa sáng rực mắt, giục bạn :
- Bố mày nói sao ?
Chương còm hích khuỷu tay trúng cạnh sườn Bồn lừa :
- Gì mà nhắng thế !
- Bố mày nói sao ?
- Bố tao cười.
- Bố mày cười thôi à ?
Bồn lừa buông năm tiếng rời rã. Đôi mắt nó đang căng chùng và
chớp mau :
- Bố mày cười thôi à ?
Chương còm gật đầu ;
- Ừa, bố tao cười. Rồi bố tao hỏi.
Bồn lừa cướp lời Chươrig còm :
- Bố mày hỏi gì ?
- Bố tao hỏi đứa nào "nghĩ" ra câu hỏi này.
- Mày có bảo tao "nghĩ" ra không ?
- Không.
- Thế mày bảo ai ?
- Tao bảo thằng Bồn lừa.
Bồn lừa nao nức nghe câu trả lời của "người lớn".
Nên nó nhăn nhó thay vì cười ha hả như mỗi lần Chương còm hài hước.
- Mày nhấm nha nhấm nhẳn, ông chán hết sức.
- Thì tao bảo Bồn lừa nó "nghĩ" ra.
- Bố mày có cười tao nữa không ?
- Bố tao bảo Bồn lừa... số dzách, "năm bờ oăn".
- Thật không ?
- Thật.
- Rồi bố mày bảo thêm gì nữa ?
- Bố tao hỏi "tại sao Bồn lừa nó lại nhờ con hỏi bố".
Tao mới kể mày dựa lưng cột đèn, ôm bóng chờ thằng Quyên Tân-định. Rồi mày
"chiêm bao" thấy tụi mình đá tung lưới Ba-tây. Mày kể cho con nhà
Quyên nghe, nó chế mày. Mày ức quá, nhờ tao hỏi bố tao.
- Bố mày nói tao xạo, hả ?
- Không.
- Thế nói gì ?
- Bố tao bảo mày là thằng bé mơ mộng nhất nước. Bố tao chờ gặp
mày sẽ chỉ mày cách làm chiêm bao thành sự thật.
Bồn lừa sung sướng quá, ngã lăn xuống đất, Chương còm tưởng Bồn
lừa điên. Nhưng Bồn lừa đã vụt đứng dậy. Nó múa tay :
- Sướng quá ta !
Chương còm cười hì hì. Nhưng Bồn lừa không thèm biết Chương
còm nữa. Nó tự nhiên múa may, bộc lộ niềm sung sướng của nó như một kịch sĩ độc
diễn trên sân khấu mà rạp hát vắng hoe khán giả.
- Ha ha, ông sẽ tung lưới Ba-tây.
Nó vỗ vai Chương còm một cái thật mạnh :
- Rồi con nhà Pelé làm nghề gì, hả Chương còm ?
Chương còm đấm Bồn lừa một trái... trả nợ :
- Đau thấy mồ...
Bồn lừa nhe răng :
- Pelé nó làm nghề gì ?
Chương còm đáp :
- Nó đi bán bong bóng...
Bồn lừa nhẫy cỡn :
- Đúng, đúng... Nó đi bán bong bóng còn tao đi đá banh. Tội
nghiệp nó ghê, mày ơi !
Chương còm cắt đứt giấc mơ của Bồn lừa :
- Đi xi nê nhé ?
Bồn lừa lắc đầu :
- Không, tới nhà mày đi. Tao ăn cơm ở nhà mày, tao muốn...
chào bố mày.
- Buổi sáng bố tao cũng đi làm.
- Chủ nhật cũng đi làm à ?
- Ừa, báo đâu có nghỉ chủ nhật. Bố tao viết báo cả tuần. Thứ
hai báo này nghỉ thì báo khác lại ra. Cả đời hí hoáy viết.
- Còn ba tao cả đời xé vé xi nê !
- Hai đứa mình lên Sài-gòn chơi nhé ?
- Tao chả muốn đi đâu.
- Ở nhà buồn chết.
- Tao không buồn nữa.
Bồn lừa chớp mắt:
- Chương còm ơi !
Chương còm khẽ hỏi :
- Gì hở mày ?
- Tao thương bố mày lắm.
- Tại sao mày lại thương bố tao ?
- Tại bố mày sẽ chỉ cách cho tao làm chiêm bao thành sự thật.
- Bố mày không chỉ cách cho mày à ?
- Tao không hỏi bố tao.
- Tại sao mày không hỏi ?
- Vì bố tao cứ nằm ngủ liền một khi. Má tao chỉ gặp bố tao
vào buổi tối.
- Thế mày có thương bố mày không ?
Bồn lừa ứa nước mắt. Nó đã nói dối Chương còm. Nó không dám bảo
Chương còm rằng "có hỏi bố tao cũng không trả lời được". Chương còm
thấy bạn khóc, ngạc nhiên :
- Chắc mày hỏi, bố mày đánh mày hở ?
- Không phải.
- Sao mày lại khóc ?
Bồn lừa đưa cánh tay, quệt nước mắt :
- Tại bố tao nghèo...
Chương còm nín thinh. Tiếng "nghèo" vừa rơi vào tâm
hồn non dại của nó như một điệu buồn ray rứt. Bố nó, mỗi lần khuyên nó chăm chỉ
học hành, thường kể nó nghe chuỗi ngày nghèo khổ, lưu lạc, thất học rồi rơm rớm
nước mắt, cầm tay nó "con cố gắng học, học giỏi có nghèo cũng đỡ khổ.
Chứ, thất học, vừa khổ vừa nghèo..." Chương còm đã biết buồn khi nghe
bố nó nói chuyện đời cơ cực của bố nó. Ngoài bố nó, hôm nay nó mới được nghe Bồn
lừa nói "bố tao nghèo" trong nước mắt. Chương còm thương bố
nó, thương bố Bồn lừa, thương tất cả những người nghèo khổ. Nó nghĩ, những người
đang nghèo hôm nay, khổ như bố nó ngày xưa. Bỗng nước mắt nó cũng ứa ra. Nó cầm
tay Bồn lừa, y hệt mỗi lần bố nó cầm tay khuyên nó chăm chỉ học hành, an ủi Bồn
lừa :
- Bố tao hồi xưa nghèo lắm. Bố tao bảo có nhiều bận bố tao phải
nhịn đói hai ngày.
Bồn lừa ngó Chương còm chằm chằm :
- Sao mày lại khóc ?
Chương còm đưa cánh tay, quệt nước mắt:
- Tao thương bố mày...
Hai đứa trẻ ôm lấy nhau. Một lát Chương còm đẩy Bồn lừa ra :
- Rồi bố tao hết nghèo.
Bồn lừa cười. Nước mắt vẫn còn nhễ nhãi trên khuôn mặt nó :
- Bố mày trúng xồ số, hả ?
- Không.
- Thế sao mà hết nghèo ?
- Bố tao chịu khó. Bố tao còn bảo cứ chịu khó là thế nào cũng
có ngày hết nghèo.
- Tao phải bảo ba tao chịu khó mới được. À, mày có thích giầu
không ?
- Tao đếch thích giầu.
- Mày thích gì ?
- Ông thích đá bóng giỏi. Lớn lên, ông bắt "gôn" cừ
như Rạng là ông khoái rồi.
- Ông sẽ đá giỏi hơn Vinh. Ông sẽ tung lưới Ba-tây. Ông cóc
thích giầu.
Hai đứa trẻ say sưa mơ mộng. Con ngõ yên lặng. Cả trời mộng
mơ đã tụ thành một cơn lốc cuốn vào căn nhà nhỏ của Bồn lừa. Bồn lừa vẫy vùng
trong cơn lốc mộng mơ. Nó chẳng còn thèm biết chuyện bố nó nghèo nữa.
5
NHƯNG BỐ CHƯƠNG CÒM KHÔNG thèm đả động tới giấc mơ tung lưới
Ba-tây của Bồn lừa. Thằng bé bán bong bóng hơi buồn. Nó muốn hỏi mà lại sợ. Bữa
cơm trưa ở nhà Chương còm nhiều thức ăn quá, song Bồn lừa chẳng thiết. Nó đâu
muốn ăn ngon. Nó chỉ muốn biết cách "làm chiêm bao thành sự thật" để
nó đá bại hội tuyển quân đội Anh rửa hận giùm Vinh, Tam Lang, Rạng... Con nhà
Chương còm "phiệu" rồi. Bồn lừa đã bị Quyên Tân-định chế nhạo nay bị
Chương còm "phiệu", nó ức lắm. Chả nhẽ, bố thằng Chương còm thừa thì
giờ nói chuyện với con nít hay sao ? Bồn lừa định bụng ăn cơm xong, nó sẽ kéo
Chương còm ra ngõ, "xỉ vả" Chương còm một trận. Khốn nỗi, con nhà
Chương còm ăn chậm như con gái, như con miu miu ấy. Bồn lừa quen ăn nhanh. Đến
nhà Chương còm, nó là "khách" nên bắt buộc nhấm nhá theo lối ăn miu
miu của Chương còm.
Bố Chương còm nhìn Bồn lừa hoài. Khiến thằng bé càng nhấm nhá
kỹ lưỡng. Bố Chương còm gắp thức ăn đầy bát Bồn lừa, giục nó :
- Ăn hăng đi cháu. Ăn mạnh chạy mới nhanh, lừa bóng mới tài.
Nam thực như hổ. Ăn chậm giống thằng còm, bác ghét lắm.
A, bố Chương còm còn biết Bồn lừa lừa bóng. Con nhà Chương
còm không "phiệu". Bồn lừa thấy ngon miệng. Nó nhai nhanh hơn. Bố
Chương còm khen nó :
- Dũng tướng phải ăn nhanh, ăn khỏe.
Ông đã buông đũa, bóc chuối ăn tráng miệng. Ông xoa tay khuyến
khích Bồn lừa :
- Đừng có làm khách nghe cậu. Ăn no căng bụng đi, rồi bác kể
chuyện đá bóng cho cháu nghe.
Chương còm nói leo :
- Bố tao ngày xưa bắt "gôn" đấy. Bố tao bảo
bố tao chuyên "đẻ" ra bóng, Bồn lừa ạ !
Nó lè lưỡi :
- Phải không hở, bố ?
Bố Chương còm cười :
- Mày chỉ nói xấu bố thôi, con gì hư thế ?
Mẹ Chương còm đùa :
- Bố con đâu có "đẻ" ra bóng. Bố chụp hụt
đó.
Con Hương chẳng biết mô tê gì, cũng hỏi :
- Bố "đẻ" ra bóng hở, mẹ ?
Mẹ nó gật đầu :
- Ừ bố con "đẻ" ra bóng.
Con Hương níu vai bố :
- Bố "đẻ" ra cho em Sơn hai quả bong
bóng, bố nhé !
Bồn lừa cười thích thú. Nó thèm không khí vui đùa ở nhà
Chương còm quá. Tự dưng, lòng nó nao nao sau nụ cười hồn nhiên. Tối nay, nó phải
bảo bố nó, mẹ nó "chịu khó". Cứ chịu khó là hết nghèo. Bố Chương
còm nói không sai đâu. Ông lại giục Bồn lừa :
- Ăn nữa đi, cháu...
- Cháu no rồi ạ !
- Ăn chuối "đét xe".
- Cháu no rồi ạ !
- Cậu làm khách à ?
Bồn lừa đành ăn thêm trái chuối. Bố Chương còm kéo nó
ra "xa lông" ngồi uống nước. Bồn lừa lúng túng. Lần đầu
tiên nó được "đối đãi" như người lớn. Nó đã từng đến nhà
Chương còm nhiều bận nhưng bố Chương còm coi nó giống Chương còm thôi. Hôm nay,
ông đưa nó lên hàng "quý khách". Ông rút điếu Pall Mall, bật lửa
mồi thuốc :
- Ai đặt tên cho cháu là Bồn lừa ?
Bồn lừa xuýt làm rơi chén nước trà. Nó ngượng nghịu :
- Thưa bác, tụi bạn cháu.
- Cháu lừa bóng giỏi lắm, hả ?
Chương còm ca ngợi bạn :
- Nó là Bồn số dzách đấy, bố ơi ! Nó lừa bóng, Thành Được
toát mồ hôi mà không giành được bóng.
Bố Chương còm nhìn khói thuốc :
- Ngày xưa, bằng tuồi cháu, bác ham đá bóng lắm.
Ông gạt tàn thuốc :
- Bác đá dở ẹt. Đi "a văng xăng" hễ có
bóng là bác ngã. Đi "en gốt" cũng vậy. Đội bóng đuổi bác về
bắt "gôn". Bác toàn chụp hụt. Bạn bè chế bác là "thằng đẻ
ra bóng". Bác tức quá, không thèm đá bóng nữa.
Ông dập thuốc đi. Đôi mắt ông long lanh. Kỷ niệm của những
ngày xưa còn bé hiện về chập chờn trong đôi mắt ông, trong lời nói dịu dàng của
ông :
- Nhưng bác ham coi đá bóng lắm. Bác đã trốn nhà hai ngày đi
theo đội bóng huyện nhà sang huyện khác đấu tranh giải. Ông nội của Chương còm
phải đi kiếm bác, lôi bác về, đánh nhừ tử và xích chân bác lại. Lớn lên, bác mơ
ước làm ông bầu của đội bóng tròn trứ danh. Hồi bác dạy học ở Hòa-hảo, bác đã
làm bầu đội bóng của trường. Chủ nhật nào bác cũng đưa đội bóng đi đấu giao hữu.
Tiền lương của bác, bác bao đội bóng đi xe, đi đò và giải khát hết trơn. Được
cái sướng là hưởng nỗi say sưa của ông bầu khi đội nhà thắng và nỗi buồn khi đội
nhà bại.
Ông gật gù:
- Bác không có thiên tài bóng tròn. Miền Nam mới nhiều thiên
tài bóng tròn. À, cháu Bồn...
Ông mỉm cười :
- Bồn lừa !
Bồn lừa sáng rực đôi mắt.
- Cháu đã đọc truyện "Phiến đá thần" chưa
?
Bồn lừa chưa kịp đáp. Thì Chương còm đã liến láu :
- Nó chưa đọc đâu, cả con nữa. Bố kể chuyện đó đi.
Bồn lừa thộn mặt ra. Nó không hiểu tại sao đang nói chuyện
bóng tròn, bố Chương còm lại tính kể chuyện "Phiến đá thần". Bồn
lừa chỉ nóng lòng nghe cách làm cho chiêm bao thành sự thật.
- Trên ngọn núi kia có một phiến đá thần. Thuở tác giả còn bé
bằng cháu ấy, Bồn lừa ạ, thầy giáo của ông ta kể rằng, hễ ai lên được ngọn núi
là thấy phiến đá thần. Soi mình vào phiến đá thì tương lai hiện ra, mình có thể
biết sau này mình tài giỏi hay ngu dốt.
Bố Chương còm hỏi Bồn lừa :
- Cháu muốn biết sau này cháu đá bóng có giỏi không hả, Bồn lừa
?
Bồn lừa lí nhí đáp :
- Dạ...
Bố chương còm vươn vai.
- Dễ ợt.
Bồn lừa chớp mắt lia lịa. Tim nó đập thình thịch. Nó nuốt nước
bọt ừng ực :
- Thưa bác, làm thế nào để biết được ạ ?
Bố chương còm gật gù:
- Lớn khôn, tác giả mới vỡ lẽ, phiến đá thần là sự "chăm
chỉ học hành, dùi mài kình sử". Ai chăm học, người ấy được soi mặt mình
vào phiến đá thần và thấy tương lai mình. Sự thật ví như phiến đá thần mà chiêm
bao ví như sự chăm chỉ, tôi luyện. Nếu cháu có lòng tin, chăm chỉ, tôi luyện
thì giấc chiêm bao tung lưới Ba-tây của cháu nhất định phải thành sự thật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét