Tôi viết những dòng này trong tiếng nhạc “Chàng trai mặc áo
xanh”. Hai ngày nay chỉ quanh quẩn trong đầu bài hát này. Một cách thật nhẹ
nhàng, nó đưa tôi về với những miền ký ức của một thời hoa niên tươi đẹp - những
chiều thu Hàng Châu của 5 năm về trước.
Có lẽ mãi trong ký ức này, sẽ không có mùa thu nào đẹp bằng
mùa thu Hàng Châu và không có chiều đông nào tê tái hơn mùa đông năm ấy.
Thu đến, tôi nhớ về những cuộc hạnh ngộ
Mùa đông cất bước đi, tôi thắt lòng vì những dang dở chưa
thành lời của một thời tuổi trẻ
“Đời mày luôn có những thước phim mở màn Hàn Quốc nhưng kết
thúc… kiểu Mỹ.” - bạn tôi bảo thế.
Nhưng hơn ai hết, tôi hiểu chính mình. Có những lời tạ từ
tốt nhất nên để lại trong tim.
Sẽ không có mùa thu nào đẹp bằng mùa thu Hàng Châu
và không
có chiều đông nào tê tái hơn mùa đông năm ấy.
“Chiều thu đi qua có nắng rơi mong manh
Chàng trai kia mang chiếc áo xanh.
Và ngang qua đây bên lá rơi bay bay
Một cô gái vui đùa cùng bạn bè.
Chàng trai kia mang chiếc áo xanh.
Và ngang qua đây bên lá rơi bay bay
Một cô gái vui đùa cùng bạn bè.
Một thoáng mây ngừng trôi, chỉ có một người thôi,
Chợt lắng im bờ môi khi nhận thấy trong tim mình còn như lúc xưa.
Chợt lắng im bờ môi khi nhận thấy trong tim mình còn như lúc xưa.
Và rồi trong cơn gió có tiếng ai nói cười,
Có tiếng cây lá lao xao.
Người dạo quanh nơi đó, có tiếng xe vội vàng,
Có tiếng em bé thơ ngây.
Có cô gái lặng nhìn anh.
Có tiếng cây lá lao xao.
Người dạo quanh nơi đó, có tiếng xe vội vàng,
Có tiếng em bé thơ ngây.
Có cô gái lặng nhìn anh.
Khi xưa tình cờ cô biết anh
Rồi cô mang trong tim bóng dáng anh
Nhưng anh, anh đâu hay biết rằng
Là cô yêu mọi thứ về anh.”
Rồi cô mang trong tim bóng dáng anh
Nhưng anh, anh đâu hay biết rằng
Là cô yêu mọi thứ về anh.”
P/S:
Cảm ơn một thời hoa niên tinh khôi và thanh khiết
Tôi vẫn yêu màu xanh như đã từng.
Chàng trai mặc áo xanh
8/1/2017
Nguyễn Phương Thy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét