Lá tương tư 2
Chương 6
Tiếng đàn guitar quằn quại cuốn giọng hát ồ ề khàn trầm của
Huyền. Tiếng đàn hát vang căn gác, gây huyên náo, khua rộn bầu không khí hồn
hầu ngọt mềm hơi nước, hơi mưa.
Smoke gets in your eyes. Dường như suốt tuần nay lúc nào Quyên cũng nghe Huyền
hát bài đó. Khói tình mô đã vuong vào mắt anh chàng râu ria ấy. Khói đã làm ứa
lệ anh chưa? Tình đã dìu anh lên tận đỉnh nhớ nhung mệt lả ngất ngư chưa?
Quanh chạy lên gác đứng vòng tay mỉm cười nhìn Huyền. Hương ngừng hát, uể oải:
- Ê châm giùm tao điếu thuốc Quan.
Quyên châm điếu thuốc gắn vào môi Huyền. Hương ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế
bành. Bộ ria mép vừa tém tỉa trông gọn gàng sáng sủa. Hương chưa rời đàn và môi
vừa phun tiếng hát vừa phun khói thuốc. Khói vờn bay uốn éo giữa khoảng không,
đầu Hương cúi xuống cây đàn cho tóc chẻ hai mái phủ hết mắt mũi. Hương trông giống
anh chàng nghệ sĩ ốm đói.
Quân tới đứng bên cửa sổ dòm xuống vườn nhà hàng xóm cười hắt:
- Nghe anh hát chắc cỏ cây bên nhà chị Thảo úa tàn hết.
Huyen ngẩng lên, bỏ cây đàn đánh cộp lên bàn:
- Đừng nói ẩu, cuối tháng người ta lấy chồng rồi đó mi.
- Rứa là anh lại có dịp hát ông ổng bài Cô láng giềng suốt cả mùa đông lạnh lẽo.
- Được thất tình là một cái thú.
- Thú à? có thật...
Quyên bỏ lửng câu nói cắn môi nghĩ có phải ta cũng đang dầm mình trong cái thú
đó không?
- Đó là cái thú tuyệt vời tao nuôi giữ cho tới mãn kiếp.
- Nuôi giữ mãi có ngày anh trở thành "thất tình đại hiệp".
Huyen cười ha ha , Quyên cười hì hì. Tiếng cười tuỏng chừng vui nhưng nghe rời
rạc.
Huyen gác hai chân lên bàn:
- Trò chơi lớn giữa mi và con Thoan tới chặng mô rồi?
- Chặng hờn ghen giận tủi.
- Mi cầm đuọc tay hắn theo cách tao bày chưa?
- Rồi.
- Có cảm thấy rung động muốn ngất xỉu không?
- Có.
- Răng mi chưa tiến tới giai đoạn hai?
Quân ngớ ngẩn:
- Giai đoạn hai à?
Huyen ngắm nghía vẻ ngơ ngác của Quyên cười rộ:
- Ừ , giai đoạn hai.
Quân chớp mắt tò mò:
- Ở giai đoạn hai phải làm cái chi?
- Mi hãy hát Xích lại gần anh tí nữa đi em...
Quân bối rối đỏ mặt:
- Trời ơi , tình yêu của tụi em là tình yêu thánh hóa , mô có phải trần tục hóa
như...
Huyen ngắt lời Quân bằng tràng cười giòn:
- Đồ mơ mộng! mi cứ ngồi đó mà thánh hóa. Cứ nghe tao , cứ hát câu đó cho em
nghe đi. Ngàn đứa con gái , hết 999 đứa thích nghe câu nỉ non nớ.
- 999 đứa thích nghe vẫn còn một đứa không khoái nghe. Em chắc rằng đứa độc nhất
nớ là Thoan , là Ngọc Thoan.
Huyen vỗ mặt bàn làm bộ giận dữ:
- Đồ lãng mạn! cứ mơ mộng rồi có ngày mi sẽ sáng mắt ra , có ngày mi khóc mà
hát Nghìn trùng xa cách...
- Bộ chừ mắt em mù rồi à?
- Ừ , rõ ràng mi đang mù , đang qườ quạng trong mê hồn trận.
Quân ngước nhìn trần nhà lim dim mắt mỉm cười với khoảng không yên tĩnh. Có
đúng như lời Huyền nói không? Tình yêu mà cũng chia ra nhiều giai đoạn rứa à?
Giai đoạn 1: cầm tay nhau. Giai đoạn 2: xích lại gần nhau? Quân cười thành tiếng.
Huyền kênh kiệu vuốt vuốt ngọn ria mép:
- Răng? qua một phút suy tư , mi chịu tin tao chưa?
Suy tử Huyền thốt hai tiếng ấy với một chút nghịch ngợm nhẹ Quyên giả đò hăng
hái mạnh:
- Tin anh ghê lắm rồi , anh là quân sư quạt mo của em , không tin anh răng đuọc.
Nhưng liệu khi em mở miệng hát xích lại gần anh tí nữa đi em , thì Thoan nói vội
vàng xua hai tay nói anh gấp gấp ra cái máy nước đầu phố thì răng?
Huyen chưng hửng:
- Ra máy nước đầu phố làm chỉ Mi nói như đồ khùng.
Quân cười khanh khách , cười văng nước bọt: (í cha... ẹ quá... )
- Thì ra máy nước hát câu đócho các em ma-ri-sến , ma-ri phong-ten nghe chớ chi
nữa.
Huyen bị thằng lỏi hạ một cú đòn đau , chỉ biết nhăn răng cười trừ.
- Bộ mi tính dừng lại muôn năm ở giai đoạn một và tôn em lên làm thần thánh à?
Quân nghinh mặt:
- Tạm dừng lại tí ti thôi.
- Rồi mi làm chi?
- Không làm chi cả.
- Còn hiện tại?
- Em đang thất tình.
Huyen trợn tròn mắt nhìn Quyên như một người vừa từ hoa? tinh rớt xuống. Tia
nhìn nửa xa lạ nửa ngạc nhiên kinh khủng:
- Bộ mi bị loại ra khỏi trò chơi lớn rồi hả ?
- Không.
- Rứa răng mi nói đang thất tình đuọc?
- Em đang giận hờn nám gan cháy phổi ghen tuông loạn cả lên.
- Rồi răng?
- Em không chịu nghe giải thích thanh minh thanh nga chi hết.
- Bởi rứa mà mi thất tình? Trời ơi! mới bị giận hờn ghen tuông chút xíu đã vội co
cuốn mình lại , vỗ ngực xưng ta là kẻ thất tình. Mi là thằng đại ngôn , lếu
láo. Mi tuỏng dễ có cái thú thất tình tuyệt vời lắm hả ?
- Bộ khó lắm chắc?
Huyen cười hì hì:
- Không khó , dễ ghê lắm , nhưng trường hợp mi không nên và không đáng để thất
tình ông cụ non ngớ ngẩn lẩm cẩm a.
- Rứa răng?
- Hãy gấp gấp tìm cách vãn hồi hoà bình , để lâu em sẽ cho mi đi tàu suốt rồi
thất tình giả trở thành thất tình thiệt , lúc đó mi sẽ dài người ra , tha hồ mà
hốc hác với cái thú thất tình.
Quân thộn mặt nghe Huyền giảng thuyết , có vẻ lãnh hội đầy đủ và sáng suốt bài
học ghê gớm lắm. Quyên nguọng ngùng cắn môi ngẫm nghĩ , Huyền nhìn Quyên ,
Quyên đang mang đúng kích thước và hình ảnh của Huyền những năm về trước; những
năm mới lớn , hồn còn đầy ắp thơ mộng. Hương chợt thèm muốn đuọc bước lùi lại
thời niên thiếu và đuọc khóac vẻ ngẩn ngơ bối rối của Quyên hiện tại. Vẻ ngẩn
ngơ bối rối dễ thuong , pha lẫn chút bướng bỉnh ngang tàng. Quyên mang vẻ bướng
bỉnh trên vầng trán lồ lộ , trên mớ tóc để không chải chuốt và , vẻ ngang tàng
trong đôi mắt s'ang rỡ tin yêu. Nhìn Quyên , nhìn gã thiếu niên mới biết yêu lần
đầu , tâm hồn là cái xắc hành lý đựng đầy thơ đầy mộng hăm hở bước xuống cuộc đời...
Không dưng Hương bỗng nghe lòng gờn gợn bâng khuâng.
0 khí cởi mở hào hứng dường như luôn luôn có giữa khoảng cách hai anh em. Tình
huynh đệ đôi khi muốn biến thành tình bằng hữu. Số tuổi chênh lệch không bao giờ
đuọc đặt ra trong mọi cuộc tán láo. Tán láo đủ mọi vấn đề , lãnh vực. Hương có
một quan niệm sống rất rộng rãi đối với cậu em trai. Quyên thích gì cứ làm nấy
, miễn là không làm bậy , miễn học thật giỏi. Quyên học giỏi và chẳng làm bậy
gì cả. Quyên lớn , nó phải có mộng mơ , có tình yêu cho nó , nó phải biết tán
gái , tán thật hay càng tốt. Hương không hề cho rằng chuyện tán gái và chuyện học
hành ảnh huỏng xấu , chi phối nhau. Học là học , tán gái là tán gái , đừng cái
nào quá đà quá mức. Học nhiều qúa , suốt ngày chúi mũi và sách vở có ngày biến
thành con mọt sách , con dán , biến thành một cuốn sách gíao khoa , bụng chứa đầy
chữ nghĩa mà tâm hồn rỗng tuếch như cái trống cũng bằng thừa. Mê gái mê thoe
tình quá cũng sẽ biến thành con lừa. Học thật giỏi nhưng đừng quên mơ mộng , phải
để tâm tư mình vuọt ra khỏi biên cuong những trang sách lang thang tới những bờ
cõi , một không gian , một chân trời ảo diệu , mới toanh và tuyệt đẹp. Fải lang
thang tới đó , dịu dàng đặt những bước chân say mê khai phá.
Quyên là kẻ đang tới cõi bờ , không gian , chân trời ấy. Quyên đang dừng lại để
nhận đường với ít nhiều cuống quít vụng về. Huyền làm kẻ chỉ đường nhiệt tình đầy
hào hứng.
Quyên đốt một điếu thuốc cho mình và cho Huyền một điếu khác. Khói thuốc tản
mác khắp gian phòng rộng. Khói thuốc là suong mù khô tỏa ngát trong không gian
hai người.
Quyên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Huyền , giữ nguyên những nét nguọng nghịu
trên khuôn mặt. Hương mỉm cười:
- "Anh" , "chị" giận nhau lâu chưa?
- Từ hôm Thoan bắt gặp em mở máy t'an con nhỏ Hạnh trong quán sách Ưng Hạ , bữa
đó có anh mà.
- À à , rồi răng nữa?
- Em viết một cái thư dài năm trang để giải tỏa nỗi oan Thị Kính.
- Đúng rồi , con Thoan nó giận mi là phải , oan ức chi?
Quân trợn mắt:
- Cũng tại anh thách em tán con nhỏ Hạnh , em mô có sáng kiến nớ.
- Rồi Thoan có nhận thư mi không?
- không , em đi theo nhét thư vào cặp nó , nó cho cái thư làm buom bướm bay luọn
xuống mặt đường nhựa.
Huyen vỗ tay đánh bốp:
- Ố là la , mi quê ba cục , ai lại đưa thư kiểu nớ.
- Em vẫn thường đưa thư cách đó mà , truoc' kia Thoan nhận đều đều.
- Truoc' kia kh'ac , bi chừ kh'ac , chừ tụi bay đang nghìn trùng xa cách bởi một
cục giận to tổ bố.
- Ừ hí , em ngu thiệt.
- Lẽ ra mi phải khôn ngoan hơn , tế nhị hơn , nhờ bạn bè nó đưa lại , chẳng hạn.
Em không nhận thư rồi mi làm chi?
- Em quay gót về nhà , l`ong buồn vô hạn , buồn không biên giới.
Huyen thích thú chắp nối:
- Lòng buồn không biên giới , mi nằm co và tự cho mình là đứa thất tình , đúng
không?
Quân xấu hổ gật đầu:
- Da.
- Thất tình chắc mi làm thơ , làm đúng 1001 bài than thân trách phận , xỉ vả cuộc
đời , xỉ vả em tồi tệ , xỉ vả luôn những đứa con g'ai đang có mặt trên trái đất
ni?
- không , em đếch thèm làm thơ.
- Rứa mi làm chỉ bộ ra tiệm thuốc tây hỏi mua thuốc chuột à?
- Em lên lăng Tự Đức.
Để than thở với cây cối đất đá à?
- không , em định dụt hết mọi thứ kỷ niệm đựng trong cái hộp thiếc xuống cho
"mò tôm" dưới hồ Thủy Ta.
- Mi dụt chưa?
- Chưa , mới định thôi.
- Răng không dụt cho xong , cho quên?
- Em không có can đảm.
- Can đảm mi để mô hết?
- Thoan nó giữ hết.
Huyen cười to , Quyên cười nho nhỏ.
- Rồi mi còn làm chi nữa không?
- Em viết "kinh"
- Hả , viết "kinh" à?
- Dạ , em viết "TUONG TU KINH".
Như một nhân vật trong truyện kiém hiẹp bị địch thủ điêm trúng "tiếu huyệt"
, Hương ôm bụng cười lăn lộn , cười muốn rung rinh sụp đổ cả căn gác.
- Trời ơi , mi đúng là thằng lãng mạn một cây xanh rờn. Tuyệt lắm! tuyệt lắm!
Quyên bị cuốn hút trong trận cười ồn ào của H. Quyên ngô nghê toét miệng cười
góp.
Quyên không còn cảm thấy nguọng nghịu xấu hổ nữa , vì đã phơi lòng ra cho kẻ
khác thấy. Lòng Quyên giờ không còn là cái chóp bắc cực đỉnh núi Phú Sĩ , đỉnh
Hy Mã Lạp Sơn quanh năm tuyết giá nữa.
Tình yêu , tình giận , tình hờn , tình ghen của Quyên nó ngớ ngẩn buồn cười thế
đó , nhưng Quyên đã chân than`h rung động , xao xuyến với sự ngớ ngẩn buồn cười
ấy.
Quyên bồi hồi xúc động nhớ lại giấc mơ "Cong Chúa Bướm Tráng" và
phiên tòa huyền ảo. Nhớ quay quắt chiếc kẹp ba lá , cái bông phuọng ép khô , những
tờ thư nồng thuong ngọt yêu của Thoan , hai chiếc lá khô vàng , cái quai guốc đứt
và cuốn sổ nho nhỏ chép những bài thơ riêng cho mình Thoan đọc. Kỷ niệm tuyệt vời
tinh khiết thieng liêng cao quí biết bao.
Chiếc hộp thiéc cô đơn trên bộng cây ngút mù xa ngái tận lăng Tự Đức có xao xuyến
nhớ Quyên như Quyên đang nhớ nó không? nó có thầm trách giận gã thiếu niên điên
rồ quá khích này không nhỉ Quyên chợt ao ước chiếc hộp thiéc hóa thành chim bay
về nằm gọn trong lòng mình để cùng bâng khuâng , cùng thủ thỉ với nhau lời mặn
, lời ngọt , lời béo , lời bùi.
Có nên kể cho anh Hương biết giấc mơ công chúa bướm tráng không? có nên nói về
bức hoa. nàng Thoan mang hai cái sừng nai hiên ngang trên đầu không? tại sao
Quyên lại vẽ hai cái sừng nai trâng tráo đó? chẳng hiểu nữa. Quyên chỉ biết có
thêm hai cái sừng trông Thoan ngồ ngộ , dễ ghét và ngơ ngác tức cười làm sao.
Cõi bờ đã mở , không gian vừa rộng , chân trời xanh ngát tình yêu bay múa trong
nắng. Quyên đang trên đường tới. Ở đó có Thoan chờ , có nhã nhạc hoa thơm cỏ lạ
đón mừng. Quyên có cần mang hài vạn dặm để tới kịp giờ thiêng không?
Hài vạn dặm , Quyên không thích hài vạn dặm chút nào. Đi mau chạy mau để làm
gì? cứ thơ thẩn có hay hơn không chứ? Thơ thẩn rong chơi qua những xứ mộng mị cỏ
hoa , ngoài thời gian và ngoài tất cả ràng buộc hệ lụy cuộc đời. Đứa trẻ ham
rong chơi là Quyên đang dừng lại , không cần hấp tấp , không cần tiến tới
"giai đoạn 2" theo lời anh H. Cõi bờ chưa tới nhưng thật ra đã tới.
Quyên muốn cho lòng no nê hờn giận , muốn Thoan ngất ngư vì hờn ghen mặc dù đôi
khi nghĩ lại - Quyên sợ ngày mô đó ngọn lửa hờn ghen sẽ đốt Thoan cháy thành một
cụm khói. Khói bay thì dẫu có mang hài vạn dặm cũng không kịp nữa. Đừng thèm biến
thành khói mây suong gió chi hết. Cứ mãi là Thoan và cứ mai mai vẫn còn mười bảy.
Cứ 17 tuổi hoài hoài cho hồn đừng già , trí đừng mụ , mắt đừng mờ tủi , cho đôi
má mãi mãi căng mọng tình yêu. Thoan mãi mãi vẫn còn 17 tuổi để trong mơ Quyên
hoài hoài đuọc:
Theo trong mắt bé một vầng trăng
Sáng từ mồng một đến đêm rằm
Soi đường tình ái cho anh tới
Dẫn lối cho hoa tìm đến ong
Quàng lên vai bé một dòng sông
Mênh mông non nước thưở tang bồng
Sông ru tóc ngủ sầu xa ngái
Sông chở phù sa ươm mắt trong.
Sẽ trở về hát trên vùng đất mơ chung hai đứa. Vùng đất có thể là một ốc đảo thần
tiên , là quê huong của những vì sao chiếu rạng , là một tinh cầu nào đó xa lắc
mù khơi. Sẽ về , sẽ về phải không em yêu dấu?
Tâm trí Quyên chìm dưới lớp sóng êm dịu , rười ruọi vây buộc sợi mềm. Hình ảnh
t tóc bay , áo bay , dạt những chiều vàng bên đồi nuong ngày nào bỗng thắp sáng
ở cuối đỉnh hồi tuỏng cao nhất. Thoan chiều giữa phố mùa mưa và Thoan những
sáng heo may gợn lạnh dòng sông ngơ ngác qua những vài cầu trắng. Thoan thân
thiết và gần gũi như tay chân. Thoan giấu kín trong Quyên bí mật và đầy ắp.
Tình yêu mãi mãi là bát nuoc' đầy , không thể vơi giọt nào.
- Răng cái mặt thộn ra rứa thằng tê?
Quân cười hân hoan:
- Em hết thất tình rồi.
Huyen vỗ tay tán thuỏng:
- Đừng nuôi ảo tuỏng mình thất t`inh mà hư bột hư đường , mắt mi sáng rồi đó.
- Anh có ý kiến mô giúp vãn hồi hoà bình giữa tụi em không?
Huyen lắc đầu:
- Không , trò chơi lớn của tụi bây nên tiếp tục như rứa. Tao đầu hàng trước sự
lãng mạn mơ mộng của mi.
- Nghĩa là nên tiếp tục để em giận dài dài?
- Hãy chấm dứt cái giận khi mi đã tận huỏng đủ cảm giác tê dại của nhớ nhung
quay quắt. Tao tin mi có thừa "nội công thâm hậu" để mê hoặc em... hết
giận.
Quyên chớp mắt cảm động. Huyền ngước nhìn trần nhà mơ màng.
- Hãy yêu em đúng theo sự rung động và xao xuyết của tim óc mị Lứa tuổi mô có
dông bão , mưa nắng , tiết mùa riêng của lứa tuổi đó. Tao không còn ở lứa tuổi
mi , nghĩa là tao đang trong một khí hậu tiết mùa khác , tao ở ngoài.
Anh Hương nghiêm trang quá đáng yêu biết bao! Quyên muốn chồm qua mặt bàn ôm
hôn anh Huyền một phát thật kêu.
Huyen không nhìn vẻ mặt thanh thản của Quyên , không thấy mắt Quyên chớp lia
lia. v`i cảm động. Huyền cầm đàn lên tay , đầu cúi xuống và , cùng với đôi môi
tuoi cười , Huyền hát , Smoke gets in your eyes.
Chương 7
Tình bạn khóac áo gấm , tình yêu khóac áo vải thộ Vâng ,
Thoan luôn luôn khóac áo gấm cho tình bạn , quí trọng mối tình bằng hữu tha thiết
rực rỡ giữa Thoan và Quyên. Thoan hoàn toàn tin những lời Quyên nói.
Quyên thương Thoan nên Quyên mới nói , mới phẫn nộ dùm Thoan . Fải rồi. Đúng lắm
, đừng bao giờ tin ai hết , hãy rút lui cái lòng tin đã cho người , rút lui niềm
tin đã cho Quân ?
Thoan lặng người ứa nước mắt nghe Quyên kể sự gặp gỡ tình cờ buổi trưa ngày nọ
Thoan đau về sớm. Buổi trưa trời đất giao hưởng cơn mưa đầu đông. Buổi trưa
Quyên lạc lòng , cơn đau chìm sâu tận đáy lòng tê dại. Quyên ba hoa lếu láo
tình tự với "người ta" trước một mành mưa đẹp. Quyên phẫn nộ thật
tình nhìn rõ mặt giả dối của Quan.
Nhưng cũng chính buổi trưa ấy , trống ngực Thoan đập liên hồi khi , đứng trong
nhà , sau lớp cánh cửa sổ he hé , Thoan nhìn thấy Quyên đứng ủ ê trước cổng nhà
mình. Nếu nhà này không có nhỏ Quế , Mẹ , và chị Duyen chắc Thoan đã mở cửa chạy
ào ra , dẫu mưa ướt áo , ướt hết đầu mình tứ chị Sau lần kính cửa sổ đôi mắt
Thoan im lặng nhìn , môi Thoan không nén được nụ cười âu yếm. Âu yếm quá mắt ai
dài dại. Mắt dại. FẢi rồi , lúc ấy mắt Thoan dại hẳn đi , nghe hồn xao xác có nỗi
g`i không đành. Nhưng Thoan vẫn ngồi yên không cục cựa. Chỉ cần mở cửa , chạy
ào ra , thật dễ , sao tay chân luống cuống quá chừng! KHuôn mặt Quyên ướt bết
nước , tóc rủ xuống trán , đôi mắt Quyên chừng như cũng dại theo những khoé
nhìn dò hỏi , kiếm tìm. Quyên không hề biết Thoan nhìn trộm , nếu biết chắc
Quyên có cái dáng vẻ khờ khạo tội nghiệp ấy. Vừa khờ khạo tội nghiệp , vừa dễ
thương và đáng yêu chi la.
Khi Quyên không còn ngơ ngẩn đứng trước cổng nữa , Thoan mở cửa đi ra , ngó
mông lung hai đầu đường. bóng Quyên mất hút cuối ngã rẽ rồi , Thoan thầm trách
răng con đường băng qua nhà người ta làm ngắn quá. Fải chi nói dài hơn để Thoan
còn được thấy bóng Quyên nhạt nhòa sau màn mưa , sau màn lệ mắt mình. Thoan đứng
giữa đường , đứng trước cổng nhà như đứng trên một tinh cầu xa lạ Chỗ Quyên đứng
, không gian nhỏ b'e Quyên ngự mấy phút trước nhường lại cho mưa bay lá rụng. Dấu
bánh xe in mờ quá đã bị mưa xóa đi , cả dấu chân Quyên cũng thế. Chỉ còn , còn
lại gì? Còn lại ở chỗ đứng của chàng những tàn thuốc lá , nằm ướt nhẹp bên lề cỏ.
Mẩu tàn thuốc ngắn bằng lóng ngón tay , ngắn hơn con sâu róm , trước đó nó đã
hiện diện sừng sững trên môi chàng. Chàng đi , quăng ném nó ở lại bằng một cử
chỉ quen thuộc vô tình. Thoan cúi xướng mẩu tàn thuốc l'a vơ"i khoé nhìn
thân ái. Và , do một lực kỳ bí nào đó thúc dục , Thoan cung hai ngón tay nhặt
nó lên , quay bước trở vô nhà.
Không ai biết Thoan ra đường "bê" cái tàn thuốc lá Quân bỏ lại vào
nhà cả.
Mặc dù đã thay bộ quần áo khô ráo , lau tóc cẩn thận , trong bữa ăn trưa Thoan
cũng bị mẹ hỏi:
- Đau không nằm một chỗ , mi vừa ra vườn mần chi mà tóc ướt mem rứa?
Thoan nhanh nhảu khỏa lấp , lần thứ nhất Thoan dối mẹ:
- Con hái mấy lá khoai cho hai con thỏ.
Trong suốt bữa ăn Thoan nín im thin thít. không ai biết Quyên vừa tới , vừa bỏ
đi cả , thật hú vía.
Suốt buổi chiều hôm ấy Thoan đóng chặt cửa phòng nằm dài trong chăn nghĩ đến
Quyên , lòng bao dung vô hạn , trí thanh thản vô cùng. Mẩu tàn thuôc' lá được
sưởi khô bằng hơi ấm thân thiết trong không gian Thoan hít thở , nó được gói
kín trong một miếng vải lụa nhỏ , được khóac áo kỷ niệm.
Hình ảnh Quyên ướt loi ngoi đứng trước cổng nhà in đậm lên tâm tưởng Thoan những
nét chân phương. Thoan nhìn rõ Quyên , mường tượng thấy Quyên cùng những gì xao
xuyến nhất của lòng mình. Thoan thôi giận , nhớ lại chuyện cho thư của Quyên
làm bươm bướm bay xuống mặt đường tuần trước với niềm hối hận khôn tả.
Thoan trách mình thiếu độ lượng , quá khích dàn trời mây. Nếu hôm ấy Thoan chịu
nhận cái thư giải thích của Quyên biết đâu hôm nay đã có "hoà bình"
(?)
Buổi trua cảm động và đẹp tuyệt vời ấy đã trôi qua.
Buổi chièu êm ả tưởng nhớ ấy cũng qua mất rồi. Chẳng còn gì nữa cả.
Sau chuyện kể của Quyên , Thoan thấy Quyên đang tự bọc nhựa , chết trân sau lớp
vỏ gian dối. Quyên như đang đi đứng nói cười ở một cõi bờ nào khác , rất xa ,
xa tít mù thế giới Thoan đang sống. Lời nói , lời dạy khôn của Quyên bây giờ
nghe còn nóng vành tai:
- Tao bắt gặp "anh chị" đang đứng đấu võ mồm với nhau dưới hiên trường
Đại Học , bên ngoài là mưa rơi , lá bay , gió chạy , thơ mộng chết khiếp. Tao ức
quá băng qua đường quyết bắt quả tang...
Rứa đó. Rõ ràng như 2+2bằng4. May quá. Thoan định kể cho Quyên nghe hình ảnh đẹp
của Quyên dầm mưa đứng trước nhà mình , kể về cái tàn thuốc lá chàng bỏ lại
(như một dấu tích , như một ấn chứng thời gian). Thoan đã dấu biến đi , kể ra
chắc Quyên cười cho thúi mũi.
- Mi phải mở mắt ra mà dòm ngó , đừng mù đui chiêm bái tình yêu cao vời vợi nữa.
Chiêm bái u mê có ngày mắt mi cận thị hoặc viễn thị , loạn thị rồi không thấy
chi nữa cả. Tao thương mi tao mới nói. Tao là cái phanh rất ăn để sẵn sàng
"tốp" mi lại Thoan nờ.
Fải lắm. Đúng lắm. Lời Quyên nói rất chí lỵ Hãy để cho tìh phôi pha , đừng tô
màu cho tình nhiều quá. Đừng cho tình mặc áo màu. Tình yêu phải khóac áo vải
thô mới chân tình. , thanh đạm. Đừng vội chiếu tình yêu lên màn ảnh. Hãy thu hẹp
tình lại trong hai ngõ mắt. Cho tình yêu phải cho từ từ , nhỏ giọt khiêm tốn
như quăng từng đồng bạc cắc cho ăn mày. Đừng vội , đừng vội. T`inh sẽ cho mi đi
trực thăng giấy , ăn bánh vẽ Thoan à.
Chút giận ghen nhỏ được xé ra to , nhồi lên thành cục , thành núi.
Quyên ơi! Mi khôn ngoan in một bà cụ già , tao dại dột in một bà cụ non. Mi
phanh tao lại thật đúng lúc , còn một tí nữa là tao lăn tòm xuống hố rồi. Tao
chưa cận , viễn thị hay loạn thị vì ánh sáng chói lọi của tình. Mắt tao còn tựa
hai ngọn đèn một ngàn quatts đây. Thoan nhủ thầm rồi Thoan khóc.
Anh Quân!
Nếu ví tình ta là một cuộc cách mạng , thì anh là một gã phản cách mạng tội
đáng chặt đầu bêu giữa chợ cho ba quân thiên hạ bêu riếu.
Nếu ví tình ta là một vở kịch thì anh là một diễn viên bất tài , đáng để cho
kh'an giả la ó ném tặng cà chua , trứng thối.
Nếu ví tình ta là một canh bạc thì anh là một con bạc chơi bịp , đáng bị khai
trừ.
Nếu ví tình ta là một trái cây chín ngon ngọt trên cành thì anh là một con sâu
đục khoét phá hoại , đáng bị bóp chết không nương tay.
Nếu ví tình ta là một tôn giáo uy nghiêm cao cả thì anh là một tên gíao gian ,
đáng bị ném đá.
Nếu ví tình ta là một tô phở nóng hổi thì anh là miếng thịt thiu , nguội làm hư
hương vị chung , đáng gắp ra quăng bỏ.
Nếu ví tình ta là một lượng rượu nồng thơm thì anh là cái cốc nứt rạn không
đáng để đựng lượng rượu quí đó.
Nếu ví tình ta... Đó không phải là những lời than thở của Thoan mà là lời lên
án , kết tội kẻ tình lạc lòng , lạc dạ , những kẻ có tình sử lem nhem bê bối ,
là những tiếng kêu trầm thống báo động trước mối nguy nan , tất cả mọi thiếu nữ
nên lùi về thế thủ , cấp tốc "tốp" bớt thế tấn công , cho tình không
nên cho cả bao la biển lớn , phải cho theo lối nhỏ giọt.
Mẩu tàn thuốc lá được Thoan âu yếm mặc cho lớp áo kỷ niệm từ trưa hôm ấy , nay
ngói lại thấy nó răng mà trơ trẽn quá , không xứng đáng với sự nâng niu trân trọng
của Thoan chút mô hết , Thoan bê nó ném ra ngoài cửa sổ.
Tấm ảnh chụp Quân đứng hút thuốc lơ láo thơ mộng dưới tàn me cao bị Thoan cắt cụt
một chân , chừ cắt luôn cái chân còn lại. Quyên cụt hoàn toàn , muốn di chuyển
hiển nhiên phải dùng xe lăn tay.
Việc xử tội của Thoan có tàn nhẫn không nhỉ Ai biết được? Thương nhau lắm cắn
nhau đau ấy mà.
Quyên là thần tượng bị Thoan hạ bệ xuống đất bùn rồi. Nhưng ô hay! nằm chung lẫn
với đất bùn thần tượng cứ vẫn là thần tượng , chôn chặt dưới ba thước đất hoa.
may.
Ngày ngày đêm đêm có Thoan nói với tim Thoan hãy quên Quyên , quên kẻ lạc dạ ,
lạc lòng , Thoan nhủ thầm chẳng có ai chung tình ngoài chiếc bóng của mình. Chiếc
bóng trong gương , chiếc bóng trên vách nhà Ta đi bóng ta đi , ta đứng bóng đứng
, ta nằm bóng nằm , ta ngồi bóng ngồi , ta chết bóng tắt. Bóng với ta tuy hai
mà 1 , ta với bóng tuy một mà 2. Nghìn đời không thể mường tượng thấy được nữa:
ta với Quyên tuy hai mà 1 , ta với chàng tuy một mà 2. không , không thể. Mường
tượng như rứa là đồ loạn óc , vô duyên ỏm!
Quyên biết Thoan chừ như miếng mứt bí đao rồi. Mứt bí đao ngấm đường vô tận ruột
, Thoan ngấm tình Quyên vô thấu lục phủ ngũ tạng khó lòng biến khối tình ấy
thành hư không. Quyên biết Thoan buồn da diết , Quyên cũng buồn lây. Buồn chi lạ
rứa! Nhưng buồn của Quyên là buồn lây , buồn dùm , buồn của Thoan có gốc gác xuất
xứ hẳn hoi , nên trong sự chia xớt đôi khi Quyên thấy mình có lỗi thật nhiều với
bạn.
Quyên đâm ra hối hận đã kể lại vơ"i Thoan cược gặp gỡ nhỏ Hạnh và Quyên
trưa nọ Biết đâu giữa Quân và Hương không có chi cả. Hạnh là "bồ" của
anh Huyền râu ria như lời Quyên nói (?). Quyên nhủ thầm và buồn bã nói với
Thoan:
- Tao tình nguyện làm con hề , con múa rối diễn đủ tuồn cho mi coi , mi cười.
Mi buồn quá khiến tao buồn lây. Ngó mi tao hết ham có tình để lót dưới chân đi
cho phiêu bồng như mây rồi. Tình yêu , ôi tình yêu nặng nề như đá tảng.
Thoan lắc đầu:
- Tao không ép mi làm hề cho tao coi. Tao đang vui như đám chay , như hát bội.
Thoan có đang vui không? Thoan dối lòng.
Kỳ thi đệ nhất lục cá nguyệt đã qua một cách xuông sẻ. Hai đứa thường rủ nhau
đi ciné , lang thang , tán láo cho đỡ buồn. Nhưng , dường như Thoan chẳng đỡ buồn
tí ti nào cả.
Chương 8
Chủ nhật , cơn mưa từ hừng s'ang , dứt hạt không biết từ lúc
nào.
Ngủ trưa dậy , Thoan ngó ra cửa sổ không còn thấy mưa nữa. Thoan đưa tay ra đàn
áp cái ngáp vặt , nghĩ không biết làm chi cho qua thời gian buổi chiều. không
dưng , Thoan nghe lòng nao nức nỗi gì không rõ , không phải là niềm buồn cũng
chẳng phải niềm vui.
Quyên tới chơi thật đúng lúc. Từ cổng Quyên đã phát tiếng cười lao xao vào với
Thoan.
Quyên nói giọng vua chúa:
- Thoan ơi! trẫm tới thăm khanh một chiều mưa , khanh có cảm động không?
Thoan mở cửa đón bạn:
- Hết mưa rồi bệ hạ Ơi. Thấy bệ hạ tới thiếp vui muốn chết tươi.
Quyên giục Thoan thay quần áo đi ciné. Hai đứa nói chuyện huyên náo hơn chim
hót.
Ở rạp cine ra , trời hanh vàng chút nắng yếu ớt. Hai đứa bỏ phố lang thang vào
Đại Nội.
Quyên gãy đàn trầm:
- Vô Đại nội cho khanh nhớ kỷ niệm " cái quai guốc đứt" đã tặng người
xưa. Trẫm và khanh là ông vua bà chúa sau nhiều năm lang bạt giang hồ chừ dìu dắt
nhau về hoàng cung cũ , dạo gót hài qua hoa viên cỏ dại cho châu chấu cào cào vỗ
cánh bay lên náo loạn xà ngầu.
~ bước chân hồn nhiên dẫm lá úa , thoe gió chiều gợn lạnh mà đi. Mùa đông thiêm
thiếp giấc điệp bên trong những lớp cổ thành. Lối đi men dẫn dưới các tàn phượng
không hoa , những tàn me thưa lá. Rải rác sau một bờ tường , một khóm cây , vài
ba đôi cặp dìu nhau lặng lẽ , vài ba cặp cúi đầu thầm thì lời mộng. Giữa cái vắng
im điệp trùng của không gian Đại Nội , cơ hồ có giăng mắc tơ hồng. Vách rêu in
, đường đá nhẵn , cây cối trầm tự Tất cả đứng đó đồng phục trong lớp áo luc.
nõn của rêu. Chập chùng lá cỏ.
Thế giới biệt lập Đại Nội là thiên đường lý tưởng của những đôi cặp trai gái muốn
xa lìa cảnh hỗn tạp phồn hoa , tìm nơi khuất tịch để nghe rõ nhịp tim đập , nói
cho nhau nghe mộng tưởng mà chẳng ai nghe thấy. Cho nên , mỗi lối đi , góc tối
, mỗi gốc cây của Đại Nội như mang sẵn những đường nét trữ tình. những nét tình
thâm nghiêm cổ kính.
Nhìn những đôi cặp thơ thẩn , âu yếm nhau , tay trong tay , mắt đối mắt , đầu
sát đầu , Thoan nghe xao xuyến tủi thân lạ lùng. Thoan đi sát vào Quyên , muốn
tan lẫn vào Q. Thoan muốn biến mất. Quyên chớp mă"t nhìn bốn phía , vẫn với
giọng vua chúa , pha lẫn bông đùa:
- Cảnh đẹp , người cũng đẹp quá , phải không khanh?
- người mô?
- Mấy anh chị tay đan tay dìu nhau đi h'ai mộng đó.
Thoan cười nụ nhỏ:
- Bệ hạ nói nghe hàm hồ quá. Phải gọi là những ông vua bà chúa như tụi mình ,
răng kêu họ bằng anh bằng chị được?
Quyên rụt cổ nhè nhẹ , bóp tay Thoan:
- Úi dà , ái khanh bữa ni coi bộ khó ở trong mình răng mà nét mặt dàu dàu rứa?
- Bệ hạ lại ăn nói hàm hồ nữa. Nhan sắc thiếp đương độ xuân thì như ri , bệ hạ
lại chê thiếp dàu dàu , bộ bệ hạ bắt đầu chán thiếp , muốn cưới thêm thứ phi nữa
à?
Quyên cười khanh khách:
- Khanh ranh quá , đọc rõ tâm tư trẫm như đọc nhật báo.
Giọng nói của nhỏ Quyên thật lôi cuốn , nhí nhảnh , lòng Thoan không thèm xao
xuyến nữa , vui lây niềm vui của Quyên.
- Khi ngồi trong rạp ciné dường như khanh ngủ gục , gọi tên ai ơi ới... khanh
mơ mộng lành ư?
Biết Quyên bắt đầu trổ tài phịa , Thoan nói theo:
- Ồ không , giấc mơ dữ tợn lắm. Chừ bệ hạ nhắc lại , thiếp nhớ , muốn tóat mồ
hôi lạnh quá chừng.
- Mơ chi mà dữ dằn rứa?
- Wên rồi.
- Ơ hay! mới tí đã quên?
Thoan cười khúc khích:
- Nhớ rồi , giấc mơ thiệt kinh hoàng khủng khiếp. Thiếp mơ thấy bệ hạ dẫn thiếp
lên thiên thai.
- Lên thiên thai làm chi.
- Lên thiên thai coi 12 ông cọp ngồi nhai kẹo gừng.
Quyên cười dòn dã:
- Khanh nhớ lầm rồi , 12 ông cọp ngồi nhai kẹo cao su.
Thoan gật đầu:
- Trí nhơ bệ hạ như muội khói đèn.
- Ờ thì nhai kẹo gừng. Rồi răng nữa?
- Khi thấy bệ hạ và thiếp vào thiên thai , 12 ông cọp nhả kẹo gừng ra.
- Mời khanh ăn hả ?
Thoan lắc đầu , cấu nhẹ vai Quyên:
- Bệ hạ lại ăn nói hàm hồ nữa. 12 ông cọp nhả kẹo gừng ra không nhai nữa , đòi
nhai thiếp vì thấy thiếp xinh đẹp quá.
- Còn trẫm , trẫm đẹp không?
- Mấy ông cọp nói bệ hạ xấu như ma lem.
- Thiệt đúng là đồ cọp , không có óc thẩm mỹ chút mô hết. Người ta đẹp như ri
mà nói xấu.
- Ơ hay! răng bệ hạ lại nổi giận với thiếp? Mấy ông nói răng thiếp nói in như rứa.
- Để bữa mô rảnh rang trẫm phải lên hài tội mấy lão cọp chết đó mới được. Bọn họ
đòi ăn khanh rồi khanh tính răng?
- Thiếp lùi lại ba bước và chạy.
- Mấy lão cọp đuổi theo không?
- Đuổi theo sát nút. Thiếp kêu bệ hạ Ơi ới , không thấy mô cả , bệ hạ trốn mất
tiêu.
- Nhớ lại thử coi , ta mô có hèn nhát như rứa? Có chắc là khi bị cọp đuổi khanh
gọi tên trẫm không , hay gọi tên đứa khác?
- Đứa mô?
- Gọi Quân , gọi anh Quân ới ời...
Thoan ngượng chín người , giẫy nẫy:
- Thêm một lần nữa bệ hạ ăn nói hàm hồ quá. Thiếp không thèm kể nữa.
Quyên vuốt lưng Thoan:
- Thôi xin lỗi khanh. Kể tiếp đi. Trẫm tin lúc nớ khanh gọi trẫm nhưng vì lúc nớ
trẫm bận đánh cờ với mấy ông tiên.
- Thiên thai làm chi có tiên?
- Hả ?
- Thiên thai không tiên.
- Răng khanh biết?
- Mấy ông cọp nói.
- Nói răng?
- Khi mấy ông bắt được thiếp rồi , thiếp van xin khóc lóc nên mấy ông không
thèm nhai thiếp nữa. Mấy ó^"ng chỉ nhờ thiếp một việc.
- Việc chi?
- Việc trọng đại lắm.
Quyên chớp mắt , vờ sốt ruột:
- Nói lẹ đi.
- Mấy ông nhờ lúc về trần gian thì nói cho cả bá quan thiên hạ biết trên thiên
thai không có tiên-bà , tiên- Ông , tiên-cô , tiên-cậu chi cả , chỉ có 12 ông cọp
ngồi nhai kẹo gừng. Chuyện Lưu Nguyễn lên thiên thai quên đường về là láo khoét
, hai chàng ni mới xớ rớ bước vô thiên thai là bị mấy ông chụp nhai liền , còn
mô nữa để gặp tiên? Mấy ông cọp tuy ở tận thiên thai nhưng tai thính lắm.
- Bộ trẫm và khanh nói chuyện với nhau mấy ông cũng nghe à?
- Nghe tuốt tuột.
Quyên cười rộ:
- Mấy ông cọp cũng tinh ranh đáo để hỉ ?
- Mấy ông còn dọa cặp mô dìu nhau lên thiên thai đều bị nhai nhừ xương , trừ bệ
ha.
- Răng mà trừ tả Mấy ông sợ ta chắc?
- Vì bệ hạ xấu như ma lem!
Thoan phì cười. Quyên đấm lưng Thoan hai cái , nguýt dài:
- 12 ông cọp của ái khanh đáng bị đuổi ra khỏi thiên thai , bị cắt cụt chân như
chàng Quân , vì đã dám chê trẫm xấu.
Thoan giả đò ai oán:
- Xin bệ hạ đừng nhắc tới chàng Quân , đừng nhắc tới con người lạc lòng lạc dạ
nớ , chạm tới vết thương tươi rói của thiếp.
- Nghe khanh nói trẫm ngờ ngợ như đang nghe Thanh Nga ca vọng cổ.
Mãi tán láo về giấc mơ tưởng tượng 12 ông cọp ngồi nhai kẹo gừng. Mải mê vấn
đáp "trẫm trẫm khanh khanh" , Quyên và Thoan không hề biết có một đôi
mắt si dại đang bí mật theo dõi mỗi bước đi của hai đứa.
Lúc ngang qua Điện Thái Hòa , Thoan đi chậm lại , bâng khuâng nhìn những bậc cấp
, nhìn hai con nghê đá đứng chết sững trong chuồng sắt , lòng man mác buồn.
Quyên kéo tay Thoan bước nhanh:
- Thôi đừng tưởng niệm "cái quai guốc đứt" nữa. Chừ khanh có trượt đứt
10 cái quai cũng chẳng ai thèm xin về làm kỷ... nghệ nữa mộ Lên lầu Ngũ Phụng
chơi đi.
Lầu Ngũ Phụng nằm trên cửa Ngọ Môn , gian giữa có đặt ngự tọa , chỗ vua ngồi ,
hai bên là hai cái gác ngày xưa giành cho các bà Hoàng Thái Hậu , Hoàng hậu
chánh cung ngồi dự các khánh tiết. Sau ngự tọa , bên trái có một cái trống và một
cái chuông rất lớn. Lầu Ngũ Phụng gian giữa lợp ngói hoàng lưu ly , hai bên
ngói thanh lưu ly.
Từ lầu Ngũ Phụng , Thoan đảo mắt nhìn bốn phía. Mây bay từng cuộn nõn cưới
không gian rộng. Thốt nhiên Thoan muốn mình biến thành nàng công chúa nhỏ , lạc
loài , câm và điếc. Ngoại cảnh chỉ tới với mình bằng màu sắc , loại bỏ hết âm
thanh. Âm thanh , nếu có cũng chỉ là tiếng sáo vi vu huyền diệu vẳng lên từ
lòng mình. Và tiếng nguyệt cầm cũng chỉ cảm nghe qua sự va chạm khe khẽ của mỗi
dòng ý nghĩ. Loại bỏ hết âm thanh , tiếng nói , cho lòng nghe phong phú hơn , dẫu
là sự phong phú não nề , âu sầu buồn thảm:
- Bệ hạ Ơi , thiếp muốn biến thành một công chúa , công chúa câm và điếc.
- Tại răng?
- Bởi thiếp chỉ muốn nhìn thấy mọi vẻ đẹp mà không cần nghe sự Ồn ào khua lên từ
những cái đẹp đó.
- Khanh có đang điên đó không?
- Khi câm và điếc chắc mình nhìn cuộc đời thấy mới lạ hơn. Nếu cần , thiếp sẽ
tình nguyện hóa đá , tượng đá đứng mãi trên cửa Ngọ Môn ni nhìn xuống mặt hồ ,
nhìn xuống hạnh phúc của những đôi cặp đang dìu nhau đi hái chuyện thần tiên dưới
đó. Và nghìn sau mỗi lần có ai vô Đại Nội họ sẽ ngước lên nói vơ"i nhau:
Kìa , công chúa hóa đá đang chào mừng chúng ta , đang khuyến khích ta "yêu
nhau , yêu nhau cho tới già đi".
Quyên nhìn Thoan với khóe mắt lạ lùng:
- Trời ơi , ái khanh nói lảm nhảm như con ma.
Thoan reo nhỏ:
- Được hoá đá trước khung cảnh thơ mộng ni chắc tuyệt lắm. Bệ hạ còn nhớ vở kịch
diễn ở trường tết năm ngóai không?
- Nhớ chớ , trẫm đóng vai Hoàng Tử và khanh đóng vai công chúa Hoa Hồng.
- Biết không , khi mụ phù thủy thổi phép phù , công chúa nhắm mắt lại để hóa đá
, thiếp đã có ý muốn hoá đá luôn , ngồi lỳ ở sân khấu và không muốn thức dậy nữa.
Quyên khẽ tát má Thoan:
- Thôi thức dậy đi , ái khanh đừng ngủ mê nói mê nữa.
Hai đứa cùng ngước nhìn nhau cười. Quyên nhìn lâu vào mắt Thoan . Đôi mắt ươn ướt
như lúc nào cũng chỉ chực tan thành lệ Mắt Thoan buồn quá. Nhớ đêm kịch hồi tết
năm ngóai , Thoan thật kiều diễm và đài các trong vai nàng công chúa hoá đá ,
Thoan đã gây xúc động lớp khán giả ngồi bên dưới , họ đã khóc , rất đông người
đã khóc khi thấy Thoan hoá đá trên sân khấu. Hai đứa có nhiều kỷ niệm với nhau
, đêm kịch , nhiều đứa gọi Thoan là "công chúa âu sầu". Bữa nay thì
Thoan biến thành "công chúa âu sầu" thật tình rồi. Bởi vì , nàng công
ch'ua ấy , sau đêm kịch ấy , đã để lòng rung động trước một tình yêu. Không phải
tình yêu giả của chàng trên sân khấu mà tình yêu của Quân , chàng hoàng tử
không áo mão cân đai ngoài cuộc đời. Quyên kéo Thoan ra ngồi trên bậc thềm , hướng
mặt ra phía bờ sông.
Thoan vờ núp sát vai Quyên nũng nịu:
- Bệ hạ Ơi! Đã mấy hôm rồi , tinh sương thiếp ra sân ngóng nhạn , không thấy
con mô bay về cả.
Quyên nhướn cao đôi mày nguyệt khuyết:
- Đã có trẫm ngày đêm kề cận bên ái khanh , còn ngóng nhạn làm chi cho hao tổn
hơi sức? Bộ khanh mong nhạn mang tin ai về à?
Thoan giả đò chớp mắt e thẹn:
- Da.
- Ta có cảm tưởng cơ hồ khanh có chi muốn giấu tạ Thiệt bụng là khanh đang mong
nhạn đem tin ai về?
Thoan khều nhẹ tay Quyên:
- Bệ hạ ghen ư?
Quyên phì cười:
- Ồ không , ta , ta... khó nói quá!
Thoan thở dài thậm thượt , lẩm bẩm:
- Đi mô mà nõ chộ về. Hay là ai bỏ bùa mê cho rồi!
Quyên làm như không nghe Thoan nói , đưa mắt nhìn lên ngọn cờ quằn quại trên
k`y đài Phú Văn Lâu. Hai đứa đang ngồi hướng mặt về phía kỳ đài. Sau lưng , bên
dưới là hồ sen và Điện Thái Hoà. Phía trước , kỳ đài và dòng sông Hương thấp
thoáng những mui thuyền bồng trầm lặng , hàng cây tê dại cúi đầu. Thoan và
Quyên ngồi gần xế dưới mái lầu , chỗ đặt đại trống. Mặt trống đã bể nát , im
hơi lặng tiếng không biết từ bao giờ. Mải mê đấu láo "trẫm trẫm khanh
khanh" , hai đứa không hề biết mình bị theo dõi bởi đôi mắt của anh chàng
Quan. Quyên đang thích thú ép sát một góc tối , sau vách gỗ mỏng , cố thở thật
nhẹ , banh rộng tai để nghe. Quyên đã thấy Thoan và Quyên từ lúc hai cô bé xăm
xăm đi vào cổng Đại Nội và đã "bí mật" theo gót "nhị kiều"
tới đây.
Quyên thôi nhìn ngọn cờ quằn quại. Mặt rồng khẽ cau lại , vẻ giận dỗi đáng yêu:
- Khanh vừa lẩm bẩm cái chi đó?
- Dạ , tiện thiếp vừa đọc ca dao.
- Câu nớ ra răng?
- Đi mô mà nõ chộ về
Hay là ai bỏ bùa mê cho rồi!
- Ai? Ai đi và đi mô?
- Bệ hạ nổi giận đó ư?
- không , không , ta chỉ hỏi cho biết rứa thôi.
Thoan đưa ngón tay trỏ áp lên môi chúm chím cười mỉm , mắt long lanh đá lông
nheo "tống tình" Quyên , y hệt Điêu Thuyền "bứt hồn" Lữ Bố:
- Tiện thiếp chỉ ngại nói ra bệ hạ ngất xỉu vì ghen.
- Cứ nói , ta đem lượng hải hà đối với ái khanh , khanh đừng ngại , dù sau lời
nói của khanh , điện đài ni sụp đổ tức khắc ta cũng muốn nghe.
Thoan vuốt má Quyên , khúc khích:
- Bệ hạ thật đáng mặt quân tử , đáng mặt hảo hớn , anh hùng.
- Nói mau nói lẹ lên ta sốt ruột.
- Da.
- Nói
- Dạ , tiện thiếp đang mong nhạn đem tin một người về.
- Hắn là ai?
- Dạ , chàng võ tướng của triều đình.
- A , có phải là Hoàng tướng công không?
- Dạ , đúng là chàng Hoàng Quốc Quân.
Quyên đứng vụt dậy , chống nạnh cười khanh khách:
- Hừ , khanh qua mặt ta ư? Khanh tư tình với thằng nhãi ranh , tiểu tối đó ư?
Khanh đừng mong nhạn đem tin hắn về nữa.
Thoan vờ buồn bã quì gối ôm chân Quyên:
- Xin bệ hạ tha cho tiện thiếp tội chết. Biết bệ hạ đem lượng hải hà đối với
thiếp , thiếp mới dám phơi mở tấc lòng.
- Hừ , ngỡ là khanh si mê ai , hóa ra si mê thằng tiểu tốt nớ , khanh thật đáng
tội chết phanh thây.
Trong góc tối , Quân choáng váng mặt mày khi nghe hai con nhỏ gọi ngay chóc tên
họ mình ra , nhiếc mình là thằng nhãi ranh , tiểu tốt. Quân ê mặt ê mày , lửa
giận bốc cháy buồng gan.
- Nhưng thiếp đã trót lỡ , thiếp vẫn mong tin nhạn đưa về , không biết chừ
chàng sống phương nào?
Quyên cười giòn giã:
- Nhạn đưa tin. Hừ , nhạn còn mô nữa mà đưa tin. Trước đây hai ngày , ta đã
truyền lệnh khắp nước cho thợ săn bủa lưới bắt nhạn vặt lông nấu cháo hết rồi
khanh à.
Quyên cười lớn hơn nữa và , Thoan cũng cười. Hai tiếng cười cuộn lên muốn bứt
tung cả mái ngói.
Trong góc tối , mặt Quân đỏ nhự Mắt chớp lia lịa. Vừa giận nhỏ Quyên hạ mình xuống
vai tiểu tốt , vừa cảm động vì sự "mong tin nhạn" của Thoan , Quyên
muốn xuất đầu lộ diện tát Quyên vài bạt tai và khóc thật mùi mẫn tạ lỗi với
Thoan , tạ lòng thương nhớ đầy ăm ắp như biển rộng sông dài của nàng. Quân ao ước
được Thoan âu yếm thưa "bệ hạ" và xưng "thiếp" một cách ngọt
ngào , Quân phân vân chần chờ không biết có nên dời chỗ núp không? Lỡ ra mặt rồi
hai con nhỏ cứ giả tảng làm ngơ , không chào thì có nước độn thổ.
Quyên vuốt tóc Thoan dỗ dành:
- Thôi ái khanh đừng thèm buồn nữa , quên cái thằng tiểu tốt đi. Trẫm rất ngậm
ngùi nói với khanh lời nớ. Trẫm biết khanh yêu thằng nhãi ranh da diết nhưng
than ôi , hắn không xứng đáng với lòng yêu của khanh chút mô hết. Hắn nghe theo
tiếng gọi huyền ảo của con tim đui mù hắn rồi.
- Thiếp cám ơn lời khuyên bảo ngọc vàng của bệ hạ Thiếp không thèm buồn nữa ,
ngày mai thiếp sẽ ra tiệm thuốc tây mua vài hộp thuốc "quên" , nửa uống
nửa chích để thiếp quên hắn gấp rút.
- Tiệm thuốc tây làm chi có thuốc "quên" được?
- Dạ , bệ hạ khỏi lo , người ta có thuốc "giúp trí nhớ". Chắc hẳn phải
có thuốc "giúp trí quên" chớ.
- Lỡ ái khanh uống vô , quên hắn rồi quên luôn cả trẫm nữa , e thậm chí nguy.
Mải ngước nhìn mây trời , Quyên không hề biết trên má Thoan vừa có hai giọt lệ
long lanh bò xuống. Cánh mũi Thoan phập phồng liên hồi. Chợt cúi nhìn bắt gặp
hai giọt lệ Quyên thảng thốt quên mất cả giọng vua chúa. Quyên la khẽ:
- Ô hay! Mi khóc hả Thoan?
Thoan không nói năng chi cả. Quyên trìu mến ôm vai Thoan:
- Xin lỗi mị Tao thiệt là đứa vô tâm , ai lại nhắc tới Quân cho mi nhớ. Thôi ,
nói chuyện khác đi , vui hơn.
Thoan dùng tay áo lau nước mắt:
- không , tao buồn nhớ cóc khô chị Tao khóc cho mắt đẹp , mi quên bí quuyết đó
rồi à?
Quyên phụng phịu:
- Thôi đi bà ơi , vui đi kẻo tôi khóc theo.
Thoan gượng cười:
- Về , chiều quá rồi.
Tiếng nói thoáng nghe bay tán lạc trong gió mơ hồ gửi lại ngực Thoan chút âm hưởng
quặn mềm , phiền tủi không rời. Màu áo len tím thẫm chợt lẻ loi như đóa hoa nhú
lên câm rượi hôn mê , gạch đá dạt bay theo chiều gió cuốn. Khuôn mặt Quyên chợt
lồng sau lớp sương nào xa vời. Hàng sứ cúi đầu trên mặt hồ dưới kia chừng cũng
ngây ngất buồn nhớ. Thoan nhớ Quân , những cội sứ nhớ thời huy hoàng rực rỡ xưa
, nhớ các cô công chúa nhỏ , nhớ tà quạt , lọng tàn , xa giá cùng những đêm
tưng bừng đuốc hội , xiêm y ca múa. những ngọn cời đuôi nheo khuất bạt quằn quại
cuối chân trời nào , xa , xa vời vợi. Cuối chân trời nào Quân đang đi đứng trò
chuyện với ai? Xa , xa vời. Mái cong , đường khúc , nét lượn , sắc màu và âm
thanh buổi chiều nay phản ánh trong mắt Thoan với ít nhiều phôi pha.
Về , chiều quá rồi.
Lời rủ rê hay lời giã từ? Đôi bạn bước chậm xuống những bậc cấp không nói thêm
lời nào nữa. Đủ rồi , chiều muộn màng.
Về , chiều quá rồi. Tiếng nói chợt vỡ thành những hạt cát vụn bắn tung tóe vào
lòng Quan. Quyên đứng dậy quên tức tối , quên bàng hoàng. Cùng với mắt trông
theo tiếng kêu chập chùng:
- Thoan!
Tiếng kêu dội vách đá quật ngược lại vọng u hiển , trầm trầm.
Quân ngập ngừng trên sân thượng và Thoan giữa chừng thang quay mặt ngước lên.
Khóe nhìn thắp sáng , khoảnh khắc ngạc nhiên diệu k`y rồi vụt tắt. Thoan cắm đầu
chạy lao xuống. Chạy quên trời chiều , những bước chân băng băng trên nền đá
lát ngơ ngác như trôi bồng bềnh. Chạy. Thoan vun vút lao tới , Quân dồn dập đuổi
theo.
Quyên dừng lại bên bờ hồ , ôm gốc sứ ngó theo. Hai kẻ yêu nhau đang đuổi bắt
nhau , trò chơi bất ngờ , không hẹn trước. Quyên ở ngoài rồi , Quyên ngó theo ,
ngó theo. Quyên và Thoan khuất sau Điện Thái Hòa. Quyên đứng im đó. Đứng im
nghe hoang vu cao dày chừng khép lại. Quyên ngẩn ngơ cười. những bông sứ trắng
chưa chịu rụng còn cố níu cành cây gần môi cười của Quyên. Bông sứ cúi thấp hơn
, thấp hơn mãi đến khi gần kề môi Quyên , Quyên êm đềm nhắm mắt lại. Thời gian
và không gian bị lãng quên. Quyên nghe môi má mình chạm khẽ vào môi má cô đơn ,
tịch liêu ôm sát Quyên , rùng mình ớn lạnh. Quyên ứa nước mắt rời gốc sứ. Chân
khẽ đưa lên đặt xuống bồi hồi , chầm chậm đi về phía hai kẻ yêu nhau đang rượt
bắt nhau? Không. Quyên về phía có hoàng hôn đang lịm tắt.
Quân và Thoan đuổi nhau tới chân trời nào? Tới chân trời có cờ đuôi nheo quằn
quại reo gió , tươi mát nắng lụa hồng? Quyên nghe như mình tựa cánh lá chẳng muốn
lìa cành , ở lại mãi mãi với mùa đông bất tận.
Quân và Thoan đuổi bắt nhau. Một người nam đuổi theo một người nữ. Hàng triệu
người nam đuổi theo hàng triệu người nữ. Đuổi theo , bước khoan thai hay chạy mải
miết qua mặt đất , qua đời người , qua chập chùng khổ đau và hạnh phúc. Theo
nhau rồi thất lạc , đánh mất nhau hoặc cùng sánh vai tới cuối kiếp. Gặp hay
chia thế nào thì cuối cùng cũng nhắm mắt xuôi taỵ Biến chìm để rồi lại trỗi dậy
đuổi bắt nhau qua nghìn trùng số kiếp khác! Không , Quyên còn quá hồn nhiên nên
chẳng hề nghĩ xa lan man rối rắm như thế. Đơn giản là trước mắt Quyên lúc này
Quân và Thoan đang đuổi bắt nhau , đó là một hình ảnh đẹp. Hình ảnh ấy đẹp bao
nhiêu càng nổi bật sự lẻ loi rực rỡ của Quyên bấy nhiêu. Nhưng rồi Quyên chợt
nhận ra cái mùi hương sứ nồng nồng ngai ngái cư" nắm lấy tóc , cứ níu lấy
vai , để Quyên có chút an ủi rằng mình cũng đang được một làn hương thơm theo
đuổi. Vừa đi Quyên vừa ngậm ngùi thầm hỏi: hương ơi! sao mi không biến thành một
chàng trai cho ta đỡ tủi?
Quyên sẽ thầm hỏi đến một nghìn lẻ một lần nếu lúc ấy Thoan không lên tiếng gọi.
Cuộc đuổi bắt tạm dừng dưới một bóng cây mát rượi.
Thoan và Quyên mỗi đứa ngậm một cây tăm im lặng đứng ngẩn dưới tàn phượng.
Quyên rảo bước tới cầm tay Thoan nói nửa mừng nủa trêu chọc:
- Răng? vãn hồi hòa bình rồi phải không?
Thoan cắn môi nhè nhẹ lắc đầu.
Quyên im lặng , má chẳng thấy sưng nhưng vẻ mặt giống hệt người đang đau rất nặng.
Tặng anh chàng một cái lườm sắc lẻm như muốn bổ đôi người Quyên ra , đoạn Quyên
kênh kiệu khoác tay Thoan yểu điệu bước. Quyên thầm lặng theo.
Lá theo gió bay nghiên chạm rơi dọc chân thành rêu mốc. Lá câm nín baỵ Thoan
câm nín đi. Quyên câm nín bước. Bộ tịch của hai kẻ phải lòng nhau , hờn ghen
nhau bây giờ nom kỳ dị và chẳng đẹp bằng lúc hai đứa chơi trò đuổi bắt. Quyên lắc
đầu không thể hiểu. Quyên nối cái nhìn mượt từ Quyên sang Thoan và thốt nhiên bật
cười:
- Ô hay! hai người trúng gió cấm khẩu cả rồi hay răng không nghe nói năng chi hết?
Quyên cười , miệng méo xẹo ngậm chếch điếu thuốc bốc khói. Thoan sải dài bước
như thể sắp chạy , Quyên la khẽ:
- Nói cái chi đi chớ? Hay hai người đã nói với nhau cạn tiếng cạn lời rồi?
Quân khẽ nhún vai điệu đàng nói:
- Anh đã nói khan cổ , Thoan ngậm câm như ốc , 'Thoan kỳ quặc ghê!
Quyên cười tủm tỉm:
- Thoan hóa đá , câm điếc rồi hẳn chừ là pho tượng biết đi.
Quyên cúi nhìn mũi giày:
- Anh chỉ là thằng nhãi ranh tiểu tốt người ta mô có cần nói vơi anh.
- A , anh đã rình nghe lóm. Nghe lóm chuyện người khác bộ Oai lắm hay răng mà
anh khoe?
Lòng tự ái chao nhẹ , giọng Quyên mất thăng bằng:
- Miệng Quyên đẹp rứa , không ngờ Quyên thốt ra toàn lời xấu.
- Dạ thưa ông anh , khỏi cần nói em mới biết miệng em đẹp. Miệng em đẹp từ
khuya rồi.
- Đẹp như...
Quyên trừng mắt:
- Như chi?
- Như một bông hồng... héo.
Quyên phì cười:
- Bộ anh tính gây Quyên để gỡ à? Còn lâu. Anh vẫn còn làm cái nghề nớ hỉ ?
Quyên cau mày:
- Nghề đứng ở tiệm sách chọn lựa sách hay cho thiên hạ đọc. Nghề quảng cáo sách
võ thuật?
Quyên ngượng chín người. Quyên hạ thêm một đòn chí tử:
- Người em g'ai nhỏ yêu kiều của anh bữa nay chắc đã thuộc làu làu những bí quyết
về không thủ đạo.
Thoan khoái chí nghe Quyên "quật" Quyên những đòn khốc liệt. Liếc xéo
thấy bộ mặt tiu nghỉu của anh chàng , Thoan cười nu.
Quyên vừa "đấu" với Quyên vừa rình chờ những phản ứng của Thoan . Thấy
Thoan cười , Quyên nhanh tay chụp lấy cơ hội đánh trống lảng:
- Pho tượng cười rồi.
- Anh lầm , hắn đang mếu.
Quyên chợt nghiêm trang , ngửa cổ trông lên vòm cây trên đầu:
- Anh chịu lép vế nhiều rồi , anh biết tội của anh lắm. Đừng buộc anh phải thả
lời năn nỉ , mất hết khí phách hiên ngang của một thằng con trai đi. Quyên nên
bớt quá khích. Thoan nên nói ít câu , lúc ni im lặng là chì , không phải là
vàng mô.
Quyên nhún vai:
- Phải rồi , khí phách hiên ngang của con trai to bằng 5 , bảy núi gộp lại.
L`ong con trai bao la hơn cả lòng mẹ , hơn cả biển Thái Bình rạt rào. Yêu 1 ,
không thấm tháp vô mô hết , phải yêu 2 , yêu ba yêu 4... Bài diễn văn của anh
hay ghê lắm , xin anh bình tĩnh tiếp tục nói cho cây cối nghe , bọn ni không
dám nghe.
Quyên làm bộ lắc đầu đưa hai bàn tay đẹp bịt tai. Quyên mỉm cười:
- Quyên nói đúng lắm. Lòng con trai từ bi bác ái vô cùng vô lượng rứa đó , còn
lòng con gái hẹp bằng kẽ hở giữa hai ngón tay như eo như vịnh như ao tù. Con
gái chúa quá khích , chúa thổi phồng phóng đại tô màu , quan trọng hóa mọi vấn
đề. Con gái rất giỏi tóan nhân , nhưng dốt đặc tóan chia. Một nhân thành 10.
Con gái thường thiếu tế nhị và ích kỷ.
- Tim của con trai là quả tim hư , hay rung động đong đưa bậy bạ Ti m con gái
là kim cương , vàng điệp , ngàn đời không sứt mẻ.
Trận đấu võ mồm đã tới hồi quyết liệt. Thoan đứng giữa muốn chết cóng , chóang
váng vì "chưởng lực" của hai phe.
- Con gái chỉ là cái xương sườn cụt nhỏ chút của con trai.
Quyên lườm Q:
- Anh đừng giở chuyện Thánh Kinh ra dọa. Anh thua rồi phải kêu cứu Chúa ư?
Quyên trá hàng:
- Phải rồi , anh thua , anh bị Quyên cho "đo ván" rồi đó. Trận đấu tạm
chấm dứt. Xin cô nương hẹn cho một ngày tái đấu để tại hạ phục hận.
Thoan tủm tỉm cười , nghĩ đã đến lúc cho anh chàng ăn thịt thỏi cho bõ ghét.
Thoan thỏ thẻ:
- Ngày mốt nghỉ lễ Quốc Khánh , ba giờ chiều , trên lầu Ngũ Phụng.
Tiếng nói bất chợt của Thoan cởi bỏ hết dây nhợ rầu rĩ bối rối trong Q. Quyên
sương sướng khôi hài:
- Pho tượng đã biết nói. Trời ơi!
Quyên chia tay Thoan và Quyên với nụ cười rực rỡ.
Chương 9
Ngày hẹn. Quyên tới thật sớm. Áo quần tóc tai chải chuốt cẩn
thận , lòng náo nức như bất cứ gã trai nào tới chỗ hẹn gặp người thương. Tinh
sương đánh răng một lần , trước khi đi đánh răng thêm lần nữa để miệng cười
tươi tắn hơn , hơi thở thơm tho hơn. Quyên còn lấy bông quấn đầu cây tăm váy sạch
ráy tai chuẩn bị đón nghe tiếng thủ thỉ của nàng. Chiếc áo len Mỹ mua hai trăm
ngoài chợ trời hôm trước được "uốn ép tẩy nhuộm" kỹ lưỡng khoác ngoài
, thêm cái khăn quàng màu hồ thủy nữa. Quyên như đổi lốt hẳn , trông mới ra và
nếu không nhớ giờ hẹn chắc Quyên đã đứng trước gương ngắm nghía mình đúng 24 giờ
cho đã nư con mắt.
Quyên không lên lầu Ngũ Phụng vội , thơ thẩn đi loanh quanh , tay trái đút túi
quần , tay phải kẹp điếu Bastos xanh cháy ngún. Trên trời những tầng mây xám xịt.
Đại Nội rét run theo từng cơn gió luồn qua các tàn cây. Lá me bay , lá phượng rụng
bám lên tóc lên vai kẻ chờ đợi. Quyên chẳng thèm đưa tay phủi lá. Để rứa trông
cho nghệ sĩ , thơ mộng , chứ bộ Chiều nay , Đại Nội vắng tênh , chẳng có đôi cặp
nào dìu nhau đi hái chuyện thần tiên cả. một mình Quyên thôi. Thuốc lá nối điếu
này qua điếu khác. Quyên hút thuốc liên miên. Hai luồng phổi ẩm hơi thuốc ,
trái tim nhẹ nhàng khiêu vũ với hình ảnh Thoan lộng lẫy. Túi mật lá gan Quyên
bàng bạc niềm vui.
Chiều nay Thoan mặc áo màu chỉ Tóc để xõa hay kẹp? Có lẽ trời dịu thế này Thoan
mặc áo màu lục nhạt. Tóc Thoan để xõa lộng gió , chưÍ kẹp lại một bó cứng ngắc
mô có dễ thương. Quyên tự hỏi và tự đáp. Không biết "vệ sĩ" Quyên có
đi theo hộ tống Thoan không? Bữa nay Thoan dạn dĩ tiến bộ ghê , chịu nói ra giờ
hẹn , chỗ hẹn một cách anh dũng. Uớc chi Quyên đừng đi theo Thoan , chỉ có
Quyên và Thoan thôi. Lạy trời hôm nay nhỏ Quyên bị ho hen cảm mạo thương hàn gì
đó để Thoan tới một mình. Quyên sẽ chầm chậm bước bên Thoan , sẽ gọi Thoan là
"ái khanh" và bắt Thoan gọi mình bằng "bệ hạ". Mới chỉ mường
tượng nghe thoang thoáng tiếng "bệ hạ" thốt ra từ đôi môi chúm của
Thoan . Quyên nghe hạnh phúc tràn đầy , đã bâng khuâng muốn chết như loài hoa dại.
Nhất định Thoan vừa tới là Quyên xổ giọng vua chúa liền. Quyên mở đầu câu gì nhỉ
? Quyên cau mày nghĩ ngợi. Mãi nghĩ ngợi nên mẩu thuốc lá ngún gần cháy xém hai
ngón tay mới giật mình ném nó xuống cỏ đồng thời óc Quyên lóe sáng một câu nhập
đề thật tuyệt diệu:
- Ồ , ái khanh tới thiệt đúng hẹn. Trẫm đợi khanh bồn chồn náo nức mờ cả mắt.
Trẫm biết trước là khanh sẽ mặc áo màu lục nhạt , tóc để xõa và hết giận trẫm rồi.
Nếu Thoan không mặc áo màu luc. nhạt , xõa tóc thì răng? Ôi , dễ ợt , chỉ cần
nói lại một tí thôi. Quyên lập lại câu nói vừa rồi trong trí rồi chêm thêm:
- Ái khanh hết buồn rồi phải không? Khanh bữa ni trông tươi tắn và phúc hậu
quá.
Tắt tịt. Thường ngày trước mặt con gái Quyên vốn vẫn hoạt bát , lém lỉnh lắm mà
, răng bữa ni tối mò , ấp úng ghệ Phải nghĩ mau mau đi chứ. Gặp nhau bốn năm lần
rồi đâu phải lần thứ nhất. Có lẽ hôm nay sau một chuỗi giận dài Quyên cảm động
quá đó thôi. không thèm nghĩ nữa. Quyên chắc lưỡi nhủ thầm để Thoan tới rồi ta
sẽ tùy cơ ứng biến mà đối thoại. Phải nhìn vào đôi mắt sương khói của Thoan ,
nghe rõ từng nhịp guốc của Thoan ta mó*'i có hứng... nói. Chưa chừng tới lúc đó
ý tưởng tuôn ào ào nói còn không hết , không kịp. Nghĩ như thế , và Quyên yên
chí ngắm trời mây , cảm thấy mình là kẻ nhàn du hạnh phúc nhất trần gian.
Thời gian theo lá rụng qua mau. Quyên nôn nóng lật tay coi đồng hồ hơn 10 lần rồi
, chưa thấy Thoan tới. ba giờ , ba giò rưỡi , bốn giò. Quyên nện mạnh gót giày
trên nền đá , hung hăng bực bội tựa con cọp bị nhốt trong chuồng. Mặc dù trời
lành lạnh , trán Quyên cũng lấm tấm những giọt mồ hôi làm duyên. Răng Thoan
không tới? Thoan bệnh? Thoan cảm cúm thương hàn? Thoan bị xe cán? Thoan định
cho ta đớp thịt thỏ ? Thoan cho ta leo cây? Quyên cùng chẳng thấy tăm dạng.
Quyên thoăn thoắt nhảy ba bậc một lên cầu thang , lên lầu Ngũ Phụng.
Hoang vụ Hoang vu và hoang vụ Bốn phía cây cối cột kèo âm thầm không có ma nào
hết. Hoang vu đổ dầu vào ngọn lửa giậng phừng phừng trong lòng Q.
Quyên bước tới chỗ hôm trước Quyên và Thoan ngồi , thộn mặt đọc dòng chữ viết bằng
phấn trắng trên vách gỗ.
"Xin lỗi anh Quyên , Thoan đã khăn gói gió đưa về quê ngoại nghỉ lễ Quốc
Khánh rồi. Tui bị nhứ đầu sổ mũi nên không tới được. Quyên"
Bao nhiêu lời dự định sẽ nói tiêu tan , hình ảnh vẽ đẹp trong mộng tưởng hoá
thân làm mây khói. Quyên đứng nhìn sững in hệt chàng Từ Hải chết trân giữa trận
mạc , tức tưởng chừng máu không thèm chảy về tim nữa - giận tới nỗi chân run mắt
mờ choáng váng muốn té cái rầm nằm thẳng cẳng. Quyên không té. Quyên hung hăng
đưa tay xóa dòng chữ đáng ghét , nghe lòng chùng xuống sát đất , nặng cơ hồ đeo
ngàn cân đá. Thoan đã cho ta ăn thịt thỏ. Chắc chắn nhỏ Quyên và Thoan giờ đây
cười khúc khích nghĩ ta đang "quê một cục" ở đây. Món thịt thỏ được
làm ra với dự mưu trước. Hai con nhỏ thiệt quá quắt. Con gái là chúa xạo. Thoan
đã về quê ngoại? Thoan nghe tiếng gọi nông thôn bỏ phố phường rồi. Thoan về ngoại
cuốc đất trồng khoai , trồng dâu nuôi tằm trong mấy ngày lễ để mong quên ta
chăng?
Lần trước về ngoại. Thoan nhặt cho ta hai ngọn lá vàng cất làm kỷ niệm , chắc lần
ni nàng gói cục đất , cựt cứt chó cho ta?
Quyên nghe đắng chát cả cổ họng , lơ láo đưa mắt nhìn mái lầu Ngũ Phụng nghĩ lầu
ni xây lâu đời quá , răng chưa chịu sụp quách đi cho rồi (?)
Quyên trở về nhà , lòng buồn không biên giới. Buồn man rợ , quay quắt. Bữa cơm
tối ăn hai chén , uống ngụm nước trà rồi vào phòng đóng kín cửa. Quyên chong
đèn , mở ngăn kéo lấy pho "TUONG TU KINH" ra "tụng". những
dòng kinh đã tuôn ướt đẫm tâm hồn thể phách Quyên đêm nhớ Thoan vô cùng.
"Pho kinh" Quyên nuôi ý định sẽ viết thành nhiều bài để đời cho lũ
con cháu sau này , lỡ chúng nói thất tình th`i đem ra đọc để giải khuây , quên
lãng. "Kinh" chuộc tội loài người , "kinh" đánh thức kêu gọi
"tính bổn thiện" nhân loại đã có Phật Chúa phán dạy , nhưng kinh cho
tình yêu thì chưa ai viết cả , ngoài Q. Đáng hãnh diện lắm chứ! Nhưng sao đêm
nay những lời kinh thoát tục ấy dường như vô hiệu , thúc thủ trước nỗi buồn chất
ngất của Q. "TUONG TU KINH" trở thành trơ trẽn và chết cứng , vô
nghĩa và xuẩn động dưới mắt Q. không chần chờ tiếc nuối , Quyên vò nát , xé
toang "pho kinh" ra làm nhiều mảnh rồi tắt đèn , lên giường nằm đắp
chăn trùm kín đầu.
Cơn buồn mơ hồ muốn biến thành cơn sốt đốt cháy thịt dạ Quyên bỗng thấy nhớ chiếc
hộp thiếc , nhớ những kỷ vật Thoan đã trao thưở nào. Hình như xa xôi lắm rồi.
Quyên tưởng như m`inh đã gặp Thoan đâu từ tiền kiếp và chuyện tình đã dứt từ
cái tiền kiếp rã mục , nghìn trùng ấy.
Quyên nhắm mắt mường tượng Thoan đang đi đứng mơ hồ bên đồi nương quê ngoại
nàng. Thoan lẻ loi có buồn không? Con gái , thật khó hiểu và bí mật. Quyên bỗng
thấy Thoan kỳ dị , tất cả mọi đứa con gái trên mặt đất này đều kỳ di.
Đêm yên tĩnh. Tiếng ru con từ nhà hàng xóm vẳng sang nghe rầu thúi ruột , mặc
dù nội dung lời ru thật dí dỏm và khôi hài:
Ầu ơ... Thươgn em không dám vô nhà
Đi ngang trước ngõ hỏi gà bán không?
Quyên nghe như người hàng xóm đang hát trêu mình. Giọng ru lại hạ trầm xuống:
Ầu ơ... Nhà em có bụi mía rừng
Có con chó dữ xin đừng chớ vô.
Quyên nghĩ nhà Thoan không có mía rừng , không có con chó dữ răng mình không
dám vô?
Quyên cười hắc hắc tung chăn ngồi dậy. Không ngờ tiếng ru con của bà Cả Tốn bên
hàng xóm lại có ma lực gấp ngàn lần "TUONG TU KINH". Quyên cảm thấy
lòng thơ thới hân hoan. Tại răng ta không tới viếng nhà T? Phải tới cho Thoan
hoảng vía kinh hồn , hiên ngang đẩy cổng bước vào nhà cho dù chị của nàng dùng
súng bắn nát óc tạ Ý tưởng Quyên thật táo bạo. Đã có lần Quyên đòi tới nhà - dĩ
nhiên Quyên chỉ nói phét - Thoan dọa chị Duyen sẽ dùng súng Carbine nhân dân tự
vệ hạ Quyên ngay tại chỗ. không biết chị Duyen có súng thật không? Quyên mỉm cười
tưởng tượng nét mặt hốt hoảng của Thoan lúc thấy mình anh dũng bước vô nhà.
Nhưng liệu ta tới đột ngột , Thoan chưa chuẩn bị tinh thần , con nhỏ dám chết
giấc lắm. Tới ngồi thộn mặt ra à? Ngượng thấy mồ , Quyên chợt băn khoăn và , ý
tưởng táo bạo teo lại bằng con cà cuống. Quyên lim dim mắt nhìn trần nhà mơ mộng
rồi quyết định lấy giấy viết "tâm thư":
"Cái xương sườn cụt yêu dấu của anh.
Món thịt thỏ xào lăn Thoan gửi ở lầu Ngũ Phụng anh đã ngậm ngùi nhai nuốt hết.
Món thịt thỏ thiếu vị tinh , thiếu ớt xì dầu đắng nghét chát ngầm. Đáng tội anh
lắm.
Hai ngày em khăn gói gió đưa về cuốc đất trồng khoai dưới quê ngoại là hai ngày
anh sống dở chết dở. Em biết rứa không hở cái xương sườn cụt yêu kiều , ngoan cố
, quá khích của anh?
Thôi nghe , giận nhau khá lâu rồi đủ để cho anh hốc hác ho hen rồi , làm lành lại
đi. Vừa nếm sơ sơ mùi vị tương tư và tuần anh đã tởn tới già. Chắc Thoan cũng
có nếm chút chút rồi phải không?
Bữa ni anh hẹn một lần nữa , lần nữa thôi. không tỏ thiện chí là coi như tình
ta biến thành hư không. Anh không thèm dọa , anh nói thiệt đó , chúng ta sẽ
không gặp nhau trước cổng trường hay ở lầu Ngũ Phụng mà tại nhà Thoan.
Đừng vội hốt hoảng và ngất xỉu. Anh sức mấy dám vô nhà. không vộ không phải sợ
chị Duyen dùng súng hạ đo ván như có lần Thoan dọa , mà vì , vô nhà ngượng thấy
mồ! Anh sẽ chờ Thoan bên ngoài hàng rào. Nếu hết giận rồi thì Thoan "làm
ơn" mở cánh cửa sổ bên phải của phòng học ra cho anh thấy , anh mừng. Nếu
Thoan còn giận ăm ắp thì cứ đóng cửa sổ im lìm. Và , chúng ta sẽ coi nhau như
người dưng.
Anh sẽ đến vào đêm mười lăm , hồi chín giờ , dù trời mưa hay bão.
Thư bất tận ngôn. Nhớ thương cao hơn trời , rộng hơn biển.
Anh: Hoàng Quốc Quân".
Viết xong , Quyên hút liên tiếp hai điếu thuốc , gật gù thưởng thức những lời lẽ
bi tráng của tờ "tối hậu thư" một cách thích thú. Quyên gấp thư bỏ
vào chiếc bì trắng tinh. Quyên sẽ nhờ Minh Hương tới tận lớp học của Thoan đưa
cho nàng khi nàng chấm dứt chuyến ngao du quê ngoại trở về.
Chương 10
Đêm bí mật gởi những nụ hôn giá băng tới những chồi non vừa
trẩy nhú. Đêm liên hoan ca múa cùng bầy âm binh rước đuốc qua trùng điệp ngọn
cây. Đêm thơm những giọt mưa trên tóc em và đêm thắp sáng chuỗi chuỗi hạt sương
long lanh cuối hồn anh. Đêm , có cái gì vừa rơi rất lạ , nức nở - nhìn như là
giọng hồ cầm.
Mưa nghiên qua bầu trời tối đọng đủ thương yêu của tiết mùa. Mưa chao lượn từ
phương đông lướt qua phương tây trùng trùng bước ngọc. Mưa khiêu vũ trong vườn
nhà ai quá mướt. Mưa tơ xanh. Mưa trên cửa phủ. Mưa phai trên mặt thành và ,
mưa reo hò huyên náo trong tim Quyên , bối rối đong đưa dưới chân Q... Mưa đưa
chàng qua cầu tới chỗ hẹn.
Chân theo mưa mà đi. Lòng theo mưa phơi phới. Đêm reo vui cuối ngõ ngách tâm hồn
nào thật xa thật hun hút. Mưa mát làn tóc và mưa đẫm ngọt môi. Mưa đầu ngõ đợi.
Quyên đứng bên này lề đường , dưới ngọn đèn sáng , chân dướn cao , hồn dướn cao
, mắt long lanh phản chiếu rõ cây lá vườn nhà Thoan . Tay đợi , chân đợi , tất
cả trong Quyên và ngoài Quyên đều hướng ngóng về sự chờ đợi. Nỗi bâng khuâng
chàng đóng khung hình chữ nhật vì cửa sổ nhà nàng mang hình chữ nhật. Hai cánh
cửa im lìm viền ánh sáng từ không gian nàng đang hít thở hắt ra. Cây lá cúi đầu.
Quyên cảm tưởng đêm nay mọi cây lá trên trần gian đều im lặng cúi đầu chờ đợi.
Như chàng.
Cánh cửa sổ sẽ mở hay không mở Chẳng bao giờ mở nữa? không có phép phù nào níu
giữ tình ở lại , cũng chẳng có con tao nào đủ sức mang tình đi , ngoài đôi cánh
tay đuổi xô hay ràng buộc của hai người. Hai người. Một nam , một nữ. Thời gian
bỗng ngan ngát hương huyền bí. Trái đất dường hiu quạnh vô cùng. Quyên lui tới
cùng những triền sóng xao xuyến vỗ đập rộn ràng trong bốn vách thân thể. Ngọn
đèn đường không mấy sáng cũng đủ soi thấy mắt chàng rất long lanh.
Sóng xao xuyến vỡ tràn đầy. Tiếng chuông mơ hồ nào , cuồn cuộn đổ tới. Niềm vui
phất cờ chiến thắng theo bàn tay chàng đưa cao lên vẫy. Cánh cửa sổ bên phải đã
mở ra. Trái đất thôi hiu quạnh. Cây lá trần gian thôi cúi đầu. Tất cả trong
Quyên và ngoài Quyên đều thức dậy , ngước nìn. Ngước nhìn nàng tiên trong ô cửa
chan hoà ánh sáng kia. Nàng tiên đưa tay cao quá đầu , dường như trên tay nàng
, cũng có một lá cờ bay phất phới.
Cây lá trong vườn xao động nhẹ nhàng ngẩn ngơ ngó thoe Thoan , Thoan chạy qua
vườn , như bay trong mưa. Đầu trần , chân trần và lòng hoang mang muốn khóc.
Thoan bước nhanh quên lá úa ngậm ngùi dưới gót , quên mưa quuyến luyến trên vai.
Wên hết , quên hết , phải vượt , phải băng và phải tới bên chàng , cho dù ngôi
vườn này không dưng nứt thành biển lớn , khoảng sân này vụt cao thành thác đèo
cũng phải vượt băng , phải tới.
Thoan đã vượt băng và đã tới.
Bốn mắt nhìn nhau thinh lặng. Giữa khoảng cách hai người là khói hương. Chỉ cần
bước tới nửa bước sẽ gần kề bên nhau. Chỉ cần nhích tơ"i tí ti nữa đã có
thể tan lẫn vào nhau. Nhưng Thoan không bước. Quyên không nhúc nhích.
Quyên bối rối nhìn Thoan . Tóc vai áo nang đẫm ướt mưa. Quyên chầm chậm cởi áo
mưa đang mặc đưa T:
- Khoác vô , mưa ướt , đau cúm.
Thoan đón áo , đón hơi ấm của Quyên cho với in ít ngượng ngùng lúng túng.
- Bà ngoại khoẻ không T?
- Dạ khỏe.
Ngôn ngữ rủ nhau đi đâu mất hết. Quyên cảm thấy mình thật nghèo ngôn ngữ. Có lẽ
vì Quyên cảm động quá. Hai đứa đứng lẫn dưới tàn hoa giấy trước cổng nhà Thoan
. Ngọn đèn đường hắt chếch xuống đôi đầu khoảng ánh sáng dìu dịu.
- Hết giận rồi phải không?
- Còn tí ti.
Mắt Thoan long lanh sáng , hai vì sao rực rỡ nhất của mùa đông đang êm ái nhìn
Q. Quyên cười nụ nhỏ:
- Thoan về quê ngoại làm chỉ có phải để "trốn" anh không?
Thoan nghinh nghinh mặt, bộ điệu thật đáng yêu. Thoan bỉu môi:
- Ai thèm trốn. Thoan về cuốc đất trồng cho bà ngoại một luống cải hoa vàng.
- Ngoại có gửi chi cho anh không?
- Vô duyên. Ngoại biết anh mô mà gửi?
Khoảng cách khói hương khép kín. Thoan và Quyên xích sát gần nhau , đứa này có
thể nghe rõ hơi thở ấm áp của đứa kia.
- Bữa mô mùa cải ra bông, Thoan nhớ về ngoại đem lên cho anh một kí lô.
- Để chi?
- Để hầm với thịt thỏ.
Thoan đưa bàn tay đẹp che miệng cười. Môi cười ngậm hờ hững những hạt mưa xinh.
- Lần trước về ngoại Thoan cho anh hai ngọn lá, lần ni có chi không?
Thoan khẽ gật đầu:
- Có.
- Mô?
Thoan nhìn xóay vào mắt Quyên cười nhẹ nhàng, thóang cười ửng đôi má hồng thẹn:
- Anh nhắm mắt, Thoan đếm tới thứ 10 mới mở mắt ra.
Quyên gật đầu, nhắm nghiền mắt lại.
Thoan đếm:
- Một, hai, ba, bốn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét