Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Thanh thoát trải lòng cùng trăng cao

Thanh thoát trải lòng cùng trăng cao

Ánh trăng tan vào nước, trăng chiếu lên rừng hoa đẹp như sương bạc bay trong không trung. Trời mây và sông nước như hoà làm một, chỉ còn một màu trắng thanh khiết của ánh trăng, không vương chút bụi trần.
Nếu hỏi tôi, giữa Moon của George và Moonlight Sonata của Beethoven thích bản nào hơn, tôi sẽ không ngần ngại chọn Moon. Tất nhiên tôi không cho rằng Moon hay hơn, có lẽ tình yêu dành cho Moon có lẽ là một sự yêu thích thuần cảm tính thế thôi.
Tôi thích thơ Đường, nhất là những bài viết về trăng. Và yêu lắm Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư, mở đầu thế này:

Xuân giang triều thuỷ liên hải bình

Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh
Diễm diễm tuỳ ba thiên vạn lý
Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh?
Một hình ảnh đẹp tuyệt: ánh trăng sáng dâng lên cùng sóng biển đang ngang với mực nước sông, tràn đầy ăm ắp. Ánh trăng diễm lệ theo sóng trôi đến ngàn dặm, và trên khắp sông xuân có nơi nào không lấp loáng ánh trăng?
Nghe Moon, lập tức có ngay một hình dung rất rõ ràng về bài thơ ấy, dù bản nhạc nằm trong albumAutumn. Âm nhạc cũng đẹp như thơ.
Trăng còn xa lắm, mới vừa lên khỏi đường chân trời, ở tận nơi tiếp giáp giữa trời và biển. Những thanh âm tiếp nối nhau không dứt, rồi cũng tan đi thật nhẹ nhàng. Tiếng piano miên man tạo thành từng đợt sóng mang ánh trăng từ ngàn trùng trở về.
Và như trăng trên biển "tuỳ ba" – nương theo sóng, một hình ảnh thật lãng mạn và rất nữ tính, từng thanh âm ngân nga cũng tràn đầy một thứ cảm xúc dạt dào và rất tình tứ.
Trăng lên. Một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên biển, giữa vòm trời trong vắt không một gợn mây, lặng lẽ toả ánh bạc lấp lánh lan theo từng con nước. Mặt biển khi đó trở thành một bầu trời đêm sóng sánh đen thẫm với muôn vàn vì sao loé lên rồi vụt tắt theo mỗi cơn sóng vươn lên. Còn dòng sông ngập ánh trăng như một dải lụa bạc viền quanh cồn đất thơm mùi hoa dại.

Ánh trăng tan vào nước, trăng chiếu lên rừng hoa đẹp như sương bạc bay trong không trung. Trời mây và sông nước như hoà làm một, chỉ còn một màu trắng thanh khiết của ánh trăng, không vương chút bụi trần.
Nguyệt chiếu hoa lâm giai như tản

Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần
Và như thế, cả cái hồn và cái tình của trăng đã được chuyển tải trọn vẹn. Âm nhạc trôi chảy triền miên, uyển chuyển uốn lượn như dòng chảy của con sông chở ánh trăng xuôi dòng.
Dưới ánh trăng vằng vặc trải muôn lớp bụi vàng xuống cõi nhân gian, người hướng về trăng, thầm hỏi trăng trên sông xuân đã nhìn xuống con người từ bao giờ, và nơi bến sông này ai là kẻ đầu tiên đã ngẩng lên để bắt gặp một mảnh trăng sáng vằng vặc giữa trời?
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt

Giang nguyệt hà niên sơ kiến nhân?
Trăng không trả lời. Chỉ thấy ánh sáng hoà trên con sông dài chảy miết về Ðông. Ðêm nay, có bao nhiêu người cùng nhìn lên trăng, cùng mong chờ người thương? Trăng bâng khuâng. Tiếng đàn cũng bâng khuâng da diết.
Và từ trên cao, trăng cảm thương người thiếu phụ nơi gác tía cô đơn mong nhớ chồng đang chinh chiến phương xa. Chim hồng, chim nhạn mang ánh sáng bay mãi về phía cuối trời, có gởi đến chàng một chút ánh trăng đêm nay để nói thay ta lời mong nhớ?
George chậm rãi thả rơi nỗi buồn lặng lẽ xuống tâm hồn những người đang cô đơn lặng lẽ cùng ngắm một vầng trăng và lặng lẽ nhớ nhau.
Thi nhân cũng ngắm trăng trong đêm thanh vắng và nghĩ về thế sự.
"Hà sự hướng biệt thời viên?"

Sao cứ biệt ly thì trăng tròn?
Và trong một thoáng, ánh trăng trong "moon" mờ đi vì nỗi buồn. Mạch nhạc trong trẻo thanh tao bị gián đoạn, từng dải âm trầm nối tiếp nhau như những suy tư về cõi trần gian tuy tạm bợ nhưng nhiều luyến lưu này.
Tuy thế, cũng rất nhanh, trăng thanh tẩy tâm hồn con người, làm cho nó trở thành thơ, và đẹp như thơ. Ðược gột rửa trong ánh trăng xanh mênh mông, suy nghĩ của khách thơ cũng trở nên minh triết hơn, để không còn trong tâm thế chấp nhận cuộc đời nữa, mà đón nhận nó một cách thanh thản và điềm tĩnh.
Cung đàn thôi lỗi nhịp, trở về với cái thần thái khoáng đạt mênh mang lúc đầu.
Và tôi nhớ một thời ôm Thuỷ Hử mơ giấc mơ lang bạt giang hồ. Mong gặp người anh hùng như Võ Tòng, để cùng đối ẩm dưới trăng, và đằng sau tư chất anh hùng, người tri kỷ sẽ nhận ra một tâm hồn phóng khoáng đang cất lên khúc Thuỷ Ðiệu Ca Ðầu:
Nguyệt hữu âm tinh viên khuyết

Nhân hữu bi hoan li hợp
Thử sự cổ nan toàn
Ðãn nguyện nhân trường cửu
Thiên lý cộng thuyền quyên
Sự đời vui buồn ai biết trước, hợp tan là lẽ thường tình, như trăng kia khi mờ khi tỏ, lúc khuyết lúc tròn. Ta biết đời khó mà vẹn toàn được tất cả, chỉ mong sao kiếp sống này là dài lâu, để cùng nắm tay khách thuyền quyên chu du ngàn dặm.
Tiếng đàn gờn gợn như những gợn nước nhỏ lan toả khắp trên dòng sông ăm ắp phẳng lặng, mang theo ánh sáng huyền hoặc nhẹ ru đôi bờ. Những nốt nhạc luyến láy ngân nga nhè nhẹ, tạo thành một chuỗi bất tận trong ngần, cứ tiếp nối mãi không dứt. Rồi từ từ, những thanh âm nhoà dần, tan vào khoảng không lặng lẽ. Trả lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Tôi nghĩ đến một ai đó ngẩng đầu nhìn trăng, mỉm cười trải lòng ra với trăng.
Tôi nghĩ đến một tâm hồn nhạy cảm như những sợi dây đàn rung lên khe khẽ cộng hưởng với tiếng piano thanh thoát, tao nhã như bản chất của vầng trăng muôn đời vẫn thế.
Nhưng, chính khi người ấy cảm nhận được những thanh âm của sự im lặng, đó mới chính là lúc người ấy nghe được tiếng trăng.
Crimson Mai


1 nhận xét:

  Lá bồ đề – Truyện ngắn của Lại Văn Long 2 Tháng Ba, 2023 Tháng 5 – 2012, sau 22 năm thụ án chung thân về tội giết người, hắn được đặc...