Có một "Miền xanh thẳm"
trong trái tim Trần Hoài Dương
1. Nhà văn yêu cái Đẹp và cái Thiện được sinh ra từ miền Kinh
Bắc
Không hiểu vì sao nhà thơ của “Miền xanh thẳm” lại chọn
bút danh Trần Hoài Dương? Phải chăng ông luôn muốn gắn liền tên mình với sự
hoài nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn (quê quán của Trần Hoài Dương
là thành phố Hải Dương, tỉnh Hải Dương), bởi tên khai
sinh của ông là Trần Bắc Quỳ, sinh ngày 8 tháng
11 năm 1943 tại Thị Cầu, Bắc Ninh.
Trước 1975, Trần Hoài Dương đã từng làm cán bộ biên
tập của Tạp chí Cộng sản, nhưng do đam mê sáng tác văn học nên đã xin
chuyển sang công tác ở Ban Văn xuôi của báo Văn Nghệ.
Năm 1982, ông chuyển vào làm ở bộ phận miền
Nam của báo Văn nghệ.
Năm 1992, ông xin ra khỏi biên chế, làm một nhà văn tự do * .
Ông đã viết theo những điều Thiện và cái Đẹp mà ông luôn tâm niệm: “Tôi gắng
chắt lọc từ cuộc sống ngổn ngang, bề bộn những gì tinh túy nhất, trong ngần nhất
để viết cho các em. Tôi đến với văn học thiếu nhi như đến với một thứ Đạo. Viết
là để đem lại lòng yêu thương và vẻ đẹp tuyệt vời của văn chương cho trẻ nhỏ.
Tôi cũng hy vọng những trang viết của tôi không chỉ dành riêng cho trẻ em đọc
mà còn cho tất cả những ai muốn tìm lại tuổi thơ đã mất của mình, những ai muốn
có những giây phút sống yên bình trong thế giới trắng trong của cái Đẹp và cái
Thiện”.
Có thể nói, ông là một trong số những nhà văn hiếm hoi của
Việt Nam đã dành tâm huyết cả đời cho mảng văn học thiếu nhi. Ông mất
ngày 6 tháng 5 năm 2011 tại thành phố Hồ Chí Minh).
2. “Miền xanh thẳm”, một thiên hồi ký quý báu của Trần Hoài
Dương
Một bạn văn nói: Hãy đọc “Miền xanh thẳm”, đó là một tác phẩm
đáng đọc và nên viết về những giá trị tâm hồn mà thiên hồi ký đã đem lại cho
chúng ta”. Đọc một vài trang. Ô hay, sao văn nhẹ nhàng, trong trẻo, giản dị như
văn của Thạch Lam. Và đọc thêm vài trang nữa về hành trình của cậu bé nhỏ tuổi
phải sống xa nhà, mới nhận ra: đây là hồi ký tuổi thơ thật quý giá của tác giả
những năm gian khó, trong bối cảnh đất nước ta: mới giành được
hòa bình sau cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp.
Nhân vật chính trong “Miền xanh thẳm” là cậu bé Thiện
đang học cấp 2 (nguyên mẫu nhà văn Trần Hoài Dương sau
này). Hoàn cảnh của gia đình hết sức quẫn bách, Bố, Cô và bảy đứa
con của hai người luôn trong tình trạng thiếu ăn vì thất nghiệp… cậu bé
Thiện đã phải sống xa nhà, khi mới mười hai, mười ba tuổi.
Một cuộc sống tự lập để có thể tiếp tục theo học tại một ngôi trường ở thị xã Bắc
Giang. Những trang viết về cảm nhận của một cậu bé, lần đầu tiên phải khi
xa rời bố mẹ để đến một nơi xa lạ thật chân thực và đầy xúc động.
Ngay từ những trang văn đầu tiên, hồi ký đã kể lại rằng, cậu
bé Thiện nhỏ bé đã có những cảm nhận đẹp và sâu sắc về quê hương, cảnh vật
xung quanh mình khi trên tàu xa xứ. Những suy nghĩ trăn trở khi tiếp xúc với thầy,
với anh Nhu, anh Hoàng, bạn Thiện, bạn Bảo… nghèo khó chung nhà… Những niềm vui
sướng và thảnh thơi khi đến một nơi ở mới với những người rất đáng yêu. Mặc
dù ngày ngày phải vừa học, vừa làm hết sức cơ cực, nhưng bù
lại, cậu đã thực sự có những niềm vui sướng khi được sống trong một
môi trường vô cùng trong sáng, thiêng liêng và cao quý của tình bạn và tình
thầy trò thương nhau như máu thịt.
Với cách nhìn tinh tế từng góc nội tâm tuổi nhỏ, với những
trang viết đôn hậu, yêu thương, dung dị và đằm thắm, Trần Hoài Dương
đã tái hiện lại một thời gian khó nhưng lạc quan của
người người, nhà nhà, biết chung tay lo cho tương lai, biết nuôi dưỡng ước
mơ, hoài bão thành hiện thực. Dẫu rằng, con đường đi đến tới
chân trời ước mơ đầy gian truân và khổ ải. Và trên con
đường đó có cậu bé Thiện (Trần Hoài Dương) cùng các bạn một thuở cơ cực, gieo
neo... Nhóm học trò nghèo (Hoàng, Bảo, Nhu, Thiện) đã thực sự thương
yêu, đùm bọc, chăm chút lẫn nhau như anh em một nhà êm ấm.
Các em đã cùng nhau làm lụng để kiếm sống, để có tiền theo học tới
cùng. Phụ hồ, phụ bếp, vận chuyển xi măng, gạch ngói, tre nứa… đủ
mọi nghề, không từ nan.
Văn là người. Những trang truyện ngắn của Trần Hoài Dương nhẹ
nhàng, thanh tao… như tính cách của tác giả khi viết về thiếu nhi và cho thiếu
nhi. Trong hồi ký “Miền xanh thẳm”, nhiều trang văn cũng nhẹ nhàng, tao
nhã không kém, nhất là hồi ức về quê hương của tuổi thơ nhà văn. Ông viết:
“... Quê tôi ở thị xã Hải Dương. Giờ nhớ lại chỉ thấy
thấp thoáng những kỷ niệm rời rạc, không rõ nét, lúc hư, lúc thực, tất cả như ẩn
hiện qua một lớp sương mù lúc đậm lúc nhạt. Nhưng đặc biệt có một hình ảnh rõ
nhất mà tôi còn hình dung ra được là ngôi nhà của bố mẹ tôi. Đó là một ngôi biệt
thự khá lớn. Phía trước có cổng sắt, có tường xây lửng, phía trên là hàng song
sắt màu xanh lá cây, có giàn ăngtigôn bò lan quấn quýt với những chùm hoa li ti
màu hồng phấn loáng thoáng đung đưa gợi một vẻ gì rất quý phái. Sau cổng là một
khu vườn rộng... một gốc đào lâu năm to bằng bắp chân người lớn, thân xù xì mốc
mác, nổi u nổi bướu, phía trên tỏa ra nhiều nhánh cành cong queo phơ phất vài
chùm lá thưa thớt, trông có vẻ cằn cỗi khô xác đã hết nhựa sống, nhưng cứ gần đến
Tết là cây đào thay đổi hoàn toàn. Như có một phép màu diệu kỳ, cây đào như hồi
sinh trở lại sau suốt một năm mơ màng ngủ dưỡng sức. Vừa có hơi xuân, những nụ
đào mập mạp tròn căng lập tức nhú ra từ những nách lá, lớn nhanh như thổi, rồi
bung ra thành những bông hoa màu hồng phấn đầy kiêu sa làm sáng rực cả khu vườn...”
Hồi ký “Miền xanh thẳm”, ngoài những trang văn đẹp thanh
nhã ấy, có rất nhiều trang miêu tả hiện thực sống động về đời sống lam
lũ khó nhọc nhưng ấm áp tình bạn, tình người của các cậu học trò
nghèo, khiến cho người đọc có khi cười tràn nhưng cũng có khi rát buốt, xước máu trái tim. Như cảnh các bạn ấy kéo chiếc xe bò chất đầy
tranh gồi xuống con dốc từ bến sông Thương thơ mộng về nhà đã thuê mướn các
bạn ấy: “Chiếc xe vẫn đang chồm chồm lao xuống dốc. Là gồi văng ra tứ
tung. Anh Nhu vẫn cố bám càng, ghì chặt chúng xuống, cố hết sức để ghìm bớt tốc
độ ghê gớm của xe. Người anh lúc như rà ma sát đất, lúc bị nâng bổng lên không,
hai chân khua khoắng chới với. Những người bốc vác gần ấy và khách qua đường
kêu la ầm ĩ. Ai cũng nghĩ anh Nhu cầm chắc cái chết trăm phần trăm. Cả
tôi và thằng Bảo vừa chạy vừa khóc nức nở…” (trang 60).
Tấm lòng nhân ái, vị tha, biết hy sinh vì người
khác, vẫn cứ ngời ngời xanh thẳm trong từng giọt máu tim nhà
văn. Và nó đã cất lời đẹp cho đời. Nhân vật anh Nhu đã sống đẹp
trong lòng nhà văn Trần Hoài Dương có tâm hồn đẹp. Và tâm hồn đó đã trở thành hạt
giống đẹp, tỏa lan trên những trang sách, để đâm chồi nảy lộc trong tâm hồn các
bạn thiếu nhi nhiều thế hệ.
Và cứ thế, tuổi ấu thơ và thời niên thiếu của nhà
văn và các bạn cùng trang lứa trong thời kỳ đất nước gian khó đã được Trần
Hoài Dương làm nhiệm vụ neo giữ trong tấc lòng, để rồi bật ra thiên hồi ký đáng
quý này. Thiên hồi ký với những trang văn nhẹ nhàng, trong trẻo, sâu lắng
giàu cảm xúc. Những trang văn tả cảnh Hà Nội, Bắc Giang đẹp như thơ. Những
trang văn tứa máu, như khúc phim quay chậm những nhọc nhằn, khổ ải: “Trân
vai tôi, tấm ván càng lúc càng nặng, cạnh ván siết vào cổ, vào xương quai buốt
rát. Tôi vẫn cố ề ạch đi lên. Có một lúc tôi bất chợt nhìn xuống phía dưới, thấy
lạnh người vì choáng ngợp. Xa hun hút. Loáng thoáng bóng người đi lại nhỏ xíu
như một thế giới nào… chợt tấm ván trên vai tôi va vào chiếc cọc tre. Chỉ va nhẹ
thôi, nhưng tấm ván dài cứ đung đưa mỗi lúc một mạnh, giống như quả lắc đồng hồ,
chỉ cần một cú hích nhẹ, theo quán tính quả lắc cứ văng xa ra mãi. Người tôi
chao đảo, chỉ một chút xíu nữa là tôi lộn cổ lao xuống. May mắn sao, tay trái
tôi túm được một dóng tre thẳng đứng và có ai đó ôm lấy chặt tôi, nhấc tấm ván
khỏi bên vai đã tê dại của tôi…” (trang 189)
Thật vậy, đọc những trang sách trong “Miền xanh thẳm” của
Trần Hoài Dương, ta cứ nghe lòng nhẹ tênh bởi chất văn nhẹ trong quá thể. Như
Thạch Lam của “Dưới bóng Hoàng Lan”. Và ta như được thưởng thức một tách
trà sen gạn lọc tâm hồn.
(Trần Hoài Dương quả thực đã sống và viết một đời cho
cái Đẹp và cái Thiện, để cuộc đời ông và cuộc đời mọi người luôn hướng về miền
xanh thẳm.
Hãy đọc văn ông để luôn tâm niệm: biết sống xứng đáng với
phận người, dù tuổi thơ và cả cuộc đời này vẫn còn lắm khô cằn, lặng
lẽ… Đó chẳng phải là niềm hạnh phúc lớn lao của một đời văn và của chúng
ta sao?)
3. Những nhận xét quý báu của bạn văn dành cho nhà văn:
Trong buổi ra mắt cuốn sách “Trần Hoài Dương - Con người
- Tác phẩm” được Nhà xuất bản Hội Nhà văn tổ chức ngày 16-3-2016, các nhà
văn bè bạn của Trần Hoài Dương đều có những phát biểu ca ngợi nhân
cách đáng quý và tài văn chương của ông. Tựu trung là: “Văn
phong Trần Hoài Dương xót xa, thương yêu, ít dữ dội, nhưng cứ thấm thía, nhẹ
nhõm và mang một nỗi buồn rất lạ lùng”.
Nhà văn Tô Hoài, năm 1998 đã viết thư cho Trần Hoài Dương: “Không
hiểu sao, đọc truyện chọn lọc của Trần Hoài Dương, tôi cứ hình dung một thoáng
tháng giêng, tháng hai đơn sơ như thế. Không biết tôi đang là trẻ thơ, tôi
không nhớ tôi là một ông lão, tôi không biết tuổi đương đọc những sáng tác
không có tuổi. Mỗi sáng tác hay thường khiến cho người đọc đánh mất tuổi như vậy…
Tôi nhận ra đấy là những khơi gợi vun đắp nên tấm lòng nhân hậu, tin yêu”.
Nhà văn Hoàng Quốc Hải đã nói: “Ông (Trần Hoài
Dương) sống thế nào, viết như thế. Ông đem cuộc đời vào tác phẩm. Nhân
tính, thiên tính quyết định nhân cách của con người. Phải là người có bản lĩnh
lắm mới giữ được con người trong sáng. Tôi tin ông là một người trời, và ông đã
về trời.”
Nhà thơ Trần Quang Quý: “Có lẽ, văn hóa Kinh Bắc - Hà Nội
- Sài Gòn đã tạo nên con người Trần Hoài Dương. Ông là một sự pha trộn những nền
văn hóa lớn, tạo thành một tính cách Trần Hoài Dương lịch lãm và sang trọng”.
Nhà thơ Nguyễn Phan Hách: “Trần Hoài Dương lúc nào cũng
nghiêm túc và sang trọng.”
Nhà văn Lê Phương Liên đã cho rằng: “Tất cả những
sáng tác của Trần Hoài Dương đều hướng tới lối cảm thụ thẩm mỹ với vẻ đẹp trinh
nguyên của tâm hồn trẻ thơ, sự kỳ diệu trong cách nhìn thế giới vừa thật vừa ảo,
những rung cảm tinh tế trong từng cử chỉ, lời nói, ánh mắt nhìn hoa, nhìn lá…”.
Nhà văn Hoàng Cát thì thổ lộ: “Tôi đã đọc hầu hết các tác phẩm
của nhà văn Trần Hoài Dương… Lần này, tôi lại đọc được cuốn hồi ký tự truyện
của anh (do NXB Kim Đồng in năm 2000). Đối với tôi, đây là những trang tuyệt
bút của Trần Hoài Dương… không có gì hoàn toàn là “vĩ đại”, là siêu
phàm… Ngược lại, hết thảy ở đây điều bình dị đến cùng cực, bình dị như khí trời
ta thở, bình dị như nước nguồn ta uống, như con cơm tẻ ta ăn hàng ngày. Nhưng
là sự bình dị của những trang văn được thể hiện dưới ngòi bút tài năng của một
tâm hồn và nhân cách đôn hậu tiên thiên”. **
Trần Hoài Dương quả thực đã sống và viết một đời cho cái
Đẹp và cái Thiện, để cuộc đời ông và cuộc đời mọi người luôn hướng về miền
xanh thẳm. Hãy đọc văn ông để luôn tâm niệm: biết sống xứng đáng với
phận người, dù tuổi thơ và cả cuộc đời này vẫn còn lắm khô cằn, lặng
lẽ…
Đó chẳng phải là niềm hạnh phúc lớn lao của một đời văn và của
chúng ta sao?!.
* Trần Hoài Dương đã để lại hơn hai mươi tập sách:
1. Em bé và bông hồng (tập truyện ngắn, 1963)
2. Đến những nơi xa (tập truyện ngắn, 1968)
3. Cây lá đỏ (tập truyện ngắn, 1971)
4. Cuộc phiêu lưu của những con chữ (tập truyện
ngắn, 1975)
5. Con đường nhỏ (tập truyện ngắn, 1976)
6. Hoa của biển (truyện dài, 1976)
7. Người tù vượt ngục và em nhỏ trên đảo (truyện
dài, 1979)
8. Lá non (tập truyện ngắn, 1981)
9. Áng mây (tập truyện ngắn, 1981)
10. Bên ngoài mái trường (tiểu thuyết, 1983)
11. Những ngôi sao trong mưa (tập truyện ngắn, 1988)
12. Mầm đước (truyện dài, 1994)
13. Nhớ một mùa hoa thạch thảo (tập truyện ngắn, 1994)
14. Cô bé mảnh khảnh (truyện ngắn chọn lọc, 1996)
15. Nắng phương Nam (tập truyện ngắn, 1998)
16. Trần Hoài Dương - Truyện ngắn chọn lọc (1998)
17. Hoa cỏ thì thầm (1999)
18. Miền xanh thẳm (truyện dài, 2000)
19. Tuyển tập Trần Hoài Dương (2000)
20. Trần Hoài Dương - Truyện chọn lọc (2006)
21. Áo đỏ - Truyện ngắn
Ngoài ra ông còn viết nhiều kịch bản phim hoạt hình và
kịch bản múa rối cho thiếu nhi, trong đó đã có 5 kịch bản được dựng thành phim.
- Giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam với tác phẩm truyện
ngắn Cuộc phiêu lưu của những con chữ.
- Giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam năm 2001 với tác phẩm truyện
dài Miền xanh thẳm (loại B, không có giải A).
** Tài liệu tham khảo:
1/ Trang wikipedia.
2/ Hoàng Cát, Miền xanh thẳm, NXB Kim Đồng.
22/4/2021Nguyễn Thị Liên Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét