Ngay trước các phòng đều được đặt một bàn chữ nhật cùng bốn ghế
để bệnh nhận tiếp khách, ăn uống. Ông Yên ngồi vào bàn, người phục vụ đẩy xe tới,
đặt xuất ăn trước mặt. Chưa kịp ăn, chợt thấy phía cửa ra vào xuất hiện người
đàn ông châu Á, trung niên và hai đứa trẻ chừng 8 đến 12 tuổi. Khi tiên đến cửa
phòng tiếp giáp, người kia dừng lại, đặt túi xách lên bàn - nói tiếng Việt - bảo
hai đứa trẻ ngồi chờ, một mình đi vào, lát sau cùng một phụ nữ chừng trên dưới 35
tuổi trở ra. Người đàn bà ôm hai đưa trẻ, âu yếm, hỏi chuyện, đoạn hướng vào
người đàn ông (ông Yên đoán chắc đó là chồng) - hỏi:
- Hàng quán dạo này thế nào, anh?
- Vẫn bình thường - ''người chồng'' trả lời uể oải. Chợt bệnh
nhân nhìn sang phía ông Yên, mặt vui lên, giọng xởi lởi: Ô! Bác là người Việt
phải không? Bác nhập viện khi nào?
- Chào cô! Tôi vào sáng nay.
Cô ngập ngừng giây lát chỉ vào người đàn ông - Đây là Chất,
chồng em cùng các cháu. Em là Thu.
Chất đứng dậy tiến sang bắt tay ông, giọng hồ hởi: May quá!
Có bác là người Việt ở gần nên nhà em cũng đỡ buồn. Nhân tiện - anh ngập ngừng
- nhờ bác, nếu cô ấy có gì cần... bác làm ơn điện ngay cho em theo địa chỉ này.
Chất nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe - đưa tấm Card. Ông Yên nhận, thoáng vẻ ngạc
nhiên...
Cô Thu nhìn những gói, bịch hoa quả rồi bảo chồng: Em có ăn
được đâu. Lần sau đừng mang nhiều thế! Chất gật đầu, đáp chiếu lệ:
Cố ăn hoa quả để đỡ háo. Thu cúi xuống ăn xuất do người phục vụ đưa. Vừa ăn cô
vừa tiếp tục hỏi chuyện hai con... ông Yên cũng lặng lẽ ăn, suy nghĩ về người bệnh
''hàng xóm'' của mình...
Bữa chiều của cả hai bàn diễn ra khoảng hơn 40 phút. Chất thu
dọn bát đĩa rếch đặt vào nơi quy định rồi cùng hai con ra về. Thu nhìn theo cho
tới khi họ khuất sau khung cửa mới quay sang nói với ông Yên: Mời Bác sang đây.
Ông Yên tiên đến ngồi đối diện, nhìn Thu chăm chú: Trên khuôn
mặt trái xoan do bệnh tật, da dẻ xanh sao, hai gò má nhô lên trông
càng thêm hốc hác, tiều tụy.
- Bác bị bệnh gì - Thu hỏi.
- Tôi bị Tiểu đường cấp tính. Còn cô?
- Em bị Thận. Cô nhìn ông thoáng vẻ buồn nhưng rồi nhanh
chóng thay đổi - Bác ăn hoa quả đi. Nhà em mỗi lần vào thăm, mang hơi nhiều. Em
chẳng ăn được.
- Cô để mặc tôi. Thế, vào viện được lâu chưa?
- Em vào lần thứ hai, đã được hơn một tháng.
Có lẽ nằm ở đây lâu ngày không ai truyện trò bằng tiếng mẹ đẻ,
bây giờ gặp ông, Thu tâm sự cởi mở. Cuộc tiếp xúc đầu tiên đã gây cho ông sự thắc
mắc cùng những ấn tượng cảm tình. Hàng ngày ba lần - sáng, trưa, chiều - ông và
Thu gặp nhau ngoài ''Phòng khách''. Trước và sau bữa ăn, hai người
thường nói đủ mọi thứ chuyện. Có lúc thật sôi nổi... Rồi trong buổi
chiều 5 ngày sau, cô đã kể cho ông nghe quãng đời đầy sóng gió, trái ngang của
mình nơi xứ lạ quê người...
Thu cùng Chất đến Đức du học từ giữa những năm tám mươi của
thế kỷ trước. Như bao lứa đôi khác, họ yêu nhau rồi về phép nghỉ hè, làm đám cưới
bên nhà. Tốt nghiệp, cũng là lúc ''Bức tường Berlin'' sụp đổ. Theo thông lệ trước
nay, bắt buộc, học xong phải về nước nhận công tác. Rất may lúc ấy lại có chủ
trương cho du học sinh được ở lại nếu chính quyền nước sở tại cho cư trú hợp
pháp. Muốn được cấp phép cư trú phải tự nuôi sống mình và đóng các khoản bảo hiểm.
Hai vợ chồng căng ra tìm việc làm.
Từ bé đến giờ chỉ đi học. Học xong, có mảnh bằng nhưng chẳng có giá trị gì đối
với những ông chủ các xí nghiệp mới được cải tổ. Thế là phải chạy vạy tìm. Mà lại
phải là công việc được tuyển dụng hẳn
hoi, có đóng thuế và bảo hiểm xã hội. Đọc rao vặt phát chán, chỉ thấy Công ty vệ
sinh thành phô có nhu cầu nhân lực, còn chẳng cơ sở nào ký hợp đồng tuyển dụng
trong thời điểm này cả. Kiếm được việc làm thỏa mãn yêu cầu của mình là quý lắm
rồi, hai vợ chồng chẳng những không kiêng dè, xấu hổ, mà còn vui vẻ chuẩn bị
cho ngày ''ra quân''!
Công việc thật đơn giản, hàng ngày chỉ lau rửa sàn nhà, tẩy rửa
các bồn xí công cộng. Tuy nhếch nhác nhưng lại hợp với khả năng của những người
chưa quen lao đông, không cần đào tạo nghề. Bù lại, do đây là công việc người
Đức chê không làm, ông chủ cần giữ người nên ngoài ký hợp đồng ra, họ còn đối xử
với công nhân khá chu đáo. Đồng lương thu nhập tuy thấp, môi trường làm việc
''không vệ sinh'' nhưng rất lý tưởng đối với hoàn cảnh của vợ chồng
những kỹ sư ''Bằng đỏ'' - thất nghiệp, muốn tạo dựng cơ nghiệp ở nước Đức thống
nhất.
Sau hai năm chăm chỉ, tằn tiện vợ chồng Thu đã có số vốn kha
khá. Cũng vào lúc cô mang thai rồi sinh con. Bây giờ đã có cơ sở nghỉ ăn trợ cấp
thất nghiệp mà chính quyền không thể khước từ cấp phép cư trú, họ quyết định
chuyển hướng làm ăn.
Hai miền Đông, Tây hợp nhất, đang từ chỗ hàng hóa chỉ vẻn vẹn
những đồ do DDR hoặc hệ thống XHCN đông Âu sản xuất. Mẫu mã xấu, đơn
điệu, đắt. Giờ ê hề, đủ loại của các nước tràn vào. Điều quan trọng: Giá rẻ,
khiến sức tiêu thụ của dân tăng nhanh. Theo gương đàn anh, đàn chị Hợp Tác Lao
Động (Khách thợ), hai vợ chồng cũng mở quầy buôn bán ‘‘hàng xén‘‘. Bắt tay vào
làm mới vỡ ra, học được nhiều điều mà không ở sách nào dạy... kể cả cách thức
gian lận, trốn thuế…
Cái gì cũng có thời điểm, giới hạn. Chính quyền mới sau thời
gian bận bịu việc tổ chức lại xã hội, giờ tạm ổn, họ bắt đầu củng cố, đưa hệ thống
thương nghiệp vào nề nếp. Nhận ra lĩnh vực làm ăn ''cò con - chụp giật'' đã hết
thời, vợ chồng Thu chuyển sang mở quán ăn châu Á. Mở lớn thì chưa đủ vốn, chưa
biết quản lý, đành chọn loại quán ăn di động. Dưới thời D.D.R dân đông Đức không được ăn món ăn Việt Nam là bởi hệ thống XHCN không cho phép người nước
ngoài hành nghề. Bây giờ quán ăn châu Á mọc lên như nấm mà vẫn không đủ đáp ứng
nhu cầu cho dân. Ba năm ''Cày cật lực'' vợ chồng thả cửa gặt hái
thành quả...
Dân mình đa số có tật: Hễ thấy bạn bè làm ăn khấm khá ở ngành
nào là ùa nhau cùng ‘‘Sao y bản chính‘‘ chứ không chịu vắt óc tự tìm ra cho
mình đường đi riêng. Căn phố khi Thu mở quán chỉ có một cửa hàng của cô, thế mà
bây giờ thêm ba cái nữa. Thậm chí có người mở chỉ cách quán cô mấy trăm mét. Tuy
vậy họ cũng không thể cạnh tranh nổi nên đi đến hạ sách - Giảm giá!.
Đến nước này thì đành chịu thua những ''Chi Phèo''. Vợ chồng
Thu lại quyết định chuyển hướng. Chỉ mơi vừa đánh tiếng bán cơ ngơi, ngay lập tức
có đến bốn người đòi mua (trong đó có cả chủ quán nằm xeo xéo ở phía bên kia đường).
Thu bán được món tiền gấp năm lần số bỏ ra khi đầu tư xây dựng, ấy là chưa kể đã
khai thác liền trong ba năm.
Lao tiếp vào ngành gì đây?
Hai vợ chồng căng ra suy nghĩ. Sau mấy năm lăn lộn
từ quầy bán nhỏ, Thu nhận ra: Nếu cứ loay hoay với những ''mẹt'' hàng thì luôn
luôn phải đối mặt với biến động của xã hội, thời cuộc, rồi lại phải ''chuyển hướng'',
mất thời gian, không thể ''an cư - lạc nghiệp''. Một bạn học đến chơi vô tình
khoe, nơi anh ta đang sống sắp mọc lên một siêu thị khổng lồ. Hai vợ chồng đều
nhận ra một lĩnh vực làm ăn mới: Kinh doanh ăn uống trong Siêu thị!.
Ngay lập tức Thu gọi điện đến văn phòng cơ quan quản trị bất
động sản bày tỏ nguyện vọng. Người thường trực ở đầu kia ngập ngừng... hỏi lại:
Xin lỗi! Tôi đang được hân hạnh nói chuyện với ai đây?
Đã sống ở Đức nhiều năm, trong đầu Thu bật ra nhanh phương
sách rồi bình tĩnh đáp, rằng cô là Maria Thu, thương gia Việt Nam, muốn thuê một
gian trong siêu thị để mở nhà hàng ăn uống Châu Á.
- Chào bà Maria. Chúng tôi hiện còn một chỗ trống, nếu bà hứng
thú, xin mời tới để trao đổi cụ thể.
Thu xin lịch gặp rồi tường thuật lại nội dung cuộc trao đổi
cho Chất nghe, đề nghị hai vợ chồng cùng đi. Chất suy nghĩ vài phút, bảo chỉ
mình cô đến là đủ. Tuy đã biết năng lực của vợ trong ứng xử giao tiếp và nhất
là tính quyết đoán trong thương trường, Chất vẫn không quên nhắc nhở cô hết sức
cố gắng, tìm cách đặt chân được ở đây!
Lời nhắc có tính chiến lược trước lúc ''Hội kiến'' đã giúp
Thu định hướng cho một công việc làm ăn mới nhưng rất hấp dẫn. Cô thêm tự tin,
hăng hái chuẩn bị cho chuyến đi, Trước tiên là trang điểm. Cô không quá nhấn mạnh
bản thân mà có ý tạo ra hình ảnh của mình đậm đặc tính ''Dịu dàng'' của phụ nữ
Á đông. Khi chọn trang phục cô lại phân vân giữa áo dài truyền thống và y phục
theo sở thích của phụ nữ Đức quý phái. Cuối cùng quyết định chọn trang phục Đức...
Chất đứng ngắm vợ chăm chú, lát sau mới trầm trồ thốt lên - Được! được lắm!
Văn phòng giao dịch của cơ quan quản trị bất động sản nằm
trên một phố lớn gần ZOO. Người thường trực chỉ xem qua tấm Card của khách, viết
số phòng, số tầng, tên người sẽ tiếp - vào một mảnh giấy rồi nhấn chuông, một
cô gái trẻ, đẹp tiến tới dẫn Thu ra tận cầu thang máy, mở cửa, đợi Thu vào,
thang máy chuyển động rồi mới chia tay khách. Thu tìm đến địa chỉ rất nhanh.
Chưa kịp gõ cửa, đã có tiếng người vang lên từ chiếc loa bé xíu gắn ngầm trong
tường, cạnh ổ khóa: Xin mời vào!
Ngay đồng thời, cửa tự động mở: Từ trên chiếc ghế xoay bọc da
mầu trang nhã (trông như chiếc ngai) sát góc trong - một người đàn ông trung
niên, to, cao, râu quai nón - đứng dậy tiến về phía khách, dơ tay bắt. Bàn
tay của ông ta to, khiến tay Thu lọt thỏm. Tuy thế hơi ấm tử bàn tay kia truyền
sang, cô cảm thây dễ chịu.
- Tôi là Klaus Schumann, trưởng đại diện của Công ty IWG!
- Tôi là Maria Thu!
Sau giây phút xã giao, Chủ mời Khách tới bộ sa
lông đặt gần một quầy rượu và hệ thống tủ lạnh. Ông ta hỏi giọng thân tình: Chị
uống gì? Rượu mạnh hay Vang?
- Cho tôi Vang! Chủ rót ra ly chuyên dùng đựng rượu Vang...
Khi cả hai đã có trong tay ly rượu, chủ dơ lên, nói: Nào, xin mời!
Thu cảm thấy thứ Vang này mùi thơm rất đặc biệt, có lẽ được cất
dưới hầm nhiều năm. Sau hớp rượu đầu tiên, Klaus lên tiếng trước: Cửa hàng ăn uống
Việt Nam của chị có gì khác China Resstaurant?
Câu hỏi vừa như ra vẻ muốn tìm hiểu nhưng lại như ngầm nói
''Liệu món ăn có na ná như các quán ăn Tàu nhan nhãn trên khắp nước Đức
không?''. Thu hiểu rằng mình đang bị ''kiểm tra''. Nhưng đây là vấn đề hệ
trọng quyết định đến kê hoạch và sự quan tâm của hai vợ chồng... cô quyết định
‘‘phản công‘‘:
- Mỗi nước, mỗi dân tộc đều có món ăn truyền thống của mình.
Cùng nói tiếng Đức nhưng món Súp gà của Đức khác của Áo. Tuy cận kề nhau, món
ăn Việt Nam nhất định khác món của Trung Quốc, Thái Lan.
Chủ nhân hình như chăm chú quan sát người đối diện hơn là
nghe - dù giọng nói nhẹ hơn người Đức nhưng phát âm thật chuẩn. Khuôn mặt của
người phụ nữ xinh đẹp một cách dịu dàng thánh thiện. Còn vấn tóc trên đầu lại tỏ
ra đài các. Mùi thơm của nước hoa từ trên người cô tỏa ra thật quyến rũ...
Thu thừa biết ''đối tác'' đang nghĩ gì về mình. Cô tảng lờ,
tiếp: Siêu thị của anh có bao nhiêu tầng, mặt bằng mỗi tầng bao nhiêu mét
vuông? Căn phòng trống ở tầng mấy?
- Năm tầng, mỗi tầng gần năm nghìn mét vuông - chủ nhân trả lời
thụ động. Ngừng lại như ngẫm nghĩ, đoạn tiếp - ‘‘nó‘‘ ở tầng một. Chị có muốn xem
không? Vừa nói Klaus xoay ghế, hướng người về phía chiếc Tivi màn hình tinh thể
lỏng khổng lồ, loại 16/9, đường chéo tới hơn một mét - đặt đôi diện - bật điều
khiển từ xa. Toàn cảnh siêu thị nhìn từ bên ngoài rồi lần lượt ở bên trong
các tầng, từ bãi đậu xe trên nóc đến tầng nửa ngầm... sau cùng trở lại tầng một -
nơi có căn phòng trống kia. Tất cả hiện ra trên màn ảnh với màu sắc rực rỡ...
Thu cảm thấy nếu đi trên thực địa cũng không thể nào có được cái nhìn toàn cảnh,
sinh động tỉ mỷ như vậy.
- Tôi hoàn toàn bị cơ ngơi của anh chinh phục. Xin cho biết
thủ tục thuê mướn!
- Hiện đã có ba người đặt đơn. Họ đều là những ông chủ
Resstaurant của những nước có thế mạnh, nổi tiếng về ẩm thực. Klaus nheo mắt
nhìn Thu giây lát rồi mới tiếp - Nhưng chúng tôi chưa quyết định cho ai
thuê. Chị là người thứ tư.
- Liệu tôi có thể được lên ''sàn đấu'' không? Điều kiện, luật
chơi thế nào?
- Điều đó... hừm... ta sẽ bàn sau... cũng chẳng có gì đặc biệt.
Xin hỏi, chị sống ở Đức lâu chưa? Vào ngành ăn uống phục vụ được mấy năm rồi?
- Tôi học luật ở Đại học tổng hợp Berlin (ĐHTH) - thấy nhắc đến
ĐHTH mắt Klaus sáng lên - Tu nghiệp trong trường dạy nấu món ăn Việt Nam ở Hà Nội.
Tuy nói nhưng Thu vẫn quan sát thái độ của chủ nhân... nhận ra sự quan tâm
kia... cô lờ đi, tiếp - Bắt đầu lập nghiệp bằng chiếc quán ăn nhanh (Imbiss) đặt
trên xe ô tô, đến nay đã năm năm...
- Thế ư... Hợp đồng ở đây bắt buộc phải ký dài hạn - Klaus cắt
ngang - Tiền đặt cọc, tiền thuê phòng hàng tháng đắt hơn bên ngoài nhiều - mời
chị xem bảng giá...
Thu liếc nhìn... chủ yếu là mục tiền cọc - thấy khả năng mình
có thể huy động được nên trong đầu bật nhanh quyết định...
Klaus ngừng một chút rồi tiếp - Chị thử xem! Nói đến đây cặp
mắt anh ta như bật thành lời - ''có thể kham được không'' - Nếu đồng ý với
các điều kiện này, chúng ta sẽ ký hợp đồng, chị không cần phải lên ''sàn đấu''.
- Tại sao?
- Bởi vì chị là phụ nữ - lại là phụ nữ châu Á! Không ai để phụ
nữ lên sàn đấu với đàn ông!
Thu cười theo xã giao, tiếp: Về nguyên tắc tôi đồng ý!
- Nhưng... có một phụ lục nho nhỏ.
Thu giật mình nhìn Klaus. Trong đầu bật nhanh ý nghĩ: Liệu
đây có phải là điều kiện ''đầu tiên - kiểu Đức'' không?
Klaus dường như không nhận ra phản ứng của khách - nhướng mắt
nhìn Thu chăm chú. Trong cặp mắt sáng, thông minh kia ánh lên tia như cười cợt
- Phụ lục nhỏ là: Hôm khai trương tôi phải được mời món ăn đặc biệt của Việt
Nam mà các vị tự hào!
- Ôi! Tưởng gì, nhất định anh và các đồng nghiệp sẽ được tôi
mời hẳn một bàn tiệc nhỏ. Đảm bảo anh sẽ thích.
- Được! chúng ta sẽ xem. Bây giờ chị cầm bảng hợp đồng này về
nghiên cứu, nếu không có gì cần hỏi thì ký và bốn giờ chiều mai mang sang đây.
Chúng ta sẽ uống mừng thành viên mới của Trung tâm thương mại.
Thu đứng dậy bắt tay rồi từ biệt.
Cô ra về trong niềm vui khôn tả. Đây có thể là bản hợp đồng đầu
tiên trong đời cô thấy thỏa mãn nhất. Trong tâm trí Thu như vang lên giọng nói
của ai đó mà không mường tượng ra hình dáng:
- Sẽ mệt đấy bạn ạ! Mỗi ngày mở mắt ''chưa kịp súc miệng''
bạn đã phải chi 500 D. Mark đó.
- Đúng! Đắt sắt ra miếng. Dám chơi dám chịu, tôi chấp nhận -
Thu khẳng khái bật ra thành lời.
... Ngay trong một tuần khai trương, doanh số của cửa hàng đã
đạt kỷ lục: Sau khi trừ mọi chi phí, lãi có thể trả tiền thuê trong một tháng.
Hai vợ chồng phải mướn thêm năm người làm. Sau một tháng hoạt động, thu nhập hàng
ngày vẫn xấp xỉ mức như những ngày khai trương, đó là điều đặc biệt đối với những
cửa hàng ăn uống châu Á.
Một buổi sáng đầu tháng thứ tư.
Vừa phân công cho nhân viên xong, Thu nhận được điện do Klaus
mời lên văn phòng. Bước vào đã thấy có thêm hai người nữa cùng Klaus đang chờ. Ngồi
giữa là một người đàn ông tuổi trạc Klaus nhưng thân hình có vẻ thư sinh. Sau
khi bắt tay, giới thiệu, ông khách kia đi ngay vào đề: Tôi đã được Klaus cho biết,
cửa hàng của chị làm ăn khá lắm. Chúng tôi hiện đang còn một số Trung tâm
thương mại khác nằm ở các tỉnh bên phía tây, chị có hứng thú tham gia đầu tư
thêm các cơ sở của mình không?
Đúng như các cụ ta nói: Hữu xạ tự nhiên hương. Thu cảm nhận
được ảnh hưởng của kết quả mà vợ chồng mình đã tạo ra. Do đã suy nghĩ bàn bạc từ
trước, đây là cơ hội hiếm có... tuy nhiên cùng một lúc mà huy động khoản tiền
đặt cọc bạc triệu thì quả là gay dù có thể mượn được của ngân hàng. Cô nói thật
suy nghĩ của mình, chắc mẫm họ sẽ từ chối. Chẳng ngờ ông chủ tươi cười trấn an:
Chúng tôi hiểu. Nhưng đối với chị có ưu tiên riêng. Trên nguyên tắc mỗi cơ sở
kinh doanh đó chị phải ký giao kèo và chấp nhận các quy định đã được công ty đặt
ra. Còn tiền đặt cọc, với chị - có thể chỉ đóng trước 1/3, con lại
ký nợ, trả dần.
- Thưa ông, tôi muốn biết nơi có thể đặt cửa hàng ở đâu?
- Ba trung tâm ở ba thành phố nằm ở khu công nghiệp Rhein. Nếu
chị muốn, chúng tôi bô trí để đi xem, sau đó trở về làm thủ tục.
''Con tàu đã đặt trên đường ray, không muốn đi cũng bị gió đẩy''. Trước sự mời chào chân thành có phần ưu ái của người lãnh đạo công ty kinh
doanh bất động sản khổng lồ này, Thu chỉ còn biết gật đầu đồng ý rồi ''hạ quyết
tâm''. Tuy vậy vẫn phân vân không thể hiểu sức hấp dẫn của cô đối với các ông
chủ tư bản lọc lõi này là ở đâu? Chắc chắn không phải ở phong cách hay sự làm
duyên! Có thể do kiến thức và sự hiểu biết văn hóa xã hội Đức, hay ở uy tín của
các món ăn khiến khách hàng thích thú đến ăn đông, góp phần làm Trung tâm
buôn bán của họ thêm nhộn nhịp? Hay là do tất cả cộng lại?
Sau một đêm cân nhắc, suy tính, bàn bạc... vợ chồng Thu vạch
các phương án rồi phân công nhau đi tổ chức thực hiện. Thu đi xem cơ
ngơi mới, ký kết các hợp đòng thuê mướn với các chủ siêu thị. Chất đi mời chào
các bạn mình tham gia góp vốn hoặc sang nhượng chủ quyền phần quản lý kinh
doanh ở từng cửa hàng trong từng siêu thị. Cả hai thống nhất một nguyên tắc: Nhất
thiết tất cả mọi cơ sở đều phải lấy lô gô cửa hàng như đã trình tòa cho quán đã
mở đầu tiên: Con gà Trống đang cất cao cổ - Gáy!
Chỉ trong vòng tám năm, từ người bán đồ ăn trên quán di động, vợ
chồng Thu đã lần lượt vươn tới làm chủ gần hai chục cửa hàng nằm trong các siêu
thị khổng lồ trên khắp nước Đức. Điều quan trọng: Hễ nơi nào chuẩn bị xây dựng
siêu thị, các ông bà chủ đều gửi thông báo mời Thu tham gia. Đây mới là phần
thưởng cao nhất: Uy tín của lô gô Con Gà!...
Bệnh nhân ngừng lời, nhìn bầu trời trong vắt. Cuối hè, hơn 20
giờ mà không gian vẫn sáng. Lúc mặt trời sắp lặn, những tia nắng vàng rực phủ
hàng cây trồng quanh hàng rào bệnh viện khiến người nhìn cảm thấy cành lá chúng
như được nhuốm màu. Rồi theo thời gian mặt trời đi xuống, màu sắc lá cây chuyển
dần từ vàng rực sang nhạt dần rồi xanh và khi bị những tòa nhà cao tầng chặn
ánh mặt trời lại - hàng cây xanh thẫm. Tới khi ánh sáng tắt hẳn, nền
trời dần tôi: Màn đêm ập đến!
Thu như đang chìm đắm trong quá khứ xa xăm. Hành
lang đã bật đèn, bất giác cô ngẩng lên nhìn người đối diện, giây lát sau khẽ cất
tiếng, giọng trầm, đục:
... Mọi việc đang tiến triển tốt thì em đổ bệnh, ngất ngay tại
bàn làm việc. Chất đưa đến bệnh viện cấp cứu... Bác sĩ theo dõi là một phụ nữ
có tuổi. Khi tỉnh hẳn, em thẳng thắn đề nghị bà cho biết tình trạng bệnh tật.
Bà Jena sau ít giây suy nghĩ rồi nhìn thẳng vào mặt em: Bạn thân mến! Tôi hiểu
lòng chị lúc này. Cũng là phận đàn bà, tôi cũng có chồng và hai con nên rất thông
cảm với chị. Nhưng đây là sự thật. Chúng ta cần đối diện với sự thật - tôi muốn
nói rằng bệnh của chị đã rất nặng. Đó là hậu quả của việc không chăm sóc sức
khỏe, không chịu chữa trị kịp thời khi bệnh chớm phát, và bây giờ...
- Bây giờ thì sao? Xin bà hãy nói thẳng, đừng ngại.
- Tôi rất khâm phục sự kiên cường của chị! Nêu vậy không giấu nữa: Chị không còn sống được bao lâu. Trừ phi... trừ phi...
- Tri phi thế nào?
- Trừ phi có một người hiến bộ phận này để thay thế! Nhưng đó
là điều quá lý tưởng. Hiện nay ở Đức rất nhiều người sắp hàng chờ. Điều quan trọng
nhất: Không phải chỉ là thứ tự sắp hàng mà là các thông số Kỹ thuật - Sinh học
của người hiến, liệu có trùng với người được thay, không?
- Nếu thân nhân của tôi tự nguyện hiến cho tôi?
- Đây là phương án tốt nhất cho người bệnh. Nhưng tôi đã nói
- Vấn đề phụ thuộc vào các thông số kỹ thuật - sinh học. Tất nhiên - bà Jenna ngập
ngừng... ngập ngừng, lát sau mới tiếp - Cứ thử... đi khám và gửi cho chúng tôi
kết quả khám nghiệm!
Thu nghe xong không còn muốn tiếp tục truyện trò với bà Jenna
nữa, cô cám ơn rồi hạ giọng đề nghị: Xin bà và các đồng sự giữ kín bệnh án,
trong mọi trường hợp chưa nên nói thật với chồng tôi, cho một bản sao để tôi tự
nói với chồng, con lúc cần thiết.
Bà Bác sĩ gật đầu đồng ý.
Hai người chia tay nhau, Thu tiếp tục chìm đắm trong suy tư:
''Sinh Lão, Bệnh, Tử'' sao có thể cưỡng lại được quy luật tự nhiên. Cần phải chọn
cho mình một phương sách hợp lý nhất trước khi ra đi. Bắt đầu từ hai đứa trẻ
sau đó mới là cơ ngơi mà cô đã cùng Chất tạo dựng. Các con hãy còn quá bé. Nếu
cô nằm xuống nhất định Chất sẽ phải đi lấy người khác. Thu không tin thời nay vẫn
còn cảnh mẹ ghẻ con chồng. Nhưng ai biết đâu được tương lai. Khi cô không còn
trên cõi đời thì mọi chuyện đều có thể sảy ra đới với các con. Vậy thì sẽ giải
quyết vần đề này ra sao? Trừ phi... trừ phi... Cô cảm thấy nghẹt thở khi trong
đầu lóe ra ý nghĩ...
''Nhưng nếu làm được việc này thì vân đề của các con sẽ tạm ổn''.
Như được tiếp thêm ý chí, Thu rút chiếc máy Télé Funk, đi về cuối hành lang, mở
cửa, ra phòng tiền sảnh của bệnh viên (trong khu nhà bệnh người ta cấm không được
dùng máy phát sóng cầm tay) - vào mã số rồi gọi thẳng về Việt Nam. Rất may Xuân
- em gái - vừa đi làm về. Thu thông báo ‘’vừa phải’’ cho em về mình… hỏi em về
công việc đang làm, chuyện yêu đương, mặc dù biết man mán em gái chưa có người
yêu...
Xuân tỏ vẻ hốt hoảng, xúc động, cô mếu máo như sắp òa khóc.
Lát sau dần trấn tĩnh, hỏi chị đang ở đâu, tình trạng sức khỏe thực
ra sao? Thu cho em biết sơ bộ về bệnh tật của mình, nhấn mạnh rằng trong khoảng
một vài tháng cô vẫn có thể tồn tại sau đó thì chưa biết, dặn em không được cho
anh rể biết điều mà cô vừa thông báo. Xuân thắc mắc, Thu không giải thích, quyết
định bày tỏ lòng mình: Bây giờ em chú ý nghe chị nói rồi suy nghĩ và cho chị biết
ý kiến. Hiện nay chị đang chờ cuộc đại phẫu thuật... Chỉ có vậy mới kéo dài cuộc
sống. Mà khả năng này rất mong manh. Đề phòng chị có mệnh hệ nào thì còn
chủ động khắc phục hậu quả. Điều chị lo lắng nhất là hai cháu. Chị mà ''đi'' nhất
định anh ấy sẽ phải lấy người khác. Mà điều này... như vậy các cháu sẽ khổ. Chị
đã suy nghĩ rất nhiều, rút ra: Chỉ em mới có thể cho các cháu tình cảm giống
như chị. Xin em, nếu chưa yêu ai, hãy thay chị, làm vợ, làm mẹ các cháu...
- Chị nói sao? Em thay chị à - Xuân hoảng hốt ngắt lời
Thu.
- Đúng vậy! Chỉ có em, chị mới đủ tin cậy yên lòng trao trách
nhiệm này trước khi nhắm mắt. Bởi vì em là Dì các cháu, là mẹ hai. Chúng là máu
mủ ruột rà của chị em mình...
- Nhưng anh Chất phải đồng ý chứ? Lại còn những chuyện khác!
Thu hiểu ''Những chuyện khác'' em gái đang lo ngại. Đó là
chuyện ''gia đạo'', là tình cảm của em với người anh rể mà từ trước đến giờ chỉ
thuần túy, đơn giản là anh rể em vợ. Lại còn cơ sở pháp lý của cuộc hôn nhân mới
và thái độ của hai bên bố mẹ nữa. Chặng đường thuyết phục tuy còn dài nhưng cô
vẫn tin ở khả năng dàn xếp của mình. Cô thở phào ''chỉ sợ nó không nghe lời đề
nghị của mình thôi!''.
Tuy vậy, lo lắng của Thu đã giảm đi. Sau lúc lâu cả hai chị
em im lặng, cô dấn tới - Chỉ cần em đồng ý, mọi chuyện để chị lo. Em hãy thương
hai con thơ dại mà chị sắp không thể chăm lo cho chúng đến ngày lớn khôn. Chị
biết rằng đề xuất chuyện này với em thật quá đột ngột. Đây là cả cuộc đời, là
tương lai của em. Cuộc tình mà em miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc. Bởi vậy nếu em
không thật thoải mái thì chị đành tìm giải pháp khác. Có điều này chị cần nói:
Tình yêu như rượu nồng. Rượu sẽ dịu, đi đến ngọt ngào chính là được ủ theo thời
gian...
Xuân nghe nhưng vẫn im lặng.
Thấy đã nói tạm đủ, Thu chuyển hướng - Em suy nghĩ rồi cho chị
biết ý kiến. Nếu chưa quyết định chưa nên cho bố mẹ biết tinh trạng thực của chị.
Hàng ngày vào giờ này chị sẽ chủ động gọi điện về, em túc trực để nghe. Chị nhắc
lại: Nhất thiết không để cho hai bên bố mẹ, anh Chất biết rõ chuyện này!
Xuân không lên tiếng,
Thu chủ động cúp máy.
Sau cú điện thoại Thu thấy mệt rã rời. Trong lòng ngổn ngang
trăm mối. Cô chưa thể yên lòng nhưng vẫn tin rằng em gái sẽ chấp nhận lời đề
nghị của mình. Cô còn phải thuyết phục Chất, có thể còn khó hơn em gái mình.
Nhưng cũng có thể sẽ dễ dàng hơn. Chất sẽ phản ứng ở khía cạnh luân lý gia
đình. Thu tin rằng nếu khơi gợi, xoáy sâu khía cạnh "thương con" anh
sẽ đồng ý. Chất thường ngày vẫn quý Xuân bởi cái tính chín chắn, thông minh, trẻ
trung và nhất là lại xinh đẹp. Vả lại trong hoàn cảnh trớ trêu này, tình yêu vợ,
thương con, chắc sẽ giúp anh vượt qua ngưỡng cửa luân thường đạo ly của gia đạo.
Thu thở dài bật ra thành lời: Mọi chuyện vẫn còn đang ở phía
trước!
Theo đúng hẹn, hôm sau Thu lại gọi điện về. Xuân đã chờ sẵn ở
đầu bên kia. Xuân nói ngay: Em đã suy nghĩ cả đêm qua và hôm nay đã thay chị
nói với bố mẹ... Cả nhà ủng hộ chị. Riêng em, vì thương chị, thương các con, em
sẽ làm mọi điều mà chị muốn, để nguyện vọng của chị trước lúc ‘‘nếu thực phải
ra đi‘‘ - trở thành hiện thực. Em thấy trách nhiệm của mình trước chị, gia đình
chị và hai con. Em sẽ theo thời gian để giành lấy hạnh phúc thực sự từ mối tình
mà chị đặt vào tay em rồi công phu vun đắp!
- Ôi em! Chị cám ơn em. Từ bé đến giờ chưa khi nào chị vui bằng
lúc này, khi mà trao chồng chị và hai con cho em. Thu bật khóc. Đầu kia Xuân òa khóc theo. Ở hai nơi xa nhau gần hai vạn dặm, hai người đàn bà đã hy
sinh cho nhau trong niềm thương yêu vô bờ.
Cuộc ''thuyết phục'' chồng diễn ra suông sẻ chứ không như Thu
nghĩ. Thực ra Chất đã biết tình trạng bệnh tật của vợ. Chất chỉ còn biết nghe lời
Thu như lời trối trăn của người sắp từ giã cõi đời. Ngay đến lời nói anh cũng
cố gắng tạo ra vẻ nhẹ nhàng, tự nhiên. Vốn tinh tế, nhạy cảm, Thu đâm cảnh giác dè dặt: - Anh có thật thương yêu Xuân không, hay chỉ để làm vừa lòng em?
Chất nhìn thẳng vào mắt vợ trả lời thành thật - Sao em lại
nghi ngờ anh? Chả lẽ em muốn anh bộc lộ vui mừng ra ngoài vì vợ mình trao đứa
em gái cưng cho mình ư?
Nghe chồng nói, mắt Thu rực sáng. Cô nhận ra Chất nói thực
lòng. Hai người tiếp tục bàn để thực hiện ''hồi thứ hai của vở kịch cuộc đời''.
Chất làm các giấy tờ cần thiết để ly hôn vợ vắng mặt, chuẩn bị
các giấy tờ để sau khi kết hôn với Xuân, bảo lãnh vợ sang - Đó là yêu cầu quan
trọng nhất mà Thu quan tâm. Thông thường từ khi có đề nghị đến khi Đại sứ quán
Đức ở Việt Nam cấp Visa vào Đức để đoàn tụ gia đình thường rất lâu, ấy là chưa
kể họ nghi ngờ ''Kết hôn giả'' nên gây khó dễ. Nhưng thật may: sau khi đọc hồ
sơ của anh, sở ngoại kiều cùng lãnh sự sứ quán Đức hẹn một tuần sau đến lấy Visa.
Đây có thể là trường hợp ngoại lệ, đặc biệt nên Xuân lên đường sang Đức theo diện
đoàn tụ sau khi cuộc ly hôn vợ vắng mặt của Chất diễn ra chỉ mấy tuần...
Và đến giờ khi ngồi kể cho ông Yên nghe chuyện này, thời gian
đã được gần hai tháng.
- Cuộc sống của họ bây giờ ra sao - ông Yên hỏi?
- Mấy lần Xuân vào thăm, xem ý nó kín đáo không bộc lộ tình cảm
bằng lời nói, nét mặt. Nhưng chắc rằng Xuân thỏa mãn với cuộc tình bất ngờ. Các
cháu cũng vui vẻ chấp nhận mẹ kế. Thực ra mối quan hệ này vẩn trên cơ sở cũ vì
mỗi năm em cho chúng về thăm ông bà nội ngoại, cô dì.
Họ đã quen nhau, bọn trẻ không hiểu hết tâm tư của người lớn...
lại được chăm sóc chu đáo như khi em chưa vào viện nên chẳng có phản ứng gì...
Mà này - Thu đột ngột chuyển hướng câu chuyện - em chỉ kể chuyện
của em, còn Bác thì em chưa biết gì - Thu ngẩng lên, vui vẻ trở lại,
hỏi ông Yên.
- Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Chuyện của tôi cũng không
kém chuyện của cô nhiều lắm. Tuy vậy để lúc khác tôi kể. Bây giờ chỉ tóm tắt để
cô hiểu về người hàng xóm: Tôi hiện sống độc thân. Hai con đã trưởng thành đi
xa, ở riêng. Tôi cũng bị bệnh năm năm. Nhưng chỉ cần tiêm thuốc và ăn kiêng là ổn
chứ không như cô. Anh em mình có duyên gặp nhau tại đây... biết hoàn cảnh của
cô... nếu cô cần điều gì tôi sẽ giúp. Đừng e ngại.
- Rất cám ơn Bác. Có lẽ... có lẽ... điều em cần nhất là hàng
ngày bác ngồi đây cùng em, kể cho em nghe mọi chuyện bên ngoài... Thú thật em rất
nhớ quá khứ và lo sợ tương lai.
Ông Yên nhìn cô vẻ xúc động. Người đàn bà đang lăn xả vào cuộc
sống với hào quang chói sáng trong hoạt động kinh doanh, giờ ngồi đây đếm từng
ngày sự tồn tại của mình. Cảm thông với cô song chỉ còn biết cất lời an ủi
khách sáo hy vọng xoa dịu được nỗi đau của con người đang đi tới mép bờ vực thẳm.
Hàng ngày cứ sau ba bữa ăn sáng, trưa, chiều - ông thường ngồi
nán lại truyện trò lan man với Thu, gợi cho cô nghĩ về quê hương... thuở ấu
thơ... rồi sau tìm một câu chuyện nào đó gắn vào để đưa đẩy mà phần nhiều phải
bịa ra. Cũng may những chuyện bịa đều có cốt ngoài đời khiến người nghe tin. Những
lúc nghe một chuyện hài hước, kệch cỡm... Thu thường vui hẳn lên, thậm chí cười
sảng khoái - điều mà đã lâu lắm không có ở cô. Thấy không khi chan hòa, ông Yên
hỏi: - Em có thích đọc sách, xem phim không?
- Em thích lắm. Hồi nhỏ, học phổ thông rồi vào Đại học, sách
là người bạn thân thiết của em. Từ khi có phim Hồng Kông em thích đến độ say
mê, ngày cuối tuần xem thâu đêm suốt sáng… Nhưng khi bắt tay vào quản lý kinh
doanh, thực sự em không còn thời gian rỗi. Ngay đến mang bệnh mà cũng chẳng
nghĩ đến chữa trị nữa là…
- Được! anh sẽ cùng em kể cho nhau nghe những cuốn sách chúng
ta đã đọc. Em đồng ý chứ?
- Tất nhiên rồi.
Hai người vui cười. Lúc đó dường như Thu quên hẳn hoàn cảnh của
mình. Cô chỉ còn thấy hiện tại tươi đẹp, sau những ngày hai người trao đổi, mạn
đàm về câu chuyện… về nhân vật do tác giả sáng tạo… khi họ không đồng ý tác giả cho nhân vật có tính cách như thế... dẫn đến to tiếng, gay gắt... Hai người
khăng khăng bảo vệ quan điểm, cuối cùng chỉ khi ông Yên phải ’’chịu
thua’’, không khí tranh luận mới trở lại bình thường…
Một buổi trưa, ông Yên đang đọc Đông Chu Liệt Quốc - Thu gọi,
mời ra ''Phòng khách''. Ông thấy có cô gái xinh đẹp ngồi cạnh bàn - đang lôi từ
trong túi ra những gói giấy bạc. Thu chỉ cô gái giới thiệu: Đây là Xuân,
em gái em!
Cô gái ngừng tay ngẩng lên chào.
Xuân đẹp hơn ông tưởng tượng. Cô thanh minh chuyện ít vào
thăm chị vì bận việc nhà, chăm sóc các cháu, học tiếng Đức và giúp anh Chất quản
lý kinh doanh. Cô ngần ngừ, dè dặt - Em được anh Chất nói lại, có
bác là đồng hương cùng nằm viện với chị em! Chúng em vô cùng ơn trên... (làm
như ông là cứu tính do Chúa sai tới giúp gia đình cô vậy). Cô cố tình không đả
động đến chuyện ''vợ chồng''... Ông Yên ngầm hiểu, hỏi dăm câu khách sáo rồi
''cáo lỗi'' về phòng. Khoảng nửa tiếng sau Thu lại gọi ông ra (khi đã Xuân về)
- vồn vã hỏi: Thế nào, cảm tưởng của bác về Xuân ra sao?
- Cô ấy, tươi trẻ, thông minh... tóm lại: Đẹp người đẹp nết!
Thu tươi tắn rạng rỡ hẳn lên, tuồng như nghe người ta khen
''con gái mình'' không bằng. Chỉ ít phút sau trạng thái ưu tư lại trở về, ông
Yên không muốn niềm vui của cô tắt nhanh nên phải kéo dài cuộc tiếp xúc bằng một
câu chuyện ''bịa'' - khác...
Những ngày sau và nối tiếp những ngày sau nữa... ông sắp
không thể bịa thêm được, đành lôi từ trong ký ức những tác phẩm mà ngay từ tuổi
cắp sách đến trường phổ thông đã đọc, rồi lớn lên, trưởng thành say mê đọc các
cuốn khác... Cứ sau mỗi ngày ông lại lần lượt lôi ra một chuyện, dàn cảnh, vào
đề cho hợp lý để không đến nỗi rời rạc, lộ liễu - kể cho Thu nghe. Ông cảm thấy
vui mỗi khi cô cười sảng khoái. Nhưng khi cô trầm tư suy nghĩ về đạo
lý về thế thái nhân tình trước thân phận các nhân vật - ông lại chột dạ...
Một hôm, khi thấy Thu có vẻ buồn bã hơn mọi ngày. Ông cho rằng
cô đang suy nghĩ về căn bệnh của mình... Trong đầu vụt lóe ra ý nghĩ, ông hỏi:
Cô đã đọc Nếu còn có ngày mai - chưa? Thu ngẩng nhìn ông đầy vẻ ngạc nhiên
nhưng chưa lên tiếng. Ông tiếp ngay - cuốn tiểu thuyết nói về sự kiên cường của
người con gái trước thử thách nghiệt ngã của số mệnh, nhưng không cam chịu... rồi
vươn lên để chiến thắng!
Mắt Thu sáng lên...
Bằng thái độ trân trọng, nhiệt tình, ông kể cho cô nghe nội
dung cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Mỹ - Cuốn sách ông thích nhất và hầu
như thuộc lòng nội dung từng chương hồi...
Mấy ngày liền Thu như sống cùng tác phẩm. Cô mường tượng ra
hình dáng cô gái - nhân vật chính, cảm thấy mình có nhiều nét giống cô ta...
Câu chuyện đã kết thúc mà Thu vẫn cứ như đang sống cùng nhân vật. Thu trầm trồ:
Tuyệt vời! Văn học Mỹ luôn song hành cùng thời đại. Không một nền văn học của
nước nào có được hơi thở của cuộc sống dữ dội, gay gắt, của thời hiện đại như
văn học Mỹ!
Ông Yên sáng mắt, mỉm cười, gật đầu đồng tình - trước nhận
xét của Thu!
Buổi sáng vào đầu tuần thứ ba (kể từ lúc ông vào viện), không
thấy Thu ăn sáng. Đang gợn lên thắc mắc thì một y tá đến yêu cầu ông lên gặp chủ
nhiệm khoa. Linh tinh có chuyện, bỏ dở xuất ăn vội vàng đi ngay. Ông Bác sĩ lịch
sự giải thích: Bệnh nhân Maria Thu sẽ được làm cuộc đại phẫu thuật. Bà ấy muốn
gặp ông.
Bác sĩ dẫn tới phòng chuẩn bị.
Thu đang nôn nóng chờ. Thấy ông vào, cô vui hẳn lên, giọng tình cảm - Anh ơi! Rất may cho em: Có một vận động viên người Pháp bị tai
nạn ô tô chết đột tử. May hơn nữa người kia đã viết di chúc từ trước, hiến toàn
bộ cơ thể mình cho nhân loại. Trong số hàng chục nghìn người xếp hàng, chỉ em
là được chọn. Cám ơn chúa đã cho em ân huệ này.
Lần đầu tiên từ khi gặp, quen nhau đến giờ, cô thay đổi cách
xưng hô.
Ông Yên xúc động vui đến độ không nói lên lời, trong khi Thu
vẫn ở trạng thái phấn chấn, tiếp - Em cần có chữ ký của thân nhân. nhưng không
muốn phiền Chất, Xuân lại đang túi bụi với công việc, đành nhờ anh. Em đã nói với
ông trưởng khoa rằng anh là anh họ và viết giấy ủy nhiệm rồi. Anh có thể giúp
em được không?
- Được chứ! Sao lại không! Anh hân hạnh được giúp em - ông
cũng nối theo cách xưng hô của Thu.
- Cám ơn anh. Còn một đề nghị thứ hai - Đây là điều không muốn,
nhưng ngộ nhỡ em có mệnh hệ nào, nhờ anh nói với Xuân rằng: Hãy tin tưởng ở
mình. Hãy kiên cường vượt qua mọi thử thách và thực hiện mục đích... Chúc Chất
thành đạt. Thơm hai cháu hộ em! Dứt lời Thu quay sang bảo nữ bác sĩ - chúng ta
bắt đầu.
Ông Yên tiến đến nắm tay Thu, bốn mắt nhìn nhau...
Thu ngạc nhiên... ông Yên cúi xuống đặt
lên trán cô cái hôn. Mặt Thu biến đổi... đột ngột hơi rướn người vươn hai tay
quàng lấy cổ ông ghì... ghì rồi cũng đột ngột buông tay. Chiếc xe chuyển bánh
đi về phía cuối hành lang. Ông Yên tần ngần đứng nhìn khi cánh cửa căn phòng mở
rồi nhanh chóng đóng lại - như miệng của con quái vật nuốt chửng một thân phận.
Ông tự hỏi: ở đằng sau cánh cửa ấy, người đàn bà trẻ đang phải chịu đựng tiếp
những thử thách gì?...
Ca phẫu thuật kết quả mỹ mãn.
Bệnh nhân được rời khỏi phòng giải phẫu chuyển đến khu vực
tĩnh dưỡng có chế độ săn sóc, phục vụ cao. Bác sĩ đồng ý, ông gọi điện cho Chất,
Xuân cùng hai con đến thăm Thu...
Hàng ngày ba bận ông đến với Thu. Tuy chưa nói được bình thường
vì vết mổ chưa liền, nhưng hễ ông xuất hiện, mặt Thu lại biểu lộ vui mừng khôn
tả. Hai người vẫn dành cho nhau tình cảm mà cứ ngày một thắm thiết hơn. Với
ông, đó là thứ tình cảm đã lâu lắm không cảm nhân được...
Bốn tuần chữa trị, bệnh tình của ông đã giảm, bác sĩ cho về nhà
tiếp tục tiêm thuốc theo chỉ dẫn. Ông báo tin, Thu tỏ ra lo lắng, u buồn. Thấy
vậy ông an ủi: Em yên tâm đi. Hàng ngày anh sẽ đến thăm như khi chúng mình là
‘‘hàng xóm‘‘. Ngừng lại một chút, ông tiếp - giá họ cho anh nằm thêm mấy tuần nữa
thì tốt biết mấy!
- Anh chỉ nói dại. Ai lại muốn nằm thêm trong bệnh viện. Em
buồn là tự nhiên chứ không mong anh ‘‘làm hàng xóm‘‘. Tuy vậy cô cũng hiểu câu
nói kia ông chỉ nhằm diễn đạt tấm lòng của ông dành cho mình - cô thấy vui hơn.
Cứ mỗi lần đến thăm, lúc ra về ông Yên lại nắm tay Thu từ biệt
trong cảm giác bịn rịn. Còn Thu thì không muốn buông tay. Tình cảm bột phát
nhưng trong sáng, tha thiết như của người cha đối với đứa con gái... của cặp
người tình đang sung sức trai trẻ, của người vợ yêu chồng, có chồng đứng bên cạnh
lúc vượt can, khi lâm nạn... Tình cảm đó lớn dần, đến độ khi xa nhau trong ngày
mà vẫn nhớ nhung... lúc gặp nhau thì vui mừng... khi chia tay không muốn...
Ba tuần sau khi giải phẫu Thu được xuất viện.
Trước hôm ra viện một ngày, Thu gọi điện cho ông lên gấp,
‘‘phải lên ngay‘‘ - sau giờ ăn sáng ''để em có việc nhờ'' - mà lẽ ra theo lịch
là 6 giờ chiều. Ông Yên linh cảm thấy có chuyện gì đó quan trọng đối với ông và
Thu. Song là chuyện gì thì không thể hình dung ra cụ thể. Đến nơi thấy Thu đang
ngồi với vẻ nóng lòng. Khi ông vào cô nắm vội tay kéo ngồi xuống. Không để cho
cô kịp lên tiếng, ông Yên đã hỏi: Có gì quan trọng mà em cần anh thế?
- Anh có thể giúp, tìm cho em một căn hộ hai buồng ngay trong
ngày hôm nay được không?
- Hơi khó. Sao lại gấp thế? Để làm gì?
- Ý tưởng này vừa xuất hiện mấy tiếng trước đây. Không thể chần
chừ... Đành vậy thôi.
- Nhưng tại sao mới được chứ?
- Em không muốn về nhà mặc dù Chất, Xuân nài nỉ. Em không thể
khuấy động tổ ấm của họ!
- Anh hiểu! Nhưng còn các con thì sao?
- Tạm thời chúng phải ở với vợ chồng Xuân. Vả lại Chất vẫn
thuê người trông các cháu. Sau ít lâu, khỏe hẳn em sẽ đón chúng về sống cùng.
- Hãy suy nghĩ cho kỹ. Làm vậy liệu có nên không? Có
đáng không? Dù sao thì cả hai vẫn là người thân yêu nhất của em.
- Chính vì yêu thương họ, em mới đi đến quyết định này. Em muốn
cho họ có trọn vẹn hạnh phúc. Chỉ có cách này mới chặt đứt sợi dây vô hình
ràng buộc tình cảm của họ đối với em. Cuộc đời đầy biến động, nay thế nhưng mai
có thể khác... Nhất là đàn bà chúng em trong máu vốn có sẵn ''Gien... Ghen''. Tốt
nhất là tránh trước. Vả lại... vả lại... tình cảm của em đối với Chất thực sự
đã không còn như trước, về liệu có ích gì?
- Với em có thể không sao, nhưng còn họ - nhất là Xuân. Họ sẽ
không đồng ý. Lại còn bố mẹ hai bên... Làm vậy mọi người sẽ hiểu lầm
Xuân...
- Đành chịu! Sau này Xuân sẽ cám ơn em và mọi người sẽ hiểu.
Làm việc lớn mà không kiên nghị, dứt khoát thì sao làm được. Với em lúc này: Hạnh
phúc của Xuân là tất cả! Em đã nợ em gái mình đến độ không gì có thể trả đủ!
Sau câu nói, Thu chăm chắm nhìn vào mắt ông.
Tia mắt dường như rực sáng, long lanh. Ông Yên cảm nhận được
cái nhìn, chậm chạp nắm lấy tay Thu, khẽ khàng, giọng lạc hẳn đi: Anh thực sự cảm
phục em. Được! Anh ủng hộ. Nhưng - ông dừng lại, ngập ngừng - hiện nay em mới
ra viện, sức khõe chưa hồi phục, cần có người săn sóc...
Mặt khác, tìm được căn hộ theo ý muốn trong một ngày không dễ.
Hay là... thế này - ông ngập ngừng như cố lựa chọn... sau rốt khó khăn lắm mới
thốt lên - Nhà anh còn hai buồng trống, các cháu chuyển đi, anh vẫn chưa cho ai
thuê, em đến ở tạm, khi sức khỏe hồi phục hãy tìm nhà mới cho đỡ cập rập.
- Thật ư? Anh chịu cho em ở nhờ ư? Thế thì tốt quá! Thu
vui hẳn lên vồ lấy tay ông Yên lắc lắc. Từ khi gặp nhau - nhất là
sau cuộc giải phẫu - đây là lần đầu tiên cô bộc lộ tình cảm quá nồng nhiệt...
Ông Yên không nói nên lời. Một cảm giác đặc biệt như thấy kiến
cắn nhoi nhói đang tỏa lan trong người... rồi ào vào trái tim.
Giọng Thu vẫn nhẹ như người nói mê: Còn một điều nữa,
anh cố gắng giúp em.
- Nói đi! Điều gì?
- Khi đưa em ra xe về nhà, trước mặt Chất và Xuân anh phải
''đóng kịch''... phải thật tình cảm... Làm giống như ''chồng đón vợ''
ra viện - càng tốt!
Cả hai bật cười. Ông Yên lại nắm tay Thu gật gật đầu...
Ngày hôm sau sự việc diễn ra đúng như hai người dự liệu: Chất
ngơ ngác như không tin vào mắt vào tai mình... Còn Xuân tự hỏi - Không hiểu đó
là màn kịch chị mình đang diễn để từ chối trở về căn biệt thự đầy tiện nghi sống
cùng với vợ chồng cô... Hay - đây chính là cuộc đời họ?.
Một phút của Một trăm năm: 20 giờ 4 - Ngày 20 tháng 4/2004.
2/8/2006
Lê Xuân Quang
Nguồn: Rút trong tập CANH BẠC CUỘC ĐỜI.
NXB Hội Nhà Văn Việt Nam, tháng 4/2005
Theo https://www.vanchuongviet.org/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét