Bướm trắng 4
III.
Trương đứng lại nhìn cái biển đồng:
"Bác sĩ TRẦN ĐÌNH CHUYÊN
Chuyên trị bịnh đau phổi và đau tim"
Bên cạnh phòng khám bệnh là bệnh viện của Chuyên mới mở. Trương cau mày tự nhủ:
- Trong lúc mình thế này thì nó cứ giàu ùn lên mãi.
Trương nhìn quần áo và lấy làm bằng lòng về các nếp mới ủi xong, còn thẳng thắn.
- Chuyên khó lòng biết mình nghèo khổ, mình phải tỏ ra cho Chuyên biết là mình
còn sống mà sống sung sướng nữa. Xem anh ấy nghĩ sao?
Chàng xoa tay đi đi lại lại trong phòng khách đợi đến lượt mình. Một lúc sau
Chuyên ở trong phòng bên bước ra. Trương nhìn lại nhìn thẳng vào mặt Chuyên và
đợi xem Chuyên sẽ ngạc nhiên như thế nào. Chàng thấy Chuyên không ngạc nhiên gì
cả, giơ tay bắt tay chàng, nhe răng ân càn hỏi:
- Anh Trương lâu lắm không gặp anh. Có việc gì đấy?
Trương ngầm nghĩ:
- À! Thì ra nó không thèm nhớ đến nữa.
Chàng tức ứ lên cổ, hai tay bắt đầu run.
Chàng không giữ được nữa:
- Anh cười à? Cười gì?
Chuyên chưa nhận thấy vẻ giận dữ của Trương, giọng nói bỡn thân mật:
- Lâu ngày không gặp anh, mừng thì cười chơi chứ cười gì?
- Anh không biết tôi ốm sắp chết đến nơi à?
Chuyên chột nhớ ra: phải, đã lâu lắm, Trương có khám bệnh, chàng có nói lỡ câu
gì? Chuyên dần dần nhớ lại rõ hết cả. Thấy Trương nói Trương sắp chết, chàng mừng
rỡ, chàng sung sướng nữa, sung sướng thấy lời dự đoán của mình đúng với sự thực.
Chuyên liếc mắt nhìn Trương, nhưng sao Trương vẫn khỏe mạnh nhưng thường. Bán
tín bán nghi, chàng bịa ra một câu nói mập mờ:
- Tôi thấy nói từ độ ấy anh chịu khó chữa lắm cơ mà?
Trương tưởng là Chuyên biết rõ các việc chàng làm nên nói mỉa chàng:
- Vâng tôi chịu khó chữa lắm. Anh biết à? Người ta nói đến tai anh hay là anh
xem nhật trình?
- Sao lại xem nhật trình?
Trương nghĩ thầm:
- Không, Chuyên chưa biết. Càng may.
Chàng cười vui vẻ, nói tránh đi:
- Nghĩa là nếu cứ tin đúng như lời anh nói thì tất cả đã được đọc trong nhật
trình bản cáo phó về cái chết của tôi.
Chuyên co người rụt cổ cười để hở cả lợi. Trương tử hỏi tại sao Chuyên lại có
thể cười được vì một câu nói không có gì đáng buồn cười. Trương nhìn Chuyên và
lúc đó chàng thấy Chuyên có vẻ "ngốc" quá, chàng đâm ra muốn cười và
cất tiếng cười thật to theo Chuyên.
Bao nhiêu cái tức giận chứa chất trong lòng tự nhiên tiêu tan đi hết. Chàng thấy
tức Chuyên là vô lý. Chuyên không lừa chàng, chính Chuyên là người đã bị chàng
đánh lừa. Bây giờ không biết có nên cho Chuyên vào tròng một lần nữa không?
Chuyên nói:
- Đấy tôi đã bảo anh đừng lo. Phải thế mới khỏi bệnh. Người ta chữa bằng ý chí
nhiều hơn là bằng thuốc.
- Anh nói rất phải. Tôi cứ phải tự bảo tôi: thế nào cũng khỏi, tất phải khỏi.
Mà bây giờ thì tôi đã khỏi hẳn rồi, hay nói cho đúng sắp sửa khỏi hẳn không bao
giờ đau ốm nữa.
- Anh vào đây tôi xem một lần nữa.
Chuyên nói chen vào trước khi Trương nói hết câu nên không để ý đến nghĩa bóng
câu nói của Trương.
Trương bận về ý nghĩ riêng nên đi theo Chuyên như cái máy. Lúc vào chàng không
có ý định để Chuyên khám bệnh. Đối với chàng bây giờ ốm nặng hơn hay khỏi hẳn đằng
vào cũng vậy. Chàng lãnh đạm, chán nản hết cả. Chàng không hiểu tại sao tình
yêu Thu trước kia lại làm chàng tiếc đời và đau khổ đến như vậy. Giờ thì chàng
được sống và mất hẳn tâm ái tình đó, nhưng chàng không thấy khổ lắm vì mất hẳn
tình yêu của Thu và cũng không thấy vui lắm vì còn được sống ở đời.
Chuyên tắt đèn, cho máy điện chạy và nói lẩm bẩm mấy câu. Trương không để ý
nghe vẫn theo đuổi ý nghĩ riêng: chàng thấy sống ở đời như bị giam vào trong một
cái buồng tối và chỉ muốn thoát ra khỏi. Cái tưởng quyên sinh đã nhiều lần hiện
ra, nhưng chàng biết không có sức để đầy cánh cửa nặng nề ấy. Thế mà chỉ có một
cái tội chết là có thể giúp chàng chuộc được hết các tội lỗi, làm ngắn cái khổ
phải chịu một cuộc đời không còn ý nghĩa gì nữa, cái khổ sống gượng này còn lớn
gấp mấy cái khổ tiếc đời trước kia.
Tiếng Chuyên lọt vào tai chàng:
- Bây giờ anh có thể bớt lo được rồi. Nhiều hy vọng ghê lắm. Có thể nói là khỏi.
Trương mỉm cười ngầm nghĩ:
- Giá Chuyên bảo mình mai kia ngoẻo có phải hơn không?
Tuy không tin gì lời của Chuyên, nhưng chàng vẫn không giữ được một thoáng vui
thầm hiện ra trong lòng khi nghe tiếng chuyên nói bệnh chàng đã gần khỏi.
Chuyên nói bằng tiếng Pháp:
- Gần hết biến thành sẹo cả rồi.
Trương cười bước xuống đất:
- Thành sẹo. Thế trông có xấu đi nhiều không?
Ra đến ngoài buồng giấy, Trương sực nghĩ đến cái thất vọng ban sáng, cái thất vọng
đã làm chàng thấy nhói ở quả tim khi biết Thu không đến hãng Etrier. Chàng hỏi:
- Thế còn quả tim?
Chuyên cho là Trương nhớ đến câu nói lầm của chàng độ trước.
- Quả tim! Phổi khỏi thì tim cũng khỏi.
- Chắc không?
- Cái gì chứ cái ấy là chắc lắm. Anh tin ở tôi.
Trương cầm mũ bắt tay từ biệt Chuyên.
Chàng thấy lạnh ở đầu và vội vàng đội mũ nhanh.
- Quái lạ, sao Chuyên không để ý đến cái đầu cạo trọc của mình.
Cũng vừa thấy Chuyên để ý tới. Chàng nói:
- Phải đấy, mùa hè hớt thế lại mát. Theo lối Nhật Bản đấy mà.
Trương cười:
- Đấy là theo lối lính mới đằng hay nói cho đúng theo lối tù nhà pha.
Trương nói đùa và cười thật vui vẻ, vờ như đã quên bằng việc trả tiền khám bệnh…
Còn Chuyên thật tình không muốn lấy tiền của Trương nhưng chàng khó chịu rằng
Trương quên không nghĩ tới.
Trương giơ tay lên xốc lại cổ áo, cố làm cho Chuyên tưởng là định lấy ví trả tiền.
Chuyên nói:
- Thôi, chỗ anh em.
Trương mỉm cười cám ơn rồi đi ra. Khi ngang qua hiệu cao lâu trong đó chàng đã
ngồi uống và phê với Quang một lần, Trương bất giác ngừng lại nhìn vào.
- Không biết bây giờ Quang làm gì? Đã lâu lắm không gặp.
Trương buồn rầu nhận thấy rằng chỉ trừ những ngày thơ ấu sống êm đềm trong gia
đình, còn thì suốt đời bao giờ chàng cũng có độc, lúc này chàng mới biết rằng
chàng không hề có một người bạn thân nào có thể an ủi được chàng. Mà như vậy lỗi
ở cả chàng, không ai yêu chàng lâu chỉ vì tính chàng, chàng cũng không yêâu ai
được lâu bền. Tự nhiên chàng thấy tình yêu của chàng nhạt hẳn trước khi biết Chắc
chắn là Thu không yêu chàng nữa.
- Mình ích kỷ quá sợ phải khó chịu vì người ta không yêu mình nữa nên mình phải
liệu không yêu người ta ngay từ trước.
Trương vào một hiệu cao lâu ăn cơm rồi về nhà sớm để viết nốt bức thư định đưa
cho Thu hôm thứ bảy này.
Buổi chiều nóng và oi ả. Trương kéo cái chõng ra ngồi ở sân sau đọc lại đoạn đã
bắt đầu bức thư. Xem xong chàng xé nhỏ vứt đi vì không lấy làm vừa ý. Trương ngồi
suy nghĩ định lại cách viết cho thật khéo, chàng thấy rất khó khăn vì bây giờ
chàng không chân thật nữa, nhưng phải làm cho Thu tưởng chàng chân thật hơn trước.
Có nên viết nữa không?
Trương thấy không nên chút nào, chàng cũng thấy không muốn lắm nữa, nhưng thôi
thì chắc không thể thôi được. Yên lặng để cho Thu xa chàng, để cho Thu khinh
thường chàng, còn chàng, chàng chỉ việc nhẫn nhục và chết rấp ở một xó nào,
không thể thế được, không đời nào chàng chịu thế.
Cái ý muốn của chàng lúc đó chàng thấy nó bừng bừng ở trong người, không có lẽ
phải nào ở đời làm ác được, họa chăng chỉ có cái chết bất thình lình đến ngăn cản
được chàng.
Một tiếng chim kêu nhỏ và thanh khiến Trương ngửng đầu nhìn lên cành soan tây.
Chàng mỉm cười đưa mắt tìm. Đã năm sáu hôm nay, chiều nào cũng vậy, có một đàn
chim khuyên bay đến cây soan tây, rối rít kêu gọi nhau một lúc rồi lại bay đi.
Nó đến đúng giờ lắm nên Trương chắc vẫn chỉ là một đàn chim và cái cây này là
cái trạm kiếm ăn cuối cùng của chúng nó trước khi về tổ. Trương tự nhiên sinh
ra yêu mến trong mỏi đàn chim nhỏ chiều nào cũng đêm lại cho chàng một lúc vui
rít; chàng tiếc rằng chúng đến vội vàng quá hình như chúng sợ trời tối. Chàng
sung sướng khi nào thấy một con nấn ná ở chậm lại, chàng cố tìm để thấy con
chim ấy lẹ làng bay trên các cành lá. Nhưng có tiếng gọi ở xa, con chim cuối
cùng kêu lên mấy tiếng rồi cũng bay vụt đi mất. Đàn chim bay để lại trong lòng
chàng một sự trống rỗng mông mênh.
Trương lại cúi xuống và bắt đầu viết nắn nót hai chữ "Em Thu" trên
trang giấy. Một tràng tiếng ve kêu khàn khàn khiến Trương ngửng đầu nhìn. Có một
con chim đen tựa như con chèo bẻo bay đi bay lại rồi đậu yên ở cuối cành cây.
Miệng con chim nó ngậm một vật gì, Trương chưa nhìn rõ. Bỗng có một tiếng ve
kêu rít lên, tiếng kêu to và gắt, nữa chừng bị ngắt cụt: Trương hiểu là con ve
sầu đã bị con chim nuốt chửng. Chàng nhớ đến một bài đăng trong tạo chí khoa học
nói về cái chết của con ve, tiếng kêu lên về buổi chiều mùa thu trong mỏ một
con chim thường là tiếng kêu cuối cùng, tiếng kêu thương để kết liễu đời những
con ve chỉ biết ca hát ròng rã suốt mấy tháng hè.
Trời tối dần: Trương ngừng bút vì không nhận rõ chữ mình viết trên trang giấy.
Chàng ngửng nhìn con đường đất dẫn lối vào trong làng khe rào gỗ đã đổ nghiêng.
Mấy người đi ngang, quần áo họ Trương thấy trắng hẳn lên trong bóng chiều mờ ờ.
Tiến họ nói nghe xa như ở một thế giới khác đưa lại. Tự nhiên thấy lòng mình êm
ả lạ lùng: vô cớ chàng nghiêng đầu lắng tai nghe và lẩn với tiếng những người
qua đường, chàng thấy tiếng Nhan thỏ thẻ bên tai:
- Em vẫn đợi anh trong ba năm nay…
Cùng một lúc hiện ra hai con mắt đẹp hẳn lên vì sung sướng nhìn chàng sau bức
giậu xương rồng, một buổi sáng mùa thu ở quê nhà.
Trương ngồi yên như thế lâu lắm, hai ngón tay chàng cầm lỏng lẻo tờ giấy trắng
trên mới có viết có hai chữ "Em Thu".
IV.
Em Thu, "Giờ mới đến lúc anh nói rõ hết mọi sự thực với
em. Anh chỉ viết cho em tất cả có hai bức thư. Một bức thư đầu tiên ở ấp và bức
thư cuối cùng trước khi không bao giờ còn được trông thấy em nữa.
"Người sắp đi xa chỉ xin em trước khi đọc bức thư này sẵn lòng tha thứ
cho một người đau khổ, mặc dầu người ta đau khổ, vì chính những việc tự mình
gây ra đau khổ quá rồi thì người ta có nhiều hi vọng được người khác thương tha
thứ cho hết các tội lỗi.
"Chắc trong hơn một năm nay em cũng không biết phong phanh rằng anh mắc bệnh
ho, nhưng có một điều em không biết và không ai biết cả trừ thầy thuốc và
anh…"
Viết đến đây, Trương thoáng nghĩ đến Mùi và bức thư giao cho Mùi. Chàng cố nhớ
lại để viết theo đúng bức thư trước.
"Bệnh ho của anh nặng hay nhẹ, cái đó không quan hệ gì, chỉ có một điều
quan hệ nhất là anh chắc chắn rằng anh sẽ chết".
Trương gạch mạnh mấy cái dưới hai chữ "Chắc chắn" để Thu chú ý.
"Anh chắc chắn sẽ chết ngay trong lúc anh được biết chắc chắn rằng em yêu
anh. Còn gì khổ cho anh hơn. Anh nghĩ không gì hơn là xa em ra. Độ ấy anh đã xa
được em. Nhưng anh đã chịu bao nhiêu đau khổ để có thể xa được em và cũng từ
lúc xa em là lúc anh bắt đầu "chết".
"Vì không cần gì nữa, anh đã tự phá hủy đời anh. Anh bỏ học và có bao
nhiêu tiền anh đem phung phí hết trong các cuộc vui. Anh có thích gì đâu! Nhưng
không lẽ cứ chịu ngồi đấy đợi cái chết đến. Ngồi yên cũng không thể được. Anh
chỉ có một thân một mình, anh không biết lấy ai để an ủi. Có em, có mình em
thôi, nhưng phải xa em ra, cố làm cho em ghét anh.
"Bây giờ anh mới thấy chơi bời liều lĩnh như vậy là vô lý, là dại dột vô
vùng. Nhưng hồi đó, biết mình chắc chết nên công việc ấy tự nhiên lắm. Phải thế,
không thể khác được. Chơi bời đủ mọi cách nhưng anh chỉ thấy chán nản, thấy đau
khổ. Đến nỗi về sau anh lại mong cái chết đến, đến thật mau để anh khỏi chịu khổ
như thế mãi. Giá mà không có em? Không có em, anh sẽ không còn tiếc gì đời nữa,
coi cái chết nhẹ như không. Nhưng tại sao vậy, bây giờ anh chưa đoán ra, tại
sao em lại đến với anh hôm đó. Em yêu anh nhưng em lại cũng thương nữa, cũng có
lúc anh lại thấy hy vọng trở lại vì em, nhớ em. Nhưng dầu em muốn thế nao đi
nữa cũng không thể cưỡng lại số trời, chữa khỏi được một người thế nào cũng
chết.
"Em Thu ơi! Tội của anh bắt đầu từ đây và xin em tha lỗi cho anh. Anh lừa
dối em, anh đã lừa dối em một cách khốn nạn. Anh tự xét không còn xứng đáng với
tình yêu của em nữa, nhưng anh yêu em quá yêu quá lắm nên anh không dám nói
ngay sự thực cho em biết. Anh giấu em và dùng em phải, anh đã dùng em để khuây
khỏa những ngày còn sống thừa anh khốn nạn đến nỗi cứ nuôi lấy tình yêu của em để
được chút sung sướng vớt vát lại đôi chút ở đời cũng như trước kia anh dùng những
gái nhảy, ả đào, gái giang hổ để mau vui trước khi từ giã cõi đời. Xin lỗi em,
xin lỗi em Thu, người mà anh đã yêu nhất trên đời, mà anh biết chắc sẽ yêu mãi
mãi đến muôn vàn năm".
Viết đến đây, Trương nhếc mép mỉm cười, chàng chép miệng "hà" một tiếng
rồi viết:
- "Thu tha lỗi cho anh, anh đã khổ quá rồi. Yêu em đến như thế mà không thể
sống ở đời để thờ phụng được em. Em ơi, em có biết không, viết đến đây anh thấy
nước mắt cứ tràn ra, anh khóc cho tình yêu của anh với em, đáng lẽ…"
Thực tình Trương cũng thấy thổn thức khi viết mấy dòng chữ ấy, nhưng không đến
nỗi nước mắt cứ tràn ra như chàng viết trong thư. Trương nhớ đến chuyện Madame
Bovary và anh chàng nhân tình của bà Bovary lấy nước rỏ vào bức thư giả vờ như
mình đã khóc. Chàng nhớ lại khi đọc đến đoạn ấy hồi đó Trương còn đi học chàng
rất đỗi ghê sợ cho lòng quỷ quyệt của đời người và thấy rùng rợn ngượng giùm
cho sự giả dối của anh chàng. Trương nghĩ nếu rỏ nước ngay vào câu này một cách
rõ ràng quá Thu tinh ý tất cả sẽ cho chàng đã định tâm, đây không phải nước mắt
mà chỉ là nước lã hay nước bọt. Thu sẽ sinh nghi và việc của chàng sẽ hỏng mất.
Lát nữa ở một câu khác chàng sẽ rỏ mấy giọt nước, như thế tự nhiên hơn. Trương
viết tiếp:
"Nhắc lại làm gì nữa thêm đau lòng. Nhắc lại làm gì nữa những cái sướng của
anh khi được gần em, cả hôm ở thầy chùa nữa, em còn nhờ không, em Thu. Nhưng rồi
anh phải xa em, phải xuống Hải Phòng tìm việc lắm. Anh nghĩ không sống được bao
lâu nên việc làm đối với anh nặng nhọc quá. Lúc nào anh chỉ muốn được gần em,
được chết bên em. Thế là xảy ra việc đáng tiếc ấy. Đáng tiếc đến bây giờ chứ độ
ấy anh cần gì. Được, anh sẽ trả tiền cho họ, lên Hà Nội với em. Thua, anh sẽ chịu
ngồi tù và đợi cái chết đến. Nếu em ghét anh ư? Càng hay, vì anh chỉ mong thế để
em khỏi đau khổ khi biết tin anh chết. Nhưng anh biết rằng em vẫn yêu anh. Thế
mà bây giờ… anh vẫn hãy còn sống, có lẽ sống lâu như mọi người khác. Thầy thuốc
đã bảo anh biết rằng bệnh anh tự nhiên khỏi hẳn. Chính thầy thuốc cũng không ngờ,
không hiểu tại sao lại có sự lạ lùng ấy. Vì anh khỏi hẳn nên mới có bức thư này
gửi cho em…"
Trương ngừng lại, chàng nghĩ thầm rằng Thu đọc đến đây chắc hoảng hốt tưởng mình
sẽ lấy Thu làm vợ. Không thể thế được, cái đó đã cố nhiên rồi như trong thân
tâm chàng cũng không thấy thích lắm. Suốt đời ở bên Thu, lúc nào cũng gắn sức để
có xứng đáng với tình yêu của Thu, gắng sức yêu, cố mà yêu, để cho khỏi thẹn với
tầm ái tình cao quý, vẫn đinh ninh từ trước đến giờ. Trương thấy trước rằng một
đời sống như thế sẽ khó khăn quá, chật vật quá.
Trương đọc lại bức thư từ đầu, chàng ngạc nhiên thấy bức thư đúng như hệt sự thực
tuy không một lúc nào chàng thấy mình thành thực cả.
Bên cạnh có tiếng hát ru con từng đoạn đứt khúc, rời rạc. Trương vừa lắng tai
nghe vừa viết:
"Bây giờ anh khỏi hẳn rồi, nhưng anh tự xét không còn xứng đáng với em nữa.
Em đừng cãi. Anh thấy thế lắm, đó là một điều nhất định rồi. Em ở trên cao, như
một nàng tiên trong sạch đứng trong vầng ánh sáng không vẫn chút bụi. Còn anh?
Nói làm gì nứa Anh đã sa ngã xuống vũng bùn lầy đen tối, nhem nhuốc, anh khỏi rồi,
không sợ chết nữa, nhưng bây giò chỉ có cách chết, có một cách hủy thân đi mới
thực sự là biết yêu em, biết tự trọng, biết quý em. Đã có lúc, có nhiều lần anh
nghĩ đến kế ấy nhưng anh thấy rõ hèn nhát quá."
Trương lại mỉm cười khi hạ bút viết hai chữ "hèn nhát" vì chính chàng
hèn nhát nên mới kinh sợ không dám thi hành kế đó. Trương không hiểu anh chàng
nào đã cho tự tử là hèn nhát: anh chàng ấy không hiểu một tý gì về tâm lý.
- Thử cho anh ấy một trường hợp cần đến tự tử anh ấy biết thân.
Trương để ý nghĩ loanh quanh:
- Các nhà luân lý học ở nhà trường dạy người ta: tự tử là hèn nhát, để mong người
ta đừng tự tử, thực là những anh chàng ngốc. Cứ bảo người ta tự tử là anh hùng
cũng chẳng ai muốn anh hùng làm gì, mà cũng chẳng một người nào tự tử chỉ vì sợ
mình là hèn nhát cả.
Trương viết tiếp:
"Em Thu, chỉ là một cách là đi xa. Anh sẽ đi thật xa không cho em biết ở
đâu, và thề không bao giờ trông thấy mặt em nữa. Xin em quên anh đi: thật yêu thương
anh thì chỉ còn một cách ấy là hơn cả.
Cái vui ở đời anh có lẽ không bao lâu nữa, ở chốn xa xôi, anh được tin em lập
gia đình."
Nghĩ đến việc dự định, Trương rùng rình trừng trừng nhìn ngọn đèn hoa kỳ. Chàng
thấy trước mắt lóe ra từng vòng tròn ánh sáng xanh đỏ.
"Anh được biết em sung sướng. Anh không ao ước gì hơn nữa. Không được hạnh
phúc lấy em làm vợ thì anh xin em cái quyền yêu em như thế vậy. Xin em đừng buồn
phiền vì sự thực thế nào em đã biết. Em nên biết nhìn rõ sự thực, em đừng liều.
Không phải là không yêu nhau đâu… chính thế mới là yêu, thực là biết yêu nhau.
Em nghe anh đấy. Anh yêu em đến như thế nào em đã biết rồi, anh dựa vào để tự
cho mình có quyền đối với em, bắt em phải nghe theo.
"Anh sửa soạn cả rồi. Độ ít bữa nữa, anh sẽ đi. Trước khi đi, anh chỉ xin
em ban cho anh một điều, như ban cho một người hấp hối chết. Trước khi không
bao giờ còn được mặt nhau nữa, anh muốn gặp em lần cuối cùng, được trông thấy
em, được nói chuyện với em. Hoặc…"
Trương ngừng lại ngầm nghĩ:
- Chỗ này phải khéo lắm mới được.
"…Về chơi chùa Láng hoặc nếu sợ gặp người quen thì ta đi đến cảnh nào xa
hơn, hoặc vào một hiệu cà phê nào nói chuyện, tùy liệu sau, nhưng gặp nhau ở một
cảnh đẹp, ngoài ánh sáng mặt trời có lẽ thích hơn".
Trương định tâm nếu Thu nhận lời chàng sẽ dùng tiền còn lại, thuê ô tô đưa Thu
về mạn Đông Triều. Tại sao mạn Đông Triều, chàng cũng không rõ. Chàng nhớ lại
đã lâu lắm chàng có đi qua đấy một lần và từ đó không bao giờ trở lại nữa. Miền
ấy đối với chàng có vẻ một miền xa xôi để chàng quên hết những chuyện cũ, quên
hết trong tay Thu trước khi từ giã cõi đời. Đi qua bến đò Đông Triều, nước
trong và phẳng, nhìn về phía xa có một dãy đồi chạy dài theo ven sông. Trên đồi
có một rừng thông rất rộng mà có lẽ khách du lịch Hà Nội ít người đã đặt chân tới.
Trong bức thư Trương có ý một cách rất mập mờ về chỗ đi chơi để Thu không nghi
ngờ là chàng định tâm sửa soạn từ trước. Chắc chắn là thế nào Thu cũng nhận lời,
dẫu Thu không còn yêu chàng nữa.
- Còn gì hơn? Chỉ một lần này thôi là thoát khỏi hẳn cái anh chàng kỳ quặc và bận
bịu ấy. Ta liệu tỏ rất khéo cho Thu biết rằng nếu Thu từ chối, Thu sẽ bị ta quấy
rầy một cách khó chịu vô cùng. Thu cũng không sợ ta xúc phạm đến vì một là từ
trước đến nay ta vẫn rất kính trọng Thu, hai là đi chơi ở một nơi như chùa Láng
chẳng hạn, thì còn có gì sợ hãi, cho dầu Thu vẫn nghi là ta có tà tâm.
Chàng viết tiếp:
"Hôm sau anh sẽ đợi em trả lời. Không khó gì cả. Tối mai đúng chín giờ anh
sẽ đến nhì cửa buồng em. Nếu đóng cả hai cánh là em từ chối. Nếu em nhận lời
thì em đóng một bên cánh cửa và mở một bên. Em nhớ thắp đèn sáng trong buồng.
Ngày thường em bớt tóc thì hôm đó em vấn tóc trần và nhớ đeo kính đen để người
ta khỏi nhận ra em. Đúng tám giờ sáng thứ tư em đến phố này vắng lắm. Anh sẽ đợi
em ở đấy, muốn cho kín đáo, có ô tôi đưa chúng ta đi chơi".
Trương loay hoay rẽ sang bên cạnh lối đi đến phố chàng ở, vì chàng cũng nhân tiện
muốn cho Thu biết chỗ chàng để phòng xa.
"Em biết cho rằng anh phấp phỏng đợi em trả lờ lắm đấy. Chẳng lẽ em nỡ từ
chối một việc cỏn con ấy, từ chối anh, người đã yêu em hơn hết cả mọi sự trên đời,
giờ phải tự ý xa em và chỉ dám xin em một cái ơn huệ cuối cùng này thôi. Nếu em
từ chối thì khó lòng anh đi được nữa. Mong em đến, em Thu, em đến để giúp anh
có can đảm xa em, cái kỷ niệm cuối cùng ấy sẽ an ủi anh mãi mãi và sẽ như tia nắng
ấm áp chiếu vào cuộc đời lạnh lẽo của anh sau này.
"Không phải lỗi ở em, vì em, vì có em sống trên đời, sự tình cờ rủi cho
anh gặp em nên anh mới đau khổ đến thế, đau khổ mà sung sướng. Dẫu sao, anh
cũng cám ơn em, cám ơn em đã cho anh biết thế nào là tình yêu như người tin đạo
cám ơn Chúa đã bắt mình chịu đau khổ.
"Xa em, anh vẫn thờ phụng em ở trong lòng.
"Người đã được cái diễm phúc em thương đến."
Trương ký tên rồi nhúng tay vào chén nước trên bàn rỏ mấy nhọt vào quãng giữa bức
thư. Chàng lấy tay áo thấm qua cho nước làm hoen nhòe mấy chữ.
Trương không buồn đọc lại bức thư, tắt đèn nằm yên đợi giấc ngủ đến. Nhà bên cạnh
hôm nay cũng tắt đèn sớm, chắc là không có khách. Một lúc sau lại có tiếng hát rời
rạc và buồn thiu:
- Sân lai cách mấy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm.
Buồn trong cửa bể chiều hôm…
Tiếng người chồng gắt:
- Hát buồn bỏ mẹ. Thôi im đi cho người ta ngủ.
Trương mỉm cười: tấn kịch nhỏ ấy đủ diễn hết cả nỗi buồn của đôi vợ chồng sa
sút một đêm vắng khách, cũng đương nằm ngủ không được vì nhớ quê hương.
Trương nhớ lại ban chiều đi qua nhà chớp bóng thấy có tên Spencer Tracy, một nọ
chàng lầm vì đã cho "họ" giống Robert Tracy. Chẳng nghĩ loanh quanh để
khỏi bận tâm đến bức thư nữa và sau cùng ngủ đi lúc nào không biết.
V.
Tối thứ bảy khi giắt bức thư vào hàng rào xong, Trương đi xa
xa đứng đợi. Thấy thấp thoáng bóng Thu xuống vườn lấy thư chàng đi ngay, chàng
không muốn rán lại để gặp Thu vì không muốn làm Thu lo sợ vô ích. Lỡ Thu vì thế
mà từ chối không nhận lời ngày mai. Trương cũng hơi cảm động thấy Thu ngoan
ngoãn xuống vườn nhận thư; chàng mỉm cười:
- Không nhận cũng không xong. Bức thư cứ để đấy ai biết được sẽ rầy rà cho Thu,
vả lại Thu lại xuống vì sợ mình ném gạch vào cửa sổ như thứ bảy trước càng rầy
rà hơn.
Tối hôm sau đứng chín giờ Trương trở lại.
Chàng đứng ở xa nhìn qua lá cây thấy cửa buồng Thu một bên khép cánh một bên mở.
- Thu nhận lời.
Chàng khoan khoái thấy việc đã thành công nhưng sao chàng lại lo sợ đến thế. Quả
tim chàng đập mạnh một cách dữ dội. Chàng bước đi lảo đảo như một người sắp sửa
lên máy chém.
- Có gì mà mình nhát gan thế này?
Trương nắm hai tay lại thật nhanh cố lấy dáng mạnh bạo. Như cái máy, chàng thuê
xe lên ngồi bảo kéo về phố Hàng Đào. Hàng phố đã vắng người khiến Trương thấy
việc mua dao của mình hơi khác thường một chút. Sau cùng chàng ngừng lại trước
cửa hiệu nhỏ trong chỉ có một người đàn bà khách già ngồi bán hàng. Trương bước
vào ngắm nghía những con dao díp đặt ở góc tủ:
- Thím cho tôi mua con dao này. Phải. Con dao lớn nhất ấy. Bao nhiêu?
Chàng mở dao ra sờ nhẹ vào lưỡi dao ướm thử xem sắt nhục thế nào, nắm chắc cán
dao trong lòng bàn tay:
- Vừa vặn.
Chàng thoáng nghĩ đến "lúc đó" và cúi mặt, nhắm mắt lại, chàng gập
con dao bỏ vào túi rồi lấy ví trả tiền không muốn mặc cả lôi thôi. Ra đến
ngoài, Trương nhẹ nhõm như làm xong một việc khó nhọc lắm.
Giờ thì chàng chỉ còn một việc đợi, chàng thấy trước là mấy ngày đợi sẽ dài ghê
gớm. Chiều thứ ba Trương lên vườn Bách thú chơi. Tự nhiên chàng thấy nẩy ra cái
ý thích đi thăm lại lần cuối cùng những con vật nó đã giúp vui cho chàng hồi
chàng mới lên học Hà Nội. Chàng lựa đường để đi cho khắp. Ở chuồng hươu vẫn còn
hai con sếu và đàn hươu non lông vàng nhạt ở trên đầu mới nhu nhú hai cái nhung
bóng loáng và mọng lên như một mầm cây chứa đầy nhựa. Một cặp nhân tình đứng gần
đấy, cả hai người đều có vẻ ngượng ngùng, vừa nhìn đàn hươu vừa nói chuyện.
Trương mỉm cười:
- Họ có vẻ để ý đến hươu hơn là để ý với nhau, hình như họ "có vẻ" thế.
Trương nghiệm rằng các cặp nhân tình hay chọn chuồng hươu để tình tự; có lẽ tại
ở đây rộng chỗ, họ nói chuyện tự do mà vẫn có vẻ như những người đi xem hươu.
Đến chuồng hổ, Trương thất vọng không thấy con hổ lớn của chàng độ trước nữa,
chuồng báo cũng bỏ không.
Chắc chúng nó đã chết rồi.
Thấy người gác, chàng hỏi thăm về chúng nó và chăm chú nghe hơi chạnh buồn như
khi nghe tin một người lạ nói chuyện về một người bạn cũ mất lúc nào không hay.
Trương đi vòng một lượt không bỏ sót một con nào và đã bắt đầu mỏi chân. Khi đã
tới đường nhựa, Trương thấy một đám ma ở phía trên đi tới. Chàng ngừng lại, đứng
đợi, thấy hay hay vì chàng nghĩ đến lúc được nhìn những thiếu nữ mặc tang phục
trắng đi sau linh cữu. Trương nhớ lại hom gặp Thu lần đầu và hai con mắt của
Thu to và đen sáng lóng lánh ẩn trong khung vải trắng. Trong đám người mặc tang
phục, Trương thoáng nhận thấy có người quen nhưng không nhớ là ai. Bỗng Trương
chớp mắt cố nhìn vào trong bọn người đi đưa; Trương tưởng mình nằm mơ và thoáng
trong một lúc chỉ mấy giây đồng hồ chàng thấy có cảm tưởng mình đã chết rồi;
chàng chết nằm trong quan và sau áo quan các bạn cũ của mình đương đi kia: Điệp,
Linh, Mỹ, Hợp, Cổn, lại cả Minh nữa, Vĩnh, Trực và tất cả các bạn học cũ ở trường
luật.
Chàng thấy Cổn lấy ngón tay trỏ làm hiệu gọi, liền đi lách qua mấy người lạ, đến
sát bên cạnh Cổn.
- Tay này láu đấy. Chúng tôi đi từ trong nhà ra lội quá.
Trương mỉm cười gật làm như Cổn đã đoán ý định của mình.
- Ngõ ấy bao giờ cũng lội.
Chàng tự hỏi:
- Không biết đám ma ai? Anh nào quen mình mà ở phía này?
Chàng bối rối vô cùng và bất giác đưa mắt nhìn chiếc áo quan làm như có thể
nhìn áo quan mà biết được ai nằm trong đó. Chàng hỏi Cổn:
- Thật ra nó chết bệnh gì?
Hỏi xong chàng lấy tay bịt miệng lo sợ. Gọi là "nó" ngộ lỡ ông cụ nào
hay bà cụ nào mất thì khốn. Cổn thản nhiên đáp:
- - Ho lao. Mày không biết gì à?
- Biết lắm chứ, nhưng nó còn chán thứ bệnh khác.
Lần này Trương quả quyết dùng chữ nó. Cổn nói:
- Ô, thôi. Nó thì trăm thứ bệnh.
Trương mỉm cười tự cho mình ở địa vị một nhà trinh thám đứng trước một sự bí mật
cần phải khám phá.
- Mình phải dựa vào một vài điều đã biết: có thể nói là nó được vì chắc chắn là
một người bạn của mình, một người chết vì ho lao, lại có đủ trăm thứ bệnh… Thế
là mình rồi còn gì? Hay là đám ma mình thật, chính mình nằm trong áo quan.
Trương chỉ muốn cất tiếng cười thật to; chàng đưa mắt nhìn quanh tìm Quang.
- Quang đâu?
Cổn ngơ ngác nhìn Trương. Trương hiểu và bật miệng nói:
- Quang à?
- Thế là từ lúc nãy mày không biết ai à? Thế tại sao…
Trương vội vàng nói chữa:
- Đùa chơi đấy vì tao vẫn không tin được là nó chết. Đáng lẽ tao chết mới phải.
Trương nóng bừng hai tai, chàng thấy ngượng với Cổn: Không cái gì bắt buộc cả
sao chàng dối trá như thế. Bây giờ dầu nói chữa thế nào thì nói, dẫu cho Cổn có
tin là chàng nói đùa đi nữa, Trương vẫn không mất được cái hổ thẹn mình nhận thấy
rõ mình là một người xấu, đã quên với sự dối trá, gian giảo. Trương nghĩ đến bức
thư xảo quyệt, nghĩ đến việc dự định lừa Thu sắp thi hành lừa một cách vô cùng
bất nhân; đã đành chàng tự tử nhưng đó không phải là một cớ để cho cái tội kia
nhẹ đi.
Trương tự hỏi:
- Có nên nữa không?
Chàng vừa bước đều đều theo mọi người vừa suy nghĩ, cố tưởng tượng ra trước cuộc
đi chơi với Thu hôm thứ tư. Trương không thấy hứng thú gì lắm. Chàng cho xong
ngay đi để khỏi băn khoăn mãi; Trương nghĩ lại mới thấy tình chàng yêu Thu
không có một lý lẽ sâu xa, một căn bản gì Chắc chắn cả. Chỉ là một ảo tưởng gây
ra bởi một vài sự rủi ro; lần đầu trông thấy Thu là hôm Thu có một vẻ đẹp não
nùng trong bộ quần áo tang, giữa lúc chàng đang mắc bệnh lao có nguy cơ đến
tính mạng; Thu lại có một vẻ đẹp giống Liên, người mà trước kia chàng đã yêu.
Giá nếu gặp Thu trong một lúc khác, và nếu có thể yêu Thu một cách bình thường
như yêu những người khác, không kính trọng Thu quá như thế, có lẽ chàng sẽ
không phải chịu bao nhiêu đau khổ bấy lâu.
Nghĩ đến mấy lần gặp Thu, đến bức thư rủ Thu đi chơi núi. Trương nhận thấy hiện
nay tình yêu đã hết và bao nhiêu hành vi của mình chỉ bị xui giục bởi vì ý muốn
rất tầm thường: mong được thỏa nguyện về vật dục để thôi không nghĩ đến Thu nữa,
có thể thoát được một cái nợ chỉ làm chàng bứt rứt.
Đám tang đã tới huyệt, Trương cố ý lánh xa chỗ Hợp và Mỹ. Trong lúc rộn rịp tiếng
phu kêu hò hạ áo quan xuống huyệt lẫn với tiếng người than khóc, Trương đứng
chăm chú nhìn Mỹ cũng có một vẽ kiêu hãnh như nét mặt Thu. Trương tự kiêu rằng
từ độ ấy đến nay chàng đã làm cho cô thiếu nữ kiêu hãnh phải để ý đến chàng và
yêu chàng đến nỗi nhận lời đi với chàng, mặc dầu chàng là một người vừa mới ở
tù ra. Nhưng chàng vẫn thấy không có gì vui thú lắm như chàng vẫn thường tưởng
tượng bấy lâu. Nếu Thu từ chối, có lẽ chàng sẽ tức lắm và tức ấy có thể xui
chàng giết Thu và tự giết mình dễ như không, mặc dầu chàng không yêu Thu nữa.
Nhưng thu lại nhận lời. Nghĩ đến việc đánh lừa Thu rồi tự tử, Trương chợt lạnh
người đi một lúc: sao chàng lại cứ tự dối mình làm gì mãi thế? Luôn luôn nghĩ đến
việc tự tử nhưng trong thân tâm Trương biết thừa rằng chàng sẽ không tự tử.
Ngay từ lúc đi mua con dao, chàng đã biết là không dùng đến con dao rồi, đó chỉ
là một cớ để che đậy một việc chàng biết là khốn nạn, chàng không thích làm nữa
nhưng vẫn cứ làm cho xong đi cho khỏi bị ám ảnh khó chịu.
Lúc trở về, trời đã sẩm tối. Hai bên đường đã lác đác có một vài nhà lên đèn.
Những người thợ ở Hà Nội đi ngược lai phía chàng, yên lặng trong bóng tối buổi
chiều, người nào cũng mệt mỏi và trên nét mặt họ, Trương nhận rõ tất cả cái
chán nản của một đời làm lụng vất vả, không có vui thú gì. Trương nghĩ đến những
cái vui của đời chàng và thấy cũng có nghĩa lý gì cả; còn gì đâu đến giờ, cái
sung sướng bàng hoàng được cầm lấy tay Thu, lần đầu tiên được hôn Thu hôm đi
chơi chùa thầy. Giờ chỉ còn cái hương vị gay gắt của một tình yêu ngang trái, một
tình yêu gần giống như một mối thù. Trương nhìn ra xa, ở tận chân trời, chen giữa
hai lũy tre làng rộ ra một mẫu đê cao với một chòm cây đứng trơ vơ, cô đơn.
Trương dùi lòng lại, tha thiết cần có một thứ gì để an ủi mình, một thứ gì để
an ủi mình, một thứ gì rất êm dịu… Cái chết! Trương lim dim hai mắt nhìn quãng
đê vắng tanh tưởng như con đường đưa người ta đến một sự xa xôi và yên tĩnh lắm.
Ngay lúc đó Trương thấy không cần phải có can đảm mới tự tử được; chàng không sợ
cái chết nữa, chàng mong nó đến. Trương đoán rằng những người tự tử chắc lúc sắp
chết đã có cái tâm hồn chàng khi đó.
Trương bước vào một cửa hàng xén gần đấy:
- Bà cụ bán cho tôi một bao thuốc giấy xanh và một bao diêm.
Chàng lắng tai nghe tiếng mình nói và lấy làm lạ rằng một câu nói tầm thường ấy
cũng khiến chàng chú ý như một câu nói rất quan trọng trong đời. Cả đến những cử
chỉ rất nhỏ nhặt lúc đó như cho tay vào túi lấy tiền, lỡ lấy bao thuốc của bà cụ
bàn hàng chàng cũng thấy có vẻ đặc biệt như đánh dấu một thời khắc đáng ghi nhớ.
Chàng mỉm cười ngẫm nghĩ:
- Phải rồi. Tại lúc nãy mình Chắc chắn rằng mình sẽ tự tử chết.
Trương trù trừ đứng lại, chú ý nhìn gian hàng nhỏ với cái thứ lặt vặt bày hỗn độn
chung quanh bà cụ, dưới ánh ngọn đèn treo. Chàng có cái cảm tưởng rằng khi chết
đi ở thế giới bên kia, thứ mà chàng còn nhớ lại rõ nhất là mấy quả trứng gà vỏ
hung hung đỏ và bóng loáng đặt nằm có vẻ rất êm ái trong một cái quả đầy trấu:
cạnh quả để trứng, mấy bó rễ hương bài thốt gợi chàng nghĩ đến bà ký Tân, một
người cô của chàng chết đã lâu rồi; chàng nhớ đến rõ ràng một buổi chiều hè, bà
ký ngồi gội đầu ở sân, bên cạnh có đặt một nồi nước đầy rễ hương bài. Cái cảnh
cỏn con ấy, xảy ra đã gần hai mươi năm trước, chàng không hè chú ý tới, không hề
nhớ đến một lần nào cả, không hiểu tại sao lúc này lại hiện ra đột ngột và rõ
ràng như thấy trước mắt.
Trương đánh diêm thuốc lá; qua làn khói thuốc chàng để mắt đến một cái lịch có
chua ngày ta treo ở góc nhà. Chàng ngờ ngợ nhớ ra điều gì, hỏi bà cụ bán hàng:
- Hôm nay mồng mấy cụ nhỉ?
- Hôm nay mồng sáu.
- Thế thì ngày kia mồng tám cụ nhỉ?
Bà cụ cười:
- Hôm nay mồng sáu, ngày kia không mồng tám thì mồng mấy.
Trương cũng cười theo. Chàng đột nhiên thấy sung sướng niềm nở chào bà cụ hàng
rồi quay ra.
- Giản dị như không! Thế mà cứ loay hoay mãi.
Nhìn lịch chàng nhớ ngày mồng tám là ngày giỗ mẹ chàng. Cái ý tưởng về quê để
giỗ mẹ và về quê để được gặp Nhan một cách rất tự nhiên, cũng hiện đến trí
chàng trong một lúc. Dù tưởng đó không có gì mới lạ cả, sao lại khiến chàng lại
sung sướng đến thế. Chàng như thấy một cơn gió nhẹ nhàng thổi ùa vào trong tâm
hồn. Chàng ngẩng nhìn về phía con đường đê lúc nãy nhưng trời đã tối không nom
rồi. Chàng cần một thứ rất êm dịu để an ủi lòng mình, thứ đó tấm tình yêu của
Nhan, người vẫn dịu dàng yêu chàng và đợi chàng ở thôn quê xa xôi và yên tĩnh.
Chốn đó, nơi mà chàng tưởng sẽ quên được hết, mà chàng vừa khao khát khi nhìn
con đê lúc nãy, chốn đó không phải là cõi chết ở thế giới bên kia, mà chính là
nơi Nhan đang đợi chàng. Sau cuộc tình duyên oái oăm giữa chàng với Thu, tấm ái
tình bình tĩnh và đơn giản của Nhan an ủi chàng như một lời nói dịu ngọt; chàng
không phải băn khoăn nghĩ ngợi xem có nên đi chơi núi với Thu nữa không; chàng
không phải khó nhọc mới rứt bỏ một ý tưởng đánh lừa Thu để báo thù, để thỏa được
cái thú làm cho mình xấu xa hèn mạt hơn lên.Sự tình cờ đã khiến ngày giỗ lại
trúng vào ngày rủ Thu đi chơi; nhờ có ngày giỗ chàng có thể về thăm Nhan rất tự
nhiên, chàng lại có thể về nhà Nhan lấy cớ không dám về nhà ông chú sau việc thụt
két ở Hải Phòng.
Trương rẽ vào một hiệu cao lâu gần đấy, ăn qua loa cho đỡ đói rồi rút bút chì
viết mấy dòng cho Thu:
Em Thu,
Cảm ơn em đã đến. Biết em đến thế là đủ cho anh sung sướng rồi. Xin em quên anh
đi, anh, một người không xứng đáng được em yêu, từ nay anh không bao giờ anh
dám làm bận đến em nữa. Lúc em nhận được thư này thì anh đã đi xa rồi.
Trương.
Trương gấp thư lại, hai con mắt mơ màng, có dáng nghĩ ngợi. Chàng nhếch mép mỉm
cười; chỉ cho chàng mới chỉ ở trong ý nghĩ thôi, trong bao lâu thực ra đối với
Thu chàng chưa hề tỏ một hành vi nào đốn mạt cả. Cứ xét bề ngoài có phần Thu lại
cho chàng là một người quân tử, cao thương nữa.
Trương trả tiền ăn rồi rảo bước, mong chóng tới nhà để sửa soạn.
Mai ta đi sớm. Ta cho thằng nhỏ bên cạnh mấy hào để nó đợi đưa giấy cho Thu.
Chàng cố tưởng tượng ra lúc Thu nhận thư ở tay thằng nhỏ:
- Chắc Thu sung sướng được thoát nợ… Hay là mình ở rán lại nấp trong nhà để
nhìn trộm mặt Thu lúc đó xem sao.
Trương mỉm cười nhận thấy mình nóng ruột về nhà để sửa soạn là vô lý:
- Mình có đồ đạc quái gì đâu mà sửa soạn.
Trương gọi xe đáng lẽ về nhà chàng lại bảo kéo đến phố Thu ở. Chàng xuống xe để
đi bộ ngang qua nhà Thu; thấy cửa sổ nhà Thu không có ánh đèn. Chàng đoán Thu
đi vắng và tức Thu sao lúc đó lại không có ở nhà để chàng được gặp. Nhưng đến
khi đ ngang hàng rào sắt, chàng chậm bước lại hồi hợp vì nghe có tiếng Thu ở
trong vườn cười nô đùa lẫn với tiếng trẻ con:
- Rung giăng rung giẻ đắt trẻ đi chơi, đến ngõ nhà trời…
Chàng đánh diêm hút thuốc lá để lấy cớ ngừng lại và để Thu chú ý đến; chàng
quay nhìn vào vườn nhưng mắt bị chói ánh lửa diêm không trông rõ gì cả. Tiếng
Thu đang nói giữa câu bỗng ngừng bặt:
- Trương biết Thu đã để ý đến mình. Chàng thấy lạ lắm; lúc đó chàng hồi hộp hơn
cả lúc ngỏ tình yêu lần đầu với Thu; chàng thấy lúc đó giống như lúc ở ấp đưa bức
thư cho Thu rồi khi đi chơi về, hai người cách nhau bức vách cùng đương lặng
nghe nhau.
VI.
Trương đứng trên bờ đợi người phu xe đẩy xe lên. Cái cảnh ấy
gợi chàng nghĩ đến hồi còn đi học được ghé thăm quê và cái sung sướng của chàng
mỗi lần qua bến đò sắp về tới nhà. Bà cụ bán hàng nước thấy chàng cất tiếng hỏi:
- Lần này lâu mới thấy cậu về chơi nhà.
Chàng mỉm cười đáp:
- Lâu nay bận lắm. Cụ có chè nóng cho một bát. Nước chè hàng cọ vẫn ngon như ngày
trước đấy chứ?
Chàng không thích uống nước chè tươi lắm nhưng lúc này chàng muốn uống thử một
bát, cho đó là một cái thú quê mùa mộc mạc hợp với cuộc sống chàng định sống
ngày nay. Chàng cầm bát nước uống thong thả, đương uống chàng ngừng lại để ý tới
cái vẻ êm lặng của mặt nước sông. Thu và cuộc đời rối rắm của chàng trước kia
chàng thấy xa xôi không có gì liên lạc với chàng nữa. Chàng thấy lòng chàng
cũng yên lặng như mặt sông và bao nhiêu những tội lỗi xấu xa của đời cũ như đã
gột sạch hết. Trương hoài nghi ngẫm nghĩ:
- Một người như mình có thể còn được hưởng sự sung sướng nữa không.
Dẫu sao, một nỗi vui rất nhẹ đương âm thầm trong lòng chàng mà nỗi vui ấy không
phải có vì sắp được nhìn thấy mặt Nhan, nỗi vui ấy tự nhiên đến, không có một
duyên cớ gì rõ rệt. Bất giác chàng hơi lo sợ nghĩ đến những cái vui đột ngột vô
cớ hồi chưa khỏi bệnh lao. Nhưng chàng lại vững tâm ngay nhớ đến câu khôi hài
chàng nói với Chuyên khi Chuyên báo tin vết thương trong phổi của chàng đã
thành sẹo, nhiều hứa hẹn và như thế ngay trong lúc gia sản chàng đã hết sạch và
chàng đã chán chường hết cả mọi thứ.
Xe tới cổng nhà bà Thiêm thì trời bắt đầu ngả về chiều: chàng nhìn qua giậu
xương rồng và hơi thất vọng rằng Nhan lúc đó không có ngay ở sân để tỏ vui mừng
khi thấy chàng về. Khi ngồi lên xe chàng ao ước được như thế để có cái cảm tưởng
rõ rệt rằng từ trước đến nay Nhan vẫn chờ đợi chàng.
Bà Thiêm chạy ra có vẻ hơi ngạc nhiên, Trương nhận thấy ngay nên vội nói:
- Cháu về vì ngày mai là ngày giỗ mẹ cháu.
Chàng đưa mắt tìm xem Nhan có ở trong nhà không, và lo sợ ngẫm nghĩ:
- Hay là Nhan đã đi lấy chồng rồi mà mình không biết.
Chàng không dám hỏi về Nhan, nói qua cho bà Thiêm biết vì cớ gì chàng không muốn
về nhà ông chú nữa; chàng vừa đáp chuyện bà Thiêm vừa đưa mắt nhìn xem có dấu
hiệu gì tỏ rõ rằng Nhan còn ở nhà không.
- Anh đã ăn cơm chưa để bảo em nó làm cơm?
Chàng vui mừng đáp:
- Chưa ạ.
Chàng mỉm cười nghĩ nếu lúc đó bà Thiêm báo tin Nhan đã báo tin Nhan đã đi lấy
chồng, chắc chàng cũng sẽ vui mừng như vậy.
Làm vẻ thân, chàng cất tiếng hỏi to:
- Cô Nhan đâu không ra làm cơm, có quý khách.
- Em nó ra sau vườn tưới rau.
Chàng đứng lên lấy cớ muốn ra xem vườn rau để gặp Nhan.
- Cô Nhan đương làm gì đấy?
Nhan quay qua nhìn mẹ rồi qua Trương, khẽ nói:
- Anh về.
- Vâng, tôi về.
Chàng không để ý đến câu hỏi thản nhiên của Nhan, điều cốt yếu là nhìn lại
Nhan; sau một năm trời cách biệt, chàng thấy Nhan vẫn đẹp như ngày trước.
Nhan lại cúi xuống tưới rau. Trương sung sướng nhận thấy hai tay Nhan hơi run
run khi nhấc gáo nước lên, và chàng mỉm cười khi thấy Nhan cứ cầm gáo tưới mãi
vào một luống rau cải mới reo đã ướt sũng nước. Bà Thiêm hơi ngượng thấy con
gái mình hững hờ với Trương, một ân nhân mà bà quý trọng.
- Để đấy vào làm cơm cho anh xơi đã.
Nhan bỏ gáo và đứng thẳng lên. Lúc đó nàng mới nhìn Trương lâu, mỉm cười và thở
dài một cái, nói chữa thẹn:
- Gớm mỏi cả lưng… Anh về bao giờ?
- Tôi vừa về xong. Độ này cô được mạnh.
Nàng mỉm cười giọng đùa:
- - Nhờ trời cũng khơ khớ.
Nàng mím môi quay mặt ra phía hàng rào như gặp một điều gì cần phải suy nghĩ.
Trương thấy cả người nàng đều tỏ rõ nỗi vui sướng được trông thấy chàng về.
Nhan nói lẩm bẩm một mình:
- Phải đấy… Anh có thích ăn mướp xào không? Mướp hương, thơm lắm, kia còn mấy
quả cuối mùa, đủ anh ăn.
- Nhưng phải để tôi tự hái lấy ăn mới ngon.
Chàng đi ra phía giàn mướp, đứng lại nói to:
- Tôi chẳng nhìn thấy quả nào cả.
Nhan chạy lại. Nàng hiểu ngay ý Trương định nói chuyện riêng với nàng không
cho bà Thiêm biết vì Trương đứng ngay trước mấy quả mướp, chỉ còn việc giơ tay
ra hái.
Trương thấy bà Thiêm đã trở vào trong nhà; chàng vừa ngắt quả mướp vừa nói:
- Lần này anh về hẳn với em.
Chàng đưa mắt nhìn Nhan, thấy Nhan vẫn yên lặng. Nhan có vẻ thẹn, còn chàng,
chàng không ngượng ngập gì cả, có lẽ vì Nhan là người con gái chàng được hôn một
lần rồi. Chàng không có cái cảm động bàng hoàng như khi được thấy đứng gần Thu;
cái cảm giác của chàng lúc đó là cái cảm giác đầy đủ và bình tĩnh của một người
chồng đứng gần một người vợ mới cưới lúc nào cũng sẵn sàng làm chồng vui lòng.
Chàng đi ra phía sau giàn mướp chỗ khuất để định hôn Nhan ngay lúc đó, nhưng
chàng còn e làm Nhan sợ hãi quá. Chàng khẽ nói:
- Nhớ em quá… Tối hôm nay, được không? Anh muốn gặp em, đúng nửa đêm, em ra vườn.
Đợi một lúc lâu không thấy Nhan nói gì, chàng nhắc lại:
- Được không?
Nhan khẽ gật đầu ngoan ngoãn. Tự nhiên Trương nắm lấy tay Nhan, rồi kéo Nhan về
phía mình. Nhan ngã người theo đà tay của Trương, yên lặng như bị thôi miên.
Trương nhìn thẳng vào hai mắt Nhan; chàng lắng tai nghe tiêng nhái kêu ran ở
ngoài lũy tre và nhớ đêm hôm về ấp với Thu nửa đêm sực thức dậy nhìn bàn tay
Thu qua khe vách. Một nỗi nhớ tiếc xa xôi cùng đến với tiếng nhái kêu trong buổi
chiều.
Chàng khẽ đẩy Nhan ra, mỉm cười, cố lấy giọng ngọt ngào:
- Hay thôi vậy. Để thong thả. Lỡ ai biết thì nguy.
Chàng sợ không dám vướng víu với Nhan vội. Chàng biết là chưa quên được Thu và
chưa có cớ ngăn cấm chàng lại về với Thu.
- Ít nữa, nếu mình đột nhiên trở về chắc Thu mừng rỡ lắm.
Lòng tự ái của chàng, vẫn cho là Thu còn yêu chàng, và tình yêu của một người
như Thu, chàng thấy quý giá hơn là tình yêu dễ dãi và bình thường của Nhan. Bức
thư sau cùng đã tỏ rõ với Thu rằng chàng cao thượng và nếu đã có bức thư ấy rồi
mà chàng còn cứ cố tìm gặp Thu, như thế lại càng tỏ ra rằng chàng đã yêu Thu
quá lắm, không thể vì một lẽ gì mà quyết định xa Thu mãi được. Chàng thầm nhủ:
- Anh không đời nào quên được Thu.
Nhan mở to mắt nhìn Trương không hiểu vì cớ gì chàng đổi ý, nhưng nàng mừng rỡ
thấy chính Trương đã ngỏ lời thôi một cuộc gặp gỡ nàng cho là rất nguy hiểm
nhưng lúc nãy cứ phải vâng lời để khỏi làm mếch lòng Trương, nàng nói:
- Thôi đi vào, anh.
Trương nắm mạnh lấy hai tay Nhan, mắt Nhan lúc đó chàng nhìn lại thấy đẹp khác
thường; chàng cố dìu lòng để cho vẻ đẹp của hai con mắt Nhan quyến rũ chàng,
làm chàng mê đắm và nói với Nhan âu yếm:
- Em không biết anh yêu em đến bực nào.
Chàng đợi Nhan, tha thiết mong Nhan nói lại với chàng một lời tình tứ. Nhưng
Nhan chỉ yên lặng, mím môi, mặt cúi nhìn xuống đất-Hai người đứng yên một lúc rồi
không biết nói câu gì nữa cùng bước trở về nhà.
Khi đi ngang qua một chỗ khuất sau bức tường, Trương thấy Nhan chậm bước lại đi
sát vào người chàng. Trương hồi hộp vì cái thú chờ đợi, dò đoán một cử chỉ có lẽ
rất ý nhị của Nhan. Nhưng chàng thất vọng vì Nhan chỉ nói:
- Để em làm cơm thật ngon cho anh xơi. Anh mới đi về chắc vừa mệt vừa đói.
Nói xong, Nhan nhìn Trương, mỉm cười; nàng sung sướng có cái cảm tưởng như được
săn sóc âu yếm đến một người chồng.
Nhất Linh
Nhất Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét