Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2021
Tiếng động
Chương 1
Trong xóm, tiếng máy thu thanh truyền lan khắp. Bọn trẻ con
chạy rỡn quanh các chiếc xe hơi bỏ sửa, leo bám trên các mui xe, thùng xe. Người
đàn bà bước tránh một thằng nhỏ đang chạy đụng mạnh bên vai tôi đi ngược. Tôi
ngửng trông lên, bắt gặp nụ cười bối rối xin lỗi. Theo thói quen tôi nói xin lỗi
và bước theo lối của mình. Người đàn bà mặc áo dài xanh, gương mặt thon dài,
đôi mắt chậm dại. Người đàn bà đó. Đầu óc tôi chậm chạp những ý nghĩ không còn
chút chuyển động nào nữa. Trên lối giếng nước ồn ào tranh chấp, gây gổ. Đứa con
gái đứng ngẩn ngơ trước cửa rào, ngó tôi chằm chằm. Tôi không còn đủ sức để dừng
lại với nó một giây ngắn, bước vội về phía gian gác của tôi. Tôi dẫm trên những
bực thang như dựng đứng. Trong đầu tôi nổi đập hai nhịp phân cách, những tiếng
dồn chạy mỗi lúc thêm nhanh miết, lập đi lập lại như xe lửa trên sự níu kéo chậm
về im sững ngẩn ngơ. Cửa gác đóng chặt. Tôi lay ầm ầm. Tôi như vừa ở thành phố
xa sẽ tới, tôi như vừa đến một thành phố xa chưa từng biết.
Buổi sáng ấy là buổi sáng đầu tiên, hai đứa anh nô rỡn với biển
sạch trên một bãi vắng không người. Anh mang trộn tiếng cười vang nhòa trong lời
thầm thì miên man của biển lớn bất tận. Tiếng cười của anh như không bao giờ có
thể dứt được. Nó còn vang động mãi nơi bãi biển hẻo lánh ngày nào không bao giờ
anh trở lại. (Có lẽ sẽ trở lại. Sẽ trở lại vào một buổi.) Anh cười ở đó như em
đã cười trên đồng vắng năm em mười sáu. Cánh đồng rực thứ ánh nắng cuối ngày em
nhớ không? Anh đã cười, đã chạy, đã ùa lội, đã tan biến như chiếc bóng dưới con
mắt lớn… Và xong. Em hiểu chứ. Xong. Vào một lúc tiếng cười tắt lặng trên mặt
phẳng như tấm gương đầy áp kề. Em nhớ lại xem, em đã cười, tóc bay tung, mặt
phơi hết trong sức chạy của máu, của hơi thở dồn vào lá cỏ dâng cao. Phải
không? Tiếng cười ấy vẫn còn bay trong trời chiều sẽ hiện lên không có em ở đó.
Không có em. Anh muốn nói không có cả anh nữa.
Như em đang ngồi chỗ nào đấy, em tưởng đến anh cùng một lúc với
nhiều bộ dạng khác, nhiều điều khác. Anh không thể đến một mình với em. Cùng với
anh, còn hiện ra biết bao nhiêu thứ khác nữa. Chẳng hạn như một đốm sao hiu hắt
trên đầu ngọn tre xơ xác nơi làng em. Đốm sao em không bao giờ nhìn thấy cả
nhưng có thật. Đốm sao ấy, mẹ của em mở mắt trong cơn đau quặn đã trông thấy,
nhắc nhở em sau này, em đã sinh ra giữa đồng trống giữa những ngày loạn ly bắt
đầu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hoàng hôn có nắng Nhà văn trẻ Hoàng Thị Trúc Ly vừa được bầu chọn làm hội viên mới Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Chị sinh ngày 24.5.198...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét