Tâm tình với Đà Lạt
Việt Trang
Dalat ơi!
Đi chưa trọn nửa vòng nhân thế, bồng bềnh trong giấc mộng phù sinh, bất chợt
phút giây, tâm tư trầm lắng, mãi ngồi đây, ta xin gọi thầm tên người với tấc
lòng thiết tha chung thủy.
Mơ hồ hóa thân người, ta quay về quá khứ xa xôi, ta đang băn khoăn cùng hiện tại
hay ta đang bay vào một ngày mai đang chờ đón ta ở một phương trời ngút ngàn viễn
xứ.
Gần một trăm năm qua, thế nhân đã từng tôn vinh người với những danh từ hoa mỹ
rung cảm dễ thương khắc đậm vào lòng người.
Từ một hoang
địa chập chùng đồi núi, giá buốt quanh năm, người biến thành Dalat, sáng kiến của
bác sĩ Yersin, một vị thầy thuốc nổi danh thế giới, đã khai sinh ra người. Hàm
chứa bao ý nghĩa nhân sinh :
- DALAT, DAT ALIIS
LATITIEM ALIIS TEMPERIEM, nơi đây cho người này niềm vui, người khác khí
hậu an lành.
- ĐÀ LẠT, nguồn suối của
người Lat sinh sống rải rác ven bờ từ hồ Than Thở đến tận thác Cam Ly.
- ĐÀ LẠT niềm vui bất tận
mà thiên nhiên ban phát.
Nhưng đối với những tâm hồn văn nhân, thi sĩ, người từng là:
- Xứ Lâm Viên, Xứ Hoa Đào, Xứ Thơ, Xứ Mộng
- Hoặc Thành Phố Ngàn Hoa, Thành Phố Mù Sương, Phố Thị Lưng Trời,
Phố Núi Mây
- Hay Non Trà, Trà Sơn, Trà Lĩnh, huyền hoặc như nét đường thi có trước
ngàn năm
Ta sinh ra trên mảnh đất xinh đẹp này của một góc trời quê hương nhân hậu.
Theo ngày tháng thời gian, ta lớn lên trong vòng tay nâng niu, tần tảo của hiền
mẫu, ta trưởng thành dưới sự giáo huấn của nghiêm đường, giúp ta nhập cuộc dễ
dàng vào dòng nhân thế, với dáng nho nhã như một thư sinh – mà có ai hay biết rằng
, bụi phấn trắng đã bao lần rơi đậu trên mái tóc mỗi khi ta đứng trên bục giảng
của học đường, hoặc có những đêm chong hoài ngọn đèn khuya, một mình ta thức sáng,
cặm cụi soạn bài mà chung quanh tỉnh vật đang chìm trong giấc ngủ thật ngoan hiền.
Một ngọn gió ngược chiều làm ta bâng khuâng dừng lại. Giã từ trường học, ta đón
nhận thêm biết bao tình cảm của những người thân ruột thịt, của những bạn hữu
tâm giao yêu thương quý trọng.
Ta xin khắc đậm tình nghĩa cưu mang đó, ta xin cảm nhận nghĩa tình cuộc đời
với muôn vàn biết ơn.
Trong làn thuốc mong manh quyện tỏa, tâm thức ta cũng mơ hồ tản mạn, bồi hồi
nghĩ về một cuộc chia ly nào đó với người, với tất cả từ đây, ta chỉ nhờ bạn ta
vẽ lên những nét chân phương về người:
Thành phố mình đang ở
Xa một ngày đã nhớ đã thương
Sớm mai phớt nhẹ nét mù sương
Chiều tối vẽ lên vài làn sương mộng
Khuya dù mưa tuôn
Ngày dù nắng đổ
Đi giữa bốn mùa
Vẫn ngỡ là Xuân
Thành phố mình trang điểm màu xanh
Trông hiền lành như bức tranh thuỷ mặc
Góc độ nào nhìn vẫn đẹp vẫn xinh
Ngàn thông bồng bềnh vườn rau xanh mướt
Chen giữa biển trời hoà hợp nét thiên thanh
Cửa nhà thấp thoáng lênh đênh
Trên cao dưới thấp
Kết liên từng chùm cẩm thạch
Đêm chưa về ánh sáng bật lung linh
Thành phố mình đang ở
Còn có ai đâu mà bỡ ngỡ
Quanh một vòng ta lại gặp nhau
Môi điểm nụ chào
Tay bắt thật chặt
Chân tình như nhạc như hoa
Hoa thơm quyện lòng đất
Hoa thắm ngát tình người
Nhạc xây dựng đời
Nhạc gieo hy vọng nhạc gọi tương lai
Thành phố mình sao mãi dễ thương
Thôi thúc dòng người không ngừng nhẫn nại đi lên
Đỉnh cao Hoà Bình vẫy gọi
Mà những con đường
như đưa máu dội về tim
Vạn kỷ không quên thành phố của mình
Sáng hôm nay, gió lạnh tàn đông heo hắt sắp lịm dần, hương xuân chớm bàng bạc
núi đồi, cây cỏ, một vùng hoa xuân muôn màu muôn sắc bừng lên dưới bầu trời
trong vắt rực sáng.
Ta vốn yêu hoa Đào, nên những cành Đào thướt tha đã vội thấp thoáng gần xa,
cùng khắp , duyên dáng lộng ngọc thôn bản hoang sơ, điểm xuyết phố thị phồn
hoa, thắp lên muôn triệu nến hồng kỳ diệu, hồng lên bao điều hẹn ước, ấm mãi
lòng ta.
Từng cánh hoa, từng cánh hoa lay bay trước gió, xinh như hoa Anh Đào điểm trang
dọc tường thành Đông Kinh hay ngả nghiêng soi mình trên bờ hồ Potomac.
Tất cả dịu dàng chào đón ánh dương quang, e lệ như môi hồng người mình yêu
trong một bản nhạc cũ của Hoàng Nguyên “ Ai lên xứ Hoa Đào” mà ngày từ giã
Dalat, có du khách nào lại vô tình không đem theo một cành hoa kỷ niệm với bản
tình ca muôn điệu của thi nhân.
Dalat nổi danh là vương quốc muôn hoa. Mỗi một loài hoa gợi cảm một vần thơ, nốt
nhạc, ghi lại bao cuộc tình dễ thương đôi lứa tuổi hai mươi. Bạn thơ
Phong Vũ hình dung như sau:
Dalat quê hương ta
Thành phố tình yêu và hoa bướm
Tôi đã nghe đôi tình nhân thì thầm như thế
Giữa lòng thành phố mùa hoa
Hoa ửng hồng lên dưới nắng sớm chan hòa
Hoa đượm sắc trong màu xanh tươi thắm
Hoa nở rộ giữa những ngày xuân ấm
Cành ngả nghiêng nghiêng bên hồ biếc rập rình
Hoa vẫy chào đôi lứa đẹp xinh
Hoa hứa hẹn những mùa xuân
Đẹp trăm lần hơn thế
Ôi một mùa hoa
Nói với ta nhiều điều mới mẻ
Và Quê Hương – Đất Nước – Con Người
Từ góc độ cuộc đời
Ta nhìn hoa nghĩa tình thắm thía
Đất trời có hoa
Đời người có nghĩa
Em ngẩn nhìn những cánh Mimosa
Óng vàng nhung gấm
Những đóa hồng sương đọng
Những cành hoa “ Xin đừng quên em”
Những cánh hoa hoang dại không tên
Có cánh bướm non tơ
Chập chờn theo sóng mắt
Nhưng em ơi
Có một loài hoa mà anh yêu quý nhất
Loài hoa nào em biết không em
Nhưng vẫn có đôi lần, khi lòng chùng xuống, ta đành quay lưng với thành phố rộn
rã dư âm, với ngàn hoa sắc thắm kiêu sa, để âm thầm một mình rải dấu chân trên
đồi Cù thơ mộng
Dalat như thấp hơn, trời cao như gần lại và ta như một loài sâu nhỏ bé.
Đồi Cù thật đẹp. Đẹp tựa nét xuân sơn của nàng Thúy Nguyễn Du. Ta vui nhìn cỏ
biếc dập dềnh sóng lụa thiên thanh nở hoa vàng hoe như gấm dệt. Ta mơ dõi bóng
phù vân phiêu bồng vạn kiếp trên trời xanh vô định.
Dưới cội thông già, ta lắng nghe lá cành đùa sương gió, vang vọng mãi tình ca bất
tận. Ta dạo bước bâng quơ, lãng khuây vài chuyện cũ, hồn lâng lâng them mùi cỏ
dại, ngây ngất cùng thoáng hương thầm cỏ may tỏa thơm ngát trên đất mẹ:
Lá mộng ngập ngừng bay chiếc chiếc
Đường thơ thơ thẩn dạo mình mình
Một linh hồn nhỏ cùng thiên hạ
Vô nhiễm từ lâu bụi thị thành
Ta mến đất trời Dalat những ngày giao mùa vào hạ. Thanh sắc hiền lành như người
em gái.
Vào hè mà không tiếng ve rang thảng thốt, không hoa phượng đỏ nhớ nhung làm áo
não tim người
Xứ Huế miền Trung, cố hương của ta, khi mùa hè tới giọt nắng oi nồng, đậm đặc,
thiên hạ ngóng đợi thoáng mát của hai ngọn Nam Nồm giành nhau thổi lại. Dòng biếc
sông Hương lượn lờ dưới cầu Tràng Tiền , mảnh mai như chiếc trâm cài suối tóc,
ngàn thông xanh núi Ngự bất động thắp lên vạn nến hồng cháy xém cả làng An Cựu
bình yên.
Còn Saigon , nắng tha hồ thiêu đốt cháy da, ngột ngạt trong biển nóng. Những
dòng xe, dòng người ngược xuôi như những dòng nước cuộn để trốn nắng, mặc dầu nắng
đã núp trong vài cơn mưa hạ ngắn ngủi bất chợt ập xuống
Nằm trên biển nóng Saigon
Mà nghe Dalat vẫn còn mưa sương
Riêng ở phố núi Cao Nguyên này, khi màn sương đêm vừa tan thì trời ban mai cũng
vừa choàng một lớp ánh sáng mỏng manh lên đồi núi, hoa cỏ, trải từng nhung lụa
lên khắp các nẻo đường, trong suốt như thủy tinh
Trưa chưa về, nắng chưa phai, thì trên biển trời vài mảng mây trắng đục giăng
ngang thành phố. Cơn mưa giao mùa như những đường tơ cài thêu lên lá, lên hoa,
thì thầm trên mái nhà , mặt đất âm vang, tựa một khúc nhạc mưa rơi trên phố thị,
buôn làng, khắp núi đồi cô tịch.
Trong khoảnh khắc lành lạnh đó, ta thỉnh thoảng rong bước dọc theo những đường
phố quen thuộc mà chân không biết mệt, hay lặng lẽ ngồi một mình dưới thềm hiên
nhà cũ rêu phong, nghe trong giọt mưa mùa hạ mường tượng có giọt mưa thơ.
Và phút chia tay
Chưa kịp lời từ giã
Xuân vừa tàn nắng rơi về bên đó
Chiều tháng tư mưa rớt lại bên này
Mưa lênh đênh, ngậm ngùi thành phố nhỏ
Mưa nhạt nhòa che khuất dáng chim bay
Nhạc mưa buồn sóng hồ chao , thác đổ
Núi rừng sương xanh một nhánh thông gầy
Ở xứ núi chỉ có mưa và gió
Gió thật hiền , mưa rất nhẹ như mây
Và có nắng, nắng mịn màng tơ lụa
Chẳng vàng đâu một chiếc lá trên cây
Nghe quạnh quẽ con dốc mòn sỏi đá
Bước tha nhân không in lại dấu giày
Lòng bất chợt nhớ thương ngày tháng hạ
Mưa vô thường tím lạnh cả vòng tay
Và phút chia tay
Chưa kịp lời từ giã
Xuân vừa tàn nắng rơi về bên đó
Mùa hè Dalat đó, ấm áp như mùa xuân, dịu hiền như mùa thu và đôn hậu như mùa
đông
Dalat ơi !
Có những chiều thu, khi nắng vàng nhung nhớ hắt hiu tan vỡ đó đây trên hồ Xuân
Hương song sánh, xinh như làn thu thủy của cô Kiều Tố Như – gió thu mơn man ru
nhẹ thông ngàn, ngân lên một điệu đàn thu tha thiết, thấm đậm vào hồn ta khi
màn đêm chập chờn rủ xuống.
Ta đang mơ thành chiếc bướm, và dù đôi cánh mỏng có ướt dầm sương thu lạnh,
cũng muốn bay ngút ngàn tìm lại một ngày thu rực óng, hay biến mình qua rừng
thu xào xạc, giúp chiếc lá xa cành thực hiện một cuộc viễn trình về nguồn cội.
Có những đêm thu trên Thủy Tạ, ta mãi ngồi lặng im, nương theo làn sóng vô
thanh luân vũ mặt hồ, nhìn sương sa mờ ảo đỉnh tháp Hùng Vương, quyện giăng nhạt
nhòa cầu Ông Đạo, trầm mặc bên ly cà phê đậm nóng, hoặc ly rượu thơm nồng, ta bất
chợt búng lên tàn thuốc cháy vẽ vòng tròn vào đêm khuya vắng tựa hồ một vì sao
đổi ngôi giữa vòm trời hiu lạnh
Ánh trăng huyền ảo ngự trên trời. Trăng đậu giữa cành thông. Trăng mênh mông
soi thung lũng cô lieu, trăng vỡ mơ màng trên suối ngọc. Dalat tắm trong biển
trăng. Dalat trôi theo dòng trăng man mác, ngọt ngào như sữa mẹ. Dòng trăng
tràn ngập cả hồn ta.
Ta xin mời trăng ngồi lại với thi nhân. Ta cùng trăng kể lại cuộc phong trần.
Và trăng đã gọi thu về cho sơn khách tình tự. Áo trắng cũng buồn như mây trắng.
Hiu quạnh, lạnh lùng, người ơi! Chập chùng nỗi nhớ gởi về đâu!
Cuối thu vời vợi thấy mênh mông
Chờ đợi ai trong sáng điểm sương
Bàng bạc thuyền mây trời sắc ngọc
Đăm đăm chốn cũ dáng người thương
Gió im khe khẽ lời son sắt
Nắng ửng mơ say má đỏ hường
Này gió đã ba ngày mộng nhớ
Đời càng nên sống ngát tình Xuân
Dalat ơi!
Ta lại mời người cùng ta tung tăng lên phố Hòa Bình, con tim của Dalat, nơi gặp
gỡ tình người
Những con đường huyết mạch quy tụ về đây, bao giờ cũng uốn quanh co dưới bóng
thông xanh, bao giờ cũng lên xuống nhịp nhàng giữa dãy nhà kiến trúc muôn vẻ,
muôn màu, bao giờ cũng yểu điệu như tà áo lụa nết na của người em gái ngày xưa.
Dừng chân bên lề đường, dẫu lẻ loi trước dòng nhân thế ngược xuôi, tha nhân
cũng thấy lòng ấm lại, rung cảm một niềm quyến luyến vô hạn với tấm lòng hiếu
khách của người Dalat.
Bạn ta nói tiếp về người:
Thành phố mình đang ở
Xa một ngày đã nhớ đã thương
Sớm mai phớt nhẹ nét mù sương
Chiều tối vẽ lên vài làn sương mộng
Khuya dù mưa tuôn
Ngày dù nắng đổ
Đi giữa bốn mùa
Vẫn ngỡ là Xuân
Thành phố mình trang điểm màu xanh
Trông hiền lành như bức tranh thuỷ mặc
Góc độ nào nhìn vẫn đẹp vẫn xinh
Ngàn thông bồng bềnh vườn rau xanh mướt
Chen giữa biển trời hoà hợp nét thiên thanh
Cửa nhà thấp thoáng lênh đênh
Trên cao dưới thấp
Kết liên từng chùm cẩm thạch
Đêm chưa về ánh sáng bật lung linh
Thành phố mình đang ở
Còn có ai đâu mà bỡ ngỡ
Quanh một vòng ta lại gặp nhau
Môi điểm nụ chào
Tay bắt thật chặt
Chân tình như nhạc như hoa
Hoa thơm quyện lòng đất
Hoa thắm ngát tình người
Nhạc xây dựng đời
Nhạc gieo hy vọng nhạc gọi tương lai
Thành phố mình sao mãi dễ thương
Thôi thúc dòng người không ngừng nhẫn nại đi lên
Đỉnh cao Hoà Bình vẫy gọi
Mà những con đường
như đưa máu dội về tim
Vạn kỷ không quên thành phố của mình
Ta thành tâm mường tượng, bên cạnh những cành hoa nết na tươi đẹp của Dalat còn
có những cành hoa Đàm Vô Ưu lung linh nở hương đạo trước Phật Đài Linh Sơn cổ
kính hay Quan Âm Tự thanh u, còn có những cành hoa trong trắng bừng hương bác
ái dưới giáo đường Nhà Thờ Con Gà.
Ta mong ước khúc nhạc đời của người hòa lên cùng những hồi chuông khi ngân nga,
lúc thánh thót đó đây mai chiều trên mảnh đất Dalat muôn thuở thanh bình.
Dalat từng vinh hạnh là một trung tâm văn hóa quốc gia với:
Viện Đại Học Thụ Nhân Dalat, Trường Võ Bị Liên Quân, Đại Học Quân Sự, các trường
thuộc ảnh hưởng Pháp ngày xưa: Grand Lycée Yersin, Petit Lycée Yersin, Couvent
des Oiseaux, Domain de Marie, phần đông dành cho các học sinh những gia đình
giàu có, danh gia vọng tộc, song ta lại yêu mến những ngôi trường tiểu học đơn
sơ, thanh cảnh ở khóm, phường đông đảo dân cư chân chất, nhất là trường nam
sinh Trần Hưng Đạo và nữ sinh Bùi Thị Xuân, đã từng dìu dắt ta dưới sự giáo huấn
nghiêm minh của thầy cô, từ thuở ấu thơ, để vững lòng từng bước đi trên đường
văn học, đến khi trưởng thành góp mặt với đời
Các em
Mai chiều hai buổi
Những bước chân của tuổi học trò
Những bước chân ngây thơ bướm hoa thành phố
Bóng dáng thanh thanh nụ cười rạng rỡ
Theo giữa dòng đời xa lạ
Ươm một niềm tin
Từng lớp từng hàng
Sách vở là hành trang
Gió mây là bạn đồng hành
Khi vòng quanh nghĩa địa
Lúc lên xuống núi đồi
Ngỡ trường xa xôi hơn cả bên kia thế giới
Đi hoài không mỏi
Đi tìm tiếng gọi tương lai
Hình ảnh tuyệt vời
Gieo lại cho tôi
Cho anh cho chị mọi người
Một nguồn khát vọng cuộc đời ngày mai
Đây rồi
Đường về công trường Hoà Bình
In dấu chân chim học trò bé nhỏ
Tô điểm quê hương mình
Công trường Hoà Bình đó
Tuổi hoa vừa chớm nở
Mở mắt chào đời đối diện chiến tranh
Những bước rong chơi bỗng dưng đưa ta cùng người bạn vong niên nhiều tuổi một lần
ngồi uống cà phê bụi giữa lòng chợ Dalat xinh đẹp nhất cả nước. Chung quanh sự
sôi động của thế nhân, âm thanh nói cười vụn vỡ của thiên hạ, hai người vẫn an
nhiên cùng nhau xướng họa:
Trong lòng sâu quán chợ
Chốn tận cùng nhân gian
Chuyện thế dâng trôi nổi
Tình thơ đong ngút ngàn
Xôn xao bờ mộng ảo
Long lánh cõi vô thường
Phước họa vô lượng kiếp
Còn thoang thoảng kỳ hương
Tình thơ phơi quán chợ
Rộn rã tiếng thế gian
Âm vang xa suối động
Trầm lắng nhánh mây ngàn
Nắng mưa đong huyễn hóa
Ngày tháng đọng vô thường
Lũng sâu choàng tỉnh giấc
Ngan ngát tỏa tâm hồng
Giờ đây, Dalat cùng ta vui chân xuôi về một con đường quê huyền sử, nép bình
yên bên lòng thành phố. Con đường thoai thoải đi lên, nghiêng nghiêng chảy xuống,
có đá ngủ triệu năm, có hoa Trạng Nguyên hồng lên chào đón.
Con đường còn mang tên một danh nhân ái quốc Việt Nam- Nguyễn Biểu- dài sâu hun
hút, chưa tròn trăm thước rộng vừa sải tay người mà thế nhân lại chưa đi trọn
cuộc đời đạo hạnh
Con đường còn mang tên Dốc Nhà Làng, không vướng gió bụi, không xe ngựa qua mà
bồng bềnh sương khói. Con đường đưa dần ta vào huyền thoại, ngược lên 4000 năm
lịch sử vinh quang để bắt gặp hình dáng quê hương nguyên thủ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét