Tình ca Việt Nam – Nguyễn Đình Toàn
Nền
âm nhạc Việt Nam ngày xưa rất lí thú. Cái sự lí thú ấy được tạo nên không phải
chỉ bởi những ‘quái kiệt’ – những con người mà cả cuộc đời lẫn sự nghiệp đều
được coi như là giai thoại, mà còn bởi những người tưởng như thật bình thường;
bình thường đến mức đôi khi ta sợ rằng, họ chỉ sống trong trí tưởng của một lớp
người ít ỏi và cụ thể nào đó; và rằng, một ngày, của chục năm sau chẳng hạn, sẽ
chẳng còn ai nhớ đến họ, những con người tưởng như bình thường sinh ra trong
một giai đoạn thú vị.
Dần
dần, theo cái vòng quay hối hả vô cùng của bánh xe thời gian, chẳng còn ai nhớ
tới những cái tên đó nữa. Người ta sẽ quên họ, như cách mà người ta đứng nhìn
về những tháng ngày xa cũ của đất nước với con mắt của một-người-chứng-kiến,
chứ không hoàn toàn có cảm giác thân thuộc – như rằng, cái tháng ngày xa xưa
ấy, sao lại có phần nào khiến mình đồng cảm, khiến mình có cảm giác như một
phần của mình thuộc về nó như thế?
Nhưng,
chính những cái tên tưởng như bình thường, và rồi, một ngày nào, sẽ chỉ còn
được dăm ba người nhắc đến trong những bài viết tưởng nhớ, lại đóng một phần
không nhỏ góp phần tạo nên một nền văn hóa – nghệ thuật rất đa dạng, phong phú,
rất hay nhưng cũng rất dị ngày đó.
Nguyễn
Đình Toàn là một người như vậy.
Nguyễn
Đình Toàn không phải là một cái tên mà người ta nghĩ ngay đến khi nhớ về nền
văn nghệ Việt Nam ngày xưa. Đóng góp của ông không to lớn một cách gây ‘sững
sờ’, nhưng cũng hoàn toàn không phải là nhỏ lắm. Dzoãn Mẫn với ‘Biệt ly’ đi vào
lòng lịch sử âm nhạc nước nhà như là một trong những ca khúc đầu tiên của nền
tân nhạc được đông đảo giới trẻ yêu thích; Đặng Thế Phong với ‘Thu ca tam
tuyệt’ và những giai thoại quanh cuộc đời và cái chết đầy tiếc nuối của ông,
cũng luôn ngự trị trong lòng những người yêu nhạc.
Không
thể nói gì về việc Nguyễn Đình Toàn và những văn nghệ sĩ còn lại ai hơn ai, vì
đơn giản, cảm nhận là thứ gì đó không ai cưỡng cầu được. Nhưng quả thật, Nguyễn
Đình Toàn cũng góp một phần công không nhỏ để mang âm nhạc đến với đại chúng
người nghe, chỉ có điều đóng góp của ông khá thầm lặng.
Nguyễn
Đình Toàn trước tiên là một nhà văn, nhà thơ trong nhóm Sáng Tạo khá nổi tiếng
trước năm 1975. Nhưng ông được biết tới nhiều không phải bởi những bài văn, bài
thơ của ông, dù trong đó có vài bài khá, như Hiên Cúc Vàng, Khi Em Về…
Người ta cũng thích ông qua những bài nhạc, như Em Còn Yêu Anh – mà
lần đầu nghe Tuấn Ngọc trình bày, tới hai câu
Ta
đã xanh úa như đời xa cõi chết
Có bao giờ ta thấy lại nhau không…
Có bao giờ ta thấy lại nhau không…
hay
Có
nhiều khi, một người đi mà như mất thiên đường…
tôi đột nhiên thấy run cả người vì cảm được cái tâm trạng sầu thảm của bài hát.
tôi đột nhiên thấy run cả người vì cảm được cái tâm trạng sầu thảm của bài hát.
Hoặc
nổi tiếng hơn là bài Em đến thăm anh
đêm ba mươi, một trong những bài nổi tiếng nhất trước 1975. Và,
những ai yêu nhạc cũng hẳn còn nhớ đến Tình khúc thứ
nhất, viết chung với Vũ Thành An, mở đầu cho loạt Bài không
tên nổi tiếng sau này. Tình khúc thứ nhất với những
lời nhạc lay động lòng người
Thần
tiên gẫy cánh đêm xuân
Bước lạc sa xuống trần
Thành tình nhân đứng giữa trời không
Khóc mộng thiên đường
Bước lạc sa xuống trần
Thành tình nhân đứng giữa trời không
Khóc mộng thiên đường
Lạc
đề lan man quá, mỗi khi nhắc tới nhạc xưa, dường như tôi không có cách nào kiểm
soát nổi cảm xúc của mình, cứ để nó đi xa quá.
Đại
loại, điều mà khiến Nguyễn Đình Toàn được đông đảo người dân miền Nam trước
những năm giải phóng yêu thích là chương trình “Nhạc chủ đề” trên sóng phát
thanh của ông. Ngày ấy hàng triệu thính giả ở miền Nam chỉ đợi đến mỗi tối thứ
Năm để nghe những lời dẫn quen thuộc:
Tình ca –
những tiếng nói thiết tha nhất của một đời người – bao giờ cũng bắt đầu từ một
nơi chốn nào đó, một quê hương, một thành phố, nơi người ta đã yêu nhau… Tất cả
mùa màng, thời tiết, hoa lá, cỏ cây của cái vùng đất thần tiên đó, kết hợp lại,
làm nên hạnh phúc, làm nên nỗi tiếc thương của chúng ta…
Cái
thời khói lửa núp mình trong lớp vỏ bình an đấy, khi mà những thông tin về
chiến tranh, bom đạn ngoài trận tuyến vẫn tràn về mỗi ngày, mỗi giờ, thì những
giây phút hiếm hoi được hòa mình vào trong dòng nhạc trữ tình thật quí giá biết
chừng nào. Và chương trình “Nhạc chủ đề” với giọng dẫn truyền cảm của Nguyễn
Đình Toàn đã góp phần ru hồn người bằng những khúc ca.
Ngày
đó, có hai chương trình phát thanh nổi tiếng, ngoài chương trình của Nguyễn
Đình Toàn ra còn có “Tiếng nhạc tâm tình” của ca sĩ nổi danh Anh Ngọc, do nhà
văn Mai Thảo đọc lời dẫn. Nếu nói về giọng dẫn, thì cả hai nhà văn đều có chất
giọng cuốn hút như nhau. Nhưng cái cách mà Nguyễn Đình Toàn nhỏ nhẹ, dịu dàng
dùng những từ dẫn nhập như ‘Hỡi em yêu dấu…’ khiến người ta tò mò, thích thú
hơn.
Một
điểm khác biệt nữa là chương trình của Nguyễn Đình Toàn thời đó hay mời những
tay tài tử, hát cho vui, điển hình như luật gia Duy Trác, kĩ sư địa chất Võ Anh
Tuấn đến trình bày. Nói lan man ra xíu, cá nhân tôi nghe nhạc xưa, lâu lâu được
một bài mà ca sĩ “rặc” giọng miền Nam hát, thấy thích thú gì đâu. Điển hình như
bài Chiều mưa biên giới với
tiếng hát của quái kiệt Trần Văn Trạch. Tôi nghe bài này vào một chiều mưa âm
u, khi đang lái xe, giọng Nam Bộ cùng làn hơi ấm áp của tay quái kiệt ấy, thật
hợp với không khí của một chiều mưa biên giới. Và sau Trần Văn Trạch,
Võ Anh Tuấn là một trong những ca sĩ hát “rặc” giọng Nam trình bày các ca khúc
có hồn nhất.
Qua
chương trình này, nhiều bài hát của Trịnh Công Sơn “những bản tình ca không có
hạnh phúc”, qua tiếng hát của “góa phụ chiến tranh” Khánh Ly được lan tỏa rộng
rãi tới người nghe.
Sau
này, vào năm 1970, Nguyễn Đình Toàn cho ra mắt băng nhạc “Tình ca Việt Nam”,
gồm những bản nhạc bất hủ của nền nhạc tình Việt Nam, với sự góp mặt của các
tên tuổi mà giờ đây đã thành huyền thoại như Duy Trác, Sĩ Phú, Khánh Ly, Lệ Thu,
Thái Thanh… Ban nhạc góp mặt lúc đó cũng toàn những nhạc công nổi tiếng của
miền Nam bấy giờ là ban nhạc Nhật Bằng, với tiếng dương cầm của Nghiêm Phú Phi
và Lê Vũ Lê Văn Chấn, tiếng vĩ cầm của Ðan Thọ, Tuấn Khanh, Phạm Văn Phúc, Ðào
Duy… tiếng clarinette của Ðỗ Thiều và Lê Ðô, tiếng đại hồ cầm của Nhật Bằng,
nhịp trống của Trần Quang Mây..
Điểm
đặc biệt nhất mà tôi thích ở băng nhạc này, không phải ở những giọng ca đang
lúc đỉnh cao của sự nghiệp, cũng không phải bởi một ban nhạc không thể chất
hơn, mà là ở lời dẫn đầu trầm ấm, cuốn hút của Nguyễn Đình Toàn. Đôi khi tôi có
những suy nghĩ kiểu: Thủy Hử mà thiếu lời bình của Kim Thánh Thán thì cũng như
những bài nhạc này thiếu lời dẫn của Nguyễn Đình Toàn. Cái cảm giác ấy nó thật
vi diệu. Dù những lời dẫn của Nguyễn Đình Toàn có liên hệ tới bài hát không
nhiều, nhưng một khi đã nghe rồi, thì bỏ nó ra, lại thấy thiếu thiếu gì đó.
Tình ca Việt Nam của
Nguyễn Đình Toàn là một trong những album tôi hay nghe nhất khi rảnh, nhưng chỉ
đột nhiên hôm nay mới có cảm hứng viết vài dòng về ông, và về album này. Tôi
run người khi nghe “Hà Nội ơi, những ngày vui đã ra đi, biết người có nhớ nhung
chi, hết rồi giây phút phân ly” (Hướng về Hà Nội) hay “Em nhớ cho, Đôi chúng ta
sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa” thì cũng đầy xúc cảm khi nghe những lời dẫn của
Nguyễn Đình Toàn như
Anh bỗng
nhận ra anh vẫn còn yêu em, dù chúng ta đã xa nhau như hai thành phố…
hay
Anh hãy tha
thứ nỗi khổ đau em đang chịu đựng, và nếu yêu em xin hãy tha thứ nguồn vui của
em…
hoặc
giả
Ôi những
bông hoa nở bằng nước mắt đau thương nhỏ trên hạnh phúc. Có bao giờ chúng ta
sống được hai lần hạnh phúc của mình…
Mỗi
lần nghe album này, tôi tưởng tượng rằng như có một phép màu nào, xoay ngược
lại thời gian. Kìa tôi, trong một hình hài nào đó, giữa đêm lập lòe ánh điện,
đang ngồi áp tai vào radio, ngồi nuốt từng lời dẫn của Nguyễn Đình Toàn, thả
hồn vào những giai điệu đẹp tuyệt vời của những bản tình ca không bao giờ tàn
lụi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét