Bản nhạc tình yêu 1
Chương 1
Nhìn tòa biệt thự cổ xưa của dòng họ Tôn Thất này, ai cũng
phải công nhận, quá khứ họ hẳn lẫy lừng. Thế nhưng đúng là nó thuộc về quá khứ,
còn hiện tại bây giờ, trong căn biệt thự cổ ấy có những con người phải lo cho
cái ăn, cái mặc, cho việc học hành của những thành viên liên quan. Người mẹ ở
tuổi trung niên phải gánh lấy trách nhiệm chăm sóc con cái và nuôi chúng thành
người với những gì còn sót lại của một thời huy hoàng. Thật là nặng nề.
- Hoàng, Lan ! Chị vẫn chưa đi à ?
Nghe em trai gọi, người con gái tên là Hoàng Lan giật mình,
buông những ngón tay ngà hờ hững trên phím dương cầm.
- Đi đâu ?
Hoàng Thông không ngạc nhiên vì cáí tính đãng trí của chị gái
mình khí đã ngồi vào đàn.
Rồi một cô bé khác bước vào, chìa một tấm bảng nhỏ lên cây
đàn:
Chị phụ em làm bếp Hoàng Lan lắc đầu :
- Không.
Lại một cậu em trai nữa, chìa cái đầu với những sợi tóc vàng
hoe, cháy nắng vào cùng một tấm bảng :
Chị chơi với em ba mươi quả bóng bàn - Không.
Cả hai đứa tiu nghỉu, còn Hoàng Lan nhìn Hoàng Thông cầu cứu
:
- Em cho tụi nó ra ngoài được không ? Chị còn phải học đàn nửa.
Hoàng Thông cườí .
- Với một điều kiện.
- Điều kiện gi ?
Chị phải đi làm câu chuyện em nhờ chị.
Hoàng Lan nhíu mày nhưng rồi cũng phải gật đầu đồng ý. Hoàng
Thông đấy hai đứa em ra ngoài. Cô em gái Ngọc Lan vòi vĩnh :
- Một mình em phải nhặt đậu cho năm người ăn.
Bậy, bốn người ăn thôi. Đừng có phóng đại.
- Nhưng em cho là.. - Chị Hoàng Lan là người nấu nướng,còn em
chỉ nhặt đậu thôi. Thế mà em nói quá nhiều.
Cậu em Ngọc Thông chén vào :
- Nhưng anh chẳng chơi bóng bàn với em.
- Anh vẫn thường chơi bóng bàn với em, nhưng hôm nay anh bận
bàn chuyện với chị Hoàng Lan.
- Đẩy được hai đứa nhóc ra ngoài, Hoàng Thông chốt cửa lại, sợ
chúng sẽ trở lại nửa. Hoàng Thông lại ngồi Lần chị lớn hơn mình mười tám tháng,
cậu nhìn chị thân thiết không nói.
Em nghĩ chuyện gì thế ?
Hoàng Lan hỏi, nhưng cậu em ấp úng không nói. Nàng bảo :
- Chuyện gì thì nói đi, ấp a ấp úng chẳng đáng là con trai
nhà Hoàng Ngọc.
- Nếu chị muốn biết, em hối tiếc cụộc sống bé nhỏ của chị em
mình ở Sài Gòn. Cảnh sống ấm áp ấy nới lên rất nhiều, nhiều lắm. Chị với nhúng
buổi học đàn, còn em những buổi đến trường Bách khoa, tuy nhiên ...
Cậu ta ngưng lạỉ, Hoàng Lan cũng chợt thấy mình có một chút
gì đấy xốn xang. Tuy vậy, nàng vờ thản nhiên Thôi đi cậu. Cậu nói đến quá khứ,
cậu làm như chuyện đi học của chị em mình phải ngừng lại không bằng. Hết hè
chúng ta sẽ trở vê Sài Gòn để học, có gì thay đổi đâu.
Không có gì thay đổi, trong bao nhiêu lâu ?
Hoàng Lan hơi đỏ mặt. Tuy không nói đích danh, Tùng Lâm,
nhưng anh chàng đã gọi đến. Anh ta là con của ông chủ thầu xây dựng những công
trình lớn, từ đầu mùa hè,anh ta cùng ở với gia đình ở một biệt thự sai gòn trọng
tại Quãng Ngải này, không xa nếu không nóí là ngay, kề bên cạnh nhà của Hoàng
Lan.
- Thực ra, chúng em là những đứa hoàn toàn ích kỷ. Cả em và
hai đứa móc, tụi em quen dựa vào chị rồi.
- Chị là con cả mà. Các em dựa vào chị cũng phải thôi. Dòng họ
mình có tập quán như thế. Con cả phải có trách nhiệm gánh vác mọi việc, Cho đến
một mức độ nào thôi. Chị có quyền xây dựng cuộc sống riêng cửa mình. Mẹ là người
đầu tiên. Bắt buộc chị phải làm như thế.
Nàng nghĩ đến bà, người phụ nữ quý tộc ngà nào bây giờ cũng
Phải tảo tán tằn tiện để giữ vững gia đình và lo cho con cái.
- Tội nghiệp mẹ, điều :
khiển cho cả cái nhà này đừng đổ ập xuống vì túng thiếu thật
là một việc ngoài sức chịu đựng của mẹ. Nếu cha còn sống.Hoàng thông mỉm cười lắc
đâu nhìn chị gái :
- Chị đừng, đặt từ nếu vào những lời đang diễn ra trong thì
hiện tại. Vì chúng giải quyết được chuyện gì chị. Cũng đâu sung, sướng vì là
con cả, chị cũng phải vất vả Nàng gật đầu công nhận vì đó là sự thật nhưng rồi
nàng tươi lên :
- Nhưng ba năm nay cuộc sống nhà mình đã đỡ nhiều. Nếu không
có cậu Toàn nhà mình cũng te tua Cả hai chị em phì cười, nhưng Hoàng Thông nhún
vai - Tuy vậy, cậu cũng để khá lâu mới nhớ tới sự tồn tại của em mình cùng các
cháu.
Đó cũng là một thực tế. Nghe mẹ bảo ở Mỹ, cậu ấy rất giàu. Thế
mà phải lâu thật lâu, cậu mới phone về và giúp đỡ cho em gái mình cùng những đứa
cháu.
Biết vậy nhưng nàng vẫn nghiêm nghị với em mình.
- Đừng chua chát như thế em. Đâu phải người nào đặt chân lên.
Đất Mỹ cũng giàu có đâu em, phải có thời gian mới dư dả ra chứ. Người ta giúp
,là tốt rồi.
Đừng phụ họ.
Hoàng Thông vẫn chưa chịu thua chàng nói tiếp :
- Nhưng chính mẹ cũng phải công nhận ông anh trai của mình xấu
tính hơn mức trung bình. Như anh em nhà người khác, chị em mình đã được giúp đớ
đi du học rồi Chị là một tài năng, còn em cũng đâu thua kém.
Nàng bật cười vì cách nói của Hoàng Thông :
- Như thế lại thêm một lý do nữa để biết ơn ông cậu:
Vì những gì ông ấy làm cho những đứa cháu mà ông ấy chưa hề
biết mặt. Em có thể yên tâm học tiếp đại học Bách khoa, còn chị, chị thực hiện
được ước mơ của mình tiếp tục học trường sư phạm âm nhạc. Đồng thời vẫn có thời
gian để nấu cho em những món mà em thích.Vì em tham ăn đến xấu hổ, phải thừa nhận
như thế đi.
Hoàng Thông cười theo chị :
- Đừng nói như thế sinh ra chị nói xấu em. Em là một người
sành ăn. Chị Hoàng Lan, em có đủ khả năng và uy tín để trao . Chị một tấm bằng
:
Đầu bếp giỏi:
Rồi chàng nói thêm :
- Chơi dương cầm có tài, đầu bếp giỏi, đẹp, hiện thân của sự
tận tụy, chị là một phụ nữ hoàn mỹ Gã ranh mãnh nào. Mà được chị nói đồng ý một
mai ,mắn làm sao.
Hoàng Lan lắc đầu mình em trai của mình :
- Đừng lém nữa em. Nghe em nói, nọ cho rằng em đang bơm chị
lên , thành một cái bánh ảo to quá. Rồi tất cả sẽ hổ cái ùm Vỡ mộng. Thế đấy,
em ạ.
- Nh ưng em nói điều em nghĩ.
Cậu bướng bỉnh trả lời, rồi vừa trìu mến nhìn chị, vừa thán
phục, vừa hoài nghi, nàng nhướng mắt :
Có chuyện gì thế ?
Hoàng thông lắc đầu :
- Ngay lúc này thì không có gì. Em chỉ nghĩ rằng, một ngàỵ
nào đó,nếu người chị cưới làm chồng. Mà làm khổ chị, hẳn sẽ rắc lối với em. Hắn
sẽ không yên đâu.
Nàng tự tin nói :
- Số chị không lấy phải một tên đao phủ đâu.
- Em cứ tự. Hỏi, không biết có cưới nào xứng đáng với chị
không ?
Câu này , anh chàng ám chỉ Tùng Lâm đây Hoàng Thông có ác cảm
với anh ta. Cả ba đứa em coi nàng như một người mẹ thứ hai, nên chúng ghen với
tất cả anh chàng nào đến gần nàng. Nàng không trả lời. Ngẫu nhiên nàng bấm mấy
nốt hòa âm rồi mặt điệu bản nhạc tình của Công Thành lướt dưới những ngón tay
nàng vang lên say đắm Còn có tên là Xo- nat cho tình yêu).
Bản nhạc lạc Tình đã được liên tiếp trình diễn trước công
chúng ở Mỹ, Anh, Nhật, Hà Lam ... Trước khi nó nổi tiếng ở Việt Nam. Đó là một
nghịch lý phải không Bản Nhạc Tình viết cho dương cầm và vĩ cầm là một sự kiện
âm nhạc ở nước ngoài. Một đĩa hát nhỏ ghi lại tác phẩm do chính nhà soạn nhạc
Công Thành chơi trên vĩ cầm là quà mà Hoàng Thông mừng sinh nhật lần thứ hai
mươi mốt của chị Gái vừa qua.
Hoàng Thông đặt chiếc đĩa vào chiếc DVD và cả hai cùng nghe.
Đề tài lúc cậu định dành riêng cho dương cầm nhưng khi cung của vĩ cầm bắt vào,
hai chị em đều rùng mình Tác phẩm mê hồn, nhà soạn nhạc thiên tài. Họ nhất trí
bình luận như thế.
- Chị định chơi bản Nhạc tình này với ai ?
Hoàng Thông thì thầm, chàng sợ lời hói của mình phá vỡ những
âm thanh đang tuôn chảy xung quanh.
Nàng lắc đầu, phần cho dương cầm, Hoàng Lan đã thuộc lòng,
trong khi nàng đàn tiếng vĩ cầm của Công Thành, như hát trong nàng.
Bà Diễm Liên bước vào phòng tay cầm lá thư. Tuy vậy, bà Không
vội vàng mở thư ra, cũng như con trai, bà ngẩn người nghe dòng suối âm nhạc
đang tuôn chảy trong phòng. Bên chiếc đàn dương cầm, chiếc áo đầm màu trắng
cùng hững lọn tóc lòa xòa, Hoàng Lan như một thiên thần trôi đi trong âm điệu.
Bà chợt nhớ tới những ngày xưa.
Bà là một học sinh du học từ Paris về.
Bà cũng học âm nhạc. Ngày xưa, âm nhạc nuôi sống cả gia đình
một cách vương giả. Nhưng bây giờ, thời thế đã đổi thay, thế mà con gái bà cũng
theo tiếng đàn dương cầm. Còn bà không thể ngăn cản con gái.
Cuộc sống khó khăn đã làm cho bà già đi, nhưng cái hét quý
phái vẫn còn nguyên đấy, không hề mất ở con người ấy. Từ mái đầu, cho tới dáng
đi, vóc người, cách ngồi, đi đứng, nói cười đều mang cái nét ấy Hoàng Lan thừa
hưởng toàn bộ ghen di truyền dòng tộc ấy.
Tiếng vĩ cầm từ chiếc đĩa ngừng lại, tiếng đàn dương cầm cũng
đã ngừng, nhưng mọi người vẫn chưa thoát ra nỗi mê hoặc mà âm hạc đã mang đến.
Cuối cùng Hoàng Thông là người đầu tiên ra khỏi cơn mê.
- Mẹ, có chuyện gì thế mẹ ?
Bà Diễm Liên mỉm cười rồi đưa lá thư trên tay bà lên :
- Người đưa thư vừa đến, có thư của cậu Hoàng Thông và Hoàng
Lan cùng đứng lên. Bà Diễm Liên mở thư ra đọc.
Người con lớn chợt thấy bà tái mặt. Nhưng bà cũng đọc xong lá
thư. Bà trấn tĩnh lại rồi nói với các con :
- Cậu Toàn Phát vừa báo tin với chúng ta là cậu sắp thành hôn
với một cô gái rất đẹp và duyên dáng. Chúng ta phải vui mừng vì cậu đã chịu lập
gia đình.
Giọng bà Diễm Liên thật thản nhiên.Bà ra hiệu cho Hoàng Thông
im lặng rồi bà nói tiếp :
- Các con ạ, đừng,oán trách Ba năm ròng rã cậu ấy đã giúp đỡ
ta nhiều. Việc giúp đỡ ấy đến nay kết thúc. Nhờ thời, chúng ta sẽ tự xoay sở lấy.
Các con cũng đã lớn hơn cách đây ba năm.
Cả hai nhìn bà trân trân. Tại sao lại ngừng giúp đớ, chẳng lẽ
lấy vợ rồi là không thể giữ trọn lời hứa ư ? Cậu ấy đã hứa giúp chị Hoàng Lan
và mình tết nghiệp đại học để cả hai có thể giúp mẹ nuôi các em ăn học cơ mà.
Nhưng ...
Hoàng Thông nói :
- Con hiểu rồi mẹ. Con sẽ bỏ học và đi làm ngay tức khắc.
Bà Diễm Liên phản đối :
- Không cần phải quyết định hấp tấp.Trong khoản tiền cậu gởi
cho mẹ, mẹ đã tiết kiệm được một ít, ít ra cũng đủ đóng học phí cho năm học tới
của con ở Sài Gòn.
- Còn những năm sau ? Còn hai đứa nhỏ phải đi học ?
Hoàng Thông hỏi, nhưng bà Diễm Liên đã nghiêm nghị :
- Đừng hỏi mẹ, từ từ sẽ có cách, con đi học đi, đó là mệnh lệnh.
Lặng lẽ không nói một lời, Hoàng Lan tập trung nhận định thật
đúng tình hình. Hoàng Thông muốn tốt nghiệp kỹ sư, bàng bất cứ giá nào cũng phải,
,cho nó học tiếp. Nhưng còn mấy đứa bé ? Hoàng Thông nói đúng Nhúng nếu người
con trai lớn có vị trí vững vàng thì tương lai những đứa bé sẽ được bảo đám.
Đấy là chỗ dựa cho nhưng người đi sau.
- Em phải tiếp tục học.
Nàng nói như đinh đóng cột, Hoàmg Thông đặt một tay lên vai
chị :
- Còn chị ?
- Đừng lo cho chị.
- Phải lo chứ.
- Không cần đâu. Chị đảm bảo với em là sẽ xoay xở được.
Hoàng Thông lắc đầu :
- Còn đàn dương cầm của chị ? Chị đã đi học với mục đích trở
thành người biểu diễn độc tấu mà.
Hoàng Lan nhìn mẹ đang chăm chú đọc lại bức thư được gởi từ Mỹ
về. Nàng hạ thấp giọng thầm thì với em :
- Sẽ thu xếp ổn thôi. Tạm thời như thế đĩa Dù rằng phải chịu
nhưng mẹ đắng lo điên lên đấy. Mẹ phần nào trông cậy vào cậu để nuôi dạy các
con. Em cứ tiếp tục đi học chị sẽ cố gắng Hoàng Thông thở dài hỏi vu vơ :
- Vị hôn phu tương lai này giờ được bao nhiêu tưởi nhỉ ?
Hoàng Lan tính toán Chị cũng không biết đích xác. Mẹ chúng
mình là con út. Còn cậu là con trai đầu. Ông ta ở vào khoảng giữ năm mươi tuổi.
Cả ba đều giật mình khi tiếng chuông vang lên lảnh lót. Lát
sau bà vú già đã ở với gia đình hàng tù hồi còn trẻ, dẫn Tùng Lâm vào.
Cháu chào bà.
Nhìn thái độ cung kính của Tung Lâm khi chào bà Liên, chàng
cho đó là phô trương. Bà Liên gật đầu :
Cháu mới đến chơi ? Cháu cứ ở chơi, bác có việc phải làm.
Bà rút lui vào theo lối cửa mở thông sang phòng học đàn. Tùng
Lâm bắt tay Hoàng Thông thật lâu :
- Như ta đã thỏa thuận; anh bắt cóc em đây, Hôm nay chúng
mình đi câu lạc bộ thuyền buồm được không.
- Được lắm. Anh đợi tôi năm phút, tôi sẽ sẵn sàng.
Hoàng Lan đi vào phòng của mình. Còn Hoàng Thông, ngồi lại với
Tùng Lâm:
Ơ anh chàng này, có một điều gì đấy mà Hoàng Thông không
thích nổi.
Dù ba anh ta đã đến thăm nhà, nhưng Hoàng Thông vẫn thấy
ghét. Nhìn cô chị ra khỏi phòng, Hoàng Thông lẩm bẩm.
Đừng thả buồm nhiều đấy.
Tùng Lâm ra vẻ kẻ cả :
- Này ông bạn, xin chớ coi mình là tay tập sự nhé. Ở Vũng
Tàu, đã ba lần mình được xếp hạng nhì đua thuyền đấy.
Hoàng thông vẫn lắc đầu :
- Biển Vũng Tàu không phải biển Mỹ Khê vì gió Tây Nam thổi mạnh.
Bà Diễm Liên trở lại từ lúc nào. Vẻ thẫn thờ trên khuôn mặt
bà biến mất. Bà yêu cầu :
Đừng khinh xuất cháu ạ.
Cái miệng như thoa mớ của Tùng Lâm vang lên :
- Xin bà hoàn toàn yên tâm sự an toàn của Hoàng Lan sẽ mối
quan tâm hàng đầu của cháu.
Hoàng Lan bước ra, mặc đồ bơi thuyền quần xanh lơ bó ống, áo
trắng, một chiếc khăn quàng màu xanh lơ buộc trên mái tóc hai mắt nâu của hoàng
thông Sáng lên Vì hãnh diện Dù thế nào, ăn mặc kiểu hào đi nữa. Hoàng Lan vẫn
biểu hiện kiểu người của dòng dõi quý tộc rất xá xưa. Nghiêm trang và tinh nghịch
gặp nhau trong tính cách của nàng.
Tùng Lâm ngạc nhiên tột độ khi nhìn thấy phong , thái của
nàng. Trong trang phục nào, nàng cũng đẹp một cách quý tộc - Trồng cô oái quá
Hoàng Lan:
Cả hái ra khỏi phòng trước ánh mắt khó chịu của Hoàng Thông
dành cho Tùng Lâm, Tùng Lâm hỏi :
- Sao Hoàng Thông khó chịu với anh thế ? Bộ thích cãi lộn à ?
Hoàng Lan đáp nhanh :
- Cậu ấy có một trái tim vàng.
- Còn tính cách, bằng kim loại gì ?
Nghe Tùng Lâm hỏi, Hoàng Lan sa sầm hét mặt. Tùng Lâm chuyển
sang giọng khác :
- Ồ tôi quên rằng không được động đến ai trong nhà này Cả,
nhà đã quen .
Thới coi em như của riêng Điều đó giải thích thái độ ác cảm của
. Cậu ấy đối với anh. Cậu ấy coi anh như một kẻ bắt cóc chị cậu ta vậy ...
Hoàng Lan xua tay :
- Thôi đi, đừng nói nứa. Sắp bơi thuyền chơi vui rồi.
- Em không muốn cho anh nói hết à ?
Ngày mai. Anh đi rồi, anh không muốn đi khi chưa nói mọi chuyện
rỡ ràng với em.
Một lần mua nàng lại né tránh. Nàng yêu cầu anh.
Lát nữa anh sẽ nói với tôi điều mà anh định nói.
Hoàng Lan !
Nàng vẫn lắc đầu :
- Tôi không muốn biết gì cả trước khi tôi xuống thuyền.
Nàng bước đi thật nhanh, gần như chạy. Tùng Lâm theo sau,
chàng băn khoăn muốn nói với nàng, song dường như nàng chẳng muốn nghe.
Chàng quen Hoàng Lan đã hài mùa hè ở các bạn của hai người.
Chàng càng ngày càng thích nàng.. Ngoài sắc đẹp mà không ai chối cãi được,
chàng còn phát hiện ở nàng, những đức tính thuộc bề nổi mà chàng muốn có ở người
sẽ là vợ chàng. Người sẽ giữ một vị trí nổi bật trước mắt những người giàu có
và sang trọng ở sài Gòn, nơi công ty của gia đình chàng là một công ty có tiếng
tăm. Chàng lại là con trai duy nhất của gia đình. Nàng sẽ đóng tròn vai bà chủ
lớn vừa đẹp vừa sang trọng.
Chàng đưa nàng lên chiếc xe Ford đời mới nhất ở Sài Gòn, không
nhiều người tậu được chiếc xe này, biểu hiện của sự phồn thịnh của công ty
Khang Thịnh. Rồi mở máy.
Mắt họ gặp nhau trong kính chiếu hậu, Tùng Lâm nói :
- Trông em nghiên quá.
Nàng mỉm cười lạng lẽ. Nếu lát nữa sau khi nàng nói cho chàng
biết tình cảnh hiện tại của gia. Đình nàng, sự rủi ro trong vấn đề tài chính của
ông cậu hàng, anh ta. Sẽ nghĩ gì nhỉ ?
Nàng lắc đầu không trả lời được. Giả sử Tùng Lâm vẫn xin cưới
nàng, có thể nàng sẽ đồng ý làm vợ chàng sau một năm nữa. Cũng có thể là như thế
thôi.
Bây giờ do hoàn cảnh thay đổi, mấy đứa em nàng cả Hoàng Thông
nữa, sắp trở thành gánh nặng trên vai chị cả, nàng cho mình không chính đáng
khi trả lời đồng ý trước khi báo cho Tùng Lâm biết hoàn cảnh hiện tại của gia
đình nàng.
Chàng nói nhỏ :
- Em ác thật, lại cầm anh nói là . Anh yêu em, - Tôi đang điếc.
- Em cố định điếc mải không ?
- Tôi cũng chưa biết nữa, Tùng Lầm ạ.
- Em làm bộ chăng ?
- Không. Tuyệt đối không.
Lúc này xe họ lăn bánh dọc dòng sông Trà Nước , sông đang
dâng vì đang mùa mưa. Bên kia, những quả đồi xanh biếc, núi trải ra những mảng
màu khác nhau.
- Ở đây lúc nào cũng đẹp.
Hoàng Lan khẽ nói, Tùng Lâm đáp :
- Đúng thế, nhưng không phải vì vậy mà không ngắm nhìn những
nơi khác.
Mấy tháng nữa, cha định cử anh đi Trung Quốc một chuyến để quảng
cáo thương hiệu của mình.Triển vọng đớ sẽ là một chuyến đi tuyệt vời, em có
nghĩ như thế không ?
- Tôi đồng ý với anh như thế.
- Và nếu đi hai người thì chuyến đi sẽ càng đẹp hơn.
- Có lẽ ông Khang sẽ cho Thái Thanh đi cùng anh.
Mặc kệ Thái Thanh, chắc em cũng biết mà Hoàng Lan. Ba anh và
bác Khang hợp tác với nhau,. Đấy là sự hợp tác vốn tốt và như thế là đủ.
Nàng luôn cười cái tính vốn nghịch ngợm của mình đã khiến
Tùng Lâm phải giãy nảy lên để đính chính.
Xe qua đoạn đường có đường sắt chạy qua và phải dừng lại đợi
tàu. Tùng Lâm làu bàu rủa cái gì đó. Hoàng Lan lại cười :
- Điều gì không thể ngăn cản được thì anh phải chấp nhận chứ.
- Nhẫn nại không phải là điểm mạnh của anh.
- Thế điểm mạnh của anh là gì ?
Chàng tỏ vẻ tự mãn :
- Trước nhất là tài chơi thuyền buồm, thứ đến là cách dàn xếp
để có một hợp đồng tốt.
Mãi cho xe chạy khi đoàn tàu đã đi qua nên Tùng Lâm không
trông thấy nét mặt thanh tao của Hoàng Lan nhăn lại.
Bỗng nàng nói :
- Tùng Lâm ! Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Nhưng làn này Tùng Lâm không có gì vội vã :
- À, chờ một chút. Khi nào xuống thuyền anh sẽ nghe em nói.
Nàng nhìn Tung Lâm thật nhanh. Nàng định hỏi một câu gì đó,
nhưng rồi nàng lại đổi ý, nàng nhìn ra ngoài, thu vào mắt mình những cảnh đẹp
nhìn một bức tranh thủy mặc. Nàng nhìn không chán những chiếc thuyền neo đậu ở
cầu tàu hướng ra biển - Nước triều đang lên và gió êm. Đi thuyền sẽ rất thú vị.
Tùng Lâm nói thế, anh cười hết cỡ để lộ hàm răng tráng bóng,
sự hào hứng của tiếng cười hồn nhiên vui vẻ làm cho Hoàng Lan đỡ . Thấy mệt mỏi
vì lá thư cậu nàng gởi đến.
Cho xe vào bãi, rồi họ nhanh nhẹn lên thuyền mau lẹ, động tác
nhẹ nhàng của Tùng Lâm, làm nàng phải để ý. Chàng giương buồm vạ con thuyền lướt
trên mặt nước rất xanh.
Bàng một cử chỉ lơ đãng, nàng lấy khăn buộc tóc ra để tận hưởng
làn gió mát vuốt ve biển xanh và . Mênh mông làm nàng như thấy mình nhỏ nhoi
trước biển. Mắt hơi khép lại, hàng cho phép mình nghỉ ngơi giây lát trước khi .
Trở về với thực tại, ông cậu của hàng đã lấy vợ và cắt hết khoản trợ cấp giành
cho gia đình hàng. Thu nhập của gia đình chỉ còn đủ để chi tiêu trong nửa năm.Nửa
năm còn lại cung với chi phí khổng lồ sẽ láy ở đâu ?
Giọng trầm xuống, Tùng Lâm hỏi nhỏ :
- Em thật là đẹp Hoàng Lan à. Đẹp đến choáng váng,. Nếu em muốn
sẽ là một giấc mơ với ...
Hoàng Lan im lặng một lúc thật lâu rồi đáp :
- Khi anh đến mà lúc nãy, mà chúng tôi vừa nhận được một tin.
Rất buồn cho gia đình tôi, ông cậu tôi ở bên Mỹ lập gia đình.
- Thế thì sao ?
- Điều ấy có nghĩa những khoản tiền từ nước ngoài gởi về giúp
đỡ cho mẹ tôi để nuôi chúng tôi ăn học sắp chấm dứt.
Tùng Lâm nhìn nàng chăm chú :
- Nhưng nhà em có những trang trại Nàng gật đầu :
- Đúng. Nhưng trừ những phí tổn tu bổ nhà cửa, tiền công, thu
nhập từ những, trang trại kia chỉ đủ. Chi tiêu trong nửa năm của chúng tôi, Tiền
học, ký túc xá của những đứa trẻ rất tốn. Cả Hoàng Thông ở Sài Gòn càng tốn
hơn.
- Cậu ta cũng lớn rồi, bảo cậu ta đi làm đi ...
Điềm đạm, nàng xem xét vẻ mặt người nói chuyện với mình. Mặt
anh ta sa sầm lại Quen hưởng mọi thuận lợi trong cuộc sống, chỉ còn chờ ngồi
vào ghế tổng giám đốc do ông bố đã chuẩn bị sẵn. Anh ta bực bội trước những trở
ngại.
Nàng thấy mình khó chịu khi Tùng Lâm nói thế, nàng đáp :
Hoàng Thông không được bỏ học.
- Ai sẽ trả học phí ?
Lúng túng vì đã buột miệng, Tùng Lâm ấp úng - Anh ,nói rằng
...
Nét mỉm cười phần hào nhu hiểu ra vấn đề thoáng hiện trên môi
Hòng Lan nhưng mờ nhạt ngay khi nàng nói :
- Khoản tiết kiệm của tôi là tôi sẽ không trỡ lại trường sư
phạm trong năm nay. Nếu trong thời gian đó mà không còn cách nào nữa thì chúng
tôi sẽ bán bớt trang trại Sau đó. Tôi sẽ tìm một việc Thật vô lý.
- Không Đậu.
Không ý thức được Việc mình làm, Tùng Lâm hướng buồm trở lại
bến.
Chàng tránh nhìn cô gái đi thuyền cùng mình, cưới một cô gái
không giàu chàng sẽ ngay lật tức trở thành chổ dựa của một gia đình, một gia
đình rất đông, Điều đó cũng có nghĩa phải thu hẹp..mức sống của mình.
Điều đó thì không thể. Chàng chỉ muốn tăng thêm, tăng thêm nữa.
Ở một khuẳng cách không xa, một chiếc xuồng máy, lướt qua do Thái Thanh lái.
- Xin chào. Một ngày huy hoàng phải không !
Cồ ta hét to.
Thật là trớ trêu !Một ngày huy hoàng dù, bất ngờ cũng khiến
cho chàng áy náy.
- Nếu anh có thể giúp em ...
- Tôi không tin rằng, tôi có thể giúp tôi có thể giúp tôi được
việc làm ở công, ty anh đâu.
- Xin làm ơn đừng chàng anh nghĩ thế ...
Anh nghĩ thế đấy Đồ hèn thế là lời Cầu hôn nằm lại với anh ta
vĩnh viễn. Khi thấy rằng hoàn cảnh nhà tôi quá khó khăn anh đã không còn nói
yêu tôi nữa.
Thật lạ lùng - Anh làm ơn đua tôi về.
- Xin tuân lệnh !
Ngồi trong chiếc xe sang trọng mà Tùng Lâm cho rằng không phải
ai cũng mua được, nàng cảm thấy thật buồn. Trong một ngày mà nàng đón nhận hai
tin Khủng khiếp nhất :
- Ông cậu từ chối cung cấp tiền, còn anh chàng yêu nàng, đã bỏ
chạy để không dính dáng tới hàng nửa ôi cuộc đời đen bạc thế sao ?
Nàng tự hỏi mình có cảm thấy Căm giận Tung Lâm không, nhưng
hàng không thể trả lời, vì giờ đây nàng chỉ cảm thây mình buồn, buồn đến ngây dại
cả người.
Chương 2
Hoàng Thông đứng ngoài ngõ, gần cây ngọc lan, chàng đợi người
nhân viên bưu điện ở lối vào. Ngay buổi chiều hôm sau nhận được . Bức thư của
ông cậu báo việc kết hôn, Hoàng Lan đã gợi điện đi nhiều nơi để tìm việc làm.
Nhưng nàng chẳng nhận được một câu trả lời nào khả đi bấu víu được.Chỉ cớ những
câu trả lời lập lờ Nàng, suy nghĩ lại, cũng đúng thôi. Đây là một thị xã nhỏ
xíu, làm gì có ai thuê mướn mà bảo hộ nhận lời.
Hoàng Thông ngước nhìn con đường dài trồng những cây mực tàu.
Nhìn ngồi nhà cổ xưa tốt lành mà họ gắn bó bằng hữu mối liên hệ huyết thống bền
chặt. Họ yêu nhưng cánh đồng bao quanh những lùm cấy nhỏ, ngọn. Núi nhấp nhô Tất
cả những gì quá quen thuộc với họ.
Một cô gái đang đạp xe đến, Hoàng Thông không để ý. Cô xuống
xe hỏi.
Với vẻ khó chịu - Cậu giận mình đấy à ?
Chàng nhìn cô gái. Chiếc áo thun ngắn ngổ ngáo. Cả chiếc quần
sort kheo đôi chân trần rám nắng và thẳng, dài cũng có vẻ bụi bặm.
- Mình không giận, nhưng sẽ giận nếu bạn cứ gọi mình trống
trơn như thế Cô gái nghịch ngợm :
- Phải gọi thế hào kia ?Thưa ông,hay xưng hô anh, em với bạn
?
Nhưng nhìn khuôn mặt của hoàng Thông, Thái Thanh bỏ ngay cái,
kiểu đùa giỡn của mình.
- Có gì không ổn phải không ?
Hoàng Thông lắc đầu :
- Bạn không hiểu được đâu, - Bạn coi mình như một con ngốc vô
phương cứu chữa à ?
Nghe cái giọng bực bội của Thái Thanh.
Hoàng Thông xua tay :
- Nghe đây bạn.
Làm ơn gọt là Thái Thanh nhé. Bạn không tin mình nữa à.
Cô nhìn xoi mói vào mặt của , Hoàng Thông làm cậu phải quay mặt
đi. Cái đầu tóc uốn hơi bùng ra của Thái Thanh gật gật:
- Bạn kiểu cách lắm, Hoàng Thông à. Nhà bạn có chuyện phiền
phức, thực thế.
Sao bạn biết ?
Thái Thanh nhún vai vẻ điệu đàng :
- Một phần do ông Thịnh, người hợp tác với ba mình kể cho:
ba mình nghe.
- Còn phần khác ?
Hơn bao giờ hết, khuôn mặt của Thái Thanh xứng đáng với tên gọi
mặt mèo.
Đôi mắt cô lim dim cô nói tiếp :
- Phần khác là đơn giản thôi. Tùng Lâm làm điệu với mình buổi
sáng trước khi hắn vào Sài Gòn, nghĩa là sáu Hôm Hoàng Lan nói cho hắn biết nhà
bạn săp khó khăn.
Hoàng Thông thây mình muốn đấm vào khuôn mặt câng câng của
Tùng Lâm, chỉ tiếc rằng hắn không có ở đây. Thế là anh chàng đổ hết bực bội đến
cô bạn của mình.
Điều ấy chỉ liên quan đến nhà mình.
- Bạn kiêu ngạo thế.
Mình không cần bạn phải phân tích. Tấm lý mình hiện tại.
- Nhà bạn định làm thế nào?
Cái vẻ ngổ ngáo biến ! Mất, Đôi mắt nên dịu dàng làm sao
Hoàng Thông làu bầu :
- Bạn không cảm thấy, thư thế là tò mò à ? Bạn không có ý đó
chứ.
Thái Thanh lắc đầu, cô thả chiếc xe đạp cho nó nằm xuống bên
đường, cô nói tiếp :
- Bạn và mình là bạn từ thuở nhỏ, phải vậy không ? Bạn không
định bỏ năm thứ hai Bách. Khoa đấy chứ ?
Thái Thánh ! Bạn chịu khó thật.
- Người ta thường bảo mình như , thế, còn bạn, đây mới là lần
đâu.
Thái Thanh lặng xuống,giọng nói buồn buồn. Hoàng Thông biết
mình làm bạn buồn lòng nên nói tiếp.
- Đây để bạn đừng giết. Mình bởi những câu hỏi tiếp theo, bạn
hãy nghe cho rõ.Đúng,mình sẽ đi học tiếp. Chị Hoàng Lan đang tìm' víệc làm,
nhưng chưa được. Em gái mình, Ngọc Lan sẽ vào trung học ở Đà Nãng..Còn Ngọc Thông
vẫn tiếp tục học phổ thông. Mẹ mình sẽ cố gấng bán những trang trại phải. Để
thêm tiền. Còn bà giúp việc thì lợi dù không được trả lương bà ấy cũng vui lòng
chết già tại nhà, Đó, mình đã cho bạn biết hết chuyển nhà, đủ chưa :
Thái Thanh gật đầu :
- Thế cũng, tạm được ở Đà Nẵng, Ngọc Lan sẽ ở nhà của mình,
căn nhà ba mình mua sẵn.
- Bạn tử tế đấy nhung nó sẽ ở. Ký túc xá sinh viên.
Thái Thanh nhíu mày đúng là chị em nhà này khống bao giờ muốn
phiền lòng ai dù, người ta rất vùi lòng được giúp đỡ. Hoàng Lan thường bảo cái
tính đó nó chảy trong huyết quản của gia đình Nàng.
- Nhưng nhà mình ở đó không có ai ở.
- Bạn tử tế quá.
- Nào Hoàng Thông, hãy để bạn bè giúp một tay khi cuộc sống,
không được như ý.
Nhưng cậu ta nhún vai như thể không nghe cô nói. Người đua
báo đến, cậu cầm tờ báo rồi bảo :
- Bạn có vào nhà không ?
- Không, bạn. Mình về đây.
Leo tên chiếc xe đạp, Thái Thanh lại trở nên ngổ ngáo. Mái
tóc uốn với những con tóc rời nhau giờ được buộc lại gọn gàng nhìn lại đáng
yêu:
Cô đạp xe ngược trở về nhà của mình. Hoàng Thông đứng nhìn một
thoáng rồi thở dài, quay vào nhà.
- Có tin gì mới không chị ?
Hoàng Lan, Ngọc Lan và mẹ đang ngồi sắp xếp lại áo quần, chuẩn
bị cho hai đứa em, nghe hỏi nàng lắc đầu:
- Chỉ những lời hứa không chắc chắn.
- Tất nhiên thôi, bằng tú tài và một ý muốn tốt chỉ là con số
không khi không kèm theo ít nhất là một chứng chỉ gì đấy.
- Con nói tốt tiếng Pháp mà.
- Nhưng tiếng Anh lại kém.
- Còn tiếng Tây Ban Nha thì sao ?
- Ít người cần đến thứ tiếng ấy Rầu rĩ, Hoàng Thông đưa cho
chị tờ báo Tuổi Trẻ.
- Này chị, thay đổi suy nghĩ đi một tý Hoàng Thông đến ngồi
bên cạnh Ngọc Lan nói nhỏ :
Ở Đà Nẵng, nếu muốn em có thể đến nhà chị Thái Thanh ở, sẽ có
người lo lắng cho em.
Ngọc Lan lắc đầu :
- Có thể em sẽ không đến vì ở ký túc xá sẹ tiện cho em hơn.
Bà Diễm Liên nhìn về phía con trai, không ai để ý đến nét mặt
Hoàng Lan, đột ngột thay đổi khi nàng lướt qua mấy cột báo. Nàng đứng lên, đi
ra khỏi phòng. Nhanh thoăn thoắt, cô tới chiếc áo đầm màu sặc sỡ, mặc vào chiếc
sơ mi dài tay, một chiếc váy màu xanh nước biển, đi giày thấp. Nàng bước ra nhà
xe lây chiếc xe honda lỉnh đi.
Thiếu suy nghĩ Mẹ sẽ kêu to lên cho mà xem:
Còn Hoàng Thông thì ...
Vừa phóng xe, nàng vừa nghĩ lại những lời trong mục rao vặt
phát hiện được ở báo Tuổi Trẻ Mình sẽ không khoanh tay đợi việc từ trên trời
rơi xuống:
chỉ mấy ngày qua, mà mọi việc đã thay Đổi. Tung Lâm đã rút
lui, thay vào đó nàng đã có một cuộc sống mà nàng phải mạnh mẽ đấu tranh để
sinh tồn.
Có một giọng nói lạ lắm vang lên trong đầu nàng Đừng bao giờ
nản lòng trước những khó khán. Hãy đến với rồi vượt qua nó để tiếp tục tồn tại
và ước mơ. Đó chính là cuộc sống Tóc bù lên vì phải phóng xe nhanh lúc về má đỏ
ửng, môi sẽ lại,Hoàng Lan thấy Ngọc .Lan đang đứng đợi nàng ơ cổng vào nhà.
- Chị đi đâu về thế ?
Ngọc Lan. Hỏi, Hoàng Lan trả lời.
- Chị có việc làm rồi - Việc làm à . .? Ở đâu ?
Ở Buôn Mê thuột.
Giọng áo não, Ngọc Lan nhắc lại cái tên ấy - Ở Buôn Mê Thuột
?
Ngọc Lan nghiêng đầu nhìn hoàng Lan đăm đăm như không tin vào
tai mình.
Nàng càu nhàu :
- Em làm cái gì vậy.
- Em muốn xem chị có uống rượu không ?
- Chị uống một ly nước lọc, chị có điên đâu Chị đi Buôn Mê
Thuột chớ có phải là Campuchia đâu mà em ngẩ ngơ vậy Ngọc Lan lắc đầu :
- Xa lắm. Chị làm ở đây, Sài Gòn, Đà Nẵng, chẳng sao. Nhưng
cái xứ ấỵ. Hoàng Lan nghiêm giọng :
Cái xứ ấy thì sao ? Đừng có mang bộ mặt như thế. Cái xứ ấy
cũng có người ở, cũng có chợ búa, cũng sướng bình thường. Phải tháo vát một
chút. Chị cả sẽ đi làm bốn tháng và chị trỡ về với mười hai triệu đồng trong
tay. Mười hai triệu đấy, nhà mình sẽ sống một . Năm nhờ số tiền ấy đấy Tiền ăn
. Uống, xe , cô họ chịu hết. Chị về cầm theo mười hai triệu đồng.
Ngọc Lan nghi ngờ hỏi:
Chị đi làm việc gì.?
- Nấu ăn.
Trước vẻ hoảng hốt của em gái, Hoàng Lan nhắc lại, lời nói
xen lẫn với tiếng cười buồn buồn :
- Chị không uống rượu, chị cũng không điên đầu. .Chị được
thuê làm đầu bếp trong bốn tháng cho một gia đình người Pháp, khi họ đến công
tác ở Buôn mê Thuột.
Mắt trố ra, miệng run run, Ngọc Lan kêu lên :
- Chị Hoàng Lan, chị cả của dòng họ Hoàng Ngọc, tiểu thư quý
tộc của cua đình nổi tiếng rất nhiều đời. Chị là đầu bếp ... có nghĩa là giúp
việc nhà.
Hoàng Lan gật đầu :
- Ngoài cái bếp ra, chị có thể làm được gì khi không có bằng
cấp trong tay ?
Người Pháp họ rất có văn hóa. Em đừng lo, chị chỉ nấu bếp
thôi mà. Ở nhà, chị nấu bếp rất tốt đấy thôi.
Cô em vẫn chưa hoàn hồn vì cái tin người chị mang lại. Hoàng
Lan nghiêm mặt nói thêm :
Em phảỉ giúp chị tô vẽ thêm một tí với gia đình du theo chị
chẳng có gì ầm ĩ cả. Em phải nói chị làm thông dịch tiếng pháp cho gia đình ông
Sain- Luck. Vì khi nói ra sự thật ai nấy đều phát điên lên.
- Chị sẽ mặc chiếc tạp dề xanh to tướng.
- Đừng trẻ con nữa, Ngọc Lan Bị giọng hói nghiêm khắc của chị
chế ngự, Ngọc Lan hỏi :
Chị tìm thấy cái ấy ở đâu thế ? Ý em nói là cái việc kia ấy
mà.
- Trong mục rao vặt đọc ở báo Tuổi Trẻ.
- Rao vặt như thế nào ?
- Hai người chủ, ở Buôn Mê Thuột bốn tháng cần một đâu bếp. Nữ,
nói được tiếng Pháp nấu đươc . Món ăn Pháp, trã lương cao. Đến gặp ở khách sạn
Sông Trà. Phòng 117 Chị lấy xe. Vì thế phải không ?
- Chứ em tưởng chị đi chơi à ? Đúng chị đi khách sạn, ký kết
hợp đồng làm Việc, và chị coi việc cứu nguy tạm thời này nhu trời định.
Ngọc Lan vẫn chua hết băn khoăn, cô bé hỏi tiếp Họ có tin chị
nấu bếp được không ?
Lại là món ăn Pháp.
- Ồ, cô bé.Chị làm những gì có thể làm ...
Hoàng Lan đứng im một lúc, nàng cảm thấy mình buồn thật buồn
Hai năm quen biết nhau, . Lúc nào anh cũng muốn cưới mình, đưa mình lên địa vị
một người giàu có. Thế mà chỉ trong chốc lát, khi nghĩ rằng với hoàn cảnh hiện
?
Nay, anh ta có thể phải cưu. Mang mình gia đình mình, thế là
anh ta chuồn thẳng.
- Tùng Lâm thích quay lưng lại hơn là giáp mặt với khó khăn.
- Chị buồn à ?
- Ồ không :
Đó chỉ là điều nói dối Tại sao, lai không buồn. Gia đình túng
quẩn, người yêu chia tay. Nhưng mà thôi, hãy tự an ủi mình rằng như thế cũng là
quá tốt.
Biết tấm lòng chân thật của người ngay bây giờ vẫn tốt hơn,
khi mọi việc đã an bài. Người đời bảo rằng, trong khó khăn mới biết ai là bạn tốt.
Thật đúng với hoàh cảnh của mình .
Cả nhà chuẩn bị cho chuyện đi làm của Hoàng Lan. Nàng đùa vui
vởi mọi người :
Đây cũng là cơ hội cho con trau dồi thêm tiếng Pháp. Nhưng giờ
đây, còn một mình trong căn phòng của chính mình ?
Hoàng Lan chợt thấy mắt mình ướt đẫm. Nàng gạt đi những giot
nước mắt yếu đuối của mình, để xếp những thứ còn lại vào cái valy nhỏ.
- Đừng nghĩ gì nữa nhỏ, mỗi con người đều có một số phận. Hãy
nghĩ như thế. Nàng nhìn mắt lại, cố dỗ giấc ngủ, rồi khi ánh mặt trời vừa nhô
lên, nàng đã vòng đứng dậy Ở sân bay, có một chiếc máy bay nhỏ, sân bay đó chỉ
có thể tiếp nhận loại máy bay này Nàng gật đầu chào ông bà Sain- Luck rồi bước
đến chỗ của mình phía sau máy bay.
Chiếc . Máy bay cất cánh, . Ông Sain hỏi bằng tiếng pháp :
Cô có sợ đi máy bay không ?
- Thưa không, tôi từng đi nhiều lần lồi ạ Còn bà Mari thì dường
như ngạc nhiên khi nghĩ rằng cô gái trẻ này lại là một đầu bếp.
Đây là một chuyến đi liều lĩnh đến một vùng mà nàng chua từng
bước đến, đến với những người xa lạ, làm, một công việc mà nàng, chưa bao giờ
nghĩ rằng mình phải làm..,Bổng nhiên Hoàng Lan thấy trong lòng lo lắng bao mỗi
nghi ngờ dồn đến với cô. Cho đến lúc này, trạng thái bồn chồn đã . Nâng đỡ một
cách giả táo cho lòng can đảm của cô bây giờ mọi việc phơi bày dưới ánh sáng,
quá chói chang mà mắt cô không chịu nổi.
Từ Đà. Nẵng đi Buôn Mê Thuột, thời gian quá nhanh, không để
cho hàng thích ứng được vấn đề, ở lối ra của sân bay, nàng nhận thấy có hai chiế
xe. Hai ông bà Sain- Luck ngồi chiếc xe do Ring, người lái xe ÊđÊ. Lai Việt
lái. Còn Hoàng Lan, theo chiếc xe mà người lái xe dường như thuộc nột vùng nào
đó gần Thanh Hóa hay Nghệ An gì đấy.
- Cô đến đây lần đầu à ...
Hoàng Lan gật đầu. Nàng muốn ngắm nhìn cái vùng đất cao
nguyên này một chút Nhưng người lái xe lạị. nói :
- Buôn Mê Thuột là một thành phố đẹp.
Họ đi xuyên qua thành . Phố với lối xây đựng hiện đại, thành
phố đang mở rộng thì phải. . Nhưng nàng không hề nhìn,những ngôi nhà như Sài
Gòn, nàng mở lớn mắt nhìn những biệt thự kiểu pháp duyên dáng, xinh xắn - Tôi
tên là Bảo Người lái xe lại giới, thiệu, cái giọng lên bổng xuồng tầm nhưng nặng
trịch không làm cho nàng thấy không gần gũi. Nàng vẫn im lặng.
Cô người vùng nào ?
- Quãng Ngải.
- Ngay thành phố à ?
- Mỹ Khê.
Cuối cùng xe cũng ra khỏi thành phố hay thị xã gì đấy và chạy
vào con đường đầy nhưng cây xanh hai bên. nàng nhìn những cây thẳng, tàn lá vút
nhẹ, thanh ...Ô Kìa, nó trổ hoa, những đóa hoa màu đỏ Nhưng. Lạ là hình hoa
,như những chiếc lồng đèn :
Hoàng Lan chợt cay đắng cô là một người con của dòng tộc lâu
đời, thuộc tộc vua. Bởi thế, du bây giờ không còn như ngày xưa nữa, cô cũng
không nghĩ rằng mình bị bắt phải nói chuyện phiếm với một kẻ giúp việc khác.
Ah chàng Bảo lại nói :
- Cô lấy chồng rồi chứ ?
Hoàng Lan không trả lời, bông nhiên bảo hợp đồng bốn tháng với
ông bà Saih- Luck dài như vô tận.
- Thứ sáu là ngày chợ phiên ở một cái chợ gàn nhà. Nhưng một tuần
cô vẩn phải ra tới Buôn Mê để mua thức ăn cho cả tuần.
Người lái xe nói và nàng im lặng, Nang không biết quyết không
biết quyết định của mình đúng hay sai, nhưng có điều giờ đây nàng không còn con
đường nào để quay về nhà nửa.
Hoàng Lan nhìn ngơ ngác nới mình đến một căn nhà theo. Kiểu
những ngôi nhà thổ dân, hay dân tộc gì đấy. Những căn nhà sàn và ở góc kia là một
biệt thự rộng lãi với một cái hiên cũng đủ rộng để ngăn ánh nắng gay găt mua
hè, Bên trong nữa mở ra một không gian rộng rãi một cái sàn đất giống như ở quê
vậy, có lát gạch, chung quanh một cái bể ở gíữa có những dòng. Nước chảy róc
rách.
Hoàng Lan !
Bà Sain- Luckgọi. Bảo quan sát thấy cô đầu bếp không trả lời
bà chủ. Bà nói tiếp :
Vợ Ring sẽ chỉ phòng cho cô. Tối hôm nay cô sửa soạn một bữa
ăn nhẹ nhé.
Thưa bà, vâng.
Cô nói bằng thứ tiếng Pháp thật chuẩn, khiến anh chàng Bảo
nhiu mày suy nghĩ. Cồ ta là ai,đến đây làm gì ? Tại sao phải đến đây ?
Cô đi theo vợ Ring, đen cưa phòng, người đan bà dân tộc nép
sàng, một bên Ở đây.
- Bà nói, mắt bà không rời khỏi cô gái xinh đẹp, được giới
thiệu là người đầu bếp Trong phòng, tiện nghi vừa đủ và sạch sẽ không chê được.
- Cảm ơn bà, bà đưa tôi tới bếp được không ?
Bà gật đầu rồi băng thứ tiếng lai của ngươi kinh, bà ta nói :
- Bão xấu, !
Chỉ còn đi một lượt qua nhà bếp, nhà phụ, nhà kho là đến giờ.
Hoàng Lan phải làm bếp.
Bảo dường như theo sát chân cô, anh ta nói một Câu mà chẳng
,ăn . Nhập gì cả.. Chị nấu bếp ông bà chủ đem về năm ngoái thật xấu gái Cứ mỗi
năm khi ở lại chỗ này, ông bà chủ đêu thuê một đầu bếp.Họ thuê. Cô bốn tháng
Nàng nhún vãi :
- Tôi không thích những lời tra hỏi.
Anh chàng Bảo quay đầu đi giây lát.Hài mắt ánh ta có một thứ
màu không xác định được, một cái nhìn lạnh lẽo.
- Cô không có bàn tày của chị bếp.
Hàng chục câu trả lời, câu nào cũng cay độc như muốn vuột ra
khỏi miệng Hoàng Lan. Nhưng cô kiềm lại, cảm giác trướt những, kẻ thế này thì
... Nếu hắn biết cô là tôn Nữ Hoàng Lan hắn sẽ nói gì ?
Ba bốn hơm nữa là có khách người đến đầu tiên luôn là ông Tổng
lãnh sự Pháp.
- Tồng lãnh sự ư ? Thế ông Sain- Luck là ai ? Làm gì ?
Nàng buột miệng, nàng bắt mình không quan tâm tới điều ấy, một
chị bếp thì cần gì phải quan tâm tới những điều như thế.
Bảo nhìn Hoàng Lan rồi đáp :
- Thế cô hoàn toàn không biết ông ây là ai sao ?
Nàng lắc đầu, anh chàng Bảo nhún vai nói tiếp :
Ông ta là đại diện của Ngân hàng thế giới, ông ta qua để giám
sát chương trình vốn vay. Ngoài ra, ông ta còn đại diện cho tổ chúc phi chính
phủ làm chương trình xóa đói giảm nghèo cho vùng này.
Ồ, thế ư ?
Nàng mỡ tròn mắt vì ngạc nhiên xen lẫn kinh ngạc, . Thế mà
sao ông ta đến vùng này những bốn tháng ?
- Có một khu vực trong nhà cấm người hầu đến, các ông ấy tự dọn
dẹp lấy, lúc nào cũng khóa cửa.
Một lúc sau, Bảo lại nói :
- Cô Thái Diềm cũng sắp đếm. Cô gái ấy quốc tịch Pháp, đẹp và
giàu. Nhưng thật sự cô ta là một . Thứ thuốc độc.Cô ta trút giận lên đầu những
người hầu khi ông Thành gạt cô ta ra:
Nàng nghe những câu chuyện của anh chàng này kể và nhận thấy
có một người hầu như anh chàng Bảo đúng là rách việc.
Nhưng từ nhửng người như thế này, Hoàng Lan mới biết đôi chút
về những người chủ, giờ đây cô thấy minh mạnh dạn và tự tin hơn lên.
- Có tiếng gọi và Hoàng Lan chợi nhớ ra nhiệm vụ của mình
nàng khoác chiếc tạp dề màu xanh và. Chuẩn bị cho bữa tiệc nhẹ. Khi nàng cho
mang bánh và trà lên, để mọi mọi người bà Sain- LucK đã gật dầu hài lòng ...
Đêm đầu tiên ở xứ người, núi rừng thâm u, mọi việc trở lai
trong đầu của nàng như một cuốn phim quây chậm. Nàng nhớ mẹ, bà Diễm Liên, hẳn
bà sẽ gọi ngay con gái về nếu bà biết nó làm nghề nấu bếp chứ không phải thông
dịch. Còn những đứa em nàng, chúng có nhắt nàng không ?
Khuôn mặt Tùng Lâm hiện ra và hàng lại thở dài. Sao lại thế
được nhỉ ? Anh chàng vừa mới muốn ngỏ lời xin kết hôn thế mà anh đa đã chạy như
vịt khi biết gia đình nàng túng thiếu.
Náng chợt cảm thấy mình chán chường làm sao. Ngày mai của
nàng sẽ ra sao đây ? Có lẽ khi trở về sau bốn tháng, nàng sẽ kiếm một việc gì
đó ở Sài Gòn, vừa làm giúp mẹ nuôi những đứa em ăn học Nhưng nàng cảm thấy nhói
đau trong trái tim khi nàng biết rằng chẳng còn cơ hội nào để nàng tiếp tục đam
mê của nàng. Từ bỏ cây đàn, đó là điều khủng khiếp nhất. Nhưng biết làm sao
hơn.
Nàng ngồi dậy, trước cái bàn nhỏ cùng cây đèn, nàng viết những
dòng chữ gởi về gia đình.
Mẹ yêu quý ! Con bình yên, công việc rất tốt ngoài sự tưởng
tượng của con ...
Đêm cao nguyên buốt lạnh, dường như trời gần hơn và mênh mông
hơn.
Nàng nhẹ nhàng mở cửa và lứớt ra khỏi căn phòng của mình, ngẩng
mặt đếm những ánh sao trời lung linh. . .Bỗng dưng nàng nghe tiếng nước chảy
róc rách.
Đêm vắng, tiếng nước chảy cũng mơ hồ, hư hư thực thực Nàng tự
nhũ mình phải biết về những gì xung quanh mình.
Nàng chợt lảng tai, ồ không phải tiếng nước mà là tiếng đàn
Nàng không phân biệt được ở đâu vọng tới nhưng đó là một tiếng đàn tuyệt vời.
Nàng bỗng thèm được trở lại bền cây đàn cua nàng biết bao.
Ông đại sứ đã đến đây bốn ngày rồi, ông ta bảo ở lại đây một
tuần. Ông bộ trưởng. Phụ trách đầu tư cũng Lên cao nguyên này thì phải. Có điều
ông ta chua tới Họ giành phần lớn thời gian ở góc cấm của ngôi nhà.
Chương 3
Vừa mới đến hôm qua, song cô Thái Diễm rất xinh đẹp đã gây ra
nhiều đìều phiền phức Bà Ring bưng trở lại bếp chiếc khay đựng đồ điểm tâm và lẩm
bẩm với Hoàng Lan rằng, cô Thái Diễm khẳng định là trà này không hợp với khẩu vị
của cộ. Hoàng Lan khẽ nói :
- Để tổi pha trà khác.
Nàng đang nhớ những món trà Pháp mà nàng đã học qua và được mẹ
chị dạy thêm uống những cái tên đó, không biết món nào hợp với khẩu vị của cô
nàng xinh đẹp và giàu có này Bảo lãng vãng gần đấy, cất giọng cười khẩy nói :
- Cô còn phải học kỹ thuật pha đấy.
Với nàng Thái Diêm, thì . Cô cứ hơ hóng chiếc ấm trà khác rồi
quăng trà cũ vào là xong việc người đẹp trong tranh sẽ hạ cố tuyên bố rằng mình
hài lòng vì đã làm phiền được người khác cho mà xem.
Hoàng Lan nhìn bà Ring như, dò hỏi, nhưng dù bà có ác cảm vói
Bảo đi chăng nửa, song bà Ring cũng ra hiệu tán . Thành với anh ta. Hoàng Lan
lo lắng .
- Nhưng bánh mì nóng phết bơ nguội mất ...
- Cô thật có lương tâm.
Bảo lại cười khẩy, bà Ring dùng chiếc khay lên, trên khay có ấm
trà mới đổi Hoàng Lan cảm thấv buồn cười không hiểu sao lại có người ưa làm khó
dễ người khác như thế. Hay khi người ta giàu và đẹp, người ta cho mình cái quyền
lợi được hạch'sách ngươi khác ?
Một trăm hai mươi ngày trừ báy ngày Hoàng Lan tính thầm, nếu
không có anh chàng lái xe tên Bảo, Hoàng Lan có thể coi chuyện này như một dịp
để thử thách tính nhanh nhẹn, tháo vát của nàng. Có lẽ với thời gian bốn tháng
tháng thì hơi dài, nhưng cũng chấp nhận được, vì hoàn cảnh bắt buộc việc làm
này nhu Hoàng Thông nói, cô làm được và làm. Tốt bà Sain LucK không dè đặt lời
khen dành cho nàng. Và ngay cả ông Đại sử, tê khi từ may bay bước xuống và về
đi căn nhà này, ông tuyên bố rằng ở đây ông được cái thú thưởng thúc món ăn
ngon tuyệt vời Có hai đám mây lởn vởn, một đám là hiện thân của anh chàng lái
xe thứ nhất. Anh chàng Bảo ấy, đám mây kia chính là chiếc đàn dương cầm lộng lẫy
tuyệt vời loại đành cho biểu diễn mà Hoàng Lan thấy nó nằm một cách quyếh rú .
Trong phòng khách. Sức hấp dẫn của . Chiếc dương cầm kia dai đẳng đến mức hàng
tự húa với mình. Ngày cuối cùng của những ngày làm việc, nặng, sẽ giãi bày với
ông bà chủ và đề nghị cho mình. Đàn năm phút cũng được trên chiếc đàn lộng lẫy
kia.
- Cô mỉm cười gì thế ?
Bảo hỏi, bộ mặt trẻ trung lạnh đi ngay tức khắc. Hắn ta nài :
- Tôi không có việc gì, để tôi giúp cô.
- Tôi không cần giúp.
Nhanh nhẹn cô đập trứng và đánh lên để làm món tráng miệng
cho cả nhà Vả lại hôm nay là ngày thứ sáu.
- Cô không muốn tôi làm việc ấy thay cô thật ư ?
Nàng vẫn nhanh tay làm việc cho cái máy đánh trúng vào cái thố
thủy tinh và đánh trứng lên.
- Người nào có nghề riêng của người ấy.
- Anh ta lại nhìn nàng bằng đôi mắt lạnh lẽo, ghê hồn ...
- Thế nghề của cô là đầu, bếp à ? Tôi vẫn không tin , điều
đó.
- Nghè của anh là nghề lái xe phải không ?
Nàng hỏi để khỏi phải trả lời câu hỏi của hắn. Anh ta chậm trả
lời, nhưng rồi cũng nói :
- Phải, vì thế một tiếng nữa tôi sẽ cho chiếc xe tải nhỏ ra
ngoài nhà xe, rồi tôi sẽ đưa cô đi chợ Buôn Mê.
Nàng không muốn đi đâu với anh chàng, này. Ở anh ta, có cái
gì đó làm nàng không thấy an toàn.
- Ring có thể đua tôi đi.
- Ring không đáng tin, tôi đã báo với cô rồi. Vợ Ring cũng thế,
không tin được. Họ là những người dân tóc, ở địa vị ông bà chủ, tôi sẽ chú ý
Hoàng Lan đổ một ít bột xuống chiếc bàn dài để chuẩn bị làm bánh. Ring bước
vào, bác vừa ở chuồng gà bác nuôi ở cuối vườn về và bác giơ một chiếc giỏ dân của
địa phương đáy trúng, như một nhất lợi phẩm của bác.
- Sáng hôm nay, mười bốn quả hé.
Ring hãnh diện báo tin.
Sẽ tốt đấy, nếu cô Thái Diễn không đòi lấy mười hai quả và nửa
lít rượu rum để gội đầu. Thói quen của bà ấy đấy.
Nghe Bảo chế nhạo bác Ring, bông nhiên ký ức Hoàng Lan nền trở
lại. Mới tình vừa chớm nở đã bị xóa đi bởi một hoàn cảnh bất hạnh. Cô gai tự đặt
câu hỏỉ Không rõ mình sẽ phiền lòng.. dùng từ phật ý thì đúng hơn. Hạy là thích
thú nếu Tùng Lâm nhìn thấy mình đang làm phận sự của mình ở đây ? Nhưng rồi sau
khi phân tích phải trái, nàng kết luận Nếu có ai phải hỗ thẹn thì người ấy phải
là Tùng Lâm. Thói trưởng giả. Của anh la sẽ bị đả kích. Đáng tiếc là không tặng
được cho anh ta một chiếc gương thần. Công việc mình làm không sang trọng nhưng
mình không làm điều gí xấu. Và bốn tháng nữa, mình sẽ xong hợp đồng mình rất
hài lòng vì không coi . Thường việc làm này. Ai mà biết được mùa sau, gia đình
ông Sain Luck lại thuê mình làm.Mình có thể vừa lo cho gia đình vừa có tiếp
thêm ít tiền để trang trải cho việc ho tiếp.
Lo lắng cho số phận những, quả trúng của mình, Ring đem giấu
chúng đi - Sắp đến giờ đi Buôn Mê, tôi cho xe tải nhỏ ra.
Bác nói với Hoàng Lan, khi bác quay trở lại, nhưng Bảo đã
nhún vai.
- Để đấy, đó là chuyện của tôi.
- Tại sao là của cậu ?
- Vì tôi là lái xe chính. Chỉ khi nào tôi bận, bác mới phải
đi ...
- Tôi không biết cậu có phải lái xe chính hay. Không, nhưng,
để trở về Buôn Mê, ông bà chủ đã chọn tôi, Các giỏ to sẽ nặng lắm, tôi sẽ mang
hộ cô ấy.
- Ai bảo là tôi không mang Một người dân tộc nói tiếng Kinh
trọ trẹ, còn một người Kinh nhưng nói tiếng Việt với tiếng địa phương nghe càng
trọ trẹ hơn.
Món tráng miệng đă làm xong được chuyển sảng những cái đã.
Hoàng Lan đưa khuôn bánh cho bác Ring. Bác cầm lấy và cầm cái thìa gỗ cạo các mảnh
dính còn lại. Bác ta thốt lên :
- Ngon quá !
Thế nhưng anh chàng Bảo chỉ nhún vai. Ông ta không thích hợp
với món ăn người Pháp.
Nhẹ nhàng, cô gái ra khỏi bếp, cô đi chải lại những lọn tóc
bung và kiểm tra để yên tâm, chiếc áo giản dị hoàn toàn sạch sẽ. Rời cô đi theo
lối đến nhà xe rộng rãi, trong ấy xe xếp thành hàng. Chiế xe Caroha của ông Đại
sứ, chiếc Ford. Của cô Thái Diễm màu đồng. Chủ nhà có hai chiếc và một chiế xe
tải chở hàng, trong nhà xe vẫn còn thưa cho Nàng không hiểu ở một chốn thật đơn
giản như ở cái làng dân tộc cách xa. Buôn Mê này, họ mang làm gì nhiều xe thế.
Nàng nhớ cái giọng kể cả của anh chàng Tùng Lâm, khi nói về
chiếc Ford của anh chàng. Còn ở đây, chiếc Ford của cô Thái Diễm cũng thật đẹp,
có phải chiếc xe cũng là vật bảo chứng cho vị trí của họ trong xã hội. Nàng lại
lắc đến buồn cười cho cái kiểu suy luận của mình.
Cùng lúc với Bảo đưa xe tải ra, Hoàng khi Lan đứng đợi ở góc
lối đi, một chiếc BMW màu đen nhà xe và người lái xe nhảy xuống đất vui vẻ.
- Đi đâu thế Bảo.
- Đi Buồn Mê, thưa ông Thành, hôm nay tôi đưa cô hầu bếp
Hoang Lan đi Đôi mắt màu nâu pha xám sáng lạ lùng trên khuôn mặt rất nâu nhìn
thẳng vào mặt cô gái.
Người mới đến lại hỏi :
- Biệt thự có những khách nào đấy ?
- Ông Đại sứ đến đã bốn hôm, cô Thái Diễm đến hôm qua.
- Thế à, cậu xuống đi, tôi sẽ đi chợ Buôn Mê.
- Thưa ông Thành, ông không thể làm việc ấy đâu Để chỗ ấy cho
tôi anh bạn ạ Nhanh lên, tôi không có thói quen chờ đợi đâu đấy - Tôi còn phải
mang giở cho cô nấu bếp.
- Tôi cũng mang được như anh.
- Nhưng thưa ngài ...
Giọng nói đang đùa gớn đột ngột xẵng lại :
- Không cãi nữa !
Người ấy mở cánh cửa cho Hoàng Lan và nói :
- Mời lên xe Trong giây lát, người ấy ngồi lên chỗ mà Bảo
nhăn nhó vì phải rời bỏ Một tuần mới được dạo phố một lần mà lại rồi anh ta cho
xe nổ máy.
Đi Buôn Mê, đường ngoằn ngoèo, và dốc mỗi lúc một cao. Những
chỗ ngoặc đột ngột, người lái xe ngẫu nhiên kia xử lý thật là điêu luyện, hai
bàn tay thon dài hình như chỉ đặt nhẹ lên vô lăng mà điều khiển chiếc xe theo
hướng đã tính toán chính xác đến từng phân.
- Buôn Mê là một thành phố của cao nguyên, có lẽ vậy mà người
ta gọi là Phố núi cao chăng ?
Trong giọng nói tuy hơi trầm của anh ta rung lên những âm điệu
nồng nhiệt lạ kỳ.
- Một xứ sở rất đẹp, hoang dã và hào hùng.
Bỡ ngỡ, Hoàng Lan chỉ im lặng gật đầu, cô sợ bị lộ nếu trả lời
ngài Thành xa lạ này như Bảo gọi. Cô rất muốn hỏi về những người dân sống ở
đây, về nền văn hóa của họ, về lịch sử của vùng đất này. Thế là cô đành nói về
những thứ liên quan đến công việc hiện tại của cô.
- Chợ Buôn Mê rất đầy đủ các thứ.
Cô nói bằng giọng quả quyết và nhấn quá mạnh làm người bên cô
không chìm được một cái cười mỉm nhẹ.
- Với tôi, thua tiểu th ư nó là một giai điệu tràn đầy màu sắc.
Cách gọi tiểu thư hình như vừa hợp vừa không hợp với cô. Hoàng
Lan nghĩ thế. Đã cảm nhận vai trò đầu bếp thì phải bảo vệ nó không được cho nao
núng ấp úng :
- Anh Bảo đã nói với ngài, tôi tên Hoàng Lan.
Ồ, Hoàng Lan. Một cái tên rất dịu dàng, một cái tên khi cất
tiếng gọi khiến người ta cảm thấy vui lòng.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ở trên cao thế này người ta cũng
có thể trồng bắp.
- Cô kỳ lạ thật.
Anh nói, cô mở miệng định phản đối nhưng lại thôi. Anh nói tiếp
:
- Cô hông bao giờ làm tôi tin được rằng vấn đề thức ăn, dù là
bắp cho gà vịt hay rau quả trên bàn ăn lại ám ảnh đến nơi cô không biết chú ý đến
gì khác.
- Ai cũng phải chú ý tới nghề nghiệp của mình.. Nhưng không
phải là nghề nấu bếp.Hoàng Lan, tôi muốn nói, không . Hẳn là như thế, Làm một số
món ăn ngon nào đấy đó cũng là một vấn đề thuộc lĩnh vưc nghệ thuật. Tôi không
chối cãi Điều ,ấy Nhưng ngay cả khi người ta đi vào lĩnh vực nghệ thuật, dù dưới
hình thức nào, vẫn có chỗ mở ra cho mọi cái đẹp.
Con người luôn vươn tới cái đẹp, có nghĩa là. Sự hoàn thiện:
Mong muốn sự hoàn thiện tức là không chỉ bằng lòng với một điểm
dừng nào đó, đấy khôn phải là giới hạn của con người.
Không thoải mái, Hoàng Lán không biết Ngài Thành hay ông
Thành mà Bảo gọi một cách tôn kính có thuộc lĩnh vực nghệ thuật không. Nếu vậy
chẳng biết cô đang gặp loại nghệ sỹ gì, không rõ Ngài Thành ở vị trí nào trong
cái thế giới nghệ thuật ấy mà anh nói năng thành thạo như thế. Giọng anh hơi trầm
đã chậm lại ở một số vấn cũng như vẻ chầm chậm của cái nhìn và bàn tay ở một
lúc nào đó. Hai bàn tay hay cảm, lịch sự với những ngón tay thon dài, không hề
trau chuốt, không bộc lộ tí gì về công việc của người sở hữu chúng. Nước đã nâu
giòn không hài hòa với đôi mắt màu sương mù. Còn áo quần may rất đẹp, quần.
Bằng flanen xám, áo bằng một hàng dệt kim gì đấy, nhưng rất đẹp.
Chắc chắn anh ta là một người sôi động, chứng cớ là anh ta giành chỗ lái xe của
Bảo:
Giọng nói của anh cất lên làm nàng giật bắn cả. Mình.
- Ông bà Sain Luck là người độ đầu tôi Ông bà ấy gần như là
người thân duy nhất của tôi, Còn những người thân khác có hay không tôi cũng
không biết Người đỡ đầu tư .. Những người thân khác không có ư Thế anh ta mồ
côi à?
Tự suy nghĩ như thế nhưng. Hoàng Lan không tiện hỏi, bỗng
nhiên anh ta hỏi nàng.
- Cô có anh chị em chứ ?
- Hai em trai và một em gái nữa. Tôi là chị cả.
Anh nhìn cô rất nhanh, rồi im lặng cho đến lúc chỉ cho cô :
- Cô có nhìn thấy ngọn núi lửa đã tắt kia hay không ? Ở Buôn
Mê cái gì cũng có sự tương phán trong. Tâm hồn con người.
- Xứ sở của ông.
- Không hoàn toàn như thế. Đây tà hơi sinh ra tôi.
Đây có phải lý do để cho đôi mắt có màu nâu ấm áp lại ngã
sang màu xám lạnh lùng, . .cũng chưa giải thích đầy đủ cho cái màu xám đặc biệt.
Ấy. Còn hét nhìn u hoài làm người khác phải lùng mình.
- Tôi cho rằng ớ nhà ông bà Ring nuôi gà để lấy trứng và ăn
thịt. Thế cô đi chợ để mua gì ?
- Mua rau quả và nhiều thứ nữa. Bà Sain Luck đưa cho tôi một
bản kê các thứ cần mua.
- Tội sẽ dẫn đường cho cô Tôi thuộc thành phố này như trong
lòng . Bàn tay Cô nên đến, thăm nhà thờ một nhà thờ xây kiểu ,Phá rất đẹp ...
- Nhưng thưa ông Không có nhưng thưa ông gì cả Tôi biết rõ
nhưng nơi mình, cần đưa cô đến.
Một tòa nhà thờ ở Độ cao một nghìn . Ba trăm mét, gác chuông
thẳng. Đứng một bên, vòm mái ở một bên, không phải chính thường đâu.
- Thưa ngài, mua bán xong tôi phải trở về nhà gấp.
- Cô thiệt tình như một tín đồ mới, Cô đỏ mặt, hy vọng người
bên cạnh không nhận thấy. Tuy nhiên anh mỉm cười.
Lúc họ vào đến thành phố, cô nhìn đồng hồ tay, một cử chỉ gợi.
Cho anh một nhận xét.
- Thánh Ôgxtanh đã chứng minh ràng thời gian chỉ là một thứ
giá định của trí óc con người.
Cô sôi nổi lên, đối đáp ngay :
- Tôi rất tôn trọng ông Thánh ôguxtanh, nhưng tôi cho là với
người đầu bếp của ngài, nếu như ngài có thực, thì thời gian là thực tế.
Điềm tĩnh, anh ta nhận xét :
- Cô đã hơi tự nhiên rồi đấy.
Vừa cho xe vào chỗ đỗ xe, anh vừa nói tiếp :
- Tôi đã tập vượt qua những phản ứng nhỏ, nhưng trước thái độ
thiếu tự nhiên, tôi không thể cầm mình không bực bội đôi chút - Không sao.
Đó là cách anh ta giải thích sự không vừa lòng của mình, đối
với cô cảm thấy đó cũng là điều bình thường.
- Đây là một lời nói tự nhiên và như vậy là đáng quý. Cô
không định mua đầy các sọt đầy chứ ? Nếu chứa đầy các sọt ấy, sẽ đủ để tiếp tế
cho cả một kinh thành bị bao vây.
- Thời ấy đã quá xa xôi, không có, cơ hội để trở lại.
- Vì sao ?
- Chiến tranh qua rồi.
Thành mỉm cười rõ nét hơn:
. Ôi đó là giọng của một chị bếp sao ? Sao chị ta có thể rành
về những thú chẳng liên quan tới việc nấu bếp của chị ta tí hào thế nhỉ ?
- Cô biết không, có nhiều lúc tôi ước muốn cưỡi ngựa đi suốt
con đường của cuộc bao vây ấy.
- Một ham thích thú vị biết bao.
- Cô nói lại đi.
Anh yêu cầu và cô ngạc nhiên hỏi lại anh :
- Nói gì cơ ?
- Nói tiếng ham thích.
Để thoát khỏi vẻ lúng túng, cô khẽ đọc tờ giấy kê những món
nàng cần mua những tiếng Pháp mà bà chủ đua cho cô. Thành lại nói :
- Một biến chuyển hay, cô nói lại nữa đi.
Cô lẩm bẩm, mắt không rời tờ giấy :
- Một cuốn chỉ, dầu ăn, gạo, tiêu, ớt ...
Trong bóng tối, tóc cô màu đen, nhưng khi ra ngoài nắng, ánh
mặt trời làm cho những sợi tóc ánh lên, tóc cô màu nâu óng ánh.
Đinh đẹp, một chiếc khoan tay, thưa ông năm mươi phút nữa,
tôi sẽ trở lại trước xe.
- Tôi đi với cô.
Sóng đôi bên nhau, họ đi đến quảng trường gần một nhà thờ. Từ
khắp vùng hông thôn chung quanh những người Êđê Gia Lai ... đồn đến chợ. Hôm
nay họ cũng đi bán những sản phẩm của họ làm ra để đổi hoặc mua những thứ họ cần.
Những chiếc xà rông của họ nhiều màu sặc sỡ, vui mắt. Cả những
chiếc khăn quàng của một số người khác mà cả hai không biết tên dân tộc cho.
Hoàng Lan mở to mắt như thu hết những màu sắc vào trong đôi mắt mình. Dù không
muốn, nhung Hoàng Lan cũng thốt lên :
- Tất cả đều ca hát.
Màu sắc sặc sỡ của những chiếc khăn choàng ganh đua với màu sắc
bóng .
Ngời của các thứ quả trong ánh sáng chói lọi trên tầm cao. Lạ
lùng và bỡ ngỡ đã hoàn toàn tác động đến thời gian và không gian, nó làm cho
tâm trí và tâm hồn con người thoải mái. Hoàng Lan trôi đi trong cái biển màu sắc
đó, cô nhu thấy mình bềnh bồng. Cô gái hầu hu không hận thấy người bạn đồng
hành. Đã đó lấy máy cái giỏ cô khoác ở cánh ,tay Cảnh đẹp bầu trời, màu sắc thổ
ngữ xa lạ, cô đang lướt trong hư vô Trong đó không có gì ngạc nhiên, kể cả sự
hiện diện của một dáng dấp đàn ông cao và thanh, một người đàn ông xa lạ.
Chợ đang lúc đông, Hoàng Lan trấn tĩnh lại, những thứ mua, đườc
chất đầy trong các giỏ mềm . Nội mang cho hết những thứ này ra xe cũng phờ người.
Để mua nốt các thứ, Hoàng Lan phải vào một cửa hàng gia vị và
thuộc Thành nhìn nàng rồi hỏi :
- Cô ở trong cái hang ấy bao lâu ?
- Chỉ mười lăm phút thôi, tôi nghĩ thế.
Cô đợi tôi ở đây được không ? Tôi đi một lát sẽ về ngay.
- Ông đừng đi lâu, tôi phải về kẻọ. ông bà chủ đợi.
- Cô dừng ngại !
Với những bước chân dài và mêm mại, anh len lỏi qua những con
bò đang cạo móng xuống đất qua những ngổn ngang đến gian hàng của thợ thủ công
vùng cao, đang phốt bày những hàng họ dệt bằng những sợi mà họ tạo ra và nhuộm
màu rồi họ dệt. Dân, ở đây gọi là thổ cẩm Anh nhìn những chiếc khăn quàng rồi
anh tưởng tượng ,đang quàng những chiếc khăn, một chiếc nữa và một chiếc nứa
qua vai của Hoàng Lan. Đợi vai của người chinh phụ trẻ trung, Anh nghĩ như thế.
Anh sờ nắn vải như cảm nhận sự mềm mại của những sợi tơ, thử nhìn những đường
rua rồi anh chọn một chiếc màu xanh lá cây tươi rói, thầm gắn cho hó cái tên Hy
vọng, chọn một chiếc màu đỏ thắm vằn theo nhung hình vẽ vàng rực.
Gọi là Say mê Rồi một chiếc màu, xanh lơ, anh gọi nó là Bầu
trời hiền dịu, đây là một chiếc khăn rộng bằng lụa tơ tằm.
Ôm tất cả nhưng thứ vừa mua được, anh trở lại hiệu thuốc, nơi
cô gái vừa mua xong hàng.
- Khi hãy có vẻ như cô không yên tâm về tôi Nhưng cô xem, tôi
chính xác như một chiếc đồng hồ.
Ah nói thêm :
- Hãy một lần này đã Hoàng Lan soát lại cái bản mua hàng và
khẽ nói :
- Có lẽ xong cả rồi Chàng đứng nhìn cô, nhún vai, hai tay
dang ra nhu tiếc rẻ.
Cô gái trẻ trung ơi, ' cô có hình dung được không '? Sáng nay
tôi không hề có ý chở cô trở lại nhà.
Hoàng Lan hất mặt lên :
- Cũng đơn giản thôi, tôi có thể lái xen xe Về Thưa ngài, và
một trong ấy người lái xe sẽ đến đón ông theo giờ ông định.
- Có nghĩa là cô lái xe được và có đủ kinh nghiệm để lao vào
con đường xoáy ốc này ?
Hoàng Lan lại nhún vai :
- Ông lái được tại sao tôi lại không. Tôi sẽ lái chậm thôi,
thua ông.
Rõ ràng là anh ấy thích câu trà lời như thế. Anh ấy hỏi :
- Khi cô thôi việc cho nhà Sain- Luck, cô có muốn lái xe cho
tôi không ?
Cô không hề thấy l'ằng mình đã trả lời một cách kiêu căng, bằng
thứ giọng mà cô dùng ở nhà cô, giọng của cô Tôn Nữ Hoàng Lan, dùng rất tự nhiên
để mắc một anh chàng quấy rầy giữ đúng phép lịch sự Thái độ của cô, cái đầu
kiêu hãnh hất lên một cách tự nhiên, trông thật khác biệt Thành mỗi lúc một
thêm chú ý, đồng thời lại càng thấy thích thú. Có biết bao câu hỏi, nhưng tất cả
đều sẽ không đúng lúc, anh cảm thấy như thể một dấu hiệu, anh ghi nhớ là cô gái
tuyệt diệu này là chị của ba đứa em. Anh cũng cảm thấy ba chiếc khăn vừa mua sẽ
không được nhận, nếu anh đưa tặng cô lúc này.
Cố giữ giọng thản nhiên, anh chỉ nói :
- Cô đã có các dự định khi rời khỏi đây - Tôi sẽ về nhà tôi .
- Ở đâu ?
- Ở Quãng Ngãi.
Cô nói bằng giọng thật trầm như muốn nói rằng cô đang nhớ nhà
lắm lắm.
Anh thớt lên :
- Ồ, cô là người Quảng Ngãi, đó là nơi ươm những con người có
ý chí. Vững vàng, cùng với sự khao khát vươn lên, thoát khối những gì mà tạo
hóa đã dành cho họ. Sự nghèo khó,nhọc nhằn. Tôi yêu mến tính cách này, cái tính
can đảm và phiêu lưu, sẵn sàng bước chân ra đi đến một vùng đất mới để sống, để
thành đạt và để một ngày họ lại trở về nơi họ đã ra đi.
Nhưng Hoàng Lan không tiếp nhận thiện chí từ chàng. Cô coi
như mình ở đây để làm nhiệm vụ, một nhiệm vụ mà người con cả trong gia đình phải
làm.
Mùa này ở Buôn Mê tách biệt hẳn với mùa trước nó, với mùa tiếp
theo nó. Cô tìếc là đã nói ra sứ sở của mình, thấy như mình phản bội một bí mật,
đã thiếu sót với cái tính khiêm nhường của cả giòng giống.
Hơi thở dồm, cô yêu cầu :
- Ta đi nhanh lên !
Đưa các giỏ cho tôi.
Không hiểu sao cô lại thấy mình bực mình, cô dấm dẳng.
- Tôi được trả công để mang chúng.
- Kiêu ngạo đến thế ư ?
Anh nhận xét khi cô tỏ vẻ khó chịu và cô buông thêm một câu :
- Tùy ông nhận định thế nào cũng được.
Cái nhìn của họ đụng nhau. Một câu nói không bộc lộ ý nghĩa
nào của cô, nhưng là kết quả của một trạng thái căng thẳng, thần kinh tột độ,
cô thốt la bằng giọng hổn hển:
- Bảo thì có thể giúp tôi.
Ngay lập tức mặt anh ta lạnh như băng, không nói một lời, anh
buông rơi xuông đất ba chiếc khăn quàng vừa mua tuyệt đẹp. Hy vọng, say mê, bầu
trời.
Hoàng Lan hất đầu :
- Hay là ông đợi tôi nhặt nhùng thứ ông vừa vứt xuống ?
Mặt anh ta vẫn không thay đổi, đôi mắt anh ta ánh lên màu
xám,ạnh lẽo, u hoài.
- Đây là lần đầu tiên tôi bị lẫn lộn với một tên thô lỗ.
Hoàng Lan định xin lỗi, nhưng rồi không hiểu sao cô lại bước
đi, cô đi trước cánh tay như bị trật khớp vì các giỏ nặng quá, ở ngang tầm.
Vai, cảm giác nóng ran không ngừng tằng lên, cô nghĩ đến gia đình, đến ngôi nhà
mình, họ sẽ nói gì khi mẹ, hay các em trai, em gái của cô, nhất là bà vú già,
trông thấy cô lúc này ?
Tất cả những việc cô làm, Vì họ hơn là vì cô. Cô có thể sống
khiêm tốn với hoa lợi ở nhà và quanh khu vườn của mình. Cô cần phải vững vàng để
vượt qua mọi thứ ... Tuy nhiên, sự cố gắng lúc này vượt khả năng của cô. Để lấy
lại hơi, cô đặt các giỏ xuống đất, đứng vươn lên cho đỡ mỏi lưng. Nghỉ một lúc,
cô lạị cúi xuống xách các giỏ nặng ấy lên. Nhưng anh đã bước đến giành lấy vớt
một lời biện bạch châm biếm.
- Vì không có Bảo.
Anh ngẫm nghĩ, thấy rằng tất cả ở nhà đều ngày càng lạ lùng.
Trừ vợ chồng bà Ring chẳng cớ gì thay đổi, gia đình Sain Luck có cái tật gàn dở
là hay thay đi người làm và khách đến của họ cũng thế, ông đại sứ là một người
goại lệ Chàng không phải là một kẻ làm chính trị hay kinh tế nên. Chàng thấy bực
mình. Ông Sain Luck mà di chuyển trong vòng bán lính khoảng hai trăm mét là khiến
nhiều người chạy theo hụt hơi. Họ muốn biết nhưng tin tức nóng hổi từ ông, những
tin chỉ ..cần rờ rĩ một chút xíu cũng ảnh hưởng tới cả một nền kinh tế. Bộ mặt
của tên lái xe tên Bảo làm anh cháy ngấy. Còn Hoàng Lan sống bằng lý trí nhưng
tính cách của cô không giống với việc, cô đang làm. Anh chẳng biết cô là ai,
nhưng anh cam đoan rằng cô không phải là một đầu bếp chuyên nghiệp, còn một việc
nữa, anh bực bội vì ông bà Sain Luck đã mời tiểu thư Thái Diễm quá sớm. Cô ta sắp
đấu độc khoản thời gian mình nghỉ ở đây bằng thói lẳng lơ không bao giờ hết của
cô ta, rốt cuộc, nếu cô ta quá đáng, mình chỉ còn cách là chuồn thẳng Chiếc xe
vẫn chạy mà chẳng ai nói với ai lời nào. Mỗi người bận đi theo những suy nghĩ của
riêng mình. Lâu lâu, Hoàng Lan liếc qua anh chàng nhưng khuôn măt anh ta kín
bưng, chẳng biết anh ta . Đang nghĩ gì. Chỉ có một điều chắc chắn là anh ta
đang giận nàng lắm lắm.
Trong bộ quần và áo bằng thun móng, bốn chiều bó sát láy cơ
thể màu đen?.. vì biết rằng mình có một thân hình đẹp như một nữ thần, cô gái
lai Pháp trẻ trung Thái Diễm ấy làm như đứng gần nhà xe lúc chiếc xe tải nhỏ đi
Buôn Mê về lái vào Cô kêu lên :
- Anh !
Rồi cô tỏ ra duyên dáng :
- Nếu biết anh có mặt ở đây, thì tôi đã mặc một chiếc áo đẹp
để chào mừng anh.
- Sự thể là cô đã mặc như một tên trộm ở khách sạn Thái Diễm.
Tuy cảm thấy khó chịu vì nhận xét kia, cô vẫn yểu điệu lại,anh
và nhấn giọng :
- Mọi người đều gọi tôi là Diễm, như thế bớt nghiêm nghị hơn.
- Hãy coi tôi như ở trong nhóm người nghiêm nghị.
- Cơ bản là tôi đã sai lầm, khi coi anh lẫn lộn với người.
Anh vẫn tỏ ra cực kỳ khó chịu với cô.
Anh nói tiếp :
- Cô có biết câu tục ngữ Ai coi mình như mật thì ruồi sẽ ăn
người ấy không?
Giọng đầy ngọt ngào khiêu gợi, cô nói với nụ cưừi chậm rãi :
- Ăn tôi đi.
Giọng tiếng Pháp nũng nịu, gọi mời, nhưng anh đã quay mặt đi.
- Nếu cô cho phép, tôi đi chào mọi người.
Trong thời gian ấy, Hoàng Lan được ông Ring chuyển vào bếp những
thứ mua ở chợ Buôn Mê. Niềm vui ước lại trái tim cô khi nhìn thấy trên bàn một
bức thư, viết cho cô với nét chữ của bà Diễm Linh.
Cô hầu như không để ý đến lời Bảo lẩm bẩm nhận xét.
- Nếu cô nghĩ đến việc tranh chấp người mà tiểu thư Thái Diễm
đang tán tỉnh thì sẽ có chuyện lôi thôi đấy.
Chương 4
Mồm huýt sáo một điệu nhạc bì đay không rõ ràng, Bảo đi vào bếp,
chỉ có một mình bà Ring ở xuống bếp, hắn Hỏi :
Ông Ring đâu ?
- Ở chỗ ông cũ sai đi.
- Còn Hoàng Lan?
- Tồi không biết.
- Chỗ của người nấu bếp là ở bên bếp lò - Chỗ của mọi người
do Chúa ban cho.
Bác người lai thản nhiên trước tiếng cười của Bảo Bác Quay lại
nhìn Ngài Thành, người vừa đến một cách đờ đẫn, anh cũng hỏi như Bảo :
- Hoàng Lan đâu ?
Thái Diễm đột ngột ập vào và bảo anh :
- Đi với tôi đi. Tôi mướn bơi thuyền ở hồ Lớn.
- Tôi không thể theo nguyện vọng của cô, tôi còn phải đi đón
ông Bộ trưỡng bộ kế hoạch đầu tư.
- Ông ta đến đây làm gì ?
- Chuyện ấy không phải là chuyện của tôi.
- Ông bà Sain Lưck sẽ biến cái biệt thự đẹp đẽ này làm một diễn
đàn chính trị mất.
- Đó là việc làm của ông ấy mà:
Anh đưa tôi đi Đà Lạt với. Nếu cô muốn Vừa đi đến nhà xe,
Thái Diễm vừa hỏi :
- Lấy xe của anh hãy lấy xe của tôi ?
- Tùy ý cô.
- Anh là hiện thân của sự thờ ơ.
Rồi cô khinh khỉnh nói tiếp :
- Chám chường à ? Một ngươi chán chường còn có thể cảm động
được không ?
- Theo định nghĩa là không.
- Nếu tôi lấy xe của tôi đi, rồi tôi quành hụt một cái ...
- Như một người theo phật giáo, ý nghĩ về cái chết luôn quen
thuộc với tôi, cô đừng nên nói tới những vấn đề đó làm gì - Giũa lúc sức trẻ vẫn
còn tràn đầy, đầy thắng lợi, anh không một chút giật mình vì luyến tiếc hay sao
?
- Có thể có, vì đó là thuộc tính của con người. Chúng ta đi
thôi, không nói chuyện phiếm nữa, nếu không chiếc điện thoại của bố nuôi tôi sẽ
bị bỏ bom, và vì sự rề rề của cô mà tôi lãnh đủ Thái Diễm cảm thấy khó chịu,
bao giờ anh ta cũng gây cho nàng cái cảm giác ấy Từ Paris, nàng chạy sang đây,
nghỉ lại ở cái biệt thự khỉ ho gò gáy, tiếp xúc với những nhà chính trị chán
phèo cũng chỉ vì anh ta.
Chiếc BMW lăn bánh ra khỏi mà xe, trông rõ dáng dấp của Hoàng
Lan đang đi vào nhà trong giây lát. Thái Diễm đổ tất cả bực dọc mà chàng gây ra
cho nàng lên đầu cô bé.
- Tôi không ưa con bé kia, tôi thấy Mali thả lỏng nó ở nhá
tôi, kẻ hầu người Hạ biết rõ họ không được thuê để ngắm trời, ngắm đất. Từ hôn
đến đây, sáng nào tôi cũng phải cho đem lại trà xuống bếp vì pha tồi quá.
Chàng nói mà không để ý gì đến nàmg ngồi bên cạnh.
- Trong các bậc tiền bối của cô, chắc có những người buôn nô
lệ gia đen.
- Trong các tiền bối của tôi à ? Anh có cái tánh hay xúc phạm
người khác.
- Tôi không phải kề trưởng giả học làm sang.
- Nhưng anh nổi danh lừng lẫy.
- Nổi tiếng thế thôi.
- Dù sao anh đã thừa nhận rồl nhé.
- Năng khiếu là ân huệ trời cho cnẳng có gì để cho con người
lấy làm kiêu hãnh.Tôi muốn lòng tự hào của mình giống tính dũng cảm bền bĩ của
rnẹ tôi.
- Dù anh đồng ý hay không thì anh vẫn là một người cao sang.
- Thái Diễm, dù cô có thứ lỗi hay không cho suy nghĩ của tôi,
tôi vẫn thấy nhãn hiệu Một người cao sang là ngu ngốc.
Trong trường hợp này, anh bạn ơi ...
Phải cố gắng lắm, cô mới ghìm lại được những câu nói gay gắt.
Cái đầu xinh đẹp bướng bỉnh của cô đã quyết định cô sẽ làm vợ của anh cho đến
ngày hôm nay, cô luôn thực hiện được điều cô mong muốn. Mồ côi cha, được hưởng
tử cha một tài sản rất lớn. Mẹ cô tái giá cách đây ba năm, cô được hưởng tự do
tuyệt đối. Cô hứa với mình chàng đi đâu mình đi đấy, mình theo nàng từng bước,
không mỏi mệt, dư chàng xa vời đến mấy, hay là muốn tỏ ra xa vời. Nếu ngày nào
đó có một người đàn bà được gọi là vợ chàng thì người đó sẽ là mình, không thể
là ai khác.
Nàng mỉm cười, tự hỏi mình :
Tại sao chàng có thể từ chối ta được. Một vị trí xã hội tốt
trong xã hội Pháp, điều đó khiến tăng thêm phần long trọng cho chàng. Bản thân
lại giàu có, trẻ trung và xinh đẹp nữa. Có biết bao người đàn ông quy lụy trước
. Ta để chờ ta một cái gật đầu Rồi chàng sẽ tự hào về ta. Sẽ cưới ta, cái ta cần
là thời gian ta gần gũi chàng.
Nàng đưa hai tay vuốt ra sau mái tóc dày đen nhánh như hạt
huyền, trừ một lọn phai màu gần như trắng.
Chàng nhìn liếc sang nàng, thấy cử chỉ của nàng, chàng nhận
xét một cách giễu cợt, Nếu tiểu thư một bên lông mày cũng nhạt màu đi như thế
thì đẹp hơn nhiều.
Dù có khả năng làm những chuyện mà mọi người cho là động trời,
nhưng Thái Diễm vẫn có thể hạ mình trước người khuất phục cô. Cô quay về chàng
với một nét nhìn nô lệ, chàng cho xe đi rất nhanh mà không nói thêm một điều gì
cả, cuối cùng cô, đành ngồi im lặng :
- Làm xong rồi à ? Hoàng Lan !
Trong lúc chiếc xe BMW đi, ở nhà, bà Ring hỏi Hoàng Lan. Nàng
gật đầu :
- Xong, mọi thứ sẵn sàng rồi.
- Còn cái kia, cái bé tí ấy.
Bác người lai chỉ chiếc bánh rùa nhỏ xíu, nàng mỉm cười :
- Cái ấy giành cho ông Ring. Còn thừa một ít bột sau khi đổ
khuôn cho chiếc bánh ở phòng ăn, cháu để giành cho bác.
- Cô tốt như thiên thần.
Bác người lai trịnh trọng nới, giọng từ cổ họng của Báo ném ,
ra một âm điệu lạc lõng.
- Và mạnh như rượu.
Dụng ý hai nghĩa, mấy người lai kia không hiểu, nhưng Hoàng
Lan thì hiểu rõ. Không hiểu sao cái anh chàng Bảo này luôn gây cho nàng cảm giác
bất an.
Hắn chăm chỉ nhìn cô gái rồi nói :
- Ngài Thànn lúc nãy có qua đây, ông ấy hỏi cô ta đi đâu.
Hoàng Lan im lặng, không nói gì, Bảo lại nói tiếp :
Tiểu thư Thái Diễm cũng đến và không rời ông ấy một bước. Họ
cùng đi với nhau. Ông ấy có lái xe đi Buôn Mê thứ sáu này nữa Anh chàng vừa nói
xong, bác người lai đã bảo :
- Hoàng Lan, lên hỏi bà Sain Luck xem dùng rượu gì với cà phê
? Hài lòng vì thoát khỏi các cầu hỏi của Bảo, cô gái nhanh nhẹn bước vào khoảng
sân có mái che. Bà Sain Luck đang ngồi ở đấy và bà mỉm cười nhận xét.
- Cái bác Ring tội nghiệp. Bác ta không bao giờ nhớ nổi là
ông đại sứ dùng rượu mạnh ...
Thưa bà, vâng.
- Và tôi cũng bảo cho cô biết, ông ấy ăn rất ngon miệng đáy.
Hình như cô hơi xanh. Hoàng Lan, tôi hy vọng cô quen với khí hậu ở đây rồi chứ.
Nàng gật đầu :
Thưa bà, vâng ạ.
À, tôi nghe tiếng cửa họ đến rồi kìa.
Hôm nay chúng ta có khách quan trọng và tôi mong cô . Nấu
thêm món ăn Việt cho ngài, Bộ trưởng.
Ngài bộ trưởng củng với ông Thành bước vào sân:
Hoàng Lan lảng đi, Thành nhìn theo :
- Tôi không thấy Thái Diễm, cô ấy đâu rồi ?
Nghe bà Sain Luck hỏi, ông bộ trưởng mỉm cười :
- Người ta bảo đàn bà đẹp thì càng thích làm đẹp.
Thành điềm tĩnh nói tiếp :
- Tìểu thư Thái Diễm đột ngột quyết định ở lại Đà Lạt để đến
hiệu làm tóc, cô ấy bảo thím đừng lo lắng cho cô ấy.
Bà quay qua nói chuyện với ông bộ trưởng và khi bà quay trở lại,
bà ngạc nhiên thấv anh rất trầm mặc. Bà ngạc nhiên đến nỗi không dám hỏi anh ngay.
Anh đứng tựa lưng vào một tái cột, mắt hơi khép xuống.
- Cậu chuẩn bị rượu cocktah nhé.
- Nếu thím muốn.
Tuy vậy, anh vẫn không động đậy. Bà Sain Luck. Nói tiếp :
- Hãy nghe tôi nói đây, chúng mình quen nhau đã hai mươi năm
rồi, cậu là con đó đầu của chồng tôi,nhưng cậu và tôi bằng tuổi nhau. Tôi coi cậu
như còn cùa tôi.
Mào đầu sợ thật, thím làm tôi phát run lên.
- Cứ run, nếu cậu muốn, nhưng lấy vợ đi - Tại sao thế thím
Mari ?
- Cậu ba mươi sáu tuổi, vì tôi cũng chừng ấy tuổi.
- Thím bị đầu độc tư tưởng toán học trong nhà này lồi. Theo sổ
hộ khẩu, rất có thể tuổi của tôi là do thím khai gian cho tôi:
Nhưng nói cho vui thế thôi, riềng tôi, tùy theo lúc ? Có lúc
,tôi thấy mình một trăm tuổi, có lúc lại như mới mười hai ...
Như vậy là quá già hay quá trẻ để lập gia đình. Đó là theo
cách nói thông tnường.
Còn tôi, tôi là một người dư mục.
- Nhưng không có một cái lều.
Mari nhún vai, nhưng chàng đáp ngay cái nhún vai ấy.
- Đối với tôi một chiếc khăn quàng cũng quá đủ ấm rồi.
Trước mắt, anh lại trông thấy màu xanh lá cây, màu đỏ thắm và
màu xanh lơ nhạt của những chiếc khăn quàng mà anh đã ném ngay dưới đất trong một
con phố của chợ Buôn Mê hôm ấy, rồi anh nên tưởng tới ý nghĩa đã gạt . Bỏ Hy vọng,
Say mê, Bầu trời hiền dịu. Không chủ tâm, anh nói tiếp :
- Hôn nhân ư Với tôi không dễ dàng.
- Cậu có quyền đòi hỏi nhiều.
Anh ngẩng lên nhìn bà Mari và cảm thấy buồn cười vì những gì
bà nói.
- Quyền gì thế ? Thím Mari tội nghiệp ơi ! Với một người
không thực sự vừa đôi, có lẽ không thể có người ấy lấy không nên có vì tôị.chỉ
đem lại sự đau khổ và sẽ nhân lai ở. Người ấy sự bực tức không thể chịu đựng
lâu được. Nếu thím thấy một cô gái rất trong sáng nhưng không hề ngây ngô, vừa
đẹp vừa duyên dáng, có một khuôn mặt và hình dáng không hài hòa, họ lại làm tổn
thương tôi, đến phát lạ lên được, nhưng cộng những nét trên với một trái tim
nhiệt thành, suy nghĩ đúng đắn, tâm hồn sâu sắc và sự trìu mến phải tô tâm,
không bỏ qua tính can đảm, thì tôi sẽ trả lời đồng ý Bà Mari lắc đầu quầy quậy,
khi nghe anh nói về người con gái sẽ là vợ anh.
Bà nói :
- Cậu đang miêu tả ảo ảnh đấy ư ? Ảo ảnh không bao giờ là hiện
thực cả.
- Tôi chỉ có thể yêu cái ảo ảnh ấy.
- Cậu sẽ không bao giờ có được người ấy trong vòng tay của
mình.
- Vòng tay tôi sẽ tự do để mơ đến con người hoàn hảo ấy.
Ôi, một anh chàng cửng đầu, bướng bỉnh. Anh ta có cái bướng
nhiều như tài năng của anh ta vậy.
- Hãy nghe lời tôi vì tôi có trách nhiệm với tương lai của cậu.
Cậu hãy biết điều một chút. Tôi tin rằng Thái Diễm cô ấy ...
Anh dứt khoát xua tay :
- Xin thím, Mari ...
Anh rời khỏi chỗ đứng của mình, đi ra ngoài, nơi anh có thể
nghĩ tới những gì mà anh cảm nhận ở phiên chợ Buôn Mê.Đó là Hy vọng, Say mê và
Bầu trời dịu êm. Cái cảm giác thật đặc biệt mà anh chưa bao giờ chạm phải. Ồ,
cũng có, đó là khi chàng đứng trước âm nhạc. Chỉ nơi đó mà thôi. Còn Thái Diễm
ư ?
Nàng chẳng có một điểm chung, nào với chàng. Và như thế chàng
không thể nào đi chung con đường cùng với nàng.
Bằng ngôn ngữ mộc mạc của mình, bác người lai tên Ring đã nói
cho Hoàng Lan hiểu rằng cả nhà đã đi Đà Lạt chơi:
Bảo lái xe, bác phải ra đồng làm việc, còn vợ bác Ring bận rộn
với mấy chuồng gà ông bà chủ cho nuôi ở cuối góc vườn:
Hoàng Lan ngẩn người trước cái tin đặc biệt đó. Phải mất một
lúc, cô mới phân tích được các cảm giác khác nhau của mình. Trước tiên là sự
thanh thản tiếp cận với trạng thái ngây ngất. Chỉ có một mình trong căn nhà,
không phải gò bó gì cả, không phải đóng vai trò gì cả, không phải sợ ai phát hiện
ra mình, cũng chẳng sợ ai hạch học mình. Dù khoảng không gian ngăn cách nàng với
biệt thự nhà nàng quả là quá xa, nàng lại thấy mình trở lại là một tiểu thư quý
phái của dòng họ Tôn Thất. Vững tâm, cô trở lại là chính mình. Tôn Nử Hoàng
Lan.
Nhìn ra cổng, nàng thấy bác Ring đang đi xa dần và vợ bác
cũng đã đi khuất.
Nàng thớ dài nhẹ nhõm. Cả một buổi chiều tự do đến với
nàng.Hôm qua, nàng đã viết thư cho bà Diễm Liên và , thỏa thuận là bà sẽ báo
cho những đứa em học nội trú biết về chị lớn. Tuy nhiên, đối với Hoàng Lan, tự
do chiều hôm nay nàng có được. Nàng muốn tận dụng để làm một điêu gì đó, chiều
mà nàng mong muốn nhất.
Trước khi nhận thức rõ, ý nghĩ của nàng đã cuồng nhiệt đến quấn
quanh chiêc đàn dương cầm lộng lẫy mà nàng đã thấy chiếc dương cầm có cánh dang
mê rộng. Khi ý muốn được ngồi vào chơi đàn trở nên rô rệt, nàng lại nghĩ :
Như thế có sổ sàng quá không ? Có làm bà Sain- Luck buồn lòng
vì phật ý hay không? Tuy nhiên, khi vúa đến đây bà Mari tức là bà Sain Luck đã
bảo rằng :
Tôi muốn ai cũng sung sướng khi ở trong nnà của tôi, nhưng nếu
cô thiếu cáí gì thì cô phải hỏi.
Cái cô thiếu đến nỗi bỗng cảm thấy ngột ngạt, nặng nề, đó là
âm nhạc,được, là được ngồi vào chiếc dương cầm và thả hồn trong đó.
Nàng lưởng lự Mình có làm điều gì xấu đâu. Nhưng mình không
quen dùng cái gì không phải của mình Cái ước muốn được ngồi vào đàn nó mãnh liệt
đến nỗi nàng không ghìm lại được. Với những bước đi nhanh thoăn thoắt, nàng tiến
vào trong nhà, bước vào phòng khách dài suốt chiều ngang của tòa nhà, có cả của
mở ra cả phần hiên có mái che và ra vườn.
Trước hàng phín của chiếc dương cầm lộng lẫy, nàng run run,
tâm tư của nàng dậy sóng.
Những bí mật của cuộc sống trước đây giờ không cần che đậy,
nó lộ ra ngoài sự tiếp diễn tệ hại do tài chính. Sa sút, kéo theo chuyện Tùng
Lâm lẩn tránh nàng, những điều đó diễn ra trước mắt nàng. Chính vi vậy mà nàng
mất đi không phương cứu chữa môn nghệ thuật mà nàng yêu quý Ngay khi hết hạn hợp
đồng bốn tháng làm đầu bếp tại đây, trở về Quảng Ngãi, nàng sẽ phải cố tìm một
công việc mới.Hai bàn tay cô lướt trên phím ngà, nàng ngồi xuống ghế, để nhúng
âm điệu của một bản nhạc, thật cũ vang lên.
Cành hoa tim tím tá xinh xinh ...
Trạng thái xuất thần diễn ra, Tâm hồn lâng lâng thoát tục khi
bắt vào nhịp, vào trọng lượng của những chô nghi Nếu bị hỏi một cách đột ngột,
nàng sẽ không nhớ ra mình là ai, đang ở đâu, cũng như tại sao từ một nhịp điệu
buồn đến nao lòng như thế nàng chuyển sang trạng thái choáng váng của Xô- nat
cho tình yêu Mắt nhắm lại, nàng nghe trong nàng tiếng hát của cây đàn vĩ cầm,
như nàng đã bao lần nghe qua da. Đàn dương cầm trở nên thì thầm hoặc bắt lại những
biến tấu cứ lần lượt như thế, niềm vúi và nỗi đau hoàn lẫn thành tiếng vang vọng,
thành sự phối hợp nồng nàng với những đòi hỏi trìu mến một cách tuyệt vọng. Từ
cõi trần thế đến cõi siêu phàm, lời nhạc nở bung ra rồi hòa lại với nhau trong
đoạn nhạc nhanh của bản Xô- nát Hàng mi của Hoàng Lan ướt đẫm khi đôi tay trầm
tinh của nàng làm ngân lên nhửng hòa âm đầu tiên của phần nhạc khoan that,
trang nghiêm, giữa những nốt nhạc chậm rãi, lẽ ra nàng có thể nghe thấy tiếng bựớc
chân dưới mấy vòm cuốn ngoài sân. Thể nhưng nàng không nghe thấy gì hết ngoài sự
bình yên mơ hồ của đoạn nhạc khoan thai dìu dặt. Hai hàng mi dài vẫn nhắm để
ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Đôi môi mọng đỏ hình trái tim của nàng hé mở để bắt vào một
cách hoang dã đoạn kết thúc, một thứ tiếng gọi như được kêu lên nghẹn ngào, rồi
lại kêu lên mãnh liệt hơn. Nỗi lo lắng trong những lời cầu khẩn, được diễn đạt
bằng sự kết hợp âm thanh rất cảm động. .Nàng biến bản nhạc thành của nàng, nàng
sống. Trong nó :
Cho đến lúc nàng bị kéo ra khỏi đàn dương cầm, đưa đến gần bến
cửa sồ, và ở đây Công Thành mắt tai anh đang cúi nhìn khuôn mặt be nhỏ, bơ phờ
của nàng. Bản nhạc đã nút hết sinh lực của nàng, nàng trở nên mộng mí.
Cả hai đều trở đồn, đôi mắt màu xám như ánh thép lục tim
trong cái nhìn còn ngờ ngác, nhưng long lanh đúa đôi mắt nâu ấm áp. Hai bàn tay
với những ngón tay thon dài của người đàn . Ông như gắn vào đôi vai đang rung
lên vì tiếng trổn thức cố ghìm lại. Đôi vai mà ánh mơ ước thật hồn nhiên sẽ phủ
lên những chiếc khăn quàng được gọi ngay là Hy vọng, Say mê và Bầu trời hiền.
Dịu. Cô gái khoảng hai mươi tuổi này là ai, nàng biết bản Xô-
nat cho . Tình yêu ở đâu ? Bản xô- nat của Công Thành. Từ sự từng trải nào, hoặc
khả năng tiên tri nào, mà nàng rút ra được biết bao đau khổ và biết bao tình
yêu như thế ? Nhưng vì đâu mà có sự che giấu để đôi bàn ,tay nghệ sĩ, trái tim
nồng nàn ấy, phải làm những công việc tầm thường giữa những người tầm thường.
Do tình cảm mù quáng của những người coi nghệ thuật là tối
cao, anh oán hận cô một cách cay đắng về cái mà trong lúc tức giận vô kể, anh gọi
là sự đóng kịch thấp hèn. Nàng hơi run. Nàng cứ tưởng chỉ có một mình ở đây Bác
Ring đã bảo nàng rằng Bảo lái xe đưa cảnh đi Đà Lạt chơi cơ mà ...
Nàng càng run và bối rối Hơn khi nghĩ về gia đình nàng. Số tiền
mười hai triệu rất cần cho gia đmh trong lúc túng thiếu này Mấy đứa em lại vừa
nhập học.
Không nên để ở đây biết, họ sê không mướn mình nữa. 'Mình cần
ở lại, giữ một chỗ làm, vừa không tốn kém cho gia đình, vừa có thể đem về một
khoản tiền lớn để Hoàng Thông đi học tiếp ở trường Bách khoa, để Ngọc Lan ở Đà
Nẵng va Ngọc Thông ở nội trú . .
Nàng ấp úng :.
- Xin ông đùng nói.
Lo âu hiện lên trong ánh mắt nàng mãnh liệt đến nỗi Công
Thành đã hiểu lầm và chàng đau đớn vì sự hiểu lầm ấy. Căn nhà này đầy dẫy những
điều mà báo giới quan ,tâm, kể cả những gián điệp ở nước ngoài. Những thực
thách ở đây quá nổi ưếng và học nắm vận mệnh của nhiều nền kinh tế Chẳng lẽ một
cô gái xinh đẹp có một đôi mắt thật trong sáng. Người sắc sảo đối đáp những câu
nói của anh, những suy nghĩ của ann về đời sống về cuộc sống nội ... tâm. Người
chơi dương cầm thật điêu luyện bản xô- nát cho tình yêu còn hơn cả điêu luyện,
chơi như một nghệ sĩ cảm thông tức trời với niềm say mê sáng tạo lại có thể là
một người bán lĩnh hồn mình vì những công tiền để làm do thám.
Xin ông đừng nói.
- Cô nói gì Và chàng mỉa mai :
- Tôi chẳng quan tâm tới nhừng chính sách về kinh tế, hay nhứng
món tiền mà nơi này hứa viện trợ, nơi kia nói cho.
Những ý tưởng cải cách nền kinh tế Cái đầu nàng nhận ngay ra
vấn đề đó.
Những ý tưởng để cải cách nền kirm tế đã quá lạc hậu của nước
nhà, để mức sống cao hơn, để các em nàng được học hành mà nàng không phải hy
sinh môn nghệ thuật mà nàng yêu thích - Những ý tưởng để cải cách nền kinh tế
trì trệ và kém pnát triển này đều bắt đầu từ đây ' Thật là một điều tuyệt diệu
xưa nay, mấy vị lãnh đạo của ta nói thì miều, làm tm ít mà cái ít ấy cũng làm
thiệt hại cho nền kinh tế rất lớn, ví vụ chương trình mía đường.
Sửng sốt, Công Thành lặng lẽ nhìn nàng. Hoặc cô gái này rất
thông minh và nhanh trí, có khả năng che giấu giỏi đến tột độ hoặc chỉ đáng lên
án hoàn cảnh làm người ta bị ám ảnh là gián điệp khắp nơi. Nỗi ám ảnh đó đã len
lỏi vào làm cho người ta dễ nghi ngờ sự việc.
Mắt nàng lại bất chợt nhìn về phía chiếc dương cầm, giọng
nàng lo sợ :
- Xin đừng nói được không ông Thành ?
Anh bỗng như nghe thấy cách biểu diễn của người chơi dương cầm.
Và một mong ước rung lên trong trái tim nghệ sĩ của anh. Đi lấy vĩ cầm, anh muốn
hòa cùng tiếng đàn với nàng.Cảm thông nhau trong âm nhạc với thiên tài trẻ
trung, không muốn ai biết mình này. Thế nhưng, ấy anh không rời được đôi vai
anh đang đặt lên, anh bất giác hỏi :
- Cô có người biết sáng tác bản Xô- nát cho tình yêu không ?
Tôi biết ông ta qua tác phẩm. Riêng ông ta thì tôi không biết.
Anh nghi ngờ ngay lập tức. Hoàng Lan chơi thuộc lòng phần
dành cho dương cầm của bản Xô- nát cho Tnh yêu lạt ra vẻ không biết Công. Thành
?
Trong thâm tâm chàng cố ghép lại với nhau các yếu tố rối rạc,
bởi khi loại bỏ những ý nghĩa về những ý tưởng kinh tế thì không còn gì khớp với
nhau được nữa ần như trái với ý mình, chàng lẩm bẩm - Bản Xô- nát ...
Mắt nàng bầng sáng lên một cách nhiệt thành. Nàng nhẹ nhàng
nói :
- Phần dành cho dương cầm là của nhạc sỹ tài ba Của nhạc
côngThành.
Nói đến tên này, có thật là cô gái không biết người mang tên ấy
không?
Công Thành cố làm sáng tỏ vấn đề nàng đã giử cho không ai biết
mình là là. Ai Trong khi những người khác ưa sự ồn ào, còn chàng luôn né tránh
để khởi bị các nhà nhiếp ảnh cac báo giới tấn công. Mặt khác, khi đến Buôn Mê,
chàng muốn dành cho mình đôi chút yên tĩnh, chàng không cho ai, biết địa chỉ của
mình.
Vẩn mải mê với đề tài kia, giọng sùng tín, nàng gần như thì
thầm :
Chắc ông đã nghe nói về người nhạc sỹ tài ba ấy ? Ông ta có gốc
là . Người Việt. Qua Pháp từ rất lâu và nổi đanh ở Paris. Âm nhạc của ông ấy ư
? Bản Quatour gam Rê, bản Conceltố cho đàn ...
Quên cả mình đang ở đâu, đang có người bên cạnh, nàng điểm lại
toàn bộ tác phẩm của nàng bằn ờ giọng nói làm chàng tái mặt, bằng những hiểu biết
và cảm nhận sâu sắc như cái nhìn chàng đang nghĩ về tác phẩm của chính mình.
Chàng thu nhận những âm trầm bổng của giọng nói, những ngân vang đầy xúc động
và trìu mến trìu mến ảo ảnh mà đêm này qua đêm khác anh mơ tưởng đến, muốn nó
thật nồng nhiệt, thật trong sáng xua tan hết những gì không ăn nhập để cho tặng
phẩm của mình ngày càng đáng giá.
Chàng cúi gần nàng mà không cảm nhận được. Cô gái mà ngay lúc
đầu chàng đã tô điểm cho những cái tên :
Hy vọng, Say mê, Bầu trời hiền dịu. Bản thân là một người có
tín ngưỡng, chàng không cho là không tưởng khi thượng đế nhân từ đã dành cho
chàng cuộc gặp gỡ đặc biệt này. Vượt qua nhũng điều tầm thường của cuộc sống, với
tặng phẩm trời cho nàng chàng chịu ơn bản nhạc mình mang tên Xô- nát cho tình
yêu. Nó có giá trị như một dấu phối hợp phi vật chất. Những gì còn lại, hoàn cảnh,
vị trí có tương xứng hay không, những thứ ấy đối với chàng không quan trọng Tay
nắm nhẹ vai nàng, không chủ tâm,như mộng mị, chàng từ từ kéo lại gần mình đôi
vai đến từ xứ Quảng Ngãi xa xôi Như một thông điệp của quê hương nhỏ bé của
nàng. Giữa bụi đỏ bazan của xứ Buôn Mê, chứng mình đã tìm thấy nhau.
Luôn mau lẹ trong cảm nghĩ, chàng thật là kỳ diệu. Mấy giờ
trước đây Mari Sam Luck bảo rằng chàng chỉ có được ảo ảnh mà thôi. Trong vòng
tay chàng, không bao giờ chạm đến hiện thực. Thế mà ảo ảnh ở kế bên với đôi mắt
nâu, dài, cái miệng run run. Trong mái tóc dày của nàng, bóng tối và ánh sáng
xen lẫn nhau, và đôi bàn tay nàng, đôi tay tấu lên khúc nhạc tuyệt diệu, đôi
tay ấy nắm giử điều diệu kỳ.
Trong vòng tay, chàng nhẹ nhàng siốt chật lấy nàng. Rồi con
ngườí. Khao khát mọi trìu mến, sẽ uống những hơi ,đài ở ngay dòng suối ngọt
trên mi mắt và hương thơm trên mái tóc của nàng.
Cô gái trẻ trung này mang mặt nạ ư ? Mặt nạ sẽ rạn vỡ dưới những
nụ hôn.
Cô ta tên là Hoàng Lan, hay là gì khác ư ? Trong lúc này, chỉ
có một cái tên xứng hợp với cô :
Nàng Nhưng khi môi anh kề gần khuôn mặt nàng, nàng. Lùi ngay
lại, thở hổn hển, mặt đầy vẻ kinh hoàng. Chàng hỏi :
- Cô không tin tôi ?
- Không :
Hai tay chàng buông rơi xuống. Tiếng nhông đã thổi tắt ngọn lửa
của niềm vui. Dù sự từ chối bật ra theo phản xạ, ạn muốn bàn cãi về vấn đê này.
Tiếng không ấy làm tổn thương anh sâu sắc Trái tim anh vốn mềm
và không được che chở, bảo vệ, nên nó dễ vỡ, dễ bị đau vậy mà chính anh. Đã sẵn
sàng tin tưởng một cách mù quáng rằng, nàng chính là ảo ảnh của chàng.
Chưa được tụ họp họ đã sắp phải chia tay, không có khả năng
quay lại. Nàng làm sao biết được mình đã từ chối nụ hôn của Công Thành. Dù
chàng có muốn tim lại nàng sau này, chàng cũng không thể. Nàng sẽ rời Buôn Mê,
rồi căn nhà này để trở về nơi nàng đến đây, mà chàng chẳng biết gì về nàng cả.
Chỉ một cái tên mà không biết có đúng là tên thật không ?
Nàng thong thả tiến lại phía cửa, định ra khỏi phòng khách
nhưng đôi mắt nàng vẫn vướng vít với chiếc dương cầm. Bước chân nàng không còn
nhanh nhẹn như lúc đến Dáng đi của nàng là dáng đi sau khi tử biệt Chàng không
rời mắt khối cái dáng nặng nề lúc ra đi ấy. Hoàng Lan không quay đầu lại. Nàng
đi qua phòng khách như đi qua phòng đợi của nhà ga,một nhà gã thù địch và xa lạ,
không nên đứng lại. Một đám đông hình ảnh và tiếng ồn ạo nổi lên, các xe chở
hàng lăn bánh ầm ĩ trên bến tàu. những âm thanh của những nhà ga mà chàng đi
qua kéo đến trước mặt chàng.
Trước khi nàng mở cửa đi ra, Công Thành đã ở đằng sau nàng, lại
nắm lấy đôi vai nàng, và dù nàng không quay đầu lại, chàng vẫn thì thầm Với một
người nghèo khổ, cô sẽ cho miếng bánh của mình. Hãy cho tôi trong giây lát hơi
thở của cô. Không lúc nào, ngay cả lúc anh chàng Tùng Lâm tán tỉnh nàng một
cách ráo riết nhất, nàng lại cảm thấy bối rối như lúc này. Nàng phải kêu gọi toàn
bộ nghị lực để cướng lại dòng nước màng đang bị cuốn vào Lời kêu gợi thì thầm
bên tai làm nàng bị xáo động. Nàng tiểu thư kiêu hãnh của dòng họ Tôn Thất :
Và Công Thành nói rất khẽ :
Trong giây lát.
- Buông tôi ra.
Mối nguy hiểm của sự cám dỗ, nàng có thể đo được nó qua việc
chống chọi dữ dội. Nàng đang liến hành một cuộc chiến chống bản thân mình Và để
cấm mình không được yếu đuối, như chỉ để nói với bản thân mình :
- Không !
- Cô hiểu lầm ý tôi.
- Tôi không biết ý ấy. Để tối đi !
- Khi không cần biết tôi là ai và tôi cũng không được nỏi cô
là ai hả Hoàng Lan ?
Giọng nàng có âm thanh đau đớn và cương quyết khi trả lời trước
lúc nàng chạy trốn.
Ông là Ngài Thànn. Còn tôi lả Hoàng Lan. Tôi không là gì cả.
Tôi chỉ là một cô nấu bếp.
Còn tôi là Hoàng Lan Câu nói ấy thật ngắn ngủi, thế mà nó vẫn
vang lên như một sự tnhcn đố. Công Thành như không nghe thấy tiểu thư Thái Diễm
từ Đà Lạt về. Và nói chuyện với chàng.Trí tưởng tượng của chàng nhạc sỹ đang ở
chỗ rối ren. Nàng muốn nhấn mạnh hay ngăn cản cái gì ? Cô gái ấy không biết
mình là ai với cái tên không họ ?
Thái Diễm dùng mấy ngón tay móng to đỏ thẩm kéo áo Công
Thành.
- Nói với tôi là anh hài lòng đi.
Lời nói ấy không ăn nhập gì với ý nghĩ của anh và anh đáp lại
:
- Có gì đâu !
Cô gái dù đã quyết định phải kiên nhẫn bỗng nổi nóng :
- Anh trả lời có gì đâu khi tôi vất vả như thế vì anh. Nhưng
nghe tôi nói đây,Công Thành, hãy nhìn tôi.
- Anh ngước cặp mắt lơ đãng nhìn cô như chẳng hiểu cô đang
nói gì.
- Thế nào ?
Thái Diễm hỏi, nàng chờ đợi câu trả lời, chàng nói bâng quơ :
À, tốt lắm.
- Cái gì tốt lắm ?
- Tôi không biết, Thái Diễm.
Tức quá, Thái Diễm hét lên :
- Anh không biết. Tôi đã mất cả nửa ngày ở hiệu làm tóc, bần
chết ngạt vì anh không thích lọn tóc phai màu của tôi. Tôi đã làm lại màu tự
nhiên của nó cho vừa ý anh. Thế mà anh trả lời Tôi không biết Như thế có công bằng
không?
Nhưng anh không làm thế nào để chú ý đến tóc của Thái Diễm.
Cô ta chú ý nhìn anh.
Sắc mặt anh dở quá - Cô nói - Khi nãy anh làm gì thế ?
Anh lắc đầu nhỏ nhẹ :
- Không có gì lý thú để kể lại với cô, Thái Diễm.
- Anh cứ kể đi.
- Không có gì để kể cả.
Dù không muốn, giọng anh bắt đầu cộc lốc Tuy thấy rõ thế
nhưng cô gái vẫn tiếp tục nói :
Ở hiệu làm tóc, có người quả quyết rằng tôi rất giống .Julia
Robelt.
- Có thể như thế.
Anh thấy tôi đẹp chứ ?
- Rất đẹp.
- Ngay cả ông Bộ trưởng cũng có lời ca ngợi tôi :
- Đấy là thắng lợi đáng kể đấy.
- Tôi không đánh giá cao thái độ bề trên của anh, Công Thành.
- Thái độ ấy rất xa với ý nghĩ của tôi.
- Và ý nghĩ của anh cũng thế, cũng rất xa, anh đang để nó đi
hoang tới nơi nào vậy ?
Chàng trở lại là chàng, đôi mắt mơ màng nhìn tận xa xăm.
- Ở một nơi nào đó, ở xứ sở có những cây thụ cầm tự ngân lên.
- Anh giễu cợt tôi đấv à Trước cái vẻ giận dỗi của Thái Diễm,
chàng vẫn thản nhiên. Vừa lúc đó, ông Bộ Trưỡng bộ kế hoạch đầu tư chạy xộc vào
càu nhàu :
Không làm sao tìm được chiếc chìa khóa cặp tài liệu của tôi.
Anh vẫn cất ở chỗ nào - Đấy chính là điều tôi không nhớ được.
Thái Diễm nhận xét với một vé chế nhạo nhưng nói nhố vừa đủ
nghe.
Chương 5
Ông Bộ trưởng là hiện thân của sự lơ đãng mà.
Bà Sain Luck đang ngồi thoải mái và bình thản, nhắc thêm :
- Xem lại các túi của ngài, ngài Bộ trưởng.
- Tôi đã xem rồi.
- Ngài vừa xem vừa nghĩ tới việc khác chứ gì. Tôi khuyên anh
nên xem lại.
Đứng hơi cách biệt, Công Thành nghĩ rằng sự kiện kia không
làm anh ngạc nhiên, anh biết trước sẽ như thế hoặc có cái gì tương tự như thế.
Điều làm ảnh ngạc nhiên là thái độ bình thản của bà Sain Luck nhưng anh không
nói gì với bà. Mari, thầm sợ rằng có mối nghi ngờ nào đó động chạm đến cô gái
xa lạ, người mới đến ở đây.
- Túi tôi, tôi lộn hết cả ra rồi vẫn không thấy chìa khóa :
Ông Bộ trưởng lẩm bẩm, bà Mari hỏi :
- Nhưng cặp tài liệu văn ở chỗ của nó chứ ?
- Có lẽ chắc thế.
Làm như ngẫu nhiên Thái Diễn đến gần Công Thành, cô thì thầm
:
- Không lâu nữa, chúng ta sẽ thấy ở đầy tái diển cảnh năm
ngoái. Sao gườm gườm nhìn tôi như thế, ông bạn. Làm như tôi là kẻ đáng nghỉ
không bằng.
Cững có thể là như thế.
Chàng cười mỉm và lạ lùng, dù ghét cái cười đó nhưng nàng vẫn
thấy thích nhìn. Và nó mang một nét gì đó quyến rũ.
- Tôi, một người xinh đẹp và giàu có ?
Một gười quý tộc ?
- Ôi, tôi không biết.
Chàng dự định quáy ốâu đi, nhưng Thái Diễm đã gợi giật lại.
- Sao anh không phone cho cảnh sát ?
Năm ngoái anh đã làm như thế mà.
- Tôi lầm - Khiêm tốn đột ngột thật.
- Đấy là một đức tính cần phổ biến rộng rãi.
- Công Thành !
Bằng gióng nói cố tỏ ra vô tư, cố yêu cầu :
Cho tôi xin chút lửa. Cảm ơn.
Trong thâm tâm, cô hứa với mình phải tỉnh táo.Trước hết là với
bề ngoài lịch sự cô số đò được những điều cô chưa thể biết, cô cảm thấy Công
Thành dè chừng, và với anh, cô chẳng có gì đáng kể trong khĩ cô mong muốn mãnh
liệt sẽ chinh phục được anh.
Rồi một hôm đột ngột dậy sớm, hôm thứ sáu sau đấy, cô xuất hiện
lúc Công Thành ngồi vào tay lái chiếc xe tải nhỏ để để Hoàng Lan đi chợ Buôn
Mê. Cô điềm nhiên ngồi vào xe và tuyên bố.
- Tôi phải đi mua mấy thứ.
Vốn rất tự chủ thế mà Công Thành đã bực bội đến nỗi chiếc xe
tải nhỏ khởi động chồm lên như cóc nhảy. Chuyến đi hai người bị phá rối. Và
không có dịp gặp lại người mà trong thâm tâm anh không thể ngăn được gọi là
Nàng, sau sự phát hiện về bản Xo- nát cho Tình yêu. Chàng hy vọng nhiều ở buổi
sáng hôm nay, thế mà tính đồng bóng của Thái Diễm, việc ành giành chỗ của Bảo.
Trong chuyến đi cũng chẳng ích gì.
Mở tốc độ nhanh như. Điên cuồng, chiếc xe lao trên con đường
gồ ghề :
Hoàng Lan bị dồn vào một góc, cô nhớ đến một đoạn trong bức
thư gần đây của Ngọc Lan. Không bao lâu nữa, Tùng Lâm sẽ đi công tác cho công
ty xây dựng của gia đình anh ta. Khang Thịnh sẽ đến Buôn Mê - Dù nơi nàng ở
cách biệt khá xa, nàng vẫn không ngăn nổi cảm giấc lọ ngại mơ hồ. Nàng không hề
muốn gặp Tùng Lâm, nhân chứng của một thời đã qua và một cách vô thức cô tìm
cách đổ lỗi cho anh ta đã gây ra sự rắc rối mà cô đang phải chống đó,. Dù anh
ta không phải là nguyên nhân hay đối tượng. Đúng hơn là nàng cố tình giả điếc với
những tiếng thì thầm của một trí nhớ quá chuẩn xác, và không phải chỉ là cái nhớ
của cảm giác mà hai vai cô còn nhớ cảm giác của hai bàn tay lúc nàng đang cầm
bánh lái :
Nàng còn thấy kề gần mặt mình là một khuôn mặt tái xanh vì lo
âu mà nàng đã né tránh, không phải không có sự giúp sức từ bên trong. Hôm nay,
trước sự thành thực với bản thân mình mà trước đây cô thực hiện không hề sai
sót, sự thành thực ấy trở nên nguy hiểm.
- Ít nói thế, Thạnh !
Thái Diễm nhận xét, giọng gay gắt.
Những lời chàng muốn nói là lời tức giận, vì vậy chàng im lặng.
Ở nởi bí ẩn nhất của chàng, giống như lúa trung tâm sẽ cho than đỏ, ấp ủ những
lời chàng muốn nói với Hoàng Lan. Để nàng hiểu rằng chàng đã phần nào đoán được
về nàng rằng chàng vẫn ghi nhớ lời thú nhận hôm đầu tiện. Tôi là chị cả của ba
đứa em, hai trai và một gái, rằng chàng linh cảm được lòng dũng cảm của nàng,
chàng đánh giá nàng rất cao.
Nhưng Thái Diễm lại nói :
- Rốt cuộc, hôm qua Ngài Bộ trưởng dã tìm lại được chìa khóa.
Câu nói như chẳng ăn nhập đâu vào đâu ,nhưng làm cho Hoàng
Lan khó chịu. Việc mất chiếc chìa khóa đã làm náo động cả nhà, kể cả hai vợ chồng
bác người lai, dù họ thường bình thản, thực sự hay chỉ tỏ vẻ như thế, với vốn từ
ngử hạn chế của bác. Bà Ring cứ nói đi nói lại rất khẽ Xấu Còn ông Ring cử thì
tránh mọi lời biện cãi, chỉ những bước chân rón rén của bác nặng nề hơn và dáng
dấp của bác như một con thú đang lo lắng.
Còn Bảo, hắn cười gằn.
- Con đường này thật khủng khiếp.
Thái Diễm lẩm bẩm. Thành vẫn giữ vẻ im lặng khó chịu. Hơi
lãng quên đi những điều cay đắng. Hoàng Lan nghĩ Cảnh đẹp biết bao. Kề với bầu
trời, một màu xanh lam mênh mông, sáng lóng lánh, bóng của những ngọn núi cao
làm cho mình cảm thấy trời và đất gần nhau hơn. Khí lạnh từ những ngọn núi đã tỏa
ra chỉ tương ,đối vì lốm đốm của những điểm nóng sáng rực. Cũng như cô lên án sự
liên tưởng mà ý nghĩ áp đặt cho cô. Cũng như người xa lạ kia khi anh ta xin
mình, nãy cho tôi trong giây lát hơi thở của cô ...
Từ lúc khởi hành rời nhà, Thành không nói một lời nào. Sự có
mặt của Thái Diễm làm cho hy vọng của anh. Đổ hết. Anh mong chuyến đi này biết
bao. Thế mà ...
Trên ghế băng nhỏ phía trước, ngồi thật xa Thành, sát tận cửa
xe, Hoàng Lan chìm trong các mối suy tư mà cô không còn điều khiển nổi. Bà Ring
và những tiếng lầm rầm xấu, tiếng chân đi như thú rừng của chồng bà, giọng nói
khàn khàn của Bảo. Và ở đậy, âm thanh chua cay của Thái Diễm, cùng hồi ức về giọng
nói, của Tùng Lâm hợp thành một giai điệu. Thế nhưng còn tiêng hát của cây
Antô, chủ đề đã được lựa chọn, được lấy lại, hòa lẫn, nhào trộn, ngợi ca, câu nới
Cho tôi trong giây lát hơi thở của cộ .... Trán tì vào cửa xe, lưng quay vào
trong, cô không thoát ra khỏi ý nghĩ của mình, lời cầu xin vẫn bám chặt, hơi thở
của cô Thì ra với Thành, (Thành gì nhỉ?) cái hôn là một thứ lặng phẩm trang trọng,
vật mà các tôn giáo khác nhau tôn thờ dưới cùng một cái tên là Hơi Thở. Cô chậm
hiểu điều mà anh muốn nói ở cô. Đây không phải là một điều trao đổi hời hợt. Mí
mắt cô khép lại, cô đã hiểu. Anh giống như một miền đất lạnh, nơi lạnh giá bao
trùm, nhưng trong 'lòng nó lửa vẫn sôi sục.
Hoàng Lan rùng mình khi tiếng nói của Thái Diễm vang lên một
cách bực tức.
- Thành ! Anh thắng xe lại. Tôi đến ngồi bên anh, còn cô nấu
bếp sẽ ngồi chỗ tôi, ở ghế sau.
Để trả lời, chàng khẽ nhấn bộ phận tăng tốc, khi quành đường
vòng, anh phải ngoặt hết mức, rồi trả lại hướng cho thật nhanh, cánh tay anh mỏi
như gãy.
- Thật mất lịch sự. Không tưởng tượng nổi, nếu tôi buồn nôn.
Thái Diễm hét lên phẫn nộ, nhưng vẫn không quay lại, chàng
đáp :
Nếu buồn nôn, cô hả kính xuống, rồi quay đầu ra ngoài. Con đường
này rất ít xe cộ, cô sẽ không bị cắt cổ đâu.
Thái Diễn nghiến răng :
- Anh sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn này.
Trong lòng cô, cô còn muôn nói nốt những điều cô nghĩ. Và con
bé đạo đức giả ngồi vênh vang bên phải anh còn phải trả giá đắt hơn. Đắt cực kỳ:
Không hề quan tâm đến cơn thịnh nộ mà anh vừa gây ra cho Thái
Diễm, anh ngọt ngào nói với Hoàng Lan.
Hãy nhìn bên trái, những bức tường lớn quá cỡ bao quanh tu viện
kia. Ngày ' xưa, người ta tự bảo vệ như thế để tránh những cuộc thăm viếng
không mong muốn của bọn cướp đường. Ở những nơi này hoang vắng lắm.
Hoàng Lan khẽ nói :
- Tôi thấy rồi !
- Không còn kẻ cướp đường ở đây.
Cùng một lúc, họ nghĩ dến chiếc chìa khóa bị mất cắp và đã
tìm lại được của ông Bộ trưởng.
- Tuy nhiên, chúng ta đôi khi sẽ mắc những sai lầm nếu chúng
ta xét đoán trên cơ sở nghi ngờ, những gì xảy ra cần phải suy nghĩ thật thấu
đáo.
Giọng cửa chàng thật trầm, như một lời tâm sự về một điều gì
đó không phải về những gì mà chàng đang nói.
- Hai người đang lắp bắp những gì mà tôi chẳng nghe thấy rnột
tiếng nào cả.
Thái Diễm nói rất to từ cuối xe. Bực bội, chàng cao giọng nói
:
- Chúng ta không còn xa chợ Buôn Mê mấy - Cám ơn lời chỉ dẫn.
Họ đã nhìn thấy tháp chuông rồi tuy vậy Thái Diễm vẫn không hề
hết bực bội, nàng nói tiếp :
- Tôi muốn báo trước với anh lúc về, tôi cầm lái, tôi đã bị lắc
một trận dữ dội rồi.
- Xin hãy nhận lời báo ngược lại, Thái Diễm, như đã thỏa thuận
với Mari, tôi là lái xe thay Bảo và hãy nghĩ rằng tôi là chủ chiếc xe, sau Chúa
!
Cái giọng lạnh tanh như màu xám của mắt chàng. Đúng 1à với những
gì chàng không muốn, chàng sẽ cực kỳ khó chịu. Nếu phải chịu đựng như thế là một
cực hình.
- Như thế có nghĩa là ...
- Nghĩa không hề khó hiểu.
- Tôi đặc biệt kém thông minh, tôi không hiểu.
- Thật là đơn giản :
Khi về, chỗ ngồi của từng người vẫn như thế này.
Hoàng Lan không làm sao nhịn được một nụ cười mỉa ngượng ngập.
Còn Thái Diễm, nàng hiểu rằng nguy hiểm sẽ xảy ra nếu kéo dài việc cãi cọ,.
Nàng thấy rõ như thế, cho đến hôm nay, mọi ngáu hửng hay ý muốn, dù vô lý đến
đâu, nếu là của cô, đều có sức mạnh như luật pháp, dù ngang ngược hay ngập ngừng,
nhiều người vẫn phải cúi đầu trước sắc đẹp của cô, trước tài sản quá lớn mà cô
sở hữu.
Nhửng người ấy tuy dễ dàng chịu khuất phục nhưng cô chỉ vui
đùa trong chốc lát, một cách mơ hồ, cô mơ ước có được một người đủ mạnh mẽ để
thuần hóa cô. Cô khao khát điều đó. Với cô, người chủ mà cô hằng ,ao ước thể hiện,
ở Công Thành, một người có nguồn gốc, dòng giống cũng như cô. Cũng là một người
Pháp gốc Việt, người có vẻ đẹp thật đàn ông, người đang giàu có, và điều này hấp
dẫn cô vô cùng.
Khi xuống xe ở chợ Buôn Mê, vờ như hồn nhiên, Thái Diễm nói :
Họ bỏ qua cho anh tất cả, cả nhửng nỗi bực đọc mà anh gây ra
cho họ, bởi anh là Công Thành, người nhạc sĩ tài hoa.
Cô mỉm cười với anh, cô không trông thấy vẻ ngạc nhiên hoảng
hốt rồi sững sờ làm cho khuôn mặt Hoàng Lan biến sắc.
Công Thành, nàng hầu như không thở được nữa. .Những tấu nhạc
thống thiết cua bản Xô- nát cho Tình yêu vẫn văng vẳng bên tai cô, tay cô trở
nên giá lạnh.
Hình như máu ở tim đã rút hết ra và trào lên khiến đôi má
nàng đỏ rực. Vẫn cái tên ấy, tên của vị chúa tể âm nhạc mà ở nơi kia, ở nhà
nàng, ở trường sư phộm âm nhạc, nàng thốt ra với lòng tôn sùng cố ghìm bớt lại.
Ôi Công Thành. Một nhạc sỹ làm rạng danh người Việt trên kinh đô ánh sáng.
Bằng giọng nói đầy dịu dàng và trìu mến, sự dịu dàng và trìu
mến ấy đôi khi làm cho giọng anh đầy quyền năng, anh hỏi khi bược lại gần nàng.
- Có gì không ổn đấy ?
Hoàng Lan bấm những đốt ngón tay vào lòng bàn tay, tìm một
chút bình tĩnh trước chàng, nàng lắc đầu :
- Cảm ơn ông.
Chàng mỉm cười với nàng, những chiếc giỏ cao chất ngất đầy
các thứ mua ở chợ tuột khỏi tay nàng, nàng không giữ lại hay không hề có một cử
chỉ muốn giữ lại chúng.
Công Thành nhặt các giỏ, cầm ở tay, Thái Diễm lít răng lẩm bẩm
:
- Đến thế là cùng !
- Đi thôi Hoàng Lan.
Công Thành nói bằng giọng mà Thái Diễm chưa bao giờ nghe thấy.
Nàng ngạc nhiên nhìn chàng mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng Lan làm theo ..như cái máy, cô không biết chắc cái gì
là thật nữa.
Người đi bên cô đá sáng tác bản Xô- nát cho Tình yêu. Đúng là
một điều không thể tưởng tượng được. Rồi Buôn Mê, một thành phố cao nguyên, ở
đây có chợ phiên ngày thứ sáu, nó là một vùng đất hoang sơ nhưng tuyệt vời, và
hương nồng nàn của cà phê nữa chứ.
Vẫn như có ngọn lửa xa xam nâng đỡ, giọng nói của Công Thành
tiếp tục :
- Giao bản kê các thứ cho tôi, tôi sẽ hướng dẫn cô ...
Không, nói một lời,cô đưa tờ giấy mà bà Mari viết nguệch ngoạc
cho anh.
Anh nhìn và sắp xếp để mua nhiều thứ. Thái Diễm theo sau hai
bước, cả hai đều như quền mất cô. Cô giận run lên. Cô thoáng có ý nghĩ lén chạy
tới chiếc xe tải rồi. Lấy xe chạy về, để cả hai ngơ ngác giữa chợ.
Nhưng rồi cô từ bỏ ngay ý nghĩ đó. Hóa ra lại làm cho họ thuận
lợi hơn sao ?
Bỗng Công Thành quay lại :
- Cô , định đi đâu à Thái Diễm ?
- Tôi bỏ ý định ấy rồị. Trước giọng nói như thách thức, chàng
đối lại bằng cái nhìn khó hiểu. Nàng buột miệng nói :
- Tôi không biết anh lại là người ưa thích ...
Khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt lên màu thép, anh hất cằm :
- Nói hề,t đi.
Vậy thì là ham thích cảnh đông đúc của các phiên chợ.
Cô thấy mình sợ hãi trước vẻ mặt của anh, nên không dám nói hết
lời cạnh khóe kia Người ham thích cái cô đầu bếp Với Hoàng Lan, buổi sáng hôm
nay hiện ra lúc thì như một giấc mơ, lúc thì ác mộng. Bản kê của bà Mari cầm
trên tay, Công Thành lựa chọn, mua và ấn các thực phẩm vào mấy cái sọt rồi vác
theo giấc mơ, đây là sự ân cần giúp đớ của Công Thành. Tiếng nói của Thái Diễm
thỉnh thoảng cất lên, đó là ác mộng lên tiếng.
Rồi chuỗi ngày tiếp theo sẽ tiếp nối như thế nào đây. Cô thở
dài kín đáo Thôi, hãy phó thác mọi thứ cho trời.
Chiếc xe nhỏ lại khởi hành :từ Buôn Mê trở về, các thứ đều
mua xong. Dù tính ngạo mạn của cô đau lát như bị bỏng, nhưng Thái Diễm đã tự ngồi
vào ghế sau và lần này thì ngồi cạnh các giỏ đồ đầy ắp Đúng là một điều không
thể tưởng tượng được. Tiểu Thư Thái Diễm lại ngồi giữa những sọt hàng mua cho
nhà bếp. Cô nghiến răng :
Ta sẽ trả thư cay độc Không bực bội như lúc ra đi, Công Thành
đưa hai cô gái và các thứ trên xe về đúng nơi khởi điểm của nó. Sự hoảng hốt của
Hoàng Lan đã chứng tỏ mạnh mẽ rằng nàng không biết chàng là ai và chính Thái Diễm
đã bộc lộ cho nàng biết điều đó Rất nhạy bén với những lời giễu cợt, anh thấy ở
đây một vẻ hài hước. Trên hết mọi điều anh mê mải với sự thanh thản nội tâm ít
khi đạt được.
Những lời ca ngợi đúng đắn hay những câu tâng bốc, anh nghe
đã chán chê, anh mang trong mình, như đã thú nhận với bà Mari, nỗi khát khao
cái tuyệt đối chưa bao giờ được thỏa mãn, và một lời khen ngợi không bao giờ
phai nhạt, lời khen duy nhất có khả năng tràn ngập lòng anh vì nó làm cảm động
trái tim con người và niềm say mê của nghệ sỹ. Anh đã nhận được lời khen ấy từ
cô gái từ xứ Quảng đến đây với sắc đẹp đằm thắm, với cách biểu Diễn tinh tế của
đôi tay, lòng kiêu hãnh kín đáo và tính e thẹn làm nàng né tránh tâm sự và những
nụ hôn. Đến không như một tài năng ... từ nơi xa xôi như thế, ... Anh thì thầm.
Có người bảo với anh rằng số phận con ngưởi ở trong tay thượng
đế.. Cũng có thể như thế thật. Bây giờ anh tin tưởng trọn vẹn. Vào thượng đế,
anh nghĩ tiếp Mình không hài lòng chở Thái Diễm đi, thế mà bây giờ mình vui sướng
vì Hoàng Lan (Hoàng Lan gì nhỉ?) biết mình là ai. Trong khi chờ đợi đến lúc
mình . Sẽ nói cho nàng biết mình muốn nàng sẽ là ...
Một lúc sau, giọng lanh lảnh của Thái Diễm vang lên :
- Anh đang đi đâu vậyAnh đi quá chỗ rẽ rồi.
Lùi xe, .Công Thành lái xe vào con đường lẽ ra lúc nãy phải
vào. Chàng lái chiếc xe tải nhỏ vào tận cửa bếp bỏ các thứ khác cho tiện.
Bước xuống xe ,trước tiên, Thái Diễm rảo bước đi trước khi
Hoàng Lan kịp xuống xe, bà Ring đến bên, nói rì rầm :
Của con.. tờ giấy ...
Trời ơi ! Mẹ tôi ...
Ngón tay Hoàng Lan run đến mức không bóc niềm được bức điện
Lo cho nàng, Công Thành cầm bức điệm.. ,từ tay cô bóc ra và đọc rồi đưa cho cô
mà không nói thêm một lời .
Nàng cầm lấy rồi đọc :
Vô cùng mong gặp bạn - chấm - Đợi bạn thứ sáu 16 giờ ở tiệm
cà phê Trung Nguyên số 18 - chấm - Chào thấn mến.
Tùng Lâm Nàng thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, nói :
- Ôi, chỉ có thế mà ...
- Họ hàng của cô sao ?
- Không, một ngựời bạn từ hồi nhỏ.
- Vậy thì tôi sẽ thu xếp chuyện này với bà chủ. Và hôm ấy,
tôi sẽ đưa cô đi Buôn Mê.
Cám ơn ông nhiều, nhưng không cần phải như thế, thưa ông.
Vô tâm anh hỏi thêm :
- Có lý do hay một cố gì nghiêm trọng để cô phải né tránh lời
hẹn này không?
Nàng khe khẽ lắc đầu :
Không có gì để né tránh cũng như không có gì để đáp lại.
- Vậy thì quyết định nhé, ta sẽ đi.
- Nhưng. .... Nàng ngập ngừng. Còn chàng, việc che giấu mềm
vui lóe sáng trước triển vọng của chuyến đi làm chàng bối rối. Chàng bắt chước
cách nói của Thái Diễm.
- Người ta bỏ qua cho tôi tất cả bởi tôi và Công Thành, theo
tên Việt Nam của tôi. .
Chàng cười, dù không muốn, Hoàng Lan cũng phải mỉm cười theo.
Nàng ngạc nhiên khi nhận thấy đôi mắt chàng không còn màu xám lạnh lẽo.
Cho đến lúc đi qua Hồ Lớn, nơi mênh mông nước với những chiếc
thuyền độc mộc của người dân tộc, nơi những cô gái với vùng ngực no tròn và chiếc
gùi sau lưng đang lấy nước, họ ngồi im lặng trong xe.
Cả hai đều thấy, dư không cần nói ra, rằng sự im lặng của họ
giống như sự chờ đợi chăm chú làm cho các lời nói và cử chỉ như lơ lửng trong
không gian, một gian phòng hòa nhạc trước khi âm thanh vang lên nốt nhạc đầu
tiên mà họ đang mong đợi.
Chiếc BMW đen lăn. Bánh rất nhanh giữa hai hàng cà phê đang
mùa cho hoa, Hương thơm cà phê nồng nàn vướng vất trong không khí vùng này.
Nàng chợt cảm thấy vùng đất này vừa đắng như vị cà phê, nhưng lại vừa quyến rũ
như vị đắng ấy Không to hơn tiếng máy của chiếc xe BMW bao nhiêu, giọng Công
Thành gần như đều đều, chàng bắt đầu nói :
- Cha tôi chết khi tôi mới hai tuổi. Mẹ tôi nghèo. Bà làm việc
đến kiệt sức Tôi không thể đổ lỗi cho ai cả, vì cái tính tự ái cùng với tự trọng,
mẹ tôi không muốn là gánh nặng cho người nào. Gia đình mẹ tôi cũng không thấy
còn ai Mẹ tôi sống thật tội nghiệp. Bà chết khi tôi được năm tuổi Tôi nhớ mãi
ngày ấy và không gì có thể làm phai nhạt kỷ niệm này ?
Đám tang của mẹ tôi là đam tang của những người cùng khổ. Tôi
đi theo sau linh cữu mẹ với một bà láng gìêng. Bà này tốt bụng theo kiểu của bà
khi nào bà không say. Đưa đám về, bà tỏ lòng thương tôt, cho tôi uống rườư
trái. Cây thỏá thích để tôi nín' tiếng khóc. Tiếng khóc mà bà cho rằng xé ruột,
xé gán. Chắc là khi ấy tôi phải khỏe mạnh mới chịu nổi. Bà ấy đông con lắm.
Không đủ thức ăn để nuôi thêm một miệng ăn nữa.
Trẻ con và loài vật cảm nhận được khi người ta muốn tống
chúng đi Bất động, mắt đăm đăm, mặt Hoang Lan tái xanh Cô cái gì thật khủng khiếp
rong giọng nói đều đều, trầm và chậm rã của chàng. Nàng thấy mình co rúm lại
như thằng bé năm tuổi mồ côi kia. Công Thành lại kể tiếp - Như những con vật
người ta đem bỏ ở một nơi xa, ở nhà bà này không đủ chỗ nằm và thức ăn. Tôi cảm
thấy cảm giác này đeo đuổi mãi, rằng số phận mình sắp sửa như số phận con mèo,
con chó vô dụng bị đưa đi xa và bỏ lại. Đấy là những người không giá đình nhửng
kẻ bị lãng quên. Thế là tôi bỏ trốn. Đất hoang ở vùng này còn nhiều hơn bây giờ.
Có nhiều bãi sắt vụn, bãi xe của chiến tranh, những bãi rác. Từng nhóm trẻ lang
thang, những người đói rách bám vào những chỗ ấy Để tồn tại, đa số đi ăn xin và
ăn cắp. Chúng không còn cách gì khác Tôi thấy việc ăn cắp tồi . Tệ quá, không
thể cam chịu như thế được, cũng không thể chìa tay xin. Tôi đã lượm rác, nhặt sắt
vụn, lượm những thứ người ta vứt bỏ đi đổi lấy cái ăn. Trời đã thương xót cho
tôi.
Dù mặt trời đang cháy rực ở trên đầu, Hoàng Lan cũng vẫn thấy
mình lạnh.
Mỗi lúc một lạnh hơn.
Công Thành chợt hất đầu ra hiệu, chỉ những người đang đứng ở
một phía ven đường, như những gốc cây đen khô gầy, họ mù ...
- Đàn oóc kia !
Rồi chàng nói tiếp :
- Những người mù cũng ẩn náu ở những bãi đất hoang của chúng
tôi. Một người mù thỉnh thoảng được tôi dắt đi, bảo tôi Khi ta chết, tây ban cầm
của ta sẽ thuộc về con Một buổi sáng, tôi thấy ông nằm trên đất, chết từ bao giờ
rồi. Cây đàn guita để cạnh ông, ông đã dành nó cho tôi cầm đàn lên và ra đi để
đứng lên cây đàn còn cao hơn tôi một cậu bé mới nam tuổi đầu, làm sao mà tồn tại
tôi cững không biết nửa Hoàng Lan.
Trong tiếng thì thầm nàng sửa lại.
Hoàng Lan tôn nữ Hoàng Lan tiểu thư của nhà Hoàng ngọc sinh
viên trường sư phạm âm nhạc - Cảm ơn.
Giọng chàng trầm xuống đầy trìu mến rồi chàng lại cất tiếng :
- Tôi cũng không biết làm thế nào mà bàn tay bé nhỏ của tôi
lai đánh đàn thành tiếng đươc Em biêt không trời đã cho chúng sức sống cho tôi
tồn tại. Tôi chơi đàn dọc theo vỉa hè,những người nghèo hơn nhưng khá hơn bàng
nghề vặt trong phố nươi tôi. Tôi được một miếng bánh, một trái chuối, một chén
cơm.
Một ngày tốt đẹp kia, những nhóm người chơi nhạc đi biểu diển
rong đã chú ý đến tôi, thằng bé chơi guitar quá khổ.
Hoàng Lan nắm chặt hai tay lại với nhau,những ngón tay trắng
bệch vì nắm quá chặt còn chàng thảm nhiên vẩn kể nốt câu chyện của đời mình.
- Trên sân thượng một quán cà phê một buổi tối kia,có một ông
già tóc bạc đến thương lượng điều gì đó với người trưởng nhóm hát rong, người
tóc bạc ấy chính là giám đốc nhạc viện .Ông là một nghệ sĩ lớn va tốt nhu thiên
thần. Ông đua tôi về pháp tìm cho tôi tôi một người bảo trợ, rồi bảo tôi cháu
có muốn học nhạc không ? Ông cho tôi vào nhạc viện nổi tiếng ở paris, ông giữ
tôi ở lại cùng với gia đình ông, cho tôi ở, nuôi tôi. May mặc cho tôi, còn hơn
nữa, ông cho tôi học.. Năm mười ba tuổi, tôi được giải nhất về vĩ cầm, tôi
trình điễn các buổi hòa tấu đầu tiên. Ông cười rạng rỡ về điều ấy.Tuy biểu diễn
thành công, những sáng tác lại thu hút tôi nhiều hờn. Ông tiếp tục giúp đỡ tôi.
Năm mười lăm tuổi tôi được giải mà thí sinh đạt giải này được nhận học bổng đi
ý học thêm, mọi chi phí do chính phủ chịu. Bây giờ tôi ba mươi sáu tuổi Anh
không nói thêm rằng đã hai mươi năm nay, anh nổi danh và được chào đón ở khắp mọi
nơi, được ca ngợi với những lời tuyệt mỹ nhất. Tuy vậy, anh vẫn giữ được trái
tim của một kẻ Iang tha. Ng không nhà, không gia đình đầy tình thương, kín đáo
và ầm thầm, Không một người đàn bà hay cô gái nào mà anh gặp trong môi trường
anh hoạt động từ bấy. Đến nay làm cho anh ước ao cưới làm vợ, dù trái tim anh
luôn cô đơn. Sự cô đơn mênh mang và khô cằn.
Không hỏi một lời nào,Hoàng Lan vẫn đang chìm trong những lời
anh kể.
Nàng hiểu rằng anh cũng đáng chờ nàng nói về cược đời của
mình. Anh đợi cô gái diễn tả bản Xô- nát cho tình yêu với những ngón tay điêu
luyện kia kể cho anh nghe một cầu chuyện cổ tích giọng nghẹn ngào. Hoàng Lan
nói một cách vắn tắt :
- Mẹ tôi góa bụa, chúng tôi có bốn chị em. Tôi lớn nhất, hai
mươi mốt tuổi Người anh của mẹ tôi ở bên Mỹ, gởi tiền về để mẹ nuôi các con ăn
học. Tôi học dương cầm ở trường sư phạm Âm nhạc. Và cùng ở Sài Gòn với em trai
tôi là Hoàng Thông, đang học năm thứ hai Bách khoa. Cuối hè vừa rồi, ông cậu
tôi thư về báo tin . Là cậu có vợ và chấm dứt việc giúp đỡ chúng tôi. Tôi đi
tìm việc làm ngay, nhưng chỉ nhận được những lêi từ chốc vì tôi không có nghề
nghiệp gì Tôi đọc báo và thấy ông bà Saint Luck ở Buôn mê cần một phụ nữ nấu bếp
nói được tiếng Pháp và nấu ăn ngon trong bốn tháng. Tôi đến đây với cái tên
Hoàng Lan và tôi đã ở đây:
Chàng gật đầu nói nhỏ :
- Được đưa đến gần tôi:
' - Nàng gật đầu nói theo :
- Đến gần ông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét