Thứ Năm, 2 tháng 12, 2021

Hương biển 2

Hương biển 2

Chương 4

Trời cũng cảm động trước lòng trắc ẩn của con người, nên hôm ấy đang trên đường đi về, trời chợt đổ cơn mưa. Thời cơ đã đến cho Quốc Trường, anh có cơ hội để tỏ tình:

- Hồng Nhung! Cô lấy áo mưa này mà mặc.

Nhìn anh, cô nở nụ cười duyên:

- Dạ, cám ơn anh. Nhưng mà.. - Sao vậy Hồng Nhung?

- Nhung mặc rồi anh ướt làm sao?

Tỏ thái độ vững chãi trước một cô gái, Quốc Trường cũng cười rồi nói:

- Mình là nam nhi, lạnh chút có sao đâu.

Hồng Nhung vẫn ngần ngại:

- Rủi anh bị bệnh thì sao?

- Làm gì mà yếu dữ vậy Nhung? Đừng sợ, coi vậy chứ khỏe lắm.

Cầm chiếc áo mưa do Quốc Trường đưa, HồngNhung chẳng muốn tí nào nhưng vẫn nói:

- Vậy Nhung cảm ơn anh nhé.

- Sao Nhung lại khách sáo vậy? Mình là bạn của nhau mà.

Mặc chiếc áo mưn của Trường đưa, Hồng Nhung cảm thấy ấm lại, cô nói:

- Nhung về nhé!

Quốc Trường gật đầu rồi nhìn theo cô cho đến khi đã khuất vào dòng người qua lại.

- Hì hì ... Thôi, mất dạng rôi đừng nhìn nữa.

Quốc Trường biết Bảo Triều cười mình nên nói:

- Tại cậu chưa thương trộm nhớ thầm ai nên vội cười tôi. Mai mốt rồi sẽ biết.

Vỗ vỗ lên vai bạn, Bảo Triều lắc đầu nói:

- Mình đâu có cưới gì bạn đâu. Mình cười là mừng cho bạn đó.

- Mừng ư? Mà mừng cái gì chứ?

- Thôi đi ông, chẳng phải cô ta chịu lấy áo mưa đó sao?

Chợt hiểu ra, Quốc Trường cũng bật cười theo:

- Hiểu rồi. Nhưng mà chỉ có vậy thôi, làm sao mà biết lòng người ta được.

- Chuyện gì cũng từ từ, cậu làm gì mà nóng vội đến như vậy.

Đỏ mặt, Quốc Trường chống chế:

- Tại vì mình yêu cô ta chân thật mà.

Nắm tay bạn, Bảo Triều động viên:

- Đừng lo! Tụi mình sẽ kiếm cớ mở nhiều cuộc vui chơi để bạn có thời gian mà tiếp cận đối tượng.

- Trăm sự nhờ bạn đấy.

- Thứ bảy tuần này tụi mình rủ nhau đi dã ngoại.

Quốc Trường sáng mắt, nói với Bảo Triều:

- Vậy thì cậu hãy vạch kế hoạch đi nhé.

- Được rồi! Cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi, chúng ta sẽ đi biển một chuyến.

Quốc Trường bỗng thấy nôn nao:

- Nghe cậu nói mình thấy nôn nao quá, mong cho chóng đến ngày ấy!

Bảo Triều hất mặt:

- Nè, có quà gì để đền ơn không đấy?

- Dĩ nhiên là có rồi. Hãy đợi đấy!

Quốc Trường chia tay với Bảo Triều mà lòng vui lắm. Nhớ ánh mắt nai tơ của Hồng Nhung mà mỉm cười.

Lan Thảo cùng Thơ Thơ đang vẫy nước vào nhau đùa giỡn cười đùa, còn Hà Tiên thì ngồi quỳ gối xới cát đắp ngôi đài:

- Hà Tiên lại đây!

Tiếng Lan Thảo vọng vào, Hà Tiên lắc đầu:

- Mình không tắm đâu. Mình đang xây lâu đài.

Lan Thảo nhìn Thơ Thơ hai người cười khúc khích. Thơ Thơ nói với bạn:

- Nhỏ ấy xem ra mơ mộng rồi đấy.

- Mi biết là ai không?

- Chắc là ông thầy chứ còn ai.

Lan Thảo nhận xét:

- Nếu là mình, mình cũng thao thức con tim chứ đừng nói là ai?

Thơ Thơ liếc bạn:

- Trời đất! Hổng lẽ mi đã ...

Lắc đầu, Lan Tháo cong môi:

- Mi đừng có nghĩ quấy cho ta.

Thơ Thơ bắt bí:

- Nhưng mỗi lần gặp ta mi đều nhắc đến thầy của Hà Tiên.

Lan Thảo bị hỏi bất ngờ nên ngập ngừng:

- Thì tại vì ... thầy của Hà Tiên vừa có tài vừa đẹp trai nữa, ai mà chẳng thích chứ.

Thơ Thơ điểm điểm ngón tay:

- Vậy là mi đã thừa nhận rồi phải không?

Lan Thảo lắc đầu quầy quậy:

- Mi đừng có xuyên tạc đi nha.

Đứng lên bờ, Hà Tiên đứng nhìn về phía hai bạn, cô nói to:

- Hai đứa mi đang nói chuyện gì thế?

Thơ Thơ cưới khúc khích nói với Lan Thảo:

- Mi nhắc đến ''thầy" của nó, nó đang hỏi mi đó.

- Nè, chúng mi nói gì thế?

Thơ Thơ to tiếng:

- Đang nhắc đến thầy của mi đó.

- "Thầý' mình làm sao?

Thơ Thơ càng nói to:

- Nó khen thầy của mi đẹp trai và còn ...

Thơ Thơ vờ bỏ lửng câu nói, Hà Tiên chạy ùm xuống nước bơi đến cạnh bạn:

- Nè, mi nói gì thì nói đi, mình đến rồi đây.

Lan Thảo cười quay mặt đi, Thơ Thơ liến thoắng:

- Nhỏ ấy đòi “cua” thầy của mi đó:

Hà Tiên nhìn Lan Thảo chu môi:

- Mi cũng tinh tường dữ nha.

Lan Thảo lại hỏi:

- Ý mi thế nào?

- Nghĩa là sao mới được? - Hà Tiên hỏi lại.

Thơ Thơ kêu lên:

- Trời ơi! Hôm nay sao mà mi tối dạ đến như vậy?

Lan Thảo trêu bạn:

- Phải tối dạ không, hay tại Hà Tiên chẳng chịu hiểu.

Thơ Thơ bá vai bạn, cô nói luôn:

- Nghĩa là Lan Hương đã có tình ý với ''Thầý' mi đó.

Tròn mắt, Hà Tiên nhìn Lan Thảo:

- Mi nói thật hay đùa vậy?

- Nói thật đó.

Cả ba cùng cưởi giòn tan, rượt đuổi trên biển.

Trúc Đào nhảy cẫng lên, miệng cô vang vang:

- Ôi! Lâu lắm rờI, tôi chẳng ra nơi này. Trời hôm nay đẹp quá.

Thủy Cúc lườm bạn:

- Mi làm như còn con nít vậy! Như vừa được mẹ cho đi chợ.

Trúc Đào càu nhàu:

- Mi thật khéo léo tưởng tượng. Ta vầy mà bảo là con nít được.

Hồng Nhung xen vào:

- Hai đứa mi chẳng sợ ai cười cả.

- Xì! Mi sợ thì hãy thùy mị, đoan trang đi - Thủy Cúc lườm bạn.

Quốc Trường cứ mãi lo xách lỉnh kỉnh nào nước, nào thức ăn, anh luôn là người đi cuối cùng. Thấy vậy, Bảo Triều bảo:

- Cậu đưa mình tiếp một tay!

Quốc Trường tuy có mệt nhưng vẫn cố cười khì khì:

- Được rồi có gì đâu.

Bảo Triều lắc đầu:

- Đúng là tiếng sét của tình yêu.

Quốc Trường bặm môi:

- Vậy mà cậu còn phá mình được sao?

Hồng Nhung đưa tay chỉ về phía những người đang tắm biển.

- Người ta tắm kìa, vui nhỉ.

Quốc Trường liền lên tiếng:

- Thế Nhung có muốn tắm không?

Lắc đầu cô rùng mình:

- Nói vậy thôi, chứ Nhung đâu có muốn tắm.

Bảo Triều đề nghị:

- Đi cũng lâu rồi đói quá, hay tụi mình ăn cái gì đi.

Quốc Trường sốt sắng:

- Đúng đấy? Hôm nay mình chuẩn bị nhiều thức ăn lắm.

Nói là làm, Quốc Trưởng đưa ra tấm mủ trải xuống bãi cát. Rồi bày thức ăn ra. Thủy Cúc và Trúc Đào liền sà vào, còn Hồng Nhung vẫn đứng trơ ra đó. Mắt cô nhìn đăm đăm ra biển chẳng ai biết trong lòng cô đang nghĩ gì nữa.

Trúc Đào than van:

- Còn mình chẳng biết bao giờ mới có người chịu năn nỉ đây.

Bảo Triều ngó hai cô:

- Các cô thì lúc nào cũng muốn người ta phải năn nỉ mãi.

Trúc Đào chợt hỏi:

- Vậy cô học trò của anh có như vậy không?

Bảo Triều lắc đầu, anh khoe:

- Không đâu, cô ấy rất ngoan và ...

- Dễ thương nữa phải không? - Hồng Nhung xen vào.

Biết Hồng Nhung có tình ý với mình từ lâu Nhưng Bảo Triều cũng biết Quốc Trường đang thương thầm Hồng Nhung nên anh cố tình giúp Quốc Trường được toại nguyện. Cho nên Bảo Triều gật đầu tán thành câu nói của Hồng Nhung.

- Đúng như lời của Nhung nhận xét, cô ấy rất đẹp và dễ thương lắm.

Thủy Cúc xen vào:

- Hèn gì anh chịu nhận kèm người ta.

Trúc Đào cũng chẳng chịu à ngoài cuộc lại xen vào:

- Hèn gì trong đám sinh viên nữ tụi mình, anh ấy cho de hết thảy.

Câu nói của Trúc Đào làm Hồng Nhung trái ý nên nói:

- Làm gì mà hạ mình dữ thế vậy Đào?

- Mình nói chẳng đúng sao?

Thủy Cúc vừa nhai vừa nói:

- Sinh viên tụi mình vừa xấu vừa thỏ, hèn gì Bảo Triều không chê làm sao được.

Quốc Trường vội phân minh:

- Thằng Triều nó chê chứ tôi thì không có à nha.

Mấy cô nhao nhao:

- Anh thích ai vậy?

- Ai hân hạnh vậy anh Quốc Trường.

Quốc Trường đỏ mặt lắc đầu:

- Thôi, không nói đâu.

Thủy Cúc xoay xoay vai anh nói đùa:

- Nói đi, em hay là Trúc Đào.

- Sai bét! - Bảo Triều trả lời thay.

- Hả! Vậy là Hồng Nhung. - Cả hai cô đồng thanh nói to.

Hồng Nhung giật nảy mình:

- Gì mà có tôi nữa? Tôi xin hai chữ bình yên!

Thủy Cúc lại nắm tay Quốc Trường:

- Có phải vậy không?

- Phải gì chứ! - Quốc Trường nhăn mặt.

- Phải anh để ý đến HồngNhung không?

Quốc Trường ngập ngừng:

- Chuyện này ... chuyện này ...

Trúc Đào giục:

- Có hay không nói đại cho tôi mừng coi.

Thủy Trúc trợn mắt:

- Mừng cái gì mới được. Bộ mi cũng ...

Trúc Đào gật đầu thật mạnh:

- Đúng vậy!

Hồng Nhung đứng lên bỏ đi:

- Thấy ghét? Ai muốn nói gì đó thì nói đi.

Thủy Cúc khều Trúc Đào cô trách:

- Sao mi nói gì kỳ vậy?

- Có gì đâu mà kỳ.

- Xời ơi! Bộ bạn không biết Hồng Nhung đang thích Quốc Trường sao?

Trúc Đào đáp thản nhiên:

- Thì biết nên mới nói thế.

Thủy Cúc cằn nhằn:

- Ta chưa thấy ai mà như mi cả:

- Ta làm sao?

- Đã biết vậy mà còn định xen vô giữa hai người.

Đang nhai miếng chả ngon lành, Trúc Đào phải phun ra, trợn mắt hỏi bạn:

- Mi nói cái gì thế? Ta xen vào giữa hai người ư?

Thủy Cúc hậm hực:

- Vậy chứ còn gì nữa.

Đưa tay chỉ vào ngực mình, Trúc Đào hỏi lại:

- Ta mà yêu Quốc Trường ư?

- Vậy chứ sao hồi nãy mi nói vậy?

- Nói vậy là sao?

- Mi nói mi mừng đó.

Lắc đầu, thà dài ngao ngán, Trúc Đào chắp hai tay xá mấy xá.

- Thưa chị Hai tài lanh! Em nói mừng là mừng cho hai người ấy đó, chứ em đâu có ý gì.

Mấy người hiểu ra cười nghiêng ngả. Còn Hồng Nhung vẫn thản nhiên ...

Một lần nữa, Báo Triều vô tình phá đi ngôi lâu đài của Hà Tiên xây bằng cát. Cô quắc mắt nhìn Bảo Triều:

- Anh giỏi quá há chỉ biết phá đám người ta.

- Hà Tiên! - Bảo Triều kêu lên - Cô ra đây tắm à?

- Chẳng lẽ ra đây làm gì? - Hà Tiên trả lời gay gắt.

Bảo Triểu cười cầu hòa:

- Xin lỗi, hôm nay tôi nhất định đền cho cô.

- Anh giỏi lắm à? Làm sao mà đền y như của tôi được chứ.

Nghe lùm xùm, cả đám xúm lại. Trúc Đào phán một câu:

- Chỉ là đống cát thôi mà làm to chuyện.

Thủy Cúc thì nói khác:

- Đó cũng là một công trình mà.

Thấy mặt giận dữ của Hà Tiên, Hồng Nhung xuống nước năn nỉ:

- Cô đừng giận, tôi sẽ làm thế anh ấy trả cho cô.

Hà Tiên hất mạnh:

- Nè, cô biết gì mà xía vô?

Trúc Đào nghe câu nói trịch thượng của Hà Tiên, nóng miệng lên tiếng:

- Chuyện của anh Triều là chuyện của chúng tôi đấy.

Bảo Triều lắc đầu, anh đưa tay ngăn:

- Các bạn đừng bận tâm. Nên về trước đi, để tự tôi giải quyết được rồi.

Hồng Nhung nhìn anh, nhăn nhó:

- Nhưng mà tụi em đâu thể về mà bỏ anh ở lại đây.

Quốc Trường xen vào:

- Phải đấy! Để tui này giúp cậu một tay.

Bảo Triều tỏ ý không hài lòng:

- Được rồi, chuyện này hãy để một mình tôi giải quyết.

Đắc ý, Hà Tiên kênh mặt:

- Đó, nghe chưa! Một mình anh ấy là được rồi.

Hồng Nhung ấm ức:

- Sao vậy, chỉ vì một đống cát nhỏ mà làm khó người ta như vậy sao?

Hà Tiên chẳng biết cô ta là gì của Bảo Triều nhưng cố tình trêu tức:

- Tôi thích vậy thì sao?

Bảo Triều trề môi:

- Con gái gì mà quá đáng.

Hồng Nhung hỏi Bảo Triều:

- Tính sao đây anh Triều?

Quốc Trường không nỡ để Bảo Triều khó xử nên nói:

- Tụi mình về trước để Bảo Triều giải quyết rồi về sau.

Hà Tiên cau có nhìn Bảo Triều, cô cố tình làm khó anh:

- Một mình anh chưa đủ làm cho người ta khó chịu hay sao mà còn kéo cả đám ra đây.

Bảo Triều nghe Hà Tiên nói như vậy thì bật cười giòn:

- Cô làm như biển Hà Tiên này cô đã chiếm độc quyền vậy.

Hất mặt, Hà Tiên kêu hãnh đáp:

- Còn phải hỏi!

- Vậy sao cô chẳng chịu ra mà nói với mấy người đang tắm ngoài kia.

- Nhưng tôi chỉ thích gây chuyện với cô thì sao?

Nghe giọng thách thức của Hà Tiên, Bảo Triều ngồi phịch xuống cát và nói:

- Cô cứ tự nhiên gây chuyện. Tôi nghe đây.

Muốn bật cười vì mặt của Bảo Triều lúc này rất thảm làm sao. Nhưng Hà Tiên cố dằn xuống:

- Tôi đổi ý rồi. Không thèm gây sự với anh nữa đâu.

- Nhưng mà tôi thì muốn thế.

Tròn mắt nhìn Bảo Triều, Hà Tiên mấp máy đôi môi:

- Anh ... - Rồi cô lại nói giọng cứng rắn - Anh không có quyền nói tôi như vậy đâu.

Gật đầu, Bảo Triều đáp lời:

- Phải, tôi biết cô là chủ, còn tôi chỉ là người làm công thôi chứ gì.

Quay mặt đi, Hà Tiên bảo:

- Biết vậy là tốt rồi.

Đứng lên, Bảo Triều nhìn vào mắt Hà Tiên:

- Tiếp theo bây giờ tôi phải làm gì đây. À! Mà không hôm nay là ngày tôi được nghỉ mà.

Ấm ức, Hà Tiên quắc mắt nhìn anh:

- Được rồi, anh hãy đợi đấy.

Nói xong, Hà Tiên đùng đùng bỏ đi, Bảo Triều lẽo đẽo theo sau, cô gắt:

- Anh đi theo tôi làm gì?

- Ơ ... biển công cộng, ai cũng có quyền đi hay ở cơ mà.

- Nhưng không muốn anh đi theo tôi.

Bảo Triều đành ngồi lại một tảng đá to:

- Vậy tôi ngồi đây không ảnh hưởng đến cô chủ chứ.

Quay mặt đi điểm một nụ cười, Hà Tiên cảm thấy thích thú, cô bước thêm vài bước nữa và gọi:

- Lan Thảo! Thơ Thơ ơi, lại đây!

Cả hai cái đầu ló ra. Tiếng của Thơ Thơ cằn nhằn:

- Mi làm cái gì mà lâu thế?

Lan Thảo cũng cau có:

- Bộ mi muốn muối hai đứa mình để làm mắm hay phơi để làm khô luôn.

Nghe bạn nói, Hà Tiên lè lưỡi, rụt cổ lại:

- Ôi trời! Mi ví dụ gì mà nghe ghê khủng khiếp vậy.

Thơ Thơ dáo dác:

- Tù binh của mi đâu rồi?

Hất mặt về phía tảng đá to phía phải, Hà Tiên bảo:

- Anh ta bị phạt ngồi ở đó.

Cười khúc khích, Thơ Thơ trỏ một ngón tay và tán dương Hà Tiên:

- Mi quả thật là số một đó.

Nhưng cuộc vui bị gián đoạn khi người nhà của Thơ Thơ ra tận bờ biển đón cô, cả ba nuối tiếc chia tay. Hà Tiên còn lại một mình cũng định về luôn thì Bảo Triều nói:

- Tôi đưa cô về.

- Anh đâu có nhiệm vụ ấy.

- Thì tôi tự nguyện.

- Nhưng tôi thì không muốn thế.

- Tôi lại muốn sẵn sàng phục vụ cô.

- Vì cái gì chứ?

- Chẳng vì cái gì cả. Có thể nói vì cô là học viên của tôi.

- Cô chủ chứ!

- Cũng tốt! Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ.

- Chuyện gì?

- Ngày mai học nghiêm túc là được rồi.

Hà Tiên nhìn Bảo Triều, cô nói một câu mà anh cũng không ngờ được:

Dĩ nhiên rồi. Ngu sao không học, đâu phải tiền là giấy đâu.

Bảo Triều cười một mình. Thấy lạ, cô hỏi:

- Anh cười gì vậy?

- Đó là vì tôi đang mừng đấy.

- Anh mừng ư?

- Đúng vậy!

- Tại sao?

Vì bắt đầu ngày mai, tôi không còn nói dối nữa.

Tròn mắt nhìn anh, Hả Tiên chưa hiểu anh muốn nói điều gì, nên hỏi:

- Anh nói dối ai?

- Mẹ cô!

- Hả! Tại sao anh phải nói dối với mẹ tôi.

- Vì tôi không muốn mẹ cô phải buồn vì cô.

Đăm đăm nhìn anh, Hà Tiên vẫn chưa hiểu:

- Mẹ tôi buồn vì tôi ư? Sao vậy?

Thở dài, Bảo Triều đành nói:

- Vì mẹ và chị của cô luôn quan tâm đến cô, nên bà luôn hỏi tôi về sự học hành của cô đó.

Hà Tiên lo lắng:

- Anh nói sao? Có chuyện ấy nữa sao?

- Tôi đâu có xạo với cô làm gì?

Hai người vẫn đi sóng đôi với nhau. Cảm thấy ân hận trong lòng, Hà Tiên tự nhủ, từ nay sẽ cố gắng học nên nói với Bảo Triều:

- Ngày mai anh đến sớm nhé.

- Chi vậy? Nhưng tôi chỉ đến đúng giờ qui định.

- Từ nay tôi sẽ học hành nghiêm túc lại.

Đứng lại, Bảo Triều nhìn vào mắt Hà Tiên:

- Cô không đùa đó chứ?

- Thật chứ đùa sao được.

Bảo Triều chắp hai tay, anh lẩm bẩm:

- Mô phật! Cám ơn trời đất!

Bặm môi, Hà Tiên quắc mắt:

- Anh làm cái trò gì thế?

- Không, tôi hơi mừng vậy thôi!

- Hừm!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện cũng đã đến nhà Hà Tiên, cô lại nói:

- Nghe chị và mẹ tôi đề cập đến việc phải ra cơ sở sản xuất khô cá muối là tôi sợ lắm rồi.

- Đến lúc cô cũng phải phụ giúp chị Hà Minh chứ?

Gật đầu tán thành, Hà Tiên tâm sự:

- Tội nghiệp chị! Lúc cha tôi qua đời, chị ấy phải thay cha tôi quản lý cơ sở ấy.

- Cô biết vậy là tốt rồi.

Dừng lại Hà Tiên vân vê tà áo, cô ngập ngừng nói:

- Tôi cám ơn anh đã đi cùng tôi.

Nở nụ cười thân thiện, Bảo Triều nói một câu dễ dãi:

- Không sao! Dù sao tôi cũng làm công mà, phải làm vui lòng cô chủ chứ.

- Anh ...

Hà Tiên không nói hết câu vội chạy vào cổng nhà mình, Bảo Triều đứng nhìn theo lắc đầu khó hiểu.

Chủ nhật thật là buồn và Thơ Thơ và Lan Thảo đã theo gia đình về thành phố. Hà Tiên nảy ra một ý đến cơ sở xem chị làm ăn thế nào. Nghĩ là hành động ngay, Hà Tiên dẫn chiếc Chaly của mình ra để đến tìm chị .... Thấy Hà Tiên xuất hiện, Hà Minh đang tiếp khách cũng phải ngừng câu chuyện.

- Hà Tiên! Em tìm chị ư? Mẹ sao rồi?

Mỉm cười để chị an tâm, Hà Tiên lắc đầu:

- Không có gì đâu? Em muốn tìm hiểu xem chị làm ăn sao thôi.

Thở phào nhẹ nhõm. Hà Minh nói:

- Thường khi em chỉ tìm chị qua điện thoại, thấy em chị vô cùng lo lắng.

Thấy xắp hồ sơ hợp đồng các cơ sở khác dày cộm, Hà Tiên nhíu mày hỏi chị:

- Mình làm ăn hợp đồng với nhiều cơ sở vậy sao chị?

Hà Minh phải trả lời em:

- Mười mấy chiếc tàu đánh cá, mình đâu sản xuất hết được, phải ký hợp đồng bán cho người ta.

Nhìn vào hồ sơ như mớ bòng bong, Hà Tiên rùng mình:

- Em chẳng biết gì cả.

Hà Minh động viên:

- Em cố gắng chịu khó một chút sẽ biết thôi.

- Em rất sợ những con số.

- Em từ nay tập tành đi là vừa.

- Bộ chị định giao cho em thật sao?

- Chị đang cho em học Anh văn và vi tính đó là gì.

- Nhưng mà em. .... - Hãy cố gắng đi em, đừng để mẹ phải lo lắng.

Hà Tiên đành phải gật đầu:

- Vâng!

Bảo Bảo từ ngoài chạy vào văn phòng nơi làm việc của Hà Minh:

- Chị Minh ơi! Thuyền đánh cá số tám vừa về.

Hà Minh nhìn nó gật đầu:

- Tố rồi! Em thông báo khách hàng đi nhé.

Nó lanh lẹ, gật đầu:

- Vâng ạ.

Hơi nhíu mày, Hà Tiên thắc mắc:

- Cậu ấy là ai vậy chị Hai?

- Ừ, chị mới nhận vào mấy tháng nay.

- Coi bộ thông minh và lanh lợi hả chị Hai.

Hà Minh ca ngợi:

- Cậu ấy là học sinh lớp mười hai như em đấy.

- Vậy sao!

- Nhà nghèo, không cha không mẹ, sống chỉ có hai anh em thôi.

Hà Tiên lảm nhảm:

- Hai anh em thôi cơ? Sao đời còn có nhiều người bất hạnh đến như vậy?

- Em nói gì vậy?

- Cậu ấy dễ thương quá hả chị Hai.

- Người ta bằng tuổi em đó. Em nên đối xử tốt với công nhân.

Hà Tiên lần mò ra bờ biển để xem thuyền đánh cá là như thế nào. Thấy cô, mọi người vui vẻ:

- Có Ba!

- Cô chủ!

Hà Tiên đứng ngây người nhìn. Người cho cá vào giỏ, người thì vác cá lên xe. Việc làm của họ thật vất vả. Mồ hôi hòa với nước cá chảy dài xuống khắp thân, tanh tưởi. Chắc có lẽ họ cũng khó chịu lắm, nhưng vì cuộc sống họ phải cắn răng chịu đựng.

Bảo Bảo chạy lăng xăng hết chỗ này đến chỗ khác. Thấy vậy, Hà Tiên nói đùa:

- Trông Bảo Bảo chẳng khác gì con thoi cả.

Bảo Bảo cười khì khì:

- Chỉ có ngày chủ nhật là vất vả thôi chị ạ.

- Bảo Bảo sinh năm nào?

- Một chín tám mươi.

- Vậy Bảo Bảo nhỏ hơn chị một tuổi.

Bảo Bảo lại hỏi:

- Mấy lâu nay chị làm gì mà em không thấy?

- Chị đang học lớp mười hai.

Nói mà chẳng cần suy nghĩ, Bảo Bảo buột miệng:

- Chị bị lưu ban một năm à?

Lắc đầu, Hà Tiên tỏ ra tiếc lắm:

- Mẹ chị khai trật năm sinh.

- Thì ra là như vậy! Chắc chị học giỏi lắm.

- Cũng thường thôi.

Hà Tiên cảm thấy thích nói chuyện với cậu bé này, cô có cảm giác như mình quen biết với Bảo Bảo từ lầu rồi.

Hà Tiên còn định nói chuyện với Bảo Bảo thêm nữa, nhưng chị Hai sai người ra tận nơi đây tìm cô. Hà Tiên bước đi và lòng thấy vui vui.

Mấy tháng nay, Bảo Triều không còn bực mình về sự trái chứng trái nết của Hà Tiên nữa. Cô ấy có cố gắng thật sự. Hà Tiên rất thông minh, bộ nhớ của cô rất chuẩn. Đang mãi suy nghĩ, Hà Tiên đến bên cạnh mà anh vẫn chẳng hay tí nào:

- Anh đang nghĩ gì thế?

- À, không! Tôi chỉ mừng thôi.

Nhìn anh đăm đăm, Hà Tiên ngạc nhiên:

- Anh mới trúng số à?

- Còn hơn thế nữa.

- Anh nhặt được tiền ư?

- Của người ta mà mừng nỗi gì.

- Vậy chứ anh mừng cái gì?

- Tôi mừng cô sắp thành công rồi.

Thở dài, Hà Tiên đáp nhỏ:

- Chỉ có vậy thôi sao?

- Và tôi sắp kết thúc việc học ở đây.

Ngó anh trân trân, Hà Tiên vội hỏi:

- Anh chán nơi này lắm sao?

- Sao cô hỏi vậy?

- Nơi này đáng ghét đến như vậy sao?

Mỉm cười, Bảo Triều lắc đầu giãi bày:

- Cô hiểu lầm ý của tôi rồi.

Hà Tiên ấm ức:

- Ý của anh thì sao?

- Tôi mừng ở đây là cô có thể giúp chị mình được rồi.

- Anh muốn nói đến chị Hai tôi.

- Phải, dù sao chị ấy cũng đã lớn và đã hy sinh cho cô ngần ấy năm cũng đủ lắm rồi.

Nhăn mặt Hà Tiên xua tay:

- Nhưng mà tôi đâu có biết chuyện gì ở ngoài đó.

- Từ từ rồi cô sẽ biết thôi mà.

Cảm thấy lo vì biết rồi đây sẽ đương đầu với những khó khăn mà mình chưa từng gặp, Hà Tiên than:

- Tôi rất ngại những con số li ti.

Bà Hà Trân bước ra. Thấy mẹ, Hà Tiên nũng nịu:

- Mẹ lại đi nữa ư?

Nhẹ nhàng, bà trả lời con gái:

- Phải, nhưng hôm nay mẹ sẽ về sớm. Con lo học đi nhé.

Hà Tiên nhìn theo mẹ thở dài:

- Từ ngày cha tôi mất, mẹ tôi cứ đi mãi.

Bảo Triều đi ngay vào vấn đề:

- Vì vậy cô phải cần học tốt hơn.

Gật đầu, Hà Tiên tỏ ra thông suốt:

- Tôi biết rồi!

- Vậy thì mình học nhé.

Gần cuối buổi thì xuất hiện một chàng trai lạ. Hà Tiên nhớ là chưa gặp anh ta lần nào:

- Anh tìm ai?

- Anh xin tự giới thiệu anh tên là Trần Phong.

Lắc đầu Hà Tiên bảo?

- Lạ hoắc, tôi chẳng cần biết làm gì?

Trần Phong nhìn xung quanh căn nhà rồi nói:

- Nhưng cha mẹ anh và gia đình này không xa lạ đâu.

Thấy ghét cách nói chuyện của anh ta, Hà Tiên vẫn lắc đầu:

- Nhưng mẹ tôi không có ở nhà.

- Vậy thì em tiếp anh vẫn được mà.

Trần Phong! Hắn là con của bác Trần Chưởng đây sao? Trước đây Hà Tiên có loáng thoáng nghe, cha mình và ông ấy kết sui gia. Đó chỉ là lúc bên chén trà ly rượu thôi mà.

Hà Tiên ngước lên nhìn Trần Phong, cô nghiêm chỉnh nói:

- Mẹ tôi không có ở nhà, còn tôi thì bận học.

Hơi nghiêng đầu nhìn Hà Tiên, Trần Phong bật cười:

- Em đang học ư? Đôi trai gái như vậy mà học à?

Quắc mắt nhìn anh ta, Hà Tiên gay gắt:

- Đó là chuyện của tôi. Anh là ai mà dám xen vào chứ?

Anh ta dương dương tự đắc:

- Là gì chắc em đã hiểu rồi.

Nhìn cách kiểu ăn mặc của Trần Phong, rồi đầu tóc bù xùm, Hà Tiên rùng mình, cô làu bàu:

- Người với ngợm, ăn vởi mặc, giống người cõi trên.

Trần Phong cười khẩy:

- Mode đó nghe.

Hà Tiên chợt dịu xuống, cô nói như ra lệnh:

- Tôi bận phải học, anh nên về đi là vừa.

- Hà Tiên! Em đuổi anh sao? Em đâu cần học nữa làm gì? Về với anh, anh sẽ nuôi em sung sướng cả cuộc đời.

Hà Tiên bực bội nói:

- Ai cần anh phải nuôi, tôi còn tay chân mà.

Vẫn dai dẳng, Trần Phong nói tiếp:

- Anh có học cao đâu mà vẫn làm việc được vẫn có xe hơi, nhà lâu đây.

Thấy ở đây thêm chướng mắt gai tai, Bảo Triều đứng lên, anh nói với Hà Tiên:

- Hôm khác mình học tiếp nghe Hà Tiên!

Hà Tiên điếng cả hồn khi biết Bảo Triều bỏ ra về trong lúc này. Ở lại một mình, cô sẽ chết khiếp mất. Nghĩ như vậy trong đầu, nhưng cô chẳng tiện nói ra.

Hà Tiên ngước nhìn anh đầy ngụ ý:

- Bài còn đang dỡ dang, học tiếp đi anh.

Trần Phong xen vào giữa hai người:

- Anh ta nói phải đó em, hôm nay học như vậy là đủ lắm rồi.

Hà Tiên tức muốn điên lên nhưng vẫn cố giữ thái độ bình thản:

- Chuyện của tôi, xin anh đừng cố xen vào. Học hay nghỉ đó là quyền của tôi.

Bảo Triều tuy có tức giận nhưng anh cũng chẳng làm gì được:

Hiểu ý của Hà Tiên, anh mở máy vi tính và nói:

- Vậy thì chúng ta học tiếp, cô hãy đánh tiếp văn bản này đi.

Quá ngán ngẩm những con chữ trong màn hình, nhưng nghỉ học cũng không xong, Hà Tiên đành ấm ức học, và chẳng thèm đếm xỉa gì đến hắn. Hai người chỉ lo vào công việc của mình. Đến giờ nghi thì bà Hà Trân mới về. Nhìn thấy Trần Phong bà vui vẻ ra mặt:

- Trần Phong! Cháu đến lâu chưa?

Anh ta tỏ ra là người lễ phép lịch sự:

- Dạ, cháu đến cũng gần nửa tiếng rồi ạ.

Bà Trân nhìn con gái quở trách:

- Hà Tiên! Sao con chẳng mời nước anh vậy?

Mím môi vì giận, Hà Tiên cố nén lại:

- Dạ, con đang dở tay đây mẹ.

Bà cằn nhằn:

- Vậy thì gọi người làm mang ra.

Trần Phong cười dễ dãi:

- Được rồi bác, cháu cũng không thấy khát đâu.

Bảo Triều đứng lên:

- Xin phép bác cháu về. Anh ở chơi nhé.

Trần Phong gục gặc cái đầu bờm xờm, nhếch nụ cười nửa miệng:

- Xin cám ơn!

Bảo Triều ra về, Hà Tiên kiếm cớ chạy tọt vào phòng mình. Cô nguyền rủa tự dưng ở đâu mà lại xuất hiện một con người khó ưa như vậy ...

Chương 5

Đậu xong tốt nghiệp, Hà Tiên phải phụ với chị quán xuyến công việc ở cơ sở. Bảo Triều được làm tài xế đưa rước Hà Tiên. Hà Tiên hỏi anh:

- Anh có thấy ngại khi làm tài xế cho tôi không?

Bảo Triều nói một câu nửa đùa nửa thật:

- Người làm công, muốn kiếm tiền thì phải làm việc chứ.

- Có nghĩa là anh bằng lòng ư?

Bằng lòng quá đi chứ. Bảo Triều cũng chẳng hiểu được mình nữa. Xa cô, anh cảm thấy nhớ nhớ thế nào ấy. Như trống vắng cô đơn. Tuy gặp nhau thì chẳng nói được gì. Nhưng thà như vậy mà anh cảm thấy vui. Hà Tiên đề nghị:

- Chúng ta ra biển một chút đi anh.

- Nhưng mà cô phải đến nơi làm việc.

Hà Tiên vẫn nói:

- Có chị Hai rồi, tôi cũng đâu cần khẩn trương như vậy.

Đành phải chiều cô chủ nhỏ, Bảo Triều lên tiếng:

- Tôi cứ chiều cô thế này chắc chắn sẽ mất việc thôi.

Nhìn Bảo Triều, Hà Tiên chợt hỏi:

- Anh sợ bị mất việc làm sao?

- Vì tôi còn phải lo cho đứa em trai thi đại học.

- Em của anh thật là tốt số, được thi đại học.

Rất hiểu tâm trạng của Hà Tiên hiện giờ nên Bảo Triều an ủi:

- Sau này cô sẽ kế tục công việc ở đây thay chị mình, nên đâu cần học nữa.

- Đành là vây. Nhưng mơ ước của tôi sau này là một diễn viên điện ảnh.

Bảo Triều lại động viên:

- Mình làm chủ mình phải hay hơn không!

- Bị gò bó ở một chỗ làm sao mà chịu nổi?

Bật cười, Bảo Triều lắc đầu chào thua.

- Phải chịu vậy thôi chứ biết làm sao hơn? Dù sao thì chị Hà Minh cũng đã lớn, hãy để cho chị được tự do.

Hà Tiên tâm sự, cô giãi bày sự lo lắng của mình:

- Nhưng trên thực tế tôi chưa biết tí gì về cá khố cả.

- Bởi vậy cô mới nên tập tành đi là vừa.

Hà Tiên cười hiền nhìn anh:

- Anh nói nghe dễ ghê nhỉ!

- Cô nên theo chị Hà Minh vài tháng, tôi nghĩ cô sẽ nắm bắt thành thạo ngay công việc ấy.

- Nhưng tôi vẫn thấy lo.

- Vạn sự khởi đầu nan mà! Cô thông minh như vậy, tôi tin rằng cô sẽ thành công.

- Anh tin như vậy ư? Có phải tôi thông minh thật không? Hay anh nói để lấy lòng tôi.

Nhìn sững Hà Tiên, Bảo Triều rất thành ý:

- Tôi chỉ nói thật theo những gì mình biết mà thôi.

Gật đầu, Hà Tiên nói:

- Tôi cám ơn anh đã cho tôi niềm tin và nghị lực.

- Thế còn Trần Phong thì sao? - Bảo Triều đột ngột hỏi.

Đang vui nghe câu hỏi của Bảo Triều, mặt Hà Tiên xụ xuống:

- Có sao đâu! Anh ta là anh ta, còn tôi là tôi, đâu có liên quan gì đến tôi.

- Không đơn giản như cô nói đâu. Hãy cẩn thận đấy!

Giọng Hà Tiên trở nên trầm lặng sâu lắng:

- Đó là do cha mẹ ngày xưa đã hứa với họ. Nhưng anh ta thì tôi mới biết đây thôi.

- Nhưng dù sao cô cũng nên cẩn thận. Chúng ta về nhé!

Không quay lại nhìn anh Hà Tiên nhìn xa ra biển:

- Anh có hẹn với Hồng Nhung à?

Hơi nhíu mày, Bảo Triều ngạc nhiên:

- Hồng Nhung ư?

- Phải, cô gái hôm nọ ấy.

- Cô ấy học cùng lớp thủy sản với anh.

Hà Tiên nói vui:

- Vậy thì hợp tình hợp lý quá rồi.

Bảo Triều rất hiểu câu nói xa xôi của Hà Tiên nhưng vẫn cố làm ra vẻ như chẳng hiểu:

- Là bạn cùng lớp thôi thì có gì là hợp lý hay không?

- Nhưng sao hôm ấy tôi thấy hai người thân thích lắm mà.

Bảo Triều cắt cớ hỏi:

- Nếu người khác nhìn mình như thế này thì họ cũng sẽ hiểu lầm đấy.

- Chuyện đó khác chuyện này khác.

- Có gì đâu mà khác cũng một nam một nữ như thế này.

Hà Tiên nói tránh:

- Họ nói sao thì mặc họ? Chúng ta trong sáng thì thôi.

- Cô nói cũng phải thôi chúng ta về nhé.

Hai người đứng lên, Hà Tiên lại nói:

- Chúng ta đến cơ sở với chị Hai.

Hà Tiên lại chép miệng:

- Hôm nay thứ hai, chắc nơi ấy tấp nập đông đúc lắm.

Lấy xe, Bảo Tliều đưa Hà Tiên đến cơ sở sản xuất khô, thấy Hà Tiên, Hà Minh vui vẻ:

- Em đến rồi à! Lúc nãy chị có điện về nhà mới hay em đã trên đường đến đây, Bảo Triều vào đây.

Đứng tần ngần nhìn đám công nhân đang lựa cá và khuân vác vào vựa. Bảo Triều cảm thấy thương làm sao. Họ quá vất vả khổ cực. Họ làm việc ngày tám tiếng và có khi phải tăng ca nữa.

- Em thấy chỗ này thế nào Bảo Triều?

Hơi giật mình về câu hỏi đột ngột của Hà Minh, Bảo Triều đáp:

- Rất thuận tiện chị à? Nơi này còn có thể phát triển hơn nữa đấy.

- Em thấy thế à?

- Vâng!

Hà Minh phấn khởi nói:

- Chị cũng thấy như vậy đấy.

Hà Tiên xen vào:

- Kinh doanh nghề này, em chẳng thấy phấn khởi chút nào cả.

Lườm mắt nhìn em, Hà Mính trách:

- Em vậy được sao? Đây là tâm huyết của cha mình mà.

- Nhưng còn mẹ thì sao?

Hà Minh khuyên em:

- Mẹ đã vất vả lắm rồi đó! Hãy để mẹ được thư thả em ạ.

Nắm tay chị, Hà Tiên lắc lắc:

- Nhưng mà chuyện này dứt khoát chị hãy can thiệp giúp em.

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của em, Hà Minh lo lắng:

- Có chuyện gì vậy em?

- Chị có biết tên Trần Phong không?

- Trần Phong con của bác Trần Chưởng chứ gì?

Hà Tiên hỏi nhanh:

- Vậy là chị đã biết anh ta rồi hả?

Hà Minh gật đầu:

- Chị có gặp anh ta đôi ba lần gì đó.

- Hôm trước hắn ghê sang nhà mình.

Thoáng giật mình, Hà Minh lo lắng thật sự:

- Trần Phong đến nhà mình rồi ư?

- Vâng! Anh ta ăn nói nghe dễ ghét lắm. Em nhất nhất chẳng chịu làm quen với anh ta đâu.

Thấy em quá khẩn trương, Hà Minh tìm lời an ủi:

- Em hãy bình tĩnh đừng quá vội vàng mà hỏng việc.

Hà Tiên ấm ức:

- Chị Hai à! Em thật sự không ngờ anh ta lại là người mà ngày xưa mẹ cha đã đặt để cho em.

- Hà Tiên! Em hãy bình tĩnh!

Hà Tiên lại nói:

- Làm sao mà em có thể bình tĩnh được khi mà hắn đã xuất hiện ở nhà mình.

Hà Minh động viên em:

- Chuyện gì cũng có thể giải quyết được mà em.

Bảo Triều cũng góp ý:

- Chị Hai nói phải đó. Chuyện gì cũng có cách giải quyết cả.

Hà Minh thấy Hà Tiên đang rất xúc động nên nói với Bảo Triều:

- Cậu đưa Hà Tiên về nhà giúp chị nhé.

Nhìn Hà Tiên, Bảo Triều gật đầu:

- Vâng!

- Em về đi Hà Tiên! Cố gắng chăm sóc mẹ giúp chị.

Bảo Triều đưa Hà Tiên về. Trên đường đi chẳng ai nói với ai lời nào cả. Bảo Triều chẳng biết sẽ an ủi cô bằng cách nào cả.

- Anh Bảo Triều.

Nghe tiếng gọi anh dừng lại. Nhận ra Hồng Nhung, Bảo Triều hơi ngạc nhiên.

- Hồng Nhung đi đâu ra tận ngoài này?

Nhìn Hà Tiên một cái, Hồng Nhung đặt tay tên đầu xe của anh:

- Em tìm anh cả ngày rồi.

- Có chuyện gì vậy Nhung?

Hồng Nhung đang ôm mớ sách vở trong tay, cô hơi cúi xuống nói:

- Em định rủ anh cùng làm đề tài khoa học.

Bảo Triều cười:

- Tôi với cô làm hai đề tài khác nhau mà.

- Nhưng mình có thể trao đổi với nhau mà.

Bảo Triều lắc đầu:

- Nhung làm một mình đi tôi đang bận.

Hồng Nhung nhẹ nhàng nói:

- Có gì quan trọng bằng chuyện ra trường của mình hả anh.

Bảo Triều biết Hồng Nhung lo cho mình, nhưng cũng đâu quá đáng như vậy nên nói:

- Tôi làm cũng gần xong rồi. HồngNhung có thể tìm Quốc Trường trao đổi cũng được mà.

Im lặng nãy giờ, Hà Tiên buột miệng:

- Hay là anh nên lo việc của anh đi tôi về một mình cũng được.

Bảo Triều từ chối:

- Nói như vậy sao phải, tôi đưa cô về tận nhà đó là nhiệm vụ của tôi.

Tròn mắt nhìn Bảo Triều, Hồng Nhung hỏi một câu như tỏ thái độ ngạc nhiên:

- Dạy kèm chưa đủ, anh kiêm luôn tài xế ư?

Chẳng cần giấu giếm, Bảo Triều thản nhiên đáp:

- Đó cũng là do cuộc sống mà thôi.

Mím môi, Hồng Nhung cố dằn ấm ức, cô gật đầu cố nói:

- Vậy thôi, anh lo làm nhiệm vụ của mình đi.

Hồng Nhung bỏ đi Hà Tiên lại giục:

- Anh đưa tôi về được không?

Lên xe, Bảo Triều vừa nói:

- Dĩ nhiên là được rồi.

Ngồi lên xe, Hà Tiên lại hỏi:

- Anh chẳng thấy mình làm như vậy là quá đáng hay sao?

- Đâu có.

- Cô ấy đã giận anh.

- Đâu phái là lỗi ở tôi.

Hà Tiên cười khúc khích. Bảo Triều quay lại hỏi:

- Cô cười gì thế?

- Cười anh thật là ngốc.

Bảo Triều lặp lại:

- Tôi ngốc ư?

- Chứ còn sao nữa.

- Sao cô lại nói vậy?

- Hừm! Anh vờ hỏi tôi đó ư?

- Không, đó là thật.

- Cô ấy yêu anh đấy.

Bật cười, Bảo Triều lắc đầu:

- Đừng đoán mò nữa. Tôi, đâu được diễm phúc ấy.

Hà Tiên nhận xét:

- Người ta có thể lặn lội ra tận nơi đây để gặp anh vì cái gì chứ.

Bảo Triều đáp bâng quơ:

- Có thể trong lúc làm đề tài có chỗ nào đó bí nên tìm tôi.

- Nếu như vậy, thì đâu nhất thiết phải tìm anh.

Nhưng trái tim anh đã dành cho một người rồi. Bảo Triều nghĩ trong đầu như vậy, rồi anh mỉm cười một mình.

Thấy Bảo Triều lặng thinh lâu như vậy, Hà Tiên lại lên tiếng:

- Tôi nói đúng rồi phải không?

- Sai một trăm phần trăm!

- Sai ư?

- Đúng vậy!

- Anh nói dối.

- Tôi nói thật.

Hà Tiên cười khúc khích:

– Anh thật là bướng chẳng hiểu sao khi vắng Bảo Triều, cô cảm thấy như trống vắng xung quanh mọi vật như vô tri. Mình đã yêu anh ấy. Nhất định là như vậy. Còn anh thì sao? Một con người trầm lặng khó hiểu. Một người như anh dĩ nhiên là đề tài cho khối giới nữ mơ ước với tay. Nhưng mà tim anh ta đang suy nghĩ hướng về ai thế?

- Làm gì mà người thừ ra vậy me?

Kinh ngạc nhìn lên. Hà Tiên xụ mặt:

- Kệ tui!

- Kệ sao được mà kệ. Tụi mình sắp ...

Biết anh ta định nói gì, Hà Tiên lên tiếng cắt ngang:

- Đừng có hòng.

Cười khẩy, Trần Phong xoay người ngồi đối diện với Hà Tiên:

- Gia đình hai bên là chỗ thân tình, em đừng nên làm mất hòa khí.

Quá ấm ức, Hà Tiên nói to:

- Người làm mất hòa khí là anh đó.

Giận dữ, Hà Tiên đứng lên:

- Tôi chẳng bao giờ muốn thấy mặt anh đâu.

Nghe lớn tiếng, bà Hà Trân xuất hiện:

- Chuyện gì mà ầm lên thế con?

Chưa có câu trả lời. Nhận ra Trần Phong, bà vui vẻ:

- Ủa! Phong đến đó à?

- Vâng! Cháu vừa đến. Hôm nay bác chẳng đi ... đi chơi à?

Lúng túng, bà Trân lắc đầu:

- Không! Hôm nay thấy nhức đầu quá, nên không đi được.

Trần Phong cười giả lả:

- Nếu vậy bác nên đi khám bệnh, kẻo lại nguy hiểm.

Xua tay, bà lại hỏi:

- Chứng huyết áp cao luôn hoành hành như vậy.

Trần Phong lại khuyến cáo:

- Huyết áp cao rất nguy hiểm. Bác chẳng nên xúc động mạnh đâu.

- Điều này thì bác biết rồi. Nhưng được cái là hai đứa con gái luôn nghe lời mẹ. Tụi nó có hiếu lắm.

Thấy ghét bản mặt của anh ta, Hà Tiên định bỏ vào trong. Nhưng đã bị mẹ gọi giật lại:

- Hà Tiên! Sao chẳng mời nước anh vậy con?

Hà Tiên bướng bỉnh nói:

- Nhà có người làm mà mẹ.

- Nhưng mà ...

Hà Tiên ngoe nguẩy bỏ đi:

- Ai làm thì cũng vậy thôi mà mẹ. Con còn đang bận học.

Bà Trân phán một cầu mà Hà Tiên không muốn nghe bao giờ.

- Hôm nay cũng có thể nghỉ một ngày mà con.

- Sao được mẹ? Sắp xong chương trình rồi.

- Thì đã sao chứ? Học để con biết thôi chứ đâu phải để lấy bằng.

Anh ta nhìn Hà Tiên cười thách thức. Cô ức lắm:

- Học nhiều quá cũng chẳng làm được nhiều đâu.

Bà Trân lại nói thêm:

- Con sửa soạn đi, hôm nay gia đình bác Trần mời cơm khách đấy.

Hà Tiên lắc đầu nguầy nguậy:

- Không, không, con không đi!

Tằng hắng, bà Hà Trân nhìn con:

- Mẹ đã nhận lời và bên ấy đã đặt tiệc rồi, con không thể từ chối đâu.

Trố mắt nhìn mẹ, Hà Tiên thoái thác:

- Mẹ đi một mình đâu cần có mặt con.

Nghiêm giọng, bà nói:

- Nói vậy nghe sao được? Lên thay đồ nhanh lên.

Thấy Hà Tiên còn đang chần chừ, Trần Phong chêm vào:

- Bác gái đang bị cao máu, em đừng làm cho bác xúc động.

Nguýt anh ta một cái Hà Tiên nện gót giầy tỏ thái độ bất mãn. Bà Trân lắc đầu phân trần với Trần Phong:

- Nó được cưng chiều từ nhỏ nên trái ý trái nết như vậy.

Trần Phong cười dễ dãi:

- Không sao đâu bác. Cháu lại thích nhưng cô gái như vậy.

- Cháu thật là rộng lượng.

Hà Tiên ngồi lọt thỏm giữa bàn ăn. Cô cảm thấy mình nhỏ bé hơn so với mọi người. Ngượng đến chín cả người khi mà ai cũng xoáy cặp mắt nhìn mình.

Thật là quá đáng. Nhất là tên ấy, anh ta cứ nhìn mình như cặp mắt cú vọ vạy. Hà Tiên bỗng rùng mình ghê sợ.

- Ăn đi em! Sao ngồi thừ ra vậy?

Chẳng thèm nhìn hắn, cũng chẳng thêm trả lời, Hà Tiên nói với cô gái ngồi bên cạnh mà Hà Tiên cho là chị của anh ta:

- Chị ơi! Em muốn ra ngoài.

Thu Sương cười hiền hòa:

- Em tên Thu Sương, em út của anh Trần Phong.

- Vậy à?

- Em đưa chị đi.

Hai người đứng lên, Thu Sương nắm tay Hà Tiên:

- Đi lối này nè chị!

Hà Tiên cảm thấy giữa anh em họ có gì đó rất khác biệt. Hắn ta thì ăn chơi, khinh người hống hách, còn Thu Sương thì hiền lành, dễ thương.

Thu Sương lại nói:

- Bộ chị định lấy anh Hai em thật sao?

- Có vấn đề gì à?

- Không đâu! Nhưng mà chị hiền quá, em sợ chị không giữ nổi anh ấy.

Làm như ngạc nhiên, Hà Tiên hỏi:

- Anh Hai hay đi chơi lắm à?

- Thâu đêm suốt sáng chị ơi. Nhưng mà từ hôm nghe cha mẹ quyết định cưới vợ thì anh ấy lại cứ đi chơi.

- Vậy sao!

Thu Sương lại liến thoắng nói tiếp:

- Em thấy chị là người xinh đẹp và hiền nhất trong những cô gái mà anh ấy dẫn về nhà.

Trời đất! Anh ta quả là một con quỷ ăn chơi phá của mà. Hà Tiên kêu lên trong bụng như vậy.

Thấy Hà Tiên im lặng, Thu Sương nói tiếp:

- Anh Hai xài tiền như nước luôn! Có lúc xót tiền, cha mẹ rầy anh ấy.

Hà Tiên mỉm cười:

- Nhà mình giàu có sợ gì chứ?

- Chị nói vậy chứ ăn xài quá đến núi cũng phải lở.

- Vậy còn em thì sao?

- Em là con gái mà chị. Chúng ta đầu phải là gánh nặng của gia đình.

Hà Tiên cũng cảm thấy thích Thu Sương, một cô gái vui vẻ, hồn nhiên dễ gần gũi.

- Em có tin rằng chị đến đây là gì sự bắt buộc không?

Thu Sương trả lời mà chẳng cần suy nghĩ:

- Dĩ nhiên là em tin rồi. Người xinh đẹp như chị đâu dễ gì để mắt đến anh Hai em. Vả lại ...

- Sao em ngập ngừng?

- Chắc chị cũng đã có người yêu rồi chứ.

- Nếu chị nói là không chắc là em sẽ không tin.

Gật đầu, tỏ thái độ tin tưởng, Thu Sương mỉm cười:

- Dĩ nhiên là em tin chị rồi.

- Lý do!

- Em không biết. Nhưng mà tuổi của chúng ta thì còn lo công ăn việc làm ổn định.

Bật cười, Hà Tiên đan chéo hai tay vào nhau:

- Em nghĩ như vậy rất tốt. Nhưng luống tuổi rồi khó lấy chồng lắm đó.

Cười khúc khích, Thu Sương phân bua:

- Em đâu sợ gì làm bà cô, có khi còn sung sướng hơn nữa đó.

- Làm gì mà bất mãn đời dữ thế?

- Nhìn mọi người xung quanh cũng đủ sợ rồi.

- Đâu phải ai cũng khổ hết đâu em.

- Nhưng em lại sợ mình là người trong một nghìn lẻ một người đó chứ.

Trò chuyện với Thu Sương, Hà Tiên rất thích thú. Nhưng thời gian không còn để hai người ở bên nhau, Hà Tiên phải về. Họ quyết luyến chia tay nhau, hứa hẹn ngày gặp lại.

Hồng Nhung gặp Bảo Triều nơi sân trường, cô làm mặt giận hờn:

- Em tưởng anh sẽ không đến trường nữa chứ.

Cười khì với Hồng Nhung, Bảo Triều đáp thản nhiên:

- Cô sao vậy? Tôi vẫn chưa ra trường mà.

- Thì đúng là anh chưa ra trường thật. Nhưng có thể anh sẽ không đến vì một lý do nào đó.

Hai người cùng cười, vào giảng đường. Hồng Nhung cố tình đi nép vào cạnh anh hơn. Thái độ ấy không qua được mắt của Thủy Cúc cùng Trúc Đào.

Thủy Cúc xuống bên cửa đón hai người:

- Chà! Coi bộ cũng xứng đôi ghê nhé!

Hồng Nhung vờ quay mặt đi nơi khác:

- Mi đừng có nghĩ bậy đấy nhé!

Trúc Đào thì tủm tỉm cười, ca cẩm:

- Một người đi với một người một người lặng lẽ từ xa đứng nhìn ...

Bảo Triều dừng lại, anh nghiêm khắc:

- Đừng đùa kiểu mích lòng nhau như vậy!

Hất mặt về phía cây phượng vĩ to đùng bên kia sần trường, Trúc Đào nói:

- Tôi nói có sách mách có chứng đàng hoàng nhé!

Bảo Triều nhìn theo cái hất mặt của Trúc Đào, anh thấy mặt Quốc Trường rất khó coi. Nhưng mà anh đâu có làm gì để bạn mình hờn đến vậy?

- Làm gì đứng một mình thơ thẩn ở đây vậy?

Quốc Trường cố giữ vẻ bình thản:

- Có gì đâu! Cảm thấy buồn thì đứng đây xem người ta vui chẳng được sao?

- Đời có gì để đáng buồn đâu?

Quốc Trường cười khẽ:

- Cậu có niềm vui thì hãy cố mà vun bồi.

- Đời mình có gì để vui đâu, khí mà cơm áo gạo tiền luôn vây lấy chẳng dời ra được.

Quốc Trường mai mỉa:

- Cơm áo, gạo, tiền hay là gì khác nữa?

- Ngoài nó ra, mình đâu có gì để mà vướng bận.

Hừm; láo toét! Nghĩ vậy thôi, Quốc Trường không nói ra được. Dẫu sao hai người từ lầu vẫn là đôi bạn thần của nhau.

- Vậy sao!

- Dường như mày giậa tao hả Trường?

- Mày có làm gì để tao giận à?

Bảo Triều đâu có hiểu được cầu nói của Trường nên nói:

- Tao thấy sắc mặt mày kém vui.

- Phải! Lúc nãy tao cảm thấy vui không nổi.

- Có chuyện gì thế?

- Chuyện không thể nói ra được.

Bật cười, Bảo Triều vỗ vai bạn:

- Làm gì mà như con gái vậy?

Chưa kịp trả lời thì Trúc Đào đã nheo nhéo vang lên:

- Vào học kìa, hai ông tướng!

Quốc Trường bỏ vào trước, Bảo Triều bước theo sau.

Thủy Cúc nói nhỏ vào tai Trúc Đào:

- Dường như hai người ấy không được vui.

Trúc Đào gục gặc:

- Tất cả chỉ vì nhỏ ấy!

- Ai chứ?

- Hồng Nhung!

Thủy Cúc lắc đầu, cô tỏ ra là người hiểu biết:

- Theo tao, đối tượng của Quốc Trường không phải là Hồng Nhung.

- Nếu vậy sao hai người cứ quắn quýt mãi bên nhau vậy chứ?

Thủy Cúc nói tiếp:

- Có thể là do Hồng Nhung mà thôi.

Trúc Đào gật gù:

- Ý mi muốn nói cô học trò dạy kèm của Bảo Triều.

- Đúng vậy!

Trúc Đào mở to mắt:

- Nói như thế thì Hồng Nhung yêu đơn phương rồi.

Hồng Nhung nghe hai bạn nhắc tên mình, ngạc nhiên hỏi.

- Hai người làm gì mà nhắc tên tôi vậy?

Trúc Đào che miệng cười:

- Tụi này nói hôm nay Hồng Nhung đẹp quá.

Hồng Nhung trề môi:

- Đừng cô nói xạo!

Thủy Cúc cười khúc khích:

- Thiệt chứ xạo nỗi gì:

Trúc Đào cũng tiếp lời Thủy Cúc:

- Mi đẹp thì ai cũng biết rồi.

Bảo Triều ra hiệu cho ba cô im lặng:

- Thầy nhìn kìa!

Trúc Đào lè lưỡi:

- Coi chừng bị chiếu tướng đó.

Quốc Trường chẳng nói chẳng rằng suốt buổi học chỉ vì giận hờn vu vơ.

Bảo Triều lia mắt nhìn qua Quốc Trường một cái rồi nói:

- Dường như bài hôm nay cậu chẳng mấy tiếp thu.

- Làm gì có!

- Nhất định cậu đang có chuyện gì đó.

- Cậu thấy vậy à?

Bảo Triều lại nói:

- Hồng Nhung đang nhờ mình phụ làm đề án:

- Vậy thì cậu làm giúp.

Bảo Triều cười khẩy:

- Đó là nhiệm vụ của mày, sao đẩy qua tao?

- Hồng Nhung nhờ cậu cơ mà.

Bảo Triều đáp thẳng thừng:

- Tôi đâu có rảnh rỗi mà chỉ. Tôi còn phải đi dạy kèm nữa mà.

Quốc Trường chợt hỏi:

- Cậu nói vậy thật à?

- Mày sao vậy? Lúc “mày tao”, lúc ''tôi cậu", bộ cái đầu có vấn đề hả?

Quốc Trường đáp thật lòng:

- Lúc vui khác, lúc buồn khác.

- Trời đất! Người ta nói sáu tháng nắng, sáu tháng mưa là vậy!

Quốc Trường lại lo:

- Nhưng tại sao cô ấy không nhờ mình cà?

Bảo Triều cần nhắc:

- Chắc chắn cô ấy ngại chứ gì!

Gãi gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu, Quốc Trường nói:

- Gì đâu mà phải ngại chứ?

Báo Triều lại nói:

- Thủy Cúc và Trúc Đào biết được cười làm sao cô ấy chịu nổi.

Gật đầu đồng tình với bạn, Quốc Trường nhận xét:

- Đúng rồi! Hai hà đó đầu khác gì đài phát thanh đâu. Rà trúng đài là phát liên miên.

Hai người cùng cười.

Buổi học cũng kết thúc. Bảo Triều đi xem kết quả thi của Bảo Bảo.

Chương 6

Hôm nay, Bảo Triều được Hà Tiên rủ đi siêu thị. Sẵn dịp, anh mua rất nhiều đồ khiến Hà Tiên phầi ngạc nhiên:

- Anh mua đồ chi mà nhiều thế?

Cười cười, Bảo Triều gật đầu:

- Tặng cho thằng em vừa vào đại học.

Tròn mắt nhìn Bảo Triều, Hà Tiên nói như tiếc rẻ:

- Vậy sao! Phải chi tôi đừng nghỉ học ...

Bảo Triều an ủi:

- Đừng lo nghĩ rồi, tiếc rẻ như vậy. Cái gì cũng có cái lý của nó cả.

Hà Tiên lại nói:

- Anh thật là tốt. Em của anh chắc hạnh phúc lắm.

Hãnh diện về em mình, Bảo Triều kể:

- Nó ngoan lắm, học lại giỏi nữa.

Hà Tiên gật gù:

- Anh biết không, thanh thiếu niên thời này coi vậy chứ dễ hư hỏng lắm.

- Nhất là những đứa không cha không mẹ.

Hà Tiên cuống quýt, cô vội đính chính:

- Em không có ý đó đâu.

Nhìn cô, Bảo Triều mỉm cười thông cảm:

- Nhưng anh vẫn còn cha còn mẹ mà.

Ngạc nhiên, Hà Tiên cũng tự trách mình bấy lâu quen biết anh mà chẳng tìm hiểu về gia cảnh của anh. Thấy cô im lặng, Bảo Triều giải thích:

- Cha mẹ anh bỏ nhau cách đây mười năm, anh phải vừa lo học vừa chăm sóc cho em.

Nhìn anh bằng ánh mắt thán phục:

- Chẳng có cha mẹ lo mà cả hai anh em đều vào đại học. Thật là chuyện hiếm có.

Lắc đầu mỉm cười, Bảo Triều xua tay:

- Em đừng có khen quá đó nghe.

Hà Tiên nói vui:

- Ê! Ai cho phép anh gọi cô chủ bằng em thế.

Bụm miệng, Bảo Triễu cười lấy lòng:

- Cho tôi xin lỗi. Có lẽ vì quá. vui mà tôi quên.

Trời ơi! Ngườì gì đâu mà thật lòng đến như vậy. Hà Tiên rất thích những lúc anh như vậy:

- Thành thật xin lỗi nhé.

Bảo Triều nói tiếp khi ánh mắt mở to của cô vẫn nhìn anh. Hà Tiên bỗng cười rạng rỡ:

- Ngoài câu xin lỗi, anh chẳng còn được câu gì sao?

- Chào em!

Tiếng Trần Phong đột ngột cất lên. Hà Tiên đang vui bỗng sầm nét mặt:

- Cám ơn:

Không hề để ý đến sắc mặt của cô, anh ta nói tiếp:

- Em đi siêu thị sao không báo với anh một tiếng?

Quay mặt đi,. Hà Tiên đáp cộc lốc:

- Sao tôi lại phải báo anh chứ?

Trần Phong thật trâng tráo:

- Thì sớm muộn gì chúng ta cũng là của nhau thôi mà.

Cảm thấy rất bực bội, Hà Tiên gắt:

- Anh nên ăn nói cho nghiêm chỉnh lại đi.

- Em làm gì mà giữ kẽ với anh như thế? À! Em sợ bị quê với người làm công của em à?

Rất là giận trước những câu nói của Trần Phong, nhưng Bảo Triều vẫn cố dằn lông:

- Cô ở lại về với anh ấy nhé!

Quắc mắt nhìn Bảo Triều, Hà Tiên gắt gao:

- Anh không có quyền làm như vậy, tôi chưa muốn về đâu.

Trần Phong tuôn ra một hơi đạo đức giả:

- Em quá trịch thượng vậy? Dù sao anh ta cũng đã kèm em thành đạt mà:

Trước những lời nói trơ tráo của Trần Phong, Hà Tiên giận đến mím môi lại:

- Đi! Không ai dư giờ để nói với anh.

Nói là làm, Hà Tiên đùng đùng bỏ đi. Trần Phong nói một câu cố ý cho Bảo Triều nghe:

- Được hãy đợi đấy cô bé đỏng đánh.

Bảo Triều đi nhanh về phía Hà Tiên:

- Cô làm gì mà giận anh ta đến như vậy.

Hà Tiên cằn nhằn:

- Đúng là ra ngõ gặp "ma" mà!

Hai người yên lặng suốt từ đó về đến nhà, chẳng ai nói với nhau câu nào.

Chẳng hiểu sao mấy hôm nay Hà Tiên vùi đầu vào miệt mài học, khiến Bảo Triều ngạc nhiên:

- Hèn chi mấy hôm nay trời muốn bão.

- Anh nói vậy là sao?

- Tôi hơi ngạc nhiên vì mấy hôm nay cô thay đổi.

Mỉm cười, Hà Tiên nói thật lòng:

- Đó là nhờ do anh cảm hóa tôi đấy:

- Tôi ư?

- Đúng vậy!

- Nếu như vậy thì tôi mừng cho cô.

Cắc cớ, Hà Tiên lại hỏi:

- Chỉ mừng thôi sao?

- Còn muốn gì nữa, cô hãy nói đi.

- Muốn gì à? - Hà Tiên nghe cảu hỏi ấy liền mè nheo ngay - Tôi muốn anh đưa tôi ra biển chơi:

Bảo Triều ê dè:

- Giờ này mà còn ra biển sao?

Hà Tiên nghe Bảo Triều nói câu ấy liền hào hứng bảo:

- Nghe anh nhắc đến biển, tôi càng thấy nôn nao hơn.

Đành phải chiều cô thôi. Bảo Triều đứng lên thu dọn sách vô, tủm tỉm cười, Hà Tiên úp mỡ nói:

- Từ nay tôi có cơ hội phá rối anh rồi.

- Chuyện gì vậy?

- Bí mật!

- Vậy thì thôi. Nhanh lên đi!

Hà Tiên bước ra:

- Đi! Nhưng mà ...

- Gì nữa vậy?

- Mẹ tôi chưa về!

- Vậy thì tính sao?

Hà Tiên định làm điều gì đó nhưng lại thôi:

- Ta đi!

Vừa xuống xe, Hà Tiên đã nói như reo:

- Đêm, biển đẹp quá!

Bảo Triều lẽo đẽo theo sau:

- Cô ngẩm biết bao nhiêu lần rồi mà.

Ngồi lại nơi tảng đá to, Hà Tiên say sưa ngắm nhìn, cô nói:

- Đêm trước khác, đêm nay khác, mỗi đêm đều có cái đẹp riêng mà.

Thờ ơ, Bảo Triều đáp:

- Vậy sao!

- Nè, bộ anh không để ý sao?

- Ồ, không đâu! Tôi đâu có tâm hồn lãng mạn như cô được.

- Sao vậy?

Thẫn thờ, Bảo Triều nói:

– Cô sinh ra trong một gia đình giàu có. Mai mốt lấy chồng giàu có, cuộc đời cô hoàn toàn là màu hồng. Sung sướng quá rồi còn gì.

Chớp chớp mắt nhìn anh, Hà Tiên rầu rầu nói:

- Chưa hẳn là sung sướng đâu anh!

Nhìn những sợi tóc lòa xòa trước trán, trông cô càng đáng yêu làm sao ...

- Anh nghĩ gì vậy?

Tôi đang nghĩ một ngày gần đây, tôi và cô chia tay nhau chắc là buồn lắm!

Giật mình, Hà Tiên nhìn anh:

- Sao anh nói nghe buồn vậy?

- Nhưng sự thật là vậy!

Hà Tiên quay lại nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau như ngập ngừng, như gần ngại ... nhưng đầy xúc cảm. Cũng như những đôi trai gái khác:

"tình trong như đã mặt ngoài còn e ...'' Hà Tiên vô cùng lo lắng khi hay tin mẹ mình ngã bệnh. Bảo Triều phải đưa cô vào bệnh viện. Hà Tiên rầu rĩ:

- Chẳng hiểu mẹ có làm sao?

Bảo Triều động viên:

- Em an tâm đi, mẹ chẳng sao đâu.

- Nhưng mà chẳng hiểu tại sao mẹ lại đổ bệnh như vậy?

Đến bệnh viện, cả hai đều giật mình khi thấy sự có mặt của Trần Phong. Hà Tiên chẳng thèm chào hắn ta lấy một tiếng, cô đi thẳng vào phòng.

- Mẹ! Mẹ khỏe chưa?

Bà Hà Trân nhìn con gái:

- Con đến rồi ư?

- Mẹ! Sao mẹ lại bệnh như thế này?

Trừng mắt nhìn con gái, bà nói:

- Tất cả là tại con thôi.

Ngạc nhiên, Hà Tiên đứng lên:

- Sao lại là tại con chứ mẹ?

- Con đã ra mặt chống đối sự hiện diện của Trần Phong.

Hà Tiên gục đầu xuống ngực mẹ:

- Mẹ ơi! Anh ta là người xấu đấy.

Bà gắt:

- Người ta là con nhà tử tế, tại sao con lại nói vậy?

- Nhưng giữa con và anh ta không hợp nhau đâu mẹ.

Bà Hà Trân thở hắt ra:

- Con cãi lời mẹ à?

Lắc đầu, Hà Tiên cố năn nỉ:

- Xin mẹ đứng ép con, con chẳng muốn như vậy đâu.

Bà thở dài:

- Nhưng còn lời hứa giữa người lớn thì sao? Con muốn mẹ phải thất tín với người ta sao?

- Nhưng mà con ...

Bà hét to:

- Đi ra đi!

Mặt bà đỏ dần rồi tím lại, hơi thở dồn dập. Hà Tiên hoảng hết kêu to:

- Bác sĩ, bác sĩ ơi! Mẹ tôi ...

Bác sĩ phòng trực chạy vào đo huyết áp, làm cho bà ổn định lại rồi căn dặn:

- Gia đình chăm sóc cẩn thận, đừng để cho bà phải xúc động, vui hay buồn quá sức sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Hiểu được lời bác sĩ nói, Hà Tiên gật nhẹ đầu:

- Vâng, tôi hiểu rồi, bác sĩ.

- Vậy thì tốt!

Hà Tiên ngồi tựa vào vách tường nhìn mẹ với đôi mắt nhắm nghiền. Có khi nào mẹ ngủ luôn không đó! Nghĩ như vậy, Hà Tiên nhẹ chân đến bên mẹ, gọi khẽ:

- Mẹ ơi!

- Đừng gọi mẹ, hãy để mẹ nghỉ một lát.

Hà Tiên bỏ ra ngoài.

Ngoài băng đá, Trần Phong gay gắt nói với Bảo Triều:

- Khuyên anh nên tránh xa Hà Tiên ra.

- Tại sao?

Trần Phong đứng lên, cho hai tay vào túi quần, đi qua đi lại, anh nói:

- Vì là chồng tương lai của Hà Tiên, tôi không muốn anh tối ngày cứ lẽo đẽo bên vợ tôi.

Bảo Triều thản nhiên đáp:

- Nhưng anh cũng đừng quên rằng tôi là người do mẹ cô ấy hợp đồng dạy kèm.

- Dạy kèm thôi chứ đâu có mướn làm tài xế.

Không một chút nao núng, Bảo Triều cũng đứng lên:

- Có đấy chứ, tôi kiêm luôn tài xe cho Hà Tiên.

Trần Phong lẩm bẩm:

- Mấy bà này thật là ngốc.

Bảo Triều nghe được liền hỏi lại:

- Anh nói ai ngốc?

- Ồ ... không!

Hà Tiên đã nghe câu chuyện của hai người. Cô thật chán nản. Tại sao mẹ cô lại mù quáng không nhận ra chân tướng xấu xa của con người này? Cô lấy điện thoại gọi cho Hà Minh, rồi quay lại nói với Bảo Triều:

- Chúng ta về thôi!

Bảo Triều toan đi lấy xe, nhưng bị Trần Phong ngăn lại:

- Khoan đã!

Hà Tiên gắt lên:

- Ông lại muốn gì nữa đây?

Trần Phong dài giọng:

- Gì mà giận vậy? Anh chỉ muốn đưa em về thôi mà.

Nắm tay Hà Tiên, Trần Phong giằng lại:

- Em phải về với anh!

Quay ngoắt lại, Hà Tiên ngầu ngầu:

- Vừa phải thôi nha! Tôi không có thời gian để đùa với anh đâu.

Trần Phong cũng nói:

- Anh cũng đâu có đùa với em. Anh nói thật. Anh đưa em về!

- Nhưng tôi nhất quyết không nhờ anh đưa về.

- Sao vậy chứ?

- Vì anh không đáng đâu.

- Hừm! Em ...

Hà Minh cũng vừa đến:

- Hà Tiên! Mẹ đâu rồi?

Thấy chị đến đúng lúc, Hà Tiên phàn nàn:

- Chẳng hiểu sao mẹ lại ngã bệnh, có cả anh ta nữa.

Hà Tiên nhìn qua một lượt, cô nói:

- Chị biết rồi! Ta vào với mẹ đi.

Tất cả kéo nhau vào bệnh viện ...

...

Hà Tiên khóc ngất lên vì sự quyết định vội vàng của mẹ. Cô cũng chẳng hiểu tại sao mẹ cô lại nhất nhất phải buộc cô lấy anh ta. Dù đau khổ, cô cũng phải vâng lời mẹ. Không muốn mang tiếng bất hiếu, cô cắn răng mà gật đầu chấp nhận. Hà Tiên hẹn gặp Bảo Triều nơi biển vắng. Hà Tiên ra ấy sớm hơn giờ hẹn. Ngồi thật lâu nơi kỷ niệm cũ, nơi mà cô và Bảo Triều lần đầu tiên gặp gỡ.

Bất chợt, cô bật cười khi nhớ lại chuyện cũ ...

- Sao cười một mình vậy?

- Anh!

Lần đầu tiên anh nhấn tiếng gọi êm đềm tha thiết như vậy:

- Có chuyện gì mà em hẹn anh ra đây?

- Em muốn mình ngồi đây để ôn kỷ niệm.

- Em có tâm sự buồn à?

Ngập ngừng, Hà Tiên nói:

- Mẹ em ...

Hoảng hốt, Bảo Triều lo lắng:

- Mẹ em làm sao?

- À không! Mẹ em vẫn khỏe.

Thở dài nhẹ nhõm, Báo Triều nhìn cô:

- Em làm anh hết cả hồn.

Nắm tay anh kéo ngồi xuống, cô tâm sự:

- Một tháng nữa em phải đính hôn với anh ta.

Cố nén con tim, Bảo Triều hỏi lại:

- Em chấp nhận là được rồi.

- Mẹ em đang đau, em không thể nào từ chối được.

Gật đầu động viên, Bảo Triều nói:

- Vậy thì cũng tốt. Em nên làm tròn chữ hiếu.

- Giọng run run, Hà Tiên tâm sự:

- Nhưng mà em sẽ không hạnh phúc bên hắn đâu.

Cười chua xót, Bảo Triều nén đau:

- Ngày dài tháng rộng rồi em sẽ quen thôi mà.

Lắc đầu quầy quậy, Hà Tiên nước mắt chan hòa:

- Vì mẹ em thôi. Dù biết rằng lấy anh ta, em sẽ đau khổ, nhưng em không thể làm gì khác hơn được.

- Anh hiểu em mà Hà Tiên, nhưng đâu giúp được gì cho em.

Hà Tiên cảm thấy như mình muốn ngộp thở, cô cố ngoi đầu lên cao hơn để hít thở:

- Em không thể từ chối cuộc hôn nhân. Nhưng em không thể nào cho anh ta được yên ổn đâu.

Ném mấy hòn đá xuống biển, Bảo Triều ngăn:

- Đừng nghe em, làm như vậy em cũng đâu có lợi lộc gì!

Tự nhiên, Hà Tiên đề nghị:

- Mình về thôi anh!

Hà Tiên quyết định như vậy. Bảo Triều cũng không ngăn cản:

- Được anh đưa em về!

Xuất viện được mấy ngày, bà Hà Trân đã quyết định cho tiến hành lễ đính hôn theo yêu cầu của Trần Phong.

- Nhanh như vậy sao cậu?

Cười nhạt, Trần Phong nói một câu trịch thương:

- Bà liệu có giữ được cô con gái mình trong sạch khi bên cô ta có thằng đàn ông luôn cặp kè không?

- Cậu ...

- Tôi tính như vậy là dễ dãi cho bà lắm rồi.

Bà Hà Trân kêu lên:

- Tôi thật là ngu ngốc khi dấn thân vào với cha con cậu.

- Số nợ của bà làm sao mà trả hết được đây.

Chép miệng, bà lại than:

- Thì tôi đã đồng ý với cha con cậu rồi.

Cao giọng, Trần Phong lại nói:

- Ngần ấy tiền chỉ đổi lấy cô con gái của bà, vậy là bà lời chán rồi còn gì.

Trợn mắt lên nhìn Trần Phong, bà mấp máy đôi môi:

- Cậu ... cậu.

Cười vang, Trần Phong đứng phất dậy:

- Tôi nói chẳng sai đâu, bà già vợ tương lai ạ.

- Cậu ...

Hà Tiên xuất hiện, cô ôm lấy mẹ mình:

- Mẹ ơi! Mẹ có sao không?

Ôm lấy con gái, bà Hà Tiên trào dâng nỗi ân hận. Vì xưa nay bà đã 1ao vào cuộc đỏ đen để bây giờ nợ nần chồng chất.

- Hà Tiên! Mẹ đã làm khổ con rồi.

Quắc mắt nhìn Trần Phong, Hà Tiên trút căm hận:

- Mẹ không có lỗi, chỉ tại lòng người hiểm độc mà thôi.

Biết ở đây cũng vô ích, lại phí thời gian, Trần Phong nện gót giầy bước đi.

Tiếng cười của hắn vang dọc dãy hành lang.

Hai mẹ con ôm nhau. Hà Tiên nguyền rủa hắn. Cô quyết định đòi lại sự công bằng cho gia đình mình ...

Ông Trần Chưởng thấy Trần Phong về thì lên tiếng:

- Con đi đâu suốt từ sáng tới giờ?

- Con đi qua nhà mẹ vợ!

- Mày qua đó để làm gì?

- Thì bàn việc cười xin.

Ông Trần Chưởng tỏ ra khó chịu:

- Chuyện ấy là của người lớn.

Trần Phong bướng bỉnh cãi lại:

- Chờ cha đến có mọc râu chắc!

- Mày ăn nói như vậy đó sao? Vậy rồi bên ấy người ta nói sao?

Cười đắc ý, Trần Phong xua tay:

- Hy sinh một cô con gái trừ vào khoản nợ quá lớn còn đòi gì nữa.

Nghe những lời nói nông cạn của con trai, ông Chưởng bất mãn nói:

- Con thật là quá đáng, nói năng chẳng ra làm sao cả!

Trần Phong vẫn còn cãi lại:

- Đây là cuộc đổi chát, có gì đâu mà cha phải phàn nàn.

Ông Chưởng kêu lên:

- Con nói vậy sao được! Con dâu của nhà ta là phải đường đường về nhà chồng với một đám cười tưng bừng.

- Trừ nợ thôi mà cha làm rình rang chi cho thêm tốn kém.

Bà Trần Chưởng nghe nói vậy liền xen vào:

- Con nói vậy sao phải! Nhà ta danh tiếng như thế này, làm vậy coi sao được.

Nhăn mặt nhìn bà, Trần Phong cau có:

- Chuyện này xin đì đừng có xen vào được không?

Ông Chưởng rầy con:

- Dì nói phải thì con phải nghe chứ.

- Dì thôi mà chứ đâu phải là mẹ ruột của con.

- Con ... - Ông Chưởng trợn mắt nhìn con trai - Con đã lớn mà ăn nói chẳng ra làm sao cả.

Bà Trần Chưởng lắc đầu tỏ ra dễ dãi:

- Kẹ nó, em chẳng để ý đâu! Nhưng có điều tôi chỉ thương cho cô bé kia.

Trần Phong gay gắt:

- Tại sao cô bé ấy mà ai cũng thương hết vậy?

- Vì có thể cô bé ấy dễ thương, hiền và đôn hậu - Bà Trần Chưởng nói tiếp - Con có phước lắm mới gặp cô ta.

Quay mặt đi, Trần Phong gay gắt:

- Con đã nói rồi, chuyện của con không cần gì phải bận tâm.

Ông Chưởng lắc đầu tỏ ra bất mãn:

- Cha thật chẳng hiểu được con. Cười vợ là phải tu tâm mà làm ăn.

Nhìn quanh quất căn nhà, Trần Phong nói mà chẳng suy nghĩ:

- Cha giàu có thế này thì con phải làm chi cho mệt.

Tức giận vì lối nói hỗn xược của con, ông Trần Chưởng lắc đầu:

- Con thật là quá quắt! Núi còn phải lở nghe con!

Cười hì hì, Trần Phong nghểnh đầu lên nói:

- Gia tài bên vợ con cũng đâu có thua gì với gia đình mình.

Ông Chưởng thật không hiểu nổi con mình. Phải chăng hổ phụ sinh hổ tử hay không!

Ngày xưa cũng vì tính háo thắng mà ông cướp vợ người ta. Gia đình phải tan nát, vợ xa chồng, con thơ phải chia lìa cha mẹ. Nỗi ân hận đã dặn vặt ông suốt mấy năm nay ...

Bảo Bảo phải làm thêm cả ngày chủ nhật. So Pha đích thân tới cơ sở chế biến cá biển của Hà Tiên. Gặp Bảo Bảo, cô liền nói:

- Nơi anh làm việc thật kín đáo.

Hà Tiên hôm nay rỗi việc cũng đến cơ sở Gặp So Pha, cô vô cùng ngạc nhiên:

- So Pha! Sao cô lại có mặt ở đây?

Chu môi, So Pha nũng nịu:

- Bộ em không được đến à?

Hà Tiên lắc đầu phân bua:

- Không! Ý chị muốn hỏi là em ra đây có việe gì ấy mà.

So Pha chẳng cần giấu giếm, cô đưa tay chỉ Bảo Bảo:

- Em đi tìm bạn. Anh đó đó!

- Em tìm Bảo Bảo ư?

- Vâng.

Ngạc nhiên, Hà Tiên hỏi lại:

- Hai người quen nhau lâu chưa?

- Dạ, lâu lắm rồi.

Bảo Bảo bước lại gần, cậu nói với hai người:

- Đến giờ nghỉ trưa rồi đấy!

Anh muốn ăn trưa chứ gì?

Đưa tay xoa xoa cái bụng, Bảo Bảo than thở:

- Kiến cắn bụng lầu rồi!

Câu nói hài hước của Bảo Bầo làm hai cô phải cười khúc khích.

Hà Tiên giục:

- Vậy em vào ăn cơm đi Bảo!

So Pha cũng xen vào:

- Có phần em không chị?

Bảo Bảo nhe hàm răng ra cười:

- Có, mà là anh nhường cho em.

So Pha kêu lên:

- Í, vậy đâu có được! Em ăn hết phần, vậy còn đâu tới anh!

- Anh nhịn được mà.

So Pha pha trò:

- ''Nhịn được mà", mà sao mặt buồn quá vậy?

Bảo Bảo nói đùa:

- Bản mặt khắc khổ của anh có từ lâu rồi mà.

So Pha lại cằn nhằn:

- Vậy mà từ sáng tới giờ em nhịn đói định ra đây được anh mời bữa chứ.

Bảo Bảo lừ mắt:

- Em khéo đùa thì thôi!

Hà Minh hôm nay ăn vận thật đẹp, cái đẹp mặn mà của vùng biển Hà Tiên.

Thấy chị, So Pha reo lên:

- A, chị Hai!

Hà Tiên pha trò:

- Chị Hai của ai vậy?

Hơi bị quê, So Pha cụt hứng, nhưng cũng lấp liếm:

- Chị Hai của chị, nhưng chị dâu của em cơ mà.

Hà Tiên kêu lên:

- Thật vậy sao! Nhưng mà liệu anh Hai của em có chịu chị của chị không, đó mới là quan trọng.

So Pha cười cười:

- Làm sao mà anh ấy từ chối cho được. Anh ấy đang tính từng ngày đó.

Tuy đã lớn tuổi hưng nghe nhắc đến chuyện hôn nhân, Hà Minh lại đỏ mặt xấu hổ:

- Mấy người nói chuyện, tôi đi à!

Hà Tiên giật mình hỏi lại:

- Chị đi đâu?

Ngước nhìn em, Hà Minh nói như giao phó:

- Em hôm nay ở đây coi quản lý nhà hàng. Chị đi công chuyện.

- Nhưng mà em đâu cố biết ...

Hà Minh xua tay:

- Làm đi rồi em khắc biết.

Nhăn mặt khổ sở, Hà Tiên đành nhẹ gật đầu:

- Vâng. Chị đi nhớ về sớm nhé!

So Pha cũng từ biệt ra về. Còn lại hai người, Hà Tiên hỏi Bảo Bảo:

- Anh thấy thế nào khi làm ở đây?

Hơi nghiêng đầu nhìn cô, Bảo Bảo đáp:

- Cũng bình thường thôi. Nhưng mà tôi rất vui vì từ nay mình không bị lệ thuộc gia đình nhiều.

Hà Tiên cảm phục con người này. Vừa học lại vừa làm, hoàn cảnh sao lại giống Bảo Triều quá vậy?

Thấy cô đột ngột im lặng, Bảo Bảo ngạc nhiên:

- Kìa, cô sao vậy?

Nhìn Bảo Bảo, cô nở nụ cười:

- À không! Tôi đang nghĩ anh vậy mà có phước hơn tôi.

- Vậy là sao?

- Dù nghèo, không cha không mẹ nhưng anh vẫn được tiếp tục thực hiện hoài bão của mình.

Cười buồn, Bảo Bảo tâm sự:

- Coi vậy chớ tụi này cũng khổ lắm đó. Vừa học vừa đi làm vất vả và khổ lắm. Đôi lúc mình nghĩ khó mà vượt qua được.

- Nhưng bây giờ thì anh cũng đã đạt được rồi.

- Chỉ được phân nửa đoạn đường thôi, Hà Tiên à.

Hà Tiên lại nói:

- Nhưng dù sao anh cũng còn có hy vọng, chứ như tôi thì buồn lắm.

Bảo Bảo hiểu tâm sự của Hà Tiên nên an ủi:

- Mỗi người mỗi cảnh mỗi quê. Hà Tiên tuy không được tiếp tục học nhưng có điều kiện việc làm ổn định.

Hà Tiên nói vui:

- Mình chỉ thích được tự do bên ngoài.

- Làm chủ mình mà chẳng chịu ư?

- Ở gia đình bị gò bó thấy mồ.

Bảo Bảo nói vui:

- Làm chủ trên nhiều người chẳng sướng hơn không, sao lại muốn người ta chỉ đạo lại mình?

- Vậy là hết buồn rồi phải không?

Lắc đầu, Hà Tiên chợt buồn bã:

- Làm sao mà biết được! Có lẽ Hà Tiên sẽ buồn nhiều hơn.

Nhăn mặt, Bảo Bảo hơi khó hiểu:

- Nhà giàu mà cũng có nhiều nỗi buồn vậy sao?

- Bộ anh cho nhà giàu là hoàn toàn sung sướng ư?

- Chứ còn sao nữa! Khỏi phải lo toan ngày hai bữa, rồi chuyện học hành ...

Nở nụ cười buồn, Hà Tiên chua xót nói:

- Coi vậy chứ họ cũng khổ lắm anh ạ.

Đang nói chuyện, tín hiệu điện thoại di động của Hà Tiên reo ...

- Alô!

Tươi nét mặt, Hà Tiên nói nhanh:

- Em đây ... Ở cửa hàng.

- Anh đến được không?

Hà Tiên cười qua máy:

- Dĩ nhiên là được rồi.

- Nhưng mà em có hoan nghênh anh đến không?

- Ừ, dĩ nhiên rồi!

- Thôi, anh sẽ đến với em.

Bảo Bảo nhìn nét mặt của Hà Tiên, anh nói đùa:

- Hẹn người yêu chắc?

Nở nụ cười thật tươi, Hà Tiên gật đầu:

- Đúng vậy!

- Hèn gì tôi thấy cô vui như vậy.

Hà Tiên bỗng ngập ngừng:

- Nhưng tình yêu chúng tôi đang gặp sóng gió.

- Gì mà nghe buồn vậy? Gia đình anh ấy không chấp nhận à?

Lắc đầu, Hà Tiên tâm sự:

- Do gia đình bên tôi.

- Lại chê gia đình người ta nghèo chứ gì?

- Có kẻ thứ ba xen vào.

- Ý cô nói là ...

- Không đâu, anh đừng hiểu lầm. Tôi là kẻ phản bội trước.

Khó hiểu trước câu nói của Hà Tiên, Bảo Bảo buột miệng:

- Vậy sao còn hẹn người ta ra đây làm gì?

Nhìn đăm đăm ra khoảng rộng, Hà Tiên tư lự:

- Chúng tôi tuy sắp sửa chia tay nhưng vẫn tôn trọng nhau.

- Anh ấy chấp nhận đứng nhìn cô sang thuyền khác ư?

- Đành chịu vậy thôi.

- Hai người thật lạ!

- Vì hoàn cảnh thôi mà anh.

Bảo Bảo bật cười:

- Anh ấy thật là cao thượng.

Hà Tiên gật gù:

- Đúng vậy! Chúng tôi yêu nhau chân thành tha thiết và biết hy sinh cho nhau.

Bảo Bảo lại nói:

- Nói như vậy thì cô vẫn yêu anh ấy dù đã sang ngang?

Hà Tiên gật gù khẳng định:

- Đúng vậy!

Bảo Bảo đoán biết người ấy sắp sửa đến đây nên định rút lui thì tín hiệu điện thoại di động lại reo lên.

- Alô ...

Bên kia máy có tiếng cười giễu cợt vang lên:

- Em đó hả?

- Ông là ai?

- Trần Phong đây!

- Gọi tôi có việc gì?

- Nhớ em quá!

- Anh nên nghiêm túc lại!

- Chồng nói nhớ vợ thì có gì không nghiêm túc?

Rất ghét lối nói chuyện của anh ta, Hà Tiên dọa:

- Còn gì không, tôi cúp máy đó.

- Sao vội vậy em? Anh chưa nói gì mà!

- Muốn nói gì thì nhanh 1ên, tôi không có thời gian.

- Anh muốn đến với em được không?

Hết hồn, Hà Tiên thoái thác:

- Anh không được đến đây, tôi đang bận.

- Thì anh giúp em.

Nhăn mặt, Hà Tiên nói như hét:

- Không cần đâu! Tôi muốn anh hãy để tôi được yên.

Hắn nói giọng chế giễu:

- Chồng giúp vợ là chuyện thường, sao em khẩn trương vậy?

Nghe giọng nói giễu cợt của anh ta, Hà Tiên tức muốn điên lên. Cô cúp máy và cằn nhằn:

- Người gì đâu chẳng có chút tự trọng.

Bảo Bảo nhận xét.

- Cô dường như không được vui?

- Vui làm sao được khi mà anh ta cứ quấy nhiễu tôi.

Không muốn xen vào chuyện gia đình của người khác nên cáo lui:

- Tôi ra nơi làm việc đây.

- Anh ...

Bảo Bảo lại khuyên:

- Cô nên cẩn thận đấy ...

...

Thấy Bảo Triều đến, Hà Tiên cố giấu nỗi buồn, cô vui vẻ nói với anh:

- Anh đến rồi à? Vào đi anh!

Bảo Triều lên tiếng khen:

- Tốt lắm! Em đã chịu làm bà chủ rồi phải không?

Chu môi, Hà Tiên nói như hờn trách:

- Anh mà cũng chế nhạo em được sao?

Anh cũng đang buồn thúi ruột đây em ơi. Bảo Triều nói trong đầu như vậy.

Anh vẫn cố nói:

- Nghe gọi điện là anh đến ngay. Thế chị Hà Minh đâu?

Tủm tỉm cười, Hà Tiên bật mí:

- Chị Hai và anh Thạch Dìn đi chơi rồi.

Đồng tình với hai người ấy, Bảo Triều nói:

- Dù sao chị Hai cũng đã lớn tuổi, em nên tạo điều kiện cho chị.

Phàn nàn, Hà Tiên nói như rầu rầu:

- Vì vậy nên giờ này em mới ngồi ở đây.

Thấy không khí nặng nề nên Bảo Triều nói vui:

- Ngồi ở đây cũng tốt. Thu ngân thôi mà.

Vẫn không thấy vui, Hà Tiên than thở:

- Em cảm thấy mình muốn ngạt thở luôn.

Cười buồn, Bảo Triều lại động viên:

- Đừng nên chán nản như vậy. Em hãy xem như chuyện bình thường để thấy dễ chịu hơn.

Ngẩng đầu lên nhìn anh, Hà Tiên chợt hỏi:

- Anh chẳng thấy buồn chút nào sao?

Nhướng mắt nhìn cô, Bảo Triều cố nén tiếng thở dài. Chuyện đã như vậy rồi, cố níu kéo để làm khổ cho nhau thêm thôi dù con tim anh đang rạn nứt.

Bảo Triều cố nói như trốn chạy:

- Buồn thì làm sao mà tránh khỏi hở em. Nhưng có lẽ phải cố mà chịu đựng.

Hà Tiên nói qua hơi thà gấp:

- Anh chẳng giúp em được gì sao?

Nghe đau nhói con tim, Bảo Triều nhìn cô chằm chằm:

- Giúp em ư? Anh có thể giúp em đến ngàn lần nữa kìa. Nhưng mà ...

- Sao anh lại ngập ngừng?

Bảo Triều chẳng biết nói sao cho Hà Tiên hiểu được mình. Tình yêu anh dành cho em lớn lắm, em có biết không, Hà Tiên ơi ...

Anh nhìn cô bằng ánh mắt thân thương trìu mến:

- Anh ngại phá vỡ hạnh phúc của em.

Cười chua chát, Hà Tiên rùn vai:

- Hạnh phúc hay là bất hạnh điều này chẳng ai biết được cả. Nhưng mà xin anh đừng lo buồn về chuyện của em.

- Hà Tiên ...

Bảo Triều thổn thức gọi tên cô. Hà Tiên cũng đâu kém gì anh, tim cũng nghe rỉ máu khi phải nói tiếng chia tay với anh.

Hà Tiên ngập ngừng:

- Bảo Triều! Anh hãy tha lỗi cho em.

Lắc đầu, Bảo Triều nghe mềm yếu con tim:

- Em ... em không có lỗi gì đâu.

Đột ngột bước vào đứng giữa hai người, Trần Phong tằng hắng:

- Hay quá! Dám hẹn nhau giữa ban ngày, chẳng ra thể thống gì cả.

Hà Tiên quắc mắt:

- Anh đến đây để làm gì?

Cười khẩy, Trần Phong tỏ ra ta đây, anh ta hất mặt hỏi:

- Vậy còn hắn ta là gì của em mà lại có mặt ở đây?

Bảo Triều nén giận, anh nói rất từ tốn:

- Xin lỗi, tôi được bà Hà Minh nhận vào đây làm việc.

Trần Phong phẩy tay:

- Vậy thì anh lo đi làm công việc của mình đi.

Bảo Triều vẫn giữ vẻ bình thản:

- Tôi muốn đi hay ở đâu đó là quyền của tôi.

- Là kẻ làm công thì được tự ý đi lung tung ư?

Bật cười, Bảo Triều lắc đầu nói chắc nịch:

- Anh lấy tư cách gì mà cấm đoán tôi chứ?

- Chồng tương lai của Hà Tiên!

Bảo Triều lại cười to hơn, anh chế giễu:

- Chồng tương lai hay hiện tại gì cũng vậy thôi. Tôi làm công chứ không phải đày tớ.

Thấy chẳng cần nên nán lại làm gì, Bảo Triều nói với Hà Tiên:

- Anh phải về đây!

Hà Tiên tiễn Bảo Triều ra tận xe. Hai người nhìn nhau không nói gì...

 Nhật Hạnh

Theohttps://vietmessenger.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cái còn lại hóa cái không

Cái còn lại hóa cái không Nhà thơ Tạ Bá Hương vừa được kết nạp hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh tốt nghiệp Khóa 7 Trường Viết v...