Hương biển 1
Chương 1
Bảo Triều cố đạp xe nhanh hơn chút nữa, vì anh biết Bảo Bảo
đang mong anh ở nhà. Giờ này chắc là nó đang đói meo, nằm co ro chờ anh về. Mồ
hôi nhễ nhại thấm ướt cả lưng áo, Bảo Triều cảm thấy vui khi đã gần sắp về đến
nhà.
Nhìn thấy ánh mắt ngời sáng vui tươi của em mình vì có cái ăn, lòng bảo Triều
như se lại.
Nghe tiếng xe, Bảo Bảo đang nằm liền ngẩng đầu rên nghe ngóng. Chừng thấy bóng
anh, Bảo Bảo lồm cồm ngồi dậy:
- Anh Hai, sao về muộn vậy?
- Em đói bụng lắm sao?
- Nói sao đây chứ? Em suốt từ chiều giờ có ăn gì đâu.
Ngồi phách xuống cạnh em, Bảo Triều mớ nhanh gói cơm:
- Em ăn đi!
Nhanh tay lấy hộp cơm trên tay anh, Bảo Bảo rên rỉ:
- Anh mà không về chắc em phải chết đói thôi.
Đưa tay vuốt tóc em, Bảo Triều cố dằn cảm, xúc đang trào dâng:
- Anh xin lỗi!
Vừa ăn, Bảo Bảo vừa nói:
- Em chỉ nói vậy thôi. Anh đừng có xin lỗi em.
Cười cười, Bảo Triều cố pha trò:
- Cố ăn vào và uống nước cho đầy bụng.
Như chợt nhớ ra một điều quan trọng, Bảo Bảo ngừng ăn, nó chìa gói cơm cho anh:
- Em ăn một nửa, còn anh một nửa.
Lắc đầu đứng lăn, Bảo Triều nói với em mình:
- Bảo Bảo ăn cho no đi. Anh đã ăn rồi.
Nó ngây thơ hỏi:
- Thật vậy hả anh Hai?
- Thật chứ!
- Vậy em ăn hết luôn nhé!
Lừ mắt nhìn em, Bảo Triều nói một câu:
- Em ăn đi, thừa là anh đánh đòn cho biết.
- Không đâu, tiều anh làm ra khó khăn, em đâu nỡ bỏ mứa.
Ôm em vào lòng, Bảo Triều xúc động. Anh lại khuyên:
- Em hãy cố gắng học. Anh nhất định sẽ lo cho em đầy đủ.
- Nhưng mà anh Hai ơi! Anh cũng phải lo học nữa cơ.
Gật đầu, Bảo Triều trấn an:
- Anh biết rồi!
Thấy anh chốc chốc lại thở dài, dường như kém vui hơn thường ngày. Biết vậy nhưng
Bảo Bảo không dám hỏi thẳng mà chỉ nói:
- Đêm nào anh cũng thức khuya, vào lớp làm sao học nổi.
Thương em biết lo cho mình, Bảo Triều lắc đầu nói cho em an tâm:
- Anh không sao đâu. Anh biết tự lo cho mình.
Bùi ngùi, Bảo Bảo lại nói:
- Phải chi cha mẹ mình đừng ...
Bảo Triều đưa tay ngăn:
- Em đừng nhắc nữa! Bởi họ cũng có lý do riêng mà.
Bảo Bảo bặm môi:
- Lý do riêng gì chứ? Họ chỉ biết có thân mình mà thôi.
Bảo Triều không muốn tranh luận với em chuyện không vui này nên nói tránh sang
chuyện khác:
- Em ăn xong, uống nước, súc miệng rồi đi ngủ.
Bảo Bảo ngoan ngoãn làm theo lời anh.
- Còn lại một mình, Bảo Triều nhìn vào khoảng không vô tận của đêm tối.
Từ hôm nay mình sẽ xoay xở như thế nào đây. Anh không thể để Bảo Bảo thiếu hụt
được.
Bảo Bảo đạt được học sinh giỏi học kỳ một, cậu mừng lắm. Nhưng mà nếu về giờ
này anh Hai cũng đâu có ở nhà. Nụ cưới tắt ngắm trên môi. Buồn quá Bảo Bảo ngồi
lại trên một mỏm đá, mắt thẫn thờ nhìn quanh. Mình phải làm việc gì đó để phụ
giúp anh đây. Nhặt bao ny lon ... bán vé số ... hay là đi phụ rửa chén bát ở một
tiệm phở nào đó.
Buổi chiều hôm ấy, Bảo Bảo chưa tìm ra được phương kế nào. Cậu đi lần mò ra
phía biển. Tại sao cuộc đời của anh em mình lại khổ đến như vậy. Ai ai cũng có
cha mẹ lo lắng. Anh em cậu cũng có cha mẹ cơ mà, bây giờ họ ở đâu? Tại sao vậy?
Ứa nước mắt tủi buồn, Bảo Bảo đưa tay quệt khô nước mắt. Mình không được khóc.
Khóc là hèn lắm.
Trời chợt kéo mây xám xịt như sắp sứa đổ một trận mưa to. Mọi người hối hả gom
khô, cá đang phơi. Tiếng gọi nhau í ới. Bảo Bảo cũng tháp tùng phụ giúp một người
phụ nữ đang lúi húi làm.
- Em giúp chị hả?
- Vâng!
Bảo Bảo làm rất lanh lẹ, phút chốc đã xong một đống khô to đùng.
- Chị cám ơn em! Và đây là chị thưởng.
Vội từ chối, Bảo Bảo lắc đầu:
- Ơ không, em chị giúp chị chút thôi.
- Em trai à! Chị cho em để uống nước. Em đừng ngại!
Nhìn tờ tiền trong tay người phụ nữ, Bảo Bảo mở to mắt:
- Em phụ chị có chút xíu sao chị cho em nhiều tiền đến vậy?
Nở nụ cười, người phụ nữ lắc đầu:
- Nếu không có em thì giờ này chị làm vẫn chưa xong.
Trong đầu lóe lên một tia hy vọng, Bảo Bảo ngập ngừng:
- Chị .... chị có thể ...
- Hả! Em muốn nói với chị chuyện gì?
Bảo Bảo mạnh dạn hỏi:
- Chị có thể mướn em không?
Ngạc nhiên nhìn Bảo Bảo, người phụ nữ hỏi lại:
- Em nói gì? Em muốn giúp chị ư?
Bảo Bảo nhìn trân trân vào người phụ nữ:
- Em đang rất cần việc làm.
- Nhưng mà em ...
- Em không mẹ không cha. Em chỉ có người anh mà thôi.
Thở dài, người phụ nữ nhìn Bảo Bảo đầy cảm thông:
- Hoàn cảnh của em đáng thương quá, nhưng em không đi học sao?
Nó gật đầu:
- Dạ có. Em sẽ giúp chỉ mỗi buổi chiều.
Thấy người phụ nữ cứ đứng nhìn mình trân Trân, sợ chị từ chối, Bảo Bảo lại năn
nỉ:
- Chị đồng ý nghe chị? Em không đòi tiền nhiều đâu. Chị muốn cho bao nhiêu cũng
được.
Không nở từ chối, người phụ nữ đành gật đầu:
- Được, chị nhận em đấy.
Bảo Bảo tươi ngay nét mặt:
- Em cám ơn chị? - Nói rồi nó vụt chạy đi. Còn quay lại nói - Chiều mai, em sẽ
ra giúp chị nhé!
Người phụ nữ đứng ngây người nhìn theo.
Phải chi nhỏ ấy được như thằng nhỏ này thì hay quá. Suốt ngày chỉ ăn chơi, lười
biếng. Chẳng hiểu sao mình đã đăng báo tìm người dạy kèm cho nó mà vẫn chưa có.
- Hà Minh! Em đang nghĩ gì đó?
Nhận ra tiếng của Thạch Dìn người bạn láng giềng, Hà Minh quay lại, tươi cười
nói:
- À, anh Thạch Dìn. Em gom khô thôi mà.
Hơi nghiêng đầu nhìn cô, Thạch Dìn tỏ ý không tin:
- Cô nghĩ gì mà lung thế?
- À không! Em có nghĩ gì đâu. Sao giờ này anh còn đây?
Thạch Dìn bước lại gần Hà Minh thêm, anh bảo:
- Trời chuẩn bị có bão. Thuyền không thể ra khơi.
Bật cười, Hà Minh giả lả:
- Em thật là ngốc!
- Dường như em đang có điều gì đó không vui?
Lắc đầu, Hà Minh tâm sự:
- Có gì đâu anh. Em đang lo là chưa kiếm được người dạy kèm cho đứa con.
- Vậy sao! Chuyện này em hãy để anh tìm cho.
Thạch Dìn không muốn Hà Minh lo lắng, nên mới nói thế.
Hà Minh mừng lắm, cô nắm vội tay anh lắc mạnh:
- Thật nhé, anh Thạch Dìn.
Thấy Hà Minh vui đến như vậy Thạch Dìn gật mạnh đầu:
- Thật chứ!
- Em cám ơn anh trước nhé.
- Gì mà cám ơn, em lại khách sáo nữa rồi.
Hà Minh sợ anh giận cô lại nói:
- Nhỏ ấy suốt ngày cứ lông bông bên ngoài. Em sợ mẹ em buồn.
Nhìn cô, Thạch Dìn lại nói:
- Em an tâm đi, nhất định anh sẽ giúp em mà.
Hà Minh lại khoe:
- Em vừa thu nhận được một đệ tử.
Nhìn nét mặt tươi tắn của Hà Minh. Thạch Dìn cũng vui lây:
- Vậy sao! Xin chúc mừng em.
- Thằng bé ấy có vẻ tội nghiệp lắm anh ạ.
Ngạc nhiên, Thạch Dìn hỏi:
- Là cậu nhóc à?
- Vâng! Tuy còn nhỏ nhưng giỏi lắm. Rất nhanh nhẹn, anh ạ.
Chợt Thạch Dìn lo lắng:
- Em có tìm hiểu kỹ về gia cảnh cậu ấy không?
- Có chứ! Không cha, không mẹ, cha sống với người anh.
Thạch Dìn thốt lên:
- Tội quá vậy!
- Dường như cậu bé đi học buổi sáng, phụ buổi chiều.
Thạch Dìn bảo đùa:
- Coi như em đang làm việc thiện vậy. Vừa giúp người vừa giúp mình.
Bật cười, Hà Mình chu môi:
- Anh này cứ chóc quê em hoài.
- Không, anh nói thật đó.
Thấy Thạch Dìn vỗ vỗ cái chân, Hà Mình vội nói:
- Anh mỏi chân rồi à? Em ...
Thạch Dìn lắc đầu, anh làm động tác khởi động:
- Nếu anh mỏi chân vậy hóa ra anh thua em à?
- Thua chứ còn gì nữa!
So Pha xuất hiện và lên tiếng làm cả hai giật mình. Thạch Dìn lên tiếng:
- Sao em lại ra đây?
Tủm tỉm cười, So Pha chớp chớp mắt nhìn Hà Minh:
- Có ra đây lúc nãy mới phát hiện được chuyện bí mật.
Hà Minh ngơ ngác:
- Bí mật gì cơ?
- Hì hì ... Chí đừng có chối quanh nữa, em đã biết tỏng cả rồi.
Biết tánh em hay đùa dai, Thạch Dìn lừ mắt:
- Đừng đùa nữa có được không So Pha.
So Pha mè nheo:
- Nếu muốn em không phá nữa thì anh phải hứa với em một chuyện.
Lắc đầu chào thua cô em gái lém lỉnh của mình, Thạch Dìn rùn vai:
- Hứa gì đây?
Tủm tỉm cười nhìn anh So Pha nói:
- Tối anh vẽ giúp em tấm ảnh nhé.
- Ảnh gì vậy?
- Cảnh biển Hà Tiên vào lúc hoàng hôn.
Nhăn nhó mặt mày, Thạch Dìn kêu lên:
- Ôi, anh đâu phải là họa sĩ!
Nắm tay anh lắc lắc, So Pha nũng nịu:
- Nhất định anh sẽ làm được, phải không anh?
Đành phải nhận lời. Thạch Dìn gật đầu đồng ý:
- Được rồi, anh hứa đó.
So Pha nhảy cẫng lên vui sướng:
- Em cảm ơn anh Hai. - So Pha chạy đi còn nói - Trả tự do cho anh chị đấy!
Tiếng cười khúc khích xa dần.
Bảo Triều thẫn thờ đi dọc theo bờ biển. Biển chiều có phần đẹp hơn. Những lũ
chim từ từ bay về tổ. Miệng Bảo Triều lẩm bẩm:
- Chừng nào anh em mình mới hết lận đận đây?
Bảo Triều vẫn đi. Những tảng đá lớn nhấp nhô theo lượn sóng. Mắt anh dán vào một
mô cát lớn ai vừa mới dắt. Thuận chân, Bảo Triều đá tung đống cát ấy.
- Ê, anh kia! Tại sao lại phá lâu đài của tôi?
Tiếng gọi phát ra từ một hốc đá cạnh đó, làm Bảo Triều giật mình, quay lại.
Anh suýt kêu lên ... nhưng kịp giữ lại:
- Tôị .... cô ...
Cô gái nguýt dài, rồi xẵng giọng:
- ''Tôi, cố' cái gì! Anh là ai mà ngang nhiên phá mất công trình của tôi vậy?
- Công trình ư? - Bảo Triều ngơ ngác - Làm gì có công trình nảo ở đây?
Cô gái hất mặt, to tiếng:
- Chẳng phải anh vừa đá tung mô đất kia là gì?
- Nhưng tôi ...
- Anh đừng có nói với tôi là vô tình nha.
Lắc đầu, Bảo Triều đính chính:
- Tôi chẳng vô tình gì cả.
Cô gái nói, giọng gay gắt:
- Cố ý ư?
- Cũng không phải!
Trừng mắt nhìn Bảo Triều, cô ta nói như ra lệnh:
- Mau đền cho tôi đi!
- Đền gì cơ?
Cô gái gắt:
- Anh đừng giả bộ ngây ngô.
Bảo Triều tỏ thái độ chưa hiểu:
- Nhưng cô cũng phải cho tôi biết lý do chứ.
Hà Tiên mím môi, cô bắt đầu hùng biện:
- Mô đất khi nãy chính là lâu đài mà tôi cố công làm suốt từ chiều.
Bật cười to, Bảo Triều lắc đầu:
- Cô làm tôi thật là bất ngờ.
Hà Tiên nghểnh mặt lên, mắt ngó Bảo Triều:
- Bất ngờ gì chứ? Anh phải đền cho tôi!
Bảo Triều nhún vai:
- Tại sao tôi phải đền cho cô chứ?
Hà Tiên cong môi:
- Anh đã phá hỏng mất lâu đài của tôi.
Bảo Triều dài giọng châm chọc:
- Lâu đài xây trên cát ư? Chỉ có người không được bình thường mới vậy thôi.
Mắt Hà Tiên nhìn anh như có lửa:
- Anh không được nói tôi như vậy đâu nhé!
Lại cười, Bảo Triều lại nói thêm:
- Sao không được chứ! Cô cứ như đứa trẻ lên ba đòi mẹ cho kẹo vậy.
Hà Tiên bướng bỉnh:
- Anh phải đền cho tôi. Đừng hòng nói lảng sang chuyện khác!
Bảo Triều khẳng định:
- Tôi không tội gì phải đền cho cô.
Trợn mắt, Hà Tiên hất mặt:
- Anh thật là ngang tàng.
- Cô thì có.
- Anh ...
Hà Tiên muốn điên lên, cô bĩu môi nói tiếp:
- Người gì đâu mà khó ưa?
Bảo Triều đưa tay vuốt cằm, giọng trêu tức:
- Tôi đâu cần cô in tôi. Cô mà ưa thì tôi có nước mà khổ.
- Hừm! Người gì ngang như cua bò. Ai thèm ưa anh chứ?
Bảo Triều bỏ đi, Hà Tiên gọi đi theo:
- Ê! Người mất lịch sự phải đền cho tôi đó!
Không quay lại, Bảo Triều nói to:
- Cô không ưa. Tôi ở lại làm gì? Vả lại, có đền cô nên bắt đền sóng biển ấy.
- Đồ chết tiệt?
Hà Tiên lẩm bẩm một mình ...
Chờ em suốt buổi chiều mà không thấy Bảo Bảo đâu, lo lắng bồn chồn làm Bảo Triều
đi đứng không yên. Trời muốn sụp tối rồi. Sốt ruột, Bảo Triều vớ lấy chiếc áo
khoác định bước ra khỏi cửa. Bảo Bảo vụt chạy vào:
- Anh Hai! Định đi đâu vậy?' Nhìn em trân trân, Bảo Triều lo lắng:
- Chiều nay em đi đâu, mà về muộn vậy?
Tủm tỉm cười, Bảo Bảo tỏ ra bí mật:
- Em đi vòng vòng ngoài biển chút thôi.
Nghiêm giọng, Bảo Triều khuyên:
- Có thời gian em nên tự học thì hơn.
Bảo Bảo ngoan ngoãn:
- Vâng, em biết rồi anh.
Nhìn em, Bảo Triều căn dặn:
- Từ nay em không được như thế nữa!
- Dạ. Nhưng mà. .... - Hả! Em còn muốn nói gì nữa?
Bảo Bảo thắc mắc nhìn anh:
- Anh Hai à! Sao đêm nay anh lại ở nhà?
Vừa cầm quyển sách lên chưa kịp đọc, nghe em hỏi, Bảo Triều bỏ xuống thở dài:
- Bị nghỉ việc rồi!
- Ủa! Sao vậy anh Hai?
Giọng anh hơi gắt:
- Nghỉ là nghỉ chứ còn tại sao!
Trả lời em xong, Bảo Triều thả mình nằm dài xuống giường. Thấy anh như thế, cậu
em tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Anh Hai đừng buồn nữa! Ngày mai anh có thể tìm việc khác mà làm chứ!
Lắc đầu, Bảo Triều nói với em:
- Em đừng bận tâm! Anh sẽ có cách, em đừng có lo.
Bảo Bảo định nói ra việc làm của mình nhưng sợ anh giận nên đành im lặng.
Có tiếng gõ cửa. Bảo Bảo chạy ra:
- Ai đó!
- Anh đây, Thạch Dìn.
Tiếng Bảo Bảo vang vang:
- A! Anh Thạch Dan?
- Ờ, anh Hai có nhà không?
- Dạ có.
Nghe nhắc đến tên mình, Bảo Triều bật ngồi dậy:
- Sao đến giờ này?
Nheo nheo mắt nhìn bạn, Thạch Dìn hỏi:
- Có bận gì không?
Bảo Triều trả lời giọng thểu não:
- Đang thất nghiệp đây:
Nắm tay bạn kéo đi, Thạch Dìn bảo:
- Vậy thì đi với mình.
Hơi khựng lại, Bảo Triều định từ chối:
- Nhưng mà tôi ...
Thạch Dìn nói nửa đùa nửa thật:
- Nè, đừng có mà từ chối nghe. May mắn chỉ đến một lần mà thôi.
Báo Triều lắc đầu chán nản:
- Khỉ thật! Mình làm gì có chuyện may mắn.
- Sao bi quan đến thế vậy ông?
Trầm ngâm suy nghĩ, giọng anh sặc mùi bi thảm:
- Người ta có tiền muốn làm gì thì làm anh ạ. Muốn cho làm thì làm, muốn cho
nghỉ thì chí một lý do đơn giản nào đó là xong.
Thạch Dìn hiểu ý bạn. Bao nỗi trăn trở trong bạn. Thạch Dìn rất thông cảm:
- Nhưng chỗ này rất đàng hoàng đấy.
Bảo Triều bật thành câu nói đùa:
- Đàng hoàng trong đám lộn xộn phải không?
Hai người sánh bước trên bãi biển. Biển về đêm tuyệt đẹp. Ánh đèn của những
thuyền đánh cá ngoài khơi lục ẩn lúc hiện theo đợt sóng, nó có một cái gì đó rất
huyền ảo. Chợt Thạch Dìn dừng lại:
- Cậu nghĩ thế nào về đề nghị của tôi?
Xua tay, Bảo Triều bật cười:
- Trời đất! Anh có nói gì đâu mà bảo tôi phải nghĩ chứ.
Thạch Dìn biết mình đãng trí nên bật cười sảng khoái:
- Hì hì ... Mình thật là điên.
- Khôn thấy bà chứ điên gì. Nào, nói đi!
Thạch Dìn cũng nghiêm nghị:
- Mình có cô bạn, cô ấy có một đứa em gái đang học lớp mười hai cần người dạy
kèm Anh văn đấy.
Lắc đầu từ chối ngay, bởi Bảo Triều đã chán lắm rồi các cô gái ấy.
- Thôi đi, tôi chẳng nhận đâu.
Quay lại nhìn bạn, Thạch Dìn tỏ ý ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Các cô nhà giàu đỏng đảnh, ngang bướng chịu không thấu đâu.
Thạch Dìn khuyên:
- Chưa thử làm sao biết vàng ấy mấy tuổi. Biết đâu cậu hợp nhãn, cô ấy chịu học
thì sao.
- Ạ .... như vậy là cô ta cũng thuộc loại hàng mà tôi đã từng dở khóc dở cười đấy,
phải không?
- Chưa hẳn là như vậy đâu. Gia đình rất tử tế.
- Tôi muốn nói đứa học trò của tôi.
Nhìn bạn, Thạch Dìn vội mừng:
- Vậy là chịu nhận rồi đó.
- Hồi nào?
- Cậu vừa mới nói học trò của cậu.
Đành phái thú thật, Bảo Triều nói:
- Nói chung là mình cũng đang rất cần có việc làm để lo cho Bảo Bảo:
Chớp lấy cơ hội, Thạch Dìn nói ngay:
- Vậy thì nên nhận ''sô" này đi bảo đảm cậu sẽ thấy vui.
Gật nhẹ đầu, Báo Triều nói đùa:
- Vậy nghe lời bạn, tôi cũng xin nhắm mắt đưa chân một lần xem sao.
Thạch Dìn vui lắm, anh siết mạnh tay bạn:
- Tốt! Chừng nào bắt tay vào việc đây?
- Ngày mai!
Đêm về khuya, ngoài biển khí trời lành lạnh. Bảo Triều chạnh lòng nhớ về mái ấm
gia đình của mình ...
Đi theo địa chỉ của Thạch Dạn đã chỉ, Bảo Triều đứng thật lâu, anh phân vân chẳng
biết có nên vào hay không. Căn nhà đối với anh mà nói quá đỗi giàu sang. Mà các
cô gái giàu sang thì đỏng đảnh kiêu kỳ chịu không thấu ... Nhưng nghĩ đến gia cảnh
của mình, Bảo Triều mạnh dạn bấm chuông, một lúc sau có người xuất hiện:
- Cậu tìm ai?
Bảo Triều nhìn người đàn bà thật lâu rồi mới nói:
- Dạ, cháu đến đây xin dạy kèm.
Người đàn bà nở nụ cười đôn hậu:
- Cậu vào đi! Tôi sẽ báo lại với bà chủ.
Không có gì khó khăn để nhận ra bà ấy là người giúp việc. Bảo Triều nhẹ gật đầu:
- Dạ, xin làm phiền bà.
- Có gì đâu cậu, tôi cũng là dân làm mướn mà thôi.
Chỉ cho Bảo Triều băng đá, bà nói tiếp:
- Cậu ngồi đây chờ tôi.
- Vâng ạ.
Người giúp việc đi rồi, Bảo Triều mới có dịp để mắt quan sát cảnh vật nơi đây.
Cái gì cũng đẹp, cái gì cũng sang, từ những khóm hoa đến những chậu lan màu tim
tím thật đẹp ...
- Cậu vào đi!
Bảo Triều bước theo người giúp việc. Không thể ngờ nổi, trước mặt cậu là một
người đàn bà rất đường hoàng là một mệnh phụ phu nhân. Tiếng bà cất lên:
- Cậu ngồi xuống đi!
Bảo Triều nhẹ nhàng ngồi xuống:
- Thưa dì, cháu ...
Nhướng mày nhìn lên, bà lại nói:
- Thạch Dìn giới thiệu cháu đến đây phải không?
- Vâng ạ.
Nhìn Bảo Triều, từ đầu đến chân, bà lại nói:
- Cháu đang làm nghề gì?
- Dạ, cháu đang học ngành y nạm thứ tư ạ.
Gật đầu hài lòng, bà tỏ ý vui vẻ:
- Ồ, vậy sao! Cháu có thể nói về gia cảnh thêm một chút không?
- Dạ, không sao ạ. Cha mẹ cháu đã bỏ nhau. Anh em cháu chỉ có hai thôi ạ.
- Cháu vừa học và vừa lo cho bản thân và nuôi em à?
- Vâng!
Bà lại thở dài:
- Thì ra là vậy! Thật đáng thương!
Bà lại hỏi:
- Vậy chẳng nào cháu có thể đến đây dạy kèm cho con của bác?
- Có thể là tối nay ạ.
- Cháu có biết thêm vi tính không?
- Dạ biết ạ.
- Vậy thì tốt rồi ... - Bà Hà Trân tỏ ý hài lòng.
Người giúp việc mang nước lên:
- Cậu uống nước đi!
- Vâng, cháu cám ơn dì.
Bà Hà Trân chợt hỏi:
- Con út nó về chưa vậy Ngọc?
- Dạ thưa chưa ạ.
Thở dài, bà than phiền:
- Giờ này mà nó cũng chưa chịu về. Phải có biện pháp với nó mới được.
Quay sang Bảo Triều, bà nói:
- Vậy cháu kêu thêm vi tính cho nó được chứ?
Bảo Triều gật đầu:
- Vâng ạ.
Đứng lên, bà nói với Bảo Triều:
- Việc trả lương, cậu bàn với con gái ổn tôi nhé.
- Vâng.
- Cái gì cần thiết, cậu hãy bàn với con gái lớn của tôi cho ổn thỏa. Tôi phải
vào nghỉ.
Nói rồi, bà đi thẳng về phòng mình ...
Trên đường về, Bảo Triều suy nghĩ. Mình phải đương đầu với một việc làm khó
khăn đây.
Chương 2
Bảo Bảo vừa về đến nhà, lòng thấy an tâm khi biết anh mình vẫn
chưa về.
Cậu thầm nghỉ vậy là anh Hai đã tìm được việc làm. Bảo Bảo chạy tọt vào trong tắm
rửa rồi chuẩn bị học bài. Dù gì đi nữa, việc học đối với anh em Bảo Bảo là quan
trọng hàng đầu.
Bảo Bảo rất ái ngại, cậu sợ Bảo Triều biết cậu đi làm sẽ chẳng vui lòng đâu.
Nhưng giúp anh phần nào đỡ phần ấy. Chưa học được bao nhiêu thì có tiếng gõ cửa,
ngỡ là anh về, Bảo Bảo chuẩn bị tư thế:
- Anh Hai! Em ...
- Hù!
Tiếng cười trong trẻo vang lên. Bảo Bảo, bặm môi:
- So Pha!
Rồi nhìn cô chăm băm. Thấy vậy, So Pha xụ mặt:
- Anh không hoan nghênh em đến sao?
Chợt hiểu ra mới thấy mình vô duyên, Bảo Bảo cưới cầu hòa:
- À không! Em vào đi!
Tươi ngay nét mặt, So Pha bước vào:
- Anh ở nhà có một mình sao?
- Anh Hai đi làm chưa về!
- Phải rồi, em nghe anh Thạch Dìn nói anh Bảo Triều có việc làm khác rồi.
Bảo Bảo ngạc nhiên:
- Việc làm khác ư?
- Đúng vậy! Dạy kèm cho một cô gái nhà giàu có.
Bảo Bảo xìu xuống như quả bóng xì hơi:
- Vậy thì đã sao chứ?
- Anh sao vậy? Làm cho nhà giàu họ sẽ trả lương cao.
- Chưa chắc đâu em ơi.
- Gia đình ấy là bạn của anh Hai em mà.
Bảo Bảo hỏi vặn lại:
- Bộ bạn của anh ấy rồi ai cũng tốt hết sao?
- Đúng vậy! Vì anh Hai em chỉ chơi với những người hiền lanh mà thôi.
Bảo Bảo bật cười:
- Vậy sao! Nhưng em cũng phải dè dặt đấy, ''tri nhân, tri diện bất tri tâm''
mà.
Ngơ ngác So Pha hỏi:
- Câu anh nối nghĩa là sao vậy?
Bảo Bảo cắt nghĩa:
- Có nghĩa là nhìn người nhìn mặt, chứ đâu thể nhìn và hiểu lòng người ta được.
Chớt mắt tỏ ý không bằng lòng:
- Anh sao vậy?
- Có gì đâu?
- Lúc nào cũng đa nghi.
- Thà vậy còn hơn để sự việc xấu xảy ra rồi ngồi đó mà ôm hận.
So Pha dùng dằng:
- Anh nói gì đâu không?
Nghe câu trách dễ thương của So Pha, Bảo Bảo chợt nhớ ra:
- Mà em đến tìm anh có việc gì không?
Cầm gói quà trên tay, So Pha phụng phịu:
- Em định mang cái này sang cho anh. Nhưng mà ...
Thấy cô ngập ngừng, Bảo Bảo nói đùa:
- Chợt nghĩ ra rồi ân hận phải không?
- Sao lại ân hận?
- Tiếc của.
Lườm Bảo Bảo, So Pha dấu môi:
- Anh lúc nào cũng nghĩ quấy cho em!
Vừa nói, So Pha vừa quay mặt đi nơi khác, tỏ ý như đang giận:
- Em về đây!
Bảo Bảo cuống lên, vội nắm lấy tay So Pha kéo lại:
- Lại giận anh đấy à?
- Hứ! Ai thêm giận anh chứ. Thấy ghét!
Bảo Bảo xuống nước năn nỉ:
- Thôi, cho anh, xin lỗi, được không?
Tủm tỉm cười, So Pha chu môi:
- Anh lúc nào cũng vậy. Muốn cho cái này, nhưng không cho đâu.
- Cho gì vậy, đưa đây cho anh.
- Hông!
- Đưa đây!
- Em không đưa.
Hai người giật qua giật lại. Bảo Triều vừa về tới, thấy cảnh tượng ấy, lắc đầu
lên tiếng:
- Hai đứa làm cái trò gì vậy?
So Pha nhận ra Bảo Triều, cô nũng nịu:
- Anh Hai nói tiếng công bằng giúp em đi.
Bảo Triều nhìn cô:
- Nhưng có chuyện gì mới được.
Anh Bảo Bảo ăn hiếp em.
Bảo Bảo trợn mắt:
- Anh ăn hiếp em hồi nào?
Kênh mặt, So Pha yểu môi:
- Anh đừng có chối. Anh cứ muốn giật gói bánh của em.
- Em cho anh mà.
- Em có nói cho anh đâu.
Bảo Triều lắc đầu, giải hòa:
- Thôi, hai em đừng đùa nhau nữa.
So Pha lại nói:
- Em mang cho hai anh gói bánh nè, ăn đi.
Bảo Bảo sáng mắt, cậu chộp lấy ngay:
- Vậy mà nãy giờ không chịu nói.
Vừa ăn, Bảo Bảo vừa hỏi anh:
- Làm chỗ này có thoải mái không anh?
Bảo Triều thở dài:
- Chưa biết được!
So Pha tròn mắt:
- Anh nói vậy là sao?
- Có sao đâu, cô ẩy ngao du với bạn giờ này vẫn chưa về.
Ngừng nhau, Bảo Bảo phán một câu:
- Con gái gì đâu mà đi chơi giờ này chưa về ư?
Thả mình lại xuống giường, Bảo Triều phán một câu:
- Em đưa So Pha về đi. Khuya lắm rồi.
So Pha lắc đầu từ chối:
- Em về một mình được rồi.
Bảo Bảo trợn mặt:
- Về một mình làm sao được chứ.
Chu môi, So Pha cãi lại:
- Có sao đâu?
- Đừng có bướng nữa mà cô bé.
Vỗ tay lên ngực, So Pha cố nói:
- Em chẳng có sợ ai đầu.
Thấy hai bên vẫn cãi nhau, Bảo Triều mệt mỏi lên tiếng:
- So Pha đừng có cãi hãy để Bảo Bảo đưa về anh mỏi an tâm.
Biết không thể cãi lại được với anh Bảo Triều, So Pha đành gạt đâu:
- Dạ, em biết rồi.
Bảo Triều vô cùng ngạc nhiên, khi thấy trong cặp học của Bảo Bảo rất nhiều tiền.
Tiền ở đâu ra mà nó có nhiều thế? An cắp ư? Không thể nào, vì anh hiểu rất rõ
tính tình của Bảo Bảo ngay thẳng và hiền lương. Cứ thể là tiền của lớp cũng
nên, Nghĩ như thế, Bảo Triều an tâm để số tiền trở lại chỗ cũ.
Hôm nay, Bảo Bảo phải học thêm. Bảo Triều khóa cửa và tới nơi làm việc.
Hy vọng lần này về gặp may mắn. Bà Ngọc ra mở cửa:
- Mời cậu vào!
Bảo Triều ngập ngừng:
- Hôm nay tôi có việc làm rồi chứ?
Bà Ngọc cười:
- Chuyện đó tôi cũng không biết.
- Nghĩa là tôi lại phải về không ư?
- Nhưng mà. .... Hà Minh xuất hiện:
- Dì Ngọc pha giúp con hai ly nước.
Bảo Triều kêu lên trong bụng:
- Chẳng lẽ cô tiểu thư này sao?
Hà Minh hiểu được tâm trạng của Bảo Triều, cô lên tiếng:
- Tôi xin lỗi anh nhé.
- Sao cô lại xin lỗi tôi?
Hà Minh mỉm cười, nói như có lỗi:
- Đã thất hứa với anh hai hôm rồi.
Tuy có hơi nản lòng nhoang anh đành nhã nhặn:
- Không có gì. Tại chúng tôi cần tiền mà.
Đứng lên, Hà Minh đón hai ly nước, để một ly đến trước mặt Bảo Triều, cô nói:
- Anh dùng ly nước cho hạ hỏa.
Cười đáp lại, Bản Triều nói:
- Xin lỗi, tôi cảm thấy lạnh chứ không có nóng.
- Anh vẫn còn giận ư?
- Không dám, vì tôi đang cẩn và rất cần việc làm.
Hà Minh lẩm bẩm:
- Thạch Dìn nói không sai mà.
- Thạch Dìn đã nói gì về tôi?
- Là chàng thanh niên rất trung thực và hiền lành.
- Anh ấy nói như vậy mà cô tin à?
Nheo nheo mắt nhìn anh, Hà Minh cong môi:
- Từ trước tới giờ, Thạch Dìn chưa bao giờ nói dối với ai cả, nhất là với tôi.
Hơi nghiêng đầu nhìn cô, Bảo Triều lại hỏi:
- Cô có tự tin không đó.
- Dĩ nhiên là không rồi.
- Coi bộ cô chắc chắn quá.
- Dĩ nhiên rồi. Từ trước tới giờ, tôi luôn luôn tin vào sự phán đoán của mình.
- Vậy thì cô còn học tiếp nữa để làm gì?
- Phải, vì vậy tôi đã nghỉ học.
Nuốt cục tức vào bụng, Bảo Triều đứng vụt lên thẳng thừng nói:
- Mọi người thật là quá đáng, dám đùa trên sự đau khổ của người khác.
Quá bất ngờ trước thái độ của Bảo Triều, Hà Minh ngơ ngác:
- Sao anh lại nói như thế?
– Hừ! Cô thật là quá đáng. Cô thì dưừa tiền của, phí thời gian thì không sao,
còn những người nghèo khó như chúng tôi là rất quý thời gian.
- Anh ...
Đưa tay ngăn, Bảo Triều vẫn chưa nguôi giận:
- Cô đùa giỡn không đúng chỗ và sai người rồi.
Hà Minh cũng không ngờ Bảo Triều lại giận đến như vậy. Cô lại dịu giọng:
- Tôi không hiểu tại sao anh lại giận đến như vậy? Tôi thành thật xin lỗi!
Bật cười khan, Bảo Triều lắc đầu:
– Tôi không cần cô xin lỗi! Mà tôi khuyên cô đừng nên đùa giận trên sự đau khổ
của người khác, nhất là những người nghèo như tôi. Chào cô.
Bảo Triều đùng đùng bỏ đi, nhưng Thạch Dìn và Hà Tiên cũng vừa vào tới.
Thạch Dìn lên tiếng:
- Làm gì mà khẩn trương vậy? Định về à?
Hầm hầm nhìn Thạch Dìn, Bảo Triều hậm hực:
- Cậu tốt lắm! Cấu kết với người để hại tôi.
Thạch Dìn ngơ ngác:
- Anh nói gì vậy?
- Nói gì à? Tự cậu biết đi!
Thấy Bảo Triều mặt mày giận dữ, Hà Tiên hỏi chị:
- Anh ta là ai vậy? Tại sao có mặt ở nhà mình?
Thạch Dìn nhìn Hà Minh:
- Đã xảy ra chuyện gì thế?
Hà Minh lắc đầu:
- Em cũng chẳng biết gì cả.
Quắc mắt nhìn Thạch Dìn, Bảo Triều nói gắt:
- Tại sao, cậu bảo tôi đến đây xin dạy kèm.
- Ờ thì ... Hà Minh nhờ ta tìm giúp.
- Giúp, giúp con khỉ. Cậu hạ nhục tôi thì có.
Thạch Dìn nhăn mặt:
- Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?
Hất hàm về phía Hà Minh, Bảo Triều nói:
- Hỏi cô ấy thì biết.
- Sao vậy Hà Minh?
Hà Minh thật thà thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Thạch Dìn nghe xong kêu lên:
- Trời ơi! Cậu hiểu sai rồi.
- Sai cái gì? Cậu định giở trò gì nữa đây.
Thạch Dìn giải thích:
- Hà Minh đây là chị của Hà Tiên. Cô này mới có nhu cầu để học.
Bảo Triều nhìn Hà Tiền, bốn mắt chạm nhau.
Bảo Triều sững sốt:
- Là cô đấy ư?
Nguýt một cái bén ngót. Hả Tiên bảo:
- Oan gia cứ gặp hoài.
Thạch Dìn và Hà Minh ngạc nhiên như nhau. Hà Minh lên tiếng:
- Hai người đã biết nhau rồi à?
- Kịch liệt nữa là khác! - Hà Tiên kênh kiệu nói.
Thạch Dìn vui vẻ giảng hòa:
- Biết nhau vậy thì tốt:
Hà Tiên càm ràm:
- Tốt, mà tốt gì cơ chứ! Em chẳng học anh ta đâu.
Hà Minh thấy cần phải lên tiếng, cô nhìn Triều Minh:
Tôi thành thật xin lỗi anh.
- Tại sao cô phải xin lỗi tôi? Tôi hồ đồ quá mà.
Thạch Dìn làm trọng tài, anh nói:
- Chẳng qua là sự hiểu lầm thôi. Hãy bỏ qua hết đi!
Hà Tiên chống cằm, cô bảo:
- Ai bỏ qua thì cứ, còn tôi nhất định là không.
Thạch Dìn nhìn Hà Tiên, lắc đầu:
- Em nói gì vậy? Bảo Triều đâu có lỗi gì với em?
Hà Tiên cắt cớ hỏi lại:
- Sao anh biết là không có chứ? Nhiều nữa là đằng khác.
Thạch Dìn và Hà Minh nhìn nhau, hai người chẳng hiểu gì cả. Bảo Triều lại nói:
- Cô thật là quá quắt.
- Hừm! Tôi quá quắt hay anh quá lỗ mãng.
- Tôi lỗ mãng ư?
Thấy hai bên cứ cãi giặc mồm với nhau, Hà Minh phán một câu:
- Bảo Triều là thầy dạy kèm cho em. Hãy vào chuẩn bị đi!
Hà Tiên dù bướng nhưng cũng không dám cãi lời chị mình, cô ngoan ngoãn làm theo
nhưng trong lòng rất ấm ức. Cô thấy ghét cay ghét đắng Bảo Triều ...
Hai tay vẫn chống cằm, Hà Tiên lơ đểnh nhìn ra song cửa sổ. Ngoài kia nắng đã
lên cao. Hà Tiên chép miệng làu bàu:
- Ngày chủ nhật mà bắt người ta ở nhà. Thật là quá đáng!
Nghe được câu nói ấy, Bảo Triều lắc đầu khuyên:
- Học xong rồi đi chơi cũng đâu có muộn.
- Nhưng tôi lại không thích học.
Con gái nhà giàu có khác. Bảo Trìều nghĩ như vậy. Rồi anh nói:
- Còn tôi thì buộc cô phải học.
- Anh lấy quyền gì chứ?
- Làm thầy!
- Dạy kèm thôi mà cũng lên mặt.
- Dĩ nhiên rồi, một khi người ta cảm thấy mình hơn người thì có quyền kiêu hãnh
chứ.
Háy mắt một cái, Hà Tiên bĩu môi:
- Cũng đừng nên tự đắc sớm như vậy?
Phút kiêu hãnh trỗi dậy trong lòng Bảo Triều nói khích:
- Tôi nổi tiếng thực sự chứ chẳng là mượn danh đâu. Thực tếchứ chắng phải là hư
danh.
Mím môi, Hà Tiên chẳng chịu lùi bước.
- Tự đề cao mình như vậy thì có hay ho gì mà nói.
Thấy chẳng cần quanh co làm gì với một cô gáì bướng bỉnh và kiêu kỳ này, Bảo
Triều nói:
- Nếu cô không chịu học tôi thì cứ nói với chị cô một tiếng đi.
- Này nhé, anh đừng đem chị tôi ra mà hù!
- Tôi chẳng hù cô đâu. Chị cô hợp đồng với tôi, khi nghỉ việc, tôi cũng cần báo
một tiếng chứ.
Sợ anh ta lại làm phiền đến mẹ và chị nên Hà Tiên hơi lo:
- Học thì học, làm gì dữ vậy!
Bảo Triều lại giở chứng, anh châm chọc:
- Bây giờ tôi không muốn dạy nữa, tôi sẽ nghỉ ngay ngày hôm nay.
Tròn mắt nhìn Bảo Triều, Hà Tiên ấm ức:
- Anh ...
Bảo Triều nói tỉnh rụi:
- Cô đâu coi tôi ra gì mà tôi phải dạy cho cô chứ. Cứ để cho cô dốt luôn đi.
Tức mình, Hà Tiên thất lên:
- Đủ rồi nha!
Cười mai mỉa, Bảo Triều nói:
- Đâu cần cô phải tức giận đến như vậy? Tôi không phải là người dễ để người
khác bắt nạt vô cớ đâu.
Bảo Triều không ngờ Hà Tiên lại phản kháng lại:
- Anh nhìn lại mình xem đã xứng đáng là thầy của người ta chưa.
- Nhưng tôi đâu dám coi cô là học trò của mình. Vì tôi nghĩ ai xui xẻo lắm mới
làm thầy của cô.
- Xúi quẩy!
Bảo Triều lại đề nghị:
- Nếu vậy cô nên vào thưa với chị mình là chúng ta sẽ kết thúc học ngay hôm
nay.
Hà Tiên chưa kịp phản ứng thì nhỏ Thơ Thơ cùng với Lan Thảo ùa vào. Hà Tiên
kinh ngạc:
- Trời đất! Hai bạn làm gì mà như lốc xoáy vậy?
Thơ Thơ cười giòn:
- Mi nói cũng phải, sóng biển vừa lùa ta và Lan Thảo vào đây đó.
Nhìn chăm chăm vào Bảo Triều, Lan Thảo khều nhẹ vai Thơ Thơ:
- Nhỏ ấy có khách kìa.
Thơ Thơ lém lỉnh hỏi:
- Ai vậy Hà Tiên?
Cười khúc khích, Lan Thảo ngõ lời:
- Tụi mình có phá đám không đó Thơ Thơ.
Thơ Thơ nói liền mạch với Lan Thảo:
- Mình là khách không mời mà đến. Có lẽ thừa rồi đó.
- Ừ, về thôi. - Lan Thảo tiếp lời của Thơ Thơ.
Hà Tiên nguýt hai bạn một cái bén ngót:
- Làm sao vậy? Vừa đến đây, kẻ tung người hứng chẳng hiểu làm sao cả.
Thơ Thơ châm chọc:
- Phải rồi! Mi bây giờ đâu còn để tâm hiểu điều gì nữa.
- Vớ vẩn!
Lan Thảo nói nhỏ vào tai Hà Tiên:
- Không vớ vẩn đâu. Mà anh ta là ai vậy?
Thơ Thơ cười khúc khích:
Mi hỏi gì kỳ vậy, làm sao Hà Tiên trả lời được.
Hất mặt, Hà Tiên đáp gọn:
- Gì mà không được chứ? Anh ta là người chị Hai nhận dạy kèm cho mình đó.
Lan Thảo cười gìòn:
- Dạy kèm ư? Có dạy ngoại lệ không?
Hà Tiên liếc ngang:
- Hai bạn nói nhăng nói cuội gì vậy?
Nghe đám bạn của Hà Tiên kẻ tán vượn người tán hươu, Bảo Triều bực lắm nhưng vẫn
cố nhẹ giọng:
- Cô chuẩn bị tinh thần, ngày mài tôi lại đến.
Thoát nạn được ngày nào hay ngày đó, Hà Tiên gật đầu liền:
- Được, anh về đi. Hôm nay tôi có khách.
Khách ư? Các cô tiểu thư thật là rỗi việc. Con nhà giàu thật có khác, chỉ biết
ăn chơi và tiêu xài thôi.
Thơ Thơ rủ Hà Tiên:
- Tụi mình đi hát Karaoké nhé!
Lan Thảo thì táo tợn hơn, cô nhún vai rồi ngó Bảo Triều, đề nghị:
- Thầy ơi, nên ở lại hát Karaoké với tui này nhé!
Thơ Thơ nhí nhố tháp tùng.
- Hay đó! Nhỏ Thảo vậy mà sáng ý ghê.
Thấy Bảo Triều vẫn đứng lặng yên, Lan Hương lại hỏi:
- Nghĩ sao mà thừ người ra vậy thầy?
Tìm lời thoái thác, Bảo Triều bèn lắc đầu:
- Xin lỗi, tôi không rảnh đâu.
Thơ Thơ pha trò:
- Làm gì mà thầy lại không rảnh chứ. Trò đã nghỉ thì thầy cũng rỗi việc mà.
- Nhưng tôi vẫn còn chuyện khác để làm - Bảo Triều thoái thác.
Lan Thảo nheo nheo mắt nói khích Hà Tiên:
- Tính sao đây bà chủ? Thầy tìm cách khước từ rồi kìa.
Sợ quê với bạn bè, Hà Tiên dành nói:
- Thì anh cứ xem như đang dạy tôi có được không?
Lắc đầu cười nhẹ, Bảo Triều lại bảo:
- Học và chơi là hai chuyện khác nhau mà. Nếu cô không học thì xin hãy để cho
tôi về.
Hà Tiên bướng bỉnh:
- Nhưng mà chị tôi đã bắt đầu tính lương cho anh hôm nay rồi mà.
- Đúng vậy!
- Vậy thì anh còn điều gì để từ chối đi chơi.
Bảo Triều lắc đầu:
- Chị cô mướn tôi dạy học kèm chứ không phải kêm cô đi chơi.
Mắt Hà Tiên long lanh:
- Anh ...
Thơ Thơ ngoe nguẩy, phán một câu:
- Xem ra hôm nay mi không thể thuyết phục được ông thầy này đâu.
Lan Thào bĩu môi:
- Lệnh của tiểu thơ mi để đâu mất rồi.
Hà Tiên lại nhìn Bảo Triều, lời cô có nhẹ hơn:
- Anh hãy vị tình tôi mà đi một lần không.
Thơ Thơ chặc lưỡi xuýt xoa:
- Chà! Chuyện này lạ à nha. Hà Tiên chưa bao giờ dịu dàng với ai đâu nhé.
Lan Thảo cứu bồ:
- Lâu lâu cũng nên cho phá lệ một lần chứ. Phải không Hà Tiên?
Hà Tiên bỏ ngoài tai những lời châm chọc của bạn, cô lại nói với Bảo Triều:
- Đi được chứ?
Bảo Triều đành phải gật đầu, nhưng anh lại nói:
- Tôi đi, nhưng tôi có một điều kiện.
Vui ra mặt, Hà Tiên hất mặt:
- Được, một trăm điều kiện cũng được. Anh nói đi!
Bảo Triều nghiêm túc nói:
- Tôi đi, nhưng ngày mai chúng ta bắt đầu học nhé.
Ý nghĩ Hà Tiên rất đơn giản yêu cầu Bảo Triều đi là được, còn mọi chuyện sẽ
tính sau, nên gật đầu lia lịa:
- Được, được rồi, tôi sẽ học mà.
Thơ Thơ lại xía vào:
- Này, có thì mới hứa nghe chưa? Đừng hứa cuội làm khổ người ta.
Hà Tiên giục:
- Nhanh lên, đừng phí thời gian.
Thơ Thơ, ra hiệu cho Lan Thảo lên xe và nói với Hà Tiên:
- Đến điểm Karaoké "Gió chiềú' nhé.
- Ba cô đến đó trước, tôi sẽ có mặt sau.
Lan Thảo nhăn nhó:
- Sao như vậy được, bộ đổi ý sao?
Hà Tiên ngó Bảo Triều đăm đăm:
- Sao đổi ý mau vậy?
- Tôi đâu có đổi ý.
- Vậy sao không cùng đi với chúng tôi?
Bảo Triều thành thật:
- Đi bộ thì sẽ đến sau chứ còn gì nữa.
Thơ Thơ nhìn Lan Thảo, cười khúc khích:
- Sao lại đi bộ chứ?
Lan Thảo cũng vuốt theo:
- Đúng, ai lại đi bộ giữa thành phố chứ?
Bảo Triều cười hiền hòa:
- Tôi không có xe, đành chịu thôi.
Thơ Thơ bụm miệng cười nhìn Hà Tiên:
- Mi tính sao?
Hà Tiên thản nhiên:
- Dĩ nhiên là anh ấy đi xe của ta rồi.
Lan Thảo chế giễu:
- Nhớ người ta chỉ là thầy dạy thêm thôi, dừng lạm dụng sức lao động của người
ta nhé.
Hà Tiên cãi lại:
- Ta có nói vậy đâu.
Thơ Thơ che miệng:
- Ai biết đâu được. Mi luôn ''ngẫu hứng lý qua cầú' thì chết người ta.
Hà Tiên xua tay:
- Có đi không, hay vẫn cứ đùa rồi khỏi đi luôn.
Hai bạn lại xôn xao:
- Đi chứ!
- Đi chứ!
Nguýt hai bạn một cái thật dài, Hà Tiên xua tay:
- Ra quân đi!
Hai người bạn của Hà Tiên nhìn nhau cười khúc khích.
Còn Bảo Triều thì đành phải làm xế cho Hà Tiên. Đây là chuyện làm bất đắc dĩ của
anh.
Cả ba cứ chuyền tay nhau mà hát. Bảo Triều lẳng lặng ngồi nghe và chờ đợi.
Mặc họ, cứ ca cứ hát, đừng quấy rấy anh là được rồi. Tuy nghĩ vậy nhưng trong
lòng anh còn rất lo chẳng biết các cô còn quậy phá gì tiếp nữa đây. Học sinh
ngày nay có khác.
Tiếng Thơ Thơ vang vang:
- Thầy ơi, hát với em bài này đi. Hay lắm!
Câu nói của cô đã kéo anh về với thực tại Bảo Triều gượng cười:
- Các cô cứ hát với nhau đi. Tôi chờ.
Thơ Thơ phụng phịu:
- Đừng làm vậy mất vui hết, thầy ơi.
Bảo Triều lắc đầu. Anh vẫn từ chối:
- Cô vào hát với hai bạn đi.
Lan Thảo thấy hai người đang nói chuyện cũng vội buông micro xen vào:
- Nè, mi làm gì thế Thơ Thơ. Nhỏ Hà Tiên hát không vô rồi kìa.
Thơ Thơ bông đùa:
- Thấy thầy ngồi chờ mình hát kỳ quá nên ta muốn mời thầy hát chung cho vui.
Lan Thảo gật đầu đồng tình:
- Nhỏ Thơ nói đúng đó thầy.
Hát một mình cũng chán, Hà Tiên cũng ngừng lại cô chống nạnh hai tay hất hàm
nói với hai bạn:
- Sao đây, chán rồi phải không?
Thơ Thơ ngước lên bảo với bạn:
- Tụi mình muốn nghe thầy hát thôi.
Nhìn Bảo Triều, Hà Tiên đề nghị:
- Đúng? Dù sao cũng đến đây rồi, anh nên vui với chúng tôi chứ. Tụi này đâu cần
mướn vệ sĩ.
Thơ Thơ lại nói:
- Thôi, không hát nữa.
Lan Thảo nhìn bạn soi mói:
- Giở trò gì nữa đây?
Thơ Thơ ôm bụng:
- Thấy mấy con kiến bò ngang bò dọc trong bao tử mình rồi.
Nhìn đồng hồ thấy cũng chảng còn sớm, Bảo Triều đề nghị:
- Giờ này cũng không còn sớm đâu. Chúng ta về thôi.
Thơ Thơ cằn nhằn:
- Mới hơn chín giờ mà khuya gì thầy. Đi ăn với tụi em rồi về.
Ngó Hà Tiên chờ đợi cô có ý kiến, Bảo Triều gãi đầu:
- Cô tính sao đây Hà Tiên?
Nhướng mắt nhìn anh. Hà Tiên giễu cợt:
- Đã quá giờ quy định rồi phải không? Anh muốn về chứ gì?
Bảo Triều thành thật:
- Vâng! Tôi chỉ sợ mẹ và chị của cô lo mà thôi.
Nghe nhắc đến mẹ, Hà Tiên chợt lo. Cô vội thoái thác:
- Thôi, tụi mình về. Mai mốt lại đi ăn.
Thơ thơ tỏ thái độ nuối tiếc:
- Sao mi đổi ý nhanh vậy?
Lan Thảo xen vào:
- Hà Tiên xưa nay vẫn vậy mà. Thích làm theo ý của mình.
Hà Tiên cười khúc khích:
- Đúng và y như vậy.
Rồi họ cũng chia tay nhau. Hà Tiên ngồi lên xe. Bảo Triều cho nổ máy.
Lòng dặn với lòng lần này thôi nhé, đừng nên chiều con gái quá không nên.
Nhưng anh chợt thở dài:
Mình đâu có quyền làm phật ý người ta.
Bảo Triều nhớ tới em mình. Nên vừa đưa Hà Tiên xong, anh vội vã về. Với Bảo Bảo
ngay. Vì đây là lần đầu tiên anh về muộn.
Chương 3
So Pha đi tới đi lui, lòng cô thật bồn chồn. Chẳng biết tại
sao đến giờ này mà Bảo Triều và Bảo Bảo vẫn chưa chịu về. Họ đi đâu vậy kìa. Giờ
này cũng gần chín giờ rồi mà. Họ đang làm gì vậy chứ?
Bảo Bảo ngáp dài, cậu lẩm bẩm:
- May quá, anh Hai vẫn chưa về.
So Pha ngồi nơi băng đá bóng tối bao trùm, cô vụt đứng lên làm Bảo Bảo giật thốt
mình kêu lên:
- Ối trời, ma!
Đưa tay ôm ngực, Bảo Bảo ngó vật gì đó đang cử động, cậu lầm bầm:
- Ai làm nấy ăn nghe, tôi khôngxúc phạm đến mấy người đâu.
Tiếng cười vang lên, nhận ra tiếng của So Pha, Bảo Bảo chộp lấy tay cô:
- So Pha! Sao em lại ở đây?
Cười cười nhìn cậu, So Pha chết giễu:
- Anh dạn ghê nhỉ!
Đưa tay ôm ngực, Bảo Bảo lắc đầu:
- Em thật là quá quắt.
Sợ Bảo Bảo giật mình So Pha cười khì:
- Em định qua xem anh học bào chưa để ...
Bảo Bảo thấy cô bé ngập ngừng ngắt lời hỏi:
- Để làm gì?
Chu môi, So Pha lại rào đón:
- Em định nhờ anh chút thôi.
- Chuyện gì mà em dè dặt thế?
- Anh đừng có la em nghe.
- Ừ, mà chuyện gì mới được.
Chìa ra tờ giấy So Pha ngó Bảo Bảo:
- Em nhờ anh giải giúp bài toán.
Thở phào, Bảo Bảo lắc đầu:
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Vâng.
- Vậy mà em làm anh phải lo lắng. Được rồi, em ngồi đó chờ anh tắm nhe.
So Pha ngoan ngoãn ngồi chờ. Cô chợt lóe ra một ý nghĩ:
Anh ấy đang đói, mình có thể làm gì đây? Nhìn lên đồng hồ thấy đã gần chín giờ.
Hi vọng là quán chị Tám còn hủ tiếu. Nghĩ là làm, So Pha vội vàng chạy đi.
Bảo Bảo vừa lau đầu cho khô vừa bước ra, anh hỏi:
- Toán khó làm sao mà em phải cầu cứu anh vậy, So Pha?
Không có tiếng trả lời ngẩng đầu lên chẳng thấy So Pha đâu. Bảo Bảo lẩm bẩm:
- Lại chạy đi đâu nữa rồi?
- Hủ tiếu nè, anh ăn đi cho nóng!
Đang chải đầu trước gương, Bảo Bảo quay lại:
- Em nói gì?
- Anh ăn hủ tiếu đi cho nóng.
Bảo Bảo kêu lên:
- Trời ơi! Sao em mua chi vậy?
So Pha làu bàu:
- Mua cho anh ăn chứ còn chi nữa.
Ngồi xuống cạnh cô, Bảo Bảo lắc đầu:
- Anh đã ăn rồi. Em làm vậy chỉ tốn tiền.
So Pha phụng phịu:
- Em chỉ sợ anh đói cơ mà.
Biết tánh So Pha hay hờn mát, Bảo Bảo nhẹ nhàng nói:
- Em ăn đi! Anh vừa mới ăn ngoài quán.
So Pha vẫn nói:
- Em ăn cơm rồi. Anh ăn nhé!
So Pha nhanh nhẹn đi lấy đũa, Bảo Bảo lắc đầu:
- Nhỏ này thật bướng.
- Anh có ăn thì em mới nhớ.
Bảo Bảo cười hì hì:
- Thì anh ăn vậy. Nhưng đây không phải là nhận hối lộ đâu nhá.
Nguýt Bảo Bảo, So Pha cong môi:
- Ai thèm hối lộ anh chứ?
- Hì hì ... Nếu không sao em lại mua cho anh ăn?
- Em sợ anh đói thôi.
Bảo Bảo lại nói:
- So Pha nè.
- Gì vậy anh?
- Mai mốt hỏi ý anh rồi hãy mua nhé.
Chu môi, So Pha dùng dằng:
- Hỏi để anh từ chối thẳng ư? Em đâu có ngu.
- Thật tình là anh đã ăn rồi. Phí tiền lại còn cái bao tử nữa, nó sẽ giãn ra to
đấy.
So Pha nghe câu nói của Bảo Bảo lại cười khúc khích:
- Anh nói nghe hay ghê.
- Thật đấy!
- Thì thật!
- Hai người nói gì mà vui thế?
Bảo Triều xuất hiện. So Pha đứng lên:
- Sao mà về khuya vậy anh Hai?
- Công việc xong mới về được em ạ.
So Pha tò mò:
- Dạy kèm mà cũng vất vả vậy sao anh?
Lắc đầu, chán nán, Bảo Triều than thở:
- Mấy cô cậu thời bây giờ chán lắm.
Mở to mắt nhìn anh, So Pha hỏi:
- Nghĩa là sao?
- Chơi nhiều hơn học chứ làm sao?
Tủm tỉm cười, So Pha lại trêu anh:
- Anh bị cô ấy lôi đi chơi chứ gì?
- Ừ. Thôi, Bảo Bảo đưa So Pha về, khuya lắm rồi.
So Pha do dự:
- Nhưng mà ... em ...
- Gì mà ngập ngừng?
Bảo Bảo đỡ lời:
- Cô ấy nhờ em giải giúp bài toán.
- Vậy à! Thôi, cố làm xong, khuya lắm rồi.
Bảo Triều vừa nói vừa bước vào bên trong.
Thạch Dìn nhìn Bảo Triều ngạc nhiên. Nhưng anh không hỏi mà chờ cho Bảo Triều tự
nói ra. Bảo Triều nhìn ra biển khơi. Thuận tay cứ ném mấy hòn sỏi nhỏ rơi tõm
xuống mặt nước. Thạch Dìn lo lắng:
- Dường như cậu có tâm sự.
Khơi đúng nguồn, Bảo Triều ném viên sỏi cuối cùng trong tay mình, anh đứng lên
than:
- Có lẽ mình xin thôi không dạy kèm nữa.
Ngạc nhiên nhìn bạn, Thạch Dìn càng lo lắng:
- Sao vậy Bảo Triều?
- Không có gì! Nhưng mà ...
Thấy bạn do dự, thật ra Thạch Dìn chẳng hiểu gì cả:
- Cậu xin được việc khác tốt hơn à?
Cười chua chát, Bảo Triều lắc đầu:
- Làm gì có. Nhưng mà ...
- Đừng ngập ngừng nữa, hãy nói cho mình nghe đi.
Thạch Dìn sốt ruột giục.
Bảo Triều trầm ngâm:
- Thật ra, mình đang rất cần việc làm, nhưng mà không thể để họ xem thường được.
- Cậu muốn nói đến Hà Tiên?
- Phải!
Đưa ra nhận xét, Thạch Dìn nói:
- Cô ấy rất bướng bỉnh, con nhà giàu mà. Nhưng được cái là rất nghe lời mẹ và
chị. Sao cậu không ...
Mỉm cười lắc đầu, Bảo Triều vỗ vai bạn:
- Ý cậu muốn nói là sao tôi không mắng vốn mẹ và chị của cô ta chứ gì?
- Đúng vậy ...
- Thôi đi ông! Cô ta đâu còn con nít nữa mà hở cái là mách như vậy.
Thạch Dìn mỉm cười nhìn bạn, chế giễu:
- Nhìn thấy cô ấy bị mẹ quở trách, cậu không nỡ chứ gì!
- Làm gì có!
- Thật vậy sao?
Trầm ngâm suy nghĩ, Bảo Bảo thở đài:
- Người ta là lá ngọc cành vàng. Còn mình là thứ gì đây chứ?
- Lại tự ti mặc cảm nữa rồi?
- Trên thực tế là như vậy.
Thạch Dìn so vai:
- Tình yêu thì khó nói lắm, Bảo Triều ạ.
- Cậu biết về nó à?
- Đương nhiên rồi. Và tôi cũng đang ở vào vùng lẩn quẩn đây.
Chưa có lối thoát.
- Không hẳn là thế! Có lẽ là do mình quá e ngại mà thôi.
Xoay người lại nhìn bạn, Bảo Triều tò mò:
- Ngại điều gì?
- Sợ người ta từ chối.
Bảo Triều cười giòn:
- Cô nào ngốc lắm mới từ chối anh đó.
- Mình quan trọng vậy sao?
- Còn sao nữa. Anh vừa giàu vừa đẹp trai lại có sự nghiệp trong tay nữa, thử hỏi
còn muốn cái gì nữa.
- Thì vậy đó, đôi lúc mình vẫn thiếu mà mình không biết đó thôi.
- Theo tôi, nếu yêu ai thì hãy tấn công ngay. Kẻo lại sợ mình là kẻ đến sau đấy.
- Nhưng vồ vập quá, con gái lại nghi ngờ.
- Nhưng tôi thấy Hà Minh là người con gái rất tốt.
Gật gù, Thạch Dìn bày tỏ:
- Đúng vậy! Hà Minh ngoan hiền chứ chẳng phải như cô em. Nhưng phiền một nỗi là
...
- Sao vậy anh?
- Cô ấy còn nặng gánh gia dình.
- Điều ấy có đáng lo gì đâu anh. Hãy cố mà chờ đợi.
- Ừ, thì chờ đợi, chờ đợi nên cái đầu tôi sẽ bạc trắng.
Hai người phá lên cười rồi cùng bước về theo lối mòn.
Bà Hà Trân rất quan tâm đến việc học của Hà Tiên. Thấy Bảo Triều bước vào, bà
liền lên tiếng:
- Bảo Triều! Cháu đến đó à?
- Vâng.
- Cháu ngồi xuống đây!
Bảo Triều lo lắng ngồi xuống:
- Thưa bác, có chuyện gì ạ.
Nhìn thẳng Bảo Triều, bả Hà Trân hỏi như chất vấn:
- Cậu thấy Hà Tiên học hành thế nào?
Chẳng biết trả lời sao cho vẹn tình, Bảo Triều đành nói:
- Hà Tiên đã chú tâm vào học rồi ạ.
Thở dài bà nói:
- Cậu cứ buộc nó học nhiều vào cho tôi.
- Nhưng mà ...
Ngạc nhiên trước thái độ của Bảo Triều, bà Hà Trân hỏi:
- Còn việc gì khó khăn mà cháu còn do dự thế?
Bảo Triều nói thẳng:
- Nếu bác nói vậy thì cháu sẽ cố gắng hết sức. Nhưng mà bác cũng nên bảo Hà
Tiên đừng có đi chơi nữa.
Gật đầu tán thành, bà Hà Trân bảo:
- Được rồi, chuyện đó cháu khỏi phải lo.
Nghe bà đổi cách xưng hô với mình như vậy, Bảo Triều cảm thấy dễ chịu hơn, nên
anh nói:
- Nếu là như vậy con hứa là sẽ giúp Hà Tiên thi đậu.
Gật đầu hài lòng, bà Hà Trân dễ dãi:
- Có gì thì cháu cứ báo cho bác biết để có biện pháp vớí nó.
Bảo Triều nói để bà an tâm:
- Tuy ham chơi, nhưng mà Hà Tiên rất thông minh, tiếp thu rất là nhanh.
- Vậy à! Tốt rồi. Cháu hãy an tâm.
Thở dài, bà lại nói tiếp:
- Tội nghiệp cho Hà Minh, nó hy sinh rất nhiều cho gia đình này.
Bảo Tiiều xin phép ra phòng học. Vì anh biết Hà Tiên đang chờ anh ở đó.
Hà Tiên cau có khi thấy bóng của Bảo Triều cô thảy quyển vở xuống bàn thật mạnh
rồi nói:
- Tôi không ngờ anh làm được nhiều nghề như vậy.
Chưa hiểu chuyện gì nhưng Bảo Triều biết là mình đang có chuyện sắp xảy ra,
nhưng anh tảng lờ:
- Học được chưa?
- Đúng là người chẳng biết tự ái là gì ...
- Hà Tiên lẩm bẩm.
Nhưng cô càng ấm ức hơn khi biết Bảo Triều bỏ ngoài tai câu nói của mình.
Bảo Triều lại nói:
- Ta vào học chứ Hà Tiên?
Hà Tiên làu bàu:
- Học với học! Anh có thể quên nó đi được không, tôi muốn nói chuyện khác kìa.
Vẫn thản nhiên, Bảo Triều nheo nheo mắt:
- Cô cứ nói đi, tôi nghe đây! Nhưng nhanh thôi nhé, tôi không chịu trách nhiệm
cắt xén thời gian đâu.
- Hừm! Làm như là tốt lắm vậy.
Bảo Triều chờ đợi:
- Nào, cô hãy nói đi!
- Tôi rất ghét ai ton hót chuyện của tôi với mẹ và chị tôi lắm.
- Tôi thì ngoại lệ.
Hà Tiên ném cho Bảo Triều cái nhìn sắc như dao:
- Anh chính là người mà tôi đang nói đó.
- Là tôi ư? Cô có lầm không đó?
- Lầm ư? Anh đừng có mà hòng chạy tội.
Lắc đầu, Bảo Triều vẫn từ tốn:
- Chạy tội ư? Tôi làm gì có tội chứ?
- Nếu anh không nói lại với mẹ tôi thì làm sao bà biết tôi bỏ học đi chơi.
- Vì tôi không được phép nói dối, mà người đó đáng mẹ mình.
- Anh lấy lòng mẹ tôi như vậy là có ý gì chứ?
Bảo Triều nhìn Hà Tiên như nhìn một cái gì đó kinh ngạc:
- Cô nói gì mà khó nghe như vậy?
Hà Tiên to tiếng:
- Anh chỉ là người dạy kèm tôi thôi, xin đừng xen vào đời tư của tôi.
Hơi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, Bảo Triều hơi bực:
- Tôi chưa khi nào xen vào đời tư của cô cả. Do mẹ cô quá lo cho cô đó thôi.
Ngừng một lát, Bảo Triều nói tiếp:
– Tôi dù có nghèo, nhưng sức chịu đựng có hạn. Nếu cô học thì tiếp tục, bằng
không thì thôi vậy. Cô đừng có xem thường người khác quá đáng như vậy.
Biết mình đã lỡ lời, nhưng cái tính tự cao trong cô vẫn trỗi dậy. Cho nên Hà
Tiên vẫn nói:
- Nhưng tôi rất ghét ai xen vào chuyện tư riêng của mình.
- Tôi nghĩ trong phần này có thể là cô đã hiểu lầm. Nhưng dù sao tôi cũng không
đính chính, hoặc thanh minh gì đâu.
Đứng lên, Bảo Triều lại nói thêm:
- Hôm nay tôi về. Cô hãy suy nghĩ, nếu thấy cần học thì báo cho tôi một tiếng,
còn không thì thôi.
Hà Tiên mím môi, cô biết rằng Bảo Triều đã giận mình nên nói:
- Tôi vẫn có tinh thần học cơ mà.
Bảo Triều quay lại nhìn cô:
- Vậy thì chúng ta làm việc.
Thấy mặt nghiêm nghi của Bảo Triều, Hà Tiên biết là anh đang giận, nên lẳng lặng
mở tập ra học.
Còn Bảo Triều thì lòng dặn lòng cố gắng nghiêm nghị. Suốt buổi học, anh chẳng
có nụ cười nào cả:
Còn Hà Tiên chỉ biết cắm cúi mà học, dẫu biết trong lòng cô đang còn những ấm ức.
Bảo Triều cảm thấy khó chịu trong người nên về sớm. Vô tình anh bắt gặp Bảo Bảo
quay về với quần áo bốc mùi tôm cá. Thấy anh, Bảo Bảo xoay người đi nhanh,
nhưng bị anh gọi lại:
- Bảo Bảo! Em đứng lại đó!
- Gì vậy anh Hai?
- Em đi đâu về thế?
Thoáng lo lắng, Bảo Bảo rụt rè:
- Dạ em đi chơi về ạ.
- Đi đâu?
- Em ra bờ biển chơi với các bạn.
Nhìn em, Bảo Triều lại khuyên:
- Em hãy quan tâm đến việc học của mình nhiều hơn.
- Dạ, em biết rồi anh Hai!
- Em vào tắm rửa rồi ăn cơm.
Thoát nạn, Bảo Bảo le lưỡi đi nhanh xuống nhà sau. Thạch Dìn, vừa đến:
- Bảo Triều!
Đang nằm dài trên giường, nghe bạn gọi, Bảo Triều ngóc đầu lên:
- Anh Thạch Dìn!
- Sao, bị bệnh à?
- Không, chỉ hơi mệt chút thôi.
Kéo anh ngồi dậy, Thạch Dìn rủ:
- Ra quán uống cà phê chút.
Quơ chân tìm dép, Bảo Triều vừa hỏi:
- Có gì không anh?
- Không! Buồn quá muốn ra đó tán gẫu chơi.
Bảo Triều gọi vọng vào trong:
- Bảo Bảo à! Em ăn cơm trước, đừng chờ anh nhé:
Nhấm nháp ly cà phê Thạch Dìn đăm chiêu nhìn ra ngoài khoảng không vô tận, anh
chợt hỏi Bảo Triều:
- Hà Tiên học hành sao rồi?
- Vẫn bình thường, anh ạ.
- Cô ấy chịu học rồi chứ!
- Tạm ổn rồi!
- Nghĩa là cậu không còn phiền muộn nữa chứ?
- Tương đối thôi? Có điều tôi muốn xin thôi việc.
Giật mình, Thạch Dìn lo lắng:
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
- Không đâu! Nhưng tôi muốn giành thời gian cho Bảo Bảo.
Thạch Dìn vỗ vào vai bạn:
- Đừng nên nản chí như vậy. Cậu nên cố gắng giúp giùm Hà Minh.
- Sao anh lại quan tâm đến gia đình ấy đến vậy?
- Tôi không muốn cô ta quấy rầy Hà Minh mà thôi.
Chép miệng, Bảo Triều nói:
- Anh thật tốt với gia đình ấy.
- Phải chịu thôi, tại mình yêu người ta mà.
Bảo Triều nhận xét:
- Hà Minh là cô gái tốt. Anh may mắn lắm mới được chị ấy để ý.
- Nhưng mà giữa chúng tôi vẫn còn nhiều vướng mắc lắm.
Bảo Triều động viên:
- Tình yêu chân thật nhất định sẽ có được mà anh.
- Dù có mất mát cũng xứng đáng phải không?
Hai ngứời cùng cười.
Thạch Dìn bảo đùa:
- Có khi nào anh em mình làm rể cùng một nhà không?
Ngó Thạch Dìn, Bảo Triều le lưỡi:
- Tôi không dám mơ đến việc ấy đâu.
- Sao lại là mơ chứ? Tình yêu khó nói lắm đó Bảo Triều ạ.
- Anh thì tốt. Nhưng tôi thì làm sao có thể với tới đây.
Cười khà khà, Thạch Dìn lắc đầu:
- Tại cậu vẫn cứ mang trong người mặc cảm nên nói thế. Dù sao cậu cũng là một
nhân tài ấy chứ?
- Anh có đề cao tôi không đó.
- Trời đất! Cậu đùa gì mà ác thế?
Đặt ly cà phê xuống bàn, Bảo Triều lắc đầu:
- Tôi nói thật mà.
Thạch Dìn lại an ủi:
- Này, tôi thấy Hà Tiên tuy có ngang bướng thật. Nhưng mà cô ấy cũng rất là
nhân hậu.
Ngó Thạch Dìn, Bảo Triều bật cười:
- Anh nói chuyện ấy với tôi làm gì?
- Để cậu đừng có thành kiến với cô ấy.
- Chẳng có liên quan gì đến tôi cả.
Đưa ra nhận xét, Thạch Dìn nói vớí Bảo Triều:
- Cậu cũng bướng đâu kém gì cô ấy.
- Vậy sao!
Bảo Triều gọi tính tiền rồi nói với Thạch Dìn:
- Ngày mai tôi phải đến trường sớm. Mình về thôi anh.
Cả hai đứng lên Thạch Dìn lại nói với Bảo Triều:
- Cậu về ngủ ngon giấc nhé.
Trước khi rẽ vào cổng, Bảo Triều bảo đùa:
- Ngủ để có sức mà chiến đấu với đứa học trò bướng bỉnh phải không?
Họ chia tay trong tiếng cười sảng khoái.
Thấy bạn cứ ngủ gật, Trúc Đào nói nhỏ vào tai Thủy Cúc:
- Ê! Mày coi ông Triều kìa.
- Tao thấy nãy giờ anh ta cứ gật đầu với thầy mãi.
Trúc Đào đưa ra nhận xét:
- Mày có thấy không, lúc này Bảo Triều đi trễ hoài luôn.
Thủy Cúc cũng nói:
- Dường như gia đình anh ấy đang gặp chuyện gì đó.
- Biết thì nói, nếu không thì thôi nhé.
- Chứ bộ mi chẳng thấy đó sao?
Quốc Trường thúc nhẹ vào hông của Bảo Triều, dọa:
- Này, thầy nhìn cậu đấy nhé.
Bảo Triều giật mình, ngẩng đầu lên:
- Mình vẫn nghe thầy giảng mà.
Thủy Cúc cùng Trúc Đào cười khúc khích, Trúc Đào dài giọng:
- Chỉ tội cho Hồng Nhung mà thôi.
Hồng Nhung nghe nhắc đến tên mình liền lên tiếng:
- Gì mà lại có tên mình nữa vậy?
- Đang nói chuyện Bảo Triều lại nhớ đến mi thôi.
Thủy Cúc pha trò. Nhưng Hồng nhung vẫn không vừa:
- Vậy sao! Nhưng mình lại lo cho hai bạn nhiều hơn.
Trúc Đào cay cú:
- Sao vậy?
Hồng Nhung vẫn thản nhiên nói:
- Ngại thầy lại gọi nhằm tên hai bạn đó.
Nguýt dài một cái. Thủy Cúc nói:
- Vậy thì đã sao?
- Có gì đâu, mình chỉ sợ hai bạn làm cột cờ mà thôi.
Thủy Cúc xí một tiếng thật dài:
- Xí! Mi nên lo cho mình thì hơn.
Hồng Nhung kênh mặt:
- Ta có gì mà phải lo chứ?
Quốc Trường nghe mấy cô nhí nhố bên này, rỉ vào tai Bảo Triều:
- Mấy cô ấy đang nói chuyện về cậu đấy.
Tỉnh ngủ, Bảo Triều ngó mấy cô, nhưng lại hỏi Quốc Trường:
- Họ nói cái gì?
- Không biết! Nhưng dường như bàn về chuyện ngủ gật của cậu.
- Chuyện ngủ gật của tôi có gì phải bàn chứ?
- Vậy mới nói là bọn con gái.
- Ý cậu muốn nói con gái là nhiều chuyện chứ gì.
Quốc Trường lắc đầu nói tránh:
- Không nhiều mà chỉ lắm chuyện thôi.
- Vậy sao!
Quốc trường lại hỏi:
- Cậu thấy Hồng Nhung thế nào?
Hơi nhíu mày, Bảo Triều hỏi lại:
- Thế nào là làm sao?
Quốc Trường thúc vào lưng bạn:
- Cậu còn hỏi cơ cầu nữa.
- Ê! Đừng nói với tôi, cậu để mắt đến Hồng Nhung nhá.
Lắc đầu chối, Quốc Trường chối quanh:
- Đâu có! Mình làm gì có tiêu chuẩn ấy.
- Học giỏi, đẹp trai đó là tầm nhắm của các cô đó.
Vẫn lắc đầu, Quốc Trường thở dài:
- Nhưng mà phiền một nỗi mình không giàu bằng người ta.
- Chuyện nhỏ!
Bật cười, Quốc Trướng vỗ lên vai bạn:
- Cậu tập nói chuyện theo lối ấy bao giờ thế?
- Đời dạy mình như vậy đó.
- Vậy cậu có giúp mình không?
- Giúp mà giúp việc gì cơ?
Hất mật về phía Hồng Nhung, Quốc Trường nói:
- Thì Hồng Nhung đó.
Bảo Triều bật cười:
- Trời ơi! Tỏ tình mà cũng có chuyện làm giùm nữa à?
Quốc Trường thật thà:
- Vì mình không khéo ăn nói bằng bạn.
Gật đầu đồng ý, Bảo Triều lại đùa:
- Được rồi, nhưng mà tôi lại sợ.
- Hử! Sợ gì chứ?
- Sợ Hồng nhung không chịu cậu, mà lại thương ông mai này thì sao?
Quốc Trường kêu lên:
- Thằng quỷ! Nói vậy mà cũng nói.
- Ê! Chuyện ấy xảy ra là thường.
Quốc Trường nói giọng ỉu xìu:
- Nếu vậy thì xin chúc mừng cậu.
Bảo Triều chế giễu bạn:
- Ê! Chúc mừng mà sao buồn vậy?
- Chứ bảo cười được sao?
Bảo Triều lại đề nghị:
- Nếu bảo ráng đã thương người ta thì cậu hãy thể hiện một chút thành ý nào đi
chứ.
Nghe bạn nói thế, Quốc Trường nhích lại gần thêm chút nữa, anh hỏi nhỏ:
- Làm thế nào, cậu chỉ mình luôn đi?
Ngẫm nghĩ một lát, Bảo Triều nói khẽ:
- Cậu nên mua một món quà, hoặc là rủ đi uống nước ... gì gì đó.
Nhăn mặt, Quốc Trường thoái thác:
- Trời đất! Làm như vậy liệu có được không?
Bảo Triều xua tay:
- Chưa làm thì sao biết được hay không.
Quốc Trường do dự:
- Nhưng mà mình ngại thấy mồ, rủi mời mà cô ấy từ chối thì làm sao?
- Có lẽ không từ chối đâu.
- Sao cậu biết chắc quá vậy?
Hất hàm về phía Hồng Nhung, Bảo Triều nói chắc chắn:
- Cậu chịu khó để ý một chút sẽ biết ngay.
Ngơ ngác chẳng hiểu gì, Quốc Trường nhăn mày:
- Mình chẳng hiểu gì cả.
- Cậu cứ kiên trì chờ đi. Tôi thấy cô ấy thỉnh thoảng 1ại liếc sang cậu đó.
Sáng mắt, Quốc Trường hỏi lại:
- Thật không?
- Dĩ nhiên là thật rồi!
- Kìa.
Bảo Triều nói nhỏ vào tai Quốc Trường. Quả thật, cô ấy nhìn sang chỗ anh và mỉm
cười ý nhị. Quốc Trường mạnh dạn điểm nụ cười đáp lại Bảo Triều hỏi nhỏ:
- Thế nào?
- Đúng là cô ấy có ý với mình rồi.
- Vậy thì thừa thắng xông lên nhé.
- Nhưng mà ...
Thấy bạn lại do dự, Bảo Triều gắt:
- Còn gì mà cậu lo sợ chứ?
- Gần cô ấy, chắc mình sẽ run lắm.
Bảo Triều bật cười - Trời ơi! Thằng quỷ! Cậu mày làm sao vậy?
- Hay là cậu đi theo mình để ủng hộ tinh thần.
Trợn mắt nhìn bạn, Bảo Triều than trời:
- Trời ơi! Đi với người yêu mà cần tôi làm gì? Ai lại làm kỳ đà như thế?
- Mình đâu có coi cậu là kỳ đà, mình xem bạn là vị ân nhân mà.
Gãi gãi đầu, Bảo Triều chịu thua người bạn thật thà của mình:
- Quốc Trường ơi là Quốc Trường! Cậu nên gan dạ lên một chút xem nào!
Gật đầu, Quốc Trường nói nhỏ:
- Được rồi! Chiều nay mình rủ thử vậy may xem sao?
- Thật chứ không có thử.
- Ừ thì thật.
Bảo Triều chẳng biết ông bạn thật thà của mình đã thổ lộ được chưa mà cả tuần
sau vắng bóng. Bảo Triều mỉm cười một mình khi nhớ đến Quốc Trường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét