Mùa xuân là mùa của cây cối sinh sôi nảy nở, mùa xuân cũng là
mùa của biết bao thế hệ thi sĩ đắm chìm vào những bài thơ miêu tả xuân. Nếu
như đa số những nhà thơ nói đến cái màu sắc yêu kiều tinh khôi của xuân vào buổi
sáng bình minh cây xanh nắng gội thì Anh Thơ lại chọn riêng cho mình tả mùa xuân
vào buổi chiều. Và bài thơ Chiều Xuân ra đời như thế. Qua đây ta thấy
được thêm những nét đẹp của mùa xuân vào buổi chiều - vẻ đẹp êm đềm trên những
cánh đồng quê hương dịu ngọt.
Nhà thơ vẽ lên một bức tranh mùa xuân vào buổi chiều, bức
tranh ấy cũng bắt đầu bằng hình ảnh của mưa xuân êm đềm:
“Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,
Đò biếng lười nằm mặc nước trôi sông;
Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời”
Đò biếng lười nằm mặc nước trôi sông;
Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời”
Không gian mở ra trên bến đò xưa cũ và bức tranh mùa xuân hiện
lên có sự có cả âm thanh, màu sắc, hình ảnh. Tứ thơ mùa xuân lan tỏa trong từng
hình ảnh từng chi tiết, từng lời thơ. Đó là những hình ảnh đặc trưng của mùa
xuân xứ Bắc: mưa bụi êm đềm, chùm hoa xoan tím rụng trên quán nhỏ…hình ảnh cơn
mưa bụi gợi lên sự êm đềm phảng phất của những hạt mưa xuân nhỏ nhẹ êm
êm. Chiều xuân cũng vắng như những buổi chiều, con đò được nhân hóa
như biết lười biếng để mặc cho nước trôi lững lờ cong mình thì nằm im lìm trên
bến vắng đó. Trước mắt ta là một cảnh tượng hữu tình sông nước bến vắng với con
đò. Anh Thơ không phải tìm đâu xa mà những hình ảnh bình thường nhưng lại nên
thơ ấy đã như phô trước mắt chỉ cần một tâm hồn biết cảm nhận là toát lên những
lời thơ tuyệt vời. Quán nước cũng im lìm trong sự vắng lặng ấy, chòm xoan hoa
tím rụng tơi bời. Mùa chiều vốn tàn tạ nhưng mùa xuân thì nảy nở sinh sôi. Vậy
Anh Thơ đã cho ta biết thêm một vẻ đẹp nhẹ nhàng lững lờ của mùa xuân nữa. Mọi
thứ đều hoạt động một cách nhẹ nhàng phảng phất buồn trong sự vắng lặng của con
người.
Sang khổ thơ thứ hai lại là một phiên cảnh khác, không phải
là cảnh bến vắng con đò lười nữa mà là cảnh mùa xuân trên những triền đê:
“Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ
Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió.
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa”
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ
Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió.
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa”
Màu sắc của cỏ cũng trở nên thật dịu nhẹ làm sao, sắc cỏ dịu
dàng tràm biếc cỏ. Sắc màu ấy không rực rỡ không chói chang không nổi sóng như
bài xuân chín của Hàn Mặc Tử, cũng không bàng bạc thời gian như trong thơ Quách
Tấn, mà sắc màu ấy là gam màu của cuộc sống được khúc xạ qua một tâm trạng ngẩn
ngơ một chút buồn vu vơ của thi sĩ. Những con sáo đen sà xuống mổ vu vơ, mấy
cánh bướm thì chập chờn trong gió, những đàn trâu thong thả ăn những búi cỏ ướt
đẫm mưa xuân. Ở đây ta cảm thấy được nghệ thuật ngôn từ của nhà thơ quả thật rất
hay. Những con số như “đàn”, “mấy”, “những” thể hiện sự nhiều, sự đầy đủ nhưng
cũng không quá đông của những con vật làm đẹp cho bức tranh chiều mùa xuân ấy.
Và đặc biệt là hình ảnh cánh bướm thì trôi trước gió, đàn trâu thì ăn mưa. Người
ta chỉ hay nói rằng trôi theo nước, ăn cỏ hay uống mưa chứ không ai nói như thi
sĩ cả. Những cái vô lý ấy lại trở thành cái có lý thành những hình ảnh nghệ thuật
vô cùng đẹp. Nó nhằm thể hiện lên sự dập dìu của thiên nhiên cảnh vật, cánh bướm
mỏng manh bay trong gió tựa như đang trôi theo những làn gió nhẹ nhàng ấy. Đàn
trâu gặm những búi cỏ ướt đẫm những hạt mưa xuân như đang ăn mưa vậy.
Chia tay cảnh chiều xuân trên triền đê bãi cỏ chúng
ta đến với cảnh xuân trên trong ruộng lúa nước thân quen:
“Trong đồng hoa
lúa xanh dờn và ướt lặng,
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,
Làm giật mình một cô nàng yếm thắm.
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa”
lúa xanh dờn và ướt lặng,
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,
Làm giật mình một cô nàng yếm thắm.
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa”
Cơn mưa xuân êm êm kia cũng làm cho những cây lúa trên đồng ướt
lặng. Cái chữ lặng kia làm cho chúng ta thấy được sự lặng lẽ êm đềm của cảnh vật
xuân nơi làng quê. Cánh đồng không thiếu đi hình ảnh những con cò chân đứng
chân co rồi lại chốc chốc bay vút lên bầu trời kia. Cánh cò cứ bay lả rập rờn
như thế. Cái hành động chốc chốc bay ra ấy khiến cho những cô gái yếm thắm giật
mình. Cái giật mình ấy thật đáng yêu làm sao. Hình ảnh những người con gái xưa
duyên dáng vơi chiếc yếm trên thân mình gợi cho ta bao niềm liên tưởng về những
con người ngày xưa. Đặc biệt câu thơ cuối với bốn từ liền nhau đều mang âm đầu
là “c” “cúi cuốc cào cỏ” thể hiện sự nhịp nhàng trùng điệp. Những cô gái yếm thắm
ấy không chỉ duyên dáng trong trang phục của người xưa mà còn đẹp với cái nết
na chăm chỉ vun vén cho những cây lúa tốt tươi, cuốc những cây cỏ đang ra hoa
kia đi.
Như vậy có thể nói ba cảnh ấy hợp lại thành một bức
tranh chiều xuân với nét đẹp vẫn sinh sôi nảy nở nhưng lại êm đềm vắng
vẻ và thoáng chút buồn vu vơ của người thi sĩ. Có thể nói ta cảm nhận được sau
bức tranh ấy là một tâm hồn thuần phát trong sáng của nhà thơ.
Hải Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét