Trên bãi biển, bọn trẻ, con trai, con gáI, nằm nghỉ trưa nay chỉ còn năm sáu mống,
chúng đang đánh bóng chuyền: một cô gái mặc áo tắm đỏ giữa các chàng trai quần
còn sũng nước. Bọn chúng cũng vừa mới từ dưới biển lên vì cái lạnh của nước mùa
thu.
Dọc bờ biển không còn ai tắm cả. Nó đã nhẩy ùm xuống biển,
không ngoái lại, nhưng vẫn hy vọng rằng cái cô bé kia sẽ dõi mắt nhìn theo nó.
Bây giờ nó không còn có thể nhìn thấy bọn trẻ ấy nữa. Nó quay mặt lại, hướng về
phía ánh sáng; mặt trời đang xuống dần trên dẫy núi và sắp sửa khuất sau ngọn đồi
phía đầu hồi ngôi nhà nghỉ. Những tia sáng cuối cùng của mặt trời sắp tắt càng
chói chang. Chúng toả xuống mặt nước phản chiếu làm mọi vật đều mờ ảo: Cái đầu
hồi của căn nhà trên đỉnh đồi, bóng hàng cây bên bờ biển và bóng của ngôi nhà
nghỉ sừng sững như một chiếc tầu lớn nhiều tầng. Và bọn trẻ, không biết chúng
còn đánh bóng chuyền không nhỉ? Nó lấy chân khua nước.
Chung quanh nó chỉ có tiếng thì thầm của sóng và những bọt biển trắng trên biển
đen, không thấy một tầu đánh cá nào quanh chân trời. Nó quay người lại, cứ để
cho sóng cuốn đi. ở xa xa, nó thoáng thấy trên những làn sóng một điểm đen.
Ðúng lúc đó nó bị lôi tuột xuống giữa hai con sóng. Thế là nó không nhìn thấy mặt
biển nữa. Nước bắt đầu đen như mực, trơn và bóng hơn cả vải sa-tanh. Bụng nó
càng co lại dữ tợn hơn. Nó nằm phơi người trên nước để nghỉ rồi lấy tay xoa bóp
phần cứng ở bụng. Cơn đau dịu dần. Trước mắt nó, trên nền trời chênh chếch, một
đám mây lờ lững như một cụm bông; gió ở trên kia chắc thổi còn mạnh hơn nhiều!
Cứ để cho sóng nhồi, lúc lên đỉnh lúc xuống đáy như kiểu này chắc chắn không phải
là một giải pháp hay. Nó phải gấp rút bơi vào bờ. Nó lại úp người xuống, quẫy mạnh
hai chân để vượt sóng và trườn ra phía trước. Nhưng cái bụng đau lúc nẫy hơi đỡ
giờ lại râm ran. Rồi cơn đau quặn lên một cách nhanh chóng đến nỗi làm nó tưởng
chừng tất cả bên sườn phải cứng đơ lại. Tức thì nước ùa tràn ngập đầu, nó không
còn nhìn thấy gì ngoài một mầu xanh đen của biển, hoàn toàn trong và yên tĩnh nếu
không có đám bọt nước thổi ra khi thở. Nó nhô đầu lên mặt biển, hấp háy mắt cho
nước rơi ra. Nó vẫn không nhìn thấy bờ. Mặt trời đã biến
mất, chỉ còn bầu trời phía đỉnh đồi là ánh lên một mầu hồng. Nó bắt đầu chìm xuống,
cơn đau làm nó cong người lại. Nó huơ tay nhoai người ra, nhưng khi hít hơi vào
thì đã uống phải một ít nước mặn chát. Lúc ho dội ra, nó nghe như có một cái
kim đang đâm sâu vào bụng. Một lần nữa nó lại phải nằm ngửa trên nước, dang cả
chân tay ra để nghỉ, cuối cùng lúc duỗi người ra, nó mới cảm thấy cơn đau dịu
xuống. Bầu trời trên cao bắt đầu tối đen lại. Không biết bọn trẻ có còn chơi
bóng chuyền? Tất cả tình thế có thể còn tuỳ thuộc vào bọn chúng. Không biết cô
gái mặc áo tắm đỏ có để ý là nó đã nhẩy xuống bơi không? Bọn trẻ có để ý quan
sát biển? Còn cái điểm đen xa xa đằng sau nó là một con tầu hay một thứ gì trôi
nổi từ trong bờ ra? Nhưng dầu sao đi nữa, ai hơi đâu chú ý đến cái vật ấy? Nó
chỉ có thể tự lo liệu lấy thân mình mà thôi. Nó cũng có thể kêu lên, nhưng cứ
nghe tiếng sóng đều đặn và liên tục như thế này, một nỗi cô đơn sâu thẳm như
chưa bao giờ nó cảm thấy bỗng vây phủ lấy nó. Người nó chợt nghiêng hẳn đi, nó
vội vã lấy lại thăng bằng.
Thế rồi một dòng nước lạnh buốt xuyên qua người nó và từ từ cuốn nó đi. Nó nằm
sấp xuống, dùng tay trái bơi, tay phải ôm bụng. Nó vừa đập chân, vừa xoa bóp một
bên bụng, cơn đau vẫn còn đó, nhưng xem chừng có thể chịu đựng được. Nó hiểu rằng
chỉ có thể thoát khỏi cái dòng nước lạnh này với sức của hai chân mình. Nó phải
cố chịu đựng tất cả, ngay những thứ dường như không thể nào chịu nổi. Ðó là
cách duy nhất để thoát. Nó không muốn quá bi thảm hoá hoàn cảnh hiện thời.
Nhưng dù sao đi nữa bụng đang bị vọp bẻ và nó đang ở trên nước sâu, cách bờ những
một cây số. Thật ra, nó không rõ mìmh đang cách bờ một cây số hay không, nhưng
nó biết đang bị nước cuốn trôi dọc theo ven biển. Cuối cùng đôi chân nó cũng đã
thắng được cái dòng nước lạnh. Nó phải bơi được vào bờ nếu không muốn như cái
điểm đen trên sóng kia, cái điểm đen giờ này đã biến mất trong nước biển đen.
Nó phải ráng mà chịu đau, cố giữ cho lòng bình thản, bơi mạnh bằng chân, Không
được ngơi nghỉ, lơi là, và tối kỵ không được hốt hoảng. Nó phải phối hợp một
cách hoàn hảo nhất những động tác của chân, hơi thở và xoa bóp bụng. Ngoài những
việc này, nó không được phép nghĩ đến gì khác, và phải đuổi xa những ý nghĩ lo
sợ.
Mặt trời xuống nhanh chóng, bóng tối bao trùm lấy biển, thế mà nó vẫn chưa nhìn
thấy ánh sáng trên bờ. Ngay cả bãi biển cũng không còn rõ ràng, đường cong của
ngọn đồi cũng thế... Chân của nó đụng vào một cái gì đó ! Nó co người và cơn
đau lại xuyên qua bụng dưới. Nó quơ chân nhè nhẹ : Chân nó bị cái gì đó quấn ngứa
ran ở mắt cá ; nó đã đụng vào râu của một con sứa. Ðúng thế, nó đã thoáng thấy
trong nước một hình thù. Cái khối xam xám giống một cái ô với những mép có
màng. Ðúng là nó hoàn toàn có thể tưởng tượng rõ ràng các đường viền và đếm được
từng khoang trên những cái râu con vật. Những ngày gần đây, bắt chước những đứa
trẻ bên bờ biển, nó đã đi săn sứa và ướp muối phơi khô. Bên ngoài rìa cửa sổ
phòng trọ, nó đã dùng một tảng đá để cán mỏng bẩy con như thế sau khi cào những
râu và xát muối. Chỉ vài ngày sau chúng đã trở thành mấy tấm da khô. Nó cũng thế,
nó có thể trở thành một bộ da như vậy, một cái xác trôi nổi bập bềnh trên nước
chưa chắc gì dạt được vào bờ. Ðáng lẽ phải để cho chúng sống, lòng ham sống của
nó lại bùng lên mạnh mẽ, trong tương lai có lẽ nó sẽ không còn bắt sứa nữa; nếu
nó vào được đến bờ, thôi chẳng bao giờ nó đi bơi. Nó cố đập chân, tay phải vẫn
ôm bụng, nó phải đừng nghĩ ngợi gì, chỉ tập trung vào cái nhịp đều đặn của đôi
chân đang bơi. Nó bắt gặp những ngôi sao đang long lanh một cách tuyệt vời. Ðiều
này có nghĩa là nó đang đi vào trong bờ. Cái cục cứng ở bụng đã biến mất từ bao
giờ, nhưng rất thận trọng, nó vẫn tiếp tục xoa bóp chỗ đó. Tiến độ của nó thật
chậm...
Ðến khi nó vào được đến bờ, trên bãi biển đã chẳng còn ai và thuỷ triều đang
dâng lên. Nó tin rằng chính nhờ dòng nước đẩy mà nó mới vào được đến bờ. Thân
thể trần của nó run lên trong gió. Nó cảm thấy còn lạnh hơn cả lúc ở trong nước.
Nó nằm xoài trên bãi, nhưng cát cũng quá lạnh. Nó đứng lên và cắm đầu chạy. Nó
háo hức muốn loan cái tin nó vừa chết hụt.
Trong phòng khách nhà trọ, mọi người đang đánh bài. Người này theo dõi mặt người
kia, chăm chú vào các lá bài của đối thủ. Chả ai thèm ngửng đầu lên nhìn nó. Nó
đi về phía phòng mình, nhưng người bạn cùng phòng cũng không có ở đấy : có lẽ y
đang tán gẫu ở bên cạnh. Nó quơ lấy cái khăn mặt mắc trên cửa sổ. Nó biết rằng ở
dưới bục cửa kia là những con sứa ướp muối đang còn rỉ nước. Sau đó, nó thay quần
áo đi giầy cho ấm rồi lộn ra bãi.
Biển dâng cao trong tiếng ồn ào của sóng. Gió càng thổi mạnh. Những lưỡi sóng
xám ùa lên cát sỏi... và lúc lên đến bờ, làn nước đen toả rộng ra nhanh chóng.
Không kịp lùi lại, nó bị ướt đôi giầy. Rời khỏi bờ nước, nó thả bộ chầm chậm
trên bãi trong bóng đêm. Những ngôi sao không còn nhấp nháy nữa. Bỗng nó nghe
thấy tiếng người, giọng con gái xen giữa giọng con trai, rồi lờ mờ thấy ba bóng
người. Nó dừng lại. Mấy bóng người đang đẩy hai cái xe đạp. Trên một chiếc, có
một cô gái tóc dài ngồi đằng sau trên chỗ đèo hàng. Xem ra họ đẩy xe
một cách rất khó khăn, vì bánh xe lún xuống cát. Cả ba không ngừng cười đùa và
giọng của cô gái ngồi đằng sau xe đặc biệt mang tiết điệu vui tươi. Họ ngừng lại
trước mặt hắn rồi dựng hai chiếc xe đạp vào nhau. Một trong hai người con trai
lôi từ sau xe ra một cái túi to đưa cho cô gái. Sau đó họ bắt đầu cởi quần áo.
Trông người nào cũng gầy như que củi. Khi hai người con trai cởi quần áo xong,
chúng bắt đầu hươ chân múa tay kêu to trên bãi "Chết cóng! Chết
cóng!" giữa những chuỗi cười tươi vui của cô gái.
- Chúng ta uống một hớp nào? Cô gái đề nghị, cô đứng tựa người vào hai cái xe
đạp.
Hai người kia cầm lấy chai rượu cô gái đưa thay nhau uống rồi trả lại cho cô
gái trước khi chạy ra biển.
- AA...!
- A...!
Trong tiếng gầm của sóng, thuỷ triều tiếp tục dâng. - Về ngay nhé! Người con
gái kêu lên bằng một giọng cao vút, nhưng chỉ có tiếng thủy triều dâng tràn trả
lời cô.
Nhờ ánh sáng yếu ớt hắt lên từ biển, nó nhìn rõ cô gái đứng gần những chiếc xe
đạp, chống người trên đôi nạng.
Cao Hành Kiện (Giải Nobel Văn chương năm 2000)
nguyên bản tiếng Trung Hoa từ tập "Mua cần câu cho ông ngoại tôi" - Cấp
ngã lão da mãi ngư can và Chu mạt tứ trùng tấu, Ðài Bắc, 1996
Nguyễn Hồi Thủ
dịch từ bản tiếng Pháp của Noel Dutrait, nxb Aube, 1997
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét