Thứ Ba, 23 tháng 1, 2024

Vầng trăng thiêng - Truyện ngắn của Huỳnh Mẫn Chi

Vầng trăng thiêng
Truyện ngắn của Huỳnh Mẫn Chi

Cô cháu gái loay hoay chuẩn bị chuyến đi xa. Ông nội lo lắng, vì quyết định bất ngờ của đứa cháu gái vừa đăng quang hoa hậu. Cô cháu gái ông đi đến đâu, những người quen ông đều hết lời khen ngợi. Họ khen cháu ông xinh xắn như bà nội, giống bà nội như in như đúc. Ông không quan tâm. Ông chỉ lo lắng mỗi khi cháu gái ông đi xa? Cuối cùng, cô cháu gái xúc động thổ lộ, chia sẻ với ông nội, sắp đến kỷ niệm “60 năm chiến thắng Điện Biên Phủ”, cô muốn cùng ông đi một chuyến về nguồn. Nơi đó, dấu chân ông vẫn còn hằn sâu trên mọi nẻo đường của chiến trận….
Cái tuổi đời mấy ai được như ông? Ông đã bước qua tuổi 80 mà vẫn rất tinh anh, sáng suốt. Đặc biệt là những câu chuyện chiến trường. Hồi ức về chiến thắng Điện Biên Phủ. Ông không thể nào quên. Ông nhớ rất rõ. Ông nhớ rất chi li. Trong mắt cô cháu, ông nội trở nên oai hùng của chàng tráng sĩ tuổi 20 ngày nào. Hình người chiến sĩ Điện Biên vẫn hiện hữu trong ông. Ông hồ hởi. Ông vui cười. Rồi, ông nghẹn ngào. Ông bật khóc. Giây phút hào hứng kể về trận chiến năm xưa, mắt người lính già cứ ngấn lệ khi nhớ về đồng đội, về người bạn gái tuổi trăng rằm đã ngã xuống. Ông tiếc nuối khi không có cơ hội nhìn thấy một Điện Biên thay da đổi thịt trên đống hoang tàn năm nào.
Khu rừng sâu thẳm, ám ảnh, đau thương, chẳng chút thân thuộc ngày ấy, từ bao giờ đã âm thầm ăn sâu vào đời ông như một miền đất thân yêu nhất. Giờ đây, ông đã đến cái tuổi gần đất xa trời. Một thời tuổi trẻ hoàn toàn mai một nhưng dư âm cứ vang vọng mãi suốt đời. Người lính từng xông pha trận mạc. Thế nhưng giờ đây, ông lại sợ tiếng mưa rơi, tiếng lá rụng, tiếng gió lùa… Thời gian đã trôi nhanh quá, sáu mươi năm rồi còn gì?
Ông nhập ngũ những ngày cận tết. Tây Bắc bủa vây lửa đạn, nhưng lại kiêu hãnh, thần kỳ và huyền bí. Trai tráng thủ đô như ông, những ngày đầu làm quen với núi rừng, không khỏi bỡ ngỡ. Hoa ban nở trắng trên mọi nẻo rừng. Những thửa ruộng bậc thang lốm đốm những mầm xanh của lúa. Ven bờ ruộng nở đầy những bông hoa dại màu tim tím, đo đỏ, óng ánh vàng… Thế nhưng Tây Bắc có ngày lại đổi khác, đất trời hay giận dõi. Những ngày mưa dầm trái mùa. Những cánh rừng đại ngàn hun hút xa, thăm thẳm. Ông hành quân ngày đêm giữa núi rừng Tây Bắc. Chiến dịch lớn lại sắp bắt đầu. Nó tạo ra một sức ép lớn, vây cuồng những người lính như ông, sức mạnh và quyết chiến. Sống và chết là ranh giới rất gần đối với bất cứ cuộc chiến tranh nào. Nỗi khát khao được cầm súng xông trận của người lính cứ thúc giục ông và đồng đội. Nó như ngọn đuốt khắp sáng đại ngàn Tây Bắc. Những bước chân người lính dồn dập, chạy suốt ngày đêm.
Ông nhọc nhằn ngày đêm bám đội hình hành quân. Có lệnh triển khai đào hầm, dựng lán, ông thả người xuống gốc cây, thở dốc. Rừng sâu, đoàn quân ngâm mình trong mưa. Màn mưa phùn mờ ảo dưới trời đêm lạnh giá. Khắp cánh rừng, đoàn nữ dân công địa phương tham gia làm đường dã chiến. Rừng rậm ẩm ướt, âm u. Rừng sâu hun hút, hoang vắng. Dáng các chị, các cô thấp thoáng, mong manh… Những cô gái Thái xinh như hoa ban trắng giữa rừng xanh. Đôi tay yếu, các cô mở rộng đường kéo pháo. Thân gầy, các cô phải vận chuyển lương thực trong khoảng thời gian cực ngắn để dự trữ.
Là người lính sắp xung trận, ông thương quá những cánh hoa nhỏ nhắn ấy. Thế nhưng, các cô như những tráng sĩ của rừng xanh bạc ngàn, sừng sững và đáng yêu. Ngày cũng như đêm, các cô không ngơi nghỉ, gian nan vận chuyển lương thực trên triền núi, máy bay Pháp lại oanh tạc.
Ông đuối sức. Tựa đầu vào gốc cây rừng, ông nhắm mắt và thiếp đi. Như có tiếng thở dài, lo lắng khe khẽ vang ra ngay bên cạnh ông. Bất ngờ, ông đưa mắt nhìn quanh quẩn. Ông nhận ra Ban Pún. Ban Pún lầm lũi bước đi trước mặt ông. Ông cười gượng, đứng dậy. Nhìn Ban Pún, ông cúi mặt ái ngại. Ban Pún là người con gái rất đẹp, rất khỏe và cũng rất lì. Ông rất ấn tượng cái tên Ban Pún của cô. Ban Pún có nghĩa là hoa Ban nở. Tên cô như gắn với núi, với rừng Tây Bắc. Cuộc sống vùng cao không chỉ là thiên đường đã tạo ra vẻ đẹp nơi Ban Pún. Ông thấy ở Ban Pún còn có sức mạnh rất lạ, rất đẹp. Nét xinh tươi, quyến rũ của người con gái sơn cước ẩn trong từng sức kéo, sức đẩy khi tải đạn, tải lương thực nuôi quân. Một vẻ đẹp tiềm ẩn như bông hoa dại lăn lóc trên mọi trận tuyến.
Khổ nổi giữa chiến trường bom rơi, đạn bắn suốt cả ngày, ông lại thầm thương trộm nhớ người con gái ấy. Yêu người ta, ông không biết thổ lộ với ai giữa trận mạc. Ông chỉ tâm sự với núi rừng. Những lúc một mình giữa rừng sâu, ông đã thét, đã gọi tên người con gái ấy. Ông mong được nghỉ xả hơi vài ba ngày. Ông sẽ đưa Ban Pún đi khắp cánh rừng hoa ban trắng đang đươm hoa. Súng vác trên vai, đạn mang trên lưng, ông cứ mơ cứ mộng. Ông mơ ngày chiến thắng. Ông sẽ đưa Ban Pún về Hà Nội ra mắt bố mẹ. Bố mẹ ông sẽ mừng rỡ khen ngợi con gái Mường Phăng xinh như hoa ban đầu mùa. Ban Pún cũng lạ. Biết bao anh chiến sĩ Điện Biên, ba lô trên vai, oai phong sẳn sàng xông pha trận mạc, cô không để mắt. Cô lại bối rối trước anh lính thư sinh người Hà Nội, có vẻ yếu ớt, có vẻ nhúc nhát như ông. Cô hay nhìn ông tủm tỉm cười, e thẹn. Ông lại bẽn lẽn ngẩng mặt nhìn trời cao, nhìn mây trôi, nhìn ngọn cây quằn quại trước gió…
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến như định mệnh, ông thầm biết ơn buổi chiều mưa hôm ấy. Ông và Ban Pún, cả hai đều lạc đơn vị hàng giờ trong rừng sâu. Trai Hà Nội mà tình nguyện ra suối lấy nước về cho đồng đội. Cho nên, ông cứ đi mãi, đi mãi không biết dòng suối ở chốn nào. Ban Pún đang đi hái rau rừng, biết ông lạc đường nên không đành lòng làm ngơ. Cô không chút chần chừ, nhiệt tình đưa ông ra tận bờ suối. Ông vui mừng quýnh quáng. Đi suốt một đoạn đường dài chốn rừng sâu núi thẳm, ông cứ ngoan ngoãn bước theo Ban Pún. Cả hai không ai nói với ai lời nào. Thỉnh thoảng, ông len lén nhìn Ban Pún đăm đắm. Ban Pún cũng vậy, cứ liếc mắt nhìn lại ông. Như bị bắt gặp, Ban Pún rất ái ngại:
– Anh bao nhiêu tuổi rồi?
– Hai mươi!
– Trẻ thế!
Ông cau mày nhìn Ban Pún:
– Còn cô?
– Mười sáu!
– Tuổi trăng rằm!
Ban Pún cúi mặt, im lặng. Ban Pún e thẹn. Ban Pún bẽn lẽn. Dòng xúc cảm trong ông như dâng trào, tình yêu đã đến đỉnh điểm. Ông cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Ban Pún xiết chặt:
– Giải phóng! Anh sẽ đưa em về thủ đô nhé!
Ban Pún ngỡ ngàng:
– Về thủ đô làm gì?
Ông ấp úng, không nói nên lời. Ông ngượng ngùng, đôi mắt lung linh ngấn lệ. Ông luống cuống, đôi tay cứ run rẩy. Ông loay hoay, nhìn hoa dại, nhìn lá rừng rơi. Ban Pún vẫn đứng, tròn xoa mắt nhìn ông chờ đợi. Ông mặt đỏ gay đỏ gắt:
– Em có biết anh yêu em không?
Ban Pún cứ đứng lơ ngơ. Ông không nói, không cười. Ông không có cách diễn giải. Tình yêu là gì? Với ông, tối mờ mịt. Thế là, ông lia bộ râu như kẽm vào mặt Ban Pún túi bụi. Ban Pún thoáng bối rối, nhưng kịp trấn tĩnh. Đôi tay khỏe khoắn từng tải đạn bom khắp nẻo rừng của Ban Pún, cô cố gắng vùn vẫy, nhưng bất lực. Nụ hôn đầu của người lính giữa trận mạc, ngây ngất và vụn vại. Thời gian như ngưng lại. Tim ông lúc như dừng lại, lúc như đập loạn xạ, ông ngây người. Ban Pún vẫn đứng đó, bất động trong vòng tay ông. Trên đầu, vầng trăng rằm, sáng len lỏi, xuyên qua từng kẽ lá. Ông cố định thần, thở dốc và bẽn lẽn khom xuống Ban Pún.
– Anh xin lỗi em!
Ban Pún lùi dần gương mặt khỏi nơi chiếu sáng của ánh trăng. Ông chỉ nhìn thấy một phần bờ vai của cô run rẩy. Trong nhập nhòa tranh tối tranh sáng của màn đêm, ông vẫn ngồi đó, im lặng. Người con gái ông yêu đầu đời như cứ thoắc ẩn thoắc hiện. Một ảo giác lạ thường trong ông, lúc gần, lúc lại xa ngái. Ông say. Ông say cái hư ảo với nguồn cảm xúc yêu thương bất tận, một cái gì đó kinh khủng xuất hiện. Đất trời rung chuyển, la thét. Cánh rừng như rùng mình, chuyển động. Không gian méo lệch. Ông cố trấn tĩnh. Ban Pún hốt hoảng khi nhìn thấy máy bay địch xuất hiện. Trực thăng nó gầm, nó rú như sấm sét. Nó áp sát ngọn cây. Mưa bom ồ ồ đổ, ồ ạt rơi, khói dày đặc. Ý nghĩ chết chóc dường như chưa từng xảy ra trong ông. Đêm nay, ông lại bồn chồn lo sợ, cái chết và sự sống cứ đan xen, vang lên trong tâm trí ông đến rùng rợn. Ban Pún cầm tay ông hất hãi kéo đi loạng choạng. Sự căng thẳng nơi ông đã truyền sang Ban Pún nỗi kinh hoàng, sợ hãi. Phía trước, sau lưng, ông ngoái đầu nhìn, tiếng nổi: Oành! Oành! Oành!… Chớp giật lóe sáng, đỏ rực tung tóe như đuổi rượt ông và Ban Pún.
Mùi cay của bom, sức nóng của bom, chúng quyện vào nhau, dập vào mặt ông đến ngạt thở. Ông chỉ kịp nhìn ở một hốc cây to. Ông nhanh tay kéo Ban Pún cùng ngã ập vào đó. Ban Pún lăn sát vào ông như tìm sự che chở. Tóc Ban Pún rối tung, che phủ mặt ông. Ông cảm nhận được hơi thở ngọt lịm, nhịp đập thơ ngây của con tim Ban Pún thì thầm, hoảng sợ. Ông hạnh phúc ôm ghì lấy Ban Pún và nghĩ trong gang tất, cả hai sẽ tan xương nát thịt.
Một tiếng nổ như trời sập, hú vang, man rợ ngay bên cạnh ông. Ông ôm xiết lấy Ban Pún, đờ đẫn. Ông tưởng cái chết đã đến. Thế nhưng rất may, tiếng nổ ấy đã kết thúc trận càn đêm hôm đó. Ban Pún rùng mình, duỗi người rời khỏi tay ông. Ông khắp người tê bại. Ông lúng túng đở Ban Pún đứng dậy. Cả hai, áo quần rách toang, mặt mũi lem luốt. Khói thuốc bom khét cháy, vẫn dày đặc. Ông và Ban Pún bước đi ngược chiều gió thổi mạnh, rát buốt. Cả khu rừng như chìm lắng. Ánh trăng rằm sáng vằng vặc. Đêm hôm ấy, khuya lắm, ông và Ban Pún mới rời nhau.
Thời khắc của trận chiến lớn sắp nổ ra. Ông và Ban Pún vì nhiệm vụ nên không có cơ hội gặp nhau. Thỉnh thoảng, ông chỉ kịp nhìn thấy Ban Pún một vài lần, nhưng chỉ là cái nhìn lướt qua. Ban Pún gầy và xanh xao đi nhiều. Ông xót xa, nhưng không biết chia sẻ bằng cách nào. Những ngày hành quân qua các đèo dốc, ông nhớ và thương Ban Pún vô vàn. Tình yêu của ông và Ban Pún nằm trong tình thế nghiệt ngã. Tình hình chiến trường lại nóng như chảo lửa. Đơn vị ông hối hả làm các nhiệm vụ cuối cùng. Ông cứ miên man. Ông khao khát. Ông được ôm Ban Pún vào lòng, rồi chết cũng được. Thế nhưng, chiến trận đang chờ ông…
Chiến dịch Thu Đông năm 1953 – 1954 bùng nổ. Khí phách người lính trong ông cứ sôi sụt. Ông không còn là anh thanh niên thủ đô ngày nào mới nhập ngũ. Đồng đội ông cũng vậy, không sợ số đông từ phía địch. Năm mươi sáu ngày đêm chiến đấu oanh liệt, chiến dịch lịch sử Điện Biên Phủ đã toàn thắng, chấn động cả thế giới. Kết thúc chín năm, kháng chiến trường kỳ chống giặc Pháp xâm lược. Ông vẫn nhớ khoảnh khắc cuối cùng của trận chiến. Đất trời rung chuyển, tất cả các pháo bắn đồng loạt, bộ binh quân ta xung phong. Sau một giờ đồng hồ, địch đầu hàng, quân ta đã diệt và bắt sống trên mười sáu nghìn tên địch. Ông băng rừng đi tìm Ban Pún. Đơn vị em đã hy sinh không còn một ai. Em vĩnh viễn nằm lại với núi đồi.
Hơn nửa thế kỷ, những cung đường khói lửa năm xưa giờ đây là những vạt đồi xanh mướt đưa du khách đến với Điện Biên. Ông như một lần nữa được sống, vì ký ức tự hào là người lính Điện Biên đã sống lại. Ông giờ tuổi cao sức yếu. Ông đi lại khó khăn. Chặng đường dài, cô cháu gái phải cận kề dìu ông đi từng bước. Ông về lại chiến trường xưa, thắp hương cho đồng đội, thắp hương cho người con gái nhỏ năm xưa. Nghĩa trang Độc Lập là nơi an nghỉ của 2.432 liệt sĩ. Hầu hết, họ không có tên trên bia mộ. Ban Pún cũng vậy. Bà nằm chốn nào, ông đã đi tìm đến sáu mươi năm ròng rã. Nước mắt nhòe trên khuôn mặt nhăn nheo.
Chầm chậm bước đi giữa các phần mộ, ông ghé mắt nhìn sát từng tấm bia, đọc thông tin về người đã khuất như mong muốn một điều kỳ diệu sẽ đến. Người con gái năm xưa của ông mang tên loài hoa rừng Tây Bắc – Ban Pún không phải là chiến sĩ vô danh. Thế nhưng, ông cứ lặng lẽ bước đi theo dòng người trong nghĩa trang. Ánh mắt chứa chan, ông không ngừng tìm kiếm, miệng khấn cầu với hy vọng chỉ mong manh… Khắp các nẻo rừng, hoa ban vẫn nở, vẫn khoe sắc.
20/12/2018
Huỳnh Mẫn Chi
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/

Ngô Thanh Vân - Trả em về thế giới riêng em

Ngô Thanh Vân - Trả em
về thế giới riêng em

Nhà thơ Ngô Thanh Vân sinh năm 1981 tại Gia Lai, là Hội viên Hội VHNT Gia Lai, Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.  Chị đã xuất bản 4 tập thơ và 2 tập truyện ngắn. Trong suốt quá trình trình sáng tác, chị từng đoạt Giải thưởng “Tác giả trẻ” của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam năm 2009; Giải thưởng VHNT Gia Lai lần 2 (2005-2010), lần 3 (2010-2015) và một số giải thưởng văn học khác. Vanchuongphuongnam.vn trân trọng giới thiệu chùm thơ chị đến với bạn đọc.
Phùng Hiệu (chọn và giới thiệu)
Ngày hôm qua
Ngày hôm nay sẽ cũ
Trong ngày mai bắt đầu
Như ngày qua đã cũ
Từ bắt đầu hôm nay
Ta hồ như cũng cũ
Trong tàn dư của người
Người dường như cũng cũ
Trong những hoài nghi tôi
Đoái vọng gì xa xôi
Mơ mộng chi thực tại
Mùa không quay trở lại
Chớp mắt thời gian trôi
Ngẫm mà nghĩ hoa rơi
Mình cũng rời dâu bể
Thắng thua chi phận người
Đều giống nhau như thế
Ngày hôm qua lặng lẽ
Như que diêm hết mình
Bước qua tờ lịch mỏng
Đã là ngày hôm nay.
Khát khao em
Bầy sẻ nâu đã bay
Em không còn chờ nơi bậu cửa
Em là cánh chim trời
Hãy để em bay
Bầu trời kia xanh thẳm
Thỏa khát khao vẫy vùng
Anh biết đấy
giấc mơ em
nằm nghe sóng hát
Nỡ nào trói buộc giữa muôn ngày
Đừng trách nhau những lời cay đắng
Bởi trắng đen đôi lúc nhập nhòa
Yêu
không yêu
thành ra đổ vỡ
lỗi này đâu phải của riêng ai!
Bầy sẻ nâu đã bay
em cũng rời xa nơi vẹt mòn dấu guốc
Tim em sẽ ngừng đập
và em thôi không còn thở nữa
khi giới hạn mình điện ngọc cung son
Trả em về thế giới riêng em
Bát ngát trời xanh bốn bề gió lộng
Đôi cánh thiên di miệt mài bay mãi
Bay đến nơi em mãi mãi thuộc về…
Ngược ngày
Dùng dằng đêm
Nỗi nhớ anh tràn đầy các tế bào cơ thể
Em gặm nhấm mình. Mằn mặn môi
Khoảng trống của ngày dễ lấp
Góc quán quen. Giọt đen trầm mặc
Lệ Quyên thả những lời buồn
Đã từng đánh cược rằng
sẽ mãi là duy nhất. Bằng không
em tự thua trên ván cờ định sẵn
Giá như là những thân tàu
lao bằng ánh sáng
khoảng cách có là gì
thực tại vỗ về đánh thức
giấc mơ nào cũng vậy
mãi mãi là điều không thực
Vẫn là đêm. Vẫn là em
Vẫn là nỗi buồn dài như sợi tóc
Ngược ngày. Anh có nhớ em không?
Hành khuất
Ta hành khất một chiều cỏ rối
lạc vào nhau những kí ức buồn
mà hiện tại vời xa tay với
rẽ ngả nào cũng chạm đơn côi
Thiên hạ rộng bốn bề lồng lộng
ngỡ thênh thang chỉ gặp chính mình
tay bó gối ôm lòng như thể
thế gian này ta với ta thôi
Có cơn gió lướt tràn mắt ướt
ngày chậm trôi vài giọt rơi thầm
mà tưởng gặp tuổi mình đôi tám
có kịp dừng vài bận mưa ngâu
Ta hành khất một lần hạnh ngộ
để mắt môi cạn nghĩa ân tình
nghe gió thổi vào chiều cô độc
ngồi thương cay đắng chuỗi ngày nhau!
Nói với T
“Giữa mênh mông này ta biết về đâu?”
Ừ nhỉ! Đời rộng lớn mênh mông như thế
Ta biết về đâu và về đâu?
Cuộc tang bồng nợ vay vay nợ
Biết đi đâu cho hết cơn buồn
Dăm ba chén nâng lên hạ xuống
Đời cũng kỳ: say biết về đâu?
Mênh mông không là chốn nương thân
Mọi giới hạn bỗng thành tù ngục
Chẳng lẽ làm cơn mơ trôi mãi
Trôi hoài nơi góc bể chân trời
Thôi cứ đi còn hơn đứng lại
Biết mai sau mình sẽ thế nào?
Đường chật hẹp chân thì cứ bước
Rồi mai hoa nắng nở xôn xao…
20/12/2018
Ngô Thanh Vân
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/

Thanh Yến - Có gì như thể phân vân

Thanh Yến - Có gì như thể phân vân

Có gì như thể
Có gì như thể chiêm bao
Thân còn khoảng cách, sơ sao thấy gần
Có gì như thể phân vân
Đôi điều muốn tỏ cứ lần lữa trôi
Có gì như thể… tình ơi!
Cầm lên lại vỡ, đánh rơi thì còn
Có gì như thể tơ non
Vầng trăng xế bóng nắng mòn qua vai
Có gì như thể ngày mai
Ngày mai ai đã hẹn ai mà chờ
Có gì như thuở ngây thơ
Em đang thức giữa giấc mơ… đá vàng. 
Giao thừa về giữa đêm côi
Mỗi năm đón một mùa xuân
Giao thừa khép lại, bâng khuâng nhớ về
Áo cơm níu bước xa quê
Phố im ắng phố ủ ê phận người
Tàn nhang buồn chẳng muốn rơi
Cong hình dấu hỏi: “Ông Trời vì sao?”
Nhớ cha giặc bắn năm nào
Bộ ván gỗ đẫm máu đào thân cha
Nát lòng giây phút chia xa
Mẹ thành góa phụ phong ba chống chèo
Sông đời ghềnh thác cheo leo
Bao nhiêu khốn khó phận nghèo chồng thêm
Con giờ chăn ấm nệm êm
Quên sao gió bấc thâu đêm bóng người
Ngày cha đón mẹ về trời
Mây giăng tím ngắt nẻo đời mồ côi
Giao thừa thời khắc dần trôi
Nỗi đau âm ỉ không thôi… cạn nguồn.
21/12/2018
Thanh Yến
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/

Nguyễn Thị Phương Nam - Không chỉ còn trong mơ

Nguyễn Thị Phương Nam
Không chỉ còn trong mơ

Nhà thơ Nguyễn Thị Phương Nam còn có bút danh là Thái Phương sinh năm 1947 tại Quảng Trị. Nguyên Cán bộ Chính trị Tổng Công ty 28 – Tổng cục hậu cần – Bộ Quốc phòng, cấp bậc Trung tá. Hiện chị đang sinh sống tại TPHCM, Hội viên Hội Nhà văn TPHCM. Chị đã xuất bản 5 tập thơ và nhiều tuyển tập in chung khác. Vanchuongphuongnam.vn trân trọng giới thiệu chùm thơ chị.
Luyến tiếc
Em muốn ngược về quá khứ
một lần thôi
Để thăm lại
nơi hẹn hò ngày trước,
Chỗ ta ngồi bên nhau
dưới ánh trăng mờ sáng
Nghe nhịp đập trái tim
cứ rộn rã bồi hồi
Lạ lùng thay,
khi lòng ta muốn nói rất nhiều
Mà im lặng
ngập ngừng từng giấy phút
Có gì đó
như bức tường ngăn cách…
Để khi xa rồi,
luyến tiếc mãi không thôi.
Tìm nàng
Tôi đi tìm nàng
Nơi rừng xanh, mây ngàn sương giá.
Tôi đi tìm nàng
Giữa mênh mông biển cả.
Không gặp nàng
Chỉ thấy người xa lạ
Đôi lúc nản lòng.
Nhưng tôi vẫn đi tìm
Dù trời đất mông lung
Dù đường dài, đêm tối
Giữa phố thị rộn ràng
Người tấp nập,
Chen chúc,
Chật chội,
Vẫn không thấy nàng.
Tôi hoang mang
Nhưng vẫn đi tìm
Nàng ở đâu?
Có phải một nơi nào xa lắc?
Tôi nhất định phải đi
Đến cùng trời cuối đất
Tìm nàng
Tôi tự nhủ mình:
Hãy thắp niềm tin
Chờ ánh bình minh
Phía chân trời rực sáng
Tôi lại đi.
Kiên trì.
Im lặng.
10-2016
Ngày hạnh phúc
Khi ở phía chân trời
Ánh bình minh rực sáng.
Đã gặp được nhau rồi
Tình yêu thêm nồng thắm.
Giờ đây
Rừng không còn xa thẳm
Biển dào dạt sóng xô
Trời chan hòa ánh nắng.
Đêm tối đã đi qua
Phố đông người - nhộn nhịp.
Dù gặp nhau có muộn
Ánh sáng xua mây mờ
Niềm vui tràn khóe mắt
Không chỉ còn trong mơ.
22/12/2016
Nguyễn Thị Phương Nam
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/

Hương Thu - Giữa hai miền thực ảo

Hương Thu - Giữa
hai miền thực ảo

Nhà thơ Hương Thu tên thật là Hồ Thị Kim Thu sinh năm 1953, tại Thừa thiên – Huế. Hiện chị đang sinh sống tại TPHCM, Hội viên Hội Nhà văn TPHCM, Giám đốc Trung tâm UNESCO Nghiên cứu Văn chương Việt Nam thuộc Liên hiệp hội UNESCO Việt Nam. Chị đã xuất bản 4 tập thơ và nhiều tuyển tập in chung khác. Vanchuongphuongphuongnam.vn trân trọng giới thiệu chùm thơ chị.
Đêm hờ
Đêm nghe lá thức âm thầm
giọt mưa trăn trở
hạt mầm nở hoa
hình như
còn mỗi mình ta
ngồi nghe cánh gió kêu ca bên đời
vầng trăng
trốn ngủ rong chơi
mặc cho con sóng gọi hời trong đêm
Dòng sông
muôn thuở lãng quên
và anh muôn thuở làm tên tội đồ
dấu mình giữa những cơn mơ
để em đi lạc qua bờ gió trăng
Buồn thôi
chẳng muốn nói năng
trả cho người cả vầng trăng muộn màng
tìm nhau
giữa cõi thế gian
bạc đầu vẫn cứ võ vàng giấc mơ
trả tình cho những vần thơ.
trả anh cả những đêm hờ chiêm bao.
Hạt cát tội đồ
Ta từ hạt cát mong manh
ham chơi nên cứ lạc quanh cõi người
lang thang tìm khắp ngõ đời
gom về bao trận khóc cười thế gian
đưa tay gõ cửa thiên đàng
lối xưa đã khép hồng hoang thuở nào
Ta từ một thuở trăng sao
ngủ quên nên đã lạc vào cõi thơ
trái tim nguyên thủy dại khờ
cả tin nên giữ giấc mơ một đời
Hồn nhiên ta nhập cuộc chơi
đi từ quá khứ, gọi mời tương lai
nát nhầu giấc mộng, trắng tay!
mình ta ngồi giữa tháng ngày hư vô
Ta từ hạt cát tội đồ
rơi vào con sóng dạt bờ trầm luân!
Đừng để lỗi câu thề
Anh hẹn em
Đưa nhau về Cao Lãnh
Mùa sen thơm
Nhớ hương gạo huyết rồng
Thương cánh cò mãi lận đận triền sông
Câu vọng cổ mênh mang buồn sóng nước
Anh hẹn em từ mùa sen năm trước
Đồng Tháp nay
Sen nở thắm đất trời
Mình không về
Ai hái búp sen tươi
Con đò nhỏ còn neo bên bờ cũ.
Cao Lãnh ơi!
Thương biết bao mùa lũ
Mảnh đất nghèo rơm rạ xót lòng quê
Chao chác hoàng hôn
Nỗi nhớ bộn bề
Lúng liếng mắt ai cười nghiêng vành nón
Áo bà ba
Mẹ một đời lận đận
Với mái chèo xuôi ngược giữa dòng trôi
Gáo Giồng nay sen xanh lá đầy vơi
Chim rủ nhau về đồng nghe ríu rít
Con đê nhỏ cánh diều bay xa tít
Chiều đượm nồng hương rượu nếp cay cay
Mình không về
sao thỏa được cơn say?
Ly bạn, ly mình chạm nhau bổi hổi
Mùa cá linh nhắc vào mùa nước nổi.
Điên điển vàng thắm rợp cả trời quê
Về cùng em,
đừng để lỗi câu thề!
Sóng
Được sinh ra
từ muôn hạt phù du
đánh thức đời bằng những bài luân vũ
dẫu ầm ào
cũng có hồi thương nhớ
sóng bạc đầu đau nhức nỗi trầm luân
Xô dạt triền xa
cuồng nộ bờ gần
cứ quay quắt giữa hai miền thực ảo
nhấn chìm trăng xé toang từng manh áo
rồi rưng rưng
nước mắt chảy về xuôi!
Cuộc hành trình
mòn mỏi
những xa khơi
những đêm lặng không mặt trời
sóng thức!
cố tìm bắt giấc mơ đời không thực
nên sóng hoài khao khát một bờ vui!
anh và em
hai con sóng cuộc đời!.
22/12/2018
Hương Thu
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/

Lương Cẩm Quyên - Miên man khúc hát

Lương Cẩm Quyên
Miên man khúc hát

Ánh sáng tình yêu
Du hành ý tưởng.
Qua miền ngôn từ
Thắp trong đêm ngàn mắt sao ấm áp
Khai hoang những góc đời cằn cỗi
Gieo hạt tin yêu từng cột mốc - nhân gian
Giữa hoang mang
Trăm ngàn ngã rẽ
Ánh sáng nào đưa ta đến thiên đường
Nơi mọi tế bào tái sinh - đất khát
Vũ trụ cuồng say nốc cạn - trời mê
Dòng suối thơ khơi nguồn
Chảy miên man khúc hát
Giọt nước mắt ướt mưa
nụ cười đầy hoa nắng
Sắc cầu vồng thăng hoa ..
Nạ lòng
Muốn mượn xưa... những non khờ
Ngại câu già héo lẳng lơ nạ dòng
Lở bồi hai nửa đục trong
Ta liều đặt cược thật lòng cầu may
Hoàng hôn... vừa chạm cuối ngày
Bùa tình ta rắc dọc dài bờ mê
Ngải yêu giăng kín đường về
Mặc kệ lũ dế cười chê nạ dòng
Xa lạ
Đêm rơi... Khẽ giọt mơ hồ
Đã xanh trăn trở cỏ khô mấy mùa
Người buông vài chữ cợt đùa
Khạo khờ tim đợi đếm thừa mấy thu
Dối mềm... buộc thật... nên hư
Người dưng trở bước lạ như chưa từng.
22/12/2018
Lương Cẩm Quyên
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/

  Lời đồng vọng giữa hai cõi tâm linh 26 Tháng Bảy, 2023 Ngày thương binh-liệt sĩ lại đến, tôi nghĩ về biết bao ngời con đã ngã xuống ch...