Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2024
Thơ của niềm "Trinh tĩnh" đầu nguồn
Tôi cho rằng toàn bộ thơ Trần Hùng, thật nhất quán, đều sáng
lên vẻ đẹp của niềm “trinh tĩnh” đầu nguồn. Chữ “trinh tĩnh” được chiết
xuất ra từ bài thơ “thời gian”, (“Thảm thắc”, NXB Hội nhà văn, 2015, tr.21), nằm
trong câu thơ: “niềm trinh tĩnh vỡ òa”. “Trinh tĩnh” là một sáng tạo ngôn từ của
nhà thơ, biểu đạt sự hòa phối của hai trạng thái: thanh khiết và tĩnh lặng. Rất
lạ, sống trong một đời sống bụi bặm và hỗn độn này, nhà thơ chỉ quan tâm tới những
gì thuộc về thanh khiết và tĩnh lặng yên lành…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tết xưa
Tết xưa Thời gian trôi đều đặn theo một chu kỳ. Hết Xuân, đến Hạ. Rồi Thu, tới Đông. Với khí trời mát mẻ mùa Xuân, chuyển sang oi bức mùa Hè...

-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét