Nguyễn Bính - Nhà thơ của hương đồng gió nội
Từ thuở nhỏ không ai trong thế hệ 50-60 chúng
ta không chịu ít nhiều ảnh hưởng qua những trang sách giáo khoa bậc tiểu học ở
quê nhà, trường học đôi khi còn ở trong các ngôi đền, dưới mái chùa hoặc đình
làng đầy không khí chiến tranh vây bủa. Cái thời mà câu chuyện về một ông nhà
quê cặp dù đi chu du khắp thiên hạ, trở về không phải nhắc đến những kỳ quan
như tượng thần Tự Do, những nhà chọc trời ở Nữu Ước, chiếc cầu Golden Gate vĩ
đại ở San Francisco, hay tháp Eiffel ở Paris, tháp chuông Big Ben, Tower Bridge
ở Luân Đôn, Vạn Lý Trường Thành ở Trung Quốc, ngôi nhà vòng cầu ở Úc Đại Lợi,
Ngọn Phú Sĩ Sơn ở Xứ Hoa Anh Đào...mà chỉ đứng ngẩn ngơ nhìn cây đa đầu làng
rợp bóng mát trưa hè, hàng dừa nghiêng ngả soi trên giòng sông trăng, những
cánh đồng lúa vàng bát ngát thẳng tắp những cánh cò bay, những cô lái chèo khua
tiếng hát bay vút lên đỉnh trời...có phải quê hương mình mới là kỳ quan tuyệt
diệu nhất?
Khi viên ngọc quý
không còn trong tầm tay mới đích thực là viên ngọc quý. Khi chúng ta xa rời quê
hương yêu dấu chúng ta mới cảm thấy những tình tự non nước chôn nhau cắt rún
mới là miền đất đầy thiêng liêng lôi cuốn nhất, vì nơi chốn đã chứa chan tình cảm
trong tâm hồn chúng ta từ khi tiếng khóc chào đời, nằm êm ả trong chiếc nôi đầy
lời ca dao ngọt lịm của mẹ, ru sớm chiều đều đặn tháng năm. Và chính những giây
phút tận cùng nhớ thương đó chúng ta mới khám phá trong thế giới thơ NGUYỄN
BÍNH là cả bầu trời quê hương đầy kỷ niệm.
Thơ của Nguyễn Bính
mang bản chất những giòng ca dao trữ tình đôn hậu. Nhẹ nhàng nhưng chan chứa
tình cảm đích thực hiền hòa của đôi trai gái đồng quê yêu nhau. Trong thơ
Nguyễn Bính chúng ta không cảm thấy ngôn từ phù thủy điệu nghệ bóng bẩy văn hoa
của thị thành. Đã từ lâu nhiều nhận xét trên thi đàn văn học qua bộ môn thi ca
tiền chiến, hầu như mọi người đều đồng ý cho rằng Thơ Nguyễn Bính gần gũi với
dân chúng nhất, biểu lộ được tính chất sinh hoạt đơn giản hàng ngày, những phong
tục bình dân, những sắc thái phong cảnh mộc mạc của làng xóm, những cảm nghĩ
chơn chất như giọt sương trên cành lá sớm mai, như tiếng chim hót trên hàng tre
ban trưa và làn khói lam thổi cơm buổi chiều...
Đi vào thế giới thơ
Nguyễn Bính, chúng ta có thể nhận chia những vùng ảnh hưởng tình cảm khác nhau:
Tình quê hương, tình bằng hữu, tình yêu và cuộc sống trôi nổi giang hồ. Có lẽ
tính chất quá ủy mị ướt át tình tứ qua lối diễn đạt những ngôn từ xuất phát từ
nhân gian, nên thơ Nguyễn Bính không được giới trí thức yêu thích. Tuy nhiên,
phải công nhận thơ Nguyễn Bính đi sâu vào quần chúng lâu dài nhất. Đặc biệt về
tình yêu thật sự, thơ Nguyễn Bính đã chiếm lĩnh ngọn đỉnh tuyệt vời trong thi
đàn Việt Nam qua nhiều thế hệ. Những câu thơ mà chính thi bá Vũ Hoàng Chương,
hồi sinh tiền, phải công nhận là “tuyệt cú”:
...Thôn Đoài ngồi nhớ
thôn Đông
Một người chín nhớ
mười mong một người
Nắng mưa là bệnh của
trời
Tương tư là bệnh của
tôi yêu nàng...
...Nhà em có một giàn
trầu
Nhà anh có một hàng
cau liên phòng
Thôn Đoài thì nhớ thôn
Đông
Tình yêu ở Nguyễn Bính
là thứ tình yêu đôn hậu mộc mạc như con bướm lượn vu vơ trong khu vườn em hiền
hòa. Không có những bộc lộ sỗ sàng, không có những tỏ tình bén nhạy qua những
giây phút đầu tiên, quá tự nhiên như kiểu tình yêu Tây Phương trong thơ Xuân
Diệu, Huy Cận... Ngay người con gái bên hàng xóm xinh đẹp duyên dáng... nhưng
Nguyễn Bính cũng không bao giờ dám lên tiếng thăm hỏi làm quen... cho đến một
ngày kia, nàng từ giã cõi đời mới làm thơ than khóc khổ đau:
...Nhà nàng ở cạnh nhà
tôi
Cách nhau cái giậu
mồng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô
đơn
Nàng như cũng có nỗi
buồn giống tôi
Giá đừng có giậu mồng
tơi
Thế nào tôi cũng sang
chơi thăm nàng
Tôi chiêm bao rất nhẹ
nhàng
Có con bướm trắng
thường sang bên này
Bướm ơi! Bướm hãy vào
đây
Cho tôi hỏi nhỏ câu
này chút thôi
Chẳng bao giờ thấy
nàng cười
Nàng hong tơ ướt ra
ngoài mái hiên
Mắt nàng say đắm trông
lên
Con bươm bướm trắng về
bên ấy rồi!
...Bên hiên đã vắng
bóng nàng
Rưng rưng tôi gục
xuống bàn rưng rưng
Nhớ con bướm trắng lạ
lùng...
Thơ Nguyễn Bính không
cầu kỳ chải chuốt mật ngọt để tán tỉnh người yêu, ngay cả chuyện ghen của người
đàn ông là cái yếu điểm không nên bộc lộ cho phái nữ biết, vì dù sao cũng là
đấng “Trượng phu ngang dọc giữa trời đất”. Hơn bảy mươi năm trước, một anh chàng
nhà quê cục mịch mà có lối ghen như Nguyễn Bính thì cũng thực lạ:
...Cô nhân tình bé của
tôi ơi
Tôi muốn môi cô chỉ
mỉm cười
Những lúc có tôi và
mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi
xa xôi
Tôi muốn cô đừng nghĩ
đến ai
Đừng hôn, dù thấy đóa
hoa tươi
Đừng ôm gối chiếc đêm
nay ngủ
Đừng tắm chiều nay bể
lắm người
Tôi muốn mùi thơm của
nước hoa
Mà cô thường xức chẳng
bay xa
Chẳng làm ngây ngất
người qua lại
Dẫu chỉ qua đường
khách lại qua
Tôi muốn những đêm
đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn
khuất bên cô
Bằng không tôi muốn cô
đừng gặp
Một kẻ trai nào trong
giấc mơ
Tôi muốn làn hơi cô
thở nhẹ
Đừng làm ẩm áo khách
chưa quen
Chân cô in vết trên
đường bụi
Chẳng bước chân nào
được dẫm lên
Nghĩa là ghen qua đấy
mà thôi
Thế nghĩa là yêu quá
mất rồi
Và nghĩa là cô là tất
cả
Cô là tất cả của riêng
tôi...
Bảo yêu là yêu. Bảo
ghen là nói ra cho hết ý nghĩ yêu thương trong lòng mình rất thực thà. Trong
Thi Nhân Việt Nam, Hoài Chân Hoài Thanh đã có những nhận xét về Nguyễn Bính...
“Những tư tưởng ta hấp thụ ở học đường cám dỗ ta, những cái phiền phức của
cuộc đời mới lôi cuốn ta, nên ở mỗi chúng ta, người nhà quê kia vốn khiêm tốn
và hiền lành ít có dịp xuất đầu lộ diện. Đến nỗi ta tưởng chừng như đã chết
rồi. Ở Nguyễn Bính thì không. Người nhà quê của Nguyễn Bính vẫn
hiên ngang sống như thường. Tôi muốn nói Nguyễn Bính giữ được bản chất nhà quê,
rất dễ thương và đã đánh thức con người nhà quê vẫn ẩn náu trong lòng mỗi chúng
ta...”
Cho đến bây giờ, chúng
ta tìm đâu những hình ảnh thẹn thùng ngớ ngẩn của đôi trai gái thuở ban đầu làm
quen nhau ở một đầu thôn chiều vắng:
...Hỡi cô con gái hái
mơ già
Cô chửa về ư đường còn
xa
Và bóng tà dương dần
sắp tắt
Hay cô ở lại về cùng
ta...
Một giấc mơ thật êm ả
nhưng đầy hạnh phúc giữa hai người...Trong một mái nhà tranh, lấy trúc thưa
làm cổng...lấy tơ liễu làm mành...
...Cầm tay, anh khẽ
nói:
Khóc lóc mà làm chi
Hôn nhau một lần cuối
Em về đi, anh đi
Rồi một hai ba năm
Danh thành anh trở lại
Với em, anh chăn tằm
Với em, anh dệt vải
Ta sẽ là vợ chồng
Sẽ yêu nhau mãi mãi
Sẽ se sợi chỉ hồng
Sẽ hát ca ân ái
Anh và em sẽ sống
Trong một mái nhà
tranh
Lấy trúc thưa làm cổng
Lấy tơ liễu làm
mành...
Cái thời yêu đương của
Nguyễn Bính, Xuân Diệu, Huy Cận, Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương, Lưu Trọng Lư, Thái
Can, Thế Lữ...thật sung sướng hạnh phúc vô cùng. Giữa đời sống chạy theo cơm áo
vội vã trong guồng máy thực dụng ở hải ngoại, dễ tìm đâu những giây phút êm ả
hoàn toàn không lo âu, để mà yêu nhau như kiểu “Thoi Tơ” của Nguyễn Bính thì lý
thú biết chừng nào:
Em sợ gì trời mưa
Em buồn gì mùa hạ
Em tiếc gì mùa thu?
Em cứ yêu đời đi
Yêu đời như thuở nhỏ
Rồi để anh làm thơ
Và để em dệt lụa
Thơ làm xong anh đọc
Bên anh em lắng nghe
Và để lòng anh thổn
thức
Theo vần âu yếm kia
Mộng đẹp theo ngày
tháng
Đi êm đềm như thơ
Khác nào trên khung
cửi
Qua lại chiếc thoi
tơ...
Ở cái thế giới thi sĩ
giang hồ lãng tử khác, Nguyễn Bính cũng đã lưu lại nhiều bài thơ hay qua những
cảnh trí khi thi sĩ có dịp ghé thăm như ở Huế, rồi trôi nổi miền Nam, xuống tận
Hà Tiên vui chơi cùng thi sĩ Đông Hồ và Mộng Tuyết. Và ở Kiên Giang, cùng với
Hà Huy Hà dựng Lều Thơ, nhốt mình trong cổ mộ, chỉ dán bốn câu thơ lên hàng
cột:
...Từ độ về đây sống
rất nghèo
Bạn bè chỉ có gió
trăng theo
Những thằng bất nghĩa
xin đừng đến
Hãy để thềm ta xanh
sắc rêu...
Có lúc buồn qúa,
Nguyễn Bính lại bỏ lên Saigon sống lang thang như một kẻ vô gia cư thật thảm
đạm:
...Một buổi sớm mai
đến Saigon
Thân em chẳng khác con
chim non
Bơ vơ trong xứ người
xa lạ
Rợn những phồn hoa, em
chạnh buồn
...Quán trọ nhà thơ
như chiêm bao
Khi thì chợ Quán khi
Đa Kao
Hiện nay sống tạm bên
Cầu Muối
Rồi biết mai kia ở
chốn nào?
Theo bước chân ngàn
dặm phiêu linh, Nguyễn Bính đến thăm xứ mơ mộng Núi Ngự Sông Hương. Tại đây,
Nguyễn Bính đã sáng tác bài thơ Xuân Tha Hương:
...Vườn nhà Tết đến
hoa còn nở?
Chị gửi cho em một
cánh hồng
(Tha hương chẳng gặp
người tri kỷ
Một cánh hoa tươi đỡ
lạnh lòng...)
Không hiểu vì sao hai
đứa lại
Chung lưng làm một
chuyến đi đày
Mai đây bỏ Huế rồi
quên Huế?
Quên được làm sao bữa
rượu này
Đến miền đất Thần Kinh
thơ mộng, đáng lý, Nguyễn Bính phải ca ngợi Huế như bao thi nhân tài tử đã đến
Huế ngắm trăng và thả thuyền lênh đênh trên sông Hương. Nhưng không may cho thi
sĩ đến Huế vào những ngày mùa đông mưa gió lê thê sầu não nuột. Cái mưa xứ Huế
thôi thì buồn đứt ruột đứt gan, nhất là những viễn khách tha hương.
Chính trong thời gian
phiêu bạt ở phương Nam, sống cuộc đời lận đận giang hồ, ngay cả đến tình yêu
cũng không còn được nhắc nhở trong những giòng thơ đầy cay đắng mỉa mai cuộc
đời, tỏa lên hơi thở khinh bạc chất chứa trong những sáng tác như Thư Cho Chị,
Thư Gởi Thầy Me, Một Trời Quan Tái, đặc biệt ở bài Hành Phương Nam:
Đôi ta lưu lạc phương
Nam nầy
Trải mấy mùa qua, én
nhạn bay
Xuân đến khắp trời hoa
rượu nở
Mà ta với người buồn
vậy thay...
Lòng đắng sá gì muôn
hớp rượu
Mà không uống cạn mà
không say
Lời thề buổi ấy cầu Tư
Mã
Mà áo khinh cừu không
ai may...
...Kinh Kha giữa chợ
sầu nghiêng chén
Ai kẻ dâng vàng kẻ
biếu tay
Mơ gì Ất Tiết thiêu
văn tự
Giầy cỏ gươm cùn ta đi
đây...
Người đi rồi nhưng
tiếng thở dài chất chứa niềm hoài cảm nhớ cố hương như còn quyện trong không gian
buồn thảm. Cuối cùng, Nguyễn Bính đã trở về nơi chốn khởi điểm của cuộc hành
trình ngày xưa.
Thái Tú Hạp







Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét