Mưa đêm mưa ngày mưa thảng thốt mưa bất chợt mưa đùng đùng . . .
bạn sẽ chạy đi đâu khi đột nhiên phải hứng chịu những cơn mưa cà chớn cà chua
như vậy, câu trả lời sẽ là một mái hiên, một tàn cây hay không chịu đựng được
lâu hơn nữa vì không biết lúc nào mưa sẽ tạnh – giải pháp tối ưu – một quán
café nhỏ cùng với âm nhạc mặc xác cho những cơn mưa, mặc xác cho buổi chiều
đang tối lại vì đêm đang phủ dày, hãy cầu cho mưa nhiều thêm nữa vì bạn đã
có một nơi trú chân. Nơi đây cũng có rất nhiều khuôn mặt của thời gian đang
nhẫn nại ngồi đếm mưa rơi – Khi những ngọn đèn đường bật sáng lan tỏa ấm áp
trong màn mưa trắng bạc – khi những con đường đang hối hả cùng với những
chiếc xe lao về đâu đó – Bạn hãy ngồi lại lắng nghe – tiếng Guitar thùng vang
lên như kỉ niệm đang như mưa rầm rập đi về - Những hợp âm của Piano
bùng dậy như những nỗi buồn đang trùng trùng thác đổ và những tiếng hát đột
nhiên vút lên trầm xuống len lỏi vào trong những nỗi buồn không tên đang réo
gọi. Có còn nhớ gì không khi thời gian đang trôi đi vùn vụt – có còn nhớ gì
không khi kỉ niệm đang gào lên cùng với những ca khúc đã một thời vang
bóng...
Tôi thường hay nhớ đến những Quán của những cơn mưa đêm của
Sài-Gòn Đà-Lạt vì một lẽ khi đến những nơi nầy nỗi nhớ của tôi thức dậy êm
đềm và hoang dại, bởi những tiếng hát nơi đây làm cho kỉ niệm của tôi trồi
lên như những mầm xanh ủ rũ nhưng ngọt ngào hi vọng – Có những lúc buồn quá
vì bị những cơm áo gạo tiền chạy quanh – mệt quá vì bị những oán thù
vây rượt – Tôi đã tìm đến những khung trời nhỏ nhoi nầy – nơi đây những người
bạn thân thiết của tôi luôn có mặt cùng với âm nhạc của họ - Không cần biết
cuộc đời sẽ ra sao họ vẫn hát – dù quán có nhiều khói thuốc hay không – dù
khách có nhiều hay không họ cũng vẫn hát.
Tôi nhớ đến một Thu Minh nhỏ bé cùng với cây Guitar gỗ đơn chiếc
trong một cái quán có tên – Căn nhà Xưa- cheo leo lộng gió trên
đầu đèo Pren ĐaLạt, một cái quán hiu hắt trập trùng giữa mù sương phủ chụp -
Nhiều khi chỉ với lèo tèo vài người khách lỡ đường ghé qua – Trong ánh đèn
vàng ấm – mặc cho ngoài kia núi đồi đang quằn mình trong mưa bão Thu Minh vẫn
hát – Tiếng hát bay cao chèn kín những khe hở, ngăn không cho những cơn gió
lùa đang cố ùa vào căn phòng nhỏ. Tôi đã hỏi ngu ngơ rằng “ Vì sao em vẫn hát
?” Minh trả lởi như một định mệnh “ Hát cho đỡ lạnh “ nghe mà buồn muốn khóc,
Em không nói cô đơn vắng lặng, Hát đơn giản chỉ vì không có ai hay có
một ai đó - hát cũng chỉ để cho đỡ lạnh cho đỡ hoang vu vì những cơn mưa vẫn
hoài đỗ trong cuộc đời nầy.

Có quá nhiều thứ để nhớ trong những cơn mưa nhất là những Quán
mưa và trong đó có âm nhạc -cả hai như bàn đèn và thuốc phiện – những lúc ấy
tôi như một thằng nghiện không thể rời bỏ dù chỉ trong một đêm – Vì thế
tôi đã vẫn phải thường đi và đến những nơi nầy cho qua những cơn vật vã, đôi
khi chỉ cần nghe và nhìn một Quỳnh Như hát thôi tôi như thấy cuộc đời mình
như một con chim non dính bẫy - Nơi tuổi thơ của tôi và những mối tình không
bao giờ hé môi đến bây giờ khi đã già chát rồi tôi mới có dịp mở miệng.
Tôi cũng đã khù khờ hỏi Quỳnh Như “ Nầy nhóc em đi hát như vậy có vui không ,
có giàu không ?” Như tròn mắt nhìn tôi rất bắc kỳ chu môi trả lời ‘’ Hì hì
Giàu lắm anh một show của em được chừng hơn một tô phở Tổng thống loại
đặc biệt đó, vui hả, thì vui chứ vì được hát là vui rồi, một đêm chạy
hai ba chổ hát cũng vui lắm chứ anh “ nói xong Như cười khanh khách như chim
rồi bay mất – Tôi biết Như lại phải chạy xe từ Quán Mộc của Châu Đăng Khoa ở
Phú nhuận – Chạy trong mưa – để đến Quán Alpes của Sơn Dream ở Lê
văn Sỹ nơi Đức Tiến đang cắm chốt - Rồi lại tạt qua Quán Phong Nguyệt nơi mà
Nhạc sĩ Tuấn Khanh vẫn đồn trú
Nhiều khi em đến chỉ hát cho vui và cùng mọi người chuyên
cần luyện tập cho những ngày sắp tới –không cần biết sẽ có khách hay không,
nhất là vào những đêm mưa lại càng buồn hơn vỉ khi nhìn xuống đôi khi
em chỉ thấy một mình tôi ngồi đó cùng với hư ão nhạt nhòa cùng với bàn ghê
không người . . .
Mưa bão vẫn đầy trời – Và nơi đây trong căn phòng ấm với nỗi
buồn không bao giờ thôi vỗ cánh, trong những con hẻm vắng, trên những con
đường mịt mùng mưa ướt , làm gì bây giờ , họ tự hỏi – họ nhìn nhau ôm đàn và
hát –Còn đây có bao ngày thì ta cứ vui chơi [tcs] vẫn phải ca hát thôi
, thà hát với nỗi buồn , tụng ca nỗi buồn còn hơn ngồi đó gặm nhấm rên rỉ
cùng nỗi buồn , Âm nhạc lại vang lên dù ở phía bên dưới kia chỉ còn là kỉ
niệm của ngày hôm qua của những ngày nắng ấm.
Một ngày nắng ấm, một đêm êm ả , một đêm không có mưa, một đêm
của Minh Thúy, rất lâu rồi ở Quán Phong Nguyệt – Một tiếng hát đẹp như bóng
tối – Trong một căn phòng hẹp - - Chỉ với dăm ba chục khách- quá khiêm tốn
cho một giọng ca - quá chật chội cho một live show nhỏ - Minh Thúy hát
như lên đồng – Một giọng ca tràn đầy phế tích – Một giọng ca rền rĩ của một
con ve chúa đang vẫy vùng trên tàn me trong một mùa hạ cuối – Không thể nói
gì hơn trong cơn mê nầy Thúy vẫn còn quá nhiều những kiêu hãnh để biết rằng
mình đã không làm mất đi những gì là tố chất của một ca sĩ có hạng trong
thánh đường âm nhạc - dù rằng không có ai biết nhiều đến giọng ca của Thúy –
Minh Thúy đã tạo nên hồn vía cho những ca khúc mới toanh của Đức Tiến – Trong
một một rừng ca khúc đã thành danh – Không nhãy múa – không bốc lửa nhưng
Minh Thúy đã làm cho người nghe trở nên buồn phiền và mơ mộng . Cho dù phía
bên ngoài kia một chiếc xe của CSGT đang trờ tới , một tờ giấy phạt được xé
ra, lí do : Cho khách đậu xe chiếm lòng lề đường trái phép. Tám trăm ngàn
không bớt một xu, cô bé nhân viên tiếp tân mặt buồn xo, Vậy là lỗ to rồi Minh
Thúy ơi. . . Nghe Thúy hát đã buồn lúc ấy tôi càng thấy buồn thêm, Chỉ muốn
đi đâu đó để khỏi cám cảnh vì mình đã không thể làm được gì trong cái thế
giới xám xịt hổn mang nầy.

Nhưng có hề chi Tôi vẫn thấy Minh Thúy đêm đêm vẫn hát với Alpes
Quỳnh Như vẫn đi về với Quán Mộc – Thu Minh vẫn trụ trên đỉnh đèo Pren ĐàLạt,
và rất nhiều tên tuổi vô danh khác vẫn đang mãi miết hát ca như những con ve
sầu trong những cơn mưa mùa hè khắc nghiệt nầy -Tôi gọi đó là những người đàn
bà hát , cho dù những cơn mưa tháng sáu vẫn tràn về trong phố thị , cho dù
không có ai, không có tôi thì họ vẫn hát, và tôi cũng biết rằng tôi cũng sẽ
không bao giờ ngu ngơ khờ khạo đặt những câu hỏi lãng xẹt thêm một lần nữa,
vì đối với họ tôi hiểu rằng lòng thương cảm chỉ như một dấu lặng của một ca
khúc, Họ không cần thiết phải trả lời cho một ai đó rằng vì sao, Vì sao họ
hát “ vì sao ta yêu nhau “ như một câu hát nào đó, Họ là những que diêm trong
bóng tối – là tiếng hát của bóng tối – vì nó chính là cái đẹp của muôn đời
của những ca khúc đã cũ – nó chính là ánh sáng cho những ca khúc mới – Họ
chính là chất lân tinh trong bóng tối của những tháng ngày đã qua không bao
giờ trở lại.
Nếu một chiều nào bạn đụng phải một cơn mưa, bạn không biết đi
đâu về đâu ở đâu đó giữa Hà Nội - Sài Gòn hay Đàlạt thì hãy tin
rằng bạn đã có thể chọn cho mình một chổ ngồi rất âm thầm để chờ
ngắm lắng nghe những cơn mưa không bao dứt hoặc giả bạn có thể chờ một mối
tình nào đó sẽ tan đi trong cơn mưa nầy, Sẽ không còn lạnh giá nữa nếu một
ngày nào đó những nơi nầy vẫn còn -cùng với những người bạn của tôi đang vẫn
luôn ca hát, Vẫn còn đó trong phố thị xô bồ ngột ngạt bụi bặm nầy những tiếng
hát vẫn loang dài - như những tiếng mưa rơi sẽ hoài vang lên gội rửa cho lòng
người thôi không còn hoen ố, không còn những hằn học âm mưu trong cuộc đời
mệt mỏi nầy - Có phải không những người bạn của tôi và Quán ca của
những ngày mưa xưa cũ .
Không biết xuất hiện từ bao giờ những loại Quán Ca nhạc nầy,
người ta chỉ biết rằng khi đến những nơi nầy khách sành điệu sẽ thường xuyên
được nghe những ca khúc lừng danh một thời và kì lạ hơn với những giọng hát
nghiêm cẩn lành nghề không chê vào đâu được, nó khác với những sân khấu ca
nhạc ồn ào màu sắc thời trang nhãy múa ầm ĩ dưới ánh đèn rực rỡ - Nơi đây chỉ
là một sân khấu nho nhỏ với một không gian cũng nhỏ không kém, thường khi chỉ
khoảng 60 m2, nếu đầy khách chỉ chừng 40 là đầy người thêm nữa sẽ chật
cứng, Ca sĩ Nhạc công thường khi chỉ là những người mê ca hát đàn địch -Nhưng
họ hát lâu luyện tập chăm chỉ đến nỗi thành chuyên nghiệp hồi nào không
biết, lạ hơn nữa không biết lời lỗ như thế nào nhưng loại hình nầy càng ngày
càng phát triển, sau nầy biến tướng thành những Quán hát với nhau nhiều hơn
là trinh diễn chuyên nghiệp như những Quán mà chúng tôi vừa giới thiệu ở
trên, nhưng phải công nhận rằng chính những nơi nầy đang góp phần tôn vinh
loại âm nhạc tử tế hay nói một cách khác đó là âm nhạc đích thực, nó một dòng
chảy ngầm mạnh mẽ có tiếng nói quyết định cho sự sống còn của những ca khúc
đã và đang xuất hiện trong một không gian âm nhạc thị hiếu nghe nhìn
đang mỗi ngày càng thay đổi lộn xộn khủng khiếp nầy . . .
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét