Thứ Tư, 30 tháng 10, 2024
Thơ Nguyễn Thanh Ứng: Lời thuyền
“Suối tự nhiên về sông/ Sông tự nhiên về biển/ Biển hóa thành mênh mông.// Sạch đổ vào mênh mông/ Bẩn đổ vào mênh mông.// Hay đổ
vào mênh mông/ Dở đổ vào mênh mông.// Biển thành nơi chứa đựng/ Biển thành nơi
chịu đựng.// Vì thế biển đầy sóng/ Lòng không mấy khi yên”.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét