Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2025

Sống giữa tâm dịch

Sống giữa tâm dịch

Hôm nay là ngày thứ mấy hả con? Tôi vừa làm vài động tác vặn xoay người trên giường vừa hỏi ông con cũng đang dật dờ ở giường bên cạnh. Hình như thứ tư thì phải. Hôm nay con không đi chích ngừa phòng dịch trong cộng đồng à. Có chứ mẹ con cũng đi.
Cậu con trai 31 tuổi của tôi trả lời, kể cũng tội ra trường làm bác sỹ hơn 7 năm rồi mà chưa lấy vợ, cứ hẹn lần hẹn nữa hoài, bằng tuổi này tôi đã lấy vợ và có con rồi,  nhưng thế vẫn là một trong những người lấy vợ trễ nhất trong khóa bác sỹ ra trường từ lâu lắm rồi có lẽ phải hơn 38 năm rồi còn gì. Già rồi bạn ơi. Nói cho đúng là ông con mình cũng có ý định lấy vợ trong năm nay, nhưng dịch dã kéo dài không biết bao giờ mới chấm dứt như thế này thì làm sao cưới vợ được đây. Người tính không bằng trời tính, thôi đành chịu vậy chứ biết làm sao?
Mơ mộng thư giãn một chút, tôi cũng không biết hôm nay là ngày thứ mấy thành phố lớn nhất của cả nước này thực hiện giãn cách toàn bộ để chống dịch nữa. Cũng gống như ở các Casino đánh bài, không có đồng hồ, không có ánh mặt trời, không có bóng trăng mờ bên cửa sổ. Tất cả chỉ là một bầu trời đầy sao, ngày cũng như đêm mặc đồng hồ sinh học của mỗi người. Tất cả đều tĩnh lặng ngoại trừ những hồi chuông điện thoại vang lên  réo rắt thúc dục lòng người đến nôn nao khó chịu.
Trái với cái tĩnh lặng đến ghê người của những con phố nhỏ bị cách ly hay phong tỏa. Tại bệnh viện, ngày cũng như đêm các cuộc họp  và hội ý liên tục được tổ chức, các công văn chỉ thị bay xuống như bươm bướm công văn nọ chồng chéo lên công văn kia. Cũng không có gì là khó hiểu cả đại dịch mà từ lâu lắm rồi Việt Nam nói riêng và toàn thế giới nói chung chưa từng bị, nên cách đối phó chống dịch cũng nhiều điều bỡ ngỡ, cộng với một chút tự kiêu về thành công của những lần chống dịch trước đây, men chiến thắng mà ai lại không say. Tất cả đều căng như sợi dây đàn chờ ngày òa vỡ, tất nhiên ai cũng mong chờ là òa vỡ  trong thành công. Dịch sẽ  lắng xuống và mọi người sẽ được sống hòa bình với virus cúm trong một trật tự mới, văn minh hơn, hợp lý hơn và nhất là bớt ồn ào phức tạp như hiện nay.
Ngoài đường phố thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe hai bánh chở hàng chạy vụt qua, trên xe là những kiện hàng thiết yếu cho cuộc sống hàng ngày của những thị dân của thành phố đông dân nhất nước này. Rất ít xe hơi, chỉ vài cái cũng chạy vội qua các chốt kiểm soát mọc lên dày đặc khắp các ngã tư. Còn hơn thiết quân luật thời chiến  tranh. Cả thành phố như đông cứng lại, các hoạt động hầu hết đều lắng đọng theo thời gian. Chợt nhớ đến câu hát: Hôm nay thời gian như lắng đọng, cho đôi tình nhân dẫn trong giấc mộng v.v… Hoàn cảnh này thì các đôi tình nhân chắc cũng đi chống dịch hết chẳng còn cơ hội nào để mà mơ với mộng nữa phải không các bạn.
Đã lâu rồi, cũng dễ đến hai năm rồi không có cảnh giảng dạy và chấm luận văn, luận án trên giảng đường nữa. Tất cả đều chuyển qua Online cũng tiện thật đấy, nhưng những bác sỹ là nhà giáo như chúng tôi vẫn thấy có gì đó không ổn lắm. Hình như nó thiếu đi sự thi vị, sự trang nghiêm và hoành tráng của buổi giảng hay trình bày trên giảng đường. Thiếu vắng nhiều lắm từ cái nhìn trân trọng thán phục của học viên đến cái nhìn thương yêu trìu mến, rộng lượng thiết tha của người thầy. Tuy nhiên dù gì đi nữa dòng đời  vẫn phải chảy mọi thứ rồi cũng ổn thôi, chúng tôi thường động viên mình và mọi  người. Hy vọng trong thời gian ngắn nữa chúng tôi lại được đứng trên bục giảng của những đại giảng đường dạy và thuyết trình về những đề tài mà mình yêu thích.
Hai tin nhắn liên tiếp từ Bác sỹ phụ trách đội chích ngừa ngoài cộng đồng bên quận 8,  theo sự phân  công của Sở Y tế. Một nhân viên trong đội tiêm ngừa bị xỉu phải cấp cứu truyền dịch. Shock nhiệt ấy mà đứng tiêm suốt từ 8 giờ sáng đến giờ trong bộ đồ bảo hộ, cũng không thể chịu nổi, khát nước mà không dám uống vì sợ phải đi tiểu. Có ai đã mặc bộ đồ này  mới hiểu  đi tiểu khó như thế nào và không thể mỗi lần như vậy là thay bộ đồ mới và thế là thỉnh thoảng có người gục ngã tại nơi chích ngừa vì shock nhiệt. Thông thường nhân viên này phải nghỉ khoảng 2 ngày ở nhà nạp năng lượng lại. Nhưng cô H bị shock nhiệt chiều nay sau khi phục hồi đã nhắn tin với tôi: Ngày mai xin cho em tiếp tục tham gia đoàn chích ngừa. Sau khi bàn bạc với các đồng nghiệp chúng tôi đồng ý. Không đồng ý sao được khi mà chúng tôi tuy là các bệnh viện tư nhân cũng đã cạn kiệt nguồn nhân lực. Khi mà chúng tôi tham gia lấy mẫu và chích ngừa như một anh hùng đánh nhau với cối xay gió mà không hề biết làm đến bao giờ và làm đến khi nào vì không có ai bàn bạc, không ai chia xẻ cả. Số phận của y tế tư nhân tại Việt Nam trong giai đoạn này là như thế đó. Nếu còn mãi tư duy như vậy thì biết bao giờ Y tế tư nhân mới sánh vai cùng người anh em công lập đây?
Đã từ lâu lắm rồi Sài gòn là nơi chấp cánh bay cao cho những ai may mắn ăn nên làm ra, nhưng cũng là nơi cưu mang tạo cuộc sống cho những người nghèo ở tận đáy xã hội. Người dân  Sài gòn vốn dĩ sống nghĩa tình từ bao đời nay. Trong cơn bão tố này bao nhiêu gia đình rơi vào cảnh khốn khổ vì giãn cách xã hội, thật ra đây cũng là tình thế bắt buộc, nhưng nếu cứ kéo dài mãi thì không ổn vì không thể sống mãi với sự cứu trợ của các mạnh thường quân và theo quy luật thì không thể kéo dài vô tận, đến một lúc nào đó họ sẽ nói chúng tôi cần công ăn việc làm, cần sự cứu giúp của chính phủ. Nhưng biết làm thế nào đây với những con người nghèo khó trong tình hình hiện nay. Hãy nghĩ đến họ lúc này và trong cả tương lai gần nữa các bạn ơi?.
2/8/2021
Nguyễn Hoài Nam
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tác giả trẻ Lê Hương ở Quảng Bình với lý luận phê bình

Tác giả trẻ Lê Hương ở Quảng Bình với lý luận phê bình Lê Hương tên thật là Lê Thị Hương sinh năm 1988, Hội viên Hội Văn học nghệ thuật tỉ...