Thứ Hai, 1 tháng 12, 2025

Miếng vỏ chanh

Miếng vỏ chanh

1. Thuyền nằm trên giường nệm trải tấm drap trắng trong một dưỡng viện chữa trị bệnh tâm trí. Gương mặt nàng trông xanh xao và gầy hẳn.
Thời gian trôi qua, đôi lúc Thuyền chợt tỉnh táo, nàng vẫn nhớ Hoàng và trông mong một tin gì của Hoàng.
Nhìn ra bên ngoài qua khung cửa kính rộng nàng thấy bầu trời xanh xanh, từng đám mây trắng lững lờ trôi qua. Không gian im vắng. Thời gian như ngừng trôi. Mỗi sát-na trôi qua nàng thấy yếu dần. Nàng cảm nhận buồn buồn sống một mình hông có ai bên cạnh để Thuyền có thể chia xẻ nổi cô đơn .
Nàng đang chờ... , nhưng chờ cái gì...?
2. Hoàng và Thuyền yêu nhau khi nàng vừa bước vào tuổi đôi mươi. Ðây là mối tình đầu đời của Thuyền .
Nhiều dịp Thuyền nhìn Hoàng ngập ngừng khi chàng ...hình như muốn tỏ bày với nàng chuyện gì, nhưng lại ngừng lại.
Cho đến một buổi sáng mùa hè, nơi sân giảng đường của trường đại học văn khoa, Hoàng trao cho nàng một lá thư. Trao một cách vội vã...rồi bước đi thật nhanh.
Hoàng rời nơi chỗ Thuyền đứng cũng khá lâu rồi. Thuyền sực tỉnh và nàng mở thư ra đọc. Chỉ là một bài thơ Tình của Nguyên Sa mà Hoàng chép tặng nàng với nét chữ rất chân phương rất mỹ thuật. Chứng tỏ Hoàng đã mất nhiều thì giờ để “o bế” bài thơ này:
Mời
Tôi trân trọng mời em dự chuyến tàu tình ái.
Trong một phút, một giây cuộc hành trình sẽ mở.
Tôi mời em. Trân trọng mời em cùng đi, cùng khai mạc cuộc đời.
Tôi mời em vứt bỏ lại đằng sau những kinh thành
buồn bã với phong tục, thói lề, bạc vàng giả dối :
muốn làm người yêu thì phải đỗ Tú Tài.
Tôi mời em đi ngay. Không cần lấy vé.
Không phải đợi chờ vì diều kiện du hành là những
ngón tay lồng vào nhau và tâm hồn đừng đơn chiếc.
Còn nếu cần thì tôi sẽ làm người bán vé.
Nhưng tôi sẽ không quên làm người đồng hành
duy nhất để đưa em đi. Và tôi sẽ làm người lái tàu
để không ai dược dự phần vào câu chuyện đôi ta.
Vé có thể là những lá thư xanh. Tàu là gian nhà rất nhỏ. Nhưng mỗi ga chắc chắn sẽ là những chiếc hôn nồng cháy cuộc đời.
Tôi mời em đi ngay. Em có thể đến đây với đôi giày gót cao để tôi tưởng mình em vóc hạc. Nhưng nếu em vội vã thì em cứ đi chân không. Tôi sẽ bọc mười đầu ngón chân với tất cả linh hồn say đắm yêu em.
Em có thể tô môi son rất đỏ như khi đi dự một dạ yến tưng bừng. Em có thể để phấn hồng trên má, trên áo màu những vòng kim tuyến kết hoa đăng.
Nhưng nếu vội vàng mà em để vành môi tái nhợt, mái tóc bù tung. Thì có hại gì đâu em? Cuộc hành trình sẽ khởi vào đêm khuya. Tôi không nhìn thấy má hồng non vì còn mải mê với tất cả em tràn đầy trong đáy mắt.
Ttôi cũng đi rất vội vàng. Hành lý chỉ mang theo một vòng tay để ôm em, đôi mắt say sưa để thì thầm nói chuyện và đôi môi để kết hoa đám cưới trên vùng trán dịu hiền.
Em đến ngay đi.
Ðể tất cả gò má em ấp trên bàn tay tôi xóa hết những đường chỉ tay gian khổ.
Em đến ngay đi.
Em đến ngay cho cuộc hành trình được mở. Gió được nổi lên từ mái tóc phiêu bồng, thuyền dong thả từ đường môi óng ả.
và ngực căng buồm, mắt trông tìm vội vã:
Tôi đi vào kiều diễm của thân em.
(Nguyên Sa)
Ðọc bài thơ tình “Mời” hai lần, Thuyền bỏ lá thư vào cặp.
Thuyền suy nghĩ. Tại sao Hoàng yêu say đắm Thuyền đã lâu năm mà chàng không đủ can đảm nói với nàng một tiếng “yêu” hay tỏ bày một cữ chỉ như ôm hôn nàng hay nắm tay nàng? Nàng biết là Hoàng hiểu nàng cũng nhiều lần nàng biểu lộ, tuy kín đáo và e dè cố hữu của người con gái mới lớn, là nàng sẽ đồng tình với chàng dẫn dắt trong yêu đương.
Hoàng thông minh thì phải cảm nhận được. Không lẽ nàng phải “bày” cho chàng hay sao?
Ðây, tuy chỉ là một bài Thơ Tình của một vị giáo sư dạy triết học của Hoàng và Thuyền, nay Hoàng dùng để thay “lá thư tình thứ nhất” chàng muốn gửi cho nàng?
Thi sĩ Nguyên Sa sáng tác nhiều bài Thơ Tình rất hay mà ý tứ lãng mạn nhẹ nhàng. Sao Hoàng lại chọn bài thơ “Mời” này?
Thuyền đọc đi, đọc lại bài thơ để tìm hiểu ẩn ý của Hoàng.
*3. Sau lần trao bài thơ “Mời” đó, Hoàng lặn mất tiêu. Chàng không đến lớp, đến giảng đường nữa. Thuyền rất ngạc nhiên không hiểu tại sao. Nàng tự xét mình trong thời gian qua chưa làm gì để Hoàng có thể giận nàng và lánh xa nàng.
Cùng lứa tuổi với Hoàng nhiều người đang được gọi nhập ngũ vào trường sĩ quan trừ bị Thủ Ðức. Thuyền dọ hỏi mấy người bạn cùng lớp thì được biết hình như Hoàng cũng nhận giấy thông báo của nha động viên. Chẳng lẽ việc “động trời” này mà Hoàng lại không báo tin cho nàng biết dù Hoàng cho đó là tin không vui đi nữa. Nhưng đối với Thuyền trong thời buổi chiến tranh, thanh niên khỏe mạnh, có học thức thì nhập ngũ để phụng sự tổ quốc là một vinh dự, là một trách nhiệm. Trừ những thanh niên không đủ điều kiện học vấn và điều kiện sức khỏe hoặc thuộc loại “ con ông cháu cha” mà người đời gọi C.Ô.C.C tránh né cơm lính hoặc chạy chọt giỏi thì không kể.
Nếu hai người thật sự đã yêu nhau thì thời gian đến quân trường thăm người yêu đang thụ huấn cũng là thời gian ghi nhiều kỷ niệm đáng nhớ của hai người mới yêu nhau.
Tại sao Hoàng đi nhập ngũ mà lại phải dấu nàng? Trong những lần hai người đi chơi với nhau, Thuyền cũng thường kể cho Hoàng nghe về chuyện mấy cô bạn gái của nàng rất hãnh diện trở thành “người yêu của lính”. Tuy ai cũng hiểu lấy chồng lính cũng dễ thành sương phụ. Nhưng nếu nghĩ cho kỹ thì sát xuất này cũng không cao bằng tai nạn giao thông xẩy ra hàng ngày ngoài xã hội.
Hoàng chẳng để lại một dấu vết gì để Thuyền có thể theo dõi. Nàng đến những nơi mà ngày xưa hai người gặp nhau. Nàng hỏi dò những bạn bè quen thân hai người. Nàng lên quân trường võ khoa Thủ Ðức. Mọi nơi mà vẫn không tìm dấu vết gì của Hoàng. Chàng đi đâu?
Nàng buồn bã, không còn muốn đến trường học hành nữa. Nàng không ra khỏi nhà, hàng ngày chỉ quanh quẩn trong gian phòng ngủ hẹp. Nàng không thấy đói nên chẳng muốn ăn. Thuyền càng ngày trông xanh xao, hốc hát. Ðôi lúc nàng bật cười to, đôi lúc khác nàng khóc rưng rức. Trí nhớ của nàng cũng không còn minh mẫn nữa. Nàng đang thất tình. Chỉ mơ ước gặp lại Hoàng. Nàng mất ngủ. Trong lúc chợp mắt lại gặp toàn ác mộng.
Gia đình thấy sức khỏe nàng quá yếu nên phải đưa nàng vào dưỡng viện tâm thần. Hàng ngày những viên thuốc nho nhỏ màu xanh nhạt “Zoloft” rị suy nhược thần kinh giúp nàng an thần nhưng càng ngày đã làm nàng quên....quên hết mọi chuyện đã xẩy ra trước đây.
Bạn bè đến thăm, nàng đều hỏi tin tức của Hoàng. Ai cũng cố tìm giúp Thuyền, nhưng vẫn không biết gì hơn. Tâm bệnh này chỉ hy vọng chửa được khi nào Thuyền biết được đáp số vì sao tự nhiên Hoàng bỏ rơi nàng giữa lúc cuộc tình của hai người đang lũy tiến!
*4. Thủy đến bệnh viện thăm Thuyền. Nhìn người bạn gái ngày xưa xinh đẹp, vui tính, thông minh đang nằm trên giường bệnh. Thần sắc cũ không còn nữa như gặp một người khác hẳn.
“Ông xã của mình vừa gặp lại Hoàng ở một quán cà phê nhỏ...”
Nghe Thủy nói chưa dứt câu, như một sức mạnh vô hình nào thúc đẩy, Thuyền ngồi bật lên như lò xo, nàng hỏi dồn dập:
“Tại đâu, Thủy. Anh Hoàng còn sống à? Trong nhiều lần mình nằm mơ thấy anh ấy đã chết lâu rồi. Tối qua, mình còn thấy “ảnh” đứng đầu giường này xin lỗi mình và cho biết “ảnh” không còn nữa. “Ảnh” còn khẩn cầu mình hãy quên “ảnh” mà lập cuộc sống bình thường mới.”.
“Thuyền, anh Hoàng đang ở tận Ban-mê-thuột khi ông xã mình nghỉ dưỡng quân sau một cuộc hành quân dài ngày tại Vùng II Chiến Thuật này. Gặp anh Hoàng, ông xã mình liền trách bạn sao bỏ đi mà không nói gì với Thuyền để cho nàng phải nhớ nhung rồi lâm bệnh khá nặng từ ngày ấy đến nay. Thật tội nghiệp cho Thuyền!”.
Anh Hoàng rủ ông xã mình về nhà trọ của anh để thổ lộ tâm tình :
“Mình sinh ra trong một ngôi làng nhỏ ở quê miền Trung. Cha mẹ mình chỉ sinh ra có một trai để nối dõi tông đường. Trong tộc họ hiện nay chỉ còn cha mình là người trưởng tộc duy nhất, còn là năm bà “ o” chị em của cha mình. Vì thế khi mình mới thi đậu bằng trung học đệ nhất cấp, cha mẹ mình bắt buộc mình phải cưới vợ để có cháu nối dõi tông đường. Mình phải vâng lời vì nghĩ trong thời chiến tranh dai dẳng trên đất nước này trước sau gì mình cũng phải vào lính. Nay đây, mai đó không có ai phụng dưỡng mẹ cha. Vả lại đời lính sẽ gặp nhiều bất trắc đâu có biết trước được. Sau khi vợ mình sinh được một cháu trai, mình để vợ con sống với cha mẹ mình ở quê. Mình vào Nam sống ờ vùng lục tỉnh. Mình gặp nhiều cô bạn gái dễ thương và dễ tính nên mình đã lem nhem và khi nghe tin các cô này có “bầu” là mình chạy trốn. Như những vỏ chanh đã vắt xong nước thì vứt bỏ. Mình đã có vợ, có hôn thơ, hôn thú chính thức ... đâu còn cưới vợ thêm được nữa.Vì thế mình phải dời chỗ ở lên Sài gòn vừa đi làm vừa ghi danh học đại học. Mình gặp Thuyền , yêu Thuyền thật, và mình biết Thuyền cũng yêu mình, nhưng mình không thể phá hại đời nàng. Cũng may cho nàng, mình nhận giấy gọi động viên vào Thủ Ðức, mình trốn lính.... và tìm lên vùng cao nguyên để “yên thân”. Lên đây, mình lại đường xưa lối cũ, ăn quen, nhịn không quen, mình đang sống với một người tình mới. Với tình trạng không hợp lệ quân vụ của mình, mình không thể về lại Sài gòn thăm bạn bè hoặc về quê mình để thăm cha mẹ và vợ con mình. Mình đã tính sai nước cờ vì bản tính yếu hèn của người thanh niên trong thời ly loạn.”
Nghe Thủy kể xong, Thuyền bỗng buộc miệng:
“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy,
Nghìn năm chưa dễ mấy ai quên!”
nhưng Thuyền bỗng cười to tiếng, khi nghĩ đến sự may mắn dành cho nàng lúc nàng chưa kịp cho Hoàng thực hiện:
“Tôi đi vào kiều diễm của thân em.” như gợi ý của người tình lãng mạn có máu sở khanh.
Phương Duy
Theo https://vietvanmoi.fr/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mùa thi - Mùa nhớ lan man

Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...