Thứ Hai, 1 tháng 12, 2025

Nữ trung úy Sharon

Nữ trung úy Sharon

1. Tôi choàng thức dậy sau một giấc mộng dài.
Nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường bên cạnh tủ sách, tôi thấy kim chỉ 3 giờ sáng. Tôi cố gắng tìm lại giấc ngủ tiếp vì tôi mới ngủ được ba tiếng đồng hồ. Bác sĩ thường khuyên tôi mỗi đêm phải ngủ ít nhất năm tiếng, nếu nhiều hơn càng tốt. May mà tối nay tôi nằm mơ một giấc mộng đẹp. Có những đêm nhiều ác mộng đến với tôi.
Thời gian sau 1975, tôi ở tù Cộng sản nhiều năm. Nay qua định cư tại Hoa Kỳ cũng tròm trèm hai mươi năm mà ác mộng ở trại giam vẫn theo đuổi tôi mãi. Sau mỗi cơn ác mộng tôi không thể tiếp tục giấc ngủ cho đến lúc trời sáng.
Tôi thích nhất là những đêm có những giấc mộng “một thoáng liêu trai” vừa thích thú, vừa thỏa mãn một phần đam mê vì tôi là người đang viết truyện ngắn cho nhiều tờ báo và nhiều trang online nên mộng mị cũng giúp tôi đỡ bí đề tài.
Khi tôi còn ở tuổi học sinh trung học, tôi rất mê các tập sách LIÊU TRAI CHÍ DỊ do nhà văn Trung Hoa Bồ Tùng Linh sáng tác và Cụ Ðào Trinh Nhất dịch sang Việt văn. Truyện đưa độc giả vào thế giới ma quái, hồ ly tinh hóa ra làm mỹ nhân, nửa hư nửa thực của đời sống bình thường.
Ðã lâu lắm rồi, không có nhà văn nào sáng tác những truyện như vậy để tôi đọc, có lẽ viết truyện “Liêu Trai” đúng chất lượng phải có một chút “sex”.
Khi còn ở bên Việt Nam, trước 1975 ít nhà văn nào muốn đụng đến lĩnh vực “sex” mà người đời định kiến “dâm tà” này.
Gọi “nhà văn khiêu dâm” còn đỡ, nếu gọi nhà văn “cậu chó” thì còn khổ hơn. Khi đến định cư tại Hoa Kỳ, một nước có hàng nhiều riệu độc giả đọc tạp chí Plaboy, hàng chục triệu người xem loại phim “mà tài tử mặc quần áo ít tốn vải” và quan niệm cởi mở viết truyện có chút “sex” làm cho cuộc sống quá máy móc và bận rộn này, được vui trong chốc lát, nên tôi không e ngại nữa khi viết “Một Thoáng Liêu Trai” cho tôi cùng một số bạn hữu đọc vậy.
Dù không viết truyện “LIÊU TRAI một trăm phần trăm” mà chỉ “MỘT THOÁNG” cũng yên lòng rồi.
Ðọc để quên cuộc sống hiện tại có nhiều khó khăn và nhọc nhằn.
Giống như người nghiện bia mà uống loai beer “lite”, “light”.
Người nghiện thuốc lá phải hút thuốc cigarette “light”, “lite”.
Người đi tù Cộng sản uống nước “cơm cháy” , “bắp cháy” thay cà-phê. ... cũng “phê” vậy.
2. Những năm 1966 - 1968 những ngày nghỉ, tôi thường tháp tùng với các sĩ quan cố vấn Hoa Kỳ lái xe Jeep vào căn cứ Chu Lai để mua máy móc, nước ngọt, bia, rượu mạnh tại các PX vì giá rẻ và đầy đủ mặt hàng hóa cần mua. Hoặc những ngày trời nắng gắt, ra tắm biển. Biển Chu Lai trong căn cứ này cát trắng và sạch. Phong cảnh, thông xanh, đụn cát nhô cao, nhìn ra biển nước trong xanh về phía trái thấy các cù lao Chàm, Yến... của tỉnh Quảng Nam, xa hơn nữa, về hướng Bắc là dãy núi của bán đảo Sơn Trà, Ðà Nẵng. Nhìn về hướng Nam là cù lao Ré của tỉnh Quảng Ngãi.
Một hôm tôi đang đi dạo trên bãi biển với Porter, đi ngược về hướng chúng tôi là một nữ Trung Úy Hoa Kỳ có gương mặt trông như thiếu nữ Á Ðông.
Ðại úy Porter chào nàng. Tôi hơi ngạc nhiên. Trung Úy phải chào Ðại Úy trước theo nghi lễ quân cách chứ.
Porter hiểu cái nhìn ngạc nhiên của tôi nên anh ta nói ngay với tôi:
- Giới thiệu với bạn, đây là Trung Úy Sharon, một cô bạn của tôi. Sharon chào Porter, xong quay sang chào tôi.
Porter giới thiệu với Sharon:
- Ðây là Trung Úy Nguyễn, bạn chiến đấu của tôi hiện nay.
Tôi chào Sharon trong lúc nhìn nàng rất kỹ. Có lẽ vì tôi cận thị nặng hay thấy nàng xinh đẹp quá lại có nét thiếu nữ Ðông phương, chỉ khác một chút là mắt nàng có màu xanh xanh.
3. Tối qua, hơn ba thập niên trôi qua, tôi gặp lại Sharon. Bây giờ nàng trông xinh hơn và mặc thường phục. Một áo sơ-mi ngắn tay màu trắng và chiếc jupe màu xanh đen.
Nàng vui vẻ chào tôi trước.
Tôi chào nàng trong sự ngạc nhiên vô cùng.
- Chào Sharon, sao bạn biết địa chỉ của tôi mà ghé thăm.
Sharon ỡm ờ trả lời: “Biết chứ, sao lại không?”
“Bây giờ bạn giải ngủ lâu rồi? Cấp bậc cuối cùng? Ðơn vị?”, tôi hỏi nàng.
Gặp lại Sharon, nhìn nàng vẫn còn trẻ, rất xinh, nét thiếu nữ Ðông Phương lại mặc thường phục nên có lẽ vì bất ngờ và vì mừng quá nên tôi chẳng biết nói gì, chỉ hỏi một câu hơi ngớ ngẩn... giống như một trai tân gặp cô bồ lần đầu tiên trong đời.
- Em giải ngũ lâu rồi, cấp bực cũ 1st Lieutenant như ngày gặp anh năm nào ở Chu Lai. Hiện nay em ở Washington, D.C. và vẫn còn độc thân.
“Sau hơn ba thập niên xa cách, sao tôi nhìn Sharon vẫn thấy trẻ”, tôi khen nàng.
Nàng cười, hai hàm răng trắng tinh và đều đặn rồi hỏi tôi:
- Hồi 1975, anh mang cấp bậc gì? Rồi qua Mỹ ngay hay bị kẹt lại và đi lao động khổ sai ở trong các “camps concentration” của Vi-Xi?
- Lúc đó tôi 04 và đi tù gần chín năm trong những khu tập trung trên núi rừng. Sau 1990 đi tái định cư tại Mỹ đến bây giờ.
Sharon nói:
- Em cũng đoán thế, em quen theo lối nhà binh cũ nên 02 Sharon, em phải chào 04 Nguyễn trước.
Nàng vẫn “dí dỏm” và “vui tính” như những ngày chúng tôi thường gặp nhau ở bãi biển Chu Lai sau khi chúng tôi được Ðại Úy Porter giới thiệu lần đầu.
Thời gian ở căn cứ Chu Lai, mỗi khi gặp Sharon, nàng thích tôi kể cho nàng nghe những trận hành quân mà tôi đã tham dự. Nàng cũng hỏi cặn kẻ về văn hóa, văn minh và phong tục Việt Nam vì nàng nghe Porter cho biết trước khi nhập ngũ tôi là một giáo sư trung học. Sharon chăm nghe, ghi “note” lại. Nàng muốn biết rõ ràng để khi về Mỹ sẽ kể lại cho bạn bè nghe.
Sau một ngày trả lời vô số câu hỏi thắc mắc của nàng, 1st Lieutenant Sharon bồi dưỡng cho Trung Úy Nguyễn một nụ hôn nồng ấm rất đam mê kéo dài dài và chỉ có vậy thôi.
Tối nay gặp lại, nàng cũng bắt tôi kể cho nàng nghe những trận hành quân cho đến tháng Tư năm 1975 và những ngày tù tội sau đó.
Sharon chăm chú lắng tai nghe như một nữ sinh nghe thầy giáo giảng bài sử-địa trong một lớp trung học vậy.
Cuối cùng, trước khi từ giã tôi, Sharon cũng không quên ôm tôi hôn một nụ hôn rất ấm, rất đam mê.
Nàng nhìn bà xã tôi ngủ say nằm bên cạnh tôi, nàng nói:
- Chúc Anh Chị hạnh phúc!
Sharon chào tôi và hẹn sẽ gặp lại tại thủ đô Washington, D.C. trong dịp lễ “July Fourth”.
Tôi ôm nàng từ biệt... và tôi thức giấc ngay.
4. Ngày 4 tháng 7
“Ðến Hẹn Lại Lên” như tên một cuốn phim tôi đã xem bên Việt Nam rất nhiều năm rồi, tôi bay sang Washington, D.C. thăm bạn bè. Bạn bè rủ tôi đi viếng “ THE WALL” nơi có những bức tường bằng đá đen khắc danh tính 58,195 tử sĩ Hoa Kỳ hy sinh ở chiến trường Việt Nam.
Tôi rất xúc động khi đứng trước những bức tường tưởng niệm.
Biết danh tính người quân nhân gục ngã đầu tiên là Air Force T- Sergent Richard B. Fitzgibbon Jr. ngày 8 June 1956.
Và người quân nhân sau cùng gục ngã là Kenton Rena Turner, một Thủy Quân Lục Chiến 18 tuổi, tử trận ngày 15 May 1975, hai tuần lễ sau khi Sài Gòn thất thủ.
Tử sĩ trẻ tuổi nhất là Dan Bullock lúc 15 tuổi.
Tử sĩ cao niên nhất là Dwaine McGriff, 63 tuổi.
Trong số những tử sĩ ghi trên, có 44 quân nhân được ân thưởng hoặc truy tặng huy chương cao quý nhất của Hoa Kỳ là The Congress Medal of Honor của Quốc Hội Hoa Kỳ.
Tôi đi vòng vòng để xem và quan sát các du khách, thân nhân của tử sĩ đến đặt các bó hoa, những vật kỷ niệm hay cà bằng bút chì lên trên giấy tên của tử sĩ.
Ðến chỗ nữ quân nhân tử trận ở Việt Nam, mắt tôi bỗng mờ đi, những dòng lệ trào ra khi tôi nhìn dòng chữ khắc 1st Lieutenant SHARON ANN LANE nằm trên đó.
Tôi xúc động mạnh và thốt lên:
“Sharon yêu quý, Em ở đây… đúng như Em đã bảo Anh: “Em hiện nay ở Washington, D.C. mà vẫn còn ÐỘC THÂN!”
Ba ngày ở Washington, D.C. của tôi đều dành cho Nàng, với những bó hoa hồng đỏ tươi .
Tôi thì thầm cầu nguyện. Tôi đặt tay phải lên hàng chữ mà nghĩ rằng tôi đang bắt tay Sharon hay hơn nữa là đang ôm nàng. Một người bạn đã hy sinh tuổi thanh xuân đẹp nhất của mình để PHỤC VỤ TỔ QUỐC HOA-KỲ và Ðồng Minh VIỆT-NAM CỘNG-HÒA.
Sau đó, tôi đi tìm “ lý lịch và quân vụ của nàng”
“Trung Úy 1st Lieutenant Sharon Ann Lane bị tử thương trong khi phục vụ tại chiến trường Việt Nam. Cô phục vụ trong đơn vị 312th EVAC ở Chu Lai bởi hỏa tiễn Rocket của Việt Cộng ngày 8 June 1969.
Sharon sinh ra ở Canton, Ohio, tử thương lúc gần ngày kỷ niệm sinh nhật lần thứ 26 của Nàng.
Cô được “truy tặng” sau khi chết: Anh Dũng Bội Tinh với Nhành Dương Liễu của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và Tuyên Dương Công Trạng trước toàn thể Quân Ðội VNCH. Về phía Quân Lực Hoa Kỳ, ngoài những huy chương khác, cô còn được ân thưởng một “Bronze Star for Heroism” ( huy chương Ngôi Sao Ðồng)
Năm 1970 tại Fitzsimmons Army Hospital ở Denver, nơi trung Úy Sharon phục vụ trước khi sang Việt-Nam tham chiến, có một phòng dành Tưởng Niệm tuyên dương công trạng của người nữ sĩ quan này.
Năm 1973 Aultman Hospital ở Canton, Ohio nơi mà Sharon theo học ngành Ðiều Dưỡng (Nursing School) xây một tượng đứng bằng đồng của cô Sharon Ann Lane. Danh sách 110 quân nhân tại địa phương hy sinh tại chiến trường Việt-Nam đặt phần dưới tượng đài này.
5. Tôi rất hãnh diện là có thời “We were soldiers” với Sharon và được quen biết Nàng khi nàng sang phục vụ cho quê hương tôi.
Tôi cũng hãnh diện, sau thời gian dài định cư tại Hoa Kỳ mà Nàng cũng còn nhớ tôi và đến thăm tôi trong một đêm để tiếp tục những câu chuyện và nụ hôn đam mê dù là trong mộng.
Tôi mong ước có ngày nào đó đến đặt bó hoa hồng thắm tươi, nơi phần mộ an nghỉ vĩnh cửu của Nàng.
Trong tim tôi sẽ dành một “ngăn rất nhỏ” để ghi lại hình ảnh và tình cảm của Nàng giống như những tượng đài mà Tổ Quốc Hoa Kỳ đã vinh danh Nàng.
Phương Duy
Theo https://vietvanmoi.fr/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mùa thi - Mùa nhớ lan man

Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...