Tâm thức biển đảo trong "Những
đóa hoa khẽ hương" của Bùi
Thanh Hà
Xuất thân là giảng viên đại học, Bùi Thanh Hà vừa làm thơ vừa viết bút ký, tản văn và luôn tranh thủ xê dịch, nuôi dưỡng cảm hứng sáng tạo. Trong tập thơ mới viết theo thể thơ 1-2-3 “Những đóa hoa khẽ hương”, tâm thức biển đảo của Bùi Thanh Hà được thể hiện rất sinh động…
“Những đóa hoa khẽ hương” là tập thơ thứ 3 của nhà thơ Bùi
Thanh Hà do NXB Phụ Nữ ấn hành tháng 3.2024. Biển đảo là một trong những biểu
tượng của Việt Nam, ăn sâu vào tâm thức cội nguồn dân tộc và trở thành nguồn cảm
hứng vô tận cho văn học nghệ thuật, trong đó có thi ca. Đối với nhà giáo, nhà
thơ Bùi Thanh Hà cũng vậy. Bờ biển nước ta trải dài gần ba ngàn ba trăm cây số
từ mũi Sa Vĩ – Móng Cái đến mũi Cà Mau, nhưng nói đến biển đảo có lẽ miền Trung
gây ấn tượng nhất, hội tụ cả về môi trường thiên nhiên, con người lẫn giông tố
lịch sử:
“Có một ngày tôi đến với miền Trung
Biển hát bao dung
Gặp những tâm hồn mặn mòi muối trắng
Gặp những trang sử hào hùng, cay đắng
Cát vẫn nói ngàn đời trong im lặng
Sự vĩ đại của mình”.
Biển là hình ảnh mang tính đại diện. Bên cạnh biển là cát, là
đảo,… và đặc biệt là “những tâm hồn mặn mòi muối trắng” của nhiều thế hệ
con người đương đầu, làm nên, chứng kiến “những trang sử hào hùng, cay đắng”. Vốn
sinh ra ở vùng trung du bên bờ sông Thương, biển với nhà thơ Bùi Thanh Hà là giấc
mơ và là nỗi ngạc nhiên xúc động khi chạm đến:
“Biển xanh cát trắng òa vào tim tôi
Núi rừng xanh biếc tràn vào hồn tôi
Dưới cánh máy bay đất trời xao xuyến
Tôi – người đàn bà trung du hay mơ về với biển
Muốn ôm cả đất trời
Chợt nhói lòng khi đến với miền Trung”.
Biển ở đâu cũng là biển. Sao nhà thơ Bùi Thanh Hà lại “nhói
lòng” khi đến với biển miền Trung? Phải chăng do vẻ đẹp kỳ diệu tạo hóa ban
phát? Hay là kỷ niệm từ tình yêu lứa đôi? Và có thể từ di sản lịch sử bi hùng
trên đường tổ tiên mở cõi, giữ nước? Sự “nhói lòng” ấy là một bí mật của riêng
nhà thơ nhưng lại tạo nên “dư chấn” trong lòng người đọc.
Tất nhiên, sau những cơn giông bão do thiên nhiên hay con người
gây ra thì biển trở lại cảnh quan, vẻ đẹp kỳ vĩ vốn có của mình:“Bình minh trên
đảo Lý Sơn// Mây vờn, biển thức/ Lớp lớp sóng xô rạo rực.// Những
con tàu nao nức gọi bờ xa/ Gió tâm hồn thơm ngát bao la/ Trái tim mở
ánh mặt trời rực sáng”. Thật thanh bình và quyến rũ. Cánh cửa tâm hồn con người
rộng mở và trái tim khát khao rực sáng trước biển trời lãng mạn bao la.
Khác với vẻ đẹp lúc bình minh, biển đảo khi hoàng hôn về
trong cảm thức của Bùi Thanh Hà lại mang một vẻ đẹp khác, vẻ đẹp của sự chia
xa, bối rối, nhớ nhung của một trái tim dạt dào dâng trào như sóng cuộn:
“Hoàng hôn trên đảo nhỏ
Sóng mặc áo biếc hồng
Mây gọi chim về núi
Mắt em có sóng nhìn bối rối
Bờ cát giấu chân người
Biển dạt dào dâng nỗi nhớ đầy vơi”.
Bình minh và hoàng hôn rất sinh động, vậy còn biển đảo về đêm
trong thơ Bùi Thanh Hà ra sao? Thật khác biệt và lạ lẫm:“Biển thì thầm trong
đêm// Biển kể chuyện thần tiên khẽ ru đảo ngủ/ Núi cúi đầu ngẫm nghĩ// Lấp
lánh sóng lân tinh/ Lấp lánh mắt em xanh/ Tình yêu lung linh bay
trong gió lành hóa thành cổ tích”. Biển cả bao la như người mẹ ấp ôm đảo
nhỏ. Và núi như người cha vững chãi, trầm tư trước bộn bề thế sự. Một không
gian kỳ ảo hiện lên và hòa vào “gió lành hóa thành cổ tích” vĩnh cửu
của tình yêu!
“Tôi muốn ôm đảo vào lòng
Ôm những cánh đồng lóe sắc xanh trên cát trắng
Ôm những tâm hồn thiết tha mơ mộng
Nhưng làm sao ôm được tiếng ru của biển
Tiếng vẫy cánh của đàn chim trên sóng nước lúc hoàng hôn
Và hương hoa đêm đêm thơm ngát gọi bàng vuông.”
Nhà thơ Bùi Thanh Hà ở Hà Nội
Biển kể chuyện thần tiên và ru đảo ngủ.“Tôi muốn ôm đảo vào
lòng” nghĩa là tác giả nuôi giấc mơ được làm thiên chức, bổn phận của người
phụ nữ, “Nhưng làm sao ôm được tiếng ru của biển” lại chính là ý thức về sự
vĩ đại của người mẹ biển cả, một người mẹ không ai có thể thay thế được.
Từ sự mơ hồ bao la của biển gió, thơ Bùi Thanh Hà đã “bay” đến
cái cụ thể hơn của “hương hoa đêm đêm thơm ngát gọi bàng vuông”, một loài hoa
mang tính biểu trưng của đảo khơi và những người lính kiên cường giữ đảo:
“Dịu dàng hoa bàng vuông
Thơm ngát trong đêm
E ấp trắng hồng nồng nàn gọi gió
Anh tìm em trên đường đời muôn ngả
Những người lính kiên cường nơi đảo nhỏ
Ôm hương gió trời thầm lặng ngỏ lời thương.”
Đề tài biển đảo chỉ là một phần trong tập “Những đóa hoa khẽ
hương” gồm 122 bài thơ 1-2-3 của Bùi Thanh Hà, bên cạnh những bài thơ viết về
núi sông, tình yêu quê hương và lứa đôi… nhưng đây là phần quan trọng của tập
thơ, từ cảm hứng đến diễn ngôn.
Nói về biển đảo, do hoàn cảnh lịch sử, thơ đương đại hay thể
hiện lòng yêu nước, ca ngợi sự hy sinh. Bằng cảm xúc, trải nghiệm và cách nhìn
riêng biệt, những bài thơ 1-2-3 tinh lọc của nhà thơ Bùi Thanh Hà đã viết về biển
đảo bằng sự mượt mà, nồng thắm và đầy quyến rũ. Hình ảnh biển đảo trong thơ chị
không máy móc khô khan mà luôn sinh động, lúc thì thầm như sóng vỗ, lúc mạnh mẽ
như gió lộng và ắp đầy tình yêu thương, có sức vẫy gọi người đọc tri âm:
“Gió muốn nói gì cùng em
Trong bóng đêm những vì sao lặn vào biển khát
Lặn vào mắt em
Gió vuốt ve làn tóc
Nơi đảo xa những chàng trai mở căng lồng ngực
Gửi gió về…”.
20/8/2024
Nguyễn Nam Việt
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét