Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2024
Ba ngày luân lạc
Chương 1
Và còn cái điểm tâm lý này nữa, nhưng điều này thì có chăng ông Đốc chỉ dám thú với mình, và có lẽ không dám thú cả với mình nữa.
Muốn tỏ cho lũ trẻ con biết sự kính phục của nó đối với thằng
Cu Nhớn, nó mới đỡ lấy cái quang mây:
- Có chứ. Nhưng sợ thì cũng phải chịu chứ. Tiền đâu! Hôm nay
có anh thì tôi không sợ nữa. À, thế hôm qua anh ngủ một mình ở đường như thế,
anh có thấy ma không?
- Ồ, thế sao bác tôi bảo đi mất có hai giờ?
Cả cảnh vật, cái gì cũng hùng vĩ, đăng đối với những màu sắc
rục rỡ. Sự sống như một chất men nồng, quyện lấy tất cả, rồi thì lấy ở tất cả,
đem tiêm một chất gì say sưa, sảng khoái vào lòng người.
- Đấy, trâu bò nó cày lên đấy. Rồi thì người ta mới bừa, mới
tháo nước vào mà cấy được chứ.
- Chả có ai dạy cả. Cứ nghe người ta hát thì nhớ đấy thôi.
Làm việc cả ngày, anh tính còn thì giờ đâu mà học hát?
- À, thấy anh như thế, tôi cũng phải cố chứ. Sao anh bằng tuổi
tôi, anh lại đi khoẻ như thế được? Mà tôi thì lại không? Trời, thật giá anh
không nghỉ lại thì có lẽ tôi lăn ra đây, không tài nào đi được nữa! Nhiều lúc,
tôi chỉ muốn ngồi thụp xuống đường mà khóc lên thôi.
Nhưng bây giờ, con người ta bao giờ lại chả là giống ăn thịt,
bao giờ thịt ăn với cơm lại chẳng ngon hơn. Huống hồ đây lại là lấy ở cái số tiền
gạo của gia đình bạn, huống hồ đây lại là cái tang chứng hảo tâm của một người
bạn rất nghèo. A ha! Từ đây cho tới chết, chắc Đức ta không thể ăn một thứ gì
ngon bằng cái miếng chả trâu đen thui thủi ấy nữa.
Can đảm là một lẽ khác, mà sức gân là một lẽ khác. Cho nên
người thật can đảm là người biết can đảm theo cái sức gân của mình. Chẳng biết
những người ấy có khôn không? Nhưng tôi biết chắc rằng những người ấy thường đi
tới đích.
Cu Nhớn thấy nó có vẻ bực bõ, không dám hỏi nữa, lủi thủi đi theo sau. Đi quá cầu Đuống một quãng, bỗng dưng Đức vứt que, vứt gậy ở tay đi, rồi loạng choạng muốn ngã.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tượng sáp Trần Văn Khê rút khỏi bảo tàng
Tượng sáp Trần Văn Khê rút khỏi bảo tàng Chị Nguyễn Thị Diện, giám đốc Công ty Cổ phần Tượng Sáp Việt cho biết tôn trọng ý kiến của 3 người ...

-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét