Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2024
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh
Chạy trốn - Truyện ngắn
Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác
tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho những người thân xung quanh mình ghê
tởm mình. Có lẽ tôi sắp trở thành con cóc sắp chết thối trong cái giếng khơi của
làng. Chẳng ai nỡ vì con cóc thối mà lấp cả cái giếng. Chắc chắn họ sẽ vớt con
cóc vứt ra thật xa, mặc cho nó sống hay chết, miễn là có cơ hội giữ được cái giếng
nước cho cả làng ăn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét