Thứ Ba, 31 tháng 12, 2024
Thơ không lây nhiễm thói xấu và dịch bệnh
Thơ không lây nhiễm
“Hà Nội mùa thu hàng cây tỉnh giấc sau mưa/ khép
lại những lối ngõ chăng dây lặng lẽ/ lác đác thêm người đàn bà như ta đi chợ sớm/
những chấm nhỏ di chuyển chậm trên đường”. Như mọi người trải qua đại dịch
Covid-19, nhà thơ Bùi Kim Anh hòa vào một cách ý thức mùa giãn cách. Và với
trách nhiệm người cầm bút tự thôi thúc “hãy bảo ta viết điều gì đi”, thơ
đã lặng lẽ tự nhiên bật ra từ tâm thức của bà sau những cô đơn chiêm nghiệm đớn
đau: “ta không cần đeo khẩu trang khi làm thơ/ bài thơ viết đêm không có covid
ám ảnh/ là hơi thở nồng nàn toả vào con chữ/ là lời thao thức của đêm”.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét