Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2025
Có một nhiệt đới buồn
Một số ít đồng đội của Corgnet liều lao xuống đồi toàn đá tai mèo và chạy ra vịnh. Corgnet như mất sức. Như không sức sống. Như tê cứng. Anh vùng chạy một đoạn rồi ngồi thụp xuống bên một vạt cây dại. Một người lính Việt Minh trong trong phục lính Tây phát hiện ra anh và tiến lại gần. Corgnet giơ tay đầu hàng theo quán tính. Corgnet hỏi, thều thào: “Ông có bắn tôi không ?”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét