Thứ Tư, 30 tháng 7, 2025
Thành phố đi vắng
Tôi viết truyện ngắn này sau một chuyến đi xa trở về. Bước xuống sân bay bất chợt thấy thời gian, không gian chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi tự hỏi đây có phải nơi chốn của mình không hay của ai khác? Tất cả trôi qua trong nháy mắt. Âm thanh vẫn còn đây mà không phải âm thanh quen thuộc ngày nào. Mùi con người đây mà không phải mùi con người ngày nào. Thực sự sợ hãi, chỉ còn tình yêu của tôi, chỉ còn anh bên cạnh nắm lấy tay tôi bảo đừng xa anh. Nhưng rồi chính trong giờ phút ấy tôi linh cảm thấy chúng tôi rồi sẽ xa nhau. Tình yêu và những cảm xúc như lớp màng mỏng phủ trùm lên mọi vật, nơi chốn thân quen, làm tất cả trở nên lấp lánh. Khi không còn tình yêu nữa con người bỗng thành cận thị bước đi trong màn mưa ướt nhòe vừa gần vừa xa. Sống mà như chết, vô cảm với bản thân, với mọi người, cảnh vật xung quanh. Không ai còn biết ai, không ai quan tâm đến ai và mỉm cười với ai. Tất cả chỉ trong nhắm, mở mắt, một thành phố đã đi vắng từ lúc nào. (Nguyễn Thị Thu Huệ)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét