Thứ Ba, 30 tháng 9, 2025
Khi hơi thở hóa thinh không 000000
Xuyên suốt cuốn sách là khát khao tìm ý nghĩa cuộc sống và sự
tự khẳng định bản thân của Paul Kalanithi. Anh là một con người đã sống và làm
việc hết mình, trọn vẹn trong khoảng thời gian ngắn ngủi của anh với cuộc đời.
Tôi nhớ nụ cười khẽ nhếch, bộc lộ một chút tinh quái ngay cả
khi khuôn mặt anh hốc hác và phờ phạc. Mặc dù trải qua một khoảng thời gian khó
khăn do căn bệnh ung thư nhưng liệu pháp sinh học mới đã đem lại phản ứng tốt,
cho phép Paul lạc quan về tương lai một chút. Anh nói trong suốt quãng thời
gian ở trường Y, anh thường mặc định rằng mình sẽ trở thành một bác sĩ tâm thần
học để rồi cuối cùng lại say mê phẫu thuật thần kinh. Trên cả niềm say mê đối với
những phức tạp của não bộ, trên cả sự thỏa mãn khi rèn luyện đôi bàn tay đạt được
những ngón nghề điêu luyện – đó là tình yêu và sự cảm thông đối với những người
đang đau đớn, với những gì họ cam chịu và những gì anh có thể phải vận dụng.
Tôi không nghĩ Paul là người hay nói với tôi về phẩm chất này, mà chủ yếu tôi
được nghe về nó qua một sinh viên từng phụ giúp cho anh: về niềm tin mãnh liệt
của anh trong chiều kích đạo đức của công việc. Và sau đó chúng tôi đã nói về
cái chết của anh.
Những lần khác, mối quan hệ tương hợp đơn giản hơn nhiều. Một
lần, khi cho chúng tôi thấy những tàn tích của căn bệnh ung thư tụy trên một
người hiến tặng, giáo sư đã hỏi, “Người này bao nhiêu tuổi?”
Khi nghe tin, bệnh nhân đa phần giữ im lặng. (Suy cho cùng, một
trong những ý nghĩa nguyên sơ của từ ‘bệnh nhân’ (patient) là kiên nhẫn – ý chỉ
“những người cam chịu khó khăn mà không than vãn.”) Cho dù vì lòng tự trọng hay
do choáng váng, sự im lặng thường chế ngự; và do đó nắm chặt tay bệnh nhân trở
thành một phương pháp giao tiếp hiệu quả. Một vài người sẽ trở nên cứng rắn
ngay lập tức (thường là vợ/chồng bệnh nhân chứ không phải chính họ): “Bác sĩ,
chúng tôi sẽ quyết đấu và chiến thắng nó”. Vũ khí chiến đấu khá đa dạng, từ những
cầu nguyện, đầu tư tiền bạc, cho đến thảo dược hay tế bào gốc. Đối với tôi, sự
cứng rắn đó luôn có vẻ mong manh. Sự lạc quan phi thực tế thường là lựa chọn
duy nhất thay cho nỗi tuyệt vọng đến nát lòng. Ở mọi trường hợp, trong tính cấp
bách của phẫu thuật thì thái độ hiếu chiến đó là hợp lý. Tại phòng mổ, khối u tối
xám dường như là một kẻ xâm lược trong những nếp cuộn hồng hào của não bộ và
tôi cảm thấy được sự đe dọa thực sự (Bắt được mày rồi, đồ khốn kiếp, tôi lẩm bẩm).
Cắt bỏ được khối u đem lại sự thỏa mãn – ngay cả khi tôi biết rằng những tế bào
ung thư tí xíu đã phân tán ra khắp bộ não nhìn có vẻ khỏe mạnh. Việc tái phát,
dù gần như không thể tránh khỏi, là vấn đề của một ngày khác. “Chỉ từng thìa từng
thìa một”. Sự cởi mở trong tính chất quan hệ của con người không có nghĩa là để
lộ ra mọi sự thật lớn lao đằng sau hậu cung mà có nghĩa là gặp gỡ bệnh nhân tại
vị trí của họ, trong điện chính, và mang họ càng xa càng tốt.
Khoảng thời gian khá hơn của tuần đó tôi nằm lì trên giường,
và vì căn bệnh ung thư tiến triển, tôi yếu đi trông thấy. Cơ thể tôi và cả nhân
diện gắn liền với nó đã thay đổi lớn. Những chuyến di chuyển từ gường tới phòng
tắm và ngược lại không còn là một chương trình vận động tự động mà đòi hỏi nỗ lực
và kế hoạch. Bác sĩ vật lý trị liệu đưa ra một danh sách những hạng mục hỗ trợ
tại nhà: một cái gậy, bệ ngồi toilet chuyên dụng, những miếng xốp để đỡ chân
khi nghỉ ngơi. Một đống thuốc giảm đau mới được kê. Khi tập tễnh bước ra khỏi bệnh
viện, tôi tự hỏi làm thế nào mà chỉ sáu ngày trước đó, mình có thể dành tới ba
mươi sáu giờ liên tục trong phòng mổ. Tôi đã yếu đi nhiều vậy chỉ trong một tuần
sao? Chỉ đúng phần nào. Bởi thực ra tôi có khá nhiều thủ thuật và sự giúp đỡ của
các bác sĩ khác trong phòng mổ để trải qua ba mươi sáu giờ đó – và dù vậy, tôi
cũng đã phải chịu một trận đau đớn khủng khiếp. Khi những bản chụp CT và kết quả
xét nghiệm đã khẳng định nỗi sợ của tôi, bởi chúng không chỉ cho thấy ung thư
đơn thuần mà còn là sự kiệt sức về thể xác, gần như là đã chết, liệu việc này
có giải thoát tôi ra khỏi nghĩa vụ cần làm, nghĩa vụ với bệnh nhân, với phẫu
thuật thần kinh, với việc theo đuổi những điều cao đẹp? Có, tôi nghĩ, và đây
chính là nghịch lý: như một vận động viên chạm tới đích để rồi sụp đổ, khi
không còn nghĩa vụ phải chăm sóc bệnh nhân đẩy tôi về phía trước, tôi trở thành
người tàn phế.
“Anh đã nằm trong đơn vị chăm sóc đặc biệt cả tuần rồi,” cô nói. “Nhưng đừng lo lắng. Anh sẽ khá hơn thôi. Hầu hết kết quả xét nghiệm đã trở lại bình thường. Anh sẽ ra khỏi đây sớm.” Hoá ra cô vẫn duy trì liên lạc với các bác sĩ của tôi qua email.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét