Thứ Tư, 2 tháng 10, 2024
XXXXSám hối
Chương I
– Thì cho khách ngắm, về nhà khách điên luôn chứ sao. Khách sẽ
bắt chước, nếu khách là đàn ông thì khách bảo vợ thực hành ngay hôm ấy, nếu là
đàn bà sẽ biểu diễn cho chồng xem.
Gói bạc cồm cộm nằm gọn trong túi quần, do Lợi đếm đi đếm lại
gói và buộc kỹ trong chiếc khăn tay. Gói bạc cọ sát vào đùi êm dịu còn hơn những
sự vuốt ve của bàn tay người yêu. Ý tưởng so sánh làm Tân bật cười:
Đối với những giới quá giàu sang Hải rất dè dặt. Tâm lý người
đời phần đông ai cũng mong được thơm lây, được dựa hơi. Chỉ cần ở láng giềng với
một nhân vật quyền quý là mình đã oai vang rồi. Trong câu chuyện thỉnh thoảng
phải nhắc đến nhân vật ấy, đến những mẩu sống riêng biệt mà chỉ có mình là kẻ
láng giềng hay ghé mắt nhòm trộm mới được hân hạnh trông thấy. Thế thôi cũng đủ
làm cho các bạn thầm phục, chưa kể mỗi khi nhắc lại những câu nói, những cử chỉ
mà nhân vật quan trọng ấy đã dành cho mình.
Hải cắn môi theo rõi từng nét nhíu mày trên mặt ông chủ hiệu.
Chữ “lạ” nói sao nghe như có lẫn chút ngờ vực chứ không phải chữ “lạ” của người
thán phục trước một báu vật. “Lạ” đây tức là có ý gì đáng nghi, ông chủ hiệu biết
rằng Hải chỉ giao thiệp với người đứng đắn, sao hôm nay lại đưa cho mình cái của
kỳ dị nầy. Giọng ông dõng dạc gọi chú thợ:
Ông chủ hiệu kim hoàng còn dạy cho Hải một kinh nghiệm rằng,
nên luôn luôn đánh cái dấu hỏi trước những người khách hào nhoáng, bóng bẩy,
cũng như những món hàng quá hoàn hảo tuyệt đối.
– Đàn ông trời sinh ra là như vậy đó, mười hai mụ bà dạy từ
khi mới lọt lòng.
Tân mỉm cười, nhếch đôi môi lên có vẻ kiêu hãnh một chút, rồi
nói giọng khinh bạc:
Từ ngoài sân thổi vèo những làn gió nhẹ man mát, Uyển vẫn
nhìn ra ngoài và bỗng có cảm tưởng như những bóng cây đang đi lại chuyện trò với
nhau. Uyển tin rằng thế nào cũng phải có sự trao đổi ý kiến giữa mấy gốc cây, nếu
không thì chán chết. Suốt đời phải đứng một chỗ chịu làm sao nổi, Uyển mừng thầm
may quá Uyển không là cây.
Bây giờ nằm cố nghĩ lại xem những hôm nguy hiểm của mấy lần
cuối cùng đó là với ai, Uyển muốn tìm tác giả không phải để bắt đền hay bắt cưới
hỏi, nhưng ít nhất cũng phải biết cái thằng bố nó là thằng nào. Chứ có thai mà
chẳng biết tác giả là ai thì hơi vô lý. Không lẽ lại mang chuyện đức bà Maria với
thiên thần Gabriel ra mà nói, ai người ta tin.
Suốt đêm Thanh không ngủ, nằm trong tay thằng nhân tình, lắng
nghe từng hơi thở, từng nhịp tim. Nàng suy nghĩ rất nhiều về cái hành động của
mình. Bên ngoài im lặng, giờ giới nghiêm nên thành phố bị bắt đi ngủ môt cách
miễn cưỡng. Sự im lặng gò ép ở bên ngoài lúc nầy cũng như tâm trạng của Thanh mỗi
khi gặp chồng. Tuy cố giữ giáng điệu trầm tĩnh nhưng trong lòng lúc nào cũng
đang bị từng cơn bão tố dằn vặt, Thanh cảm thấy có một chút hối hận, một chút tự
khinh ghét mình, một chút giận Quân, sao không biết cách giữ vợ, ba thứ tình cảm
đang chen lẫn. Chỉ có với Tân là Thanh không trách vì Tân đã hé cho Thanh một
chân trời kỳ ảo, một chốn thiên đường của sự khoái lạc, sự đam mê. Nếu không có
Tân thì chẳng biết đến bao giờ Thanh mới được hưởng những giờ phút ấy. Tân trở
mình, đưa tay quàng lên ngực người yêu, giọng hắn ngái ngủ gọi Thanh:
Hải tắt đèn gập quyển sách để lên ngực, lần đầu tiên Hải thấy
mình phung phí cái tuổi trẻ một cách ngu dại. Những ý nghĩ của giờ phút nầy
khác hẳn với ban nãy, Lợi thế mà khôn, nếu quả thật sự gần gũi của hai xác thịt
mà đã làm mê li, đã cho xúc động, mà đưa lên đến chốn thần tiên như Tân tả, thì
Lợi đã được hưởng đủ tất cả. Do thằng em của Hải đài thọ, cung cấp, còn Hải,
sao Hải không được cái may mắn đó, Hải đã sống khắc khổ, tự cho mình là vai chị,
vai cô, vai dì của những thằng con trai khác. Không bao giờ nâng đỡ khuyến
khích tụi hắn, cái mặc cảm rằng mình là một cô gái già đã làm tấm bình phong
ngăn chắn Hải với đàn ông.
Tháng đầu Uyển chưa thấy gì, nhưng qua tháng thứ hai Uyển bắt
đầu nôn oẹ. Thế mà phải dấu kỹ, không dám để cho mẹ biết sợ mẹ nghi, có những bữa
cơm Uyển đã cố gắng lắm mới nuốt trôi một bát. Nếu không có mẹ thì Uyển đã nôn
ra hết nhưng vì bà giáo Ảnh ngồi đó, Uyển phải đóng kịch và Uyển đã đủ can đảm
để đè nén. Những người đàn bà khác nhờ sự yêu chiều của chồng con nên tha hồ
nhõng nhẽo, còn Uyển biết nhõng nhẽo với ai, Tân thì hờ hững như tất cả những
thằng con trai hèn nhát thiếu bổn phận. Uyển không ngờ rằng Tân còn phải làm bổn
phận với mấy người đàn bà khác. Tới nhà ai hắn cũng được cưng như ông hoàng tử,
chỉ có gặp Uyển là phải dấu diếm khổ sở vội vội, vàng vàng. Hoặc Uyển tới nhà
Tân lúc Hải đi vắng, hoặc Tân tới nhà Uyển, gấp rút lo lắng bảo hắn không chán
sao được.
Tân vào, ôm một bó hoa hồng đỏ, hắn đặt vào tay Thanh rồi khẽ hôn lên môi cử chỉ thân mật như một người chồng lâu ngày mới được gặp vợ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hắn 0000
Hắn 1. Hắn Hắn còn nhớ rõ cái ngày cha hắn bán bộ sách quý với giá ba chục nghìn bạc để lấy tiền cho hắn đi Pháp. Ngày ấy lòng hắn như nở ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét