I. Linh
Có những giấc
mơ kéo dài cả cuộc đời. Lúc ấy giấc mơ chẳng còn là giấc mơ. Nó hiện hữu
như thực tại ta đang sống. Trong giấc mơ của tôi, mảnh đồi ấy, cây gạo ấy
và cả căn nhà nhỏ cứ dập dềnh theo thời gian…
Buổi sáng. Nắng
vàng ươm thả xuống những hàng cây. Tôi mở cửa đón gió từ phía sông Hàn.
Gió mang hơi nước mát lành, thơm tho trong lồng ngực. Tôi bước ra ban
công. Những âm thanh từ phía chợ vọng lại. Không quá ồn ào nhưng cũng đủ
thấy sự sôi động của một thành phố phát triển. Trên những tán cây xanh
ngát, nắng lấp lánh như dát những mảnh vàng.
Phòng bếp
thơm lừng mùi cháo hải sản. Nương vẫn quen nấu ăn vào buổi sáng. Biết
tôi thích ăn cháo nên Nương thường nấu cháo. Hàu, nghêu, hến… Nương làm
đều khiến món cháo trở nên hấp dẫn. Nương thường bảo. Mình già rồi, ăn
chút cháo buổi sớm cho nhẹ bụng và dễ tiêu. Tôi ra ngoài nhiều, đi đãi
khách, đi tiếp đối tác, tiếp bạn bè nhiều nhưng chưa thấy có chỗ nào nấu
cháo ngon như Nương.
Nương múc cho
tôi một bát. Mùi gạo thơm quyện với mùi hàu, mùi hành thanh thanh, ngòn
ngọt. Tôi háo hức cầm thìa. Nương cười.
- Ông ăn từ từ
thôi. Gần sáu chục rồi mà vẫn thế!
- Chỉ có món
cháo của bà mới hấp dẫn được tôi thôi…
Nương mỉm cười,
nguýt nhẹ tôi hài lòng. Mấy chục năm rồi, Nương quanh quẩn trong căn bếp
này nấu nướng, dọn dẹp và chờ đợi… Tôi không hiểu Nương lấy đâu ra sự
kiên trì, bền bỉ đến thế.
- Hôm nay ông
họp à?
- Hôm nay tôi
họp Ban Giám đốc công ty, buổi chiều đi gặp đối tác, có lẽ về hơi muộn.
Bà đừng đợi cơm.
- Vậy tôi qua
nhà thằng Minh, giúp vợ chồng nó dọn dẹp. Khổ! Vợ chồng đi cả ngày, tối
mới về. Bảo ở chung với bố mẹ mà không chịu!
Tôi nhìn
Nương khẽ cười, cả cái cách bà càu nhàu cũng vẫn hiền lành. Lớp trẻ bây
giờ có lối suy nghĩ riêng. Chúng muốn có không gian riêng dành cho tổ ấm
của mình. Tôi không cản con. Nương không cản được. Nương quay sang
trách nhưng tôi chỉ cười. Vợ chồng Minh vẫn hiếu thảo, sống tốt là được.
Tôi giật mình
tỉnh dậy giữa đêm. Mồ hôi vã ra như tắm. Vẫn khung cảnh ấy nhưng không phải
là những tháng ngày bình yên. Tiếng súng nổ, bom rơi, tiếng la hét… làm
tôi chấn động. Tai tôi vẫn còn ù. Tim đập thình thịch. Trái tim tôi
cũng bắt đầu rệu rã rồi! Tôi bước xuống giường rót một cốc nước lọc.
Nương vẫn đang ngủ. Tôi bước về phía cửa sổ. Lấp ló vài quầng sáng hắt
lên màn đêm cao vời vợi. Tôi bồi hồi nghĩ về những giấc mơ.
Đó là vùng
biên giới phía bắc. Một ngôi làng nhỏ hiền lành nằm bên bờ sông. Những
cây gạo tháng ba bung hoa rực rỡ soi xuống lòng sông. Chim ríu rít trên
cành. Người dân hiền lành cày cấy trên những mảnh ruộng nhỏ ven sông.
Tôi gặp Miên trong một buổi chiều bình yên như thế. Miên dong trâu từ đồi
về, qua đoạn mương nhỏ, đàn trâu dừng lại uống nước. Ngước lên gặp ánh
mắt tôi, em cúi mặt thẹn thùng, đôi má ửng đỏ. Tôi cũng vội vã theo bước
chân anh em về đơn vị. Chỉ còn khoảng trời chiều xanh cao vời vợi in
bóng cây gạo đỏ rực hoa.
Đôi mắt Miên
làm tôi mất ngủ. Tôi tìm em bất cứ khi nào có thời gian. Vài ba lần
"tình cờ" gặp mặt, làm quen, em đã chịu cười và nói chuyện với
tôi. Đêm đơn vị tôi biểu diễn văn nghệ, tôi đến nhà đón em. Đứng bên
em, nhìn lên sân khấu mà tôi chẳng thấy gì, chỉ nghe trái tim mình đập
thình thịch. Lấy hết can đảm, tôi rón rén nắm lấy tay em. Miên bối rối
nhưng cũng không rụt tay lại. Tôi biết, em cũng giống như tôi, đang cố
giữ cho trái tim mình khỏi loạn nhịp…
Tuổi hai
mươi, trái tim có những lý lẽ riêng của nó. Vài lần trốn đơn vị đến gặp
em, tôi bị phát hiện. Tôi bị kỷ luật. Nhưng chẳng kỷ luật nào đáng sợ bằng
nỗi nhớ em. Nó cồn cào, phản đối mọi suy nghĩ, việc làm của tôi. Đôi mắt,
nụ cười và hình bóng Miên lúc nào cũng hiện ra trước mắt và trong suy
nghĩ của tôi. Ba ngày không gặp Miên mà tôi ngỡ như ba tháng. Chiều hôm
thứ tư, Miên lùa trâu qua cạnh đơn vị tôi. Đôi mắt em thâm quầng đầy lo
lắng. Nhìn thấy tôi, em nở nụ cười. Tôi đứng lặng nhìn em. Chưa bao giờ
tôi thấy một nụ cười đẹp mê hồn như thế.
Nương trở dậy
đến bên tôi. Bàn tay nhỏ khe khẽ ôm lấy cánh tay tôi. Mùi thơm dịu dịu
làm tôi thấy dễ chịu.
- Ông làm sao
vậy? Vết thương lại đau à?
- Không! Có
vài việc cần suy nghĩ thôi. Ngủ tiếp đi!
Tôi nắm tay
Nương trở lại giường, quàng nhẹ tay ôm Nương rồi nằm im. Nương vốn ít
ngủ. Mùi hoa ly dìu dịu thoang thoảng trong phòng, vỗ về giấc ngủ. Đêm
yên tĩnh lại kéo những giấc mơ quay về.
Đôi môi Miên
thơm và ngọt. Miên gục đầu vào vai tôi. Đôi vai run lên nhè nhẹ. Ngày
mai, đơn vị tôi lên chốt. Trận chiến đang ác liệt. Chẳng biết rồi sẽ ra
sao. Chỉ còn đêm nay… Mái tóc Miên thoang thoảng hương sả. Trăng buông
trên mái tóc đen nhánh những vệt sáng. Đêm tháng sáu, trăng treo trên
cao. Gió nhè nhẹ thổi mơn man trên cánh đồng. Sông Miện rì rào, mải miết
chảy xuôi.
Chợt Miên
quàng đôi tay ôm xiết lấy tôi. Thân thể Miên nóng rực. Cả người em cuốn
lấy tôi như một loài dây leo quyến rũ. Máu chảy rần rật trong cơ thể
tôi. Những ngọt ngào, đam mê của tuổi đôi mươi trỗi dậy. Tôi và Miên
quên đi tất cả. Chúng tôi quấn vào nhau, tan lẫn trong nhau.
Tôi tỉnh dậy
khi nắng đã chiếu vào cửa sổ. Toàn thân rã rời. Mồ hôi vã ra ướt gối.
Nương đang lấy chiếc khăn dấp nước ấm lau mặt cho tôi. Vẻ mặt Nương đầy
lo lắng.
- Ông đi viện
nhé!
- Không sao
đâu.
Tôi mỉm cười
trấn an. Nương nhíu mày. Vẻ bất an hiện rõ trong ánh mắt.
- Ông sốt vậy
mà còn không chịu đi viện. Có chuyện gì thì tôi biết làm sao?
- Không sao
đâu! Bà đi nấu cho tôi bát cháo. Ăn xong tôi còn phải đến công ty.
- Tôi báo
công ty ông ốm rồi. Gần nghỉ hưu rồi mà còn tham công, tiếc việc. Lăn
ra đấy lại khổ tôi thôi. Nhường việc cho lớp trẻ làm. Thằng Minh cũng
thạo việc rồi. Sang năm để nó thay, ông nghỉ dưỡng già đi!
Nương kê chiếc
gối tựa lên đầu giường rồi đỡ tôi ngồi tựa vào. Nhìn dáng mệt mỏi của
Nương đi xuống bếp, tôi xót xa trong lòng. Đi gần hết đời người rồi,
tôi đã làm được gì cho Nương? Chỉ có những giấc mơ từ thời trai trẻ, cứ
đeo bám khiến tôi như người mắc nợ. Tôi mắc nợ tuổi thanh xuân của
Miên.
Hôm qua cùng
Nương đi chợ. Trong lúc chờ Nương mua cá, tôi đã nhìn thấy Miên. Không
phải Miên. Một người con gái rất giống Miên. Tôi vội vã đuổi theo và gọi.
Nhưng người ấy nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn. Như mỗi lần tôi tỉnh dậy
sau những giấc mơ. Miên đều biến mất không còn chút dấu tích nào.
Đây là lần thứ
hai tôi nhìn thấy cô gái ấy. Lần đầu cách đây khoảng một năm. Tôi thấy
cô rảo bước dọc sông Hàn. Khuôn mặt, nụ cười và cả dáng đi, đều giống
Miên như đúc. Nhưng cô gái ấy còn trẻ, chỉ tầm ba mươi tuổi. Miên bây
giờ cũng đã hơn năm mươi rồi! Tôi đứng lặng trông theo khi cô ấy đi khuất
mới bừng tỉnh. Tôi đuổi theo nhưng không tìm thấy. Thì ra, tôi vẫn còn
muốn gặp Miên. Những giấc mơ kia là một bằng chứng.
Tôi kéo ghế
ra ngoài ban công ngồi. Nắng đã lên cao. Mùi gió biển mằn mặn. Ly cà
phê Nương pha thơm lựng. Nương ngồi xuống cạnh tôi. Đôi mắt Nương đầy
yêu thương và lo lắng.
- Ông vẫn mơ
về nơi ấy à?
Tôi gật đầu.
Tôi đã kể cho Nương nghe một phần giấc mơ của mình. Giấc mơ khiến tôi
nhiều đêm la hét và vùng dậy. Đó là một điểm cao đầy tiếng pháo. Đó là
nơi những đồng đội của tôi từng người, từng người ngã xuống. Không gian
chỉ có âm thanh của đạn pháo và khét lẹt mùi thuốc súng. Chúng tôi đã
chiến đấu quên mình để giữ vững điểm cao ấy. Và trước khi ngất đi vì mảnh
pháo ghim vào đầu, tôi thấy chỉ còn Quân vẫn ôm súng xả về phía quân
thù. Không! Đó không phải là giấc mơ. Đó là cuộc sống thực mà tôi đã trải
qua. Khi tỉnh lại tại bệnh viện tuyến sau, tôi mới biết chỉ còn mình và
Quân còn sống. Quân mất một cánh tay và cũng đang nằm cùng bệnh viện với
tôi.
- Ông đừng
nghĩ nhiều. Chiến tranh lùi xa lắm rồi… Sống và làm việc thật tốt cũng
là một cách đáp nghĩa với đồng đội, ông ạ.
Nương bóp đầu
cho tôi. Bàn tay nhỏ ấy như có phép màu. Mỗi lần bàn tay ấy xoa bóp,
thái dương tôi dịu lại. Không còn quá ong ong, u u và buốt nhức. Tôi thở
dài. Tôi có nên kể cho Nương về Miên, về một nửa giấc mơ còn giấu kín?
II. Nguyệt
Tôi trở lại
thành phố này lần thứ hai. Mỗi lần mang trong mình một tâm trạng thật
khác nhưng cảm nhận về thành phố chỉ có một. Đây là thành phố đáng sống
nhất.
Tôi đã rảo bước
dọc sông Hàn mỗi sớm, hít thở mùi gió biển trong lành. Không bụi bẩn,
không rác. Không khí trong lành như quê tôi.
Tôi sinh ra
bên bờ sông Miện. Một mình mẹ sinh tôi ra trong tiếng bom rơi. Mẹ tự cắt
rốn cho tôi, bởi cả bản đều đã đi sơ tán hết. Ông bà ngoại giận mẹ nên
để mẹ lại một mình. Mẹ không oán trách. Mẹ đặt tên tôi là Nguyệt. Mẹ
nói mẹ luôn nhớ về một đêm sáng trăng.
Mẹ sinh tôi
được bảy ngày thì bác Tâm, anh trai mẹ tôi đang đi bộ đội tạt về qua
nhà. Bác bế tôi và dắt mẹ tôi xuống bến xe. Bác đẩy mẹ con tôi lên xe về
nơi sơ tán. Mẹ và tôi xa sông Miện, chuyển về sống ven sông Lô. Vẫn là
một miền quê nghèo đầy nhọc nhằn lam lũ. Chỉ có điều, con người ở đây
đùm bọc yêu thương nhau hơn. Cả bản nghèo nương tựa vào nhau mà sống.
Năm tôi học lớp
một, mẹ bảo bố tôi đi chiến trường. Năm tôi học lớp ba, mẹ bảo bố đã hy
sinh ngoài mặt trận. Tôi không hiểu lắm, chỉ biết bố ở một nơi rất xa.
Xa đến mức bố chưa thể về thăm tôi lấy một lần. Tôi đã ước ao được gặp
bố một lần nhưng chưa bao giờ được gặp. Những đêm mùa đông, mẹ ôm tôi
ngồi hát ru bên bếp lửa mà nước mắt mẹ chảy dài trên má. Bác Tâm nhà
bên gõ cửa.
- Em đừng hát
nữa! Lời ru nghe buồn qua. Chú ấy không còn rồi. Cô cũng nên tính đến hạnh
phúc cho mình đi thôi!
- Với em, bé
Nguyệt là hạnh phúc cả đời rồi!
Mẹ chăm tôi
như ruộng non sau mùa cấy. Mẹ cực nhọc nắng mưa nhưng chẳng để tôi đỡ đần
mẹ công việc đồng áng. Mẹ bảo. Con phải học thật giỏi, để có công ăn việc
làm ổn định. Việc nhà nông vất vả một nắng hai sương mà bấp bênh, thành
quả lao động của mình lại phụ thuộc vào trời. Tôi không hiểu nhưng
không muốn mẹ buồn nên cố học thật giỏi. Năm nào tôi cũng đứng đầu lớp
về học tập. Những tờ giấy khen phủ kín vách liếp. Mắt mẹ rưng rưng mỗi
khi tôi đem thêm một tờ giấy khen về.
Năm tôi học lớp
năm thì bác Tâm tìm đến. Bác đã xuất ngũ. Bác muốn đón mẹ con tôi về ở
với ông bà ngoại nhưng mẹ không chịu. Mẹ bảo sống ở đây quen rồi. Bác
Tâm đi thì bà ngoại đến. Bà ôm mẹ con tôi khóc ròng. Bà xin mẹ con tôi
tha thứ. Mẹ cũng khóc. Mẹ bảo không dám trách gì ông bà cả. Chỉ có điều
hai mẹ con sống ở đây quen rồi. Mẹ không muốn thay đổi nữa. Mẹ chỉ muốn
yên ổn sống, nuôi dạy tôi nên người.
Năm mười tám
tuổi, tôi không muốn thi đại học. Tôi không muốn mẹ thêm vất vả, cực nhọc
vì tôi. Tôi xin mẹ đi làm công nhân may. Mẹ gọi tôi đến trước bàn thờ bố.
- Mẹ đã hứa với
bố nuôi dạy con nên người. Vất vả, nhọc nhằn bao nhiêu mẹ cũng chịu được.
Vậy mà con không muốn tiếp tục học nên người. Mẹ sống cũng chẳng còn ý
nghĩa gì nữa. Mẹ sẽ đi theo bố con.
Tôi hốt hoảng
quỳ xuống chân mẹ. Nước mắt lăn dài trên má. Tôi hứa sẽ tốt nghiệp đại
học. Sẽ không phụ lòng của mẹ.
Tôi học đại học
năm hai thì mẹ ốm. Tôi vội vã trở về. Mẹ đang nằm viện. Người mẹ gầy rộc.
Đôi mắt sưng đỏ mọng. Có lẽ mẹ đã khóc nhiều lắm. Một người đàn ông
đang chăm sóc mẹ. Ông chỉ còn lại một cánh tay, vẻ mặt khắc khổ. Mẹ ôm
tôi vào lòng khóc như mưa. Nước mắt thấm ướt vai áo tôi. Chưa bao giờ
tôi thấy mẹ khóc nhiều đến thế. Tôi ôm mẹ thật chặt. Tôi dùng mọi lời lẽ
có thể để an ủi mẹ. Tôi sợ chút sức lực còn lại của mẹ sẽ tan theo nước
mắt.
Nhưng cũng thật
kỳ lạ. Hai ngày sau, mẹ tôi đã khỏe lại. Mẹ xin ra viện. Mẹ mổ con gà,
làm mâm cơm mời bác Quân, người đàn ông cụt tay. Mẹ bảo đây là bạn bố.
Bác đến nói cho mẹ biết nơi bố tôi hy sinh. Đôi mắt bác Quân buồn buồn
nhìn tôi, muốn nói gì đó lại thôi. Tôi âm thầm quan sát bác và đánh
giá. Chắc chắn bác không phải là bố tôi, cho dù tôi rất mong có một người
bố.
Tôi ra trường
xin vào một cơ quan nhà nước. Công việc ổn định. Mẹ cũng đỡ vất vả hơn.
Tôi vay tiền mua một căn nhà ở ven phố. Mẹ về phố sống với tôi. Những
tháng ngày khó nhọc tạm lùi xa…
Từ ngày hiểu
chuyện, tôi không dám hỏi về bố. Tôi sợ mẹ đau lòng. Nhưng tôi vẫn thường
gặp bố trong những giấc mơ. Bố là người cao lớn, vạm vỡ. Bố là điểm tựa
cho mẹ con tôi những lúc khó khăn. Và trong những giấc mơ, tôi có thể kể
cho bố nghe mọi niềm vui, nỗi buồn của mình.
Niềm hạnh
phúc bên mẹ chẳng kéo dài được bao lâu thì mẹ tôi về cõi vĩnh hằng. Một
tai nạn đã cướp mẹ đi trong một chiều mưa lạnh. Mẹ chỉ kịp nắm tay tôi
thều thào:
- Mẹ xin lỗi.
Bố con còn sống. Bác Quân biết địa chỉ….
Mẹ không kịp
nói hết. Hơi thở cuối của mẹ rút cạn sức lực trong tôi. Trái tim tôi nứt
toác. Tôi ngã vật xuống bên mẹ. Vĩnh vội đỡ lấy tôi.
Những ngày
sau đó, tôi không nhớ mọi sự việc đã diễn ra như thế nào. Bác Quân và
Vĩnh lo liệu mọi chuyện. Tôi vật vờ như cái xác bên linh cữu mẹ. Mọi tiếng
động xung quanh tôi mơ hồ, xa lắc. Tôi chìm trong thế giới chỉ có mẹ và
tôi.
Vĩnh kéo tôi
ra khỏi thế giới câm lặng bằng một chuyến đi. Anh đưa tôi về quê anh,
thành phố bên bờ con sông Hàn thơ mộng. Nắm tay tôi bên bờ sông đầy
gió, anh thủ thỉ. "Hãy sống cho thật tốt. Mẹ không muốn em lúc nào
cũng ủ rũ như vậy đâu". Tôi để yên tay mình trong tay anh. Thấy
lòng mình có đôi chút ấm áp.
Tôi trở lại
thành phố xinh đẹp lần thứ hai mà không có Vĩnh. Anh bận một chuyến
công tác vùng cao. Bác Quân đã cho tôi tất cả thông tin về bố. Một ngôi
nhà bên bờ sông Hàn xinh đẹp. Bố tôi đang sống hạnh phúc bên gia đình.
Tôi không biết mình có nên xuất hiện trước mặt ông một lần, để giấc mơ
kia trở thành sự thật?
Tôi đã ngập
ngừng trước căn nhà ấy ba lần. Bàn tay giơ lên nhưng không thể bấm nổi
chuông. Chỉ cần một tiếng chuông vang lên, phía sau cánh cửa kia sẽ là
bão tố. Biết đâu đấy, hạnh phúc của bố có còn trọn vẹn sau tiếng chuông
của tôi?
Ngày mai là
tôi phải trở về căn nhà nhỏ trong thành phố hiền hòa bên sông Lô. Không
biết tôi có đủ can đảm trở lại nơi này? Tôi xoay người bước chầm chậm dọc
bờ sông. Có tiếng gọi từ phía sau. Tiếng gọi của một người đàn ông
nhưng rụt rè, yếu ớt.
- Miên, Miên
ơi.
Tôi quay người
lại. Một luồng điện chạy khắp cơ thể làm cả người tôi râm ran. Bố! Là bố.
Tôi đã ngắm ảnh ông bao lần, đến giấc mơ tôi giờ cũng đã rõ ràng khuôn
mặt bố. Bố bước nhanh đến trước mặt tôi. Hơi thở ông gấp gáp:
- Cháu! Cháu
có phải con mẹ Miên?
Tôi khẽ gật đầu.
Ông lập cập bước đến nắm lấy tay tôi. Đôi mắt ông nhòe nước. Tôi thấy
tim mình đập rộn lên. Những cảm xúc của tuổi thơ không có bố ùa về. Buồn,
giận, cô đơn, sợ hãi… nhưng trên tất cả là niềm hạnh phúc.
III. Nương
Tôi ghen với
những giấc mơ của Linh, vì không có mặt tôi trong đó. Linh thường kể về
một chiến trường đầy khói lửa, đạn bom. Trên trận địa ấy, Linh đã bị
thương. Một mảnh pháo găm vào đầu Linh. Bây giờ, những khi trái gió,
Linh vẫn thường đau nhức. Nhưng Linh đã không kể cho tôi trọn vẹn giấc
mơ của mình. Người con gái tên Miên vẫn thường theo suốt những giấc mơ
của Linh. Có những đêm, Linh đã gọi tên cô ấy thật lớn!
Có những đêm
tôi đã ngồi một mình bên giường ngắm Linh ngủ. Những lo âu, nhọc nhằn
cuộc sống hình như vẫn đè nặng lên gương mặt Linh. Đôi mày vẫn
nhíu lại. Tôi ước gì mình có thể giúp Linh xóa đi những lo toan ấy. Để
tôi thấy khuôn mặt Linh thanh thản khi nghỉ ngơi.
Tôi cố dặn
mình không ghen với những giấc mơ của Linh mà không được. Những khi
nghe Linh gọi tên Miên, tim tôi lại đau nhói. Sống với nhau quá nửa đời
người, vậy mà Linh chưa bao giờ kể cho tôi nghe về Miên. Đôi lúc hờn
ghen, tôi tự nghĩ mình không bằng cái bóng của ai đó.
Tôi biết Linh
không có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Dù chỉ là người nội trợ nhưng
tôi có đủ sự nhạy cảm của một người vợ. Linh chưa từng làm chuyện có lỗi
với tôi. Chỉ có điều, nỗi ám ảnh về một người phụ nữ tên Miên vẫn luôn
hiện hữu. Nó như sợi tơ nhện, dù mong manh nhưng vẫn ngăn cách, giữ tôi
lại bên ngoài thế giới của Linh. Tôi không thể tự mình cắt đứt sợi dây
ngăn cách đó.
Sớm nay, cùng
Linh đi dạo dọc bờ sông. Linh đã gọi tên người con gái ấy. Tim tôi nhói
lên. Không phải trong giấc mơ. Ông gọi tên người con gái ấy ngoài đời
thực. Tôi đã khựng lại. Chân tôi không thể bước tiếp. Linh tiến về phía
cô ấy. Cuối cùng thì Miên đã bước ra khỏi giấc mơ. Linh đã không còn đợi
tôi cùng chung bước trên một con đường. Tôi quay người bước về phía ngược
lại. Con đường phía trước trở nên dài tít tắp.
Tôi đứng trước
biển lâu lắm. Gió và nước biển táp vào mặt tôi lạnh cóng. Tôi không muốn
quay lại. Ngoài Linh ra, tôi giữ lại riêng cho mình thứ gì trong cuộc đời
này đâu. Tôi muốn bước về phía trước. Biển bao dung sẽ ôm tôi vào lồng
ngực mình. Chợt một bàn tay kéo tôi lại. Linh kéo tay tôi vào vòng tay
xiết chặt.
- Nương à.
Tôi xin lỗi. Về một nửa giấc mơ…
Toàn thân
Linh run lên bần bật. Tôi thấy lòng mình mềm lại. Nước mắt Linh rơi
trên má tôi nóng hổi.
- Miên là người
con gái đầu tiên tôi yêu. Nhưng chiến tranh đã chia cắt chúng tôi. Tôi
nghĩ là Miên đã chết. Giữa tôi và Miên chẳng còn lại gì. Tôi sợ kể ra sẽ
làm Nương đau. Vì Nương là người tôi yêu nhất trên đời.
Tôi xô nhẹ
Linh ra. Bàn tay Linh bối rối giữ tôi lại.
- Tôi xin lỗi.
Tôi không biết tôi còn có một đứa con. Miên đi rồi. Con bé chỉ còn lại mình
tôi. Tôi xin Nương một cơ hội…
Tôi gỡ tay
Linh ra, xoay người nhìn về phía biển. Trời âm u và những con sóng lớn
đang chạy vào bờ. Lòng tôi hoang mang. Miên đi rồi. Cô ấy có thật sự hạnh
phúc khi chỉ được sống trong những giấc mơ của Linh. Tôi có quyền gì
phán xét cô ấy khi chỉ là một người đến sau? Sự im lặng của Linh có phải
là tội lỗi? Trên thế gian này, chẳng có nỗi đau nào là giống nhau! Tôi
không nên tự cầm dao khoét sâu thêm hạnh phúc mình đang có. Cầm tay
Linh, tôi chầm chậm quay về. Linh im lặng bước bên tôi, những bước chân
thật nhẹ. Dù muộn màng và đau đớn thì tôi cũng đã có thể bước vào giấc
mơ của Linh…
Lục Mạnh Cường
Theo http://vannghedanang.org.vn/
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét