Lắng nghe và cảm nhận:
Đón chút gió đầu mùa run rẩy, khăn bay bay em
chấp chới giữa đời...
Những cơn gió hanh hao chở mùa sang ngày cũ,
chút se lòng em đón nhận mùa đông. Vẫn phố như xưa con đường dài xao xác lá, chỉ
vắng bóng người, vắng những cơn mưa. Thu đã hết rồi, hoa sữa chẳng còn rơi nữa,
hương thơm nức lòng đã ở lại hôm qua…
Và hôm nay, đón chút gió đầu mùa run rẩy,
khăn bay bay em chấp chới giữa đời. Ôi mùa đông, người cũng như anh giá lạnh.
Đã đi rồi chẳng thương nhớ một chiều xưa.
Phố mùa này vẫn luôn vắng cơn mưa, không tha
thiết cũng chẳng buồn buông nắng. Chỉ quán cóc nhỏ bên đời vắng lặng, cứ liêu
xiêu dưới những cành khô… Một chiều sương rơi tím mờ nhân ảnh. Anh một thoáng
nơi này, một thoáng đã như mây. Người đã đi tìm mua vui giữa chợ đời đầy náo
nhiệt, chỉ còn em ngồi bày bán một niềm đau.
Phố mùa này vẫn luôn vắng cơn mưa,
không tha
thiết cũng chẳng buồn buông nắng (Ảnh minh họa)
Phố mùa này chẳng nắng, chẳng mưa đâu, chỉ phố
thôi, phố tràn trề nỗi nhớ. Một cánh tay cô đơn, một hơi ấm trao hờ. Một nỗi nhớ
thảng thốt giữa cơn mơ, rồi co quắp những khóc cười dang dở...
“Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay,
Hơi ấm trao anh tuổi thơ ngây
Tưởng như, tưởng như còn đây".
Hà Nội mùa vắng những cơn mưa - Cẩm Vân
Lắng nghe và cảm nhận: Romance
Romance chẳng khóc, cũng chẳng cười chỉ một một dòng như thế
trôi đi, không ồn ào thác lũ…
Những nốt nhạc của bản Romance cất lên như vẽ ra trước tôi một
nỗi buồn thẳm sâu, diệu vợi đến chông chênh. Một nỗi buồn thật lạ, như miền quê
hoang hoải cô đơn, những cành cây trơ trọi giữa cánh đồng chiều, chập chờn, ảo
mộng.
Có khi lại là những con phố tiêu sơ, cổ kính nửa mời gọi nửa
chối từ người qua bước. Sự nhẹ nhàng tưởng trừng là bẽn lẽn trong mỗi nốt nhạc
khiến không gian hàm chứa nó cứ lẻ loi và hoài cổ. Một sự khắc khoải như chạm
vào từng hơi thở, nhịp đập của con tim.
Romance đem đến thứ cảm xúc
miên man đầy hoài niệm (Ảnh minh
họa)
Tôi chỉ muốn đắm chìm trong không gian mà Romance vẽ ra, nức
nở đến lạ kỳ. Romance mang nhịp sống chẳng hề vội vã, cứ nhẹ nhàng, trầm lắng,
mơn man, xao xác…
Romance ôm ấp, bao bọc lấy con người, như một lời ru nhẹ trong
đêm. Romance chẳng khóc, cũng chẳng cười chỉ một một dòng như thế trôi đi, không ồn ào thác lũ… Một cơn gió thoảng qua, Romance tan biến trong bầu trời
mang đi nỗi niềm xa vắng, mênh mênh mang mang… một sự bình yên đến ngỡ ngàng.
Cùng lắng nghe và cảm nhận Romance trong một chiều thu xa vắng:
Liêu Hà
Nguồn Khampha.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét