Không phải là một nhà phê bình chuyên
nghiệp, cũng chẳng hẳn “thông thái” trước thơ ca, bạn có thể có những lý giải
riêng của mình, sau khi đọc một bài thơ nào đó mà bạn rung động. Ấy là bạn đã
bước vào thơ, dắt thêm người khác bước vào thơ.
Không phải tơ trời, không phải sương mai
Mong manh
nhất không phải là tơ trời
Không phải
nụ hồng
Không phải
sương mai
Không phải
là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết
một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu
đấy em!
Tình yêu,
Vừa buổi
sáng nắng lên,
Đã u ám cơn
mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy
tìm nhau...
Em vừa ập
vào anh... ...
Như cơn
giông ập tới
Đã như sóng
xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Không phải
đâu em - không phải tơ trời
Không phải
mây hoàng hôn
Chợt hồng
... chợt tím ...
Ta cầm tình
yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại
là... thế thôi ... tan biến
Anh cầu mong
- không phải bây giờ
Mà khi tóc
đã hoa râm
Khi mái đầu
đã bạc
Khi ta đã đi
qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa
bên vai mình
Một tình yêu
không thất lạc ...
Có những bài thơ đọc lên không biết hay như
thế nào, chỉ thấy lòng bỗng rưng rưng. Không phải tơ trời, không phải
sương mai của Đỗ Trung Quân là một trường hợp như thế.
Bài thơ chắc hẳn là lời của một người từng trải,
một người đã không chỉ được hưởng hương vị ngọt ngào của một tình yêu đẹp mà
còn nếm trải cả những đắng cay, những “u ám cơn mưa chiều dữ dội”. Có vậy, giọng
thơ mới trầm tĩnh, cách nhìn mới bao dung mà xót xa đến thế. Ai đó đã bảo rằng
chỉ những người từng đi qua nỗi đau mới có thể nhìn nó bằng con mắt bình thản
nhất. Chủ thể xưng anh ấy đã coi sự mong manh của tình yêu, coi những cay đắng
trong tình yêu như một quy luật, như một điều tất yếu, không thể khác.
Mong manh nhất không phải là tơ trời Không phải
nụ hồng Không phải sương mai Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức Anh đã
biết một điều mong manh nhất Là tình yêu Là tình yêu đấy em !
Tình yêu, cái thứ tình cảm dữ dội và cuồng
nhiệt có thể chi phối tất cả, làm lu mờ tất cả theo quy luật riêng của nó có ai
ngờ lại là thứ mong manh nhất. Trớ trêu hơn, chính sự cuồng nhiệt lại là nguyên
nhân khiến nó mong manh.
Tình yêu, Vừa buổi sáng nắng lên, Đã u ám cơn
mưa chiều dữ dội Ta vừa chạy tìm nhau... Em vừa ập vào anh... ... Như cơn giông
ập tới Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Trong tình yêu, khi người ta để con tim thay
vì lý trí lên tiếng, đôi khi người ta làm thương người mình yêu rồi tự làm đau
trái tim mình. Nhưng những lỗi lầm ấy, dù lớn đến mức nào cũng không bao giờ
đáng trách. Nhà thơ gọi đó là sự vụng dại:
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha
lê Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến
Số đông chúng ta không phải ai cũng biết cách
nhìn ra đâu là tình yêu và đâu là cái tương tự, na ná. Người ta dễ lầm lẫn những
biểu hiện cuồng nhiệt bồng bột là tình yêu và vì thế, ngay chính lúc đang sống
trong những khoảnh khắc ngọt ngào nhất đôi khi ta cũng không nhận ra hạnh phúc
mình đang nắm giữ. Đến khi nó tuột khỏi tay mới nuối tiếc và đau đớn. Trong những
dòng cuối bài thơ, Đỗ Trung Quân diễn đạt một ước mong rất thật, rất giản dị:
Anh cầu mong - không phải bây giờ Mà khi tóc
đã hoa râm Khi mái đầu đã bạc Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình Một tình yêu không thất lạc ...
Tôi chắc đọc những câu này không ít người chợt
nhận ra mình đã bỏ qua những điều giản dị ở ngay bên cạnh để sa vào vòng luẩn
quẩn của những tan vỡ và dằn vặt. Nhà thơ gói trọn những điều ấy, cả những mất
mát, những day dứt, những tan vỡ trong tình yêu vào một từ “thất lạc”. Cũng như
ở trên, khi ông quy những lỗi lầm của tình yêu vào từ “vụng dại”, chúng ta thấm
thía cách nhìn nhân ái, bao dung và điềm tĩnh của ông. Khi yêu, không phải ai
cũng ý thức hết sự thất thường, mong manh của nó để nâng niu. Có những mối tình
mất đi chỉ vì những lý do nhỏ nhặt và để lại một nỗi đau dài.
Với Không phải tơ trời, không phải sương
mai, Đỗ Trung Quân không chỉ nhắn gửi những người đang yêu về việc trân trọng,
gìn giữ một tình yêu đằm sâu, đích thực mà còn xoa dịu những người mang trong
mình nỗi đau tan vỡ: hãy để nỗi đau ngủ yên, hãy coi sự tan vỡ như một điều
không thể tránh, hãy giữ gìn kỷ niệm về một tình yêu không thành như một sự thất
lạc, một nỗi niềm gửi gió cuốn đi…
Dù những hình ảnh hiện thân cho sự mong manh
mà nhà thơ đã nhắc đến rất đẹp: tơ trời, sương mai, chùm mây, chiếc cốc pha lê…
nhưng có lẽ bấy nhiêu đó không đủ để làm nên một bài thơ dư âm đến vậy. Chính
những chiêm nghiệm của nhà thơ về tình yêu, chính những kỷ niệm của mỗi người
nhờ bài thơ mà được gợi lại, chính cách nhìn nhân ái, bình thản và sâu sắc về
những mất mát, những lỗi lầm… mới đủ sức khiến người đọc rưng rưng như thế.
Người ta nói rằng tình yêu bắt đầu bằng nụ cười,
lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt. Chỉ có những người yêu
nhau bằng cả trái tim mới có thể vượt qua được điều thông lệ ấy. Nhưng trong
tình yêu, chỉ có trái tim chưa đủ. Ở một chừng mực nào đó, người ta phải học
cách dùng lý trí để giữ cho mình tỉnh táo mà suy xét, phải học cách nhìn bao
dung và bình thản để biết gìn giữ những điều giản dị và quý giá mà mình đang
có. Đó mới thật là YÊU!.
Nguyễn Danh Lam




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét