Thứ Năm, 28 tháng 2, 2019

Một cõi đi về - Thơ và tạp bút 1

Một cõi đi về - Thơ và tạp bút 1
Vài lời giới thiệu
Sự có mặt của con người hôm nay là kết quả của những nghiệp nhân do đời trước hoặc nhìều đời trước mà chúng ta đã gây tạo. Những gì mà chúng ta đang nhận chịu quả báo hôm nay, tất cả đều do chính chúng ta tạo lấy. Nhìn vào những hiện tượng nghiệp báo sai khác, đó là do con người tạo nên những nghiệp nhân sai khác. Do đó, mà đời sống của mỗi người mới có những nỗi khổ đau, hay hạnh phúc khác nhau. Hướng thượng thăng hoa làm đẹp cá nhân và cuộc đời, đó là nếp sống dựa trên căn bản nhân phẩm đạo đức. Tránh những điều ác, làm những điều lành, đó là hướng tiến chuyển hóa đời sống tâm linh của mỗi cá nhân và cải tiến làm đẹp chung cho xã hội.
Thơ văn là một trong những yếu tố văn hóa có tác năng chuyển tải những điều hay đẹp nhằm cung ứng đem lại nguồn vui sống hạnh phúc cho con người. Sự phân chia ranh giới giữa đời và đạo, tạo thành hai phạm trù đối nghịch dị biệt, đó là cái nhìn cục bộ đóng khung trong cánh cửa nhị nguyên. Với cái nhìn cục bộ đóng khung đó, tạo thành sự phân tranh lưỡng cực đối đầu gây nên những bạo động hận thù để rồi nhơn loại tàn hại lẫn nhau. Hiện tượng nầy, hiện nay nhơn loại đã và đang hứng chịu không biết bao nhiêu những điều thảm họa hệ lụy tang thương.
Thiết nghĩ, nhơn loại muốn được sống chung hòa bình, chỉ có một con đường duy nhứt là tất cả hãy cùng nhau phá tung cánh cửa đối đãi nhị nguyên nầy. Bởi cánh cửa đó ngày nào còn khép chặt lại, thì ngày đó nhơn loại vẫn còn tranh chấp gây hấn chiến tranh và rồi đưa đến hậu quả là nhơn loại phải chịu đau khổ dài dài. Nguyên nhân nội tại cũng bởi do lòng tham chấp và cái nhìn kỳ thị thiên kiến của con người mà ra.
Lâu nay, chúng ta cứ mãi nhìn đời bằng những cặp kính màu vọng chấp. Do đó, nên chúng ta không nhận diện được cái chân lý thực tại hiện hữu. Cái chân lý thật đơn giản và luôn hiện hữu trong mỗi cá thể. Chỉ cần xoay lại bình tâm quán chiếu thật sâu sắc thì chúng ta có thể trực nhận được. Chúng ta hãy dừng lại đừng tiếp tục phiêu lưu làm nô lệ cho bọn vô minh sai sử nữa. Càng làm nô lệ cho chúng sai sử thì chúng ta càng chuốc thêm nhiều đau khổ. Mỗi người mang mỗi cặp kính màu khác nhau. Do đó, nên mới có những ý niệm phân biệt khác nhau. Từ đó tạo thành những cuộc chiến tranh ý thức hệ.
Trong quá khứ lịch sử đã chứng minh cho chúng ta thấy rất rõ điều đó. Chỉ khi nào chúng ta thực sự tháo gỡ những cặp kính màu nhị nguyên xuống, thì chừng đó chúng ta mới thực sự nhận diện được tình người. Đó là tình đồng loại có dòng máu cùng đỏ và nước mắt cùng mặn. Pháp môn Bất Nhị trong Kinh Duy Ma Cật cho chúng ta một lối nhìn bao dung rộng mở phá chấp. Có mở rộng tâm thức thì chúng ta mới thực sự có hạnh phúc. Càng khép kín tâm thức vị kỷ trong thế giới tương tranh nhị nguyên, chúng ta càng đánh mất hạnh phúc. Vì tất cả đều có chung một bản thể, một nguyên lý sống như nhau. Có nhận diện thiết thực như thế, thì chúng ta mới thực sự sống yêu thương cảm thông trong tình huynh đệ. Bằng không, thì nhơn loại khó mà sống chung hòa bình. Mong sao mọi người cùng ý thức đến sự khổ đau mà cùng nhau cải tiến bản thân và xây dựng xã hội đầy chất liệu tình người.
Tác phẩm “Một Cõi Đi Về”, là danh đề của quyển sách tổng hợp Thơ và Tạp Bút của Đại Đức Thích Phước Thái, nhằm phát họa một hướng đi dung hợp giữa đời và đạo hòa quyện với nhau trong tinh thần xây dựng, khai phóng về nguồn. Tục đế và chơn đế là hai thực thể bất khả phân ly. Nói cách khác giữa “Bản môn” và “Tích môn” nương nhau mà tồn tại. Lâu nay, chúng ta có thói quen phân biệt đời đạo khác nhau. Nhưng ở đây tác giả đã hé mở cho chúng ta thấy giữa đời và đạo có sự liên hệ mật thiết hòa quyện với nhau. Tình đời và ý đạo đó là chủ đích mà tác giả đã mở rộng tâm thức khai thông trong ý hướng giải thoát. Khác nào hương nhụy của một đóa hoa tiềm ẩn trong những cánh hoa. Nói rõ hơn, Bồ đề không rời phiền não mà có. Ngay nơi phiền não nhận được thể tánh Bồ đề, ngay nơi sanh tử nhận được thể tánh Niết bàn. Rải rác đọc qua những bài thơ của tác giả ta thấy rất rõ điều đó. Ý niệm phân biệt đời khác, đạo khác, anh khác, tôi khác v.v… đó là ý niệm nhị nguyên đối nghịch tạo nên bao thế chiến tranh hận thù gây khổ đau cho nhau hệ lụy truyền kiếp.
Về phần văn xuôi, có những bài viết mà nội dung mang tính chất văn hóa về đời nhằm mục đích xây dựng con người và xã hội. Như những bài: “Chung quanh về vấn đề giáo dục con cái hay ngôn ngữ của Kiều v.v…” Ngoài ra, những bài khác đều mang hẳn tính chất nghiêng nặng về phần đạo lý.
Nhìn chung, chúng ta thấy qua những lời thơ và những bài viết, tác giả đã chọn cho mình một khuynh hướng đặc biệt kết hợp giữa Đời và Đạo trong ý hướng trở về cội nguồn. Vì đời và đạo bất khả phân ly. Trong đời có đạo và trong đạo có đời. Nói cách khác tình đời nhưng ý đạo, mượn đời để nói lên đạo, đó là chủ yếu chính của quyển sách.
Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả một tập sách không những có giá trị về mặt học thuật văn chương mà nó còn có giá trị về mặt văn hóa đạo đức đặt trên cơ sở nền tảng xây dựng tình người. Sách còn hướng dẫn chúng ta một hướng tiến xa hơn là khai phóng về nguồn.
Trân trọng kính giới thiệu
Nhà xuất bản Quang Minh
Lời đầu sách
Thơ và Tạp Bút là tập sách mà chúng tôi kết hợp chia làm hai phần: Phần đầu là những bài thơ mà chúng tôi đã sáng tác sau khi tập thơ Hướng Dương ra đời. Phần hai là những bài viết rời rạc qua những chủ đề khác nhau. Chúng tôi kết hợp lại tất cả những bài viết đó để in chung trong tập sách. Chúng tôi đặt danh đề chung cho quyển sách là “Một Cõi Đi Về”. Vì chúng tôi thiết nghĩ, cõi đời có muôn vạn nẻo nhưng lối về nguồn chơn thì chỉ có một. Giống như trăm sông, ngàn suối tuôn chảy mỗi hướng có khác nhau, nhưng tất cả cũng đều chảy chung về biển cả. Nói cách khác, đứng về mặt hiện tượng sự tướng thì vạn pháp có ra muôn ngàn sai khác, nhưng bản thể thì chỉ có một. Đó là ý nghĩa của câu nói: “Vạn vật đồng nhứt thể hay vạn pháp quy nhứt”.
Thơ văn từ xưa tới nay vẫn là nguồn cảm hứng của con người. Tâm và cảnh lúc nào cũng tác động ảnh hưởng liên quan mật thiết với nhau. Chúng tôi nghĩ giữa đời và đạo mới nhìn như là có sự khác biệt, nhưng nếu chúng ta chịu khó nhìn sâu vào thì, không có gì khác biệt nhau. Ý niệm phân chia đời khác, đạo khác, đó là ý niệm bất toàn dễ rơi vào thế giới nhị nguyên. Từ đó, gây nên bao sự tranh chấp hận thù làm khổ đau cho nhau.
Khi đọc qua những bài viết, quý độc giả sẽ thấy có những bài mang chủ đề hoàn toàn đời và một số bài mang chủ đề hoàn toàn đạo. Sở dĩ có sự khác biệt đó, là vì chúng tôi viết từng chủ đề qua nhiều thời điểm khác nhau để đăng báo.
Tuy chủ đề của mỗi bài viết trên hình thức đời và đạo dường như có khác, nhưng, tựu trung hướng tiến vươn tới “Cõi Về” thì chỉ có một mà thôi. Vì “Đời” và “Đạo” là hai thực thể bất khả phân ly. Trong Đời có Đạo và trong Đạo có Đời. Nói cách khác trong phiền não có bồ đề, trong sanh tử có Niết bàn hay ngược lại cũng thế. Muốn tìm bồ đề mà rời phiền não, muốn tìm Niết bàn mà rời sanh tử, thì chẳng khác nào chúng ta muốn có nước trong mà bỏ đi nước đục vậy. Quả đó là điều nghịch lý không thể nào có được. Đó cũng còn là lý “Tương Tức, Tương Nhập” của hệ tư tưởng siêu việt trong Kinh Hoa Nghiêm. Do nghĩ thế, nên chúng tôi sưu kết lại những bài viết rời rạc từ trước tới nay đã đăng tải trong các tờ báo, nhất là báo đặc san Phước Huệ, kết hợp lại chia làm hai phần. Phần đầu là Thơ và phần sau là Tạp Bút.
Vì chúng tôi không phải là một nhà thơ, nhà văn chuyên nghiệp, nên chắc chắn là chúng tôi không sao tránh khỏi những khuyết điểm sai lầm về hình thức và nội dung. Nhất là về phần ý tưởng còn rất nông cạn vụng về. Nếu tập sách nầy được may mắn có duyên nằm trong tay của quý độc giả, thì xin quý vị vui lòng cảm thông và niệm tình thứ lỗi bỏ qua cho những điều sai lầm sơ suất đó. Và chúng tôi xin hết lòng đón nhận lắng nghe một cách chân tình qua những lời chỉ giáo ưu ái của quý vị.
Sách nầy được hình thành là nhờ công ơn của những thí chủ đã phát tâm ủng hộ tịnh tài in ấn. Điều mà chúng tôi thật vô cùng cảm kính và thán phục là những vị nầy đã yêu cầu chúng tôi không nên nêu bày danh tánh. Thật đó là một nghĩa cử thật vô cùng cao quý của việc bố thí cúng dường, chúng tôi xin hết lòng tùy hỷ tán dương công đức của quý vị. Nguyện cầu Tam bảo chứng minh cho tấm lòng chân thành của quý vị. Ngoài ra, chúng tôi cũng xin chân thành cám ơn:
- Đại Đức Phước Quảng đã tận tình giúp cho phần phát họa hình bìa.
- Đại Đức Phước Viên giúp cho phần in ấn.
- Sư Cô Thích Phước Thanh đã giúp sửa bản in.
- Đạo hữu Minh Quang và Thảo Phạm đã giúp cho phần kỹ thuật trình bày.
Xin tất cả nhận nơi đây lòng tri ân sâu xa của chúng tôi. Và chúng tôi cũng không quên nguyện cầu Phật lực gia hộ cho toàn thể quý vị thân tâm thường lạc, vạn sự kiết tường, sở cầu như ý.
Nguyện đem công đức pháp thí nầy hồi hướng cho pháp giới chúng sanh đều trọn thành Phật Đạo.
Tịnh Lạc Niệm Phật Đường
Mùa Phật Đản Phật lịch 2555
Ngày 8 tháng 5 năm 2011
Nhằm ngày mùng 6 tháng tư âm lịch năm Tân Mão.
Trân Kính
Phước Thái.
Phần Một
Thơ
Một cõi đi về
Mênh mông một cõi không bờ
Gió lay cành trúc dật dờ bèo mây
Nước in soi bóng trăng đầy
Biển trời rộng khắp cỏ cây thanh nhàn
Nơi nào cũng đẹp bình an
Không gian yên lặng một đàn chim bay
Thong dong tự tại tháng ngày
Đi về một cõi vui thay một mình.
Ai Say, Tôi Say
Ai đã say theo dòng đời lôi cuốn
Tôi luôn say trong ý muốn lợi tha
Ai từng say trong men rượu sa đà
Tôi chỉ muốn say trong an hòa tịnh niệm
Ai đã say theo bạc bài ngập nghiện
Tôi luôn say trong việc học cùng tu
Ai đã say theo con ma túy che mù
Tôi say thích trong thâm tình giao du kết bạn
Ai đã say theo sắc tài mê loạn
Tôi luôn say chay lạt trong ánh đạo mầu
Ai đã say trong trường danh lợi chìm sâu
Tôi chỉ thích say theo câu kinh tiếng kệ
Ai thích say trong mùi hương vô kể
Tôi đây say trong huynh đệ chí tình
Ai muốn say làm đồ đệ Lưu Linh
Tôi chỉ biết say cho riêng mình một cõi.
Ân Cha Mẹ
Khi ta mở mắt chào đời
Hai bàn tay trắng ai mời đến đâu
Bởi do nghiệp thức trồng sâu
Đủ duyên hội tụ ban đầu mà ra
Lớn lên nhờ có mẹ cha
Dày công giáo dưỡng mới ra thân người
Ơn cha nghĩa mẹ cao vời
Núi cao biển rộng khó thời sánh đâu
Có đêm thức suốt canh thâu
Mẹ ngồi bên cạnh lâu lâu thăm chừng
Vì con mẹ phải nhọc nhằn
Quên ăn mất ngủ tảo tần nuôi con
Cha thì lặn suối trèo non
Gian lao cực khổ cho con học hành
Mong con nên phận danh thành
Ngày sau no ấm trưởng thành quang huy
An Phận Sống
Ai ơi cứ sống thật vui
Đừng buồn, đừng tủi ngoay nguôi việc đời
Trải lòng vui với đất trời
Cỏ cây hoa lá tùy thời ngao du
Cũng đừng tự trách vụng tu
Sao mà khổ sở lu bu hằng ngày
Giữ cho lòng dạ thẳng ngay
Đói ăn, khát uống, chẳng nài nhọc chi
Lúc buồn ta cứ ra đi
Trải qua cảnh lạ vơi đi nỗi sầu
Mặc ai danh lợi tranh nhau
Phận mình cứ giữ lo âu chi phiền
Tương rau đạm bạc tùy duyên
Tụng kinh niệm Phật an nhiên cõi trần
Gieo trồng hạt giống tịnh nhân
Di Đà sáu chữ tham sân tiêu dần
Về chùa nghe tiếng chuông ngân
Hòa theo nhịp mõ an thần định tâm
không mơ ước vọng xa xăm
Vui cùng kinh kệ quanh năm tháng ngày.
Bài Thơ Không Tên
Tôi muốn viết bài thơ không tên tuổi
Gởi cho ai và cũng không biết gởi cho ai
Vì cõi đời nhiều lắm nỗi đắng cay
Luôn say đắm tình đầy sao nói hết
Lầu tình ái biết bao người mộng dệt
Để chôn mình nhiều vết lắm thương tâm
Tình yêu nào không đau khổ mê lầm
Chim hạnh phúc bặt tăm xa mỏi cánh
Đời cạm bẫy với muôn ngàn vặt vãnh
Đua tranh nhau vì sức mạnh của kim ngân
Trọn cuộc đời làm nô lệ cho tham sân
Gây tang tóc cho nhơn sanh thống khổ
Cảnh trời thu chiều buồn mưa lá đổ
Đợi xuân về mang cam lộ nước từ bi
Rưới tắt đi bao ngọn lửa sân si
Cho cuộc sống bất tư nghì giải thoát.
Bến Cũ
Về chùa hái lá từ bi
Vào vườn “hỷ xả” quả si vứt ngoài
Nụ cười duyên thắm hoa mai
Trồng cây nhân ái hằng ngày tốt tươi
Về chùa dạo bước thảnh thơi
Tâm kinh trong sáng dạo chơi khắp miền
Phật đài một đóa hương liên
Dâng hương cúng Phật gieo duyên căn lành
Bao la biển nước trời xanh
Thuyền về bến cũ tịnh thanh an nhàn
Trời chiều mây trắng thênh thang
Khắp bay pháp giới dọc ngang Ta bà
Thiền môn nghiêng ánh trăng tà
Vàng gieo ngấn nước đậm đà yêu thương
Thế gian là cảnh vô thường
Hồi đầu tỉnh giác tỏ tường bản tâm.
Biểu Hiện
Em đứng bên bờ dậu
Khép nép nở nụ cười
Hỏi em từ đâu đến?
Em đến chẳng từ đâu.
Sự có mặt của em
Cũng như bao loài khác
Khi đủ duyên biểu hiện
Tất cả không ngoài em
Em là nguồn sống mới
Mang đến cho cuộc đời
Những nụ cười tươi mát
Hồn em luôn xinh tươi
Em là rừng cây đó
Là hạt bụi tinh cầu
Là muôn ngàn thế giới
Đều liên hệ với nhau.
Bình Minh
Sáng hôm nay ngoài trời mây u ám
Có sương mù giăng khắp cả không gian
Cảnh vật kia sau giấc ngủ mơ màng
Cùng thức dậy lắng nghe trời đất chuyển
Chim ríu rít hò reo như trò chuyện
Mừng bình minh ca hát khúc nhiệm mầu
Lắng tâm tư quán niệm cảnh vui đau
Của trần thế lắm trò nhiều ảo mộng
Xin dừng lại hãy lắng nghe từng tiếng vọng
Nó nói gì trong cảnh động quá bi thương
Hãy về đi trở lại nếp sống của “Bình Thường”
Để chấm dứt tình trường trong đau khổ.
Buông Gánh
Lưu luyến thêm chi khổ lụy nhiều
Đường trần gánh nặng mỏi chân xiêu
Trăng lạnh mây sầu thôi vương vấn
Bóng hạc qua mau tuổi xế chiều
Chung bước ta đi một con đường
Tìm về bến cũ dứt tơ vương
Sau lưng bỏ lại niềm mơ ước
Chỉ có trăng vàng một chữ thương
Nặng nợ đường trần đã mấy thu
Ra vào khổ lụy gót phong lưu
Thuyền đời trôi mãi từ bao kiếp
Buông gánh cho rồi trọn kiếp tu
Buông Xả
Nếu ai bực tức giận buồn ta
Ta hãy bình tâm giữ ôn hòa
Không nên tranh cãi gây thù hận
Chớ trách lỗi người, xét lại ta.
Học hạnh từ bi tánh vị tha
Mở rộng lòng thương khéo thuận hòa
Dẹp lòng ích kỷ tâm sân hận
Gắng chí tu hành, khổ thoát ra.
Giận trách chi người khổ lụy sâu
Nhiều đêm không ngủ, tóc bạc đầu
Sao bằng hoan hỷ tâm buông xả
Thoát khỏi giam mình giữa vực sâu.
Cạm Bẫy
Đời cạm bẫy với muôn ngàn cạm bẫy
Như lưới giăng bủa khắp cả bầu trời
“Tình” và “Tiền” là hai cạm bẫy đó người ơi!
Không sáng suốt sẽ rơi vào trong bi thảm
Lời ngọt dịu êm tai như gió thoảng
Biết bao người bị lường gạt đáng thương thay!
Trải gió sương năm tháng quá dạn dày
Khi chợt tỉnh cả tương lai đều mất hết.
Lê kiếp sống trong cõi đời đầy chán mệt
Cảnh đoạn trường thống khổ mấy ai hay?!
Vào lầu xanh bán phấn chịu đọa đày
Để kiếm sống dạn dày tiêu thân xác.
Từng giây phút cõi lòng như tan nát
Thân đọa đày như cá chậu lồng chim
Thôi! còn đâu vui sống cảnh êm đềm
Của tuổi trẻ thơ ngây đầy trong trắng!
Cám Ơn Người
Cám ơn người đã cho ta những lời chân thật
Là những lời xuất phát tự trái tim
Ta ghi nhớ những lời người tâm sự
Xin người chớ lo toan hay tư lự
Hãy vươn lên trong cuộc sống thăng trầm
Bến giác kia còn hãy quá xa xăm
Nhưng nếu khéo kiếm tầm không xa quá
Lời người nói tình thương là cao cả
Chớ đắm mình trong biển ái đau thương
Vì cõi đời là muôn nỗi vấn vương
Hãy giải thoát khỏi tình trường trong muôn thuở.
Cảm Thông
Ta biết ta nay tuổi đã già
Vui gì chen lấn chốn phồn hoa
Sớm kinh chiều kệ cho xong kiếp
Gởi trọn thân nầy chốn Phật gia
Nghĩ đến phận người ta xót xa
Lẻ bóng neo đơn mấy năm qua
Buồn trông cửa bể chiều hôm vắng
Lủi thủi ra vào chỉ có ta.
Khuyên người cố gắng nhẫn nại qua
Vui sống bình an khéo thuận hòa
Nếu có thương ta thì tu niệm
Quyết lòng vượt thoát khỏi phong ba.
Tâm Như Họa Sĩ
Tâm của ta như anh chàng họa sĩ
Vẽ muôn màu đủ loại sắc thế gian
Vẽ thiên đường và địa ngục trần gian
Chàng vẽ mãi và vẽ rồi lại thích
Cứ ngắm nghía bức tranh mình đã vẽ
Tâm chúng sanh cũng vẽ đủ muôn màu
Vẽ muôn ngàn ra cảnh khổ vui đau
Vẽ đủ thứ nghiệp dữ lành đều có
Vẽ sướng khổ hay tột cùng khốn khó
Vẽ Thánh phàm cũng tự nó mà ra
Tạo điều lành thì hưởng phước báo hằng sa
Gây nhân ác thì chịu muôn đường quả khổ.
Nhân với quả như bóng theo hình khắp chỗ
Bóng hình kia không thể đổ cho ai
Gây nhân lành trong cuộc sống hằng ngày
Hưởng quả tốt trải dài trong cuộc sống.
Chí Nữ Nhi (Riêng tặng Phật tử Tâm Hải)
Quang Minh vắng bóng một quần thoa
Tâm nguyện luôn luôn vẫn thiết tha
Phụng sự cho đời không mệt sức
Quyết lòng phục vụ chí thiên nga!
Đạo nghĩa vẹn toàn phận làm con
Dù sống cách xa dạ sắc son
Hay tin thân phụ lâm trọng bệnh
Quyết về phụng dưỡng hiếu vẹn tròn
Đạo đời hai ngã chẳng phân ra
Nếp sống theo đời ở tại gia
Nhưng lòng lại hướng nơi Tam bảo
Hết lòng phục vụ chẳng rên la
Noi gương Phật Tổ đức Thích Ca
Học đạo từ bi hạnh vị tha
Tùy duyên phụng sự ngôi Tam Bảo
Chướng ngại san bằng quyết vượt qua
Mặc ai phỉ báng nhạo cười ta
Lý tưởng muôn đời đã vạch ra
Thuyền đã ra khơi không sợ sóng
Muôn ngàn cách trở vượt phong ba.
Chiều Đông Nhớ Mẹ
Chiều buồn nhớ mẹ, nhớ thiết tha
Nhớ mẹ lòng tôi, thấy xót xa!
Mẹ đi biền biệt, không nơi chốn
Biết mẹ nơi nào, để kiếm ra.
Nhớ lại khi xưa mẹ ẩm bồng
Ru con mẹ hát giữa mùa đông
Cho con ấm áp trong cơn lạnh
Gió táp mưa sa khắp bão bùng.
Có một buổi chiều mẹ gọi cha
Để con nó ngủ ông chớ la
Cha liền ngậm miệng câm như hến
Mẹ đắp mền bông chăn kéo ra
Có một buổi chiều tựa cửa trông
Cha ở phương xa mẹ nóng lòng
Tiếng súng nổ dòn nơi trận địa
Ra vào thấp thỏm mẹ ngóng trông.
Cho Trọn Nghĩa Tình
Vào vườn chàng hái hoa mai
Tặng người một đóa để thay tấm lòng
Dù cho nước chảy ngược dòng
Cả hai cùng quyết một lòng thủy chung
Thuyền đi cho đến tận cùng
Dù cho sóng gió ngại ngùng chẳng than
Thương nhau chỉ có một đàng
Quyết lòng vượt thoát đài vàng bước lên
Trọn tình trọn nghĩa đáp đền
Cho tròn ước nguyện vững bền không phai
Sống vui, sống đẹp hằng ngày
Vượt qua thử thách chẳng nài gian lao.
Chúc Tết
Mùng hai liên hữu đến thăm
Gọi là chúc Tết mấy năm vẫn đều
Ngày xưa ăn Tết hạ niêu
Ngày nay ăn Tết lắm điều nhọc thân
Đi cày nào dám nghỉ mần
Chủ cho mất việc không cần nói chi
Tết về bóp trán nghĩ suy
Mấy năm xa xứ cu ly cả đời
Vui xuân vui khắp bầu trời
Sầu xuân riêng chỉ một người đó thôi
Tâm tư nghĩ đến chuyện đời
Trở về chuyện đạo một thời đáng ghi
Bây giờ mình biết chúc chi
Theo dòng Tục Đế cười khì chúc nhau
Chúc tình liên hữu ngọt ngào
Cùng nhau xây dựng rạt rào tình thâm
Tết nầy đã hơn một năm
Trên hòa dưới thuận đạo tâm sáng ngời
Mỗi người an lạc thảnh thơi
Giữ câu niệm Phật trọn đời không quên
Chúc cho liên hữu niệm bền
Di Đà sáu chữ bước lên đài vàng.
Cuộc Đời
Ta đến cuộc đời hai tay không
Tiếng khóc oa oa mới lọt lòng
Tung hoành ngang dọc nơi trần thế
Nhắm mắt lìa đời tay rỗng không
Thôi thế là xong hết một đời!
Còn chi tham vọng để vui chơi
Đời người một thoáng nhanh như chớp
Sân khấu diễn rồi để trống chơi
Ý thức cuộc đời giả tạm thôi
Đua tranh chi lắm mệt than trời!
Sao bằng an phận tùy duyên sống
Nhắm mắt lìa trần được thảnh thơi!
Về Chùa
Hôm nay em đã về chùa
Tụng kinh niệm Phật chẳng thua ai nào
Đời người thắm thoát qua mau
Xuân xanh mới đó bạc đầu rồi đây
Về chùa học hỏi quý Thầy
Kính Tăng trọng Phật dựng xây đạo tình
Lắng nghe thuyết pháp giảng kinh
Tâm thành lễ bái chẳng nhìn lỗi ai
Việc mình soi lại hằng ngày
Phải lo sám hối tội dày trồng sâu
Cùng nhau tha thiết nguyện cầu
Cầu cho cha mẹ sống lâu tu hành
Chẳng ham danh lợi đua tranh
Ân đền nghĩa trả chí thành nơi tâm
Vọng tưởng dấy khởi chớ lầm
Một lòng niệm Phật thân tâm an nhàn 
Đóa Sen Hồng
Trăng sáng vườn thơ gió thông reo
Hoa lá đong đưa giữa núi đèo
Không gian thơ mộng đầy trăng cả
Bóng dáng người đi ánh trăng theo
Sen hồng một đóa giữa bùn nhơ
Nắng hạ ve sầu mộng ước mơ
Bóng ai thắp thoáng ngoài hiên cửa
Một chiếc thuyền nang trôi lửng lơ.
Đời Có Chi Đâu
Đời có chi đâu mà khóc với sầu
Đời có chi đâu mà than với rầu
Của tiền nào có bền lâu
Hôm nay ở trong tay mình
Ngày mai về tay kẻ khác
Cuộc đời như áng mây trôi
Khó khăn bao nỗi dập dồn
Phù du chớp mắt lầm than
Bạc tiền nào có chi đâu
Đeo theo danh lợi càng thêm chuốc sầu
Sao bằng niệm Phật bền lâu
Niệm Phật dứt hết khổ sầu
Mong người niệm Phật bền lâu
Thân an niệm chánh khổ sầu tiêu tan.
Đối Diện
Người từ phương nào tới?
Có mặt ở nơi đây
Người đi về đâu nhỉ?!
Cho ta một lời hay
Ta đến nơi cõi này
Trong dòng đời trôi chảy
Nhìn ánh mắt thương đau
Sương gió quá dạn dày
Người về trong nếp sống
Của lứa tuổi đôi mươi
Điểm trang một nụ cười
Cho hồn thơ sống lại.
Muôn cảnh chỉ qua đi
Như màn sương khói bay
Những gì nắm trong tay
Phút chốc chẳng còn gì!
Đời Người
Đời người như hạt sương
Giàu sang như mây hường
Tình đời như vôi bạc
Chỉ có một lòng thương.
Bước đi giữa hư không
Bầu trời rộng mênh mông
Tâm hồn vui thanh thản
Chỉ có một trời trong
Đường trần chân gối mỏi
Nhiều kiếp trôi lang thang
Thân phận gã cùng tử
Khổ sở gấp trăm ngàn
Vườn tâm từ vô thỉ
Hoang vắng không người trông
Nay về tu sửa lại
Vườn lòng mát sạch trong
Đón Chào
Ta về đây cỏ cây mừng chào hỏi
Đón ta về trong ánh nắng bình minh
Toàn cỏ cây hoa lá rất đẹp xinh
Là bạn lữ trong muôn nghìn trăm kiếp
Mọi cảnh vật khác nhau vì biệt nghiệp
Đừng phân chia tách biệt hữu, vô tình
Hỏi vật nào mà chẳng có tánh linh?
Cùng thể tánh đừng nhìn trong khác biệt
Phàm có tướng đều nằm trong sanh diệt
Chịu luân hồi trong muôn kiếp nổi trôi
Hãy cùng nhau xây dựng lại cuộc đời
Đừng gây chiến tạo nên nhiều đau khổ.
Động Hoa Vàng
Ta mơ lên động hoa vàng
Mơ về một cõi thanh nhàn ngao du
Vào vườn hái lá mùa thu
Sầu đông bỏ lại vẹt mù sương giăng
Ta mơ hái ánh trăng vàng
Cỡi mây cỡi gió băng ngàn vượt qua
Hỏi trăng bao tuổi trăng già
Trăng về với nước đậm đà tình giao
Rừng phong thay lá đổi màu
Bên đàng dạo cảnh thanh tao đẹp lòng
Ấm lòng thời tiết vào đông
Ta đi một cõi thong dong tháng ngày. 
Dựng Lại Mùa Xuân
Ta về dựng lại mùa xuân
Cho vườn hoa nở chim mừng hát ca
Ta về một cõi riêng ta
Bình minh nắng ấm chan hòa tình thương
Ta van cát bụi bên đường
Xin đừng lưu luyến vấn vương khổ sầu
Thuyền tình trôi dạt nơi đâu
Trở về bến cũ dứt sầu tơ vương
Sáng soi chỉ có con đường
Nguồn tâm thanh tịnh chơn thường dài lâu
Dứt Khổ Đời
Không ai thay khổ, khổ cho ta
Vui khổ, khổ vui chỉ ta mà
Nghiệp dữ hay lành ta tạo lấy
Muốn cho hết khổ niệm Di Đà
Lăn lộn vào ra mấy kiếp rồi
Biển trần khổ lụy mãi nổi trôi
Gặp duyên Phật pháp ta gieo hạt
Kết quả ngày sau dứt khổ đời
Giấc Mơ
Đêm qua ta lại nằm mơ
Mơ về viễn xứ khói mờ sương giăng
Ta mơ thấy có ánh trăng
Chiếu soi xuống đất chị Hằng hỏi ta
Phải chăng đây cõi Ta bà
Thưa rằng: đúng vậy nhưng mà hỏi chi
Chị Hằng vui miệng cười khì
Quả ngươi không biết chuyện gì xảy ra
Trông ngươi ta thấy cũng già
Ráng lo tu niệm Phật Đà nhớ luôn
Cõi đời lắm kẻ điên cuồng
Tranh nhau chém giết trời buồn đổ mưa
Lòng tham biết mấy cho vừa
Cái gì cũng muốn chẳng chừa thứ chi
Thiên tai ách nạn li bì
Gây nên thảm cảnh có gì bền lâu
Căn lành chẳng chịu trồng sâu
Mãi lo tranh chấp mong cầu chẳng thôi
Ta đây chỉ có mấy lời
Nhắc cho trần thế kịp thời lo tu
Thế gian là cảnh ngục tù
Nếu không tỉnh thức mịt mù khổ đau
Vậy ngươi tỉnh thức cho mau
Gắng công niệm Phật ngày sau an nhàn.
Gió Xuân
Người hãy cùng ta đi hái thơ
Hái về cất giữ trọn ước mơ
Âm thầm ta giữ trong im lặng
Đợi gió xuân về mới đọc thơ
Người hãy cùng ta lên hái trăng
Đừng hỏi, đừng than nỗi băn khoăn
Mùa thu đã đến ta thương tiếc
Lên động hoa vàng có vui chăng?
Người hãy cùng ta đi hái hoa
Hái về cất giữ để trong nhà
Ngắm nhìn hoa ấy ta thương nhớ
Một kiếp đời hoa trọn ước mơ
Người hãy cùng ta ra biển khơi
Lên thuyền một chiếc để dạo chơi
Hướng về Tiên cảnh ngoài xa tít
Gió mát cùng ta dạo thảnh thơi.
Hoa Hồng
Đôi lời nhắn gởi, gởi cho ai
Muốn hái hoa hồng phải nhớ gai
Hoa đẹp nhìn xem ta cứ ngắm
Xin đừng vội hái sẽ nát tay
Khi đã vướng rồi mắc phải gai
Lòng ta đau khổ suốt tháng ngày
Biết bao người chết vì hoa ấy
Cũng bởi liều mình chẳng sợ gai.
Hoàng Hôn
Hoàng hôn buông xuống đất trời
Phủ che vạn vật khắp nơi một màu
Vầng hồng le lói đồi cao
Nắng vàng yếu ớt một màu thê lương
Ngàn cây thảm cỏ bên đường
Đứng buồn ủ rủ hứng sương bạc đầu
Chiều buồn ảm đạm cỏ sầu
Mây hồng ráng đỏ vòng cầu tóc tang
Giật mình trong cảnh bàng hoàng
Đất trời đã vẽ ngàn trang lụy buồn
Nặng lòng nước mắt trào tuôn
Người đây cảnh đó như tuồng mây bay
Ngẩn người chết lặng chiều nay
Lòng buồn sợ hãi ai hay hôn hoàng.
Hờn Dổi
Ai hay giận hay hờn thêm đau khổ
Hãy vui cười là thuốc bổ sống thêm lâu
Ai hờn dai sẽ héo úa sớm bạc đầu
Thân tàn tạ buồn rầu không an giấc
Đời đau khổ hơn thua còn với mất
Tội gây nên chồng chất biết bao nhiêu
Bởi tham sân như lửa cháy đốt thiêu
Gây tang tóc biết bao điều khổ lụy
Thân tạm bợ có chi là bền bỉ
Cảnh vô thường bức ngặt lắm tang thương
Hãy thắp lên với ngọn đuốc soi đường
Phá u tối biểu dương nguồn tuệ giác
Chỉ có thế mới không còn trôi dạt
Giữa biển đời sống thác chốn trầm luân
Bỏ hờn đi đừng chấp ngã tham sân
Thì an thoát sáng ngần nơi Lạc quốc.
Hướng Niệm
Người đi một cõi trời mơ
Vạn sầu bỏ lại nắng thơ êm đềm
Trăng soi lặng lẽ về đêm
Buồn thương lẫn lộn tơ vương lụy sầu
Nắng vàng trải lá nương dâu
Thuyền về bến cũ chôn sâu mối tình
Từ đây thuyền hết lênh đênh
Dây neo chánh niệm mặc tình ngao du
Lá vàng thôi hái mùa thu
Mây sầu giả biệt công phu dặn lòng
An nhàn tự tại thong dong
Trải bao nắng hạ mấy đông chẳng màng
Mơ về một cõi Tây phang
Không còn vương vấn lụy than bao đời
Trăng lên sáng tỏ rạng ngời
Thuyền về bến nước một trời tâm giao
Khổ Vui
Cuộc đời khổ khổ, vui vui
Khổ vui, vui khổ, cái “tôi” tạo thành
Xin đừng đổ trút trời xanh
Hay cho số phận sẵn dành cho ta
Khổ vui mình đã tạo ra
Gây nhân thọ quả ấy là luật công
Tránh nhân thì quả cũng không
Đã gây nhân ác đừng hòng trốn đâu
Dù cho xa chạy cao sâu
Cũng không thoát khỏi lưới mầu trả vay
Làm lành lòng dạ thẳng ngay
Nhân nào quả nấy nên gây nhân lành
Những lời Phật dạy đành rành
Gắng công gìn giữ phải răn lấy mình.
Không Gian
Ta có cả một không gian rộng lớn
Có muôn loài vạn vật ở bên ta
Có sơn hà và cả thế giới hằng sa
Có tất cả tâm hồn sao trống vắng?
Hãy vui sống trong biển trời đầy yên lặng
Hãy vượt lên những cái “CÓ” cùng “KHÔNG”
Để tâm hồn luôn lắng đọng sạch trong
Không chết lịm trong dòng sông sanh tử
Đừng tranh chấp hơn thua sanh tâm hung dữ
Cũng đừng theo ý niệm mãi tranh giành
Vì cõi đời là giả tạm diệt sanh
Sanh với diệt là hai phạm trù đối nghịch
Dẹp đối đãi đi vào trong không tịch
Thấy rõ đời là vạn pháp sắc không
Muôn vật đều quyết không để trong lòng
Thôi, dẹp hết chỉ còn lại một bầu trời viên giác.
Lối Về 
Mưa rơi nặng hạt tàn đông
Có người nơi ấy đợi trông tin mừng
Cõi lòng ấm áp mùa xuân
Bao nhiêu phiền muộn dần dần tiêu tan
Không còn chim nhạn lạc đàng
Từ đây đã có bên đàng hoa mai
Trải qua những tháng ngày dài
Năm canh thao thức dạn dày gió sương
Nay đà sưởi ấm tình thương
Không còn vướng mắc tơ vương ngày nào
Đường trần đã mỏi kiếp nao
Thuyền chèo xuôi gió ba đào đã qua
Duyên xưa nay gặp Phật Đà
Quyết lòng niệm Phật Ta bà yểm ly
Gìn lòng dẹp bớt sân si…
Hoa vàng tươi nở sầu bi không còn
Những là sông núi nước non
Nước non sông núi lòng son một bề
Tuệ đăng chỉ hướng nẻo về
Không còn vướng bận nhiêu khê cõi trần.
Mong Đợi (Riêng tặng Phật tử TH)
Phương xa gởi đến cánh thư hồng
Chúc người mạnh khỏe luống chờ trông
Sài Gòn đất Việt người đang sống
Nước Úc Quang Minh vẫn đợi mong
Người về phụng dưỡng ở bên cha
Sắp xếp cho xong những việc nhà
Hiếu trung tròn vẹn phần nhi nữ
Nhanh nhẹn trong ngoài chẳng rên la
Thông minh lanh lẹ lại bôn ba
Sáng láng việc làm thích xông pha
Việc gì khó nhọc không màng kể
Gánh việc đạo đời chẳng kêu ca
Nhớ người nhi nữ ở phương xa
Từ lúc ra đi đến quê nhà
Liên hữu đạo tràng luôn nhắc nhở
Mong người trở lại sớm đi nha!
Một Chữ T
Ở đời sống chết một chữ T
Mấy ai thoát khỏi, khổ trăm bề
Danh lợi phù hoa như bóng chớp
Sắc tài đắm nhiễm bởi si mê
Sắc tài đắm nhiễm bởi si mê
Sớm biết hồi tâm rõ lối về
Buông gánh trần ai mau cất bước
Thẳng về Lạc cảnh thoát lưới mê!
Thẳng về Lạc cảnh thoát lưới mê!
Quyết chọn nơi xưa chốn hương quê
Niệm Phật tụng kinh đừng xao lãng
Được thế mới hòng thoát chữ T.
Mượn Lời
Xin mượn lời ai dệt nên thơ
Mỗi lời mỗi chữ mấy ai ngờ
Tâm hồn trong sáng như gương sạch
Trọn nẻo đường trần một ý thơ
Ta mượn lời thơ tỏ với ai
Lời người ta nhớ mãi bên tai
Làm sao quên được người trong mộng
Mộng ước hoàn thành sống thẳng ngay.
Nắng Đã Lên
Nắng đã lên và nắng đã lên
Nắng về cho lá lại xanh thêm
Nắng ôm lấy lá trong hơi ấm
Cho trọn vòng tay mộng ấm êm
Gió về mang lại chút hương thơm
Hoa trái xanh tươi mãi ngắm dòm
vườn ai rộng mở vui chào khách
Bướm lượn đàn ong hút nhụy thơm.
Nắng Lên
Nắng đã lên rồi người thấy không
Mây sầu vắng lạnh chỉ trời trong
Chim kêu hoa nở trong vườn đó
Một chiếc thuyền trôi ở giữa dòng
Người đã đi rồi biết ở đâu
Biển nhớ thương mây đến bạc đầu
Đêm khuya sương lạnh ngồi hơ lửa
Dưới áng trăng vàng suốt canh thâu
Thôi hãy về đi chớ ở lâu
Bóng dáng người thương chiếc áo nâu
Mây sầu giả biệt từ đây nhé!
Vui sống thanh bình giữa vực sâu
Người hiện đây rồi chớ tìm đâu
Người về mang lại vết thương đau
Ta đi một cõi nào ai biết
Rũ sạch trần ai chốn bể dâu.
Cặp Bến
Một ngày nắng mới
Lòng người thơ thới
Vì đã ấm lòng
Hết đợi chờ trông
Tin người gởi đến
Thuyền đà cặp bến
Không để ra khơi
Sóng gió tơi bời
Chìm sâu giữa biển
Quyết lòng hướng tiến
Vượt khỏi sông mê
Cùng nhau quay về
Quê hương giải thoát.
Nếu Tôi Chết
Nếu tôi chết xin mọi người chớ khóc
Nếu thương tôi xin chỉ tặng một nụ cười
Vì cuộc đời rốt lại chỉ trò chơi
Muôn cảnh vật cõi đời đều bỏ lại
Còn vướng mắc là còn đi trong quái ngại
Còn tử sanh trong vạn loại thương đau
Còn nổi trôi trong kiếp sống ba đào
Vui hay khổ chỉ do mình tạo lấy
Đời dệt mộng với muôn ngàn cái thấy
Đến và đi như hoa đốm giữa hư không
Dẹp khái niệm có không đừng vọng tưởng
Không lưu lại vết hình đầy âm hưởng
Chỉ đưa tôi trong cõi trống vô hình
Bằng nụ cười với tiếng kệ lời kinh
Bằng tất cả âm thinh không thành tiếng
Nếu tôi chết xin mọi người đừng phúng điếu
Tặng cho tôi chỉ một đóa hoa thôi
Hoa tình thương trang trải khắp mọi nơi
Cho cuộc sống mọi người vui hạnh phúc
Nếu tôi chết xin mọi người đừng cầu chúc
Chỉ tụng cho tôi bằng tiếng nói không lời
Đem lời nầy cầu chúc khắp nơi nơi
Cho nhơn loại vạn lời thương yêu mến
Nếu tôi chết xin mọi người đừng thắp nến
Mà hãy mang thắp sáng lại niềm tin
Thắp cho đời bao ánh sáng đẹp xinh
Cho thế giới an bình trong vui sống.
Người Đó
Nắng vàng hôn lá chiều đông
Bên hàng liễu rũ suối trong hững hờ
Hoa lan màu tím nên thơ
Đong đưa trước gió vật vờ bướm ong
Mái hiên tựa cửa chờ trông
Người đi biền biệt kẻ mong đợi hoài
Đếm từng chuỗi hạt tháng ngày
Thu tàn đông đến lòng nầy xót xa
Buồn trông cửa bể xa nhà
Người xưa đã vắng trăng tà bóng nghiêng
Bóng ai thấp thoáng cửa Thiền
Thì ra “Người” đó dõi tìm từ lâu
Nguyện Cầu
Dâng hoa con thành kính
Cúng dường Tam bảo tôn
Lạy Phật từ bi chứng
Chân thật tấm lòng con.
Dâng hương con kính nguyện
Bày tỏ nén hương lòng
Cho bụi trần tẩy sạch
Đừng vương vấn lòng con.
Con lạy Phật chứng minh
Cho lòng con an bình
Trong cõi đời sóng gió
Dứt nỗi khổ điêu linh.
Con lạy Phật chứng tri
Cho lòng con vơi đi
Những nỗi niềm ân ái
Hết dục nhiễm sân, si.
Con lạy Phật từ bi
Cam lộ bất tư nghì
Cứu đời con thoát khổ
Trong ánh sáng tư duy.
Khổ
Đã biết khổ sao lòng còn tự hỏi
Nghiệp gây ra cũng bởi tại tâm ta
Đã bao đời ta đắm nhiễm lụy sa
Vì tất cả cũng do tâm ta tạo lấy
Đường danh lợi đã xô người vào cạm bẫy
Bẫy đường tình nắng hạ lắm tang thương
Bẫy ái ân ôi! khắp muôn vạn nẻo đường
Khó thoát khỏi đoạn trường trong bi thảm
Biết tỉnh mộng quay về tìm lẽ sống
Đó là nguồn ước vọng của chúng ta
Khổ trầm luân trong biển khổ ái hà
Phải cương quyết thoát ra về bến giác
Bước hành trình dĩ nhiên nhiều thử thách
Lắm gian truân giữa biển sóng bao la
Thuyền lênh đênh vững lái vượt phong ba
Quyết gìn giữ sáu chữ Di Đà luôn vững chắc.
Chúc ai đó bền lòng thêm thắt chặt
Gắng kiên tâm nhẫn nại mọi khó khăn
Đã từ lâu nhờ phước báo của thiện căn
Nên vượt thoát những khó khăn trong cuộc sống.
Nước Mắt
Nghe người khóc âm thầm trong đêm vắng
Nước mắt nào còn đọng lại ở bờ my
Nước mắt kia một thuở đã biệt ly
Ngăn đôi cách lẻ sầu trong thương nhớ
Nay khép kín tủi buồn thêm dang dở
Ánh trăng vàng nức nở mấy đêm thu
Núi rừng kia mờ nhạt ánh trăng lu
Cùng cảnh ấy một chiều thu nào ai biết?
Đêm vắng vẻ lệ sầu thôi! thương tiếc
Khóc một lần cho nước biếc thắm màu xanh
Nhìn ngọn đồi qua đôi mắt ánh trăng thanh
Thôi giả biệt người xưa lần khóc cuối.
Quê Xưa
Đất khách quê người chốn tạm dung
Trải bao năm tháng khổ không cùng
Quê xưa biền biệt trong thương nhớ
Lạc quốc hướng về luôn nhớ nhung
Trúc biếc hoa vàng đứng nghiêm trang
Đón chào nắng mới rộng thênh thang
Chim cười đón gió tan niềm tục
Cảnh vật nhiệm mầu chính Lạc bang
Xuân về muôn cảnh gợi vui tươi
Nắng ấm bình minh hoa mỉm cười
Suối reo nước chảy lòng an thoát
Nhẹ bước bầu trời dạ thảnh thơi!
Đường về Lạc quốc chẳng xa xôi
Niệm Phật bền tâm suốt cả đời
Vọng niệm dấy lên liền nhận rõ
Nơi nào cũng đẹp cũng vui chơi.
Sầu Riêng
Sầu riêng ai hái tặng cho ta
Một quả thơm ngon chín tới da
Có phải ai kia vừa gởi đến?
Lòng buồn cảm thấy quá xót xa!
Hương vị thơm tho quá đậm đà
Nhìn xem chú Cuội với Hằng Nga
Yêu thương một cõi hồn đau chết
Ngất lịm thân tàn một bóng ma!
Ta Làm Thơ
Ta làm thơ để cho người thư giãn
Vì cuộc đời nhiều biến động lắm tang thương
Ta làm thơ để tâm được bình thường
Để vui sống trong những ngày còn lại
Ta làm thơ để cho đời hăng hái
Trở về nguồn mang lại suối yêu thương
Sự giàu sang đâu phải chỉ có một con đường
Vui vật chất nhưng tinh thần luôn đau khổ
Ta làm thơ để cho hồn thơ sống lại
Sống yêu thương và sống lại với lương tâm
Sống rộng lòng thương khắp cả chúng sinh
Tình thương ấy mới thật an bình chơn hạnh phúc.
Tắm Nắng
Tắm mình trong nắng ấm
Nhìn thấy bầu trời trong
Giữ lòng không vướng bận
Đắm nhiễm cấu bụi trần
Em là vì sao sáng
Là biển rộng mênh mông
Là bầu trời tươi mát
Là tất cả hồn anh
Hãy nhìn đời vui sống
Bằng ánh mắt vị tha
Của tâm hồn Bồ Tát
Trong ánh nắng chan hòa
Xin cám ơn tất cả
Cảnh vật chung quanh ta
Đã cho ta nguồn sống
Thênh thang trở về nhà.
Tan Niềm Tục
Cây cỏ thì thầm trong ánh mai
Một đàn cò trắng vỗ cánh bay
Hương hoa gió thoảng tan niềm tục
Trăng sáng vườn xuân hết đọa đày
Xuân về én lượn khắp trời xanh
Mặt hồ yên lặng chim bay nhanh
Cành liễu thướt tha in rõ bóng
Sen vàng một đóa đẹp thanh thanh
Trong hồ ngát tỏa đóa hoa thơm
Soi bóng hình ta thấy rõ dòm
Bóng khác chi hình sao kiếm mãi
Bóng hình tuy khác một mà hai.
Thiền Hành
Thiền hành theo bờ sông
Nước chảy cuộn theo dòng
Lá vàng rơi lả tả
Thanh thoát tận cõi lòng
Bình minh trong nắng ấm
Cảnh vật nhiệm mầu tươi
Hoa nở chim hót cười
Sương trắng gió mây trôi
Chiều về nắng vàng phai
Thong dong dạo tháng ngày
Lòng an nhiên tự tại
Theo gió cuốn mây bay
Bầu trời ánh trăng thanh
Lốm đốm lá trên cành
Một mình trên tảng đá
Tĩnh lặng thật an lành.
Thoát Lưới
Cá đã vẫy vùng thoát lưới ra
Nhởn nhơ cá lội tránh thật xa
Một lần mắc lưới luôn ghi nhớ
Cá nguyện trọn đời chẳng lân la
Bầu trời bể cả rộng bao la
Bơi lội mặc tình hát vui ca
Tội gì phải chịu chui vào rọ
Dính kẹt lưới rồi khó thoát ra.
Chim bay cá lội mách gần xa
Nếu muốn thảnh thơi dạo Ta bà
Chớ để mắc vào lồng với chậu
Suốt đời đau khổ hết kêu ca
Ráng giữ thân mình khỏi đọa sa
Vướng vào lưới ái khó thoát ra
Ngục tù còn có ngày ra khỏi
Biển ái phu thê khó vượt qua!
Thong Dong
Trời chiều én lượn ngang đồi
Mình cây nắng nhuộm một trời quê hương
Rụt rè e thẹn bên đường
Có cô thôn nữ vào vườn hái hoa
Tiếng người cười nói gần xa
Bên đồi hái trái làm quà cho em
Gió xuân nhẹ thổi bên rèm
Trời đà khuất bóng nhìn xem không tường
Tịnh bình nước rảy cành dương
Cầu cho thế giới mười phương an lành
Trăng lên soi sáng trời xanh
Nước hồ yên tĩnh tịnh thanh cõi lòng
Ánh trăng tỏa khắp cánh đồng
Hàng dừa xanh lá bên dòng suối trong
Tựa mình vào gốc cây thông
Riêng ta lặng bước thong dong tháng ngày.
Đừng Thương Tiếc
Thương tiếc người đã mất
Thử hỏi được lợi gì?
Sao không để người đi
Tự do và giải thoát?
Người nặng lòng bi đát
Chỉ tổn hại thêm thôi
Tình luyến ái muôn đời
Là nghiệp duyên muôn thuở
Xin có lời nhắc nhở
Nếu thật sự thương người
Hãy để người về nơi
Cõi an lành tự tại
Chỉ có người ngu dại
Mới ôm lấy bóng ma
Nếu không chịu buông ra
Thì cả hai đều khổ!
Hãy để người yên chỗ
Hãy lo liệu thân ta
Đó mới quả thật là
Tình yêu thương chân thật.
Tỉnh Thức
Thơ đến hồn ta ngất lịm người
Thơ chi sầu khổ lắm người ơi!
Bàng hoàng tỉnh thức trong cơn mộng
Thơ quyện hồn ta chết giữa đời.
Ta muốn làm thơ gởi đến người
Nhưng lòng lại ngại lắm người ơi!
Biển sầu bơi lội trong chua chát
Mấy kiếp vào ra chốn nổi trôi!
Kiếp sống con người hơi thở thôi!
Giàu sang đâu giữ được muôn đời?
Sương khuya tóc bạc màu da đổi
Thoáng chốc lìa xa với cõi đời
Buồn tủi phận mình sống lẻ loi
Đời người rốt lại chỉ thế thôi!
Sớm khuya kinh kệ vui an phận
Tranh chấp hơn thua khổ lụy đời.
Tình Yêu Muôn Thuở
Ta cũng có tình yêu từ muôn thuở
Yêu đất trời và yêu tất cả núi sông
Ta yêu thương cây cỏ với cánh đồng
Yêu… yêu tất cả những ai cùng dòng máu đỏ
Tình yêu ấy từ ngàn xưa như còn đó
Đang vang lên trong ánh mắt với con tim
Đang tự hào soi sáng mãi kiếm tìm
Như réo gọi âm thầm trong bàn tay nâng đỡ
Đã bao kiếp ta vụng về si mê lầm lỡ
Theo dòng đời muôn thuở chẳng tỉnh ra
Rồi hôm nay nhờ giáo lý Phật Đà
Bừng tỉnh dậy ta hát ca trong nắng mới.
Trăng Thu
Vầng trăng sáng lung linh treo lơ lửng
Thu gợi buồn mờ nhạt chút hồn thơ
Trăng lên cao khỏi núi bóng trăng mờ
Trăng tỏ sáng trong lời thơ đầy chan chứa
Người hãy sống để cho trăng tròn lời hứa
Đừng quên đi khi trăng vẹn lời thề
Hãy xuôi về theo ánh sáng bóng trăng quê
Trong thơ mộng ấp yêu mùa thu chết
Thôi dừng nhé! Vì mùa thu đã chết
Ánh trăng tàn rơi rụng biết về đâu?!
Trăng thu kia không vướng bận ưu sầu
Trăng trở lại và mùa thu vừa sống lại.
Trẻ Mồ Côi
Thân phận trẻ mồ côi
Lang thang giữa chợ đời
Nắng mưa đầy nước mắt
Một manh áo tả tơi!
Thân phận trẻ mồi côi
Đói khát ôi! rã rời!
Đầu đường nơi xó chợ
Gầy ốm như ma trơi!
Thân phận trẻ mồ côi
Có miệng không có lời
Người đời khinh ghét bỏ
Mang kiếp sống bỏ rơi!
Thân phận trẻ mồ côi
Lang thang khắp cùng nơi
Mong tình thương ai đó
Xoa dịu chút khổ đời!
Trường Mộng
Một thoáng đời người đã đi qua,
Biết bao nước mắt lệ châu sa
Vui chi danh lợi trong trường mộng
Thức tỉnh tu hành khổ thoát ra
Đời người ngắn ngủi khác chi hoa
Sớm nở chiều tàn như bóng ma
Lang thang khổ lụy phong trần khách
Như thuyền không lái giữa phong ba
Đời người khác thể hạt sương sa
Tan biến vô thường trong sát na
Tranh danh đoạt lợi gây thêm khổ
Phút chốc tan tành mộng đi qua
Buông xả thật hành hạnh vị tha
Đêm ngày cố gắng niệm Di Đà
Tu nhân hành thiện không nhàm mỏi
Một dạ tu hành mộng thoát ra.
Tùy Duyên
Người ơi gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không
Duyên thì đã có một lòng
Nợ thì chưa có sợ vòng trầm luân
Có duyên trao đổi không dừng
Hết duyên thì cũng thôi đừng trách chi
Duyên đời kẻ ở người đi
Khi tan, khi hợp lo chi khổ sầu
Thương nhau trao đổi cho nhau
Những lời chia sẻ ngọt ngào tình thâm
Dù cho cách trở xa xăm
Trước sau vẫn giữ bền tâm không dời
Nhớ nhau xin gởi mấy lời
Còn duyên thì gặp hết thời xa nhau
Giữ lòng trước cũng như sau
Một lòng chung thủy bền lâu không rời.
Vạn Cảnh Tùy Tâm
Ta mãi mãi vẫn làm thơ ca tụng
Cảnh duyên trần đẹp đẽ rất nên thơ
Khi tâm buồn thì vạn cảnh vẫn đục nhơ
Tâm thanh tịnh thì muôn ngàn thơ mộng
Đời đau khổ bởi do nhiều tham vọng
Tham càng sâu thì khổ lụy càng nhiều
Ở trên đời sống được có bao nhiêu
Khi nhắm mắt thì muôn điều đà buông hết
Theo danh lợi cả đời đầy thắm mệt
Nhìn lại mình nhiều vết lắm thương đau
Bước đường trần mỏi gối đã gầy hao
Thôi buông bỏ ngàn sau không ân hận.
Về Chùa
Hôm nay em về chùa
Cùng gia đình lễ bái
Đức Phật đấng trung tôn
Nguyện Phật pháp trường tồn.
Hôm nay em về chùa
Vào giảng đường nghe pháp
Giáo lý thật thậm thâm
Quyết suy cứu nghiên tầm
Hôm nay em về chùa
Đến chào thầy đáng kính
Trong chiếc áo vàng phai
Tự tại vui tháng ngày
Hôm nay em về chùa
Trong chiếc áo lam dài
Cùng với hàng Phật tử
Tụng những lời kinh hay
Hôm nay em về chùa
Không ý niệm hơn thua
Mọi duyên trần buông bỏ
Hạnh phúc thôi tranh đua.
Về Đâu?
Đường trần vạn nẻo biết về đâu?
Đường đạo thênh thang Bát nhã mầu
Phủi sạch trần ai bao nghiệp chướng
Nghiên tầm giáo pháp thật cao sâu
Nặng bước đường trần lắm khổ đau!
Quay về chánh pháp học đạo mầu
Trời xanh rộng khắp không ngăn ngại
Bạn cùng gió mát với trăng sao
Về Thực Tại
Thơ đã gởi nhưng tin nào có thấy
Bóng nhạn bay không lưu lại vết hình
Mảnh trăng vàng yên ngủ rất đẹp xinh
Tình cạn trót mây hồng bay lơ lửng
Trong ánh mắt lung linh đầy chứa đựng
Biển sâu tình xây dựng ngát yêu thương
Cho hồn ta bay tận khắp mười phương
Cho tất cả không một lòng hối tiếc
Nhành dương liễu in sâu ngàn nước biếc
Nước cam lồ rưới tắt cõi hồn đau
Nhìn cuộc đời qua ánh mắt thương nhau
Mang sức sống đi vào trong quên lãng
Đời rất đẹp ngàn hoa nào biết chán
Mảnh tình kia gói trọn trái tim yêu
Nhìn áng mây vẻ đẹp rất yêu kiều
Về thực tại muôn điều trong hỷ xả.
Vườn Hoa Nhơn Loại
Em là màu tím hoa lan
Còn anh màu đỏ chứa chan ân tình
Em là màu trắng đẹp xinh
Anh màu nước biển đẹp tình quê hương
Em màu sắc đậm hoa hường
Anh màu xanh lợt tình thương chan hòa
Em màu xanh đậm hoa cà
Anh màu vàng đậm một nhà an vui
Em là hoa nở xanh tươi
Mỗi màu nét đẹp vẹn mười sánh nhau
Mỗi người vẻ đẹp khác nào
Màu nào sắc nấy xiết bao đẹp lòng
Tình người xử đẹp thủy chung
Là màu đạo đức sống cùng với nhau
Mỗi màu tuy khác nhìn vào
Cùng chung dòng máu đồng bào yêu thương.
Vườn Thơ
Vườn thơ người bỏ đi rồi
Lòng thơ còn lại trọn đời khắc ghi
Người về bến cũ rồi đi
Trăng lên đầu núi biệt ly xa vời
Đời người khác thể cuộc chơi
Khi tan, khi hợp, khi thời yêu thương
Khổ buồn cũng tại vấn vương
Mây sầu hoa héo lụy thương vì tình
Sao bằng sớm kệ chiều kinh
Vui trong cửa Phật nhục vinh chẳng màng
Tuổi chiều bóng xế lo toan
Mấy chiều trôi nổi khóc than bao đời!
Mây tan trăng tỏ sáng ngời
Nguồn chơn hiển hiện khắp nơi không cùng
Người về xây lại tình chung
Thương yêu vạn loại khắp cùng thế gian.
Xuân Buồn
Đã mấy mùa xuân ở xứ người
Xuân nào cũng khổ lắm người ơi!
Mỗi năm thêm tuổi thân cằn cỗi
Cái chết theo sau khổ khóc cười?!
Đâu có xuân nào ở quê tôi
Tết đến lòng tôi thật rối bời
Nhớ đến quê hương lòng chạnh tủi
Biết bao kỷ niệm để vui chơi
Xuân đến thì ta cũng muốn cười
Nhưng cười sao nổi hỡi xuân ơi!
Răng long tóc bạc da mồi nổi
Chân yếu lưng còng khổ tới nơi
Xuân về ai nấy thích vui chơi
Rộn rịp ngày xuân khắp mọi nơi
Riêng tôi cảm thấy lòng tê tái
Đạo nghiệp chưa tròn thẹn hổ ngươi!
Xuân Cảm
Sáng nay nghe chim hót
Nhìn ánh nắng ban mai
Đẹp xinh một ngày mới
Cho ta một nụ cười
Xuân về mang hơi ấm
Sưởi lại những ngày qua
Nhìn người qua ánh mắt
Tình ta thấy đậm đà
Người tươi cười khẽ nói
Êm nhẹ như hồn ru
Đi vào trong giấc ngủ
Ôi! mộng đẹp thiên thu.
Xuân Phong
Người đi một cõi trời mơ
Ta đi một cõi làm thơ tặng người
Nắng lên hoa nở tươi cười
Gió xuân mang đến cho người vui thêm
Chúc người vui sống êm đềm
Dệt nên mộng đẹp an nhiên với đời
Trời chiều khúc nhạc vui chơi
Mưa sầu thôi vướng sáng ngời đạo tâm
Vườn xuân đâu khó kiếm tầm
Vào vườn hái trái chớ lầm quả sâu
Chiều thu tan tác một màu
Lá rơi nhẹ cánh bể dâu ai tường
Người về mang lại tình thương
Chan hòa sưởi ấm muôn đường khổ đau
Suối nguồn tuôn chảy dạt dào
Cho đời hơi ấm một màu yêu thương.
Người Đã Ra Đi
Người đã đi rồi phận đã an
Duyên trần đã mãn hết lo toan
Quả nghiệp trả xong tròn một kiếp
Tội người ở lại khóc thương than!
Hãy để người đi được bình an
Nguyện hồn người được vãng Tây phang
Mấy ai thoát khỏi đường sanh tử?
Bọt nước chiều hôm hợp phải tan.
Một kiếp làm người lắm gian nan!
Biết bao nước mắt lệ tuôn tràn
Tranh danh đoạt lợi trong trường mộng
Đâu khác loài hoa nở lại tàn!
Làm người ai chẳng muốn giàu sang
Toan tính lo âu khổ ngút ngàn
Tiền của tạo ra bao nước mắt
Vô thường cướp mất khóc buồn than!
Tự Tỉnh
Hoa vẫn tàn, lá vẫn thay
Chuyện đời thay đổi xưa nay vẫn thường
Thương hoa, tiếc nuối vì thương
Muốn cho hoa đẹp bình thường không phai
Đó là nghịch lý an bày
Vô thường luật định xưa nay vẫn là
Thấy người chạnh nghĩ đến ta
Mấy ai thoát khỏi sanh, già, bệnh đau
Muốn cho hết khổ ngày sau
Con đường tu niệm kíp mau thật hành
Giữ thân, khẩu, ý nghiệp lành
Hằng ngày vui sống tâm thanh tịnh nhàn
Bước đi nhịp thở bình an
Vững tâm chánh niệm bạc vàng khó mua
Việc đời thôi chớ hơn thua
Gìn lòng niệm Phật ngăn ngừa ác duyên
Sen vàng nở rộ cửa Thiền
Nguyện về Tịnh cảnh vui miền Lạc bang.
Hạt Sương Mơ
Mộng nầy tan vỡ mộng khác theo
Chồng chất lên nhau khổ vạn sầu
Mấy ai tỉnh thức trong cơn mộng
Chìm đắm sâu vào mộng trong mơ
Mộng thân, mộng cảnh, mộng vu vơ
Đuổi bắt theo nhau đến bơ phờ
Nhìn lại điểm sương đầu tóc bạc
Vẫn còn theo mộng lắm đục nhơ
Óng ánh kim cương hạt sương mơ
Làn khói bay qua phủ sương mờ
Đưa tay nắm bắt cho là thật
Nào ngờ tan biến thật ngu ngơ
Ta đã trải qua mấy kiếp khờ
Làm người ngu dại thật ngây thơ
Cõi đời mộng giả cho là thật
Vì bởi si mê khổ dại khờ
Mưa
Cơn mưa rào đêm qua
Gợi buồn nhớ thiết tha
Nhớ khoảng đời thơ ấu
Tôi đã sớm mất cha.
Mưa chiều buồn hôm qua
Gợi tôi nhớ quê nhà
Cánh đồng vàng lúa chín
Dạo khúc hát lời ca
Mưa nặng hạt trưa qua
Tôi nhớ đến mẹ già
Suốt một đời vất vả
Nuôi con chẳng kêu ca
Cơn mưa sáng hôm nay
Gợi tôi nhớ lại ngày
Cùng mẹ về quê ngoại
Đồng ruộng tát gàu dai
Bướm Ong
Bướm ong bay lượn ngang tường
Bay qua rừng trúc vào vườn hút hoa
Ong chuyên hút mật nhụy hoa
Nhưng không vì thế sắc hoa úa tàn
Làm người sống ở thế gian
Học theo ong bướm chớ ham sang giàu
Hút hoa chẳng hút hết đâu
Chỉ cần đủ sống chẳng cầu dư thêm
Miễn sao cuộc sống êm đềm
Tâm hồn thanh thoát chẳng hiềm với ai
Gắng công niệm Phật hằng ngày
Tu nhân tích đức ngày mai hưởng dùng.
Bầu Trời Xanh
Bầu trời xanh trong vắt
Không một áng mây trôi
Em hít thở mỉm cười
Bầu trời, em không khác
Nếu nhìn bầu trời trong
Mang ý niệm ước mong
Thật tình em chưa thấy
Chỉ thấy khoảng trống không
Muốn thấy bầu trời trong
Em không cần ước mong
Lắng lòng yên lặng lẽ
Mầu nhiệm thật không cùng
Sự có mặt của em
Giữa bầu trời rộng khắp
Lòng em vui tràn ngập
Hạnh phúc không gì bằng.
Sống Thực
Bây giờ có mặt thương nhau
Nếu không tận hưởng về sau hận tình
Nhiệm mầu cảnh vật đẹp xinh
Đâu cần tìm kiếm quanh mình thiếu chi
Xin đừng mơ mộng nghĩ suy
Sống sao cho thật, đẹp tình quý nhau
Đời người như giấc chiêm bao
Bạc tiền giàu có chắc nào bền lâu
Lặng yên quán chiếu thật sâu
Tịnh tâm chánh niệm còn đâu vui bằng
Gắng công thực tập siêng năng
Trở về hơi thở vết nhăn không còn.
Đâu Là Hạnh Phúc
Tôi biết anh có quá nhiều hạnh phúc
Đôi mắt anh còn trong sáng nhìn trời
Một thiên đường màu sắc khắp muôn nơi
Anh thấy rõ không có gì là ngăn ngại
Anh vẫn còn có trái tim không hư hoại
Nhịp đập tim anh vẫn mãi an lành
Lá phổi kia còn hít thở khí trời xanh
Và bao tử vẫn còn luôn khỏe mạnh
Anh thử nghiệm, anh còn nhiều hình trạng
Cơ thể anh và tất cả chung quanh
Anh nghe như mọi thứ vẫn an lành
Và như thế, anh còn quá nhiều hạnh phúc.
Tôi thành thật xin có lời cầu chúc
Chúc cho anh mãi vui sống an lành
Đem đời mình phục vụ cho nhơn sanh
Được vui sống an lành trong hiện tại.
Cảnh Mưa Đời
Nhìn thấy mưa rơi rơi!
Tôi cảm thương cho đời
Sao quá nhiều ác nghiệp
Càng gây khổ nhau thôi!
Nhìn thấy mưa rơi rơi!
Biết bao kẻ trong đời
Chịu quá nhiều đau khổ
Như những trẻ mồ côi!
Nhìn thấy mưa rơi rơi!
Tiếng gió than khóc đời
Chiến tranh và bạo lực
Gây thảm khổ cùng nơi!
Nhìn thấy mưa rơi rơi!
Biết bao kẻ trên đời
Lang thang vì bệnh tật
Nghèo đói rách tả tơi!
Nhìn thấy mưa rơi rơi!
Thương cho kẻ trên đời
Sống không người cấp dưỡng
Đành chịu chết mà thôi!
Nhìn thấy mưa rơi rơi!
Muốn nói, nhưng nghẹn lời
Biết bao người khổ nạn
Thiên tai chết rã rời!
Một Là Tất Cả
Ta có mặt ta trong đám mây
Trải dài hoa lá khắp rừng cây
Nơi nào cũng có ta trong ấy
Cùng dựng mùa xuân để đắp xây
Tôi thấy hạt mưa rất thân quen
Hạt mưa không nói sự sang hèn
Sang hèn là tại ta phân biệt
Đã chết lâu rồi trong đảo điên
Không có thứ gì chẳng phải ta
Sống chết là hai mặt khác là
Ai còn lầm nhận phân chia ấy
Thế giới điên cuồng khổ tại ta.
Cực Lạc đâu xa tại Ta bà
Có gì không phải ở tâm ta
Muôn pháp thảy đều quy một chữ
Một là tất cả khắp hằng sa.
Nhắn Gởi
Gió đến thăm ta giữa đêm nay
Ru hồn ta ngủ giữa cơn say
Cho ta quên hết đời cô quạnh
Để mảnh hồn ta khỏi đọa đày
Ai về ta nhắn một lời hay
Chúc người thôi hết nỗi đắng cay
Nắng hạ qua đi nhiều mộng đẹp
Xuân về mang lại ấm nồng say
Mưa đến thăm hoa buổi chiều nay
Bướm đậu trên cành gió lung lay
Hoa vẫn hương thơm bay tỏa ngát
Mây trời vẫn nhớ, nhớ không phai.
Mây Trắng
Mây trắng ngang qua bầu trời tâm thức
Đi thong dong không vướng mắc nơi nào
Từ ngàn xưa cho mãi đến ngàn sau
Mây trắng vẫn là đường xưa mây trắng
Trời vẫn đẹp và có nhiều ánh nắng
Vẫn chiếu soi với muôn vạn cõi lòng
Vượt băng ngàn qua mọi nẻo đục trong
Về thực tại hòa đồng trong hơi thở
Hãy rộng mở vòng tay luôn che chở
Mắt thương đời hoa sen nở khắp cùng nơi
Trái tim ơi! hãy vực dậy xoa dịu để cứu đời
Thầm lặng bước sáng ngời trong tâm tưởng.
Bé Thơ
Trong mây có một bé thơ
Ra vào tự tại ai ngờ được đâu
Thế gian muôn vẻ muôn màu
Bé không hình tướng làu làu suốt thông
Vượt ngoài thinh sắc đục trong
Vượt ngoài đắm nhiễm trong vòng trầm luân
Dù cho trong cõi bụi trần
Bé nào dính mắc sáng ngần tịnh thanh
Bé không vướng lụy tranh giành
Thênh thang rộng khắp diệt sanh ngoài vòng
Dạo chơi một cõi thong dong
Hòa cùng muôn vật không trong không ngoài. 
Vui Với Thiên Nhiên
Thiên nhiên hoa lá một màu tươi
Ai nấy an vui nở nụ cười
Không gian nắng đẹp trời thanh thoát
Chim hót reo vang buổi sáng mơi
Cùng nhau hội tụ dưới tàng cây
Niềm vui mang lại ấm tràn đầy
Hòa nhịp cây rừng vang điệu hát
Đạo tràng xây dựng quyết đắp xây
Bình minh nắng ấm ở nơi nầy
Cùng nhau sinh hoạt thật vui thay
Thiền hành, niệm Phật trong an thoát
Thọ thực, nghe kinh hết đắng cay.
Kìa hãy nhìn xem ngọn gió lay
Trở về thực tại hết mê say
Rong chơi đau khổ muôn ngàn kiếp
Cũng bởi lòng ta luôn đắm say.
Sám Hối
Ai gục khóc trong đêm thâu buồn tủi
Ai hận mình trong cảnh khổ bơ vơ
Ai than thân trách phận đếm từng giờ
Hởi ai đó thẫn thờ trong đêm tối!
Vì một phút vô minh gây nên lầm lỗi
Bởi ham tiền đánh đổi cả lương tâm
Gây biết bao thảm cảnh quá sai lầm
Nay phải chịu âm thầm trong đau khổ
Mong ai đó hãy mau nên giác ngộ
Hãy quay về bờ giác kíp hồi tâm
Để tránh đi những vết đổ sai lầm
Chóng tỉnh thức thành tâm luôn sám hối.
Sinh Hoạt Ngoài Trời
Sinh hoạt ngoài trời vui lắm thay!
Cùng nhau ca hát trong vòng tay
Hoa lá cây rừng ôi tươi mát
Nắng đẹp trời trong buổi sớm mai
Tịnh tọa, thiền hành trong cảnh vắng
Nghe kinh, thọ thực dưới tàng cây
Còn chi vui đẹp hơn tình đạo
Liên hữu một nhà vui lắm thay!
Chủ nhật ngày 17/10/2010
Thiên Tai Khổ Nạn
Gió chiều mang hơi cay
Thiên tai khổ nạn hoài
Bao nhà tan cửa nát
Người chết chẳng ai hay!
Gió chiều mang hơi cay
Bao kẻ sống đọa đày
Cảnh màn trời chiếu đất
Quần áo chẳng còn thay!
Gió chiều mang hơi cay
Bao cảnh khổ dạn dày
Bệnh tật nằm lây lất
Đói khát khổ trần ai
Gió chiều mang hơi cay
Nhìn không rõ hình hài
Thân cằn người hốc hác
Nhận không biết là ai!
Gió chiều mang hơi cay
Thiên tai ách nạn hoài
Cảnh đất bằng dậy sóng
Bao kẻ sống lạc loài
Gió chiều mang hơi cay
Đồng ruộng không người cày
Nước dâng tràn ngập hết
Người chết nằm phơi thây
Gió chiều mang hơi cay
Bao tiếng khóc đêm dài
Rên la nằm giãy chết
Bao giờ hết nạn tai?!!!
Đi Trong Mưa
Gió chiều thổi lạnh đến tận xương
Mưa phùn lất phất ướt trên đường
Kỷ niệm mọi người lưu nhiếp ảnh
Gương mặt vui cười thật dễ thương
Bước đi trong gió lại mưa rơi
Tuy thế, mọi người vẫn thảnh thơi
Kẻ nói người cười trong thân thiết
Ngoài giờ sinh hoạt thật vui chơi
Sáng sớm mưa phùn khi tới nơi
Mọi người tay xách vẫn vui cười
Lạnh lùng chẳng ngại trong mưa gió
Đã đến đây rồi phải vui thôi
Một ngày sinh hoạt đã trôi qua
Chuẩn bị ra xe trở lại nhà
Cao đẹp tình người sao nói hết
Tinh thần tu học thật thiết tha.
18/10/2010
Hướng Niệm Quan Âm
Mười chín tháng chín vía Quan Âm
Phật tử đến chùa dự hơn trăm
Ai nấy vui tươi lòng hớn hở
Tất cả chí thành niệm Quan Âm
Trì danh lễ bái rất thành tâm
Noi gương Bồ tát hạnh nguyện thâm
Mười hai lời nguyện ơn cao cả
Nguyện độ chúng sanh khổ kiếm tầm
Đại chúng một lòng niệm Quan Âm
Phá tan phiền muộn khổ tối tăm
Đưốc tuệ nêu cao hằng cháy sáng
Hướng nội tìm về tánh Quan Âm
Chiều nay vân tập trước lộ thiên
Nghìn mắt nghìn tay đấng Mẹ hiền
Tưởng niệm chí thành đầu lễ bái
Nguyện cầu thế giới được bình yên
20/10/2010
Hoài Niệm Cố Hương
Tôi đến đảo Bidong trong buổi chiều nhạt nắng
Nghe cõi lòng rung động mấy tầng mây
Hàng dừa xanh xen lẫn những tàng cây
Cao vi vút trên ngọn đồi đá nổi
Một hải đảo hoang vu ôi! cằn cỗi
Vẫn vươn mình đọ sức với phong ba
Mang tình thương che ấm kẻ xa nhà
Đem sức sống tự do nguồn sưởi mát
Một khung cảnh trong tình người trôi dạt
Vượt trùng dương trong phận bạc đau thương
Cảnh chia ly là cảnh đoạn trường
Vì sự sống nên tìm đường an thoát
Rồi một sớm nghe lòng tôi bi đát
Nhớ mẹ già nhớ cả quê hương
Nhớ hàng cây đến cả con đường
Nơi ấp ủ trong tình thương cao cả
Trong đêm vắng nghe mưa rơi tầm tả
Một nỗi buồn như nát cả con tim
Hàng dừa xanh rủ lá đứng im lìm
Như bất động như cảm thông người viễn xứ
Mẹ hởi mẹ xin rộng lòng tha thứ
Nơi cố hương con biết mẹ mỏi mòn trông
Chờ tin con như tắt lịm cõi lòng
Tội bất hiếu con cam tòng lỗi đạo
Ngày giã biệt con cảm nghe lòng áo não
Phút chia ly mẹ khó bảo nên lời
Mẹ nhìn con bằng giọt lệ tuôn rơi
Chỉ khẩn nguyện Phật trời gia hộ trẻ
Nơi Bidong con ngồi buồn nhớ mẹ
Chạnh niềm đau con thỏ thẻ giữa trời đêm
Ôi! Bidong! Bidong! Ta xin gởi một niềm
Niềm luyến tiếc và niềm thương đất Mẹ
Ta gởi gắm Bidong trong cộng đồng thương trẻ
Một tâm tình mát mẻ kẻ ly hương
Ta nhờ mi hướng dẫn một con đường
Dẫn lối cũ tìm tự do vui sống
Đây hải đảo, có suối trong có tấm lòng thương cao cả
Có bầu trời dịu ngọt với trăng sao
Có bóng cây che mát giữa đồi cao
Như chực sẵn đón chào người bất hạnh
Bidong ơi! giữa khung trời trong tạnh
Nghe trong mi một sức mạnh vô biên
Thầm cảm mi như bà mẹ dịu hiền
Thương con trẻ mọi ưu phiền khổ lụy
Nơi đất Việt đồng bào ta nhứt trí
Quyết ra đi tìm ánh sáng Tự Do
Đến Bidong anh chị sẽ hết lo
Trút gánh nặng đắn đo nghe khó thở
Anh miền quê tôi người ở chợ
Chị đồng bằng em ở cao nguyên
Đến Bidong quyết một lời nguyền
Nuôi ý chí sắt son cùng tổ quốc
Đờn đã trổi so dây cùng cung bậc
Là con Hồng dòng giống Lạc Long
Đồng bào ta chung quyết một lòng
Tương trợ giúp cộng đồng người dân Việt
Trang hùng sử lưu danh Thường Kiệt
Hưng Đạo Vương Quốc Tuấn bản hùng ca
Đã nhiệt tâm giữ nước xây nhà
Ta đã có ông cha lưu truyền thống
Bidong ngày 14/5/1981
Kính Mừng Thầy
Hôm nay chúc thọ mừng thầy
Chúng con đệ tử sum vầy bên nhau
Ơn thầy khác tợ núi cao
Dựng xây Tam Bảo công lao nhọc nhằn
Trải bao khổ cảnh gian truân
Tạo nên điện báu ngày sau lưu truyền
Chúng con đầy đủ thiện duyên
Nương nơi Tam Bảo cửa Thiền học tu
Vô thường chớp mắt phù du
Mùa xuân tươi tốt mùa thu rụng rời
Sao bằng an phận tùy thời
Trao dồi trí đức sáng ngời đạo tâm
Nhớ lời Phật dạy cao thâm
Chúng con quyết chí vâng làm noi theo
Đời người như giấc chiêm bao
Ơn thầy ghi nhớ trước sau đáp đền.
Tin Sét Đánh
Tin sét đánh rằng chùa đổ nát
Bởi chiến tranh tàn phá gây nên
Bao năm kiến tạo dựng lên
Nào ngờ phút chốc vách phên tan tành
Luật vô thường đã đành là thế
Song nào ai khỏi lệ trào tuôn
Công Thầy tạo lập tròn vuông
Ngày nay đổ vỡ in tuồng mây bay
Con kính lạy Phật Ngài chứng giám
Cho lòng thành đệ tử thơ ngây
Con không dám trách ai gây
Chỉ hồi tưởng nhớ ơn Thầy khổ công
Thế là xong một đời bồi đắp
Chịu nhọc nhằn nắng bụi gió sương
Ai ơi! thật cảnh nhiễu nhương
Lòng nầy quặn thắt như dường kim châm
Lạy Phật Tổ thành tâm khẩn nguyện
Cho đệ huynh ách nạn chóng qua
Bao nhiêu nghiệp chướng gây ra
Nhứt tâm sám hối thoát qua tai nàn
Dù cảnh tượng muôn vàn đau khổ
Song lòng nầy cảm thấy vơi đi
Bởi nhờ chất liệu từ bi
Cam lồ của Phật bớt đi não phiền
Đời tạo nghiệp triền miên sanh tử
Chém giết nhau trong bã lợi danh
Tham sân cướp giựt tranh giành
Biết đời nào hưởng thanh bình vinh quang
(Một chiều buồn hồi tưởng hậu Tổ
Chùa Liên Trì bị bom đạn tiêu hủy)
Lời Tâm Sự
Chùa Phước Thanh sắp hư đổ nát
Nhìn xem qua bi đát chạnh lòng
Bà con kẻ của người công
Cùng nhau góp sức cùng chung nhau làm
Ngày mùng một cùng đàm thảo luận
Vạch chương trình xây dựng cho mau
Trước tiên tài chánh phải cao
Hầu mua vật liệu đặng trau sửa bồi
Đáng kể nhứt là ngôi chánh điện
Hơn hai trăm tôle miếng típ rô
Dự trù tiền phải thâu vô
Khoảng chừng mười triệu mới hô nhau làm
Nghĩ con số khổng lồ dường ấy
Biết làm sao mà chạy cho ra
Cũng nhờ Phật tử gần xa
Kẻ nhiều người ít xuất ra hộ chùa
Nửa thế kỷ mới tua?? lần sửa
Hơn nửa đời mới có một lần
Việc làm công đức sáng ngần
Ráng lên đi chị ghi phần phước ta
Nầy anh ạ! Nhân ra vài buổi
Cùng qua chùa hè hụi nhau làm
Việc chung đóng góp quyết tâm
Có nơi chiêm bái ngày rằm cho ta
Việc làm nầy cũng là lịch sử
Hầu lưu truyền gìn giữ mai sau
Nệ hà chi chút công lao
Chúng ta cố gắng gây cao nhân nầy
Gieo nhân tốt ắt tầy quả tốt
Không điêu ngoa bốc lột đâu anh
Hạt nào trái nấy đành rành
Lẽ đâu gieo ớt cam sành cho anh
Hơn thế nữa mang danh Phật tử
Đã quy y ngũ giới giữ gìn
Việc làm lợi ích nhơn sinh
An nhiên tọa thị ngắm nhìn được sao?!
Nghĩ thế ấy ta mau làm phước
Noi tấm gương bắt chước Thích Ca
Xả thân cắt ái ly gia
Hy sinh tầm đạo vị tha muôn loài
Không ích kỷ đoái hoài vương vị
Bỏ vinh hoa chẳng nghĩ riêng mình
Từ bi gieo khắp sanh linh
Tấm gương cao cả đậm tình yêu thương
Ngài đã dạy cúng dường tạo phước
Một hạnh lành khắp được người theo
Gắng công gắng sức ta gieo
Mai sau ta hưởng thoát nghèo khổ thân
Người con Phật xa gần lưu ý
Cùng khuyên nhau nhứt trí chung làm
Hạnh lành bớt được lòng tham
Đôi lời bày tỏ can tràng khuyên nhau.
Kỷ niệm ngày 30 tháng 11 năm Kỷ Mùi (1979)
Viết tại chùa Phước Thanh, Quận Cầu Ngang, Tỉnh Trà Vinh
Hạnh Ngộ
Duyên đâu hội ngộ ở nơi đây
Có phải duyên xưa tự bấy chầy
Trước lạ ngỡ ngàng chưa cạn trót
Sau quen mật thiết tỏ tâm bày
Trọn bề gia thất trong cơn đổ
Chu tất am thiền giữa bão xoay
Thế sự tình đời sao nói hết
Tùy duyên an phận mới là hay.
Duy Tâm
Duy tâm vạn pháp cảnh không hoa
Tham trước sanh tâm khổ đó mà
Mấy kẻ nhận ra nguồn bổn tịnh
Bao người tỉnh giác gốc mê sa
Luân hồi sáu nẻo do tâm cả
Giải thoát ba đường bởi tâm ra
Học đạo suy nghiên luôn phản tỉnh
Hồi quang trực nhận dứt phiền ma.
Hoa Vô Ưu
Hoa Vô Ưu một đóa
Chào đón ánh bình minh
Vũ trụ đều nghiêng mình
Cỏ cây lời tán tụng
Ngàn năm hoa linh thoại
Mới hé nụ một lần
Nhơn thiên tiếng vang rân
Mừng bậc Thầy giác ngộ.
Bậc cứu tinh ra đời
Giữa muôn ngàn đau khổ
Bao tiếng khóc rên la
Cõi Ta bà chìm đắm
Vầng nhật nguyệt sáng soi
Ánh bình minh tỏ rạng
Chiếu khắp cả không gian
Cứu đời thoát lầm than!
Người về trong nắng ấm
Cảnh vật nhiệm mầu tươi
Hoa nở chim hót cười
Thênh thang trời rộng mở
Muôn vạn lời cung kính
Trong ánh mắt vị tha
Từ bi nguyền cứu độ
Chúng sanh cõi Ta bà
Con chắp tay nguyện cầu
Cho mọi người thương nhau
Không hận thù tranh chấp
Cùng sống chung hòa bình.
Mùa Phật đản 2635. Dương lịch 2011.
Thắp Hương
Lòng thành dâng một nén hương
Thắp nhiều khói bụi môi trường nhiễm ô
Chắp tay thành kính nam mô
Di Đà sáu chữ lau khô lệ sầu
Ai ơi Phật pháp nhiệm mầu
Gắng công niệm Phật trồng sâu căn lành
Gìn lòng nhiếp niệm tịnh thanh
Chuyên tâm niệm Phật vãng sanh liên đài.
Chiều Tàn (Thân tặng cháu Bích Trâm)
Nắng vàng trải khắp đồng xanh
Mái tranh lam khói trên cành chim reo
Trên ghe thôn nữ cầm chèo
Dòng sông uốn khúc cánh bèo bình trôi
Đàn cò vỗ cánh ngang trời
Tìm về tổ ấm một thời bôn ba
Trời chiều bóng ngã nghiêng tà
Mây hồng ráng đỏ Ta bà trầm luân
Niềm riêng nặng gánh bâng khuâng
Bao năm vất vả một thân trong ngoài
Nuôi con chẳng quản tháng ngày
Thân cò lặn lội chẳng nài nhọc thân
Ngược xuôi tất tả tảo tần
Nuôi con khôn lớn sáng ngần mai sau
Thân gầy nào quản nhọc lao
Mẹ ơi! đã khuất lòng đau khôn lường
Mẹ là tất cả tình thương
Bỏ con ở lại trên đường bơ vơ
Vu Lan nhớ Mẹ ngẩn ngơ
Mẹ về Lạc cảnh tuổi thơ khổ sầu.

Một Cõi Đi Về - Khánh Ly - Nhac.vn

Phước Thái
Theo https://quangduc.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chùm thơ của Lưu Lãng Khách

Chùm thơ của Lưu Lãng Khách Ngoài kia xuân đang qua rồi sao!/ Thềm hoa hanh hao - trên trời cao/ Chim non ca vang như ngày nào/ Bên em anh...