Về bản chất
CHARON WIKTOR
"Tác phẩm cuộc đời của Charon Wiktor mở ra thực tại của chúng
ta trong những tầng sâu sắc thăm thẳm nhất. Những dòng tâm sự ”cá nhân” sau đây
đặc biệt làm thức tỉnh những tia chớp âm thanh trong ta, khiến ta buộc phải nhớ
đến một câu nói của Đức Phật: "Từ ngưỡng cửa của Niết bàn người ta quay lại
cùng những lời, những ý nghĩ của con người”.
Bạn ơi hãy cho MÌNH một cơ hội để có thể nghiền ngẫm những
tâm sự sau đây một cách im lặng”.
Tôi biết gì về vai trò của Đấng Cứu Thế sống - Sự Chuyển Đổi trên thế gian và trong số phận của tôi?
Tham dự vào sự chuyển đổi chỉ có con đường nhận thức ra kinh
nghiệm của TÌNH YÊU THƯƠNG công giáo, của cảm xúc yêu thương, của lĩnh vực tinh
thần mới tạo ra khả năng.
Khi biết dự phần vào công cuộc chuyển hóa vĩ đại bằng cách dấn
bước trên con đường thực hành tình yêu thương, không nghi ngờ gì nữa, con
người đã tiếp cận, thăng hoa và tự nâng mình lên.
Cho con người một cơ hội lớn: bước vào con đường riêng của
mình, trong khả năng của mình, các Đấng Cứu Thế (Messiás) - những hoạt động thay
đổi thế gian - đã dồn nó tới việc hãy làm gương chỉ ra con đường riêng biệt đó,
hãy tỏa sáng tấm gương dạy dỗ bằng cuộc đời, bằng sự hiến dâng của chính con
người.
Và con đường chỉ ra, cánh Cổng của các Đấng Cứu Thế (Messiás)
mở rộng trước mặt tất cả mọi người. Nhưng mỗi người cần tự bước lên con
ĐƯỜNG ấy để bước qua Cổng và thoát ra khỏi vòng quay vĩnh cửu bước vào sự sống,
hay nói cách khác, để có thể chuyển hóa được chính bản thân mình.
Có thể nhận ra toàn bộ các ý tưởng vũ trụ vĩ mô trong những số
phận cá nhân, thậm chí trong thế giới vũ trụ vi mô của từng đời sống người.
Trong số phận riêng của tôi, tôi nhận thấy rất rõ ràng, sự giác ngộ đạt tới nhờ
hỗ trợ của các nghiên cứu thần học ở những mức độ vĩ đại đã giúp tôi nâng mình
lên khỏi ngõ cụt của những hình thức sống méo mó, giúp tôi học cách khiến cảm
xúc thăng hoa trở nên cao quý, miễn dịch và trở nên tự do từ đạo đức sống nhờ
những điều này.Và tôi thấy con đường đi tiếp tục, thông qua những phi dục vọng
đến tận sự chấm dứt hoàn toàn đòi hỏi bước vào sự sống quay vòng, con đường này
làm tan rã hoàn toàn mọi xiềng xích của thế giới ảo ảnh Maja.
Cái gì là trách nhiệm, nghĩa vụ của tôi trong mối quan hệ với
sự Chuyển Hóa?
Bởi tạo phẩm của Sự Chuyển Hóa liên tục chảy, và bởi vì hình ảnh
phản chiếu của các chất liệu mức độ đẳng cấp cao hơn là hàng loạt các cấp độ
phát triển tinh thần, tình cảm của con người sống trong thế gian vật chất - nên
tư tưởng này tự thân giải quyết, rằng mọi con người đều một chút gì đấy - ở mức
độ riêng mình - phục vụ cho kiệt tác Chuyển Hóa.
Bằng cách một mặt cố gắng hoàn thiện mình, mặt khác chỉ hướng
đi, đường đi về phía Cổng cho những người ở cấp độ thấp hơn. Người nào càng có
lợi thế vị trí lớn hơn trách nhiệm càng lớn hơn, nhiều hơn và nặng nề hơn
trong công việc Chuyển Hóa của mình.
Nhiệm vụ của tôi là việc dạy thần bí trong âm nhạc, đưa nước
uống cho những kẻ khát, dẫn dắt những kẻ nhầm lẫn đi vào con đường đúng, điều
chỉnh đường đi cho những người đang tìm kiếm, và dẫn dắt những kẻ đã chín muồi
vào các tầng trong sạch hơn của các thế giới cao hơn, nơi làm thỏa cơn khát cho
kẻ khát, nơi gieo hạt mà mùa gặt vẫn còn xa lắm.
Nhưng tôi còn cảm thấy trách nhiệm truyền đạt của mình với những
số phận chuyển hóa tương tự, nếu đã đủ độ chín muồi, họ sẽ tìm thấy con đường,
cách thức, hình thức dẫn dắt nhờ tôi, và với những kẻ có thiện chí, chỉ ra sự
vô vọng đang chờ họ, và với những kẻ ngẫu nhiên nhầm lẫn, giúp họ quay trở lại
con đường khác.Thật hạnh phúc giây phút nhận ra khả năng tuyệt vời bằng thời
gian được dự phần vào công cuộc gieo hạt này, mà một trong những kết quả của nó
là ngày hôm nay tôi có thể viết những lời thổ lộ này ra đây.
Nhưng từ trước tới nay tôi vẫn cảm thấy dự định gieo rắc đó đây một vài hạt giống,
dẫn dắt vài tư tưởng, định ra một hướng đi của mình, để tôi có thể giới thiệu một
con đường vào lúc một âm thanh bên trong ra lệnh cho mình. Bởi vì ở một nơi một
thời điểm một lời vang lên có thể khởi động một quá trình, hoặc tạo ra một khả
năng, và một quá trình như vậy có thể thúc đẩy sự động não của kẻ khác. Bởi vì
họ chỉ cần dừng lại, sững lại một khoảnh khắc, họ đã có thể được miễn dịch vì
thế.
Bởi vì nếu tư duy chỉ là sự thực hành phép thuật, lúc đó tốt
nhất là nói. Tác dụng gấp nhiều lần của sức mạnh phép thuật điều tiết trong giọng
điệu, màu sắc âm thanh của lời nói, nếu vang lên với tình thương yêu của một
người thiện chí có thể làm tăng cường độ ngôn từ lên nhiều lần.
Điều này đặc biệt có ý nghĩa trong ngày hôm nay, khi những sức
mạnh ma quỷ vẫn còn khả năng ngăn chặn nền tảng giáo dục mang tính chất đạo đức
tôn giáo. Những lý tưởng duy vật ngự trị trên toàn thế gian đang giáng những
nhát búa cuối cùng làm đổ vỡ tất cả những gì trong những thời đại tốt đẹp con
người đã xây dựng lên bằng niềm tin của họ.
Sự thống trị cao đến chóng mặt của kỹ thuật ngày mỗi ngày
càng tách rời con người đã quen ngập ngụa trong tiện nghi của những phát minh lớn,
khiến con người ngày càng bị tha hóa. Và những dấu hiệu tha hóa được chỉ ra
trong toàn bộ thế giới loài người.
Nếu tôi tìm kiếm sự giải thoát hoàn toàn, tôi có thể tránh được
hay không con đường của sự nỗ lực và các hiến dâng?
Trong câu hỏi đã ẩn náu ngay câu trả lời đúng đắn. Quyền lực,
vị thế, những sở hữu của cải cùng lúc là những nô lệ của những sức mạnh này. Từ
chúng thực chất không thể chờ đợi sự hiến dâng và sự nỗ lực, mà chỉ nhận được sự
cung phụng của kẻ khác và những nỗ lực khổ sở vì quyền lợi của bản thân chúng.
Nhưng chúng cũng không hề đi tìm sự giải thoát hoàn toàn mà con đường, mục đích
và các sức mạnh hoàn toàn khác.
"Con đường rộng và cánh cửa mở rộng, nơi dẫn đến những ảo ảnh…”
Ta cần nhận ra sự vô nghĩa của những ý tưởng mang nội dung quyền lực, vị thế, sở
hữu của cải và cần từ bỏ chúng với một ý chí có ý thức. Cần dâng hiến tất cả và
cả những ai bám chặt vào những ý tưởng ấy trên bàn thờ của đức tin, của niềm
tin, vì chỉ như vậy mới có thể được giải thoát hoàn toàn. Kẻ đã tháo gỡ toàn bộ
các ràng buộc.
Cái gì buộc con người vào cái nút cản trở con đại bàng trong
họ cất cánh bay lên? Những thèm muốn. Những nguyện vọng về cái này cái nọ, sự bấp
bênh của những tham vọng phù du. Đây chính là tên cai ngục nghiêm khắc nhất của
"cái Tôi” con người, bởi vì tất cả mọi người đều coi bản thân ý thức cái Tôi là
đặc tính bất khả xâm phạm, mà quên mất rằng cái Tôi ấy nằm giữa họ và Thượng đế."Sự chuyển hóa là vấn đề của Ma Quỷ”. Tôi có làm chủ được các
cảm xúc, trạng thái của mình bằng phép thuật của nhận thức của tôi hay không?
Câu hỏi này thoạt trông tưởng như không thể là vấn đề từ mức
độ giải thoát, nhưng thực chất là một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất của
chúng ta, vì chúng ta sống trong thế gian vật chất.
Bởi vì kẻ cuộc đời, nhiệm vụ, nghiệp của nó được xác định
trong sự giao thoa của ba bình diện, kẻ đó không làm nổi việc lơ là hai bình diện
mà chỉ chăm chăm trên bình diện thứ ba, nơi những cơn bão cảm xúc không thể với
tới. Với kẻ mà sự hoạt động là nhiệm vụ trong thế gian của nó, kẻ đó không thể
sannyásin - Vivekananda đã nói - nhưng vẫn cần phải đạt tới mức độ giải thoát mà
số phận đã định ra cho nó.
Và những khả năng này có thể bắt gặp ở khắp nơi như nhau;
trên trần gian cũng vẫn có thể phục vụ một cách phi cá nhân, và kẻ đã biết gạt
cái Tôi của mình sang một bên, kẻ đó ngự trị trên các cảm xúc và trạng thái của
mình, bởi vì nguyên nhân làm xảy ra các cảm xúc, trạng thái chỉ có cội nguồn từ
tính chất cá nhân, trong dạng hình của tính ích kỷ, sự kiêu ngạo, tính dễ bị
xúc phạm, hoặc sự ưa thích phỉnh nịnh.
Nhưng nếu từ bên ngoài sự hăng hái viễn cảnh không tìm
thấy cửa ra trong cái Tôi nhiều góc gách, lúc đó ý nghĩa diễn dịch của nó sẽ
thu hẹp lại trong sự vô nghĩa, và con người có khả năng mỉm cười độ lượng tha
thứ, hoặc thương xót đồng cảm cho một cái gì đó, mà lúc khác vì nó, họ nổi giận…
Tóm lại nếu có một sự hăng hái đến, tạo ra những xúc cảm trạng
thái thừa, lệch lạc, theo hướng xấu, tôi cố gắng trong giây phút ấy trở nên phi
cá nhân và từ bên ngoài nhìn nó xảy ra.
Nhưng giây phút này vô cùng ngắn! Chỉ cần một tích tắc đến muộn
đã làm khả năng này vuột nhanh như chớp, để rồi sau đó cần một khoảng thời gian
rất lâu và một công việc mệt nhoài để con người dừng lại trong giây phút vụng về
và chờ đợi tạo ra một khả năng khác! Bởi vậy chỉ một mình con đường dẫn tới mục
đích là sự đạt được cái phi cá nhân, và đây là tự do tuyệt vời của sự tháo bỏ
ràng buộc với bất cứ cái gì.
Tôi biết dâng hiến tiện nghi, sự hưởng thụ và tính kiêu ngạo
của tôi cho ý tưởng Chuyển Hóa hay không?
Giờ đây tôi đã biết dâng hiến tất cả. Bởi vì tôi đã ý thức được
ân sủng kỳ diệu mà sau rất nhiều sự vật vờ nhầm lẫn và sau những đau khổ cay đắng
tôi nhận ra. Nhiệm vụ của đời sống hiện tại của tôi, chức phận thật sự của tôi
không là gì khác, ngoài việc dự phần tích cực trong mối quan hệ vi mô của tác
phẩm Chuyển hóa lớn!
Và từ lúc đó tôi từ bỏ những tìm kiếm lớn hơn để trở thành
phi nhu cầu, bởi vì chỉ như vậy tôi mới có thể tập trung sức lực của tôi cho sự
phục vụ chức phận này. Tôi không dạy dỗ người nào không mang tương lai trong
chính bản thân họ. Bằng nhiệm vụ của mình trong quan hệ tôi đã rời xa lòng kiêu
ngạo; bất kỳ ai đều có thể đến với tôi một giờ đồng hồ, vì một yêu cầu giúp đỡ,
tôi không tính đến sự nghỉ ngơi hay chương trình của mình, mà tôi làm điều tôi
cần phải làm.
Nhưng tôi cần thổ lộ rằng tôi không nhìn thấy trong công việc
đó sự từ bỏ, cung phụng, hay ít nhất một sự xứng đáng nào đó. Bởi vì cái gì là
cái tôi từ bỏ, cái gì là cái tôi cung phụng? Những thèm khát, những mong muốn,
những điều tưởng tượng…- Nhưng bởi vì với tôi - thật may mắn! - tôi đã vượt qua
chúng thành công!Tôi không có khát vọng, không mong muốn gì nữa ngoài mơ ước được
hoàn thành tất cả những gì mà việc hoàn thành chúng sẽ là cơ hội mở ra các khả
năng của tôi.
Lòng kiêu ngạo cũng bị bỏ rơi giữa đường, tôi không biết, ở
chỗ nào, giống như chứng sổ mũi bỏ đi mà con người không nhận ra… Và tôi kiêu ngạo
vì cái gì cơ chứ, khi tôi không trẻ, đẹp, không của cải, không có các giá trị,
chức vụ, tôi chỉ có những niềm vui nhỏ bé thuần túy…
Bên cạnh tất cả những điều này tôi hạnh phúc đảm nhận sự dâng
hiến vì lý tưởng của Chuyển Hóa, chính vì tôi cảm thấy tất cả những gì mình có
thể hiến dâng không là gì khác, ngoài như một con chim già nửa trọc nửa lơ thơ
vài sợi lông đã bứt trên bàn thờ dâng hiến và tôi hơi xấu hổ vì mình
không thể làm nhiều hơn…
(Wictor Charon)
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ
nguyên bản tiếng Hung.
21/4/2014 Nguyễn Hồng Nhung
21/4/2014





Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét