Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2024

Không dung nổi hồn mình trước vệt khói quê

Không dung nổi hồn
mình trước vệt khói quê

Lâu rồi không viết một bài thơ/ khi ngôn từ đói lả/ tứ thơ cũ quá/ mà lòng mình thông thống nỗi niềm// viết về hôm mẹ tới thăm/ vẫn lỉnh kỉnh nào khoai nào lạc/ cả con gà mái mơ gọi bình minh ngơ ngác/ cũng đùm cả cho con// mắt mẹ kèm nhèm bước thấp bước cao khi phố lên đèn/ tiếng kẻng va vào nỗi lo/ sợ chiều vội tắt/ thằng con đầu hai màu tóc/ không dung nổi hồn mình trước vệt khói quê.
ĐỜI RÊU
(với Long)
ta buồn hơn một thảm mưa thu
lăn lóc rơi vào luân trầm kiếp phận
chìm sâu trong con mắt
bóng loài chim di trú không nhà
ta buồn hơn ngọn cỏ đêm qua
hấng giọt sương mai rồi khô mình dưới nắng
nhân sinh im lặng
mặc niệm ta trước hoang hoải mặt người
như ngọn gió rải giữa trời
thổi bên nấm mộ mồ côi thèm hơi đất mẹ
vạn dấu chân, giang hồ ta có lẽ
ước một lần chết đuối vũng quê cha
câu thơ buồn hơn buổi chiều sụp nắng
ta gục trước đời rêu.
MẶT NẠ MÙA ĐÔNG
sớm mùa đông
con chim nhỏ lười trở mình gặng hót
bầy của nó đêm qua vì mưa rỏ giọt
rét co ro
sớm mùa đông
cành hoa bỗng ngại ngùng khoe sắc
gió lả lơi ru lời vàng ngọt
dại khờ cả một đời cánh vỡ tương tư
tôi ngồi thềm cửa hong mùa chạy trên chiếc đồng hồ
nốt lặng trôi theo từng kẽ tóc
soi mình trong gương thời gian
lau đi những vết đời khó nhọc
ruộm lên khuôn mặt sắc màu
khuôn người đàn bà đi qua chai sạn
bóng ngã về đâu
khuôn của lợi danh
khuôn đến tàn canh tháo ra vẫn thấy mình đơn độc
chỉ có trước mẹ trước quê là khuôn ngốc nghếch
kẻ dại khờ
những chiếc mặt nạ mùa đông
treo mình trong căn gác!
BẮT NÉT
Khi tôi viết lên một cánh hoa
mọi ngôn từ trở thành bất lực
mọi tin yêu bỗng hoá vô thức
mặc niệm giữa rừng.
sân khấu không đèn mà lập loè sáng trưng
soi những gương mặt cười nấp trong son phấn
phải chăng sau hư ảo
khuôn mộc nào cũng đựng một nỗi đau?
tôi vẽ tình yêu bằng sáp màu
đỏ, xanh, tím, vàng…lẫn vào màu hạnh phúc
một lần nào đi sâu tù ngục
để một lần rịt chặt vết thương.
tôi, dòng sông nhoi ra thượng nguồn
máu chảy nơi nao cũng va thôn va xóm
trên vai tôi
nhật nguyệt rộng lớn
mà lòng tay gầy chỉ đẫy đủ giấc quê
ĐÔI MẮT VUÔNG TRÒN
lâu rồi không viết một bài thơ
khi ngôn từ đói lả
tứ thơ cũ quá
mà lòng mình thông thống nỗi niềm
viết về hôm mẹ tới thăm
vẫn lỉnh kỉnh nào khoai nào lạc
cả con gà mái mơ gọi bình minh ngơ ngác
cũng đùm cả cho con
mắt mẹ kèm nhèm bước thấp bước cao khi phố lên đèn
tiếng kẻng va vào nỗi lo
sợ chiều vội tắt
thằng con đầu hai màu tóc
không dung nổi hồn mình trước vệt khói quê
viết về cha như giọt nước ậc về
chảy trong miền viễn xứ
đêm mồ côi hắt hiu đáy mộ
câu thơ
cay mắt
vuông
tròn
VU QUY
Ngực rỗng như cánh đồng hút gió
con đường đất hanh hao chớm đông
mùa đã chạy dài trên sông
chỉ mình tôi ở lại
tôi sẽ gom những bông lúa nặng hạt cúi đầu rụng vào khoảng tối
gom những ngày ăn đong
cởi áo quần lội giữa dòng sông
vẫn không tìm được bóng mình
năm ấy
chuông chùa buồn khan như lời hẹn cài then vào gió
ni cô bỏ mõ
đeo khăn von
lấy chồng
tôi về không
cúi nhặt xác pháo bông liệm mình những tháng ngày biệt xứ
PHỐ SÁCH CŨ
tiếng rao bằng sự im lặng
từng chiều trôi
bóng người đàn bà gá phía Cột Đèn* hửng đỏ.
khuôn cười nhá nhem trên nụ mặt không rõ
lôi kẻ bán người mua đang mặc cả những con chữ mơ hồ
tôi tìm gì trong mớ hỗn độn nhấp nhô?
từng cái tên xếp bày leng keng ray run lên
tàu tìm về ga cũ
xấp truyện tranh,
châm ngôn,
bỉ vỏ…
còn vẹn nguyên
nhưng phố đã thay màu.
chuốc cạn cơn say quen thuộc
lạ lẫm chính mình trong vai kẻ hành khất lạc nhau.
23/11/2023
Lê Nhi
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ban công nhỏ bé và Tiếng Sài Gòn dễ thương

Ban công nhỏ bé và Tiếng Sài Gòn dễ thương Hà Tuyết Giảo (He Xuejiao) là người Trung Quốc đã học tiếng Việt 8 năm, tốt nghiệp đại học ...