Bạn đại học của tôi đến từ những miền khác nhau của đất nước.
Có một lần, bạn hỏi mùa thu Hà Nội thì có gì mà đẹp vậy? Bây giờ bạn đang ở
ngay Hà Nội rồi, vậy thì có gì tuyệt hơn là hãy cứ kiên nhẫn đợi đến mùa thu...
Sáng Chủ nhật, bạn và tôi đèo nhau rong ruổi khắp những
con phố trên chiếc xe đạp Mifa cũ màu xanh lá chuối. Bầu trời cao vợi, mây lơ lửng
thành từng tầng, những tia nắng đầu tiên, hiếm hoi len qua những tầng mây, vòm
lá…Ta lại thấy một chút se lạnh của gió heo may, một chút ấm áp từ những tia nắng
vàng dịu ngọt đang nhẹ nhàng phớt lên con đường còn loang dấu những vệt nước đọng
lại từ cơn mưa đêm qua.
Dường như cơn mưa dài đã gột sạch, cuốn trôi đi những bụi bặm
của ngày cũ. Vạn vật tươi mới, nhịp sống chậm lại, con người cũng vì thế mà thanh
thản, dịu dàng hơn, trong lòng chợt quên đi trăm mối…
Chúng tôi tìm tới một quán phở nhỏ. Chọn chỗ ngồi trên
vỉa hè, tôi chọn bò tái, bạn gọi chín không thêm hành củ, không quên gọi nâu đá
cho bạn, trà nóng cho tôi. Chúng tôi đã ngồi đó suốt hàng giờ, dăm ba câu chuyện
để lấy cớ chứ cốt yếu là…ngắm mây trời bay và ngắm lá thu rơi.
Mùa thu Hà Nội, người ta dễ dàng tìm được những khung cảnh
yên bình, lãng mạn ngay giữa phố phường ồn ào, náo nhiệt. Chung quanh là một
không gian mỏng manh se dịu. Thời gian thì chậm hơn, trải dài theo những hàng
cây thơ mộng trên đường Phan Đình Phùng. Một chút suy tư bảng lảng giăng mắc
như tơ nhện. Nắng thu nhuộm vàng con đường, góc phố. Bước đi của mùa thu khẽ
khàng như một làn sương khói, điềm tĩnh như tự biết mình, tự nhận về mình bao
chiêm nghiệm sống.
Thu nhận lấy lá vàng rơi qua mùa hè dậy nắng. Trong nắng thu
dịu ngọt tôi như được nhấm nháp hương vị của cốm xanh. Trong cơn gió mát lành
tôi lại thoáng nghe hương nồng nàn tỏa ra những bông hoa sữa trắng tinh khôi.
Không phải ai cũng yêu và thích hương hoa sữa, có thể là hơi hắc, nồng. Nhưng
những ai đã trót yêu , thì thương nhớ lắm ... Khi xa xứ, lại nhớ cái mùi
hương ngọt ngào yêu dấu ấy vô cùng
Bạn bảo, khung cảnh này đẹp như một bức tranh. Nhưng tôi thấy
nó còn đẹp hơn tranh nữa . Bởi vì chỉ ở ngoài đời thực này, tôi mới cảm thấy hết
vẻ thu bằng tất cả ngũ quan của mình.
Mắt tôi trông thấy được những độ biến màu tinh tế từ xanh biếc
sang xanh non, chuyển dần sang vàng rồi cam và cuối cùng là đỏ thắm của sắc
thu.
Mũi tôi ngửi được mùi hương ngai ngái từ những thân gỗ ẩm mục
và đám lá ruỗng của mùa thu năm ngoái để lại.
Lưỡi tôi nếm được vị ngọt ngào và trong lành của bầu khí thu.
Tai tôi nghe được tiếng lá chạm không tiếng động xuống chỗ ngồi. Da tôi cảm được
sự mơn man của gió thu rơi xuống từ bầu trời đầy mây trắng.
Bạn bảo, ước gì bây giờ có một cơn gió lớn thổi qua. Lá vàng
trên cây sẽ đổ rào xuống như một cơn mưa…
Hà Nội vào thu không chỉ đẹp vì trời đất hiền hòa , vì
cỏ cây hoa lá, mà còn vì những kỉ niệm dịu dàng.
Nhớ mùa khai giảng năm học lớp 12, vẫn con đường đấy, vẫn trường
lớp đấy, bạn bè đấy, các bạn nữ áo dài trắng, dép cao gót, mái tóc đen nhánh chấm
ngang vai... Rồi nhớ cả những tiết học căng thẳng, giờ ra chơi đùa nghịch mướt
mồ hôi, những giọt nước mắt chia tay, những dòng lưu bút còn chưa khô mực...
Để rồi sau đó mấy năm, cũng vào một mùa thu heo may gió... trong đám cưới
một người bạn, gặp lại nhau, nghe người ta nói rằng: "Nếu mà ngày
xưa..."
Không biết với người Hà Nội xa quê thì khi nhắc về quê hương
mùa này có còn nhớ phố Nguyễn Du thấm đẫm mùi hoa sữa, những hàng bằng lăng ở
phố Thợ Nhuộm đang se sắt lá, rặng liễu bờ Hồ rủ bóng phiêu diêu, hàng phượng
vĩ dọc đường Lý Thường Kiệt trút những chiếc lá nhỏ xíu vàng ươm trải dọc vỉa
hè...
Thế đấy, vẫn con phố ấy, vỉa hè ấy và những quán cóc cũ kỹ từ
năm này qua năm khác, thế mà tất cả bỗng chợt "mới" mỗi khi mùa thu tới.
Đấy là cái duyên của Hà Nội mà không phải ai ai cũng cảm nhận được, đặc biệt
thu Hà Nội luôn mang lại nỗi đau đáu, bồi hồi cho những người đi xa.
Bạn đại học của tôi đến từ những miền khác nhau của đất
nước. Mỗi nơi đều mang những nét đẹp riêng. Có một lần, bạn hỏi mùa thu Hà Nội
thì có gì mà đẹp vậy. Nếu bạn đang ở một nơi xa lắm thì bạn vẫn có thể cảm
nhận được phần nào vẻ đẹp của mùa thu Hà Nội trong rất nhiều tác phẩm cầm kì
thi họa cổ điển hay hiện đại. Nhưng bây giờ bạn đang ở ngay Hà Nội rồi, vậy thì
có gì tuyệt hơn là hãy cứ kiên nhẫn đợi đến mùa thu. Điều bạn tự cảm nhận được
mới là những nét chân thực nhất về mùa thu ở Hà Nội, bởi vì mùa thu đơn giản chỉ
thực sự hiện hữu với những ai biết dừng lại và trông đợi để ngắm nhìn, tận hưởng
vẻ đẹp của thiên nhiên, phố phường lúc giao mùa mà thôi...
Mùa thu đến và đi như một nỗi tình cờ. Mùa thu lặng lẽ và dịu
dàng đi vào quỹ đạo thời gian của tự nhiên. Mùa thu tuy ngắn ngủi nhưng gợi cho
ta biết bao cảm xúc và mộng ước trong cuộc sống hăng say.
Ra phố mùa thu, đạp xe chầm chậm để cảm nhận cái xao xác của
lá, cái se lạnh của gió. Để thấy mình và mùa thu hòa đồng trong nỗi nhớ và niềm
hy vọng. Cho ta biết trong bốn mùa có một mùa để ta nhìn nhận lại mình, tìm lại
con người đích thực của mình để sống đẹp hơn và biết tin và hy vọng vào những
người quanh mình.
Bạn lại bảo, chẳng mấy chốc nữa thôi tất cả sẽ chìm
trong băng giá. Cây cành trơ trọi, khẳng khiu. Những chiếc lá vàng sẽ chìm dần
vào quên lãng.
Thời gian lúc nào cũng sẵn sàng ra tay để bào mòn kí ức. Quan
trọng là lòng mình. Nghĩ thế, tôi bật nói to thành tiếng: "Đã muốn nhớ thì
chẳng thể nào quên được". Bạn ngân nga "Thời gian đi không bao giờ
trở lại. Chỉ có lòng người quay lại với thời gian". Và bạn nhìn tôi cười,
đúng thế phải không?.
Nguồn Vnexpress
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét