Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2022
Hoa biểnXXXXXX
Miên sải chân dài trên bờ cát lạnh và ươn ướt. Cô cúi nhặt những
con sao biển nhỏ nhắn bị nước cuốn vào rồi mang lên bãi đá, đặt chúng vào vị
trí cao nhất, nơi Miên có thể leo tới. Miên xem đó là ngôi mộ của hàng nghìn
sinh vật biển đáng thương mà cô nhặt được vì cô luôn cho rằng chúng có linh hồn,
chúng đã sống nên khi chết hẳn chúng cũng cần có một nơi yên nghỉ. Miên làm
công việc tưởng chừng như vô bổ ấy đã nhiều ngày, đến nỗi nếu như những gì cô
mang lên đây còn nguyên vẹn đến bây giờ thì nơi đây hẳn đã có thêm một ngọn đồi
được tạo thành bởi những sinh vật biển. Nhưng ngày nào chúng cũng vơi đi. Chưa
bao giờ Miên thắc mắc về sự biến mất của chúng dù cô không thể hiểu chúng đã biến
đi đâu. Ở cái làng chài nhỏ bé ven biển này có biết bao điều kì lạ, mà có phải
điều nào cũng được giải đáp thỏa đáng đâu. Hơn nữa, chẳng ai rỗi hơi mà quan
tâm đến những chuyện như vậy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sự cứu rỗi – Truyện ngắc của Võ Chí Nhất 23 Tháng Mười Một, 2021 Tôi phá lên cười rồi sà xuống ghế xa lông quan sát, còn chị Hà thì ch...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét