Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2022
Hoa biểnXXXXXX
Miên sải chân dài trên bờ cát lạnh và ươn ướt. Cô cúi nhặt những
con sao biển nhỏ nhắn bị nước cuốn vào rồi mang lên bãi đá, đặt chúng vào vị
trí cao nhất, nơi Miên có thể leo tới. Miên xem đó là ngôi mộ của hàng nghìn
sinh vật biển đáng thương mà cô nhặt được vì cô luôn cho rằng chúng có linh hồn,
chúng đã sống nên khi chết hẳn chúng cũng cần có một nơi yên nghỉ. Miên làm
công việc tưởng chừng như vô bổ ấy đã nhiều ngày, đến nỗi nếu như những gì cô
mang lên đây còn nguyên vẹn đến bây giờ thì nơi đây hẳn đã có thêm một ngọn đồi
được tạo thành bởi những sinh vật biển. Nhưng ngày nào chúng cũng vơi đi. Chưa
bao giờ Miên thắc mắc về sự biến mất của chúng dù cô không thể hiểu chúng đã biến
đi đâu. Ở cái làng chài nhỏ bé ven biển này có biết bao điều kì lạ, mà có phải
điều nào cũng được giải đáp thỏa đáng đâu. Hơn nữa, chẳng ai rỗi hơi mà quan
tâm đến những chuyện như vậy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét