Thứ Ba, 16 tháng 1, 2024
Lê Hà Ngân và Nhớ sáng nào mờ sương
Lê Hà Ngân và
Có lần nào không, rời khỏi thành phố rồi ồn ào
cùng khói bụi đã ngút ngát tầm mắt. Về với núi… Núi rừng dần hiện ra, cao ngất
trời và trập trùng mê mải suốt con đường thoai thoải dốc lên dốc đứng. Thấy
mình chới với giữa núi non. Ngước mắt lên cao, thấy cả bầu trời như chiếc lồng
bàn khổng lồ đang ôm chụp lấy chính mình. Mình thì như con kiến nhỏ li ti. Rợn
ngợp vô cùng trong không gian bao la đó. Về với gió, với núi rừng, với bao la
trời mây. Chỉ nghĩ thôi đã thấy xa xanh vô cùng, tay như chạm được vào cả chân
mây vậy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét