Thứ Ba, 16 tháng 1, 2024

Phút đầu tiên với cỏ

Phút đầu tiên với cỏ

Phút đầu tiên với cỏ
Phút đầu tiên ca khúc khải hoàn
Anh ngả mình lên cỏ
Như chính cỏ cho anh nguồn năng lượng
Sau một chặng đường dài
Như chính cỏ vòng tay êm ái nhất
Thuở chăn trâu tát bặn đồng làng
Vành nón múc bao nhiêu tinh nghịch
Thu xanh hơn bởi những tiếng cười
Mở ký ức chiếc lá nào cũng gió
Túi áo xoạc ra hương cỏ còn thơm
Cánh võng thả vành trăng cong câu hát
Xoay phía nào cũng cỏ à ơi
Lần đầu tiên anh khóc
Nhớ lại khi chôn bạn giữa rừng
Không có cỏ để mà đắp mộ
Khuân đá xếp lên cho thú khỏi đào
Cho thám báo kẻ thù không phát hiện ra màu đất mới
Khắc vào cây rừng đánh dấu rồi đi
Chiến dịch chưa xong lại cuốn vào chiến dịch
Đông sang tây núi xuống đồng bằng
Rít điếu thuốc mấy lần súng nổ
Bao nhiêu đồng đội xanh vào màu cỏ
Xanh cho đất đai không biết ở phương nào
Những nén hương âm thầm hú gọi                  
Lần đầu tiên không phải nấu bếp Hoàng Cầm
Tha hồ ngồi ngắm khói
Tha hồ ngồi ngắm lửa reo vui
Không phải giấu lửa vào sâu trong lòng đất
Khói lên trời không phải ngụy trang
Không sợ giẫm lá cây phát ra tiếng động
Sợ giọt sương vỡ trên ngọn cỏ
Sợ suối trong đột ngột cát lầm
Sợ bụi cây vô cớ quyệt bùn
Sợ bỗng nhiên cánh rừng yên tĩnh
Sợ con chim đập cánh giật mình
Sợ con nai bất ngờ lao qua suối
Đặt lên môi lá cỏ
Có bao nhiêu gương mặt hiện về
Những khuôn mặt đến đích cuối cùng sớm hơn dự định
Những khuôn mặt đầu tiên đi vào tuyến trong
Nhưng vĩnh viễn nằm lại vòng ngoài
Anh đặt lên môi bao nhiêu vòng ngoài như thế
Bao nhiêu vòng ngoài cỏ biếc bởi vòng trong!
Anh lớn lên dưới mái nhà lợp cỏ
Mỗi lời ru có bao nhiêu nốt lạt
Cổ tích nhả tơ trong ổ rạ ngày đông
Chuyện mẹ kể dắt bống về phía nắng
Cùn mái tranh bão lũ chẳng theo mùa
Buộc cánh diều bằng khúc đồng dao chuồn chuồn cắn rốn
Hương cau nhắc anh chưa vặn xong cho mẹ chiếc nùn rơm
Bàn tay sần chai sưởi nửa chừng lửa ấm
Rin rít mùa đông buốt từ phía quê nhà
Thổi dọc qua từng trang nhật ký
Người lính thứ bao nhiêu ghi tên vào gia phả
Dấu chân không hẹn ngày về
Nước mắt tiễn đưa âm thầm trên cỏ
Hát đi cỏ ơi
Từ giờ phút này tha hồ cỏ hát
Cỏ xanh lên tươi tốt mọi nỗi niềm
Xanh như ngày chưa có giặc
Chưa tầng tầng lớp lớp thép gai
Chưa tầng tầng boong ke xích sắt
Cổng làng ngạt ngào hương bưởi hương chanh
Phiên chợ quê mẹ đi bán ổi
Treo hết mùa quang gánh còn thơm
Ổi chín gọi chào mào về hót
Mẹ ra vườn đỡ nhớ tiếng anh
Cỏ cứ xanh mướt mát hiên nhà
Xanh ca dao bao nhiêu thế hệ
Thơm nồng nàn nụ hôn trai gái
Nón trắng nghiêng tóc mượt hoa dừa
Câu vọng cổ tròng trành thuyền ba lá
Chống con sào ì oạp hương sen
Trăng thả xuống tiếng cười vỗ sóng
Hương cỏ mở bao nhiêu năm chờ đợi
Bù những ngày bom đạn hắt anh ra
Cồn cào đói giữa một vùng da báo
Nuốt cơn khát cháy rền trong cổ họng
Ước được nhai một lá cỏ xanh
Nghĩ đến cỏ nghe suối râm ran chảy
Thèm tiếng trâu nhai xoàm xoạp cỏ đồng làng
Hai cục bọt trắng xồi lên như sữa
Nhưng quanh anh một màu lửa na-pan
Quanh anh chỉ một màu than đỏ
Anh quằn quại lăn lóc trên tro
Cố nhoài ra khỏi xe tăng trúng mìn giặc rút lui cài lại
Đốt ký ức đến giờ chưa nguội
Đó là lời kẻ thù tuyên bố
Không giấc mơ nào đoàn tụ dưới đạn bom
Gốc cau không phải là nơi để ve đến hát
Sông không phải nơi vang câu hò điệu lý
Chúng muốn anh phải hiểu rằng tổ quốc thật sự của chúng
chính là đạn bom là súng
Hạnh phúc viết bằng súng
Tự do viết bằng súng
Sức mạnh hát bằng súng
Họng súng chĩa ra mọi phía đen ngòm
Xả vào bất cứ vật gì chuyển động
Xả vào bất cứ nơi đâu bọn chúng nghi ngờ
Không tìm thấy dù chỉ là mầm cỏ
Mặt đất chỉ còn sỏi đá vô sinh
Một màu áo rằn ri vây bọc
Anh đã uống phải chất đi-ô-xin diệt cỏ
Sau trận mưa màu trắng
Phun xuống từ máy bay
Đất hắt lân tinh vầng mây chảy máu
Bao nhiêu cánh rừng chết không người liệm
Xác cây như hài cốt xỉa lên trời
Kẻ thù biết cơn khát của anh kề giọt nước cuối cùng
Sống hay chết
Uống hay từ chối
Anh đâu biết khi cần phải sống
Cần phải đi đến cuối nỗi chờ mong
Để mẹ không phải lắng con chào mào hót để đỡ nhớ tiếng anh
Để bom đạn kẻ thù không phải thiêu đốt Trường Sơn
lật tung từng chiếc lá rừng tràm rừng đước tìm anh
Chúng mong thấy một dấu gậy hành quân
Một mẩu thuốc bộ đội ta vứt lại
Chúng ghi âm mọi tiếng động trong rừng
Giải mã từng tiếng côn trùng tiếng thú
Tưởng bắt được con đường của ta bêu lên đầu cọc
Bắt được ý nghĩ của ta bêu lên đầu cọc
Như bêu đầu những người cộng sản
Nhưng không phải ta chỉ biết cách đi tới Sài Gòn
bằng ngực Phan Đình Giót
Bằng cánh tay La Văn Cầu bằng thân Tô Vĩnh Diện
Ta biết cách đi bằng chiếc khăn rằn vắt trên vai
đoàn quân Bà Định
Biết cách đi bằng những chai nước nhân dân ta
tiếp tế hang Hòn
Biết cách đi bằng Vĩnh Mốc, Củ Chi
Biết cách đi bằng bếp Hoàng Cầm
Biết cách đi bằng mười hai ngày đêm đánh B52
trên bầu trời Hà Nội
Biết cách đi bằng sự hồi sinh của cỏ
Bom đạn nghìn lần cỏ vẫn mượt mà xanh
Kẻ thù gọi dân ta là cỏ
Du kích là giặc cỏ
Đất nước này cỏ cũng là cộng sản
Cộng sản từ trong cỏ sinh ra
Tìm cỏ mà nhổ
Tìm cỏ mà đốt
Gom cỏ lại mà đốt
Gom cỏ lại mà xả chất độc
Còn một cây cỏ thôi là còn đồng cỏ
Cỏ sẽ mọc xanh điệp điệp trùng trùng
Sức sống sẽ vượt qua khỏi tầm đại bác
Chúng cắm cờ ba que, cờ Hợp chúng quốc Hoa Kỳ
thay cho màu cỏ
Lổ lang đầy thôn xóm
Rợn tiếng cười ma quỷ
Bằng những lời ác độc cổ xưa
Nhổ cỏ nhổ tận gốc
Nhổ hết từng cái rễ
Nó chỉ mặt từng người
Đứa ni là cỏ dại
Đứa ni là cỏ độc
Cỏ dại không chào cờ ba que
Cỏ độc đào hầm bí mật
Cỏ độc nuôi cộng sản
Cỏ độc ngoài mặt là lính Quốc Gia nhưng máu là cộng sản
Không chịu dời nhà vào ở trong ấp chiến lược
Không chịu sống trong vành đai trắng
Chúng dồn dân bằng lưỡi lê máy chém
Dồn dân bằng bùng nhùng thép gai
Dồn dân bằng thảm sát
Dây thép xuyên tay trẻ già trai gái
Moi gan mổ bụng phơi đầu thôn cổng chợ
Chặt đầu bêu cọc sắt
Trộn thuốc độc vào cơm
Thả chất độc vào nước
Thả chất độc vào cỏ
Thả chất độc vào ý nghĩ mỗi con người
Chúng phong ấp chống cộng là ấp anh hùng
Phong làng bản chống cộng là mắt thần, chốt thép
Đường đến Sài Gòn
Anh phải nghiến răng đi qua bao nhiêu mắt thần chốt thép ấp anh hùng được dựng lên trùng trùng như thế
Chúng gọi xóm làng là những cái bì đựng cỏ
Nếu cần châm lửa đốt
Một cái giật nụ xòe
Một tiếng bóp cò
Một chai xăng
Tất cả bùng lên
Tiếng khóc cháy
Tiếng bàn chân cháy
Trẻ con cháy
Người già cháy…
Đất ngậm tiếng thét màu đen
Ngậm tiếng khóc màu đen
Những khối thuốc nổ
Trong hạt mầm
Chờ đợi
Mỗi ngày Tổng thống Mỹ nhận về bao nhiêu báo cáo
Đã hủy xong một bì cỏ
Tổng thống Sài Gòn nhận về bao nhiêu báo cáo
Đã hủy xong bì cỏ
Bì cỏ nữa
Lại một bì cỏ nữa
Chi chít tên làng
Ngày mỗi ngày chúng đem ra gạch chéo
Xóa sổ xong
Những tên báo công xóa sổ xóm làng
Ngực thêm mề đay ngù vai thêm một hạt
Bao nhiêu cái ngù vai đã thêm hạt bằng cách ấy
Thêm bằng cách tăng thật nhiều máy chém
Kéo lê thê luật 10/ 59
Máu sôi Cái Sắn
Máu đầm Chợ Được ­
Máu trào Vĩnh Trinh
Máu đỏ Hướng Điền
Máu bầm Phú Lợi
Máu ngập Mỹ Lai
Gạch chéo
Gạch chéo
Dấu gạch chéo cứ dày thêm mãi                           
Những ngón tay vuốt ve lá cỏ
Hóa những ngón tay vuốt mắt người thân
Bới cỏ tìm nhặt từng mẩu thịt
Bới cỏ tìm nhặt cái gì có thể
Cái gì còn sót lại trong tro
Còn sót lại dưới lòng mương đáy giếng
Có lúc nền trời chỉ toàn màu máu
Có lúc đất chỉ toàn màu máu
Cỏ xuyên máu để nhú mầm lên
Lá cỏ nào cũng như chông như mác
Lá cỏ nào cũng sắc nhọn như tên
Kiến trở về sinh sôi âm thầm dưới cỏ
Từng quả trứng gọi nhau kiến hoá bày đàn
Tên làng mới lại bắt đầu từ cỏ
Thành cơ sở nằm vùng móc nối dệt vào nhau
Súng đạn gom về ẩn mình dưới cỏ
Cờ đỏ, truyền đơn ẩn mình dưới cỏ
Ngọn cháy na-pan rễ hát Sài Gòn
Cỏ nhắc anh tuổi mười tám đôi mươi
Bao nhiêu năm rơi vãi dọc đường
Cỏ là nơi gom về gìn giữ
Cỏ là nơi tóc bạc nảy mầm
Gió dàn dụa dâng mùi thương nhớ
Chảy rưng rưng trên thịt da mình
Ấm như lửa râm ran từng mạch máu
Phả vào anh hương cỏ thuở chăn bò
Âm i nghe tên mình
Cỏ hát
2/1/2018
Nguyễn Minh Khiêm
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Không chỉ con đò mà còn là tiếng gọi

Không chỉ con đò mà còn là tiếng gọi… Nói đến làng quê Việt Nam là chúng ta nhắc đến những dòng sông, bến nước, con đò đã gắn bó từ xa xưa...